Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
Chương 14: Ban công
Trên đường về, cơn mưa nặng hạt trút xuống, mang theo khí thế như muốn gột tẩy cả trái đất.
Sau khi đưa Tống Nguyên và Văn Dã về khách sạn, Thẩm Phong gọi điện cho y.
"Tống Tổng." Thẩm Phong nói, "Ngày mai chỉ còn một vé máy bay chuyến chiều, cần đặt trước cho ngài không ạ?"
Tống Nguyên cầm điện thoại, y nhìn thấy Văn Dã đang đứng chân trần dưới ánh đèn chùm hình chữ nhật, anh đang cúi người cởi áo, tấm lưng và xương bả vai gầy gò hiện rõ dưới ánh sáng.
"Tôi có thể đặt cho ngài Văn chuyến sáng ngày kia..."
"—Không cần." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, "Mua chuyến sớm nhất ngày mai, hai vé."
Thẩm Phong dạ một tiếng rồi cúp máy.
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ năm mươi phút, Tống Nguyên và Văn Dã rời khách sạn, lên xe ra sân bay.
Mưa ở Vancouver có dấu hiệu ngớt dần, mặt trời ẩn sau tầng mây dày đặc hé lộ tia nắng vàng, chiếu sáng những sắc thái đậm nhạt trên mặt đường xi măng.
Xe nhanh chóng đến sân bay, Thẩm Phong cầm hộ chiếu của họ đi lấy vé, Tống Nguyên cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, y giao hành lý cho Văn Dã rồi quay người vào nhà vệ sinh.
Khi rửa tay xong đi ra, Tống Nguyên phát hiện Văn Dã vốn đang đứng dưới bảng thông báo điện tử đã biến mất.
Tống Nguyên tìm một vòng lớn, cuối cùng qua lớp kính trong suốt khổng lồ, nhìn thấy Văn Dã đang đứng bên ngoài. Anh hơi lười biếng tựa vào cột, bên chân đặt vali, chân phải đung đưa nhẹ, cúi đầu không biết đang nhìn đâu, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Văn Dã đứng một lúc, một cô gái trẻ búi tóc đuôi ngựa cao bước đến trước mặt anh, vẫy vẫy chiếc bật lửa trong tay.
Văn Dã có vẻ sững người một chút, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nói vài câu, rồi cô gái bỏ đi. Tống Nguyên nhìn Văn Dã lại ngậm điếu thuốc vào miệng, anh im lặng đứng đó, đuôi mắt trông có vẻ lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.
Dường như cảm nhận được điều gì, Văn Dã nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Nguyên.
Văn Dã nhìn y, vứt điếu thuốc trong miệng, cong mắt cười với Tống Nguyên, anh khẽ động môi.
Tống Nguyên nheo mắt, đọc được đại khái lời Văn Dã, có vẻ anh nói: Tôi không có hút.
Tống Nguyên hiểu rồi, nhưng y giả vờ không hiểu, nên sau khi lên máy bay, Văn Dã lại giải thích với y mấy lần.
"Tôi thật sự không hút mà." Văn Dã nói với Tống Nguyên, "Có người muốn cho tôi mượn bật lửa, tôi còn không lấy nữa."
"Thật đó—" Văn Dã vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ tay Tống Nguyên.
Tống Nguyên quay đầu, nhìn anh không chút biểu cảm: "Biết rồi."
Văn Dã không nói gì, qua mười mấy giây, Tống Nguyên cụp mắt, nói với anh: "Có thể đừng nắm tay tôi mãi được không."
"Ồ." Văn Dã buông tay ra, rồi cười một cái, nói: "Tôi quên mất."
Màu trời được cơn mưa gột rửa trở nên rất nhạt, cánh máy bay trắng tinh xé toạc đám mây đen, từng giọt mưa to đập vào cửa sổ. Tống Nguyên nhìn một lúc, kéo tấm chắn nắng xuống, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Khi ra khỏi sân bay, Tống Nguyên giật mình trước thời tiết âm u của Kiềm Thành, cảm thấy như nơi này cũng sắp đổ mưa rồi.
Y không thích mưa lắm, ẩm ướt lại dính dớp, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại Tống Nguyên đổ chuông, y cúi đầu nhìn màn hình rồi nghe máy.
