Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
Chương 30: Điếu thuốc
Bên ngoài, mưa rả rích rơi, những viên gạch xanh thẫm được rửa sạch, để lộ những hoa văn Baroque ẩn dưới lớp bụi bẩn. Trên cửa kính là những giọt mưa đứt đoạn, qua những hạt nước, thế giới thoáng chốc được phóng to.
Văn Dã nghiêng đầu, ngay khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào điếu thuốc, anh hít một hơi có phần mạnh bạo. Khói thuốc tràn ra từ bờ môi, Văn Dã nheo mắt, đây là lần thứ năm anh chạm mắt với con mèo đen ngoài cửa kính. Không biết từ đâu đến, sáng sớm khi Văn Dã tỉnh giấc, nó đã ngồi trên bàn trà ngoài ban công, mưa xuống cũng không đi, dùng đôi mắt màu hổ phách trong veo nhìn anh chăm chăm.
Nó ướt sũng, bộ lông mềm mại bông xù giờ bết vào người trông khá thảm hại, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên đầu tai đọng những giọt nước, mưa ngày càng nặng hạt, nó cúi đầu liếm liếm chân.
Văn Dã nhìn một lúc, ngậm điếu thuốc vào miệng, quay người vào bếp lấy một chai sữa và một cái bát không, rồi trở lại trước cửa kính. Anh cúi người, đặt bát xuống đất, rót sữa vào.
Khói thuốc bay lên chậm rãi có phần cay mắt, Văn Dã cầm lại điếu thuốc trong tay, đứng thẳng người, hạ mí mắt nhìn con mèo ngoài cửa. Muốn vào tránh mưa, muốn ăn uống gì đó thì ít ra cũng phải làm nũng kêu vài tiếng chứ, Văn Dã thọc tay trái vào túi quần, thầm nghĩ. Chưa được bao lâu, mưa càng nặng hạt hơn, tài xế đã đợi anh ở dưới lầu, vậy mà Văn Dã vẫn mặc nguyên bộ vest, đứng đối diện với một con mèo hoang.
Một giọt nước to tướng theo mái hiên lăn xuống, "bộp" một tiếng rơi trúng đầu con mèo đen, đồng tử thon dài của nó giãn ra đôi chút, nó đờ người tại chỗ, vài giây sau, lắc đầu với biên độ khá lớn.
Điếu thuốc trong tay sắp cháy đến đầu, Văn Dã gõ gõ tàn thuốc, giơ tay, đẩy cửa kính mở ra một khe nhỏ. Mèo con nhảy khỏi bàn, rất tự nhiên chui qua khe cửa vào trong, đuôi quệt qua ống quần Văn Dã, để lại một vệt nước khá rõ trên vải đen.
Văn Dã khẽ cong khóe môi, anh ngồi xuống, dùng tay không cầm thuốc chạm vào tai nó: "Tưởng mày có khí khái lắm chứ."
Bát sữa nhanh chóng vơi đáy, nó ngẩng đầu lên, râu đen dính đầy sữa trắng, nó thè lưỡi liếm vài vòng, đi đến bên chân Văn Dã, nằm lên mu bàn chân anh. Cảm giác lạnh và ẩm ướt nhanh chóng thấm qua tất cotton, Văn Dã nhướn một bên mày, nhưng không nhúc nhích.
Điếu thuốc trong tay đã hút gần hết, Văn Dã dụi tắt thuốc, dùng tay vừa hút thuốc vuốt cằm mèo con, đầu ngón tay chạm vào bộ lông ướt nhẹp, có lẽ không quen mùi thuốc, ngay giây sau, mèo con liếc anh một cái, nghiêng đầu sang một bên.
Văn Dã sững người, anh đứng dậy, lùi lại một bước, dùng chân rất nhẹ nhàng đẩy nó về phía cửa ban công. Nhưng nó nằm im không nhúc nhích, đến khi Văn Dã thôi không đẩy nữa, nó mới chậm rãi đứng dậy, rồi lại nằm xuống cạnh chân Văn Dã lần nữa.
