Hãn Phu
Chương 38
Chu Kiều là người cơ trí, vừa nghe tiếng "mẹ" kia, cô vội vàng dùng cùi chỏ đẩy Lục Hãn Kiêu ra, đứng thật nghiêm chỉnh, cung kính chào, "Bác gái khỏe ạ!"
Ánh mắt Từ Thần Quân so với vừa rồi đã tương đối có hào quang của người mẹ hiền, bà khẽ gật đầu, "Chào cháu."
Lục Hãn Kiêu có chút không vui vì Chu Kiều bỏ anh qua một bên, lồng ngực bị cùi chỏ đẩy ra thật là đau mà.
"Mẹ, mẹ đêm hôm lại đây, mang đùi gà cho con sao? Bụng thật là đói, không nói nhiều nữa, mẹ dẫn con đi ăn khuya được không?"
Từ Thần Quân phiền nhất là con trai không đứng đắn, "Đã muộn như thế, ăn uống không có quy luật rất dễ đau dạ dày."
"Ôi trời ơi, nhìn mẹ nói này, quả thực là của trình độ giáo sư mà." Lục Hãn Kiêu tươi cười đi lên, ôm lấy bả vai bà tiến vào thang máy, "Hoàng Thái hậu đại giá quang lâm, mời ngài vào, chao ôi! Chậm một chút chậm một chút."
Chỉ thấy anh như một làn khói bay vào trong, cúi người giả bộ phải lau sàn nhà, "Chỗ này có bụi, tuyệt đối đừng làm bẩn đế giày ngài."
Từ Thần Quân cuối cùng cũng không nhịn được, bà nở nụ cười, "Thằng nhóc thối."
Trước hết làm bầu không khí vui vẻ một chút, đây là sở trường của Lục Hãn Kiêu.
Ba người cùng lúc tiến vào thang máy, Chu Kiều ngoan ngoãn đứng phía sau họ, bề ngoài thì không có biểu hiện gì, thật ra đã sắp căng thẳng muốn chết.
Mẹ Lục Hãn Kiêu hóa ra là như thế này, khôn khéo, xinh đẹp, lại còn có vẻ rất giống nữ cường nhân. Dung mạo Lục Hãn Kiêu là thừa kế gen tốt của bà, hai mẹ con giống như từ một khuôn mẫu đi ra.
"Mẹ, mẹ chậm một chút, chỗ này có một cánh cửa, mẹ đừng đụng đầu vào, dù sao cái cửa này cũng rất quý."
Từ Thần Quân nghe nửa câu sau, khuôn mặt dù nghiêm túc nhưng nụ cười trong mắt đã ngày càng rõ."Ba mươi tuổi rồi, miệng lưỡi còn trơn tru như thế."
Lục Hãn Kiêu vừa nghe, vội gõ cửa một cái, đính chính: "Hai mươi chín, hai mươi chín!"
Từ Thần Quân nhíu mày nghiêng đầu, ghét bỏ xoa xoa lỗ tai, "Nói nhiều đến não mẹ cũng đau."
Lục Hãn Kiêu lôi chìa khóa ra mở cửa, "Mẹ đau đầu? Tuyệt đối chớ khinh thường, chỗ này của con có một phương pháp cực kì đặc biệt, mặc kệ mẹ vì sao đau đầu, mẹ chỉ cần uống chút thuốc giảm đau, đầu lập tức sẽ không đau."
Từ Thần Quân: "..."
Chu Kiều cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt bà, ôi, so với nhà ma chiều nay còn khủng bố hơn.
Vào nhà, dì Tề chào đón, vui vẻ nói: "Thần Quân đến à, đói bụng không? Khát nước không? Mệt không? Chị làm cơm rượu viên cho, uống nước lạnh hay uống Coca hay là uống Sprite đây?"
Từ Thần Quân biết rõ bà chị này luôn nhiệt tình muốn chết, vội vàng ngăn lại, "Chị Tề chị đừng vội, em chỉ là đến thăm Hãn Kiêu một chút."
Chu Kiều nhanh tay lẹ mắt, chủ động đi phòng bếp lấy một cốc nước ấm bình thường ra.
"Bác gái, mời bác uống nước."
Từ Thần Quân ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, sau khi nhận lấy uống một ngụm mới nói: "Cảm ơn Tiểu Kiều. Chuyện cháu đi thi bác đã nghe ông bà nói qua, cũng trách bác ngày thường công việc quá bận rộn, đáng ra nên đến thăm cháu sớm một chút. Chỗ Hãn Kiêu bác cũng không trông cậy gì nhiều, cũng may có chị Tề hỗ trợ chăm nom, nếu không, chúng ta quả thực có lỗi với cháu."
Lời nói khéo léo thân thiện, Chu Kiều vội nói: "Bác gái, là cháu quấy rầy mọi người mới đúng."
Ánh mắt Từ Thần Quân rơi ở ngón tay đang vô ý thức vặn vẹo của cô, nhìn một cái liền dời đi, sau đó không biến sắc tiếp tục uống nước.
