Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
Chương 36: Chuyện từ rất lâu về trước
Rõ ràng cảm nhận được một bộ phận nào đó trong cơ thể đang bị đào rỗng, Tống Nguyên nhìn bóng lưng Casper, lần hiếm hoi không để sự hiếu thắng chiếm lĩnh tâm trí. Chân y run rẩy, đầu ngón tay cũng không ngừng run lên, cho đến khi thang máy phát ra tiếng báo sốt ruột, Văn Dã lại nhìn về phía y.
Tống Nguyên mỉm cười, bước vào thang máy. Dù trong không gian chật hẹp, con người vẫn có thể phân chia thành hai phe, và Tống Nguyên với Văn Dã đứng ở hai phía đối diện. Khi thang máy không ngừng đi xuống, Tống Nguyên có chút hoảng hốt, y cảm thấy như mình đang trải qua một cơn ác mộng khổng lồ, bắt đầu từ đêm pháo hoa rực rỡ ấy, kéo dài cho đến tận bây giờ.
Có lẽ vì y không đáng được thương xót, ác mộng nhanh chóng trở thành hiện thực. Trên sân bóng rổ, lần thứ hai y và Văn Dã đối đầu nhau. Vì sự xuất hiện đột ngột của y, Tạ Minh Hiên vốn định ra sân đã chủ động rút lui, cậu ta bước ra ngoài, tiện tay xé một gói khăn ướt, vừa lau tay vừa cười nói: "Cuối cùng cũng có người mới tham gia, ngày nào cũng chỉ có mấy đứa chúng tôi chơi, chán muốn chết."
Tống Nguyên không thích người khác gọi y là người mới, y không phải kẻ tạm thời tham gia. Y liếc nhìn Văn Dã đang đứng đối diện, anh cởi áo khoác ra đang khởi động, Casper đứng phía sau bắt chước động tác của anh, cười rất vui vẻ. Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, tháo đồng hồ đặt sang một bên, cúi người nhặt quả bóng rổ dưới đất, bước đến trước mặt Văn Dã.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Casper, Tống Nguyên biết mình chắc chắn đang phá hỏng bầu không khí, nhưng y không muốn tiếp tục nhìn Văn Dã cười đùa với người khác, nên y cứng nhắc cắt ngang, hỏi: "Bây giờ có thể bắt đầu chưa?"
Theo nụ cười dần biến mất trên gương mặt Văn Dã, Tống Nguyên cảm thấy bản thân cũng bắt đầu chìm xuống vô cớ. Rõ ràng mong muốn Văn Dã có thể vui vẻ, nhưng lại tự tay dập tắt những niềm vui của anh vốn không đến từ mình, lần đầu tiên Tống Nguyên cảm thấy ghê tởm bản thân. Vì Văn Dã không đáp lời, những người còn lại có lẽ sợ Tống Nguyên - vị đối tác quý này nổi giận, nên chủ động đáp: "Được được."
Tống Nguyên chớp mắt, đưa bóng cho Văn Dã, lần này anh không từ chối, đón lấy quả bóng, đập xuống đất vài cái rồi dùng tay trái không bị thương ném vào rổ. Tống Nguyên vừa định nói gì đó, Casper bỗng nhảy đến sau lưng Văn Dã, vỗ vai anh một cái, nhướn mày cười nói: "Nice shot!"
Văn Dã hơi ngẩng cằm cười, không biết có phải vì bầu trời trong xanh hay không, đôi mắt anh long lanh, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Dù không phải vì Tống Nguyên, nhưng có vẻ điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc y bị mê hoặc. Tống Nguyên dời ánh mắt, chạy đến nhặt bóng lên, bụi bẩn trên quả bóng làm vấy bẩn cổ tay áo, y cũng chẳng để tâm lắm.
