Hạnh Phúc Mới
Chương 15
1. Thứ năm, ngày 8 tháng 11, lúc 16 giờ 10 phút
CX: “Hôm nay em phải tăng ca, không ăn cơm với anh được rồi.”
Chương Lộc: “Em tăng ca tới mấy giờ?”
CX: “Em cũng không biết, sau khi tan làm em sẽ đi liên hoan cùng đồng nghiệp, anh không phải chờ em đâu.”
Chương Lộc: “Không cần anh tới đón hả?”
CX: “Đồng nghiệp tiện đường sẽ đưa em về nhà luôn, em về trễ lắm nên anh đừng tới làm gì.”
Vì tuần này trường học đang bước vào giai đoạn thi giữa kỳ nên Trần Hấp bận tới nỗi chân không chạm đất, mỗi ngày Chương Lộc tới đón cô tan tầm rồi về thẳng nhà luôn, hai người ăn tối ở nhà rồi cô lại lao vào chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi.
Từ lúc ở lại nhà cô lần trước Chương Lộc đã bày tỏ ý muốn ở lại đây luôn, nhưng Trần Hấp lại nghĩ rằng nhỡ như một ngày nào đó mẹ Trần đột nhiên về đây, phát hiện ra manh mối gì đó, rồi xảy ra chuyện không lường trước được thì lại mất hay, vì thế liền từ chối. Hơn nữa, nếu cô ở chung với Chương Lộc tại nơi mà chính cô cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa an toàn, kiểu gì cũng sẽ phát sinh chuyện không thể khống chế được. Chỉ có ngẫu nhiên một hai lần gì đó cô mềm lòng đồng ý cho anh ngủ lại, tuy vậy trong nhà vẫn có thêm rất nhiều đồ dùng của nam giới.
CX: “À phải rồi, ngày mai là ngày kết thúc thi giữa kỳ, sau khi tan làm văn phòng bọn em sẽ đi liên hoan.”
“[cười ngây ngô.jpg]”
Chương Lộc: “Lại nữa hả?”
CX: “Hôm nay mọi người ra quyết định bất chợt, em cũng không biết.”
“Ngày mai chúng ta cũng không thể cùng ăn cơm với nhau được rồi.”
Chương Lộc: “Được rồi.”
CX: “Vậy để tới thứ bảy chúng ta gặp nhau nha.”
Chương Lộc: “Hôm nay ăn liên hoan xong cứ để anh đón em đi.”
CX: “Sẽ rất muộn đó anh.”
Chương Lộc: “Không hề gì.”
Có đôi khi Trần Hấp thực sự hoài nghi về tuổi tác của người đàn ông này. Cô cũng thắc mắc liệu mình đã đánh giá sai độ trưởng thành và điềm tĩnh của người đàn ông này hay không, bởi vì anh rất dính người, như một đứa bé con vậy. Từ lúc hai người bắt đầu mối quan hệ tới nay, trừ mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khách, còn đâu mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, ôm hôn lẫn nhau. Sau nhiều lần tiếp xúc thân mật như vậy, cô cũng dần thích ứng được, mãi rồi cũng thành thói quen. Thi thoảng thoát khỏi quỹ đạo thói quen cũng không ảnh hưởng gì tới cô cho lắm, nhưng biểu hiện của Chương Lộc lúc này lại khiến cô sinh ra một loại ảo tưởng, rằng trong mối tình này anh rất thích cô, thậm chí còn thích cô gấp nhiều lần hơn cô thích anh.
Vì vậy mà cô vừa vui mừng hoan hỉ lại vừa lo được lo mất.
2. Thứ năm, ngày 8 tháng 11, lúc 20 giờ 35 phút
CX: “[Định vị.]”
“Em sắp ăn xong rồi, anh tới đón em đi.”
Chương Lộc: “Được.”
“Cô Trần, cô Tiết cùng đường về với cô đó, tiện đường đưa cô về luôn cũng được.” Một người đồng nghiệp nói.
“Không cần đâu, tôi có bạn tới đón rồi.”
“Anh đã quên cô Trần là người có bạn trai rồi sao?” Một vị đồng nghiệp khác trêu ghẹo.
“A a, đúng nhỉ đúng nhỉ, xem trí nhớ của tôi này, bận quá nên lú luôn.”