Lục Hãn Kiêu về phòng đổi một bộ quần áo ở nhà lấm tấm hoa văn, sau khi đi ra rất tự nhiên liền hướng tới chỗ cạnh Chu Kiều ngồi xuống. Chu Kiều đã sớm đề phòng, nhanh hơn anh một bước lùi ra xa một mét, giống như vẽ một đường vĩ tuyến ba mươi tám độ vậy. (*)
(*): Vĩ tuyến 38 là đường ranh giới quân sự nằm ở vĩ độ 38 độ Bắc trên bán đảo Triều Tiên. Ở đây có lẽ ý tác giả là là vẽ ra một đường ranh giới.
Cô nhường lại vị trí, "Lục ca, anh ngồi đó đi."
Lông mày Lục Hãn Kiêu cau lại, hết sức giữ khoảng cách như thế này là ý gì?
Từ Thần Quân làm như không thấy, sau đó ngồi tán gẫu cùng con trai khoảng mười lăm phút về mấy chuyện vặt vãnh, cuối cùng lại dặn dò anh chú ý giữ sức khỏe sau đó đứng dậy đi về.
"Ngày mai mẹ còn phải đi công tác, không ngồi lâu nữa." Từ Thần Quân cầm túi lên đeo ở cổ tay, hướng Chu Kiều nói: "Có chuyện gì cứ nói với Hãn Kiêu, an tâm ở lại đây nhé."
Lục Hãn Kiêu cười cười đưa bà xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Có con ở đây, tuyệt đối an tâm."
Hai người đi ra xa, những lời khác Chu Kiều cũng không quá nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng là Từ Thần Quân nói với con trai: "Mẹ thấy con là không có hảo tâm thì có."
Chu Kiều móc ngón tay càng lúc càng dùng sức, việc này... liệu bác gái có biết không?
Trong thang máy.
Lục Hãn Kiêu đứng cạnh, lùi về sau một chút, duỗi tay sờ lấy đồ trang sức trên đầu Từ Thần Quân, "Ôi, làm bằng pha lê cơ."
"Đừng đụng vào." Từ Thần Quân giương mắt, hỏi anh: "Cô gái này chính là Chu Kiều?"
"Đúng."
"Con gái Kim Tiểu Ngọc?"
"Đúng vậy."
Từ Thần Quân không nói thêm gì nữa, nhìn số trên màn hình thang máy đang giảm bớt, cuối cùng cũng bình tĩnh đặt câu hỏi: "Con có ý gì?"
Lục Hãn Kiêu vẫn cười, "Ha ha, tin tức của mẹ thật là nhanh nhạy. Làm sao biết vậy? Thuật chiêm tinh hay là người mù xem bói bên đường?"
Từ Thần Quân cho anh một ánh mắt khinh thường, nhắc nhở: "Hôm nay hai đứa không phải là đi công viên sao?"
A ha, hóa ra là ở chỗ công cộng bị người quen để mắt tới.
Hừ, đồ mách lẻo không có tiểu kê kê. (*)
(*): tiểu kê kê = JJ = dươ.ng vật á:)
Lục Hãn Kiêu hào phóng thừa nhận, "Con thích cô ấy, cô ấy cũng thích con, chúng con là lưỡng tình lương duyệt, ngày ngày vui vẻ, chỉ thiếu một con ngựa hoang nữa là có thể hồng trần làm bạn cùng nhau hướng đến tương lai."
Vẻ mặt Từ Thần Quân khó lường, lông mày nhíu sâu hơn. Nhưng bà cẩn thận suy nghĩ một chút, Lục Hãn Kiêu có thể dùng loại giọng nói này đùa đùa giỡn giỡn, chắc cũng không thật lòng.
Lại thêm Từ Thần Quân từ trước đến nay đều không thích quản chút chuyện lông gà vỏ tỏi này, vì vậy không truy hỏi nữa.
Lục Hãn Kiêu tiếp tục nghịch đồ trang sức trên đầu bà, "Mẹ, con thấy tạo hình tóc tai bù xù của mẹ tương đối dễ nhìn."
Từ Thần Quân: "..."
Sinh hạ đứa con này xong mà mình vẫn có thể sống đến bây giờ, cũng coi như là không ngừng cố gắng.
Lục Hãn Kiêu thu tay, khoanh lại trước ngực, nửa cười nửa không nhìn mẹ mình, "Dịp thích hợp sẽ chính thức giới thiệu để hai người làm quen."
Từ Thần Quân vẫn chỉ cho là nói đùa, dù sao trạng thái không đứng đắn của thằng con trai mình đã là hết sức bình thường.
Bà nói: "Mẹ đối với mẹ của con bé đã nhận biết vô cùng rõ ràng."
"À, hai ngươi cũng là người quen cũ nhỉ." Vậy thì càng tốt, hai nhà đều hiểu tận gốc rễ của nhau, về sau tiến tới cũng đơn giản hơn không ít.