Văn Dã khẽ bật cười, anh dùng ngón tay chưa chạm thuốc chọc chọc đầu mèo con, lẩm bẩm như nói với chính mình: "Sao mà nhặt đại con mèo nào cũng khó ưa thế này."
Thời tiết Khê Thành thất thường, mưa thường xuyên, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, khi anh đến bãi đỗ xe ngầm của công ty, mưa đã nhỏ hơn nhiều.
Văn Dã đứng trước thang máy, những con số trên đầu liên tục giảm xuống, đến tầng hầm một, cửa thang máy mở ra, Văn Dã bước vào. Vì công ty nằm ở tầng cao nhất, trước khi đến công ty, cửa thang máy đóng mở không dưới mười lần, nam nữ mặc trang phục công sở ra vào, không gian thang máy không rộng rãi nhanh chóng bị chiếm đóng bởi đủ loại mùi nước hoa.
Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, ngay khi cửa thang máy mở ra, Văn Dã nhận được một tin nhắn từ giám đốc điều hành công ty, nói muốn cho anh một bất ngờ.
Văn Dã cúi đầu, vừa đọc vừa bước ra ngoài, vừa định trả lời, Văn Dã nghe thấy giọng nói khiến anh có chút hoảng hốt, Văn Dã ngẩng đầu, nhanh chóng tìm thấy nguồn âm thanh trong khu văn phòng rộng lớn. Y nghiêng người đứng sau một chậu cây xanh, mặc chiếc áo khoác lông lạc đà mà Văn Dã rất quen thuộc, khi nói chuyện hơi ngẩng đầu, đường cong từ cổ đến quai hàm tạo thành một đường nét rất đẹp.
Người đàn ông đứng đối diện y nhận ra Văn Dã trước, liền giơ tay, gọi tên Văn Dã: "Văn Tổng, cậu xem ai đến này!"
Người còn lại có khóe môi nhếch lên cứng đờ một giây, y quay người lại khá chậm, những chiếc lá xanh dày rộng che khuất mắt và sống mũi y, Văn Dã thấy y khẽ mím môi. Văn Dã đi đến, từng chút một nhìn thấy xương mày, đôi mắt, rồi đến khuôn mặt có phần tái nhợt của y.
"Tống tổng rất hứng thú với dự án bệnh viện VIP cao cấp của chúng ta, đặc biệt bay từ Kiềm Thành đến." Giọng Hứa Phong có vẻ khá phấn khích, như thể Tống Nguyên là một kẻ ngốc có tiền mà trời ban cho hắn.
"Chúng tôi đã bàn bạc dự án gần xong rồi, tôi mới biết Văn tổng và Tống tổng là người quen cũ đấy?" Hứa Phong liếc Văn Dã một cái, nụ cười trên mặt không giảm: "Trách gì Văn tổng cứ không vội vã, thì ra có Tống tổng ở đây nắm giữ!"
Tống Nguyên bước ra khỏi chậu cây xanh, trông có vẻ rất bình tĩnh, chiếc áo khoác vẫn luôn mặc trông hơi rộng, qua vài giây, y cười một cái, giơ tay về phía Văn Dã, giọng nhẹ nhàng nói: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Ngón tay Tống Nguyên thon dài, có thể thấy mơ hồ những đường gân tím dưới làn da, trên mu bàn tay có một vết đóng vảy nhỏ, như thể bị thương khi mở hộp.
"Dự án này hiện do Phó tổng Lưu phụ trách." Văn Dã cúi mắt nhìn bàn tay Tống Nguyên, "Tống tổng không cần phải hợp tác vui vẻ với tôi."
Văn Dã thu hồi ánh mắt, không nhìn y nữa, đi vòng qua bàn tay đang giơ ra của Tống Nguyên, thẳng tiến vào văn phòng bên cạnh, bước vào rồi đóng cửa lại. Tống Nguyên hạ tay xuống, vì tay hơi lạnh, y định cho vào túi áo khoác, nhưng vô tình chạm vào nút hình thoi ở mép túi, va vào vết thương trên mu bàn tay, cơn đau đột ngột khiến Tống Nguyên nhíu mày.