"Chú." Tống Nguyên vừa nói xong, xe bỗng lắc mạnh một cái, y chưa thắt dây an toàn, cơ thể không kiểm soát được ngã về phía trước. Văn Dã ngồi cách y một khoảng nhanh tay đưa tay ra, vòng từ phía trước, hơi dùng sức giữ vai Tống Nguyên.
Tống Nguyên sững người, y cúi đầu, cằm chạm vào cánh tay Văn Dã.
Tài xế dường như cũng không ngờ sẽ có động tĩnh lớn như vậy, cậu ta quay đầu lại, nở nụ cười rất xin lỗi với Tống Nguyên.
Đầu dây bên kia không biết tình hình bên này của Tống Nguyên, người đàn ông hơi cố ý hắng giọng, rồi nói: "Về nước rồi à? Tiểu Nguyên thật là, ký hợp đồng thôi mà cũng phải tự mình chạy đến tận nơi."
"Lẽ ra nên nói với chú một tiếng chứ, tìm người đáng tin cậy đi là được mà." Giọng Tống Thành rất thân mật, như đang thương tiếc một đứa cháu vô cùng yêu quý vậy.
Tống Nguyên nhíu mày có phần ghê tởm, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Vâng, lần sau sẽ phiền chú."
Dường như không ngờ Tống Nguyên nghe lời như vậy, Tống Thành im lặng một lúc bên kia mới nói tiếp: "Lần trước là anh họ cháu làm sai, chú đã cảnh cáo nó rồi, nó hứa với chú sẽ không tái phạm nữa..."
"Chú à, bây giờ là giờ tan làm rồi." Tống Nguyên nhìn Văn Dã rút tay khỏi vai mình, y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngày mai cháu sẽ đến công ty, có gì chúng ta nói chuyện trực tiếp nhé."
Người bên kia có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Nguyên nhanh chóng cúp máy, y liếc nhìn Văn Dã, phát hiện anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, trông có vẻ đang trả lời tin nhắn.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, ngồi một lúc, Văn Dã đột nhiên nghiêng người về phía y.
Văn Dã đưa cánh tay ra, đầu ngón tay lướt qua mặt Tống Nguyên, chạm vào dây an toàn phía trên bên trái đầu.
"Tống Tổng, chú ý an toàn giao thông." Văn Dã lười nhác cười với y, cạch một tiếng, cài dây an toàn lại.
Tống Nguyên nhìn khóe môi nhếch lên của Văn Dã, không nói gì.
Có vẻ rất sợ Tống Nguyên trừ lương, tài xế lái xe rất nhanh, bộ dáng như rất mong Tống Nguyên xuống xe càng sớm càng tốt.
Đến cửa nhà, Văn Dã xuống xe trước, lấy hành lý trong cốp xe ra.
"Ngày mai mấy giờ tôi đến đón ngài ạ?" Tài xế vặn người hỏi y.
Nhìn ra vẻ bồn chồn trên mặt người đàn ông, Tống Nguyên mở cửa xe, nói: "Tám giờ rưỡi."
"Về rồi à." Bên phía Văn Thuật có tiếng ồn ào hỗn tạp, có vẻ như đang ở ngoài.
Tống Nguyên cởi giày, tựa vào kệ bếp đứng: "Về rồi, xin lỗi anh Văn Thuật, hôm qua không về kịp."
Văn Thuật ừ một tiếng, một lúc sau hỏi y: "Có ở nhà không?"
"Vâng." Tống Nguyên liếc nhìn Văn Dã đang thay quần áo bên cạnh, "Có việc gì không ạ?"
"Hôm qua câu được cá trắng với tôm sông, bố anh bảo anh mang qua cho em một ít." Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, rồi Tống Nguyên nghe Văn Thuật nói: "Em mở cửa đi, anh đang ở ngoài."
"Sao sắc mặt khó coi thế?" Văn Dã xoay người, đi đến trước mặt Tống Nguyên, giọng điệu có phần gấp gáp.
Linh hồn thoáng chốc trốn đi đã quay lại được một chút, môi Tống Nguyên khô khốc, y mím môi một cái mới nói: "Anh trốn một lát đi."
"Văn Thuật đến rồi."
Văn Dã nhìn hàng mi Tống Nguyên run rẩy vì lo lắng, khẽ nói được.