Lục Hãn Kiêu đắm chìm trong toan tính, căn bản không chú ý tới khinh bỉ nhàn nhạt trong mắt Từ Thần Quân.
Đến ga ra, đưa bà lên xe, Lục Hãn Kiêu một tay chống cửa xe, khom người vẫy tay, "Hoàng thái hậu, đi chậm một chút nhé, nói với lão Lục một tiếng, cuối tuần con về cùng ông ấy chơi mạt chược."
Từ Thần Quân thắt chặt dây an toàn, "Công việc vô cùng bận bịu, ba con cuối tuần phải đi Bắc Kinh họp."
Lục Hãn Kiêu vội vàng dặn dò: "Nhắc ba mang cho con một con vịt quay, con thèm cái mùi vị kia muốn chết."
Từ Thần Quân lưu loát đóng cửa xe, đạp chân ga phóng ra ngoài.
Lục Hãn Kiêu ăn một miệng khói xe, lầu bầu mấy lần, cuối cùng gào lên với đuôi xe đang càng lúc càng xa: "Từ tổng, chúng ta nhất định phải đi lấy máu nghiệm thân nhân!"
Đi thang máy lên lầu, Lục Hãn Kiêu vừa ra khỏi thang máy, Chu Kiều liền ầm một cái mở cửa ra.
Lục Hãn Kiêu sợ hết hồn, "Chao ôi, ôm cây đợi thỏ sao?"
Chu Kiều nháy nháy mắt nhìn anh, chạy đến vây quanh anh vừa đi vừa hỏi, "Bác gái đi rồi sao? Bác có nói gì hay không? Có nói đến em hay không?"
Lục Hãn Kiêu nhịn cười, cố ý không mở miệng.
Chu Kiều vội muốn chết, vung nắm đấm quơ quơ, "Như thế nào rồi?"
Lục Hãn Kiêu hóa thành hung hăng, "Vừa rồi sao em không ngồi cùng anh? Trốn anh xa như vậy."
Chu Kiều: "Mẹ anh ở đây."
Lục Hãn Kiêu: "Mẹ anh ở đây, em liền trốn anh?"
Chu Kiều bĩu bĩu môi, không nói lời nào.
"Anh tức giận rồi, em xem làm thế nào thì làm." Lục Hãn Kiêu ném lại một câu, nói đi là đi.
Dưới tình thế cấp bách, Chu Kiều duỗi tay túm lấy anh, cánh tay không túm được liền trực tiếp níu lấy cổ áo. Theo quán tính, Lục Hãn Kiêu nháy mắt bị siết thành ma treo cổ.
Anh lè lưỡi, hai mắt trợn ngược, cổ họng bị kẹp đau, dùng giọng vịt đực hét: "Chu! Kiều!"
"Xong rồi xong rồi." Chu Kiều vội vàng buông tay, nhân lúc anh đang mãnh liệt ho khan, yên lặng nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Lục Hãn Kiêu vừa ho vừa đuổi theo, "Cô gái như hoa kia chạy đi đâu!"
Kết quả là suýt chút nữa đụng vào dì Tề.
Dì Tề vừa mới đắp mặt nạ xong, nghe vậy lập tức vui vẻ, khiêm tốn sờ mặt nói: "Không dám nhận không dám nhận."
"..." Lục Hãn Kiêu sờ sờ hầu kết đang sưng lên của mình, ách, lão bảo bối à, người vui vẻ là được rồi.
Anh đi gõ cửa phòng Chu Kiều, vừa gõ vừa nghe dì Tề nói điện thoại.
"Tôi nói cho bà nghe, vừa rồi Hãn Kiêu nhà chúng ta khen tôi là cô gái như hoa đấy ha ha ha, thấy tôi trẻ tuổi như thế ha ha ha."
Lục Hãn Kiêu thật sự một lời khó nói hết. Cửa phòng nhẹ nhàng "cạch" một tiếng vang lên, Chu Kiều đuối lý mở cửa.
Anh tiến vào, lại "rầm" một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Kiều ngoan ngoãn vươn tay về phía anh, trong tay cầm một hộp sữa, nịnh nọt nói: "Cho anh này, uống sữa dáng cao."
Lục Hãn Kiêu nhận hối lộ, cắm ống hút ừng ực uống.
Chu Kiều lại bổ sung: "Sữa còn khiến đầu óc thông minh hơn."
Nghe lời này, Lục Hãn Kiêu "phụt" một cái, cả miệng sữa toàn bộ phun ra.
Chu Kiều tránh không kịp liền bị phun đầy mặt, trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ngốc tại chỗ.
Lục Hãn Kiêu nhìn khuôn mặt dính đầy sữa của cô, chất lỏng màu trắng trên chóp mũi ngưng tụ thành một giọt lớn, sau đó chảy thành một đường, nhìn thật xấu ngao ngao.
Tim Lục Hãn Kiêu nhảy bình bịch, vô tội hỏi: "Cần anh giúp em liếm sạch sẽ không? Anh có thể."