Nhưng y nhanh chóng hồi phục, xoay người, nở nụ cười với Hứa Phong đang đứng bên cạnh.
Văn Dã ngồi trong văn phòng, xem xong báo cáo tài chính mới nhất và tờ khai hải quan xuất nhập khẩu. Gặp Tống Nguyên, Văn Dã bình tĩnh hơn những gì anh tưởng tượng, anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã dọn dẹp sạch sẽ mọi mảnh vỡ của tình cảm, giúp anh giữ được vẻ trấn tĩnh hiện giờ.
Gần trưa, Văn Dã nhận được tin nhắn của Tạ Minh Hiên, hỏi anh có muốn hút một điếu không.
Văn Dã rời văn phòng, đứng trước thang máy, liếc nhìn phòng họp, Tống Nguyên ngồi trên ghế quay lưng về phía anh, không biết nói gì đó, Hứa Phong đối diện cười rất vui vẻ. Tống Nguyên có một khả năng đặc biệt rất giỏi, chỉ cần y muốn, bất kỳ ai nói chuyện với y, y đều có thể khiến họ cười rất vui vẻ.
Nhưng rõ ràng, những người này không bao gồm Văn Dã.
Văn Dã bước vào thang máy, cúi đầu, nhắm mắt lại.
Bên ngoài mưa đã hoàn toàn ngừng, phía trên đầu là bầu trời xanh bị nước thấm ướt, trông rất mềm mại. Tạ Minh Hiên đứng ở cửa, thấy Văn Dã đến gần, lấy điếu thuốc kẹp sau tai xuống.
Văn Dã nhìn một cái có phần chê bai, Tạ Minh Hiên đảo mắt, nói: "Thích hút thì hút không thích thì thôi, dù sao cũng chỉ còn một điếu này thôi."
Văn Dã hạ mắt nhận lấy, thổi vài hơi vào đầu lọc, mới ngậm vào miệng, Tạ Minh Hiên bật lửa lên, Văn Dã nghiêng đầu, điếu thuốc nhanh chóng bắt lửa.
Gió lạnh thổi qua những tòa cao ốc san sát, cuộn xoáy rơi xuống người họ, Tạ Minh Hiên lạnh run lẩy bẩy, môi tím tái vì lạnh. Cậu ta hút nhanh hai hơi, vứt điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, răng đánh lập cập nói với Văn Dã: "Tôi vào trước đây, lạnh quá trời."
Văn Dã dựa vào cột, gật đầu, gió thổi bay tàn thuốc anh vừa gõ, đốm lửa sáng lên thêm chút nữa. Qua vài giây, Văn Dã nghe thấy tiếng cửa tự động quay, rồi là vạt áo màu lông lạc đà.
Tống Nguyên đứng trước mặt anh, tay cầm một điếu thuốc.
Như thể đã tập đi tập lại nhiều lần, Tống Nguyên giữ thẳng khóe môi, nói với anh: "Thật trùng hợp."
Văn Dã hạ mắt, lặng lẽ nhìn Tống Nguyên, hai người im lặng một lúc, có lẽ đã xác định được Văn Dã sẽ không đáp lời, Tống Nguyên như thể được cài đặt chương trình tự động nào đó, nói: "Anh có lửa không, tôi quên mang theo."
Như sợ Văn Dã nghi ngờ, Tống Nguyên nói tiếp: "Tôi cũng bắt đầu hút thuốc rồi."
Văn Dã đứng thẳng người hơn một chút, anh gác điếu thuốc lên mép gạt tàn, ngón trỏ gõ một cái, phủi tàn thuốc rồi ngậm lại vào miệng. Tống Nguyên không có ý định rời đi, y đứng một bên, gió thổi tóc y có phần rối.
"Bật lửa là của người khác." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, qua một lúc lâu, mới nói: "Cậu có thể mồi từ điếu tôi đang hút."