Để đề phòng, Văn Dã trốn ra ban công chất đầy đồ linh tinh ngoài trời, anh đẩy cửa bước ra ngoài, làn gió lạnh ùa vào khiến anh rùng mình. Nhưng anh chưa kịp nói gì, Tống Nguyên đã vội vàng đóng cửa lại, rồi tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Trước khi mở cửa, Tống Nguyên nhìn thấy giày của Văn Dã để ở cửa, y sững người, nhanh chóng bỏ giày vào tủ rồi mở cửa.
Văn Thuật mặc áo khoác gió đứng ngoài cửa, tay xách một túi nhựa đen.
"Sao không báo trước cho em một tiếng." Tống Nguyên cười cười, đưa tay nhận lấy túi.
Văn Thuật đi vào, trên người có mùi hương trầm rất nhạt, anh cúi đầu cởi giày, nói: "Vừa trùng hợp có đồ để trên xe, không ngờ em ở nhà."
Văn Thuật cởi áo khoác, vắt lên tay vịn ghế sofa.
"Mới về à?" Văn Thuật hỏi.
"Sao anh biết?" Tống Nguyên cười đặt túi bên cạnh kệ bếp, rồi quay đầu hỏi: "Uống gì không?"
"Vali còn ở ngoài." Văn Thuật nói xong lại tiếp: "Nước."
Tống Nguyên cười với anh một cái, rồi lấy một chai nước từ tủ lạnh, đi qua đưa cho anh.
Văn Thuật không dùng nhiều sức đã mở được nắp chai, Tống Nguyên sững người, vừa đưa tay vừa nói: "Để em đổi chai khác cho anh."
Nhưng Văn Thuật không để ý đến y, ngửa đầu uống một ngụm.
Trong lúc Văn Thuật im lặng, Tống Nguyên liếc nhìn cánh cửa ban công đóng chặt, nơi đó yên tĩnh, như thể chẳng có gì cả.
"Sắp mưa rồi." Văn Thuật đột nhiên lên tiếng.
Tống Nguyên sững người, y định nói chắc không đâu, nhưng rất nhanh, y đã nghe thấy tiếng mưa đập xuống mặt đất, Tống Nguyên vô thức nhìn chằm chằm vào tay nắm kim loại của cửa ban công.
Ánh đèn màu cam rơi xuống mép cửa, tạo thành một vệt sáng mềm mại.
"Sao thế?"
Tống Nguyên giật mình, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Văn Thuật.
"Không có gì." Tống Nguyên cong mắt, "Chỉ là nhớ ra lâu rồi anh không đến nhà em."
Văn Thuật đặt chai nước lên bàn, dừng lại một chút mới nói: "Nhà em ở xa quá."
Tống Nguyên chỉ cười, y lại liếc nhìn ban công, không biết có phải ảo giác không, y cảm thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ trở nên thưa thớt, sương trắng mang theo hơi lạnh dán lên kính, Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa, rất đột ngột cảm thấy một cảm giác tách biệt và đứt đoạn.
Không biết qua bao lâu, Văn Thuật đứng dậy, cúi đầu nhìn Tống Nguyên, nói: "Anh về đây."
"Vâng." Tống Nguyên cũng đứng lên, y đi ra cửa, "Em tiễn anh."
Văn Thuật nhìn y một lúc, đi qua, cúi người mang giày vào, lúc ở cửa quay người lại: "Hôm nay ngủ nhiều một chút."
"Em biết rồi." Tống Nguyên nói.
Khi Văn Thuật mở cửa, Tống Nguyên nhìn thấy cơn mưa lớn bên ngoài, y sững người.
Tiễn Văn Thuật đi, Tống Nguyên quay lại phòng khách, bước chân có vẻ hơi gấp.
Tống Nguyên đẩy cửa kính ban công, gạch men màu xám nhạt lâu ngày không quét dọn được mưa rửa sạch sẽ, lấp lánh nước. Mưa vẫn không ngừng rơi, hơi nước nhanh chóng làm ướt ống quần của y, Tống Nguyên ngước mắt, nhìn thấy Văn Dã đang co ro trong góc.
Quần áo gần như ướt sũng, dính vào người trông có vẻ chật vật, Văn Dã nhìn về phía y, anh chớp mắt, giọt nước trên mi mắt rơi xuống.
Tống Nguyên đi qua, y hé môi, nhưng không biết nói gì.
"Anh ấy đi rồi à." Giọng Văn Dã rất thấp.
Tống Nguyên gật đầu, rồi lại nói: "Đi rồi."
Văn Dã không nói gì, anh cúi đầu, đuôi tóc bị mưa làm ướt trông rất mềm mại, tóc đen mềm mại dính trên trán.
