Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
Chương 54: Phản ứng ❀
Nụ hôn hẳn có thể thay thế cho tấm băng rôn tỏ tình. Tống Nguyên vòng tay ôm cổ Văn Dã, một nụ hôn từ bên cửa sổ lăn đến giường. Khi y dùng đầu lưỡi liếm môi anh, bàn tay đặt sau gáy khẽ dùng lực, lần theo xương sống xuống tới eo, bóp mạnh y một cái. Văn Dã nắm cằm Tống Nguyên đẩy ra xa đôi chút, ánh mắt từ đôi môi ướt át dời lên mắt y, nói: "Đừng tùy tiện thò lưỡi." Tống Nguyên ngẩng đầu, cằm tựa lên ngực Văn Dã: "Gì mà tùy tiện, đây là em học riêng đấy."Văn Dã nhìn y một lúc, cười hỏi: "Học được những gì?"
"Nhiều lắm." Tống Nguyên ngồi thẳng dậy, ngồi vắt vẻo trên người Văn Dã, ôm cổ anh, cúi đầu hôn môi, rồi di chuyển xuống cằm, rồi đến yết hầu. Khi hôn đến yết hầu của Văn Dã, Tống Nguyên cảm thấy như mình sắp nổ tung, y không kìm được thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Văn Dã. Anh vẫn như ban nãy, tay đặt trên eo y, mi mắt cụp xuống nhìn y.
Tống Nguyên ngồi thẳng người một chút, y ấn vai Văn Dã, hơi nhíu mày: "Sao không có một chút phản ứng nào vậy?" Tống Nguyên nói chuyện với vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến Văn Dã nhớ về thời cấp ba, khi y kiên nhẫn ngồi bên cạnh giảng bài cho anh. Chỉ là lúc đó, mặt Tống Nguyên không đỏ như bây giờ, môi cũng không ướt át thế này, cổ áo cũng không mở phanh đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn như hiện tại.
Văn Dã dùng đầu ngón cái lau nhẹ môi Tống Nguyên, anh nắm lấy tay y đang đặt trên vai mình, vuốt ve từng khớp ngón tay rồi mới ngước lên nhìn y: "Muốn xem phản ứng thì đâu phải nhìn mặt." Giọng Văn Dã trầm thấp, Tống Nguyên ngẩn người, mặc cho Văn Dã kéo tay y xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân.
Văn Dã ghé sát lại, khàn giọng nói với Tống Nguyên: "Tống tổng, phải nhìn chỗ này."
...
Trong phòng nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng Tống Nguyên lại cảm thấy nóng đến tợn, bàn tay bao vây lấy nhiệt độ nóng hổi kia, mang lại cảm giác vô cùng chân thật, Tống Nguyên không kìm được lại hôn môi Văn Dã, từng chữ thốt ra không mấy rõ ràng: "Làm không?" Văn Dã vẫn siết chặt eo Tống Nguyên, anh không lập tức trả lời Tống Nguyên mà kéo cổ áo y ra, cúi đầu cắn vào xương quai xanh người trước mắt, mới bảo Tống Nguyên rằng không thể.
Tống Nguyên lộ ra biểu cảm nghi hoặc xen lẫn bất mãn, y chạm vào nơi cương cứng của Văn Dã, sau đó cởi thắt lưng của Văn Dã: "Em thì thấy có thể." Thắt lưng được cởi bỏ, vào khoảnh khắc Tống Nguyên định kéo khóa quần anh xuống, Văn Dã lại bắt lấy tay y, giọng điệu có chút bất đắc dĩ mà nói: "Nơi này không có gì cả, hơn nữa, chúng ta đang ở khu thiên tai đấy."
"Vậy anh hôn em làm gì." Tống Nguyên dùng tay không bị Văn Dã trấn giữ, lại vươn tới kéo khóa quần Văn Dã, dùng lí do chính đáng mà lý sự rằng: "Có đầu thì phải có đuôi. Làm đàn ông phải biết chịu trách nhiệm chứ."
Khóa kéo kéo đến một nửa thì bị mắc kẹt, Tống Nguyên cảm thấy mình như tên háo sắc đang vội vã muốn gạo nấu thành cơm. Dường như sợ rằng Văn Dã sẽ chạy trốn, động tác kéo khóa của Tống Nguyên ngày càng gấp rút. Mãi đến khi Văn Dã giữ cánh tay y lại, tay kia của anh cởi thắt lưng và kéo khóa quần y xuống, để lộ làn da ở hông.