Không khí lạnh lẽo không thương tiếc chui vào cổ áo sơ mi hở của Tống Nguyên, từng khớp ngón tay nhanh chóng trở nên cứng đờ. Khi y nhận được quả bóng đồng đội chuyền đến lần thứ bảy, Tống Nguyên nhìn thấy Văn Dã ở dưới rổ phía đối diện, anh hơi cúi người, hai tay chống lên đầu gối, nửa cánh tay lộ ra trông thật gầy nhưng đầy sức mạnh.
Tống Nguyên thu hồi tầm nhìn, giơ tay ném bóng, có lẽ vì khoảng cách quá xa và sức y không đủ, quả bóng thậm chí còn chưa chạm được đến mép rổ. Văn Dã đứng dưới rổ giơ tay móc một cái, bóng rơi vào tay, anh liếc nhìn Casper đang nhảy nhót không xa, hơi bất đắc dĩ cười một tiếng rồi chuyền bóng qua.
Casper nhận được bóng, chạy về phía trước vài bước vừa chạy vừa dẫn bóng, đứng dưới rổ, với động tác hơi khoa trương ném bóng ra ngoài. Quả bóng rổ run rẩy lăn quanh vành rổ mấy vòng, cuối cùng vẫn rơi vào trong. Casper không giấu được niềm vui, cậu ta xoay người, nhìn chằm chằm vào Văn Dã, nhướn mày với anh.
Văn Dã vén áo quạt quạt gió, áo thun trắng bên trong thấm mồ hôi, dính sát vào eo, nhưng anh có vẻ không để ý, cười nhìn Casper rồi khen đối phương giỏi. Có lẽ vì được Văn Dã khen ngợi, Casper trở nên tích cực hơn nhiều, cậu ta bảo Văn Dã chuyền bóng cho mình, sau đó dùng đủ loại tư thế kỳ quặc để ném rổ, tuy động tác không đẹp lắm nhưng đều ghi được điểm. Văn Dã đứng không xa mỉm cười, mặt đổ mồ hôi, đuôi mắt đẫm hơi nước trong veo. Tống Nguyên thích Văn Dã như vậy, nhưng không thích bản thân rối loạn thế này.
Tim Tống Nguyên bỗng đập nhanh hơn.
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, Tống Nguyên bị những người khác vây quanh, người đưa nước người đưa thuốc, những tình huống như thế này y không phải không thể đối phó, nhưng lúc này, y bỗng không còn kiên nhẫn chu toàn nữa. Xuyên qua không khí chậm chạp lưu động, Tống Nguyên nhìn Văn Dã đứng trong ánh sáng, chợt nhận ra cuộc đời y bắt đầu sắp xếp lại, tách khỏi quỹ đạo dự định, mọi thứ đều trở nên mơ hồ qua loa.
Tiếng trò chuyện của người phía sau không lớn lắm, câu chữ đứt quãng, nhưng Tống Nguyên vẫn bắt được những từ khóa họ bàn về Văn Dã và Casper, ví dụ như ăn ý, rất hợp nhau, hai người tốt như một người vậy. Văn Dã ở xa không nghe thấy tất cả những điều này, anh có vẻ đang dạy Casper ném bóng, Casper vừa nghe vừa lùi lại vài bước, giơ tay lên, ném một cú ba điểm đẹp mắt.
Sự bực bội và lo lắng dần dần tích tụ chiếm cứ từng dây thần kinh trong não, Tống Nguyên cầm quả bóng dự phòng đặt trên ghế lên, như thể trút giận, dồn hết sức ném về phía rổ. Tốc độ bóng rất nhanh, đập chính xác vào mép rổ rồi nhanh chóng bật về một góc khác. Vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi Tống Nguyên hoàn hồn thì Casper đã ôm mặt ngã xuống đất.
Quả bóng rổ lăn sang một bên, va vào cột đèn rồi dừng lại, những người vốn đứng một bên chạy về phía Casper ngã, chỉ có y - "thủ phạm" đứng ngây ra đó. Tiếng tàu hỏa chạy qua đường ray ầm ĩ từ xa vọng lại, những tiếng kêu kinh hãi lẻ tẻ xen lẫn trong đó, Tống Nguyên nghe thấy có người hô "chảy máu rồi", y muốn đến xem thử, nhưng cả người như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Trong sự hỗn loạn, Casper bị vây ở giữa đứng dậy, đám đông dần tản ra, Tống Nguyên nhìn thấy Văn Dã đang đỡ Casper.
