Hậu Ái - Trang 2
Chương 71
Edit: Bún Thịt Nướng
Giọng điệu đủ ngông.
Rất là Văn Trạch Lệ.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nhìn rõ được cảm xúc trong mắt đối phương, lúc này, Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Có phải anh không c*ng nổi không?”
“Gì cơ?” Văn Trạch Lệ kéo mạnh cô vào trong lòng mình, đ è xuống.
Thẩm Tuyền ngã ngồi xuống, nhìn lướt qua anh.
Văn Trạch Lệ giận tới bật cười: “Anh sao thế được? Anh chế ra loại nước hoa này còn không phải là vì em sao?”
Thẩm Tuyền: “Ai mà biết được.”
Giọng điệu không để tâm của cô, cho dù lúc này biết rõ sự thay đổi trong cơ thể anh nhưng cô vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy. Sự không để bụng này khiến cho Văn Trạch Lệ nheo mắt lại.
Giây tiếp theo, anh đẩy Thẩm Tuyền ra rồi đi vào trong phòng, một phút sau lại đi ra, trên tay cầm một chai nước hoa, ném mạnh vào trong thùng rác.
Anh kéo kéo cổ áo nói: “Vứt rồi, tối nay em đừng về sớm vậy.”
Thẩm Tuyền ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt chéo, nhìn anh.
Cô thản nhiên quay mặt đi.
“Được.”
Dì giúp việc cầm xẻng cơm đi ra từ trong bếp định gọi hai người, vừa nhìn, không khí giữa hai người sao lại căng thẳng thế này, bà ấy lại lưỡng lự.
Rồi gọi một tiếng: “Ăn cơm chứ?”
“Vâng ạ.”
Lúc hai người ăn cơm, dì giúp việc lại đi dọn dẹp trong nhà, nhìn thấy chai nước hoa trong thùng rác thì ngơ ra, còn cầm lên hỏi: “Trạch Lệ, nước hoa này?”
Thẩm Tuyền thản nhiên liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Văn Trạch Lệ nghiêm nghị, anh quay đầu nói với dì: “Không dùng nữa ạ.”
“Chai này không phải mới điều chế sao? Hai ngày trước vừa mới đưa đến đây.”
“Không thích mùi này nữa ạ.”
Dì: “Được rồi.”
Dì lại vứt chai nước hoa vào trong thùng rác.
Thẩm Tuyền nghe cuộc đối thoại của bọn họ, gương mặt thoáng chút ý cười. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn, anh hừ một tiếng: “Đắc ý à? Dùng cách này để ép anh vứt nước hoa.”
Thẩm Tuyền không nói gì, cúi đầu ăn cơm tiếp.
Thỉnh thoảng, Văn Trạch Lệ quả thật rất hiểu suy nghĩ của cô, còn thuận theo ý cô nữa. Cô ngẩng đầu, gắp một miếng thịt bò cho Văn Trạch Lệ, anh thấy thế thì sửng sốt.
Vài giây sau, anh nói: “Em có thể đút cho anh.”
Thẩm Tuyền thả lỏng đôi đũa.
Miếng thịt rớt vào trong bát Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ: “…”
Giây tiếp theo, anh cầm con tôm, bóc vỏ, chấm tương đặt trên môi cô. Thẩm Tuyền ngước mắt lên liếc anh một cái, sau đó cô nghiêng người về đằng trước, cắn con tôm kia.
Ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy, cô lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt lạnh lùng thật sự.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại khẽ cười một tiếng.
*
Ăn cơm tối xong, dì giúp việc đi dọn vệ sinh. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vào thư phòng xử lý công việc, mỗi người một cái máy tính. Người mà Thẩm Tuyền sắp xếp tới AM cũng vừa mới đến nơi, đang báo cáo tình hình cho cô. Thẩm Tuyền cầm chuột, ấn vào tai nghe nói: “Theo dõi cẩn thận, nếu cần thì trao đổi thông tin với người của Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ cắn kẹo bạc hà ngồi bên cạnh, đang nhìn máy tính, nghe thấy vậy bèn quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyền một cái. Vài giây sau, anh giẫm lên mặt đất, chiếc ghế trượt đến bên cạnh Thẩm Tuyền, gương mặt của anh lập tức lọt vào ống kính.
Trợ lý của Thẩm Tuyền ở phía bên kia nhìn thấy thế thì ngơ ra.
