Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Trang 2
Chương 57: Chương 57
Lòng cầu sinh của Nhạc Hàm nổi lên khá nhanh.
Cậu sẽ không vì chuyện này mà lúng túng, vừa thấy nụ cười của Kỳ Tuân đã biết anh chuẩn bị nổi đóa.
Nhạc Hàm cứng ngắc dùng chân đá cửa đóng lại, sau đó đặt hai chai Sprite lên bàn, ‘lẹp bẹp’ tiến qua dụi đầu vào lòng Kỳ Tuân, một loạt động tác trôi chảy hệt như nước chảy mây trôi.
Kỳ Tuân bị cú nhủi đầy yêu thương nhung nhớ này húc cho lùi về sau hai bước, cơn giận suýt chút nữa đã không bùng lên nổi, ngoài cười nhưng tâm không cười nói: “Loại hình đàn ông ở nơi này của em phong phú thật đấy!”
Nhạc Hàm rung giọng nói: “Đều là giả thôi!”
“Giả mà em còn dán khắp cả phòng như thế à?” Lòng chiếm hữu của Kỳ Tuân bắt đầu tác quái, nghĩ tới Oa này trước nay vẫn luôn ngủ trong ánh nhìn ‘chăm chú’ của đám đàn ông kia, có lẽ trong mộng còn thấy một tên đàn ông khỏa thân nào đó, anh liền nghiến răng.
Khoảnh khắc bước vào phòng khi nãy, Kỳ Tuân thật sự chấn động!
Ngay lúc này đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, giọng nói do dự: “Hàm Hàm…”
“Sao, sao vậy ạ?” Nhạc Hàm đáp lại một tiếng.
Mẹ Nhạc im lặng một chốc mới nói: “À, hai đứa không có việc gì thì tốt rồi, nghỉ… nghỉ ngơi đi…”
Ngoài cửa, mẹ Nhạc cũng nhớ ra cảnh tượng trong phòng Nhạc Hàm, nghĩ tới khi nãy mình đã quên nhắc nhở con trai nhưng nghe động tĩnh thì bên trong tựa hồ không có chuyện gì, không có chuyện gì thì tốt rồi… ừm… có lẽ đối với bọn trẻ bây giờ thì như vậy cũng là bình thường đi…
Nhưng sự thật là, sau khi âm thanh của mẹ Nhạc biến mất, trong phòng cũng an tĩnh hẳn.
Bầu không khí trở nên khá nguy hiểm.
Nhạc Hàm đáng thương nói: “Chỉ là hình chụp thôi mà…”
Cậu gục đầu, tay đặt trên bụng Kỳ Tuân, nhỏ giọng nói: “Em biết anh tốt nhất mà….
”
Kỳ Tuân: “…”
Chết tiệt, anh thật sự quá dễ dụ mà! ! !
Kỳ Tuân vội vàng ngừng lại, híp mắt suy nghĩ một chút rồi khẽ gọi: “Hàm Hàm.
”
“Sao ạ…” Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh.
Kỳ Tuân mỉm cười, nhướng mày: “Đói khát như vậy sao?”
Nhạc Hàm: “…”
Kỳ Tuân tiến tới một bước, Nhạc Hàm lùi một bước, anh lại bước thêm một bước, Nhạc Hàm tiếp tục lùi về sau một bước.
Vì thế Nhạc Hàm cứng ngắc bị Kỳ Tuân dồn vào tường.
Kỳ Tuân kéo tay Nhạc Hàm đặt bên vai mình, chầm chậm nói: “Em nói đúng, trên tường chỉ là ảnh chụp mà thôi, nếu em cần thì anh cứ trời tối là anh cởi sạch cho em sờ.
”
Anh áp sát bên tai Nhạc Hàm, ở bên vành tai đỏ rực kia nhỏ giọng thì thầm: “Cơ tam giác, cơ đầu vai, cơ ngực, cơ ngục…”
Vừa nói anh vừa kéo tay Nhạc Hàm sờ soạng một đường.
Vóc người người đàn ông này rất hoàn mỹ, cao lớn, thon dài, cường tráng, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được đường cong mạnh mẽ.
Hô hấp Nhạc Hàm không khỏi hỗn loạn.