Sắc mặt Văn Dã không được tốt lắm, anh nhăn mày, lạnh giọng nói với người bên cạnh: "Lái xe, đi bệnh viện." Casper vẫn ôm mặt, lờ mờ, Tống Nguyên nhìn thấy vết máu trên mái tóc vàng của cậu ta, đỏ đến chói mắt. Cảm giác như vừa lấy lại hồn vía, Tống Nguyên cử động, bước về phía trước một bước, Văn Dã như cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn y, mang theo ánh mắt sâu quắm.
Không còn là lạnh lùng nữa, nhưng lại chứa đựng nhiều thứ khiến Tống Nguyên ngạt thở hơn, chẳng hạn như thất vọng.
"Là tai nạn, tôi không cố ý đâu." Giọng Tống Nguyên rất khàn, môi cũng nứt nẻ, y dừng lại một chút, rồi từng từ một nhắc lại: "Thật sự không phải cố ý."
Gió rất lạnh, Văn Dã đứng cách y không đầy bảy bước, đối diện với y. Những người xung quanh ít nhiều cũng nhận ra cảm xúc suy sụp của Tống Nguyên, Văn Dã quay đầu lại, cẩn thận chuyển cánh tay Casper sang vai Tạ Minh Hiên: "Các cậu đi trước đi, tôi sẽ đến ngay."
Sân bóng rổ nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Văn Dã lại đứng trước mặt y, nhưng không đứng quá gần, hai người giữ khoảng cách lịch sự khiến Tống Nguyên cảm thấy bất an.
Cổ họng Tống Nguyên thắt lại, y hít sâu một hơi mới nói được: "Tôi chỉ định ném bóng thôi, không phải cố ý đập vào cậu ấy đâu."
"Thật đấy." Tống Nguyên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt Văn Dã, đối diện với đôi mắt đen thẳm ấy nói: "Anh tin tôi đi."
Văn Dã có vẻ đã suy nghĩ rất lâu, mới khẽ nói với Tống Nguyên: "Tôi có tin hay không, có quan trọng không?"
Tống Nguyên không nói gì, y vẫn cố chấp nhìn vào mắt Văn Dã, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Tim đập và hơi thở đều trở nên gấp gáp, nhưng điều đón chờ y không phải là rung động, trò lừa dối màu hồng do Tống Nguyên tạo ra lấp lánh sắc thái đau đớn.
"Cậu không cần phải giải thích với tôi." Văn Dã nói với y.
"Cậu chỉ cần xin lỗi Casper thôi." Giọng Văn Dã không có chút dao động, anh cụp mắt xuống, nhịp chớp mắt chậm lại, "Rõ ràng người sai là cậu, tại sao cậu chẳng bao giờ xin lỗi vậy?"
"Con người phải tuân thủ quy tắc." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, rồi nói với y: "Tống Nguyên à, cậu không thể cứ phạm quy mãi được."
Văn Dã chưa bao giờ nổi giận với y, anh luôn vui vẻ, luôn nhiệt thành, những điều này khiến Tống Nguyên rơi vào ảo giác màu sắc vô cùng hoang đường, khiến y nghĩ rằng sự bao dung của Văn Dã đối với y là vô tận. Bao nhiêu năm nay, y chẳng tiến bộ chút nào, từ khi vứt bỏ giấy gói kẹo để chiếm ưu thế, y đã trở nên tan tác rồi.
Văn Dã đi rồi, Tống Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, dưới bầu trời ban ngày sáng tỏ, ngay cả bụi bặm trong không khí cũng có thể nhìn rõ. Có vẻ trời lại sắp mưa, gió trở nên rất lớn, những hạt mưa lác đác rơi xuống vai, nhưng những điều này đều không quan trọng lắm. Tống Nguyên cố gắng nhớ lại biểu cảm của Văn Dã khi còn yêu y, nhưng suy nghĩ của y rối loạn, chẳng nhớ nổi điều gì.
