Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
Chương 9: Khóa dây an toàn
Khi Văn Dã bước vào từ bên ngoài, anh nhìn thấy hai chiếc ly rượu không đặt trước mặt Tống Nguyên.
Tống Nguyên ngước nhìn, ánh mắt y vượt qua anh để neo đậu tại người phía sau, nhịp chớp mắt chậm rãi hẳn.
"Họ bảo đây là rượu gạo tự nấu." Tống Nguyên chạm nhẹ vào chiếc ly, mắt cong lên, "Ngon lắm."
"Sao lại uống rượu nữa rồi." Văn Thuật bước tới, cầm ly lên ngửi, mùi cồn nồng nặc khiến hắn nhíu mày.
"Để tụi anh đưa em về." Văn Thuật đặt ly xuống, nói với Tống Nguyên.
Trên đường về, không khí trong xe trở nên yên ắng đến lạ thường. Lộ Khả Doanh ngồi im lặng ở ghế trước, Văn Thuật thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Văn Dã ngồi cạnh Tống Nguyên, cười bảo cậu đừng nôn lên người anh.
Tiếng nhạc từ radio lẫn với tạp âm kêu lên xèo xèo. Văn Dã nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Nguyên, đưa tay vỗ vào lưng ghế phía trước.
"Tắt nhạc đi." Giọng Văn Dã rất nhẹ, "Khó nghe quá."
Trước khi Văn Thuật với tay, Lộ Khả Doanh đã nhanh hơn một bước tắt radio, rồi mỉm cười với Văn Dã.
Sau gần bốn mươi phút, Tống Nguyên nghe Văn Thuật gọi tên mình. Văn Thuật mở cửa xe, nắm cánh tay dìu y ra ngoài.
"Về uống nước rồi ngủ đi." Thấy y đứng vững, Văn Thuật rút tay về.
Tống Nguyên cúi đầu cười, tình trạng của y có lẽ bảy phần thật ba phần giả. Trước khi uống cạn hai ly rượu gạo, y cũng không ngờ men rượu lại nặng đến thế. Thêm cả bát chè đá y cố ép mình ăn, giờ bụng đau như có cả túi đá chen chúc bên trong.
"Cậu xuống xe làm gì?" Văn Thuật bỗng lên tiếng.
Văn Dã đi vòng qua đầu xe, anh đứng ở bên kia, ánh mắt không nhanh không chậm lướt qua Tống Nguyên, dừng lại ở cần cổ ửng hồng của y: "Tôi tự bắt taxi về."
"Tối còn có cuộc hẹn." Văn Dã quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đừng lo cho tôi."
Trong những ô cửa sổ bên cầu vượt, ánh đèn lác đác sáng lên, bụi bặm lơ lửng trong không khí được chiếu sáng, bao trùm cả bầu trời.
"Này cậu, chúng ta còn phải đi vòng quanh cầu vượt bao nhiêu vòng nữa?" Xuống khỏi cầu vượt, bác tài xế ngồi ở ghế lái không nhịn được, quay đầu nhìn về phía sau.
Văn Dã ngả người vào ghế sau, đôi chân dài co lại một cách khổ sở, anh cụp mắt xuống, cằm vùi vào cổ áo.
"Quay lại chỗ ban nãy đi ạ." Văn Dã thò tay vào túi, chạm phải viên kẹo để trong đó, chỉ còn một viên. Lẻ loi, như anh vậy.
"Bác có thuốc lá không?"
"Có đây." Tài xế lấy bao thuốc trên bảng điều khiển, bóp hơi mạnh, bao giấy nhanh chóng bẹp xuống, "Chỉ còn loại 12 thôi, thuốc này khá nặng đấy."
Văn Dã đưa tay nhận lấy, những mảnh vụn thuốc rơi lả tả xuống, anh cười nói không sao.
Taxi dừng lại trước đài phun nước, Văn Dã đưa ra hai tờ tiền đỏ, mở cửa xuống xe. Anh đi vòng qua đầu xe, đứng trước cửa sổ ghế lái, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, cúi người gõ gõ vào cửa kính.
Tài xế đưa cho anh mấy tờ tiền lẻ nhàu nát, Văn Dã không nhận, "Tính tiền thuốc của bác đi."
Văn Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nói không rõ: "Bác cho cháu xin bật lửa với."