Văn Dã kéo nốt phần khóa còn lại mà Tống Nguyên chưa kéo xong, ngồi thẳng người lên một chút, đầu gối chạm vào đùi y, khẽ nói: "Vậy em cũng phải chịu trách nhiệm với anh." Tống Nguyên trông có vẻ căng thẳng, nhưng giọng vẫn bình tĩnh như cũ, y ngẩng đầu lên, cắn nhẹ cằm Văn Dã như để trả thù, bàn tay chậm rãi quấn quanh nơi đang cương cứng của Văn Dã.
Việc tự xử vốn cũng không cần người khác hỗ trợ, nhưng khi Văn Dã chạm vào nơi riêng tư của y, Tống Nguyên cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đại não và dạ dày mình. Ánh đèn màu cam khiến cho căn phòng tồi tàn khoác lên vẻ ấm áp mờ ảo. Văn Dã để lại trên người Tống Nguyên vô số những nụ hôn dày đặc, anh hôn khắp người y, cuối cùng mới rê lên bờ môi y.
Tống Nguyên bám vào cổ Văn Dã, dùng môi và răng thay thế cho sự thân cận của cơ thể, ngón cái của Văn Dã ấn vào khóe môi của Tống Nguyên, tay kia không ngừng di chuyển lên xuống. Khi Tống Nguyên sắp bắn, y nghiêng đầu, ngậm lấy ngón tay của Văn Dã, đầu lưỡi đảo quanh và hút chặt. Văn Dã có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hào của đối phương, và nghe thấy cả âm thanh nhớp nháp quái dị, mờ ám vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Trong tay Tống Nguyên, dương v*t của đối phương nhảy dựng, Tống Nguyên dùng sức tiếp tục chuyển động lên xuống, y nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Văn Dã, ngay giây tiếp theo, Văn Dã giữ chặt gáy y, hơi thô bạo cắn vào môi dưới của Tống Nguyên. Tống Nguyên và Văn Dã cùng đạt cao trào, chỉ có điều y xuất vào tay Văn Dã, còn Văn Dã lại xuất vào bụng dưới của y. Tinh dịch nóng hơn y tưởng, chất lỏng trắng đục chảy xuống, rơi vào xương chậu nhô lên của y.
Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn Văn Dã, mặt Văn Dã nhuốm chút ửng hồng, anh đứng lên, dùng tay sạch xoa tóc của Tống Nguyên, giọng khàn khàn nói xin lỗi.
Văn Dã không nghe được câu trả lời của Tống Nguyên, khi anh rửa tay xong từ toilet đi ra, đã thấy Tống Nguyên cúi thấp đầu, vén vạt áo lên, dùng khăn giấy lau sạch tinh dịch mà anh vừa mới bắn lên bụng mình. Tống Nguyên lau không được kỹ lắm, từ góc độ của Văn Dã, vẫn có thể thấy vùng bụng y ánh lên một lớp nước. Nghe thấy tiếng động, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt y rất sáng, làn da ở góc ngực bị anh hôn mà đỏ lên cả.
Tống Nguyên hình như đã mở miệng nói gì đó, nhưng Văn Dã không nghe rõ, bởi vì hình ảnh Tống Nguyên chật vật lấy khăn giấy chùi bụng khi nãy đã khiến anh hoa mắt ù tai, hoàn toàn ngây ngốc. Tống Nguyên có lẽ cũng đã nhìn ra, y từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt Văn Dã, nhìn anh bằng đôi mắt rất đỗi xinh đẹp kia, sau đó y quỳ xuống, tay đặt lên chân Văn Dã, ngậm lấy dương v*t một lần nữa cương cứng của anh.
Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt khiến não bộ của Văn Dã cuối cùng cũng đứt đoạn, việc kiềm chế thực sự không phù hợp với anh, vì vậy Văn Dã dựa vào tường, để Tống Nguyên tùy tiện mút mát với động tác vụng về. Khi sắp đạt đến cao trào, anh giữ chặt gáy Tống Nguyên, phóng thích tất cả vào miệng y.
...May mắn là đêm đó không có dư chấn, nên cảnh tượng hai người vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài mà Tống Nguyên tưởng tượng đã không xảy ra. Y nằm trên người Văn Dã, nghiêng đầu nhìn hình xăm trên người anh, ngón tay vân vê những nét xanh xám ấy, khi sắp chạm đến những vùng khác, Văn Dã liền nắm lấy tay y.
"Chiều mai anh tìm xe đưa em về." Văn Dã nắm tay Tống Nguyên, nói với y.