“Còn cả tuyến nhân ngư nữa này…” Môi Kỳ Tuân dán lên tai Nhạc Hàm, cố ý nói: “Em còn có thể tiếp tục sờ xuống nữa…”
Tay Nhạc Hàm kẹt lại ở nơi đó của Kỳ Tuân, chân mềm nhũn, hoảng hốt nói: “Không, không sờ…”
“Xác định là không sờ?” Kỳ Tuân chậm rãi nói: “Trên người anh, em muốn sờ ở đâu thì sờ, dù sao cũng đều là của em, em không muốn biết trên người anh rốt cuộc có bao nhiêu cơ à?”
Kỳ Tuân từng chút đan tay vào kẽ tay Nhạc Hàm, chặt chẽ đan khít.
Nhạc Hàm nuốt nước bọt, ánh mắt mờ sương, cả người nóng bừng, đầu choáng váng, giọng nói như tiếng ngâm khẽ: “Muốn…”
Kỳ Tuân nắm tay Nhạc Hàm vòng ra sau lưng mình, lòng bàn tay Nhạc Hàm dán lên lưng Kỳ Tuân, tuy cách lớp quần áo nhưng Nhạc Hàm nháy mắt nhớ tới cơ thể cứng rắn của Kỳ Tuân ẩn dưới lớp áo ngủ mong manh, giọng nói cậu trở nên mềm nhũn tới rối tinh rối mù: “Kỳ Tuân…”
Kỳ Tuân nhếch môi, chậm rãi nói: “Sờ đi, muốn sờ cứ sờ.
”
Tay Nhạc Hàm run rẩy lần xuống.
Ngay sau đó chợt nghe Kỳ Tuân nói: “Sờ một khối cơ tính một cái bao.
”
Nhạc Hàm: “…? ? ?”
Kỳ Tuân tính toán một chút: “Nãy giờ sờ soạng cũng được sáu bảy cái rồi nha.
”
Kỳ Tuân và Nhạc Hàm hơi tách nhau ra một chút, nhìn vẻ mặt sững sờ của Nhạc Hàm, anh mỉm cười cổ vũ: “Còn thiếu một chút, bảo bối à, cố lên nào.
Hôm nay em ra sức một chút, ngày mai anh cũng sẽ ra sức trên người em.
”
Nhạc Hàm khiếp sợ: “…này là phương pháp cướp bóc gì vậy chứ! ! Không tính!”
Kỳ Tuân nâng cằm, cười lạnh: “Dù sao thì anh cũng nhớ rồi, lát nữa anh sẽ đi mua bao!”
“A! Đồ lưu manh!” Nhạc Hàm đẩy Kỳ Tuân muốn đi ra ngoài.
Kỳ Tuân từ phía sau ôm lấy cổ cậu, hai người cùng ngã xuống giường của Nhạc Hàm, Kỳ Tuân đè trên người Nhạc Hàm, cù lét cậu: “Anh lưu manh hay là em lưu manh đây hả? Em dán nhiều ảnh chụp đàn ông khỏa thân ở trong phòng như vậy mà còn dám nói anh lưu manh!”
Nhạc Hàm bị cù đến không chịu nổi, vừa giãy vừa cười, còn đập tay Kỳ Tuân: “Anh phiền quá đi! Anh xé hết chúng đi!”
“Còn cần em nói hả, đợi lát nữa anh sẽ xé sạch sẽ hết!”
Ba Nhạc mẹ Nhạc không biết hai người ở trong phòng làm gì, đợi đến chạng vạng rời đi, mẹ Nhạc tùy tiện liếc nhìn vào phòng Nhạc Hàm một cái liền sững sốt.
Vách tường đã sạch bong.
Nhìn lại dáng vẻ ầm ĩ nhưng lại thân thiết ngọt ngào của hai đứa—
Nhạc Hàm phàn nàn: “Đầu ngón tay em toàn là keo rồi này.
”
Kỳ Tuân nắm lấy tay Nhạc Hàm: “Đi rửa đi, anh cũng rửa, ai bảo em dán nhiều như vậy làm chi.
”
Mẹ Nhạc ho khẽ một tiếng.
Haiz, xem ra số hình kia quả thật có chút vấn đề, chẳng qua đó chỉ là chút vấn đề nhỏ của tình nhân mà thôi.
Kỳ Tuân được giữ lại dùng cơm tối.
Sau cơm tối lại ngồi một hồi mới lái xe rời đi.
Nhạc Hàm tính toán một chút, mình và Kỳ Tuân đã dính lấy nhau suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Chỉ mới ở bên nhau hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà cậu đã có có chút luyến tiếc không nỡ để Kỳ Tuân rời đi rồi.