Văn Dã cao hơn Tống Nguyên gần nửa cái đầu, anh vẫn ngậm thuốc, không có ý định lấy xuống. Tống Nguyên đứng một lúc, tiến gần hơn một chút, cầm thuốc trong tay, chưa kịp chạm vào đốm lửa, đã nghe thấy giọng nói từ trên đầu: "Cậu phải hút mới châm được."
Tống Nguyên ngẩng mắt lên, chạm phải đôi mắt đen láy của Văn Dã.
Tống Nguyên học theo dáng vẻ của Văn Dã, ngậm thuốc vào miệng, y ngẩng đầu, nhưng vẫn không với tới. Văn Dã chỉ hạ mắt nhìn y, đứng thẳng tắp, không có ý định cúi đầu. Đầu lọc màu cam bị Tống Nguyên cắn một vết rất sâu, Tống Nguyên lại tiến gần thêm chút nữa, y nhón chân, cố gắng với đến ánh lửa trên điếu thuốc của Văn Dã.
Gần chạm tới thì chân đang nhón bỗng mềm nhũn một cái, Tống Nguyên vô thức ngả sang một bên, Văn Dã vẫn đứng im không nhúc nhích nhanh chóng giơ tay, giữ lấy vai y. Họ ở rất gần nhau, Tống Nguyên ngửi thấy mùi nước giặt rất sạch sẽ trên người Văn Dã, nhưng y vừa đứng vững, Văn Dã đã buông tay ra.
Văn Dã rút điếu thuốc Tống Nguyên đang ngậm trong miệng, cúi đầu, đưa về phía ánh lửa trên điếu thuốc của mình, châm lửa cho điếu của Tống Nguyên.
Tống Nguyên nhận lấy thuốc, hút một hơi, không dám hít vào phổi, ngậm một lúc mới nhả ra. Y còn chưa nghĩ ra cách mở đầu chủ đề tiếp theo với Văn Dã thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
"Tôi không biết cậu đang muốn làm gì." Tống Nguyên sững người, ngẩng đầu lên, Văn Dã chỉ nhìn y, rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà, đừng dùng cái kiểu của cậu với Văn Thuật lên người tôi."
Tống Nguyên bước tới một bước, dùng tư thế rất không tự nhiên cầm thuốc, đầu thuốc trễ xuống, đốm lửa sắp chạm đến áo khoác, nhưng y như không để ý.
"Tôi không phải." Cổ họng Tống Nguyên thắt lại, y nhìn chằm chằm vào nếp nhăn trên áo sơ mi Văn Dã, nói với tốc độ hơi nhanh: "Tôi chỉ là muốn giúp anh thôi, anh vừa mới tiếp quản công ty, những cổ đông kỳ cựu chắc chắn muốn gây khó dễ cho anh, anh lại mở dự án mới-"
Văn Dã như không muốn nghe y nói những điều này, anh rất bình tĩnh ngắt lời Tống Nguyên, thản nhiên hỏi ngược lại: "Việc này có liên quan gì đến cậu chứ?"
Nửa câu nói của Tống Nguyên mắc kẹt trong cổ họng, khóe miệng có chút đau rát.
"Tống Nguyên, cậu không cần cảm thấy áy náy vì chuyện trước đây, tự tôi muốn thích cậu, cho dù là đê tiện, thì cũng là tôi cam tâm tình nguyện." Văn Dã nói với tốc độ chậm rãi, anh hạ mắt nhìn Tống Nguyên, giọng điệu không có gì dao động nói: "Vậy nên, đến đây là đủ rồi."
Cuối cùng cậu cũng đến được với Văn Thuật như ý nguyện rồi, cậu đi tìm anh ta đi. Nửa câu còn lại này, Văn Dã không nói ra miệng.
Thấy khóe môi Tống Nguyên rỉ máu, ngực Văn Dã hơi nghẹn lại, anh dời ánh mắt đi, thấy điếu thuốc đang cháy trong tay Tống Nguyên đã chạm đến áo khoác.
Văn Dã bước tới một bước, anh hơi cúi người, nhíu mày giật điếu thuốc từ tay Tống Nguyên, cùng với điếu của mình, ném cả vào gạt tàn. Lúc quay người rời đi, Văn Dã dừng lại một chút, anh nghiêng người, nói với Tống Nguyên: "Hút thuốc không hợp với cậu đâu, đừng học nữa."