Tống Nguyên lật người lại, y nhìn vào mắt Văn Dã, ngược lại nắm lấy ngón tay anh: "Thế còn anh?" Văn Dã chưa kịp nói gì, Tống Nguyên đã cựa mình, áp trán vào người anh rồi nói tiếp: "Anh không đi thì em cũng không đi."
Văn Dã im lặng vài giây, đưa tay vuốt ve lưng Tống Nguyên, chạm vào đốt xương nhô ra, anh gật đầu: "Được, vậy thêm vài ngày nữa, chúng ta cùng đi."
"Nhiều lắm." Tống Nguyên ngồi thẳng dậy, ngồi vắt vẻo trên người Văn Dã, ôm cổ anh, cúi đầu hôn môi, rồi di chuyển xuống cằm, rồi đến yết hầu. Khi hôn đến yết hầu của Văn Dã, Tống Nguyên cảm thấy như mình sắp nổ tung, y không kìm được thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Văn Dã. Anh vẫn như ban nãy, tay đặt trên eo y, mi mắt cụp xuống nhìn y.
Tống Nguyên ngồi thẳng người một chút, y ấn vai Văn Dã, hơi nhíu mày: "Sao không có một chút phản ứng nào vậy?" Tống Nguyên nói chuyện với vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến Văn Dã nhớ về thời cấp ba, khi y kiên nhẫn ngồi bên cạnh giảng bài cho anh. Chỉ là lúc đó, mặt Tống Nguyên không đỏ như bây giờ, môi cũng không ướt át thế này, cổ áo cũng không mở phanh đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn như hiện tại.
Văn Dã dùng đầu ngón cái lau nhẹ môi Tống Nguyên, anh nắm lấy tay y đang đặt trên vai mình, vuốt ve từng khớp ngón tay rồi mới ngước lên nhìn y: "Muốn xem phản ứng thì đâu phải nhìn mặt." Giọng Văn Dã trầm thấp, Tống Nguyên ngẩn người, mặc cho Văn Dã kéo tay y xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân.
Văn Dã ghé sát lại, khàn giọng nói với Tống Nguyên: "Tống tổng, phải nhìn chỗ này."
...
Trong phòng nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng Tống Nguyên lại cảm thấy nóng đến tợn, bàn tay bao vây lấy nhiệt độ nóng hổi kia, mang lại cảm giác vô cùng chân thật, Tống Nguyên không kìm được lại hôn môi Văn Dã, từng chữ thốt ra không mấy rõ ràng: "Làm không?" Văn Dã vẫn siết chặt eo Tống Nguyên, anh không lập tức trả lời Tống Nguyên mà kéo cổ áo y ra, cúi đầu cắn vào xương quai xanh người trước mắt, mới bảo Tống Nguyên rằng không thể.
Tống Nguyên lộ ra biểu cảm nghi hoặc xen lẫn bất mãn, y chạm vào nơi cương cứng của Văn Dã, sau đó cởi thắt lưng của Văn Dã: "Em thì thấy có thể." Thắt lưng được cởi bỏ, vào khoảnh khắc Tống Nguyên định kéo khóa quần anh xuống, Văn Dã lại bắt lấy tay y, giọng điệu có chút bất đắc dĩ mà nói: "Nơi này không có gì cả, hơn nữa, chúng ta đang ở khu thiên tai đấy."
"Vậy anh hôn em làm gì." Tống Nguyên dùng tay không bị Văn Dã trấn giữ, lại vươn tới kéo khóa quần Văn Dã, dùng lí do chính đáng mà lý sự rằng: "Có đầu thì phải có đuôi. Làm đàn ông phải biết chịu trách nhiệm chứ."
Khóa kéo kéo đến một nửa thì bị mắc kẹt, Tống Nguyên cảm thấy mình như tên háo sắc đang vội vã muốn gạo nấu thành cơm. Dường như sợ rằng Văn Dã sẽ chạy trốn, động tác kéo khóa của Tống Nguyên ngày càng gấp rút. Mãi đến khi Văn Dã giữ cánh tay y lại, tay kia của anh cởi thắt lưng và kéo khóa quần y xuống, để lộ làn da ở hông.
Văn Dã kéo nốt phần khóa còn lại mà Tống Nguyên chưa kéo xong, ngồi thẳng người lên một chút, đầu gối chạm vào đùi y, khẽ nói: "Vậy em cũng phải chịu trách nhiệm với anh." Tống Nguyên trông có vẻ căng thẳng, nhưng giọng vẫn bình tĩnh như cũ, y ngẩng đầu lên, cắn nhẹ cằm Văn Dã như để trả thù, bàn tay chậm rãi quấn quanh nơi đang cương cứng của Văn Dã.