Văn Dã yêu Tống Nguyên, dường như là chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Tống Nguyên mỉm cười, bước vào thang máy. Dù trong không gian chật hẹp, con người vẫn có thể phân chia thành hai phe, và Tống Nguyên với Văn Dã đứng ở hai phía đối diện. Khi thang máy không ngừng đi xuống, Tống Nguyên có chút hoảng hốt, y cảm thấy như mình đang trải qua một cơn ác mộng khổng lồ, bắt đầu từ đêm pháo hoa rực rỡ ấy, kéo dài cho đến tận bây giờ.
Có lẽ vì y không đáng được thương xót, ác mộng nhanh chóng trở thành hiện thực. Trên sân bóng rổ, lần thứ hai y và Văn Dã đối đầu nhau. Vì sự xuất hiện đột ngột của y, Tạ Minh Hiên vốn định ra sân đã chủ động rút lui, cậu ta bước ra ngoài, tiện tay xé một gói khăn ướt, vừa lau tay vừa cười nói: "Cuối cùng cũng có người mới tham gia, ngày nào cũng chỉ có mấy đứa chúng tôi chơi, chán muốn chết."
Tống Nguyên không thích người khác gọi y là người mới, y không phải kẻ tạm thời tham gia. Y liếc nhìn Văn Dã đang đứng đối diện, anh cởi áo khoác ra đang khởi động, Casper đứng phía sau bắt chước động tác của anh, cười rất vui vẻ. Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, tháo đồng hồ đặt sang một bên, cúi người nhặt quả bóng rổ dưới đất, bước đến trước mặt Văn Dã.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Casper, Tống Nguyên biết mình chắc chắn đang phá hỏng bầu không khí, nhưng y không muốn tiếp tục nhìn Văn Dã cười đùa với người khác, nên y cứng nhắc cắt ngang, hỏi: "Bây giờ có thể bắt đầu chưa?"
Theo nụ cười dần biến mất trên gương mặt Văn Dã, Tống Nguyên cảm thấy bản thân cũng bắt đầu chìm xuống vô cớ. Rõ ràng mong muốn Văn Dã có thể vui vẻ, nhưng lại tự tay dập tắt những niềm vui của anh vốn không đến từ mình, lần đầu tiên Tống Nguyên cảm thấy ghê tởm bản thân. Vì Văn Dã không đáp lời, những người còn lại có lẽ sợ Tống Nguyên - vị đối tác quý này nổi giận, nên chủ động đáp: "Được được."
Tống Nguyên chớp mắt, đưa bóng cho Văn Dã, lần này anh không từ chối, đón lấy quả bóng, đập xuống đất vài cái rồi dùng tay trái không bị thương ném vào rổ. Tống Nguyên vừa định nói gì đó, Casper bỗng nhảy đến sau lưng Văn Dã, vỗ vai anh một cái, nhướn mày cười nói: "Nice shot!"
Văn Dã hơi ngẩng cằm cười, không biết có phải vì bầu trời trong xanh hay không, đôi mắt anh long lanh, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Dù không phải vì Tống Nguyên, nhưng có vẻ điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc y bị mê hoặc. Tống Nguyên dời ánh mắt, chạy đến nhặt bóng lên, bụi bẩn trên quả bóng làm vấy bẩn cổ tay áo, y cũng chẳng để tâm lắm.
Không khí lạnh lẽo không thương tiếc chui vào cổ áo sơ mi hở của Tống Nguyên, từng khớp ngón tay nhanh chóng trở nên cứng đờ. Khi y nhận được quả bóng đồng đội chuyền đến lần thứ bảy, Tống Nguyên nhìn thấy Văn Dã ở dưới rổ phía đối diện, anh hơi cúi người, hai tay chống lên đầu gối, nửa cánh tay lộ ra trông thật gầy nhưng đầy sức mạnh.