Văn Dã nghiêng đầu, ngay khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào điếu thuốc, anh hít một hơi có phần mạnh bạo. Khói thuốc tràn ra từ bờ môi, Văn Dã nheo mắt, đây là lần thứ năm anh chạm mắt với con mèo đen ngoài cửa kính. Không biết từ đâu đến, sáng sớm khi Văn Dã tỉnh giấc, nó đã ngồi trên bàn trà ngoài ban công, mưa xuống cũng không đi, dùng đôi mắt màu hổ phách trong veo nhìn anh chăm chăm.
Nó ướt sũng, bộ lông mềm mại bông xù giờ bết vào người trông khá thảm hại, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên đầu tai đọng những giọt nước, mưa ngày càng nặng hạt, nó cúi đầu liếm liếm chân.
Văn Dã nhìn một lúc, ngậm điếu thuốc vào miệng, quay người vào bếp lấy một chai sữa và một cái bát không, rồi trở lại trước cửa kính. Anh cúi người, đặt bát xuống đất, rót sữa vào.
Khói thuốc bay lên chậm rãi có phần cay mắt, Văn Dã cầm lại điếu thuốc trong tay, đứng thẳng người, hạ mí mắt nhìn con mèo ngoài cửa. Muốn vào tránh mưa, muốn ăn uống gì đó thì ít ra cũng phải làm nũng kêu vài tiếng chứ, Văn Dã thọc tay trái vào túi quần, thầm nghĩ. Chưa được bao lâu, mưa càng nặng hạt hơn, tài xế đã đợi anh ở dưới lầu, vậy mà Văn Dã vẫn mặc nguyên bộ vest, đứng đối diện với một con mèo hoang.
Một giọt nước to tướng theo mái hiên lăn xuống, "bộp" một tiếng rơi trúng đầu con mèo đen, đồng tử thon dài của nó giãn ra đôi chút, nó đờ người tại chỗ, vài giây sau, lắc đầu với biên độ khá lớn.
Điếu thuốc trong tay sắp cháy đến đầu, Văn Dã gõ gõ tàn thuốc, giơ tay, đẩy cửa kính mở ra một khe nhỏ. Mèo con nhảy khỏi bàn, rất tự nhiên chui qua khe cửa vào trong, đuôi quệt qua ống quần Văn Dã, để lại một vệt nước khá rõ trên vải đen.
Văn Dã khẽ cong khóe môi, anh ngồi xuống, dùng tay không cầm thuốc chạm vào tai nó: "Tưởng mày có khí khái lắm chứ."
Bát sữa nhanh chóng vơi đáy, nó ngẩng đầu lên, râu đen dính đầy sữa trắng, nó thè lưỡi liếm vài vòng, đi đến bên chân Văn Dã, nằm lên mu bàn chân anh. Cảm giác lạnh và ẩm ướt nhanh chóng thấm qua tất cotton, Văn Dã nhướn một bên mày, nhưng không nhúc nhích.
Điếu thuốc trong tay đã hút gần hết, Văn Dã dụi tắt thuốc, dùng tay vừa hút thuốc vuốt cằm mèo con, đầu ngón tay chạm vào bộ lông ướt nhẹp, có lẽ không quen mùi thuốc, ngay giây sau, mèo con liếc anh một cái, nghiêng đầu sang một bên.
Văn Dã sững người, anh đứng dậy, lùi lại một bước, dùng chân rất nhẹ nhàng đẩy nó về phía cửa ban công. Nhưng nó nằm im không nhúc nhích, đến khi Văn Dã thôi không đẩy nữa, nó mới chậm rãi đứng dậy, rồi lại nằm xuống cạnh chân Văn Dã lần nữa.
Văn Dã khẽ bật cười, anh dùng ngón tay chưa chạm thuốc chọc chọc đầu mèo con, lẩm bẩm như nói với chính mình: "Sao mà nhặt đại con mèo nào cũng khó ưa thế này."