Nhưng có tiếc cũng không có cách nào, những ngày nghỉ sau đó Nhạc Hàm dành phần lớn thời gian để tịnh dưỡng, onl chơi game một chút, mà Kỳ Tuân thì chỉ hẹn cậu ra ngoài một lần.
Vết thương của Nhạc Hàm đã sắp hết sưng, nhưng vệt bằm tím của máu ứ đọng thì phải qua một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thể tiêu tan.
Nhạc Hàm có chút phát sầu, nếu mang dáng vẻ này đi học thì nhất định sẽ có rất nhiều cảm thấy kỳ quái, lẽ nào phải dùng tới phấn của mẹ hay sao? !
Vấn đề này quá khó giải, cuối cùng Nhạc Hàm lựa chọn đeo khẩu trang để che mặt lại, chỗ khác thì chỉ có thể dùng phấn lót che đi trong tình huống bất đắc dĩ mà thôi.
Đối với chuyện đêm đó Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân lừa về, Kiều Duệ có chút canh cánh trong lòng.
Đợi đến khi gặp lại Kiều Duệ liền cằn nhằn: “Sao cậu dễ bị lừa vậy chứ? Mới ngày đầu tiên thôi mà! Tuy cậu và anh Kỳ đã sớm quen biết rồi, ở trong game cũng sớm nhận chồng rồi, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên xác nhận thân phận thôi mà! Sao cậu lại có thể đi chung với ổng vậy chứ?”
Nhìn dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép như gà mẹ dạy bảo con gái bị đàn ông xấu xa lừa gạt của Kiều Duệ.
Nhạc Hàm bị Kiều Duệ nói tới xấu hổ, cúi đầu thừa nhận sai lầm, cậu quả thực quá dễ bị dụ.
Dạy dỗ xong, Kiều Duệ thở hắt một hơi, ‘bẹp’ một tiếng đặt một túi đồ lên bàn nói: “Cho cậu đấy!”
Nhạc Hàm mở ra xem thử, phát hiện là một hộp bao: “…”
Kiều Duệ lại tiếp tục hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Nhạc Hàm: “Không quản thế nào, nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn, nghe thấy không hả? !”
“…” Nhạc Hàm đỏ mặt: “Bọn tui chưa có tới mức ấy! !”
Sao Kiều Duệ cũng cứ ‘bao’ tới ‘bao’ lui như Kỳ Tuân vậy chứ! !
Kỳ nghỉ lễ quốc khánh qua đi, chương trình học bắt đầu, có điều là rốt cuộc không còn giống như trước nữa.
Ngày học đầu tiên sau kỳ nghỉ, không cần Kiều Duệ mời, Nhạc Hàm đã chủ động ngoan ngoãn theo sau mông Kiều Duệ ra cửa, đây là lần đầu tiên.
Lúc ra ngoài, Kiều Duệ dùng ánh mắt một lời khó nói hết để đánh giá Nhạc Hàm, Nhạc Hàm kiên trì hối thúc: “Đi thôi đi thôi!”
Cậu biết lỗi rồi mà!
Trước đây Kiều Duệ rủ rê cậu nhiều lần như vậy mà cậu chỉ tới quán mỗi một lần.
Bây giờ quen với Kỳ Tuân rồi thì không cần Kiều Duệ rủ cũng tự động đi— cậu thật sự biết lỗi rồi!
Dọc theo đường đi, Nhạc Hàm phải lấy lòng Kiều Duệ đủ điểu mới làm sắc mặt Kiều Duệ dễ coi lại.
Tới quán bar, Nhạc Hàm phát hiện khách khứa nhiều hơn, phần lớn đều là nữ sinh, hiển nhiên đều là fans của ban nhạc.
Kỳ Tuân và Chu Dao ở trên sân khấu.
Kỳ Tuân hát nhưng liếc mắt thấy Kiều Duệ và Nhạc Hàm tới thì ánh mắt lập tức sáng ngời, biểu cảm cũng khác hẳn, hướng Nhạc Hàm lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nhạc Hàm cũng vẫy vẫy tay với anh, sau đó tìm một vị trí ở chính giữa ngồi xuống.
Không thể không nói…
Nhạc Hàm vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế sô pha thì nhân viên phục đã biết cậu lập tức chủ động bưng ly nước trái cây tới chào hỏi.
Bạn trai của cậu ở trên sân khấu, dưới ánh đèn vẫn đẹp trai như thế.