Tống Nguyên thu hồi tầm nhìn, giơ tay ném bóng, có lẽ vì khoảng cách quá xa và sức y không đủ, quả bóng thậm chí còn chưa chạm được đến mép rổ. Văn Dã đứng dưới rổ giơ tay móc một cái, bóng rơi vào tay, anh liếc nhìn Casper đang nhảy nhót không xa, hơi bất đắc dĩ cười một tiếng rồi chuyền bóng qua.
Casper nhận được bóng, chạy về phía trước vài bước vừa chạy vừa dẫn bóng, đứng dưới rổ, với động tác hơi khoa trương ném bóng ra ngoài. Quả bóng rổ run rẩy lăn quanh vành rổ mấy vòng, cuối cùng vẫn rơi vào trong. Casper không giấu được niềm vui, cậu ta xoay người, nhìn chằm chằm vào Văn Dã, nhướn mày với anh.
Văn Dã vén áo quạt quạt gió, áo thun trắng bên trong thấm mồ hôi, dính sát vào eo, nhưng anh có vẻ không để ý, cười nhìn Casper rồi khen đối phương giỏi. Có lẽ vì được Văn Dã khen ngợi, Casper trở nên tích cực hơn nhiều, cậu ta bảo Văn Dã chuyền bóng cho mình, sau đó dùng đủ loại tư thế kỳ quặc để ném rổ, tuy động tác không đẹp lắm nhưng đều ghi được điểm. Văn Dã đứng không xa mỉm cười, mặt đổ mồ hôi, đuôi mắt đẫm hơi nước trong veo. Tống Nguyên thích Văn Dã như vậy, nhưng không thích bản thân rối loạn thế này.
Tim Tống Nguyên bỗng đập nhanh hơn.
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, Tống Nguyên bị những người khác vây quanh, người đưa nước người đưa thuốc, những tình huống như thế này y không phải không thể đối phó, nhưng lúc này, y bỗng không còn kiên nhẫn chu toàn nữa. Xuyên qua không khí chậm chạp lưu động, Tống Nguyên nhìn Văn Dã đứng trong ánh sáng, chợt nhận ra cuộc đời y bắt đầu sắp xếp lại, tách khỏi quỹ đạo dự định, mọi thứ đều trở nên mơ hồ qua loa.
Tiếng trò chuyện của người phía sau không lớn lắm, câu chữ đứt quãng, nhưng Tống Nguyên vẫn bắt được những từ khóa họ bàn về Văn Dã và Casper, ví dụ như ăn ý, rất hợp nhau, hai người tốt như một người vậy. Văn Dã ở xa không nghe thấy tất cả những điều này, anh có vẻ đang dạy Casper ném bóng, Casper vừa nghe vừa lùi lại vài bước, giơ tay lên, ném một cú ba điểm đẹp mắt.
Sự bực bội và lo lắng dần dần tích tụ chiếm cứ từng dây thần kinh trong não, Tống Nguyên cầm quả bóng dự phòng đặt trên ghế lên, như thể trút giận, dồn hết sức ném về phía rổ. Tốc độ bóng rất nhanh, đập chính xác vào mép rổ rồi nhanh chóng bật về một góc khác. Vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi Tống Nguyên hoàn hồn thì Casper đã ôm mặt ngã xuống đất.
Quả bóng rổ lăn sang một bên, va vào cột đèn rồi dừng lại, những người vốn đứng một bên chạy về phía Casper ngã, chỉ có y - "thủ phạm" đứng ngây ra đó. Tiếng tàu hỏa chạy qua đường ray ầm ĩ từ xa vọng lại, những tiếng kêu kinh hãi lẻ tẻ xen lẫn trong đó, Tống Nguyên nghe thấy có người hô "chảy máu rồi", y muốn đến xem thử, nhưng cả người như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Trong sự hỗn loạn, Casper bị vây ở giữa đứng dậy, đám đông dần tản ra, Tống Nguyên nhìn thấy Văn Dã đang đỡ Casper.