Trần Hấp cười giả lả, lúc trước chuyện cô có bạn trai các đồng nghiệp trong văn phòng đều biết, nhưng sau đó cô có tình mới lại không nói. Dù sao thì cũng mới cách có một tháng, các vị đồng nghiệp đa số đều lớn hơn cô vài tuổi, có nhiều vị tiền bối còn hơn cô cả giáp, nhưng nhìn chung họ đều chưa trông thấy Tưởng Thần nên Trần Hấp cảm thấy không cần phải nói rõ ra làm gì.
“À thì, Tiểu Trần, cô chuẩn bị bao giờ kết hôn đó?”
“Dạ? Sớm thôi.” Trần Hấp xua tay.
“Cô mới 26 nhỉ? Vẫn còn trẻ lắm, đừng gấp, cô còn nhiều lựa chọn mà.”
“Dạ dạ dạ.”
Chương Lộc: “Anh tới rồi, đang đỗ ở bãi đỗ xe tầng hầm, khu A.”
CX: “Anh đợi em chút.”
Trần Hấp trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại cẩn thận, lẳng lặng chờ mọi người tan cuộc. Chưa được vài phút liền có giáo viên đề nghị chấm dứt, sau khi sắp xếp cho các giáo viên về nhà cẩn thận, Trần Hấp chào tạm biệt từng người rồi đi bộ tới bãi đỗ xe ở tầng hầm.
3. Thứ năm, ngày 8 tháng 11, lúc 20 giờ 50 phút
Trần Hấp dò từng biển xe một hồi rồi mới tìm được xe của Chương Lộc, cô liền mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Đi thôi~”
Chương Lộc cúi đầu hôn cô một cái, “Cài dây an toàn vào.”
“Em quên mất!”
“Ngày đi tham quan với trường đã được định ra rồi sao?”
“Vâng, nếu không có gì đột xuất thì bọn em định đi vào thứ bảy tuần sau, sao vậy anh?”
“Vậy thứ bảy tuần này đi mua đồ dùng trong nhà với anh đi.” Chương Lộc tiếp tục lái xe, thản nhiên nói.
Trần Hấp lại gật đầu: “Được ạ, anh muốn đổi đồ dùng trong nhà sao?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Trần Hấp không hỏi tiếp, lại nói: “Ngày mai em vẫn sẽ ở nhà, anh tới đón em hả?”
“Sao thế?” Anh quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hấp, hỏi.
“Ngày mai bọn em liên hoan chắc chắn là sẽ muộn hơn hôm nay, khả năng còn có bữa nữa cơ anh à.”
“Vậy anh cứ đón em tới thẳng nhà anh là được.”
Cô trầm ngâm một lát rồi ngập ngừng nói ra sự thật: “Ừm… Thực ra, “bà di” kia của em tới rồi.”
“Gì cơ?”
“Thì là bất tiện ấy anh, vì vậy em muốn ở nhà!”
Mãi rồi Chương Lộc mới kịp phản ứng, hỏi ngờ vực: “Chuyện này thì có gì bất tiện?” Vẻ mặt anh như đang nói, chúng ta có làm gì đâu mà bất với tiện?
“Tóm lại là nó bất tiện, em muốn ngủ giường của mình.” Nhưng thật ra là cô sợ làm bẩn ga giường, lúc đó sẽ rất lúng túng.
“Không sao cả, vậy chúng ta về nhà của em.”
Rõ ràng đây là chuyện làm cho người ta xấu hổ, vậy mà giọng điệu của anh lại thản nhiên bình tĩnh, Trần Hấp im lặng, đồng thời còn có một cảm giác khó tả rõ.
Đoạn, anh lại hỏi, “Chu kỳ của em có chuẩn không?”
“… Không hẳn ạ, có đôi khi sẽ tới sớm một hai ngày.”
“Có triệu chứng gì không?” Anh lại hỏi.
“Mỏi thắt lưng.”
“Có đau không?”
“Không đâu, ây da, không nói cái này nữa!”
“Để làm một người bạn trai đủ tiêu chuẩn thì chẳng phải anh nên biết cái này sao? Lúc trước là do anh không chú ý tới nên giờ phải cứu vãn này.” Chương Lộc có chút bất đắc dĩ, nói.
“Ai nói vậy?”
“Trên mạng đó.”