Nhịp tim Chu Kiều lên đến hai trăm năm mươi, giơ hai tay lên mặt tuỳ tiện lau vài cái, "Không cần."
Lục Hãn Kiêu đè tay cô, kéo người ôm vào lòng, trầm giọng nói: "Nhưng anh muốn liếm, làm sao bây giờ?"
Chu Kiều mặt đầy sữa nhìn anh, lông mi hai người đều dài, gần thêm chút nữa là có thể chạm vào nhau. Cô nuốt nước miếng một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đang đợi.
Lục Hãn Kiêu cong khóe miệng, đột nhiên nói một câu, "Chu Kiều thơm mùi sữa không phải dùng để liếm."
"Hả?" Chu Kiều nghe không hiểu.
Lục Hãn Kiêu dùng môi chặn miệng cô lại, "... mà là dùng để ngậm."
Anh dùng cách đùa giỡn thường ngày để thực hành cái gọi là tán cô gái tôi để ý tới.
Lần đầu gặp mặt Từ Thần Quân, bởi vì không gây ra chuyện gì to tátnên hai người cứ như vậy ném ra sau ót, tiếp tục mơ về tương lai tốt đẹp.
Lục Hãn Kiêu đùa giỡn môi Chu Kiều xong xuôi, vui vẻ nói: "Ngày mai anh sẽ tan tầm sớm một chút."
Chu Kiều bị hôn đến thần hồn điên đảo, còn chưa ngừng thở gấp.
"Buổi tối, em cùng anh đi xem ca nhạc."
"Hả?" Chu Kiều liếc xéo, một bó tuổi rồi mà còn theo đuổi thần tượng sao.
"Fish ấy, biết chưa? Anh thích giọng của cô ấy, nốt cao có thể lên đến trời, nốt trầm có thể sâu xuống biển, đêm mai em nghe sẽ biết." Lục Hãn Kiêu nói: "Trước kia đều là anh đi một mình, không có người đi cùng, chỗ VIP mẹ nó toàn bộ là một đám tình nhân."
"..."
Nói trọng điểm đi.
"Lần sau anh liền nhớ kỹ, lúc mua vé liền đem ghế VIP tất cả đều mua, một người bao hết." Lục Hãn Kiêu cực kỳ đắc ý, "Anh có thông minh hay không?"
Chu Kiều đúng sự thật đánh giá: "Tiền anh thật là nhiều, con người cũng rất ngu ngốc."
"Anh một chút cũng không ngốc." Lục Hãn Kiêu phản bác nói: "Anh nếu thực sự ngốc, làm sao có thể theo đuổi được người bạn gái tốt như em."
Chu Kiều bị cưỡng chế nhét một viên đường, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng mà rất ngọt ngào nha.
Lục Hãn Kiêu thừa dịp cô đang sững sờ, đột nhiên duỗi tay, ngón tay vuốt ve làn môi cô.
"Anh thật sự là đáng chết vạn lần, em bị anh hôn đến sưng lên."
Chu Kiều chỉ thấy cả người run rẩy lật, vô ý thức nói: "Vậy lần sau anh hôn nhẹ chút."
"Ừm." Lục Hãn Kiêu đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, Chu Kiều trở tay không kịp, "Anh, anh làm gì?"
Trong mắt Lục Hãn Kiêu, tất cả đều là hình dáng của cô, anh cong miệng, thanh âm trầm thấp.
"Nghe lời em, lần này anh nhẹ một chút."
Chu Kiều bị ép buộc tiếp nhận hô hấp nhân tạo lần thứ hai trong đêm nay. Lục Hãn Kiêu quả thực cái đồ hút khí, nhất định phải đem cô ép khô mới bỏ qua.
Chu Kiều bị anh đặt bên cạnh bàn đọc sách, có thể nói, cái bàn này trực tiếp chứng kiến tất cả hình ảnh hai người bọn họ giở trò lưu manh. Mỗi lần hôn môi, Chu Kiều hai phút cuối cùng nhất định sẽ không chịu nổi, khẩn trương bấm vào góc bàn.
Nhìn bằng mắt sẽ thấy, cái góc bàn này lõm càng ngày càng sâu, vết lõm chính là hình dạng móng tay của Chu Kiều.
Lục Hãn Kiêu cũng tuyệt đối không lãng phí, vừa hôn vừa hàm hồ nói: "Giữ lại. Chờ tháng sau có kết quả thi của em, nó sẽ có tác dụng khác."
Chu Kiều ngẩng đầu lên, thở gấp hỏi: "Tác dụng gì?"
Lục Hãn Kiêu ôm eo cô, dùng sức một chút, Chu Kiều liền ngồi trên mặt bàn. Lục Hãn Kiêu áp lại gần, hai người gắt gao dính sát.
Dụ.c vọng của Lục Hãn Kiêu đã sắp không thu lại được, anh theo phản xạ vặn vẹo thắt lưng, cách quần áo cọ sát đến nghiện. Sau đó ánh mắt hồn nhiên, nghiêm trang trả lời vấn đề:
"Chúng ta có thể ở trên nó... khỏa thân vận động nha..."