Thời tiết Khê Thành thất thường, mưa thường xuyên, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, khi anh đến bãi đỗ xe ngầm của công ty, mưa đã nhỏ hơn nhiều.
Văn Dã đứng trước thang máy, những con số trên đầu liên tục giảm xuống, đến tầng hầm một, cửa thang máy mở ra, Văn Dã bước vào. Vì công ty nằm ở tầng cao nhất, trước khi đến công ty, cửa thang máy đóng mở không dưới mười lần, nam nữ mặc trang phục công sở ra vào, không gian thang máy không rộng rãi nhanh chóng bị chiếm đóng bởi đủ loại mùi nước hoa.
Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, ngay khi cửa thang máy mở ra, Văn Dã nhận được một tin nhắn từ giám đốc điều hành công ty, nói muốn cho anh một bất ngờ.
Văn Dã cúi đầu, vừa đọc vừa bước ra ngoài, vừa định trả lời, Văn Dã nghe thấy giọng nói khiến anh có chút hoảng hốt, Văn Dã ngẩng đầu, nhanh chóng tìm thấy nguồn âm thanh trong khu văn phòng rộng lớn. Y nghiêng người đứng sau một chậu cây xanh, mặc chiếc áo khoác lông lạc đà mà Văn Dã rất quen thuộc, khi nói chuyện hơi ngẩng đầu, đường cong từ cổ đến quai hàm tạo thành một đường nét rất đẹp.
Người đàn ông đứng đối diện y nhận ra Văn Dã trước, liền giơ tay, gọi tên Văn Dã: "Văn Tổng, cậu xem ai đến này!"
Người còn lại có khóe môi nhếch lên cứng đờ một giây, y quay người lại khá chậm, những chiếc lá xanh dày rộng che khuất mắt và sống mũi y, Văn Dã thấy y khẽ mím môi. Văn Dã đi đến, từng chút một nhìn thấy xương mày, đôi mắt, rồi đến khuôn mặt có phần tái nhợt của y.
"Tống tổng rất hứng thú với dự án bệnh viện VIP cao cấp của chúng ta, đặc biệt bay từ Kiềm Thành đến." Giọng Hứa Phong có vẻ khá phấn khích, như thể Tống Nguyên là một kẻ ngốc có tiền mà trời ban cho hắn.
"Chúng tôi đã bàn bạc dự án gần xong rồi, tôi mới biết Văn tổng và Tống tổng là người quen cũ đấy?" Hứa Phong liếc Văn Dã một cái, nụ cười trên mặt không giảm: "Trách gì Văn tổng cứ không vội vã, thì ra có Tống tổng ở đây nắm giữ!"
Tống Nguyên bước ra khỏi chậu cây xanh, trông có vẻ rất bình tĩnh, chiếc áo khoác vẫn luôn mặc trông hơi rộng, qua vài giây, y cười một cái, giơ tay về phía Văn Dã, giọng nhẹ nhàng nói: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Ngón tay Tống Nguyên thon dài, có thể thấy mơ hồ những đường gân tím dưới làn da, trên mu bàn tay có một vết đóng vảy nhỏ, như thể bị thương khi mở hộp.
"Dự án này hiện do Phó tổng Lưu phụ trách." Văn Dã cúi mắt nhìn bàn tay Tống Nguyên, "Tống tổng không cần phải hợp tác vui vẻ với tôi."
Văn Dã thu hồi ánh mắt, không nhìn y nữa, đi vòng qua bàn tay đang giơ ra của Tống Nguyên, thẳng tiến vào văn phòng bên cạnh, bước vào rồi đóng cửa lại. Tống Nguyên hạ tay xuống, vì tay hơi lạnh, y định cho vào túi áo khoác, nhưng vô tình chạm vào nút hình thoi ở mép túi, va vào vết thương trên mu bàn tay, cơn đau đột ngột khiến Tống Nguyên nhíu mày.
Nhưng y nhanh chóng hồi phục, xoay người, nở nụ cười với Hứa Phong đang đứng bên cạnh.