Trần Hấp lập tức cười liên hồi, lời nói thật thà của anh sao mà đáng yêu. Cô tưởng tượng tới cảnh anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để đọc mấy thứ này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có lẽ là còn khịt mũi coi thường nữa. Nếu như anh không nói, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được.
“Khoảng tầm ngày mùng mười mỗi tháng, không đau không khó chịu, trừ mỏi thắt lưng thì em không còn triệu chứng nào, vì thế anh không cần lo đâu. Nếu không thoải mái ở đâu em nhất định sẽ báo cho người bạn trai đủ tiêu chuẩn là anh đây biết, ok chưa nè!:
Cuối cùng anh cũng không hỏi nữa, chỉ hài lòng gật đầu.
4. Thứ sáu, ngày 9 tháng 11, lúc 14 giờ 4 phút
A Thủy: Tôi là Hạ Miểu.
Trần Hấp nhận được lời mời kết bạn WeChat từ Hạ Miểu, tuy rằng buồn phiền vì không biết tại sao cô ta lại biết được ID WeChat của mình nhưng Trần Hấp chỉ do dự một lát rồi đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý kết bạn Hạ Miểu vẫn không gửi tin nhắn tới, vì thế Trần Hấp liền quên bẵng luôn chuyện này.
5. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 12 giờ 34 phút
Đã hai ngày liền cô phải ăn bữa nhiều chất, cộng thêm vấn đề sức khỏe, Trần Hấp từ chối lời mời đi ăn hải sản của đám Từ Diệp, chỉ tới tiệm ăn bừa chút mỳ phở rồi chuẩn bị ra khỏi nhà để đi xem đồ đạc nội thất cho nhà mới.
Trần Hấp vốn đã chuẩn bị tâm lý để đi bộ thật lâu, dù sao thì trong thành phố có rất nhiều showroom nội thất, đâu thể cứ đi một cái là chọn được luôn. Nhưng không ngờ rằng Chương Lộc lại đưa cô tới showroom đồ nội thất đặc chế, trông cửa hàng này có vẻ khá rộng lớn.
“Anh muốn tự thiết kế lại nội thất trong nhà sao?”
“Ừm.”
“Sopha, giường, tủ quần áo, giá sách, còn gì nữa?”
“Cũng chừng đó.”
Trước cửa có một nhân viên mặc đồng phục đón tiếp hai người vào ngồi ghế sopha. Không lâu sau có một nhân viên khác xuất hiện, cầm theo một cuốn catalogue. Trần Hấp đưa tay nhận lấy cuốn catalogue, sau đó lại nghe cô gái đó nói: “Xin chào quý khách! Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách, xin hỏi hôm nay hai vị tới để xem sản phẩm nào?”
“Chúng tôi sẽ tự xem, nếu cần gì sẽ gọi cô sau.” Chương Lộc trả lời.
“Tốt, vậy mời hai vị cứ xem tự nhiên, nếu có vấn đề gì thì gọi tôi ạ.” Nói xong cô gái liền lui ra, để lại không gian cho bọn họ.
Trần Hấp nhìn giá trong catalogue, có chút không thể tin được, tuy rằng quanh họ không còn ai nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Anh thực sự muốn chọn hàng đặc chế sao? Đắt lắm đó.”
Chương Lộc cũng nhỏ giọng trả lời: “Không sao đâu, anh quen người ở đây, chúng ta sẽ được giảm giá chút đỉnh.”
“Giảm nhiêu?”
“20%”
“Đúng là anh em tốt, tuy đã giảm 20% nhưng vẫn có chút đắt.”
Anh hừ cười, “Em xem trước đi, xem có thích hay không.”
“Hả? Theo sở thích của em ư? Thế nhưng mấy cái này đều là ghế sopha cỡ lớn, sao đặt được ở tầng hai hả anh?”
“Cái này mình không để ở quán bar đâu, em cứ chọn trước đi.”
“Được rồi.” Trần Hấp không muốn hỏi nhiều, bởi cô biết có hỏi nữa anh cũng sẽ không nói cho cô biết, người đàn ông này một khi đã muốn úp úp mở mở thì có cạy mồm cũng chẳng nói nửa chữ.