Văn Trạch Lệ nói với người đó: “Người tôi cử đi đang ở phòng 505 khách sạn Anh Hoàng, lúc tới đó cố gắng đừng quá rêu rao, dù gì bên đó cũng không phải là địa bàn của chúng tôi.”
“Dạ vâng, Văn thiếu.”
Một người đối mặt với hai sếp lớn, áp lực rất lớn. Huống chi mọi người đã xem video Văn thiếu cướp hôn kia rồi, quá quả quyết, cũng chỉ có Thẩm tổng mới khống chế được người đàn ông như này.
Trợ lý ngập ngừng một lúc, đang định nói gì với Thẩm Tuyền, kết quả là giây tiếp theo môi của Văn thiếu đã chạm lên gương mặt Thẩm tổng, tay trợ lý run lên, tắt luôn cuộc gọi.
Cuộc gọi vừa bị tắt, Thẩm Tuyền sững sờ vài giây, cô duỗi tay đẩy Văn Trạch Lệ ra.
Văn Trạch Lệ đè tay cô lại, khoảng cách rất gần, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm: “Em xem xem, không có nước hoa, em lạnh lùng biết bao.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bây giờ đang làm việc.”
“Công việc vội vàng gì lúc này.” Nói xong, laptop trên bàn bị đẩy sang một bên, Thẩm Tuyền bị anh bế lên trên bàn, cô theo bản năng chống tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Em vẫn còn rất nhiều việc…”
“Ngậm miệng lại.” Văn Trạch Lệ chặn môi cô lại, bàn tay lần mò ra sau, khóa chặt hai tay cô ở phía sau.
Thẩm Tuyền bỗng chốc bị động.
“Còn nghi ngờ anh không?” Giọng Văn Trạch Lệ rất nhỏ, lưu luyến ở bên cổ cô.
Thư phòng lúc mới vào không mở đèn, mờ mờ tôi tối. Chỉ chốc lát sau, âm thanh ma sát vang lên, cao thấp trầm bổng.
Thẩm Tuyền giơ chân định đá anh nhưng lại bị giữ chặt.
Anh còn mạnh mẽ hơn so với trước kia.
Mà đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Văn Trạch Lệ chỉ dừng lại trong phút chốc, Thẩm Tuyền cũng bình tĩnh lại nhịp thở, chợt nghe thấy dì giúp việc nói ở ngoài cửa: “Trạch Lệ, bé Tuyền, dì về biệt…”
Chữ thự còn chưa nói hết.
Thẩm Tuyền cũng chưa nghe hết, cô đã cắn chặt răng, hung hăng nhìn Văn Trạch Lệ.
Khoé môi Văn Trạch Lệ cong cong, anh cúi người ôm cô, với tư thế này, nói: “Đi thôi, không phải em muốn trả lời dì sao? Đi tới cửa thôi.”
Thẩm Tuyền nhìn anh chằm chằm.
Tiếp theo, cô bị bế đến sau cánh cửa, đè lên cửa.
Không biết dì giúp việc ở ngoài đã đi hay chưa nhưng ngoài cửa lại có tiếng động nhẹ. Văn Trạch Lệ rót vào tai cô: “Trả lời dì đi, nào.”
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn người đàn ông chó chết mạnh mẽ đầy đắc ý này.
Chỉ hận bản thân mình không phải là đàn ông, không thì chắc chắn sẽ khiến cho anh nếm thử tư vị này, ngay cả nói cũng không thành tiếng, cả người không còn sức lực, thậm chí mũi chân chỉ chạm đất thôi cũng sẽ bị anh kéo lại.
Rất lâu sau đó.
Điện thoại của Thẩm Tuyền để ở phòng khách vang lên hết tiếng này tới tiếng khác. Hơi nóng trong phòng sách vẫn chưa phai, Thẩm Tuyền mở miệng cắn mạnh lên bả vai anh.
Giọng nói lạnh lùng lúc này đã hoàn toàn khác.
“Đủ rồi, Văn Trạch Lệ.”
Người đàn ông nhướng mày, không trả lời cô.
Thẩm Tuyền: “… Em không nên nói anh như vậy.”
Văn Trạch Lệ áp lên trán cô, nhìn cô, trên gương mặt cô rõ ràng đã nhuốm lên màu quyến rũ, vô cùng rõ ràng, rõ đến mức khiến anh phát điên.
Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, anh hứng rồi.”
Nói xong, anh lại hôn cô.
Thẩm Tuyển tức giận, ngoài cắn anh ra cũng không còn cách khác.