Sắc mặt Văn Dã không được tốt lắm, anh nhăn mày, lạnh giọng nói với người bên cạnh: "Lái xe, đi bệnh viện." Casper vẫn ôm mặt, lờ mờ, Tống Nguyên nhìn thấy vết máu trên mái tóc vàng của cậu ta, đỏ đến chói mắt. Cảm giác như vừa lấy lại hồn vía, Tống Nguyên cử động, bước về phía trước một bước, Văn Dã như cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn y, mang theo ánh mắt sâu quắm.
Không còn là lạnh lùng nữa, nhưng lại chứa đựng nhiều thứ khiến Tống Nguyên ngạt thở hơn, chẳng hạn như thất vọng.
"Là tai nạn, tôi không cố ý đâu." Giọng Tống Nguyên rất khàn, môi cũng nứt nẻ, y dừng lại một chút, rồi từng từ một nhắc lại: "Thật sự không phải cố ý."
Gió rất lạnh, Văn Dã đứng cách y không đầy bảy bước, đối diện với y. Những người xung quanh ít nhiều cũng nhận ra cảm xúc suy sụp của Tống Nguyên, Văn Dã quay đầu lại, cẩn thận chuyển cánh tay Casper sang vai Tạ Minh Hiên: "Các cậu đi trước đi, tôi sẽ đến ngay."
Sân bóng rổ nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Văn Dã lại đứng trước mặt y, nhưng không đứng quá gần, hai người giữ khoảng cách lịch sự khiến Tống Nguyên cảm thấy bất an.
Cổ họng Tống Nguyên thắt lại, y hít sâu một hơi mới nói được: "Tôi chỉ định ném bóng thôi, không phải cố ý đập vào cậu ấy đâu."
"Thật đấy." Tống Nguyên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt Văn Dã, đối diện với đôi mắt đen thẳm ấy nói: "Anh tin tôi đi."
Văn Dã có vẻ đã suy nghĩ rất lâu, mới khẽ nói với Tống Nguyên: "Tôi có tin hay không, có quan trọng không?"
Tống Nguyên không nói gì, y vẫn cố chấp nhìn vào mắt Văn Dã, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Tim đập và hơi thở đều trở nên gấp gáp, nhưng điều đón chờ y không phải là rung động, trò lừa dối màu hồng do Tống Nguyên tạo ra lấp lánh sắc thái đau đớn.
"Cậu không cần phải giải thích với tôi." Văn Dã nói với y.
"Cậu chỉ cần xin lỗi Casper thôi." Giọng Văn Dã không có chút dao động, anh cụp mắt xuống, nhịp chớp mắt chậm lại, "Rõ ràng người sai là cậu, tại sao cậu chẳng bao giờ xin lỗi vậy?"
"Con người phải tuân thủ quy tắc." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, rồi nói với y: "Tống Nguyên à, cậu không thể cứ phạm quy mãi được."
Văn Dã chưa bao giờ nổi giận với y, anh luôn vui vẻ, luôn nhiệt thành, những điều này khiến Tống Nguyên rơi vào ảo giác màu sắc vô cùng hoang đường, khiến y nghĩ rằng sự bao dung của Văn Dã đối với y là vô tận. Bao nhiêu năm nay, y chẳng tiến bộ chút nào, từ khi vứt bỏ giấy gói kẹo để chiếm ưu thế, y đã trở nên tan tác rồi.
Văn Dã đi rồi, Tống Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, dưới bầu trời ban ngày sáng tỏ, ngay cả bụi bặm trong không khí cũng có thể nhìn rõ. Có vẻ trời lại sắp mưa, gió trở nên rất lớn, những hạt mưa lác đác rơi xuống vai, nhưng những điều này đều không quan trọng lắm. Tống Nguyên cố gắng nhớ lại biểu cảm của Văn Dã khi còn yêu y, nhưng suy nghĩ của y rối loạn, chẳng nhớ nổi điều gì.
Văn Dã yêu Tống Nguyên, dường như là chuyện từ rất lâu về trước rồi.