Gió lạnh lùa qua khe hở của kính thủng, Văn Dã chỉ mặc một chiếc áo thun cotton mỏng, hai vai anh co lại, môi hơi tím tái không nhịn được run rẩy.
Tống Nguyên nghĩ Văn Dã có lẽ giận vì đợi quá lâu, nếu Văn Dã nổi giận với y, hoặc đưa ra yêu cầu bồi thường gì đó, y đều sẽ đồng ý.
"Tôi vừa nãy không nhịn được, lỡ ho một tiếng." Văn Dã hít hít mũi, anh nhìn Tống Nguyên, tỏ ra hơi thận trọng: "Anh ấy không nghe thấy chứ?"
Tống Nguyên sững người. Kỳ lạ thay, trong vài giây tiếp theo, y cảm nhận được một cơn đau ngắn ngủi nhưng dữ dội, quần áo ướt sũng dính vào ngực, Tống Nguyên cảm thấy mình như sắp không thở nổi. Y nhìn vào mắt Văn Dã, một lúc sau, giọng rất nhẹ nói không có.
"Vậy là tốt rồi." Văn Dã cụp mắt, thở hơi nóng trong miệng, vừa cười vừa nói với y: "Hôm nay trời lạnh ghê."
Dường như sợ Tống Nguyên không tin, Văn Dã đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào mặt Tống Nguyên, rất nhẹ, nhưng đủ để cảm giác lạnh lan tỏa trên da. Văn Dã ướt nhiều hơn Tống Nguyên tưởng tượng, tóc và quần áo đều đang nhỏ nước, trông rất chật vật.
Văn Dã run lên một cái, cười nói phải nhanh chóng về phòng tắm nước nóng, anh đi vòng qua Tống Nguyên, từ cửa kính trở vào nhà. Khi đi ngang qua bếp, anh nghiêng đầu nhìn túi nhựa đen đặt dưới đất một cái, dừng lại, rồi mới nói: "Cậu nên nói với Văn Thuật là cậu không ăn tôm sông."
"Sao anh biết tôi không ăn?"
Văn Dã quay lưng về phía y, cười rất nhẹ, như tự nói với mình, khẽ nói: "Có lẽ là đoán thôi."
Sau khi đưa Tống Nguyên và Văn Dã về khách sạn, Thẩm Phong gọi điện cho y.
"Tống Tổng." Thẩm Phong nói, "Ngày mai chỉ còn một vé máy bay chuyến chiều, cần đặt trước cho ngài không ạ?"
Tống Nguyên cầm điện thoại, y nhìn thấy Văn Dã đang đứng chân trần dưới ánh đèn chùm hình chữ nhật, anh đang cúi người cởi áo, tấm lưng và xương bả vai gầy gò hiện rõ dưới ánh sáng.
"Tôi có thể đặt cho ngài Văn chuyến sáng ngày kia..."
"—Không cần." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, "Mua chuyến sớm nhất ngày mai, hai vé."
Thẩm Phong dạ một tiếng rồi cúp máy.
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ năm mươi phút, Tống Nguyên và Văn Dã rời khách sạn, lên xe ra sân bay.
Mưa ở Vancouver có dấu hiệu ngớt dần, mặt trời ẩn sau tầng mây dày đặc hé lộ tia nắng vàng, chiếu sáng những sắc thái đậm nhạt trên mặt đường xi măng.
Xe nhanh chóng đến sân bay, Thẩm Phong cầm hộ chiếu của họ đi lấy vé, Tống Nguyên cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, y giao hành lý cho Văn Dã rồi quay người vào nhà vệ sinh.
Khi rửa tay xong đi ra, Tống Nguyên phát hiện Văn Dã vốn đang đứng dưới bảng thông báo điện tử đã biến mất.
Tống Nguyên tìm một vòng lớn, cuối cùng qua lớp kính trong suốt khổng lồ, nhìn thấy Văn Dã đang đứng bên ngoài. Anh hơi lười biếng tựa vào cột, bên chân đặt vali, chân phải đung đưa nhẹ, cúi đầu không biết đang nhìn đâu, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Văn Dã đứng một lúc, một cô gái trẻ búi tóc đuôi ngựa cao bước đến trước mặt anh, vẫy vẫy chiếc bật lửa trong tay.