Việc tự xử vốn cũng không cần người khác hỗ trợ, nhưng khi Văn Dã chạm vào nơi riêng tư của y, Tống Nguyên cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đại não và dạ dày mình. Ánh đèn màu cam khiến cho căn phòng tồi tàn khoác lên vẻ ấm áp mờ ảo. Văn Dã để lại trên người Tống Nguyên vô số những nụ hôn dày đặc, anh hôn khắp người y, cuối cùng mới rê lên bờ môi y.
Tống Nguyên bám vào cổ Văn Dã, dùng môi và răng thay thế cho sự thân cận của cơ thể, ngón cái của Văn Dã ấn vào khóe môi của Tống Nguyên, tay kia không ngừng di chuyển lên xuống. Khi Tống Nguyên sắp bắn, y nghiêng đầu, ngậm lấy ngón tay của Văn Dã, đầu lưỡi đảo quanh và hút chặt. Văn Dã có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hào của đối phương, và nghe thấy cả âm thanh nhớp nháp quái dị, mờ ám vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Trong tay Tống Nguyên, dương v*t của đối phương nhảy dựng, Tống Nguyên dùng sức tiếp tục chuyển động lên xuống, y nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Văn Dã, ngay giây tiếp theo, Văn Dã giữ chặt gáy y, hơi thô bạo cắn vào môi dưới của Tống Nguyên. Tống Nguyên và Văn Dã cùng đạt cao trào, chỉ có điều y xuất vào tay Văn Dã, còn Văn Dã lại xuất vào bụng dưới của y. Tinh dịch nóng hơn y tưởng, chất lỏng trắng đục chảy xuống, rơi vào xương chậu nhô lên của y.
Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn Văn Dã, mặt Văn Dã nhuốm chút ửng hồng, anh đứng lên, dùng tay sạch xoa tóc của Tống Nguyên, giọng khàn khàn nói xin lỗi.
Văn Dã không nghe được câu trả lời của Tống Nguyên, khi anh rửa tay xong từ toilet đi ra, đã thấy Tống Nguyên cúi thấp đầu, vén vạt áo lên, dùng khăn giấy lau sạch tinh dịch mà anh vừa mới bắn lên bụng mình. Tống Nguyên lau không được kỹ lắm, từ góc độ của Văn Dã, vẫn có thể thấy vùng bụng y ánh lên một lớp nước. Nghe thấy tiếng động, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt y rất sáng, làn da ở góc ngực bị anh hôn mà đỏ lên cả.
Tống Nguyên hình như đã mở miệng nói gì đó, nhưng Văn Dã không nghe rõ, bởi vì hình ảnh Tống Nguyên chật vật lấy khăn giấy chùi bụng khi nãy đã khiến anh hoa mắt ù tai, hoàn toàn ngây ngốc. Tống Nguyên có lẽ cũng đã nhìn ra, y từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt Văn Dã, nhìn anh bằng đôi mắt rất đỗi xinh đẹp kia, sau đó y quỳ xuống, tay đặt lên chân Văn Dã, ngậm lấy dương v*t một lần nữa cương cứng của anh.
Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt khiến não bộ của Văn Dã cuối cùng cũng đứt đoạn, việc kiềm chế thực sự không phù hợp với anh, vì vậy Văn Dã dựa vào tường, để Tống Nguyên tùy tiện mút mát với động tác vụng về. Khi sắp đạt đến cao trào, anh giữ chặt gáy Tống Nguyên, phóng thích tất cả vào miệng y.
...May mắn là đêm đó không có dư chấn, nên cảnh tượng hai người vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài mà Tống Nguyên tưởng tượng đã không xảy ra. Y nằm trên người Văn Dã, nghiêng đầu nhìn hình xăm trên người anh, ngón tay vân vê những nét xanh xám ấy, khi sắp chạm đến những vùng khác, Văn Dã liền nắm lấy tay y.
"Chiều mai anh tìm xe đưa em về." Văn Dã nắm tay Tống Nguyên, nói với y.
Tống Nguyên lật người lại, y nhìn vào mắt Văn Dã, ngược lại nắm lấy ngón tay anh: "Thế còn anh?" Văn Dã chưa kịp nói gì, Tống Nguyên đã cựa mình, áp trán vào người anh rồi nói tiếp: "Anh không đi thì em cũng không đi."
Văn Dã im lặng vài giây, đưa tay vuốt ve lưng Tống Nguyên, chạm vào đốt xương nhô ra, anh gật đầu: "Được, vậy thêm vài ngày nữa, chúng ta cùng đi."