“Em muốn theo phong cách Bắc Âu, bọc vải nữa, còn về màu thì em thích màu xám khói, sẫm chút càng tốt, hừm… Mình lấy thêm một cái ghế quý phi cỡ ba người ngồi nhé, để hai người có thể nằm xuống ấy, anh thấy thế nào? Kích thước chính xác thế nào thì em cũng không rõ lắm.”
“Được mà.”
“Em không lấy cái gối này đâu, trông không đẹp. Chân ghế sopha làm bằng gỗ thật cơ, thấp một chút.”
“Còn gì nữa không?”
“Đệm lót ghế sopha thì anh tự quyết nhé.”
“Ừm, tiếp nào, xem giường.”
Trần Hấp bị dáng vẻ như đại gia của anh chọc cười, “Là anh đi chọn cơ mà, có phải em đâu! Với cả, em không hiểu mấy thứ này lắm, chọn xong ra thành phẩm không đẹp thì làm sao giờ? Cái quan trọng ở đây là đồ rất đắt đó!”
“Em cứ xem kiểu dáng đi, mấy thứ khác để anh lo.”
Chương Lộc đã nói vậy thì Trần Hấp cứ y thế mà làm.
Sau khi chọn giường xong thì hai người quay qua chọn giá sách. Kiểu tủ sách nhà Chương Lộc là kiểu tủ âm tường, Trần Hấp liền chọn kiểu giáng mình thích, tủ rượu đã vừa ý nên cô chọn luôn bàn ăn cùng kiểu với tủ rượu.
Việc ngồi chọn cũng không thoải mái bằng đứng chọn đồ sẵn, hao tâm tổn sức, sau khi chọn xong hết thảy cũng đã mất tới hai, ba tiếng. Chọn đồ dùng trong nhà là việc lớn như vậy nhưng lại dựa hết vào sở thích của cô khiến cho Trần Hấp không khỏi đoán mò dụng ý của Chương Lộc, nhưng cô lại cảm thấy điều này có chút phi thực tế. Có lẽ là vì Chương Lộc không nói rõ nên cô cũng làm như không biết, cũng không đi hỏi. Còn về mặt tình cảm, Trần Hấp vốn là người hướng nội, thường bị động và nhát gan trong hành động, không giống như anh, từ lời nói tới hành động đều khiến cô cảm thấy như mình được yêu thương.
6. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 19 giờ 30 phút
“Hôm nay em vẫn về nhà ngủ hả?”
“Vâng…” Trần Hấp suy nghĩ một chút, “Ở nhà anh, em luôn có dự cảm mẹ sẽ đánh úp em.”
Chương Lộc không nói gì, Trần Hấp nói tiếp: “Em nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ anh muốn mẹ em phát hiện ra chúng ta ở chung vậy sao? Thế thì ấn tượng đầu chắc chắn sẽ không tốt! Anh nói có đúng không?”
“Cái nào cơ? Chúng ta làm cái gì rồi hả?” Anh nhướn mày, làm ra vẻ thực sự không biết.
Trần Hấp trừng anh: “Thì chúng ta ngủ chung rồi đó…”
“Chúng ta còn làm chuyện gì khác sao?”
“Thì không có, nhưng nếu em nói thế thì mẹ em cũng không tin!”
“Ừ, đến anh cũng chẳng tin nổi cơ mà.” Anh nghiêm túc nói.
Trần Hấp xấu hổ, “Là tự anh nói đấy nhé.”
“Ừ, là anh nói.”
“Vậy anh còn ý kiến gì?”
“Anh có ý kiến gì đâu, dù sao đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.”
Trần Hấp nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên nói gì để phản kích, đành nói ba chữ “Anh phiền quá” rồi cúi đầu chơi điện thoại, bơ đi người đàn ông ngồi cạnh đang cười to.
7. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 22 giờ 01 phút
A Thủy: “Ngày mai chúng ta gặp mặt được không?”
CX: “Có chuyện gì không?”
A Thủy: “Tôi muốn cùng cô gặp một người.”
CX: “Là ai?”
A Thủy: “Cô nhìn là biết.”
Trần Hấp trầm mặc một chút, cô không thích kiểu úp mở như vậy.
CX: “Tôi không có hứng thú.”
Trần Hấp đợi một lúc mới thấy Hạ Miểu trả lời.
A Thủy: “Là ca sĩ chính hồi trước của ban nhạc.”
CX: “Thời gian, địa điểm.”