Văn Dã có vẻ sững người một chút, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nói vài câu, rồi cô gái bỏ đi. Tống Nguyên nhìn Văn Dã lại ngậm điếu thuốc vào miệng, anh im lặng đứng đó, đuôi mắt trông có vẻ lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.
Dường như cảm nhận được điều gì, Văn Dã nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Nguyên.
Văn Dã nhìn y, vứt điếu thuốc trong miệng, cong mắt cười với Tống Nguyên, anh khẽ động môi.
Tống Nguyên nheo mắt, đọc được đại khái lời Văn Dã, có vẻ anh nói: Tôi không có hút.
Tống Nguyên hiểu rồi, nhưng y giả vờ không hiểu, nên sau khi lên máy bay, Văn Dã lại giải thích với y mấy lần.
"Tôi thật sự không hút mà." Văn Dã nói với Tống Nguyên, "Có người muốn cho tôi mượn bật lửa, tôi còn không lấy nữa."
"Thật đó—" Văn Dã vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ tay Tống Nguyên.
Tống Nguyên quay đầu, nhìn anh không chút biểu cảm: "Biết rồi."
Văn Dã không nói gì, qua mười mấy giây, Tống Nguyên cụp mắt, nói với anh: "Có thể đừng nắm tay tôi mãi được không."
"Ồ." Văn Dã buông tay ra, rồi cười một cái, nói: "Tôi quên mất."
Màu trời được cơn mưa gột rửa trở nên rất nhạt, cánh máy bay trắng tinh xé toạc đám mây đen, từng giọt mưa to đập vào cửa sổ. Tống Nguyên nhìn một lúc, kéo tấm chắn nắng xuống, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Khi ra khỏi sân bay, Tống Nguyên giật mình trước thời tiết âm u của Kiềm Thành, cảm thấy như nơi này cũng sắp đổ mưa rồi.
Y không thích mưa lắm, ẩm ướt lại dính dớp, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại Tống Nguyên đổ chuông, y cúi đầu nhìn màn hình rồi nghe máy.
"Chú." Tống Nguyên vừa nói xong, xe bỗng lắc mạnh một cái, y chưa thắt dây an toàn, cơ thể không kiểm soát được ngã về phía trước. Văn Dã ngồi cách y một khoảng nhanh tay đưa tay ra, vòng từ phía trước, hơi dùng sức giữ vai Tống Nguyên.
Tống Nguyên sững người, y cúi đầu, cằm chạm vào cánh tay Văn Dã.
Tài xế dường như cũng không ngờ sẽ có động tĩnh lớn như vậy, cậu ta quay đầu lại, nở nụ cười rất xin lỗi với Tống Nguyên.
Đầu dây bên kia không biết tình hình bên này của Tống Nguyên, người đàn ông hơi cố ý hắng giọng, rồi nói: "Về nước rồi à? Tiểu Nguyên thật là, ký hợp đồng thôi mà cũng phải tự mình chạy đến tận nơi."
"Lẽ ra nên nói với chú một tiếng chứ, tìm người đáng tin cậy đi là được mà." Giọng Tống Thành rất thân mật, như đang thương tiếc một đứa cháu vô cùng yêu quý vậy.
Tống Nguyên nhíu mày có phần ghê tởm, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Vâng, lần sau sẽ phiền chú."
Dường như không ngờ Tống Nguyên nghe lời như vậy, Tống Thành im lặng một lúc bên kia mới nói tiếp: "Lần trước là anh họ cháu làm sai, chú đã cảnh cáo nó rồi, nó hứa với chú sẽ không tái phạm nữa..."
"Chú à, bây giờ là giờ tan làm rồi." Tống Nguyên nhìn Văn Dã rút tay khỏi vai mình, y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngày mai cháu sẽ đến công ty, có gì chúng ta nói chuyện trực tiếp nhé."
Người bên kia có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Nguyên nhanh chóng cúp máy, y liếc nhìn Văn Dã, phát hiện anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, trông có vẻ đang trả lời tin nhắn.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, ngồi một lúc, Văn Dã đột nhiên nghiêng người về phía y.
Văn Dã đưa cánh tay ra, đầu ngón tay lướt qua mặt Tống Nguyên, chạm vào dây an toàn phía trên bên trái đầu.
"Tống Tổng, chú ý an toàn giao thông." Văn Dã lười nhác cười với y, cạch một tiếng, cài dây an toàn lại.