Giọng hát của anh thật sự quá êm tai, vô thức làm Nhạc Hàm nhớ tới tình cảnh Nhạc Hàm áp sát bên tai mình nhỏ giọng thì thầm…
Nhạc Hàm cảm thấy rất thoải mái, cầm ly nước lên uống, đồng thời ngơ ngác nhìn Kỳ Tuân, cảm thấy khoảnh khắc tuyệt vời nhất cũng không hơn gì thế này.
Bàn ở bên cạnh cậu là bốn nữ sinh, bọn họ hiển nhiên là fans trung thành của Kỳ Tuân, cũng đang hưng phấn thảo luận.
Thật ra không chỉ bên cạnh, Nhạc Hàm nghĩ là rất nhiều nữ sinh ở đây đều đang chú ý tới Nhạc Hàm.
Không bao lâu, Kỳ Tuân kết thúc bài hát này, đứng dậy.
Đúng vào lúc này, nữ sinh bên bàn bên cạnh Nhạc Hàm kêu lên: “Ôi chao, mấy bà nhìn kìa, nữ sinh kia có phải muốn tặng hoa không?”
Nhạc Hàm nhìn theo hướng bọn họ chỉ, phát hiện ở dưới sân khấu, trong ánh sáng lờ mờ quả nhiên có một nữ sinh bị đám bạn đẩy tới, trong lòng ôm một bó hoa cực kỳ ngượng ngùng đi tới chỗ sân khấu.
Vừa nhìn liền biết mục tiêu chính là Kỳ Tuân.
Mà Kỳ Tuân vừa vặn cũng theo hướng đó bước xuống sân khấu.
Nhạc Hàm đặt ly nước trái cây xuống, ngồi thẳng lại.
Kết quả Kỳ Tuân bước xuống sân khấu, mắt thấy đã sắp đối diện với nữ sinh kia nhưng anh giống như không hề nhìn thấy gì cả, cứ vậy trực tiếp đi thẳng tới bàn rượu ở phía sau.
Nữ sinh kia vội vàng xoay người lại, đi tới hai bước, tựa hồ muốn gọi Kỳ Tuân nhưng Kỳ Tuân lại đi quá nhanh, thoáng cái đã đi xa, nữ sinh lộ ra biểu cảm mất mác đứng im ở đấy.
Mà trong ánh mắt chú ý của mọi người, Kỳ Tuân trực tiếp đi tới bàn Nhạc Hàm, ngồi xuống bên cạnh.
Nhóm nữ sinh tò mò nhìn sang, nghĩ thầm, là bạn của anh Kỳ à? Là một nam sinh rất đáng yêu!
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kỳ Tuân đưa tay khoác lên vai nam sinh—
Mỉm cười với nam sinh—
Còn hơi cúi đầu trực tiếp uống nước bằng ống hút mà nam sinh đã dùng qua—
Ơ? ? ?
Nhóm nữ sinh cảm thấy có chút là lạ.
Hình như… có mùi hơi gay gay nha!
Nhưng thời bây giờ mọi người cũng đã quen với hành động mập mờ của nhóm nam sinh với nhau rồi.
Anh em tốt, gay một chút, bán chút hủ, là hiện tượng bình thường thôi.
Chỉ là nhóm nữ sinh không ngờ anh Kỳ cũng có tình anh em gay như thế.
Vì thế cả đám giống như phát hiện được đại lục mới, liền lộ ra nụ cười hiền lành.
Nhưng ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Kỳ Tuân dùng cái tay còn lại nắm lấy tay nam sinh, khẽ vuốt ve, còn áp sát bên tai nam sinh rủ rỉ, thân mật chẳng khác nào đang ôm nam sinh vào lòng.
Nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ.
Nam sinh có chút ngượng ngùng khẩn trương nhìn xung quanh rồi nói gì đó với Kỳ Tuân, nhưng Kỳ Tuân tựa hồ không quá chú ý.
Kỳ Tuân nhìn chằm chằm nam sinh, ôm nam sinh hơi rụt thấp xuống một chút.
Tư thế này làm bọn họ bị sô pha che chắn đi không ít.
Chỉ là người chú ý tới Kỳ Tuân thật sự quá nhiều, vì thế vẫn có không ít nữ sinh nhìn thấy—
Kỳ Tuân một lần nữa áp tới gần.
Lần này anh trực tiếp hôn lên mặt nam sinh.
Nhóm nữ sinh: Chờ đã! ! ! ! Ai nói đó là tình anh em tốt vậy chứ? ! !