*
Hai tiếng sau, Thẩm Tuyền từ từ cài cúc áo lại, chân trần đi đến phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn thấy tổng cộng có hai mươi tám cuộc gọi nhỡ
Đều là của Mạc Điềm.
Cô sững người rồi lại gọi lại.
Một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, Thẩm Tuyền khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, đôi mắt mang theo chút chột dạ: “Anh đưa em về.”
Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Lệ lại đè lên.
Ở đầu bên kia Mạc Điềm nhận điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên đó rất lo lắng: “Sao mãi mà con không nghe điện thoại vậy?”
“Con nói rồi, tối nay con không về sớm được. Mẹ, giờ con về ngay.” Thẩm Tuyền đi đến cửa, đi giày cao gót vào. Ai ngờ, chân cứ run mãi.
Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống, cầm giày cao gót rồi nâng chân cô lên, đi vào.
Ở đầu dây bên kia Mạc Điềm lại nói: “Nhưng con nói tám giờ sẽ về, bây giờ đã mười giờ rồi.”
Thẩm Tuyền: “Con và Văn thiếu nói chút chuyện.”
Mạc Điềm lập tức im lặng.
Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, cầm một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, cắn nát rồi đút cho Thẩm Tuyền ăn. Cô lạnh lùng liếc anh một cái nhưng cũng ngậm miếng kẹo bạc hà đó.
Hai người dây dưa lâu như vậy, trên người nặc mùi hương của đối phương.
Văn Trạch Lệ cầm chìa khoá xe lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền nói với Mạc Điềm: “Mẹ, nửa tiếng sau con về đến nhà, mẹ đừng đợi con, mẹ đi ngủ trước đi ạ.”
“Mẹ đã đợi bốn tiếng rồi, còn không đợi được nửa tiếng này à? Con bảo Văn Trạch Lệ chạy xe từ từ thôi.” Ở đầu dây Mạc Điềm bên kia tức giận nói.
Văn Trạch Lệ nghe thấy tên mình bèn vuốt vuốt mũi.
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Cúp máy, thang máy cũng đã tới. Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền bước vào, chân của cô vô cùng mỏi, cô đứng một lúc là cảm thấy không thoải mái, Văn Trạch Lệ nhìn ra được.
Anh bế cô lên, bế lên cả xe, sau khi thắt dây an toàn xong, Thẩm Tuyền mắng: “Khốn khiếp.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh hôn một cái lên môi cô: “Được rồi, anh sai rồi, sau này… sẽ chú ý hơn.”
Hy vọng mẹ vợ không nhìn ra, anh vẫn còn đang cố gắng kiếm thêm chút thiện cảm để tái hôn nữa. Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ thỏa mãn này của anh, thản nhiên quay đầu đi.
Nhưng ánh mắt cô đã không còn lạnh lùng lắm.
Chiếc xe màu đen chạy đến cửa nhà họ Thẩm, quản gia đi ra đón, Thẩm Tuyền xuống xe, cô hít sâu một hơi, nếu là cô gái mềm mỏng dịu dàng hơn thì đã khóc lâu rồi.
Cô duỗi tay túm cổ áo Văn Trạch Lệ, nhón chân hung hăng cắn lên bờ môi mỏng của anh, sau đó buông tay: “Cút.”
Cơn đau trong phút chốc đó khiến Văn Trạch Lệ nhíu màu, anh “shh” một tiếng, giơ tay lên sờ, đầu ngón tay dính đầy máu. Anh bật cười, dựa vào cửa xe, nói: “Lát nữa anh bảo người mang thuốc qua.”
“Không cần.” Thẩm Tuyền bỏ lại câu này rồi đi về phía cửa.
Quản gia gật đầu với Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cười cười.
Sau đó, anh lại sờ khoé môi, vẫn còn chảy máu, anh bật cười, khẽ li3m, một tay cầm vô lăng, khởi động xe.
*
Mạc Điềm đợi Thẩm Tuyền trong phòng khách.
Thẩm Tuyền đi vào, sau khi nhìn thấy cô, Mạc Điềm thở phào nhẹ nhõm, bước tới khoác tay Thẩm Tuyền: “Muộn lắm rồi, ăn ít tổ yến nhé?”
Thẩm Tuyền hơi mệt, cô nói: “Thôi ạ, con đi ngủ đây, bố vẫn chưa về ạ?”