A Thủy: “Ba giờ chiều, ở Starbucks.”
CX: “Hôm nay em phải tăng ca, không ăn cơm với anh được rồi.”
Chương Lộc: “Em tăng ca tới mấy giờ?”
CX: “Em cũng không biết, sau khi tan làm em sẽ đi liên hoan cùng đồng nghiệp, anh không phải chờ em đâu.”
Chương Lộc: “Không cần anh tới đón hả?”
CX: “Đồng nghiệp tiện đường sẽ đưa em về nhà luôn, em về trễ lắm nên anh đừng tới làm gì.”
Vì tuần này trường học đang bước vào giai đoạn thi giữa kỳ nên Trần Hấp bận tới nỗi chân không chạm đất, mỗi ngày Chương Lộc tới đón cô tan tầm rồi về thẳng nhà luôn, hai người ăn tối ở nhà rồi cô lại lao vào chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi.
Từ lúc ở lại nhà cô lần trước Chương Lộc đã bày tỏ ý muốn ở lại đây luôn, nhưng Trần Hấp lại nghĩ rằng nhỡ như một ngày nào đó mẹ Trần đột nhiên về đây, phát hiện ra manh mối gì đó, rồi xảy ra chuyện không lường trước được thì lại mất hay, vì thế liền từ chối. Hơn nữa, nếu cô ở chung với Chương Lộc tại nơi mà chính cô cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa an toàn, kiểu gì cũng sẽ phát sinh chuyện không thể khống chế được. Chỉ có ngẫu nhiên một hai lần gì đó cô mềm lòng đồng ý cho anh ngủ lại, tuy vậy trong nhà vẫn có thêm rất nhiều đồ dùng của nam giới.
CX: “À phải rồi, ngày mai là ngày kết thúc thi giữa kỳ, sau khi tan làm văn phòng bọn em sẽ đi liên hoan.”
“[cười ngây ngô.jpg]”
Chương Lộc: “Lại nữa hả?”
CX: “Hôm nay mọi người ra quyết định bất chợt, em cũng không biết.”
“Ngày mai chúng ta cũng không thể cùng ăn cơm với nhau được rồi.”
Chương Lộc: “Được rồi.”
CX: “Vậy để tới thứ bảy chúng ta gặp nhau nha.”
Chương Lộc: “Hôm nay ăn liên hoan xong cứ để anh đón em đi.”
CX: “Sẽ rất muộn đó anh.”
Chương Lộc: “Không hề gì.”
Có đôi khi Trần Hấp thực sự hoài nghi về tuổi tác của người đàn ông này. Cô cũng thắc mắc liệu mình đã đánh giá sai độ trưởng thành và điềm tĩnh của người đàn ông này hay không, bởi vì anh rất dính người, như một đứa bé con vậy. Từ lúc hai người bắt đầu mối quan hệ tới nay, trừ mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khách, còn đâu mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, ôm hôn lẫn nhau. Sau nhiều lần tiếp xúc thân mật như vậy, cô cũng dần thích ứng được, mãi rồi cũng thành thói quen. Thi thoảng thoát khỏi quỹ đạo thói quen cũng không ảnh hưởng gì tới cô cho lắm, nhưng biểu hiện của Chương Lộc lúc này lại khiến cô sinh ra một loại ảo tưởng, rằng trong mối tình này anh rất thích cô, thậm chí còn thích cô gấp nhiều lần hơn cô thích anh.
Vì vậy mà cô vừa vui mừng hoan hỉ lại vừa lo được lo mất.
2. Thứ năm, ngày 8 tháng 11, lúc 20 giờ 35 phút
CX: “[Định vị.]”
“Em sắp ăn xong rồi, anh tới đón em đi.”
Chương Lộc: “Được.”
“Cô Trần, cô Tiết cùng đường về với cô đó, tiện đường đưa cô về luôn cũng được.” Một người đồng nghiệp nói.
“Không cần đâu, tôi có bạn tới đón rồi.”
“Anh đã quên cô Trần là người có bạn trai rồi sao?” Một vị đồng nghiệp khác trêu ghẹo.
“A a, đúng nhỉ đúng nhỉ, xem trí nhớ của tôi này, bận quá nên lú luôn.”
