Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 1167
Chương 1167
Ấy thế mà Diệp Quân vẫn thấy rất hưng phấn.
Hắn tìm ra được một con đường mới toanh, võ đạo và kiếm đạo có thể dung hợp!
Phát hiện này khiến Diệp Quân mừng như điên!
Điều đáng nhắc tới là hiện nay hắn đã có thể xuất ra một lần bốn mươi nhát kiếm!
Bốn mươi nhát kiếm!
Nhiều hơn trước đây mười nhát kiếm!
Đừng nghĩ mười nhát kiếm là ít, mỗi lần thăng cấp trong Lâm Giới này đều cực kỳ khó khăn, càng về sau càng khó.
Như bây giờ, hắn muốn đạt đến bốn mươi mốt nhát kiếm thì phải đột phá thêm một cảnh giới mới làm được.
Tóm lại, nhờ tu luyện với Bát Uyển mà thời gian qua thực lực của hắn đã được nâng cao rất nhiều.
Ngày hôm nay, Diệp Quân tu luyện xong rồi nấu cho Bát Uyển hai nồi thịt, hai nồi cơm.
Sức ăn của Bát Uyển quả thật kinh người!
Nhoáng một cái, Bát Uyển đã giải quyết xong hai nồi thịt và hai nồi cơm, cô ấy rửa sạch bát rồi mang lại trên lưng.
Diệp Quân nhìn bụng của Bát Uyển, thầm tò mò, cô gái này ăn nhiều cơm vậy mà bụng chẳng to chút nào, kỳ thật.
Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Nguy hiểm!”
Nguy hiểm?
Tiền bối bí ẩn nói nguy hiểm sao?
Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, hắn lập tức lấy Tháp gia ra.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp cạn lời.
Thằng nhóc này cứ hễ gặp nguy hiểm không thể chống lại được là lại lấy nó ra!
Mình chỉ là một cái tháp mà!
Diệp Quân ôm Tiểu Tháp, cực kỳ cảnh giác, như phát hiện ra điều gì, hắn quay phắt người lại. Một luồng sức mạnh kh ủng bố bộc phát ra từ trong sơn động, nháy mắt, cả ngọn núi ầm ầm nứt ra, vô số đá vụn bắn lên trời.
Mặt Diệp Quân tái mét, khí tức kh ủng bố quá!
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Đi mau, đây là một vị Đại Đế bị phong ấn ở đây! Bây giờ ông ta sắp phá phong ấn rồi”.
Đại Đế!
Diệp Quân sửng sốt.
Nơi này phong ấn một vị Đại Đế sao?
Ngay lúc này, Bát Uyển bỗng quay người chạy về phía thôn làng ở đằng xa.
Diệp Quân nhìn về hướng thôn làng, vô số vụn đá đang văng về phía thôn làng như cuồng phong bão táp.
Diệp Quân vội kéo Bát Uyển lại: “Bát Uyển cô nương, rất nguy hiểm, phải đi thôi!”
Bát Uyển nhìn thôn làng ở đằng xa: “Ta phải bảo vệ thôn, và cả trâu của ta nữa!”
Nói rồi cô ấy bỗng nhún người nhảy lên, bay tới trên không của thôn làng. Cô ấy quát lên rồi giơ tay phải tóm lên trời: “Trích Tinh!”