“Về đâu mà về, nói là nửa tiếng mà giờ đã một tiếng rồi vẫn chưa về.” Mạc Điềm đi theo Thẩm Tuyền định lên cầu thang nhưng Thẩm Tuyền chọn thang máy.
Bà cũng không nghĩ nhiều.
Đi thang máy lên tầng hai, Mạc Điềm do dự một chút rồi hỏi: “Văn Trạch Lệ đưa con về hả?”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
“Ha.” Mạc Điềm cười khẩy một tiếng.
Đến bây giờ bà vẫn không vừa lòng với Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền vào phòng, nói: “Mẹ, con đi ngủ trước đây.”
Mạc Điềm gật gật đầu đang định nói gì, kết quả ánh mắt sững lại, dừng trên phần cổ bị mái tóc che khuất một nửa của Thẩm Tuyền, chỗ đó ngập vết hôn.
Mạc Điềm bất ngờ.
Lúc này.
Quản gia vội vàng từ dưới lầu đi lên, cầm một cái túi đưa cho Thẩm Tuyền. Là túi giấy giống như một hộp quà, ông ấy đưa cho Thẩm Tuyền, nói: “Văn thiếu vừa mới đi rồi quay lại, nói là đưa cho con.”
Thẩm Tuyền nhận lấy, nói: “Vâng.”
Mạc Điềm có chút tò mò, bà ấy nói: “Cái gì vậy?”
Bà ấy tiện thể ló đầu vào nhìn. Thẩm Tuyền không nghĩ nhiều, hơi hé ra định nhìn, giây tiếp theo mấy chữ thuốc dùng cho bên trong đập vào mắt cô, Thẩm Tuyền theo phản xạ đóng cái túi lại.
Mạc Điềm nhíu mày: “Cái gì thế?”
Sắc mặt Thẩm Tuyền không chút thay đổi nói: “Không có gì, là kem che khuyết điểm con để quên ở nhà anh ấy.”
Mạc Điềm cảm thấy lời giải thích này không đúng lắm.
Nhưng bà ấy không nghĩ nhiều đến vậy.
Thẩm Tuyền: “Con ngủ đây, con thật sự mệt lắm rồi.”
Đứng một lúc là không thoải mái.
Mạc Điềm thở dài, nói: “Vậy con mau đi ngủ đi.”
Thẩm Tuyền nhìn mẹ mình một cái xoay người vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Đi đến sofa, cô nằm sấp xuống, chịu đựng một lúc nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Cô liếc nhìn một cái, sau đó bấm tắt, tiện thể soạn tin nhắn.
Thẩm Tuyền: [Đừng gọi điện tới nữa, bây giờ em không muốn nghe thấy giọng anh.]
Văn Trạch Lệ: [Bà xã ơi?…]
*
Ngoài cửa.
Mạc Điềm cùng quản gia xuống lầu, bà nhíu mày nói: “Quản gia này, vừa nãy ông có nhìn rõ đó là cái gì không?”
Quản gia cúi đầu nói: “Tôi không thấy.”
Nào dám xem đồ Văn thiếu mang tới chứ.
Mạc Điềm cảm thấy món đó không giống kem che khuyết điểm chút nào, trái lại lại giống sản phẩm riêng tư dùng cho phụ nữ. Vài giây sau, trong đầu bà ấy hiện lên những vết hôn ở cổ Thẩm Tuyền.
Mặt bà ấy biến sắc, bước nhanh xuống nhà, túm lấy cái điện thoại rồi bấm số điện thoại nhà họ Văn.
Tối nay chú nhỏ nhà họ Văn đang bàn chuyện ở nhà họ Văn, người nhận điện thoại là Lâm Tiếu Nhi, Mạc Điềm nói với Lâm Tiếu Nhi: “Thằng con trai ngoan của bà ấy, sao bé Tuyền nhà tôi lại rơi vào nhà bà chứ, tôi thật sự rất tức giận. Tôi nói cho bà biết, con trai bà muốn tái hôn á, không có dễ như vậy đâu!”
Lâm Tiếu Nhi đơ ra.
Đúng lúc Văn Trạch Lệ cả người mệt mỏi mang theo hơi lạnh đi vào, đầu ngón tay xoa vết thương ở khoé môi. Lâm Tiếu Nhi ngẩng đầu, quát: “Đứng lại.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày.
“Dạ?”
Lâm Tiếu Nhi bấm loa ngoài.
Giọng Mạc Điềm ở bên trong vang lên: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con trai bà bước vào cửa nhà chúng tôi.”