Trần Hấp cười giả lả, lúc trước chuyện cô có bạn trai các đồng nghiệp trong văn phòng đều biết, nhưng sau đó cô có tình mới lại không nói. Dù sao thì cũng mới cách có một tháng, các vị đồng nghiệp đa số đều lớn hơn cô vài tuổi, có nhiều vị tiền bối còn hơn cô cả giáp, nhưng nhìn chung họ đều chưa trông thấy Tưởng Thần nên Trần Hấp cảm thấy không cần phải nói rõ ra làm gì.
“À thì, Tiểu Trần, cô chuẩn bị bao giờ kết hôn đó?”
“Dạ? Sớm thôi.” Trần Hấp xua tay.
“Cô mới 26 nhỉ? Vẫn còn trẻ lắm, đừng gấp, cô còn nhiều lựa chọn mà.”
“Dạ dạ dạ.”
Chương Lộc: “Anh tới rồi, đang đỗ ở bãi đỗ xe tầng hầm, khu A.”
CX: “Anh đợi em chút.”
Trần Hấp trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại cẩn thận, lẳng lặng chờ mọi người tan cuộc. Chưa được vài phút liền có giáo viên đề nghị chấm dứt, sau khi sắp xếp cho các giáo viên về nhà cẩn thận, Trần Hấp chào tạm biệt từng người rồi đi bộ tới bãi đỗ xe ở tầng hầm.
3. Thứ năm, ngày 8 tháng 11, lúc 20 giờ 50 phút
Trần Hấp dò từng biển xe một hồi rồi mới tìm được xe của Chương Lộc, cô liền mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Đi thôi~”
Chương Lộc cúi đầu hôn cô một cái, “Cài dây an toàn vào.”
“Em quên mất!”
“Ngày đi tham quan với trường đã được định ra rồi sao?”
“Vâng, nếu không có gì đột xuất thì bọn em định đi vào thứ bảy tuần sau, sao vậy anh?”
“Vậy thứ bảy tuần này đi mua đồ dùng trong nhà với anh đi.” Chương Lộc tiếp tục lái xe, thản nhiên nói.
Trần Hấp lại gật đầu: “Được ạ, anh muốn đổi đồ dùng trong nhà sao?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Trần Hấp không hỏi tiếp, lại nói: “Ngày mai em vẫn sẽ ở nhà, anh tới đón em hả?”
“Sao thế?” Anh quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hấp, hỏi.
“Ngày mai bọn em liên hoan chắc chắn là sẽ muộn hơn hôm nay, khả năng còn có bữa nữa cơ anh à.”
“Vậy anh cứ đón em tới thẳng nhà anh là được.”
Cô trầm ngâm một lát rồi ngập ngừng nói ra sự thật: “Ừm… Thực ra, “bà di” kia của em tới rồi.”
“Gì cơ?”
“Thì là bất tiện ấy anh, vì vậy em muốn ở nhà!”
Mãi rồi Chương Lộc mới kịp phản ứng, hỏi ngờ vực: “Chuyện này thì có gì bất tiện?” Vẻ mặt anh như đang nói, chúng ta có làm gì đâu mà bất với tiện?
“Tóm lại là nó bất tiện, em muốn ngủ giường của mình.” Nhưng thật ra là cô sợ làm bẩn ga giường, lúc đó sẽ rất lúng túng.
“Không sao cả, vậy chúng ta về nhà của em.”
Rõ ràng đây là chuyện làm cho người ta xấu hổ, vậy mà giọng điệu của anh lại thản nhiên bình tĩnh, Trần Hấp im lặng, đồng thời còn có một cảm giác khó tả rõ.
Đoạn, anh lại hỏi, “Chu kỳ của em có chuẩn không?”
“… Không hẳn ạ, có đôi khi sẽ tới sớm một hai ngày.”
“Có triệu chứng gì không?” Anh lại hỏi.
“Mỏi thắt lưng.”
“Có đau không?”
“Không đâu, ây da, không nói cái này nữa!”
“Để làm một người bạn trai đủ tiêu chuẩn thì chẳng phải anh nên biết cái này sao? Lúc trước là do anh không chú ý tới nên giờ phải cứu vãn này.” Chương Lộc có chút bất đắc dĩ, nói.
“Ai nói vậy?”
“Trên mạng đó.”