Ánh mắt Từ Thần Quân so với vừa rồi đã tương đối có hào quang của người mẹ hiền, bà khẽ gật đầu, "Chào cháu."
Lục Hãn Kiêu có chút không vui vì Chu Kiều bỏ anh qua một bên, lồng ngực bị cùi chỏ đẩy ra thật là đau mà.
"Mẹ, mẹ đêm hôm lại đây, mang đùi gà cho con sao? Bụng thật là đói, không nói nhiều nữa, mẹ dẫn con đi ăn khuya được không?"
Từ Thần Quân phiền nhất là con trai không đứng đắn, "Đã muộn như thế, ăn uống không có quy luật rất dễ đau dạ dày."
"Ôi trời ơi, nhìn mẹ nói này, quả thực là của trình độ giáo sư mà." Lục Hãn Kiêu tươi cười đi lên, ôm lấy bả vai bà tiến vào thang máy, "Hoàng Thái hậu đại giá quang lâm, mời ngài vào, chao ôi! Chậm một chút chậm một chút."
Chỉ thấy anh như một làn khói bay vào trong, cúi người giả bộ phải lau sàn nhà, "Chỗ này có bụi, tuyệt đối đừng làm bẩn đế giày ngài."
Từ Thần Quân cuối cùng cũng không nhịn được, bà nở nụ cười, "Thằng nhóc thối."
Trước hết làm bầu không khí vui vẻ một chút, đây là sở trường của Lục Hãn Kiêu.
Ba người cùng lúc tiến vào thang máy, Chu Kiều ngoan ngoãn đứng phía sau họ, bề ngoài thì không có biểu hiện gì, thật ra đã sắp căng thẳng muốn chết.
Mẹ Lục Hãn Kiêu hóa ra là như thế này, khôn khéo, xinh đẹp, lại còn có vẻ rất giống nữ cường nhân. Dung mạo Lục Hãn Kiêu là thừa kế gen tốt của bà, hai mẹ con giống như từ một khuôn mẫu đi ra.
"Mẹ, mẹ chậm một chút, chỗ này có một cánh cửa, mẹ đừng đụng đầu vào, dù sao cái cửa này cũng rất quý."
Từ Thần Quân nghe nửa câu sau, khuôn mặt dù nghiêm túc nhưng nụ cười trong mắt đã ngày càng rõ."Ba mươi tuổi rồi, miệng lưỡi còn trơn tru như thế."
Lục Hãn Kiêu vừa nghe, vội gõ cửa một cái, đính chính: "Hai mươi chín, hai mươi chín!"
Từ Thần Quân nhíu mày nghiêng đầu, ghét bỏ xoa xoa lỗ tai, "Nói nhiều đến não mẹ cũng đau."
Lục Hãn Kiêu lôi chìa khóa ra mở cửa, "Mẹ đau đầu? Tuyệt đối chớ khinh thường, chỗ này của con có một phương pháp cực kì đặc biệt, mặc kệ mẹ vì sao đau đầu, mẹ chỉ cần uống chút thuốc giảm đau, đầu lập tức sẽ không đau."
Từ Thần Quân: "..."
Chu Kiều cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt bà, ôi, so với nhà ma chiều nay còn khủng bố hơn.
Vào nhà, dì Tề chào đón, vui vẻ nói: "Thần Quân đến à, đói bụng không? Khát nước không? Mệt không? Chị làm cơm rượu viên cho, uống nước lạnh hay uống Coca hay là uống Sprite đây?"
Từ Thần Quân biết rõ bà chị này luôn nhiệt tình muốn chết, vội vàng ngăn lại, "Chị Tề chị đừng vội, em chỉ là đến thăm Hãn Kiêu một chút."
Chu Kiều nhanh tay lẹ mắt, chủ động đi phòng bếp lấy một cốc nước ấm bình thường ra.
"Bác gái, mời bác uống nước."
Từ Thần Quân ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, sau khi nhận lấy uống một ngụm mới nói: "Cảm ơn Tiểu Kiều. Chuyện cháu đi thi bác đã nghe ông bà nói qua, cũng trách bác ngày thường công việc quá bận rộn, đáng ra nên đến thăm cháu sớm một chút. Chỗ Hãn Kiêu bác cũng không trông cậy gì nhiều, cũng may có chị Tề hỗ trợ chăm nom, nếu không, chúng ta quả thực có lỗi với cháu."
Lời nói khéo léo thân thiện, Chu Kiều vội nói: "Bác gái, là cháu quấy rầy mọi người mới đúng."
Ánh mắt Từ Thần Quân rơi ở ngón tay đang vô ý thức vặn vẹo của cô, nhìn một cái liền dời đi, sau đó không biến sắc tiếp tục uống nước.
