Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 1112
Chương 1112
Diệp Quân cười chứ không nói gì thêm.
Ánh mắt của cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chuyển từ lạnh lùng sang kinh ngạc.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: “Sư phụ của cậu là ai?”
Diệp Quân đáp: “Thiên Mệnh Váy Trắng!”
Ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng ngờ ngợ, ông ấy chưa từng nghe thấy cái tên này. Vốn định hỏi gì đó, nhưng nghĩ lại thì vũ trụ rộng lớn, có một số kiếm tu mạnh mẽ nhưng khiêm tốn là chuyện bình thường.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lại nhìn Diệp Quân với ánh mắt phức tạp.
Không ngờ lại có thể gặp được một vị Đại Kiếm Đế trẻ tuổi thế này vào lúc này, hơn nữa còn là một vị Đại Kiếm Đế với kiếm ý đại viên mãn, cũng có nghĩa là chỉ cách Nhập Phàm một bước nữa thôi.
Thêm vào đó, trong cơ thể còn ẩn chứa võ thế, đây là một thiên tài tuyệt thế song tu kiếm và võ.
Tiếc quá đi mất!
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài.
Đúng lúc này, bầu trời nứt ra, một đạo kiếm quang xé không gian bay tới. Kiếm quang đáp xuống ở chỗ cách Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không xa, sau khi kiếm quang tản đi, một chàng trai mang hộp kiếm bước ra.
“Thạch Tàng!”
Có người hô lên.
Thạch Tàng!
Mười chín tuổi đã thành Đại Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới, nhanh hơn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng những hai tháng, cũng chính là thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới.
Thạch Tàng bước nhanh tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, cung kính bái: “Bái kiến sư tổ!”
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Thạch Tàng rồi khẽ gật đầu: “Ta đã đợi con rất lâu!”
Thạch Tàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt Thạch Tàng: “Từ hôm nay con chính là tông chủ của Vĩnh Hằng Kiếm Tông, phải bảo vệ Vĩnh Hằng Kiếm Tông thật tốt”.
Thạch Tàng nhận nhẫn, chỉ cầm nó thật chặt mà không nói gì.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quay đầu nhìn cô gái áo trắng: “Con lại đây!”
Cô gái lặng lẽ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn cô gái với ánh mắt phức tạp: “Thiên phú của con không hề thua ca ca của mình, con cũng nỗ lực hơn nó rất nhiều, nhưng con hiếu tắng, tính cách quá mạnh mẽ, ta còn thì có thể bảo vệ con bình an, nếu ta mất, tính khí này của con sẽ rước vào mình vô số thị phi, thậm chí còn rước đại nạn, liên lụy đến Vĩnh Hằng Kiếm Tông”.
Cô gái áo trắng im lặng, nhưng gương mặt tràn ngập bất mãn.
Thấy vậy, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài, sau đó nhìn Diệp Quân nói: “Cậu bạn, ta có một mong cầu hơi quá đáng!”
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn rất muốn nói rằng, thật ra chúng ta không thân lắm đâu!
Tiền bối có thể đừng nêu ra yêu cầu hơi quá đáng của mình không?