Ánh lửa bập bùng soi sáng đôi mày và ánh mắt của Văn Dã, để lại những đốm sáng lờ mờ trên sống mũi và bờ môi, Văn Dã nheo mắt hút một hơi, làn khói trắng che khuất tầm nhìn, vị cay nồng như xé rách cổ họng.
"Tôi cứ tưởng cậu đã hút trên xe rồi chứ."
"Không ạ." Văn Dã gạt tàn thuốc, một mẩu tro nhỏ rơi xuống đất, "Có người không cho cháu hút thuốc trên xe."
Tài xế vừa nổ máy vừa trêu anh có vợ quản nghiêm, Văn Dã chỉ cúi đầu cười, không phản bác.
Từ cổng chính đến biệt thự bên hồ, ánh lửa trên tay Văn Dã lập lòe, anh nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như bộ vest màu xám trong cửa hàng váy cưới, tấm ảnh chụp lấy ngay đặt trên bàn, và cả ly rượu gạo sau bữa tối mà anh không được uống. Nhưng những điều này, quanh đi quẩn lại, nhân vật chính của từng điều đều là Tống Nguyên.
Đầu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Văn Dã hút thêm một hơi nữa, rồi mới cúi người dụi tắt đầu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
Văn Dã đẩy cửa vào, đi qua hành lang tối mờ, nhìn thấy đôi giày Tống Nguyên để ở cửa. Có lẽ y thật sự say rồi, đôi giày mà bình thường nhất định phải xếp ngay ngắn giờ vứt lung tung. Văn Dã cụp mắt nhìn một lúc, cởi giày mình ra, xếp cùng với giày của Tống Nguyên.
Đi qua cầu thang xoắn ốc trải thảm len, Văn Dã ngửi thấy mùi hoa nhài, bay ra từ phòng tắm. Văn Dã đi đến cửa, tay đặt lên cánh cửa phòng tắm khép hờ, nhưng không đẩy vào.
Ánh sáng ẩm ướt với hơi nước thoát ra từ khe cửa, Văn Dã gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
"Tống Nguyên?"
Văn Dã gọi tên y, anh cụp mắt xuống, bắt gặp thảm màu nhạt đã ướt nhẹp trong tầm nhìn.
Văn Dã đẩy cửa vào, trong bồn tắm đang tràn nước ra ngoài, thấy Tống Nguyên nằm bất động trong đó.
Y vẫn mặc nguyên quần áo, vạt áo rộng ngâm trong nước nổi lên mặt nước, làn da lộ ra bên ngoài đỏ ửng vì nhiệt độ nước quá cao. Hơi nước bốc lên khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo, Văn Dã đứng bên bồn tắm, vớ bị nước trên sàn làm ướt, anh rũ mắt nhìn Tống Nguyên đang ngâm trong nước, trông có biết bao chật vật.
"Cậu đang làm gì vậy." Văn Dã khàn giọng hỏi.
Hàng mi Tống Nguyên khẽ run, giọt nước đọng trên mi rơi xuống mặt, hòa vào độ ẩm mơ hồ trong không khí. Nhiệt độ nước quá cao xúc tác với cồn, đầu Tống Nguyên như bị nhồi đầy chì, khiến y hoa mắt từng cơn, không thở nổi.
Bàn tay Tống Nguyên đặt trên thành bồn vô thức trượt xuống, rồi rơi nặng nề xuống nước, bắn tung tóe lên quần Văn Dã.
Văn Dã cúi người, thò tay vào làn nước nóng bỏng, móc dưới đầu gối Tống Nguyên, bế y ra ngoài, vác lên vai. Hơi nóng từ làn da Tống Nguyên tỏa ra người Văn Dã, ướt át nóng bỏng khiến người ta tâm thần hoảng loạn.
Anh đặt Tống Nguyên lên giường, mái tóc màu hạt dẻ vì ướt mà trông sẫm hơn, mềm mại dính trên trán y.
"Say rượu không được tắm nước nóng, cậu biết mà." Văn Dã quỳ bên giường, dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước trên mặt Tống Nguyên.
Tống Nguyên mở mắt, nhìn thấy Văn Dã với vẻ mặt u ám.
"Vậy nên." Văn Dã khẽ kéo khóe miệng, ngón tay trượt từ gò má xuống yết hầu y, "Bây giờ cậu định chết vì Văn Thuật luôn à?"
Bên ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió lớn, cành khô cao vút đột nhiên gãy đứt, tiếng gió cùng hơi nước lan tỏa trên ga giường cùng sinh sôi, mang theo một thoáng tĩnh lặng nặng nề.