Lục Hãn Kiêu về phòng đổi một bộ quần áo ở nhà lấm tấm hoa văn, sau khi đi ra rất tự nhiên liền hướng tới chỗ cạnh Chu Kiều ngồi xuống. Chu Kiều đã sớm đề phòng, nhanh hơn anh một bước lùi ra xa một mét, giống như vẽ một đường vĩ tuyến ba mươi tám độ vậy. (*)
(*): Vĩ tuyến 38 là đường ranh giới quân sự nằm ở vĩ độ 38 độ Bắc trên bán đảo Triều Tiên. Ở đây có lẽ ý tác giả là là vẽ ra một đường ranh giới.
Cô nhường lại vị trí, "Lục ca, anh ngồi đó đi."
Lông mày Lục Hãn Kiêu cau lại, hết sức giữ khoảng cách như thế này là ý gì?
Từ Thần Quân làm như không thấy, sau đó ngồi tán gẫu cùng con trai khoảng mười lăm phút về mấy chuyện vặt vãnh, cuối cùng lại dặn dò anh chú ý giữ sức khỏe sau đó đứng dậy đi về.
"Ngày mai mẹ còn phải đi công tác, không ngồi lâu nữa." Từ Thần Quân cầm túi lên đeo ở cổ tay, hướng Chu Kiều nói: "Có chuyện gì cứ nói với Hãn Kiêu, an tâm ở lại đây nhé."
Lục Hãn Kiêu cười cười đưa bà xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Có con ở đây, tuyệt đối an tâm."
Hai người đi ra xa, những lời khác Chu Kiều cũng không quá nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng là Từ Thần Quân nói với con trai: "Mẹ thấy con là không có hảo tâm thì có."
Chu Kiều móc ngón tay càng lúc càng dùng sức, việc này... liệu bác gái có biết không?
Trong thang máy.
Lục Hãn Kiêu đứng cạnh, lùi về sau một chút, duỗi tay sờ lấy đồ trang sức trên đầu Từ Thần Quân, "Ôi, làm bằng pha lê cơ."
"Đừng đụng vào." Từ Thần Quân giương mắt, hỏi anh: "Cô gái này chính là Chu Kiều?"
"Đúng."
"Con gái Kim Tiểu Ngọc?"
"Đúng vậy."
Từ Thần Quân không nói thêm gì nữa, nhìn số trên màn hình thang máy đang giảm bớt, cuối cùng cũng bình tĩnh đặt câu hỏi: "Con có ý gì?"
Lục Hãn Kiêu vẫn cười, "Ha ha, tin tức của mẹ thật là nhanh nhạy. Làm sao biết vậy? Thuật chiêm tinh hay là người mù xem bói bên đường?"
Từ Thần Quân cho anh một ánh mắt khinh thường, nhắc nhở: "Hôm nay hai đứa không phải là đi công viên sao?"
A ha, hóa ra là ở chỗ công cộng bị người quen để mắt tới.
Hừ, đồ mách lẻo không có tiểu kê kê. (*)
(*): tiểu kê kê = JJ = dươ.ng vật á:)
Lục Hãn Kiêu hào phóng thừa nhận, "Con thích cô ấy, cô ấy cũng thích con, chúng con là lưỡng tình lương duyệt, ngày ngày vui vẻ, chỉ thiếu một con ngựa hoang nữa là có thể hồng trần làm bạn cùng nhau hướng đến tương lai."
Vẻ mặt Từ Thần Quân khó lường, lông mày nhíu sâu hơn. Nhưng bà cẩn thận suy nghĩ một chút, Lục Hãn Kiêu có thể dùng loại giọng nói này đùa đùa giỡn giỡn, chắc cũng không thật lòng.
Lại thêm Từ Thần Quân từ trước đến nay đều không thích quản chút chuyện lông gà vỏ tỏi này, vì vậy không truy hỏi nữa.
Lục Hãn Kiêu tiếp tục nghịch đồ trang sức trên đầu bà, "Mẹ, con thấy tạo hình tóc tai bù xù của mẹ tương đối dễ nhìn."
Từ Thần Quân: "..."
Sinh hạ đứa con này xong mà mình vẫn có thể sống đến bây giờ, cũng coi như là không ngừng cố gắng.
Lục Hãn Kiêu thu tay, khoanh lại trước ngực, nửa cười nửa không nhìn mẹ mình, "Dịp thích hợp sẽ chính thức giới thiệu để hai người làm quen."
Từ Thần Quân vẫn chỉ cho là nói đùa, dù sao trạng thái không đứng đắn của thằng con trai mình đã là hết sức bình thường.
Bà nói: "Mẹ đối với mẹ của con bé đã nhận biết vô cùng rõ ràng."
"À, hai ngươi cũng là người quen cũ nhỉ." Vậy thì càng tốt, hai nhà đều hiểu tận gốc rễ của nhau, về sau tiến tới cũng đơn giản hơn không ít.
Lục Hãn Kiêu đắm chìm trong toan tính, căn bản không chú ý tới khinh bỉ nhàn nhạt trong mắt Từ Thần Quân.