Văn Trạch Lệ: “… Đệch?”
Giọng điệu đủ ngông.
Rất là Văn Trạch Lệ.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nhìn rõ được cảm xúc trong mắt đối phương, lúc này, Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Có phải anh không c*ng nổi không?”
“Gì cơ?” Văn Trạch Lệ kéo mạnh cô vào trong lòng mình, đ è xuống.
Thẩm Tuyền ngã ngồi xuống, nhìn lướt qua anh.
Văn Trạch Lệ giận tới bật cười: “Anh sao thế được? Anh chế ra loại nước hoa này còn không phải là vì em sao?”
Thẩm Tuyền: “Ai mà biết được.”
Giọng điệu không để tâm của cô, cho dù lúc này biết rõ sự thay đổi trong cơ thể anh nhưng cô vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy. Sự không để bụng này khiến cho Văn Trạch Lệ nheo mắt lại.
Giây tiếp theo, anh đẩy Thẩm Tuyền ra rồi đi vào trong phòng, một phút sau lại đi ra, trên tay cầm một chai nước hoa, ném mạnh vào trong thùng rác.
Anh kéo kéo cổ áo nói: “Vứt rồi, tối nay em đừng về sớm vậy.”
Thẩm Tuyền ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt chéo, nhìn anh.
Cô thản nhiên quay mặt đi.
“Được.”
Dì giúp việc cầm xẻng cơm đi ra từ trong bếp định gọi hai người, vừa nhìn, không khí giữa hai người sao lại căng thẳng thế này, bà ấy lại lưỡng lự.
Rồi gọi một tiếng: “Ăn cơm chứ?”
“Vâng ạ.”
Lúc hai người ăn cơm, dì giúp việc lại đi dọn dẹp trong nhà, nhìn thấy chai nước hoa trong thùng rác thì ngơ ra, còn cầm lên hỏi: “Trạch Lệ, nước hoa này?”
Thẩm Tuyền thản nhiên liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Văn Trạch Lệ nghiêm nghị, anh quay đầu nói với dì: “Không dùng nữa ạ.”
“Chai này không phải mới điều chế sao? Hai ngày trước vừa mới đưa đến đây.”
“Không thích mùi này nữa ạ.”
Dì: “Được rồi.”
Dì lại vứt chai nước hoa vào trong thùng rác.
Thẩm Tuyền nghe cuộc đối thoại của bọn họ, gương mặt thoáng chút ý cười. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn, anh hừ một tiếng: “Đắc ý à? Dùng cách này để ép anh vứt nước hoa.”
Thẩm Tuyền không nói gì, cúi đầu ăn cơm tiếp.
Thỉnh thoảng, Văn Trạch Lệ quả thật rất hiểu suy nghĩ của cô, còn thuận theo ý cô nữa. Cô ngẩng đầu, gắp một miếng thịt bò cho Văn Trạch Lệ, anh thấy thế thì sửng sốt.
Vài giây sau, anh nói: “Em có thể đút cho anh.”
Thẩm Tuyền thả lỏng đôi đũa.
Miếng thịt rớt vào trong bát Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ: “…”
Giây tiếp theo, anh cầm con tôm, bóc vỏ, chấm tương đặt trên môi cô. Thẩm Tuyền ngước mắt lên liếc anh một cái, sau đó cô nghiêng người về đằng trước, cắn con tôm kia.
Ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy, cô lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt lạnh lùng thật sự.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại khẽ cười một tiếng.
*
Ăn cơm tối xong, dì giúp việc đi dọn vệ sinh. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vào thư phòng xử lý công việc, mỗi người một cái máy tính. Người mà Thẩm Tuyền sắp xếp tới AM cũng vừa mới đến nơi, đang báo cáo tình hình cho cô. Thẩm Tuyền cầm chuột, ấn vào tai nghe nói: “Theo dõi cẩn thận, nếu cần thì trao đổi thông tin với người của Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ cắn kẹo bạc hà ngồi bên cạnh, đang nhìn máy tính, nghe thấy vậy bèn quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyền một cái. Vài giây sau, anh giẫm lên mặt đất, chiếc ghế trượt đến bên cạnh Thẩm Tuyền, gương mặt của anh lập tức lọt vào ống kính.
Trợ lý của Thẩm Tuyền ở phía bên kia nhìn thấy thế thì ngơ ra.