Tống Nguyên nhìn khóe môi nhếch lên của Văn Dã, không nói gì.
Có vẻ rất sợ Tống Nguyên trừ lương, tài xế lái xe rất nhanh, bộ dáng như rất mong Tống Nguyên xuống xe càng sớm càng tốt.
Đến cửa nhà, Văn Dã xuống xe trước, lấy hành lý trong cốp xe ra.
"Ngày mai mấy giờ tôi đến đón ngài ạ?" Tài xế vặn người hỏi y.
Nhìn ra vẻ bồn chồn trên mặt người đàn ông, Tống Nguyên mở cửa xe, nói: "Tám giờ rưỡi."
"Về rồi à." Bên phía Văn Thuật có tiếng ồn ào hỗn tạp, có vẻ như đang ở ngoài.
Tống Nguyên cởi giày, tựa vào kệ bếp đứng: "Về rồi, xin lỗi anh Văn Thuật, hôm qua không về kịp."
Văn Thuật ừ một tiếng, một lúc sau hỏi y: "Có ở nhà không?"
"Vâng." Tống Nguyên liếc nhìn Văn Dã đang thay quần áo bên cạnh, "Có việc gì không ạ?"
"Hôm qua câu được cá trắng với tôm sông, bố anh bảo anh mang qua cho em một ít." Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, rồi Tống Nguyên nghe Văn Thuật nói: "Em mở cửa đi, anh đang ở ngoài."
"Sao sắc mặt khó coi thế?" Văn Dã xoay người, đi đến trước mặt Tống Nguyên, giọng điệu có phần gấp gáp.
Linh hồn thoáng chốc trốn đi đã quay lại được một chút, môi Tống Nguyên khô khốc, y mím môi một cái mới nói: "Anh trốn một lát đi."
"Văn Thuật đến rồi."
Văn Dã nhìn hàng mi Tống Nguyên run rẩy vì lo lắng, khẽ nói được.
Để đề phòng, Văn Dã trốn ra ban công chất đầy đồ linh tinh ngoài trời, anh đẩy cửa bước ra ngoài, làn gió lạnh ùa vào khiến anh rùng mình. Nhưng anh chưa kịp nói gì, Tống Nguyên đã vội vàng đóng cửa lại, rồi tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Trước khi mở cửa, Tống Nguyên nhìn thấy giày của Văn Dã để ở cửa, y sững người, nhanh chóng bỏ giày vào tủ rồi mở cửa.
Văn Thuật mặc áo khoác gió đứng ngoài cửa, tay xách một túi nhựa đen.
"Sao không báo trước cho em một tiếng." Tống Nguyên cười cười, đưa tay nhận lấy túi.
Văn Thuật đi vào, trên người có mùi hương trầm rất nhạt, anh cúi đầu cởi giày, nói: "Vừa trùng hợp có đồ để trên xe, không ngờ em ở nhà."
Văn Thuật cởi áo khoác, vắt lên tay vịn ghế sofa.
"Mới về à?" Văn Thuật hỏi.
"Sao anh biết?" Tống Nguyên cười đặt túi bên cạnh kệ bếp, rồi quay đầu hỏi: "Uống gì không?"
"Vali còn ở ngoài." Văn Thuật nói xong lại tiếp: "Nước."
Tống Nguyên cười với anh một cái, rồi lấy một chai nước từ tủ lạnh, đi qua đưa cho anh.
Văn Thuật không dùng nhiều sức đã mở được nắp chai, Tống Nguyên sững người, vừa đưa tay vừa nói: "Để em đổi chai khác cho anh."
Nhưng Văn Thuật không để ý đến y, ngửa đầu uống một ngụm.
Trong lúc Văn Thuật im lặng, Tống Nguyên liếc nhìn cánh cửa ban công đóng chặt, nơi đó yên tĩnh, như thể chẳng có gì cả.
"Sắp mưa rồi." Văn Thuật đột nhiên lên tiếng.
Tống Nguyên sững người, y định nói chắc không đâu, nhưng rất nhanh, y đã nghe thấy tiếng mưa đập xuống mặt đất, Tống Nguyên vô thức nhìn chằm chằm vào tay nắm kim loại của cửa ban công.
Ánh đèn màu cam rơi xuống mép cửa, tạo thành một vệt sáng mềm mại.
"Sao thế?"
Tống Nguyên giật mình, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Văn Thuật.