Tống Nguyên không trả lời câu hỏi có phần khôi hài của Văn Dã, men rượu bốc hơi dồn ép tới, mí mắt y trở nên rất nặng, trong giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, y thấy Văn Dã rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, Tống Nguyên bị tiếng rung của chiếc điện thoại dưới gối đánh thức. Y tắt cuộc gọi, ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhăn nhúm trên người, mất khoảng mười mấy giây để sắp xếp lại chuyện xảy ra tối qua.
Y đã uống rượu, chưa cởi quần áo đã vào bồn tắm ngâm mình, vì nước quá nóng, y không bò dậy nổi.
Hồi ức đến đây bị gián đoạn, Tống Nguyên nhận cuộc gọi từ chiếc điện thoại vẫn đang rung liên tục, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc.
"Tống tổng, xe đã đến trước cửa nhà ngài rồi." Thẩm Phong nói với y.
Tống Nguyên dừng lại một chút: "Cái gì?"
"Chuyến bay đi Vancouver lúc 10 giờ 20 sáng nay." Thẩm Phong bảo y, "Ngài vệ sinh qua loa rồi xuống là được."
Tống Nguyên cúp máy, xuống giường, đi vào phòng tắm. Nhìn thấy bồn tắm đầy nước, vết nước chưa khô trên gạch men, và gương mặt tái nhợt của mình trong gương. Tống Nguyên mở vòi nước, dùng nước vỗ lên mặt, cả người tỉnh táo hơn một chút.
Mất mười ba phút, Tống Nguyên thay bộ quần áo sạch, đi xuống cầu thang, nhìn thấy đôi giày xếp ở cửa, y mới chợt nhận ra Văn Dã đã biến mất. Cái bóng lưng cao lớn cô đơn kia không phải ảo giác sau khi say, Văn Dã vẫn luôn cười toe toét ở lại đây, hôm qua đã không ở trong ngôi nhà này.
Ngoại trừ Văn Thuật, Tống Nguyên không giỏi đoán ý nghĩ của người khác. Y mang giày vào rồi bước ra ngoài, tài xế đợi bên ngoài mở cửa xe cho y.
Trên đường đến sân bay, xuyên qua cửa kính xe, cảnh vật bên ngoài lùi về phía sau với tốc độ chóng mặt khiến người ta hoa mắt, Tống Nguyên quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Sảnh sân bay vào ngày làm việc rất vắng người, nên khi Tống Nguyên đẩy cửa kính bước vào, y lập tức nhìn thấy Văn Dã. Như một bộ xương lười biếng, mềm nhũn dựa vào cột, nghiêng đầu vẫy vẫy tay với y.
Văn Dã đi tới, cụp mắt nhìn y nói: "Trùng hợp ghê."
Trong loa phát thanh sân bay, giọng nữ đang thông báo thông tin lên máy bay, có vẻ là chuyến bay của y.
Văn Dã vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, vạt áo nhăn nhúm, tóc rối bù, quanh miệng là râu nhạt lún phún, chỉ có đôi mắt vẫn sáng long lanh.
"Tôi chưa từng đến Vancouver." Văn Dã lấy hộ chiếu từ trong túi ra, cười nói với y: "Nên định đi cùng cậu."
"Tôi có visa, nhưng chưa mua vé máy bay."
"Vì không có tiền." Văn Dã bảo y.
"Hôm qua anh không phải giận rồi sao?" Tống Nguyên nhìn Văn Dã, cố tìm kiếm vẻ thất vọng, giận dữ, kích động trên gương mặt anh.
"Ừm." Văn Dã giơ tay, ném hộ chiếu cho Thẩm Phong đang đứng sau lưng, thờ ơ nói: "Nhưng tôi muốn đi Vancouver hơn."
Tống Nguyên mua cho Văn Dã một vé máy bay, Văn Dã ngồi bên cạnh y, ánh sáng chiếu qua cửa sổ hình bầu dục rọi lên mặt anh.
Văn Dã đột nhiên quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tống Nguyên. Họ ngồi rất gần nhau, đầu gối chạm vào nhau, dây an toàn trên ghế cũng quấn vào nhau.
Tống Nguyên đưa tay định tháo dây an toàn ra, khóa kim loại rất lạnh, nhiệt độ từ lòng bàn tay để lại một vòng hơi nước nhỏ trên miếng sắt.
"Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y rất khẽ, Tống Nguyên ừm một tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên.
Tống Nguyên ngước nhìn, ánh mắt y vượt qua anh để neo đậu tại người phía sau, nhịp chớp mắt chậm rãi hẳn.
"Họ bảo đây là rượu gạo tự nấu." Tống Nguyên chạm nhẹ vào chiếc ly, mắt cong lên, "Ngon lắm."
"Sao lại uống rượu nữa rồi." Văn Thuật bước tới, cầm ly lên ngửi, mùi cồn nồng nặc khiến hắn nhíu mày.
"Để tụi anh đưa em về." Văn Thuật đặt ly xuống, nói với Tống Nguyên.
Trên đường về, không khí trong xe trở nên yên ắng đến lạ thường. Lộ Khả Doanh ngồi im lặng ở ghế trước, Văn Thuật thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Văn Dã ngồi cạnh Tống Nguyên, cười bảo cậu đừng nôn lên người anh.
Tiếng nhạc từ radio lẫn với tạp âm kêu lên xèo xèo. Văn Dã nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Nguyên, đưa tay vỗ vào lưng ghế phía trước.
"Tắt nhạc đi." Giọng Văn Dã rất nhẹ, "Khó nghe quá."
Trước khi Văn Thuật với tay, Lộ Khả Doanh đã nhanh hơn một bước tắt radio, rồi mỉm cười với Văn Dã.
Sau gần bốn mươi phút, Tống Nguyên nghe Văn Thuật gọi tên mình. Văn Thuật mở cửa xe, nắm cánh tay dìu y ra ngoài.
"Về uống nước rồi ngủ đi." Thấy y đứng vững, Văn Thuật rút tay về.
Tống Nguyên cúi đầu cười, tình trạng của y có lẽ bảy phần thật ba phần giả. Trước khi uống cạn hai ly rượu gạo, y cũng không ngờ men rượu lại nặng đến thế. Thêm cả bát chè đá y cố ép mình ăn, giờ bụng đau như có cả túi đá chen chúc bên trong.
"Cậu xuống xe làm gì?" Văn Thuật bỗng lên tiếng.
Văn Dã đi vòng qua đầu xe, anh đứng ở bên kia, ánh mắt không nhanh không chậm lướt qua Tống Nguyên, dừng lại ở cần cổ ửng hồng của y: "Tôi tự bắt taxi về."
"Tối còn có cuộc hẹn." Văn Dã quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đừng lo cho tôi."
Trong những ô cửa sổ bên cầu vượt, ánh đèn lác đác sáng lên, bụi bặm lơ lửng trong không khí được chiếu sáng, bao trùm cả bầu trời.
"Này cậu, chúng ta còn phải đi vòng quanh cầu vượt bao nhiêu vòng nữa?" Xuống khỏi cầu vượt, bác tài xế ngồi ở ghế lái không nhịn được, quay đầu nhìn về phía sau.
Văn Dã ngả người vào ghế sau, đôi chân dài co lại một cách khổ sở, anh cụp mắt xuống, cằm vùi vào cổ áo.
"Quay lại chỗ ban nãy đi ạ." Văn Dã thò tay vào túi, chạm phải viên kẹo để trong đó, chỉ còn một viên. Lẻ loi, như anh vậy.
"Bác có thuốc lá không?"
"Có đây." Tài xế lấy bao thuốc trên bảng điều khiển, bóp hơi mạnh, bao giấy nhanh chóng bẹp xuống, "Chỉ còn loại 12 thôi, thuốc này khá nặng đấy."
Văn Dã đưa tay nhận lấy, những mảnh vụn thuốc rơi lả tả xuống, anh cười nói không sao.
Taxi dừng lại trước đài phun nước, Văn Dã đưa ra hai tờ tiền đỏ, mở cửa xuống xe. Anh đi vòng qua đầu xe, đứng trước cửa sổ ghế lái, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, cúi người gõ gõ vào cửa kính.
Tài xế đưa cho anh mấy tờ tiền lẻ nhàu nát, Văn Dã không nhận, "Tính tiền thuốc của bác đi."
Văn Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nói không rõ: "Bác cho cháu xin bật lửa với."
Ánh lửa bập bùng soi sáng đôi mày và ánh mắt của Văn Dã, để lại những đốm sáng lờ mờ trên sống mũi và bờ môi, Văn Dã nheo mắt hút một hơi, làn khói trắng che khuất tầm nhìn, vị cay nồng như xé rách cổ họng.