Văn Dã ngồi trong văn phòng, xem xong báo cáo tài chính mới nhất và tờ khai hải quan xuất nhập khẩu. Gặp Tống Nguyên, Văn Dã bình tĩnh hơn những gì anh tưởng tượng, anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã dọn dẹp sạch sẽ mọi mảnh vỡ của tình cảm, giúp anh giữ được vẻ trấn tĩnh hiện giờ.
Gần trưa, Văn Dã nhận được tin nhắn của Tạ Minh Hiên, hỏi anh có muốn hút một điếu không.
Văn Dã rời văn phòng, đứng trước thang máy, liếc nhìn phòng họp, Tống Nguyên ngồi trên ghế quay lưng về phía anh, không biết nói gì đó, Hứa Phong đối diện cười rất vui vẻ. Tống Nguyên có một khả năng đặc biệt rất giỏi, chỉ cần y muốn, bất kỳ ai nói chuyện với y, y đều có thể khiến họ cười rất vui vẻ.
Nhưng rõ ràng, những người này không bao gồm Văn Dã.
Văn Dã bước vào thang máy, cúi đầu, nhắm mắt lại.
Bên ngoài mưa đã hoàn toàn ngừng, phía trên đầu là bầu trời xanh bị nước thấm ướt, trông rất mềm mại. Tạ Minh Hiên đứng ở cửa, thấy Văn Dã đến gần, lấy điếu thuốc kẹp sau tai xuống.
Văn Dã nhìn một cái có phần chê bai, Tạ Minh Hiên đảo mắt, nói: "Thích hút thì hút không thích thì thôi, dù sao cũng chỉ còn một điếu này thôi."
Văn Dã hạ mắt nhận lấy, thổi vài hơi vào đầu lọc, mới ngậm vào miệng, Tạ Minh Hiên bật lửa lên, Văn Dã nghiêng đầu, điếu thuốc nhanh chóng bắt lửa.
Gió lạnh thổi qua những tòa cao ốc san sát, cuộn xoáy rơi xuống người họ, Tạ Minh Hiên lạnh run lẩy bẩy, môi tím tái vì lạnh. Cậu ta hút nhanh hai hơi, vứt điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, răng đánh lập cập nói với Văn Dã: "Tôi vào trước đây, lạnh quá trời."
Văn Dã dựa vào cột, gật đầu, gió thổi bay tàn thuốc anh vừa gõ, đốm lửa sáng lên thêm chút nữa. Qua vài giây, Văn Dã nghe thấy tiếng cửa tự động quay, rồi là vạt áo màu lông lạc đà.
Tống Nguyên đứng trước mặt anh, tay cầm một điếu thuốc.
Như thể đã tập đi tập lại nhiều lần, Tống Nguyên giữ thẳng khóe môi, nói với anh: "Thật trùng hợp."
Văn Dã hạ mắt, lặng lẽ nhìn Tống Nguyên, hai người im lặng một lúc, có lẽ đã xác định được Văn Dã sẽ không đáp lời, Tống Nguyên như thể được cài đặt chương trình tự động nào đó, nói: "Anh có lửa không, tôi quên mang theo."
Như sợ Văn Dã nghi ngờ, Tống Nguyên nói tiếp: "Tôi cũng bắt đầu hút thuốc rồi."
Văn Dã đứng thẳng người hơn một chút, anh gác điếu thuốc lên mép gạt tàn, ngón trỏ gõ một cái, phủi tàn thuốc rồi ngậm lại vào miệng. Tống Nguyên không có ý định rời đi, y đứng một bên, gió thổi tóc y có phần rối.
"Bật lửa là của người khác." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, qua một lúc lâu, mới nói: "Cậu có thể mồi từ điếu tôi đang hút."
Văn Dã cao hơn Tống Nguyên gần nửa cái đầu, anh vẫn ngậm thuốc, không có ý định lấy xuống. Tống Nguyên đứng một lúc, tiến gần hơn một chút, cầm thuốc trong tay, chưa kịp chạm vào đốm lửa, đã nghe thấy giọng nói từ trên đầu: "Cậu phải hút mới châm được."