"Không có gì." Tống Nguyên cong mắt, "Chỉ là nhớ ra lâu rồi anh không đến nhà em."
Văn Thuật đặt chai nước lên bàn, dừng lại một chút mới nói: "Nhà em ở xa quá."
Tống Nguyên chỉ cười, y lại liếc nhìn ban công, không biết có phải ảo giác không, y cảm thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ trở nên thưa thớt, sương trắng mang theo hơi lạnh dán lên kính, Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa, rất đột ngột cảm thấy một cảm giác tách biệt và đứt đoạn.
Không biết qua bao lâu, Văn Thuật đứng dậy, cúi đầu nhìn Tống Nguyên, nói: "Anh về đây."
"Vâng." Tống Nguyên cũng đứng lên, y đi ra cửa, "Em tiễn anh."
Văn Thuật nhìn y một lúc, đi qua, cúi người mang giày vào, lúc ở cửa quay người lại: "Hôm nay ngủ nhiều một chút."
"Em biết rồi." Tống Nguyên nói.
Khi Văn Thuật mở cửa, Tống Nguyên nhìn thấy cơn mưa lớn bên ngoài, y sững người.
Tiễn Văn Thuật đi, Tống Nguyên quay lại phòng khách, bước chân có vẻ hơi gấp.
Tống Nguyên đẩy cửa kính ban công, gạch men màu xám nhạt lâu ngày không quét dọn được mưa rửa sạch sẽ, lấp lánh nước. Mưa vẫn không ngừng rơi, hơi nước nhanh chóng làm ướt ống quần của y, Tống Nguyên ngước mắt, nhìn thấy Văn Dã đang co ro trong góc.
Quần áo gần như ướt sũng, dính vào người trông có vẻ chật vật, Văn Dã nhìn về phía y, anh chớp mắt, giọt nước trên mi mắt rơi xuống.
Tống Nguyên đi qua, y hé môi, nhưng không biết nói gì.
"Anh ấy đi rồi à." Giọng Văn Dã rất thấp.
Tống Nguyên gật đầu, rồi lại nói: "Đi rồi."
Văn Dã không nói gì, anh cúi đầu, đuôi tóc bị mưa làm ướt trông rất mềm mại, tóc đen mềm mại dính trên trán.
Gió lạnh lùa qua khe hở của kính thủng, Văn Dã chỉ mặc một chiếc áo thun cotton mỏng, hai vai anh co lại, môi hơi tím tái không nhịn được run rẩy.
Tống Nguyên nghĩ Văn Dã có lẽ giận vì đợi quá lâu, nếu Văn Dã nổi giận với y, hoặc đưa ra yêu cầu bồi thường gì đó, y đều sẽ đồng ý.
"Tôi vừa nãy không nhịn được, lỡ ho một tiếng." Văn Dã hít hít mũi, anh nhìn Tống Nguyên, tỏ ra hơi thận trọng: "Anh ấy không nghe thấy chứ?"
Tống Nguyên sững người. Kỳ lạ thay, trong vài giây tiếp theo, y cảm nhận được một cơn đau ngắn ngủi nhưng dữ dội, quần áo ướt sũng dính vào ngực, Tống Nguyên cảm thấy mình như sắp không thở nổi. Y nhìn vào mắt Văn Dã, một lúc sau, giọng rất nhẹ nói không có.
"Vậy là tốt rồi." Văn Dã cụp mắt, thở hơi nóng trong miệng, vừa cười vừa nói với y: "Hôm nay trời lạnh ghê."
Dường như sợ Tống Nguyên không tin, Văn Dã đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào mặt Tống Nguyên, rất nhẹ, nhưng đủ để cảm giác lạnh lan tỏa trên da. Văn Dã ướt nhiều hơn Tống Nguyên tưởng tượng, tóc và quần áo đều đang nhỏ nước, trông rất chật vật.
Văn Dã run lên một cái, cười nói phải nhanh chóng về phòng tắm nước nóng, anh đi vòng qua Tống Nguyên, từ cửa kính trở vào nhà. Khi đi ngang qua bếp, anh nghiêng đầu nhìn túi nhựa đen đặt dưới đất một cái, dừng lại, rồi mới nói: "Cậu nên nói với Văn Thuật là cậu không ăn tôm sông."
"Sao anh biết tôi không ăn?"
Văn Dã quay lưng về phía y, cười rất nhẹ, như tự nói với mình, khẽ nói: "Có lẽ là đoán thôi."