Đến ga ra, đưa bà lên xe, Lục Hãn Kiêu một tay chống cửa xe, khom người vẫy tay, "Hoàng thái hậu, đi chậm một chút nhé, nói với lão Lục một tiếng, cuối tuần con về cùng ông ấy chơi mạt chược."
Từ Thần Quân thắt chặt dây an toàn, "Công việc vô cùng bận bịu, ba con cuối tuần phải đi Bắc Kinh họp."
Lục Hãn Kiêu vội vàng dặn dò: "Nhắc ba mang cho con một con vịt quay, con thèm cái mùi vị kia muốn chết."
Từ Thần Quân lưu loát đóng cửa xe, đạp chân ga phóng ra ngoài.
Lục Hãn Kiêu ăn một miệng khói xe, lầu bầu mấy lần, cuối cùng gào lên với đuôi xe đang càng lúc càng xa: "Từ tổng, chúng ta nhất định phải đi lấy máu nghiệm thân nhân!"
Đi thang máy lên lầu, Lục Hãn Kiêu vừa ra khỏi thang máy, Chu Kiều liền ầm một cái mở cửa ra.
Lục Hãn Kiêu sợ hết hồn, "Chao ôi, ôm cây đợi thỏ sao?"
Chu Kiều nháy nháy mắt nhìn anh, chạy đến vây quanh anh vừa đi vừa hỏi, "Bác gái đi rồi sao? Bác có nói gì hay không? Có nói đến em hay không?"
Lục Hãn Kiêu nhịn cười, cố ý không mở miệng.
Chu Kiều vội muốn chết, vung nắm đấm quơ quơ, "Như thế nào rồi?"
Lục Hãn Kiêu hóa thành hung hăng, "Vừa rồi sao em không ngồi cùng anh? Trốn anh xa như vậy."
Chu Kiều: "Mẹ anh ở đây."
Lục Hãn Kiêu: "Mẹ anh ở đây, em liền trốn anh?"
Chu Kiều bĩu bĩu môi, không nói lời nào.
"Anh tức giận rồi, em xem làm thế nào thì làm." Lục Hãn Kiêu ném lại một câu, nói đi là đi.
Dưới tình thế cấp bách, Chu Kiều duỗi tay túm lấy anh, cánh tay không túm được liền trực tiếp níu lấy cổ áo. Theo quán tính, Lục Hãn Kiêu nháy mắt bị siết thành ma treo cổ.
Anh lè lưỡi, hai mắt trợn ngược, cổ họng bị kẹp đau, dùng giọng vịt đực hét: "Chu! Kiều!"
"Xong rồi xong rồi." Chu Kiều vội vàng buông tay, nhân lúc anh đang mãnh liệt ho khan, yên lặng nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Lục Hãn Kiêu vừa ho vừa đuổi theo, "Cô gái như hoa kia chạy đi đâu!"
Kết quả là suýt chút nữa đụng vào dì Tề.
Dì Tề vừa mới đắp mặt nạ xong, nghe vậy lập tức vui vẻ, khiêm tốn sờ mặt nói: "Không dám nhận không dám nhận."
"..." Lục Hãn Kiêu sờ sờ hầu kết đang sưng lên của mình, ách, lão bảo bối à, người vui vẻ là được rồi.
Anh đi gõ cửa phòng Chu Kiều, vừa gõ vừa nghe dì Tề nói điện thoại.
"Tôi nói cho bà nghe, vừa rồi Hãn Kiêu nhà chúng ta khen tôi là cô gái như hoa đấy ha ha ha, thấy tôi trẻ tuổi như thế ha ha ha."
Lục Hãn Kiêu thật sự một lời khó nói hết. Cửa phòng nhẹ nhàng "cạch" một tiếng vang lên, Chu Kiều đuối lý mở cửa.
Anh tiến vào, lại "rầm" một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Kiều ngoan ngoãn vươn tay về phía anh, trong tay cầm một hộp sữa, nịnh nọt nói: "Cho anh này, uống sữa dáng cao."
Lục Hãn Kiêu nhận hối lộ, cắm ống hút ừng ực uống.
Chu Kiều lại bổ sung: "Sữa còn khiến đầu óc thông minh hơn."
Nghe lời này, Lục Hãn Kiêu "phụt" một cái, cả miệng sữa toàn bộ phun ra.
Chu Kiều tránh không kịp liền bị phun đầy mặt, trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ngốc tại chỗ.
Lục Hãn Kiêu nhìn khuôn mặt dính đầy sữa của cô, chất lỏng màu trắng trên chóp mũi ngưng tụ thành một giọt lớn, sau đó chảy thành một đường, nhìn thật xấu ngao ngao.
Tim Lục Hãn Kiêu nhảy bình bịch, vô tội hỏi: "Cần anh giúp em liếm sạch sẽ không? Anh có thể."
Nhịp tim Chu Kiều lên đến hai trăm năm mươi, giơ hai tay lên mặt tuỳ tiện lau vài cái, "Không cần."
