Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 1157
Chương 1157
Rầm!
Diệp Quân và thời không trăm trượng quay hắn đều bị đánh bay về phía bên phải mấy trăm trượng!
Vừa dừng lại, thời không quanh Diệp Quân đã vỡ nát, máu tươi ứa ra qua khóe miệng hắn.
Nhưng đúng lúc này, cô gái kia bỗng lộn ngược và đánh một quyền xuống đấy: “Phá Địa!”
Quyền này vừa đấm xuống, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa bỗng trào lên từ sâu trong lòng đất dưới chân Diệp Quân!
Ấy vậy mà bấy giờ, Diệp Quân lại biến mất như một hồn ma, chỗ hắn vừa đứng, một luồng sức mạnh phóng thẳng lên cao mấy trăm trượng, những nơi nó đi qua, thời không đều hóa thành tro bụi!
Vù!
Một tia kiếm quang xuyên tới trước mặt cô gái!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Thanh kiếm này là kiếm Ẩn Tiên.
Lúc này, cô gái bỗng nhích chân trái sang phía bên trái, hai cánh tay khẽ huơ về phía bên trái rồi mạnh mẽ quật sang phải, khẽ quát: “Hám Thiên!”
Ầm!
Thời không trong vòng nghìn trượng trước mặt cô gái ầm ầm vỡ nát, cùng lúc đó, Diệp Quân bị đánh bay ra mấy trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống con sông nhỏ kia khiến nước sông văng lên cao mười mấy trượng.
Cô gái không đánh tiếp nữa, cô ấy quay người đi vào trong thôn. Lúc này, mọi người trong thôn đang vỗ tay: “Bát Uyển vô địch!”
Cô gái tên Bát Uyển kia khẽ nhấc tay phải rồi áp nhẹ xuống dưới, thản nhiên nói: “Thao tác cơ bản, thao tác cơ bản… mọi người tiếp tục cổ vũ đi… Vương Nhị Ngưu, ngươi chưa ăn cơm à? Vỗ tay nhẹ thế, có tin ta tới nhà ngươi ăn cơm không?”
Nghe thế, chàng trai tên Vương Nhị Ngưu tái mặt, gã vội vã đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt đến nỗi hai lòng bàn tay đỏ chót.
Những người khác khi nghe đến câu “Tới nhà ngươi ăn cơm” thì cũng tái mặt, cuống quýt vỗ tay, một ông cụ cụt một tay cũng vội vỗ tay lên đùi đen đét, vỗ đến nỗi đùi ông lão run lên bần bật.
Bỗng chốc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong thôn làng!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Bát Uyển đi tới trước con trâu kia, cô ấy rút ra một nhúm cỏ trên dây thừng bên eo rồi đặt trước miệng nó, con trâu há miệng rồi bắt đầu nhai cỏ.
Bát Uyển khẽ vuốt sừng trâu: “Này trâu, ta mời ngươi ăn cỏ, ngươi mời ta ăn thịt trâu nhé?”
Con trâu bỗng nhả hết cỏ trong miệng ra, dù Bát Uyển có đút thế nào nó cũng không ăn nữa.
Bát Uyển nhếch miệng: “Đồ hẹp hòi, ta mời ngươi ăn nhiều cỏ vậy, đổi lấy tí thịt trâu ngươi cũng không cho!”
Con trâu: “…”
Bát Uyển dẫn con trâu đi về phía xa trong ánh nhìn của mọi người.
Thấy Bát Uyển đi càng lúc càng xa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ vỗ đùi vừa nãy thì nhũn cả chân ra, cái đùi của ông ấy đã sưng cả lên.
Hết cách rồi!
Những nơi Bát Uyển đi qua, không còn một hạt gạo nào!
Ngoài thôn, bên sông.