Tống Nguyên ngẩng mắt lên, chạm phải đôi mắt đen láy của Văn Dã.
Tống Nguyên học theo dáng vẻ của Văn Dã, ngậm thuốc vào miệng, y ngẩng đầu, nhưng vẫn không với tới. Văn Dã chỉ hạ mắt nhìn y, đứng thẳng tắp, không có ý định cúi đầu. Đầu lọc màu cam bị Tống Nguyên cắn một vết rất sâu, Tống Nguyên lại tiến gần thêm chút nữa, y nhón chân, cố gắng với đến ánh lửa trên điếu thuốc của Văn Dã.
Gần chạm tới thì chân đang nhón bỗng mềm nhũn một cái, Tống Nguyên vô thức ngả sang một bên, Văn Dã vẫn đứng im không nhúc nhích nhanh chóng giơ tay, giữ lấy vai y. Họ ở rất gần nhau, Tống Nguyên ngửi thấy mùi nước giặt rất sạch sẽ trên người Văn Dã, nhưng y vừa đứng vững, Văn Dã đã buông tay ra.
Văn Dã rút điếu thuốc Tống Nguyên đang ngậm trong miệng, cúi đầu, đưa về phía ánh lửa trên điếu thuốc của mình, châm lửa cho điếu của Tống Nguyên.
Tống Nguyên nhận lấy thuốc, hút một hơi, không dám hít vào phổi, ngậm một lúc mới nhả ra. Y còn chưa nghĩ ra cách mở đầu chủ đề tiếp theo với Văn Dã thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
"Tôi không biết cậu đang muốn làm gì." Tống Nguyên sững người, ngẩng đầu lên, Văn Dã chỉ nhìn y, rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà, đừng dùng cái kiểu của cậu với Văn Thuật lên người tôi."
Tống Nguyên bước tới một bước, dùng tư thế rất không tự nhiên cầm thuốc, đầu thuốc trễ xuống, đốm lửa sắp chạm đến áo khoác, nhưng y như không để ý.
"Tôi không phải." Cổ họng Tống Nguyên thắt lại, y nhìn chằm chằm vào nếp nhăn trên áo sơ mi Văn Dã, nói với tốc độ hơi nhanh: "Tôi chỉ là muốn giúp anh thôi, anh vừa mới tiếp quản công ty, những cổ đông kỳ cựu chắc chắn muốn gây khó dễ cho anh, anh lại mở dự án mới-"
Văn Dã như không muốn nghe y nói những điều này, anh rất bình tĩnh ngắt lời Tống Nguyên, thản nhiên hỏi ngược lại: "Việc này có liên quan gì đến cậu chứ?"
Nửa câu nói của Tống Nguyên mắc kẹt trong cổ họng, khóe miệng có chút đau rát.
"Tống Nguyên, cậu không cần cảm thấy áy náy vì chuyện trước đây, tự tôi muốn thích cậu, cho dù là đê tiện, thì cũng là tôi cam tâm tình nguyện." Văn Dã nói với tốc độ chậm rãi, anh hạ mắt nhìn Tống Nguyên, giọng điệu không có gì dao động nói: "Vậy nên, đến đây là đủ rồi."
Cuối cùng cậu cũng đến được với Văn Thuật như ý nguyện rồi, cậu đi tìm anh ta đi. Nửa câu còn lại này, Văn Dã không nói ra miệng.
Thấy khóe môi Tống Nguyên rỉ máu, ngực Văn Dã hơi nghẹn lại, anh dời ánh mắt đi, thấy điếu thuốc đang cháy trong tay Tống Nguyên đã chạm đến áo khoác.
Văn Dã bước tới một bước, anh hơi cúi người, nhíu mày giật điếu thuốc từ tay Tống Nguyên, cùng với điếu của mình, ném cả vào gạt tàn. Lúc quay người rời đi, Văn Dã dừng lại một chút, anh nghiêng người, nói với Tống Nguyên: "Hút thuốc không hợp với cậu đâu, đừng học nữa."