Lục Hãn Kiêu đè tay cô, kéo người ôm vào lòng, trầm giọng nói: "Nhưng anh muốn liếm, làm sao bây giờ?"
Chu Kiều mặt đầy sữa nhìn anh, lông mi hai người đều dài, gần thêm chút nữa là có thể chạm vào nhau. Cô nuốt nước miếng một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đang đợi.
Lục Hãn Kiêu cong khóe miệng, đột nhiên nói một câu, "Chu Kiều thơm mùi sữa không phải dùng để liếm."
"Hả?" Chu Kiều nghe không hiểu.
Lục Hãn Kiêu dùng môi chặn miệng cô lại, "... mà là dùng để ngậm."
Anh dùng cách đùa giỡn thường ngày để thực hành cái gọi là tán cô gái tôi để ý tới.
Lần đầu gặp mặt Từ Thần Quân, bởi vì không gây ra chuyện gì to tátnên hai người cứ như vậy ném ra sau ót, tiếp tục mơ về tương lai tốt đẹp.
Lục Hãn Kiêu đùa giỡn môi Chu Kiều xong xuôi, vui vẻ nói: "Ngày mai anh sẽ tan tầm sớm một chút."
Chu Kiều bị hôn đến thần hồn điên đảo, còn chưa ngừng thở gấp.
"Buổi tối, em cùng anh đi xem ca nhạc."
"Hả?" Chu Kiều liếc xéo, một bó tuổi rồi mà còn theo đuổi thần tượng sao.
"Fish ấy, biết chưa? Anh thích giọng của cô ấy, nốt cao có thể lên đến trời, nốt trầm có thể sâu xuống biển, đêm mai em nghe sẽ biết." Lục Hãn Kiêu nói: "Trước kia đều là anh đi một mình, không có người đi cùng, chỗ VIP mẹ nó toàn bộ là một đám tình nhân."
"..."
Nói trọng điểm đi.
"Lần sau anh liền nhớ kỹ, lúc mua vé liền đem ghế VIP tất cả đều mua, một người bao hết." Lục Hãn Kiêu cực kỳ đắc ý, "Anh có thông minh hay không?"
Chu Kiều đúng sự thật đánh giá: "Tiền anh thật là nhiều, con người cũng rất ngu ngốc."
"Anh một chút cũng không ngốc." Lục Hãn Kiêu phản bác nói: "Anh nếu thực sự ngốc, làm sao có thể theo đuổi được người bạn gái tốt như em."
Chu Kiều bị cưỡng chế nhét một viên đường, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng mà rất ngọt ngào nha.
Lục Hãn Kiêu thừa dịp cô đang sững sờ, đột nhiên duỗi tay, ngón tay vuốt ve làn môi cô.
"Anh thật sự là đáng chết vạn lần, em bị anh hôn đến sưng lên."
Chu Kiều chỉ thấy cả người run rẩy lật, vô ý thức nói: "Vậy lần sau anh hôn nhẹ chút."
"Ừm." Lục Hãn Kiêu đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, Chu Kiều trở tay không kịp, "Anh, anh làm gì?"
Trong mắt Lục Hãn Kiêu, tất cả đều là hình dáng của cô, anh cong miệng, thanh âm trầm thấp.
"Nghe lời em, lần này anh nhẹ một chút."
Chu Kiều bị ép buộc tiếp nhận hô hấp nhân tạo lần thứ hai trong đêm nay. Lục Hãn Kiêu quả thực cái đồ hút khí, nhất định phải đem cô ép khô mới bỏ qua.
Chu Kiều bị anh đặt bên cạnh bàn đọc sách, có thể nói, cái bàn này trực tiếp chứng kiến tất cả hình ảnh hai người bọn họ giở trò lưu manh. Mỗi lần hôn môi, Chu Kiều hai phút cuối cùng nhất định sẽ không chịu nổi, khẩn trương bấm vào góc bàn.
Nhìn bằng mắt sẽ thấy, cái góc bàn này lõm càng ngày càng sâu, vết lõm chính là hình dạng móng tay của Chu Kiều.
Lục Hãn Kiêu cũng tuyệt đối không lãng phí, vừa hôn vừa hàm hồ nói: "Giữ lại. Chờ tháng sau có kết quả thi của em, nó sẽ có tác dụng khác."
Chu Kiều ngẩng đầu lên, thở gấp hỏi: "Tác dụng gì?"
Lục Hãn Kiêu ôm eo cô, dùng sức một chút, Chu Kiều liền ngồi trên mặt bàn. Lục Hãn Kiêu áp lại gần, hai người gắt gao dính sát.
Dụ.c vọng của Lục Hãn Kiêu đã sắp không thu lại được, anh theo phản xạ vặn vẹo thắt lưng, cách quần áo cọ sát đến nghiện. Sau đó ánh mắt hồn nhiên, nghiêm trang trả lời vấn đề:
"Chúng ta có thể ở trên nó... khỏa thân vận động nha..."