Văn Trạch Lệ nói với người đó: “Người tôi cử đi đang ở phòng 505 khách sạn Anh Hoàng, lúc tới đó cố gắng đừng quá rêu rao, dù gì bên đó cũng không phải là địa bàn của chúng tôi.”
“Dạ vâng, Văn thiếu.”
Một người đối mặt với hai sếp lớn, áp lực rất lớn. Huống chi mọi người đã xem video Văn thiếu cướp hôn kia rồi, quá quả quyết, cũng chỉ có Thẩm tổng mới khống chế được người đàn ông như này.
Trợ lý ngập ngừng một lúc, đang định nói gì với Thẩm Tuyền, kết quả là giây tiếp theo môi của Văn thiếu đã chạm lên gương mặt Thẩm tổng, tay trợ lý run lên, tắt luôn cuộc gọi.
Cuộc gọi vừa bị tắt, Thẩm Tuyền sững sờ vài giây, cô duỗi tay đẩy Văn Trạch Lệ ra.
Văn Trạch Lệ đè tay cô lại, khoảng cách rất gần, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm: “Em xem xem, không có nước hoa, em lạnh lùng biết bao.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bây giờ đang làm việc.”
“Công việc vội vàng gì lúc này.” Nói xong, laptop trên bàn bị đẩy sang một bên, Thẩm Tuyền bị anh bế lên trên bàn, cô theo bản năng chống tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Em vẫn còn rất nhiều việc…”
“Ngậm miệng lại.” Văn Trạch Lệ chặn môi cô lại, bàn tay lần mò ra sau, khóa chặt hai tay cô ở phía sau.
Thẩm Tuyền bỗng chốc bị động.
“Còn nghi ngờ anh không?” Giọng Văn Trạch Lệ rất nhỏ, lưu luyến ở bên cổ cô.
Thư phòng lúc mới vào không mở đèn, mờ mờ tôi tối. Chỉ chốc lát sau, âm thanh ma sát vang lên, cao thấp trầm bổng.
Thẩm Tuyền giơ chân định đá anh nhưng lại bị giữ chặt.
Anh còn mạnh mẽ hơn so với trước kia.
Mà đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Văn Trạch Lệ chỉ dừng lại trong phút chốc, Thẩm Tuyền cũng bình tĩnh lại nhịp thở, chợt nghe thấy dì giúp việc nói ở ngoài cửa: “Trạch Lệ, bé Tuyền, dì về biệt…”
Chữ thự còn chưa nói hết.
Thẩm Tuyền cũng chưa nghe hết, cô đã cắn chặt răng, hung hăng nhìn Văn Trạch Lệ.
Khoé môi Văn Trạch Lệ cong cong, anh cúi người ôm cô, với tư thế này, nói: “Đi thôi, không phải em muốn trả lời dì sao? Đi tới cửa thôi.”
Thẩm Tuyền nhìn anh chằm chằm.
Tiếp theo, cô bị bế đến sau cánh cửa, đè lên cửa.
Không biết dì giúp việc ở ngoài đã đi hay chưa nhưng ngoài cửa lại có tiếng động nhẹ. Văn Trạch Lệ rót vào tai cô: “Trả lời dì đi, nào.”
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn người đàn ông chó chết mạnh mẽ đầy đắc ý này.
Chỉ hận bản thân mình không phải là đàn ông, không thì chắc chắn sẽ khiến cho anh nếm thử tư vị này, ngay cả nói cũng không thành tiếng, cả người không còn sức lực, thậm chí mũi chân chỉ chạm đất thôi cũng sẽ bị anh kéo lại.
Rất lâu sau đó.
Điện thoại của Thẩm Tuyền để ở phòng khách vang lên hết tiếng này tới tiếng khác. Hơi nóng trong phòng sách vẫn chưa phai, Thẩm Tuyền mở miệng cắn mạnh lên bả vai anh.
Giọng nói lạnh lùng lúc này đã hoàn toàn khác.
“Đủ rồi, Văn Trạch Lệ.”
Người đàn ông nhướng mày, không trả lời cô.
Thẩm Tuyền: “… Em không nên nói anh như vậy.”
Văn Trạch Lệ áp lên trán cô, nhìn cô, trên gương mặt cô rõ ràng đã nhuốm lên màu quyến rũ, vô cùng rõ ràng, rõ đến mức khiến anh phát điên.
Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, anh hứng rồi.”
Nói xong, anh lại hôn cô.
Thẩm Tuyển tức giận, ngoài cắn anh ra cũng không còn cách khác.
*
Hai tiếng sau, Thẩm Tuyền từ từ cài cúc áo lại, chân trần đi đến phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn thấy tổng cộng có hai mươi tám cuộc gọi nhỡ
Đều là của Mạc Điềm.
Cô sững người rồi lại gọi lại.
Một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, Thẩm Tuyền khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, đôi mắt mang theo chút chột dạ: “Anh đưa em về.”
Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Lệ lại đè lên.
Ở đầu bên kia Mạc Điềm nhận điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên đó rất lo lắng: “Sao mãi mà con không nghe điện thoại vậy?”
“Con nói rồi, tối nay con không về sớm được. Mẹ, giờ con về ngay.” Thẩm Tuyền đi đến cửa, đi giày cao gót vào. Ai ngờ, chân cứ run mãi.
Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống, cầm giày cao gót rồi nâng chân cô lên, đi vào.
Ở đầu dây bên kia Mạc Điềm lại nói: “Nhưng con nói tám giờ sẽ về, bây giờ đã mười giờ rồi.”
Thẩm Tuyền: “Con và Văn thiếu nói chút chuyện.”
Mạc Điềm lập tức im lặng.
Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, cầm một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, cắn nát rồi đút cho Thẩm Tuyền ăn. Cô lạnh lùng liếc anh một cái nhưng cũng ngậm miếng kẹo bạc hà đó.
Hai người dây dưa lâu như vậy, trên người nặc mùi hương của đối phương.
Văn Trạch Lệ cầm chìa khoá xe lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền nói với Mạc Điềm: “Mẹ, nửa tiếng sau con về đến nhà, mẹ đừng đợi con, mẹ đi ngủ trước đi ạ.”
“Mẹ đã đợi bốn tiếng rồi, còn không đợi được nửa tiếng này à? Con bảo Văn Trạch Lệ chạy xe từ từ thôi.” Ở đầu dây Mạc Điềm bên kia tức giận nói.
Văn Trạch Lệ nghe thấy tên mình bèn vuốt vuốt mũi.
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Cúp máy, thang máy cũng đã tới. Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền bước vào, chân của cô vô cùng mỏi, cô đứng một lúc là cảm thấy không thoải mái, Văn Trạch Lệ nhìn ra được.
Anh bế cô lên, bế lên cả xe, sau khi thắt dây an toàn xong, Thẩm Tuyền mắng: “Khốn khiếp.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh hôn một cái lên môi cô: “Được rồi, anh sai rồi, sau này… sẽ chú ý hơn.”
Hy vọng mẹ vợ không nhìn ra, anh vẫn còn đang cố gắng kiếm thêm chút thiện cảm để tái hôn nữa. Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ thỏa mãn này của anh, thản nhiên quay đầu đi.
Nhưng ánh mắt cô đã không còn lạnh lùng lắm.
Chiếc xe màu đen chạy đến cửa nhà họ Thẩm, quản gia đi ra đón, Thẩm Tuyền xuống xe, cô hít sâu một hơi, nếu là cô gái mềm mỏng dịu dàng hơn thì đã khóc lâu rồi.
Cô duỗi tay túm cổ áo Văn Trạch Lệ, nhón chân hung hăng cắn lên bờ môi mỏng của anh, sau đó buông tay: “Cút.”
Cơn đau trong phút chốc đó khiến Văn Trạch Lệ nhíu màu, anh “shh” một tiếng, giơ tay lên sờ, đầu ngón tay dính đầy máu. Anh bật cười, dựa vào cửa xe, nói: “Lát nữa anh bảo người mang thuốc qua.”
“Không cần.” Thẩm Tuyền bỏ lại câu này rồi đi về phía cửa.
Quản gia gật đầu với Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cười cười.
Sau đó, anh lại sờ khoé môi, vẫn còn chảy máu, anh bật cười, khẽ li3m, một tay cầm vô lăng, khởi động xe.
*
Mạc Điềm đợi Thẩm Tuyền trong phòng khách.
Thẩm Tuyền đi vào, sau khi nhìn thấy cô, Mạc Điềm thở phào nhẹ nhõm, bước tới khoác tay Thẩm Tuyền: “Muộn lắm rồi, ăn ít tổ yến nhé?”
Thẩm Tuyền hơi mệt, cô nói: “Thôi ạ, con đi ngủ đây, bố vẫn chưa về ạ?”
“Về đâu mà về, nói là nửa tiếng mà giờ đã một tiếng rồi vẫn chưa về.” Mạc Điềm đi theo Thẩm Tuyền định lên cầu thang nhưng Thẩm Tuyền chọn thang máy.
Bà cũng không nghĩ nhiều.
Đi thang máy lên tầng hai, Mạc Điềm do dự một chút rồi hỏi: “Văn Trạch Lệ đưa con về hả?”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
“Ha.” Mạc Điềm cười khẩy một tiếng.
Đến bây giờ bà vẫn không vừa lòng với Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền vào phòng, nói: “Mẹ, con đi ngủ trước đây.”
Mạc Điềm gật gật đầu đang định nói gì, kết quả ánh mắt sững lại, dừng trên phần cổ bị mái tóc che khuất một nửa của Thẩm Tuyền, chỗ đó ngập vết hôn.
Mạc Điềm bất ngờ.
Lúc này.
Quản gia vội vàng từ dưới lầu đi lên, cầm một cái túi đưa cho Thẩm Tuyền. Là túi giấy giống như một hộp quà, ông ấy đưa cho Thẩm Tuyền, nói: “Văn thiếu vừa mới đi rồi quay lại, nói là đưa cho con.”
Thẩm Tuyền nhận lấy, nói: “Vâng.”
Mạc Điềm có chút tò mò, bà ấy nói: “Cái gì vậy?”
Bà ấy tiện thể ló đầu vào nhìn. Thẩm Tuyền không nghĩ nhiều, hơi hé ra định nhìn, giây tiếp theo mấy chữ thuốc dùng cho bên trong đập vào mắt cô, Thẩm Tuyền theo phản xạ đóng cái túi lại.
Mạc Điềm nhíu mày: “Cái gì thế?”
Sắc mặt Thẩm Tuyền không chút thay đổi nói: “Không có gì, là kem che khuyết điểm con để quên ở nhà anh ấy.”
Mạc Điềm cảm thấy lời giải thích này không đúng lắm.
Nhưng bà ấy không nghĩ nhiều đến vậy.
Thẩm Tuyền: “Con ngủ đây, con thật sự mệt lắm rồi.”
Đứng một lúc là không thoải mái.
Mạc Điềm thở dài, nói: “Vậy con mau đi ngủ đi.”
Thẩm Tuyền nhìn mẹ mình một cái xoay người vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Đi đến sofa, cô nằm sấp xuống, chịu đựng một lúc nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Cô liếc nhìn một cái, sau đó bấm tắt, tiện thể soạn tin nhắn.
Thẩm Tuyền: [Đừng gọi điện tới nữa, bây giờ em không muốn nghe thấy giọng anh.]
Văn Trạch Lệ: [Bà xã ơi?…]
*
Ngoài cửa.
Mạc Điềm cùng quản gia xuống lầu, bà nhíu mày nói: “Quản gia này, vừa nãy ông có nhìn rõ đó là cái gì không?”
Quản gia cúi đầu nói: “Tôi không thấy.”
Nào dám xem đồ Văn thiếu mang tới chứ.
Mạc Điềm cảm thấy món đó không giống kem che khuyết điểm chút nào, trái lại lại giống sản phẩm riêng tư dùng cho phụ nữ. Vài giây sau, trong đầu bà ấy hiện lên những vết hôn ở cổ Thẩm Tuyền.
Mặt bà ấy biến sắc, bước nhanh xuống nhà, túm lấy cái điện thoại rồi bấm số điện thoại nhà họ Văn.
Tối nay chú nhỏ nhà họ Văn đang bàn chuyện ở nhà họ Văn, người nhận điện thoại là Lâm Tiếu Nhi, Mạc Điềm nói với Lâm Tiếu Nhi: “Thằng con trai ngoan của bà ấy, sao bé Tuyền nhà tôi lại rơi vào nhà bà chứ, tôi thật sự rất tức giận. Tôi nói cho bà biết, con trai bà muốn tái hôn á, không có dễ như vậy đâu!”
Lâm Tiếu Nhi đơ ra.
Đúng lúc Văn Trạch Lệ cả người mệt mỏi mang theo hơi lạnh đi vào, đầu ngón tay xoa vết thương ở khoé môi. Lâm Tiếu Nhi ngẩng đầu, quát: “Đứng lại.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày.
“Dạ?”
Lâm Tiếu Nhi bấm loa ngoài.
Giọng Mạc Điềm ở bên trong vang lên: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con trai bà bước vào cửa nhà chúng tôi.”
Văn Trạch Lệ: “… Đệch?”