"Tôi cứ tưởng cậu đã hút trên xe rồi chứ."
"Không ạ." Văn Dã gạt tàn thuốc, một mẩu tro nhỏ rơi xuống đất, "Có người không cho cháu hút thuốc trên xe."
Tài xế vừa nổ máy vừa trêu anh có vợ quản nghiêm, Văn Dã chỉ cúi đầu cười, không phản bác.
Từ cổng chính đến biệt thự bên hồ, ánh lửa trên tay Văn Dã lập lòe, anh nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như bộ vest màu xám trong cửa hàng váy cưới, tấm ảnh chụp lấy ngay đặt trên bàn, và cả ly rượu gạo sau bữa tối mà anh không được uống. Nhưng những điều này, quanh đi quẩn lại, nhân vật chính của từng điều đều là Tống Nguyên.
Đầu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Văn Dã hút thêm một hơi nữa, rồi mới cúi người dụi tắt đầu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
Văn Dã đẩy cửa vào, đi qua hành lang tối mờ, nhìn thấy đôi giày Tống Nguyên để ở cửa. Có lẽ y thật sự say rồi, đôi giày mà bình thường nhất định phải xếp ngay ngắn giờ vứt lung tung. Văn Dã cụp mắt nhìn một lúc, cởi giày mình ra, xếp cùng với giày của Tống Nguyên.
Đi qua cầu thang xoắn ốc trải thảm len, Văn Dã ngửi thấy mùi hoa nhài, bay ra từ phòng tắm. Văn Dã đi đến cửa, tay đặt lên cánh cửa phòng tắm khép hờ, nhưng không đẩy vào.
Ánh sáng ẩm ướt với hơi nước thoát ra từ khe cửa, Văn Dã gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
"Tống Nguyên?"
Văn Dã gọi tên y, anh cụp mắt xuống, bắt gặp thảm màu nhạt đã ướt nhẹp trong tầm nhìn.
Văn Dã đẩy cửa vào, trong bồn tắm đang tràn nước ra ngoài, thấy Tống Nguyên nằm bất động trong đó.
Y vẫn mặc nguyên quần áo, vạt áo rộng ngâm trong nước nổi lên mặt nước, làn da lộ ra bên ngoài đỏ ửng vì nhiệt độ nước quá cao. Hơi nước bốc lên khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo, Văn Dã đứng bên bồn tắm, vớ bị nước trên sàn làm ướt, anh rũ mắt nhìn Tống Nguyên đang ngâm trong nước, trông có biết bao chật vật.
"Cậu đang làm gì vậy." Văn Dã khàn giọng hỏi.
Hàng mi Tống Nguyên khẽ run, giọt nước đọng trên mi rơi xuống mặt, hòa vào độ ẩm mơ hồ trong không khí. Nhiệt độ nước quá cao xúc tác với cồn, đầu Tống Nguyên như bị nhồi đầy chì, khiến y hoa mắt từng cơn, không thở nổi.
Bàn tay Tống Nguyên đặt trên thành bồn vô thức trượt xuống, rồi rơi nặng nề xuống nước, bắn tung tóe lên quần Văn Dã.
Văn Dã cúi người, thò tay vào làn nước nóng bỏng, móc dưới đầu gối Tống Nguyên, bế y ra ngoài, vác lên vai. Hơi nóng từ làn da Tống Nguyên tỏa ra người Văn Dã, ướt át nóng bỏng khiến người ta tâm thần hoảng loạn.
Anh đặt Tống Nguyên lên giường, mái tóc màu hạt dẻ vì ướt mà trông sẫm hơn, mềm mại dính trên trán y.
"Say rượu không được tắm nước nóng, cậu biết mà." Văn Dã quỳ bên giường, dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước trên mặt Tống Nguyên.
Tống Nguyên mở mắt, nhìn thấy Văn Dã với vẻ mặt u ám.
"Vậy nên." Văn Dã khẽ kéo khóe miệng, ngón tay trượt từ gò má xuống yết hầu y, "Bây giờ cậu định chết vì Văn Thuật luôn à?"
Bên ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió lớn, cành khô cao vút đột nhiên gãy đứt, tiếng gió cùng hơi nước lan tỏa trên ga giường cùng sinh sôi, mang theo một thoáng tĩnh lặng nặng nề.