Trần Hấp lập tức cười liên hồi, lời nói thật thà của anh sao mà đáng yêu. Cô tưởng tượng tới cảnh anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để đọc mấy thứ này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có lẽ là còn khịt mũi coi thường nữa. Nếu như anh không nói, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được.
“Khoảng tầm ngày mùng mười mỗi tháng, không đau không khó chịu, trừ mỏi thắt lưng thì em không còn triệu chứng nào, vì thế anh không cần lo đâu. Nếu không thoải mái ở đâu em nhất định sẽ báo cho người bạn trai đủ tiêu chuẩn là anh đây biết, ok chưa nè!:
Cuối cùng anh cũng không hỏi nữa, chỉ hài lòng gật đầu.
4. Thứ sáu, ngày 9 tháng 11, lúc 14 giờ 4 phút
A Thủy: Tôi là Hạ Miểu.
Trần Hấp nhận được lời mời kết bạn WeChat từ Hạ Miểu, tuy rằng buồn phiền vì không biết tại sao cô ta lại biết được ID WeChat của mình nhưng Trần Hấp chỉ do dự một lát rồi đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý kết bạn Hạ Miểu vẫn không gửi tin nhắn tới, vì thế Trần Hấp liền quên bẵng luôn chuyện này.
5. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 12 giờ 34 phút
Đã hai ngày liền cô phải ăn bữa nhiều chất, cộng thêm vấn đề sức khỏe, Trần Hấp từ chối lời mời đi ăn hải sản của đám Từ Diệp, chỉ tới tiệm ăn bừa chút mỳ phở rồi chuẩn bị ra khỏi nhà để đi xem đồ đạc nội thất cho nhà mới.
Trần Hấp vốn đã chuẩn bị tâm lý để đi bộ thật lâu, dù sao thì trong thành phố có rất nhiều showroom nội thất, đâu thể cứ đi một cái là chọn được luôn. Nhưng không ngờ rằng Chương Lộc lại đưa cô tới showroom đồ nội thất đặc chế, trông cửa hàng này có vẻ khá rộng lớn.
“Anh muốn tự thiết kế lại nội thất trong nhà sao?”
“Ừm.”
“Sopha, giường, tủ quần áo, giá sách, còn gì nữa?”
“Cũng chừng đó.”
Trước cửa có một nhân viên mặc đồng phục đón tiếp hai người vào ngồi ghế sopha. Không lâu sau có một nhân viên khác xuất hiện, cầm theo một cuốn catalogue. Trần Hấp đưa tay nhận lấy cuốn catalogue, sau đó lại nghe cô gái đó nói: “Xin chào quý khách! Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách, xin hỏi hôm nay hai vị tới để xem sản phẩm nào?”
“Chúng tôi sẽ tự xem, nếu cần gì sẽ gọi cô sau.” Chương Lộc trả lời.
“Tốt, vậy mời hai vị cứ xem tự nhiên, nếu có vấn đề gì thì gọi tôi ạ.” Nói xong cô gái liền lui ra, để lại không gian cho bọn họ.
Trần Hấp nhìn giá trong catalogue, có chút không thể tin được, tuy rằng quanh họ không còn ai nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Anh thực sự muốn chọn hàng đặc chế sao? Đắt lắm đó.”
Chương Lộc cũng nhỏ giọng trả lời: “Không sao đâu, anh quen người ở đây, chúng ta sẽ được giảm giá chút đỉnh.”
“Giảm nhiêu?”
“20%”
“Đúng là anh em tốt, tuy đã giảm 20% nhưng vẫn có chút đắt.”
Anh hừ cười, “Em xem trước đi, xem có thích hay không.”
“Hả? Theo sở thích của em ư? Thế nhưng mấy cái này đều là ghế sopha cỡ lớn, sao đặt được ở tầng hai hả anh?”
“Cái này mình không để ở quán bar đâu, em cứ chọn trước đi.”
“Được rồi.” Trần Hấp không muốn hỏi nhiều, bởi cô biết có hỏi nữa anh cũng sẽ không nói cho cô biết, người đàn ông này một khi đã muốn úp úp mở mở thì có cạy mồm cũng chẳng nói nửa chữ.
“Em muốn theo phong cách Bắc Âu, bọc vải nữa, còn về màu thì em thích màu xám khói, sẫm chút càng tốt, hừm… Mình lấy thêm một cái ghế quý phi cỡ ba người ngồi nhé, để hai người có thể nằm xuống ấy, anh thấy thế nào? Kích thước chính xác thế nào thì em cũng không rõ lắm.”
“Được mà.”
“Em không lấy cái gối này đâu, trông không đẹp. Chân ghế sopha làm bằng gỗ thật cơ, thấp một chút.”
“Còn gì nữa không?”
“Đệm lót ghế sopha thì anh tự quyết nhé.”
“Ừm, tiếp nào, xem giường.”
Trần Hấp bị dáng vẻ như đại gia của anh chọc cười, “Là anh đi chọn cơ mà, có phải em đâu! Với cả, em không hiểu mấy thứ này lắm, chọn xong ra thành phẩm không đẹp thì làm sao giờ? Cái quan trọng ở đây là đồ rất đắt đó!”
“Em cứ xem kiểu dáng đi, mấy thứ khác để anh lo.”
Chương Lộc đã nói vậy thì Trần Hấp cứ y thế mà làm.
Sau khi chọn giường xong thì hai người quay qua chọn giá sách. Kiểu tủ sách nhà Chương Lộc là kiểu tủ âm tường, Trần Hấp liền chọn kiểu giáng mình thích, tủ rượu đã vừa ý nên cô chọn luôn bàn ăn cùng kiểu với tủ rượu.
Việc ngồi chọn cũng không thoải mái bằng đứng chọn đồ sẵn, hao tâm tổn sức, sau khi chọn xong hết thảy cũng đã mất tới hai, ba tiếng. Chọn đồ dùng trong nhà là việc lớn như vậy nhưng lại dựa hết vào sở thích của cô khiến cho Trần Hấp không khỏi đoán mò dụng ý của Chương Lộc, nhưng cô lại cảm thấy điều này có chút phi thực tế. Có lẽ là vì Chương Lộc không nói rõ nên cô cũng làm như không biết, cũng không đi hỏi. Còn về mặt tình cảm, Trần Hấp vốn là người hướng nội, thường bị động và nhát gan trong hành động, không giống như anh, từ lời nói tới hành động đều khiến cô cảm thấy như mình được yêu thương.
6. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 19 giờ 30 phút
“Hôm nay em vẫn về nhà ngủ hả?”
“Vâng…” Trần Hấp suy nghĩ một chút, “Ở nhà anh, em luôn có dự cảm mẹ sẽ đánh úp em.”
Chương Lộc không nói gì, Trần Hấp nói tiếp: “Em nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ anh muốn mẹ em phát hiện ra chúng ta ở chung vậy sao? Thế thì ấn tượng đầu chắc chắn sẽ không tốt! Anh nói có đúng không?”
“Cái nào cơ? Chúng ta làm cái gì rồi hả?” Anh nhướn mày, làm ra vẻ thực sự không biết.
Trần Hấp trừng anh: “Thì chúng ta ngủ chung rồi đó…”
“Chúng ta còn làm chuyện gì khác sao?”
“Thì không có, nhưng nếu em nói thế thì mẹ em cũng không tin!”
“Ừ, đến anh cũng chẳng tin nổi cơ mà.” Anh nghiêm túc nói.
Trần Hấp xấu hổ, “Là tự anh nói đấy nhé.”
“Ừ, là anh nói.”
“Vậy anh còn ý kiến gì?”
“Anh có ý kiến gì đâu, dù sao đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.”
Trần Hấp nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên nói gì để phản kích, đành nói ba chữ “Anh phiền quá” rồi cúi đầu chơi điện thoại, bơ đi người đàn ông ngồi cạnh đang cười to.
7. Thứ bảy, ngày 10 tháng 11, lúc 22 giờ 01 phút
A Thủy: “Ngày mai chúng ta gặp mặt được không?”
CX: “Có chuyện gì không?”
A Thủy: “Tôi muốn cùng cô gặp một người.”
CX: “Là ai?”
A Thủy: “Cô nhìn là biết.”
Trần Hấp trầm mặc một chút, cô không thích kiểu úp mở như vậy.
CX: “Tôi không có hứng thú.”
Trần Hấp đợi một lúc mới thấy Hạ Miểu trả lời.
A Thủy: “Là ca sĩ chính hồi trước của ban nhạc.”
CX: “Thời gian, địa điểm.”
A Thủy: “Ba giờ chiều, ở Starbucks.”