Tống Nguyên không trả lời câu hỏi có phần khôi hài của Văn Dã, men rượu bốc hơi dồn ép tới, mí mắt y trở nên rất nặng, trong giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, y thấy Văn Dã rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, Tống Nguyên bị tiếng rung của chiếc điện thoại dưới gối đánh thức. Y tắt cuộc gọi, ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhăn nhúm trên người, mất khoảng mười mấy giây để sắp xếp lại chuyện xảy ra tối qua.
Y đã uống rượu, chưa cởi quần áo đã vào bồn tắm ngâm mình, vì nước quá nóng, y không bò dậy nổi.
Hồi ức đến đây bị gián đoạn, Tống Nguyên nhận cuộc gọi từ chiếc điện thoại vẫn đang rung liên tục, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc.
"Tống tổng, xe đã đến trước cửa nhà ngài rồi." Thẩm Phong nói với y.
Tống Nguyên dừng lại một chút: "Cái gì?"
"Chuyến bay đi Vancouver lúc 10 giờ 20 sáng nay." Thẩm Phong bảo y, "Ngài vệ sinh qua loa rồi xuống là được."
Tống Nguyên cúp máy, xuống giường, đi vào phòng tắm. Nhìn thấy bồn tắm đầy nước, vết nước chưa khô trên gạch men, và gương mặt tái nhợt của mình trong gương. Tống Nguyên mở vòi nước, dùng nước vỗ lên mặt, cả người tỉnh táo hơn một chút.
Mất mười ba phút, Tống Nguyên thay bộ quần áo sạch, đi xuống cầu thang, nhìn thấy đôi giày xếp ở cửa, y mới chợt nhận ra Văn Dã đã biến mất. Cái bóng lưng cao lớn cô đơn kia không phải ảo giác sau khi say, Văn Dã vẫn luôn cười toe toét ở lại đây, hôm qua đã không ở trong ngôi nhà này.
Ngoại trừ Văn Thuật, Tống Nguyên không giỏi đoán ý nghĩ của người khác. Y mang giày vào rồi bước ra ngoài, tài xế đợi bên ngoài mở cửa xe cho y.
Trên đường đến sân bay, xuyên qua cửa kính xe, cảnh vật bên ngoài lùi về phía sau với tốc độ chóng mặt khiến người ta hoa mắt, Tống Nguyên quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Sảnh sân bay vào ngày làm việc rất vắng người, nên khi Tống Nguyên đẩy cửa kính bước vào, y lập tức nhìn thấy Văn Dã. Như một bộ xương lười biếng, mềm nhũn dựa vào cột, nghiêng đầu vẫy vẫy tay với y.
Văn Dã đi tới, cụp mắt nhìn y nói: "Trùng hợp ghê."
Trong loa phát thanh sân bay, giọng nữ đang thông báo thông tin lên máy bay, có vẻ là chuyến bay của y.
Văn Dã vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, vạt áo nhăn nhúm, tóc rối bù, quanh miệng là râu nhạt lún phún, chỉ có đôi mắt vẫn sáng long lanh.
"Tôi chưa từng đến Vancouver." Văn Dã lấy hộ chiếu từ trong túi ra, cười nói với y: "Nên định đi cùng cậu."
"Tôi có visa, nhưng chưa mua vé máy bay."
"Vì không có tiền." Văn Dã bảo y.
"Hôm qua anh không phải giận rồi sao?" Tống Nguyên nhìn Văn Dã, cố tìm kiếm vẻ thất vọng, giận dữ, kích động trên gương mặt anh.
"Ừm." Văn Dã giơ tay, ném hộ chiếu cho Thẩm Phong đang đứng sau lưng, thờ ơ nói: "Nhưng tôi muốn đi Vancouver hơn."
Tống Nguyên mua cho Văn Dã một vé máy bay, Văn Dã ngồi bên cạnh y, ánh sáng chiếu qua cửa sổ hình bầu dục rọi lên mặt anh.
Văn Dã đột nhiên quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tống Nguyên. Họ ngồi rất gần nhau, đầu gối chạm vào nhau, dây an toàn trên ghế cũng quấn vào nhau.
Tống Nguyên đưa tay định tháo dây an toàn ra, khóa kim loại rất lạnh, nhiệt độ từ lòng bàn tay để lại một vòng hơi nước nhỏ trên miếng sắt.
"Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y rất khẽ, Tống Nguyên ừm một tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên.