Hãn Phu
Chương 29
Cách tỏ tình bằng "thùng rác" này, khiến lần đầu tiên trong đời Lục Hãn Kiêu cảm thấy mình đặc biệt có thiên phú về ngôn ngữ.
Hóa ra tình cảm đến một mức độ nhất định, rất nhiều việc sẽ phát sinh một cách cách tự nhiên.
Lục Hãn Kiêu sợ Chu Kiều đổi ý, lại chỉ chỉ thùng rác mới tinh bên cạnh bàn đọc sách, nói: "Em xem, trời sinh đầu anh đã to, nhét đầu thôi đã không vừa rồi."
Chu Kiều cảm thấy buồn cười, "Nhưng em cũng không có thùng rác lớn đến như vậy."
"Biến rác thành bảo vật có được không." Lục Hãn Kiêu nói: "Toàn thân anh đều là bảo vật, ở cùng một chỗ với anh em cũng biết anh rất tốt mà."
Chu Kiều rút tay từ lòng bàn tay anh về, từ trên giường bước xuống đi ra ngoài.
Lục Hãn Kiêu ngồi thẳng người, vội vàng hô to: "Nữ thí chủ xin dừng bước, bà chủ, nữ chủ nhân à, em quên cầm theo rác rồi!"
Chu Kiều đưa lưng về phía anh, khóe môi hơi cong, "Trước hết cứ để lại đấy, chờ em dọn dẹp xong sẽ đến thu về."
Lục Hãn Kiêu ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận suy tư ba giây đồng hồ, sau đó hưng phấn "YES!" một tiếng, gào với bóng lưng cô: "Anh cả người săn chắc vô cùng, không chiếm nhiều diện tích, ngồi xổm chỗ nào cũng được!"
Chu Kiều càng vui vẻ hơn.
"Đợi chút." Lục Hãn Kiêu chân không nhảy xuống đất, chạy như gió đến trước mặt cô.
Trán Chu Kiều vẫn đang dán miếng hạ sốt, bộ dáng có chút buồn cười, hai người anh nhìn em em nhìn anh, không hiểu anh lại muốn làm gì.
Lục Hãn Kiêu nuốt nước miếng một cái, tim đập bình bịch, căng thẳng hỏi: "Anh có thể hôn em một cái không?"
"..." Huyết áp Chu Kiều tăng vọt.
Không đợi trả lời môi Lục Hãn Kiêu đã dán lên má phải cô, "chụt" một tiếng rất vang dội.
Hôn xong, anh co cẳng chạy về phía giường, chôn đầu vào gối, "Sáng mai anh muốn ăn ba bát cơm!"
Chu Kiều giống như tượng gỗ trở về phòng mình, đóng cửa lại hồi lâu, cô mới đưa tay sờ sờ chỗ vừa bị anh hôn... nóng rần, so nhiệt độ cơ thể đang sốt còn nóng hơn. Chu Kiều yên lặng nghĩ, "Ngày mai em cũng muốn ăn ba bát cơm."
Từ sau đêm đó, quan hệ hai người rõ ràng lại tiến thêm một bước.
Dè dặt, không vạch trần nhưng trong lòng lại mang mong đợi, đại khái chính là thời kỳ ái muội trong truyền thuyết đi.
Ngay cả dì Tề cũng phát hiện có chút không thích hợp, chẳng hạn như sáng nay, bà dậy thật sớm nấu ăn rồi gọi Lục Hãn Kiêu rời giường, thế nhưng Lục ba tuổi dứt khoát không mở cửa, cách cánh cửa điên cuồng gào: "Giọng nói không đúng, người tiếp theo."
Mười ngón tay dì Tề túm chặt mái tóc lông quăn của mình, hoảng sợ nói: "Trời ạ, đứa trẻ sinh non đúng là khiến người ta bận tâm mà, thi thoảng lại phát bệnh, thật đáng thương!"
Chu Kiều đứng cạnh nhịn cười, trấn an nói: "Dì Tề, dì cứ làm việc đi, để cháu gọi anh ấy."
Cô vừa gõ cửa, Lục Hãn Kiêu cực nhanh liền mở cửa ra, mỗi ngày phải mặc một bộ quần áo mới, không trùng lặp lại đẹp trai.
Chu Kiều nhìn không sót chút nào tâm tư của anh, trái tim ngọt như rót mật. Mà dì Tề thực sự không hiểu, bưng cháo từ bếp đi ra, thiếu chút nữa bị dọa đến ném nồi, "Trời đất! Hãn Kiêu, sao cháu ở nhà mà lại đeo kính râm?"
Lục Hãn Kiêu đẩy đẩy sống mũi, trầm giọng nói: "Chuẩn bị ra ngoài mở quầy xem bói."
Dì Tề hít một hơi khí lạnh, hai tay mập mạp dơ lên che miệng chính mình.
Lục Hãn Kiêu giả bộ thâm trầm, bấm ngón tay lẩm bẩm, tay kia trong không khí quơ quơ như gà bới, sau đó chỉ Chu Kiều, "Mẹ ơi! Mệnh của em cũng quá tuyệt vời rồi!"
Chu Kiều: "..."
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu khoa trương, thần thần bí bí nói: "Không lâu nữa, em sẽ có một người bạn trai vô cùng đẹp trai."
Dì Tề nghe đến say sưa, nháy mắt mấy cái, "Cũng tính cho dì một quẻ đi."
"Dì sao?" Lục Hãn Kiêu tươi cười, tay trái tay phải vung vẩy hai cái, bắt chước động tác quỳ gối của thái giám, "Tề ma ma, tiểu nhân xin thỉnh an với ngài!"
Dì Tề tức giận duỗi tay gõ đầu anh.
"Ha ha ha ha." Lục Hãn Kiêu kéo cánh tay Chu Kiều, trốn sau lưng cô, "Ngược đãi trẻ em là phạm tội đấy!"
Chu Kiều bị anh dùng làm bia đỡ đạn xoay tới xoay lui, ngực dán lưng, thân mật giống như đang ôm ấp.
Dì Tề cũng vui vẻ đến không được, bàn chân mập mạp dẫm lên chân anh, "Không cho cháu ăn cẩu kỷ nữa." Sau đó tiếp tục quay về phòng bếp bận bịu.
Chu Kiều nghiêng đầu, nói với người đang giống như gấu Koala treo trên người mình: "Buông tay được chưa?"
Lục Hãn Kiêu bất đắc dĩ ừ một tiếng, bắt chước chó con cọ cọ lên vai cô. Anh cao 185, khom lưng làm bộ dễ thương thực sự rất đáng xấu hổ.
Chu Kiều dở khóc dở cười, "Mau buông tay."
Lục Hãn Kiêu bắt chước cô, biến giọng thành giọng nữ, nói: "Không buông đâu."
Nói xong, anh nhanh chóng ngẩng đầu, hôn lên mặt cô một cái, sau đó buông người, lùi ra xa ba thước, hai tay làm động tác đầu hàng.
Chu Kiều cứng ngắc không còn gì để nói.
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu vô tội, "Anh chỉ muốn thử xem em đã hạ sốt chưa thôi. Ai da, ánh mắt này của em rất thâm thù đại hận mà, đến đây, nếu không phục thì cho em hôn lại."
Chu Kiều vung đấm muốn đánh anh, Lục Hãn Kiêu lấy hai tay che ngực, "Em lại muốn nện thịt ở ngực người ta!"
"Thịt ngực?" Dì Tề đang ở trong phòng bếp đối với tên đồ ăn đặc biệt nhạy cảm, thò ra mái đầu lông quăn, "Hãn Kiêu, sao cháu biết trưa nay dì muốn làm món này? Hôm nay thịt rất tươi ngon, sáng này Kiều Kiều vừa cùng dì đi mua một khối."
Lục Hãn Kiêu gào thét mách tội, "Bảo sao cháu thấy như trên người bị rớt một khối thịt, hóa ra là tối qua Chu Kiều cắt mất!"
Mặt mày Chu Kiều xanh xao, "Anh lại nói lung tung."
Lục Hãn Kiêu: "Kiều Kiều ăn thịt của anh đi, ăn cũng không sao hết, cơ ngực của anh vẫn phát triển như vậy."
Chu Kiều cười đem anh đẩy ra ngoài cửa, "Đeo kính râm của anh rồi ra ngoài mở quầy xem bói đi, hôm nay không kiếm được hai trăm khối thì đừng về."
Lục Hãn Kiêu liếc phòng bếp một cái, thấy dì Tề không xuất hiện, vì vậy một tay ôm lấy Chu Kiều áp vào ngực, nhỏ giọng hỏi: "Kiếm được hai trăm khối thì chuyển anh thành chính thức được không?"
Quân lính trong lòng Chu Kiều đã lặng lẽ đầu hàng.
Mà Lục Hãn Kiêu đang bị cánh cửa ngăn ở ngoài, đứng ở tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích.
Bởi vì lúc Chu Kiều đóng cửa, đã nói rõ ràng hai chữ-
"Được nha."
- -
Lục Hãn Kiêu đi rồi, Chu Kiều suy nghĩ rất lâu, cô phát hiện lời rồi không hoàn toàn là xuất phát từ xúc động. Phương thức theo đuổi của người con trai này vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nửa điên nửa ngốc nhưng tình cảm lại chân thành, khiến mình dần dần có cảm tình.
Anh như một cái mặt trời nhỏ, mặc dù đôi lúc sẽ làm cho người ta bị phơi nắng đến gần chết, nhưng lâu dài thì vẫn là mang lại cảm giác ấm áp.
Có lẽ thử một lần, biết đâu cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Sau khi ý thức rõ ràng, Chu Kiều cảm thấy đóa hoa trong lòng đã nở được một nửa.
Cô thở phào, tâm tình vui vẻ vào nhà học bài. Đến bốn giờ chiều, Chu Kiều nói với dì Tề vừa nghỉ trưa dậy: "Dì Tề, cháu ra ngoài một chuyến, đến hiệu sách mua chút sách tham khảo ạ."
Dì Tề cẩn thận dặn dò, "Được, dì sẽ nấu cơm chờ cháu về, đi đường nhớ chú ý an toàn!"
Tầm này mặt trời chiếu vẫn khá chói mắt, Chu Kiều đem theo một cái ô che nắng, đi xe buýt ngồi ba trạm đến hiệu sách.
Đợi cô mua xong ra ngoài là một tiếng sau. Chu Kiều nhìn đồng hồ, lúc về đến nhà chắc Lục Hãn Kiêu cũng đã tan tầm trở về. Nơi này xung quanh có hai trường cấp hai, cho nên mấy quán ăn nhỏ đặc biệt nhiều. Chu Kiều chọn một cửa hàng có vẻ đáng yêu nhất, đi vào mua cho Lục Hãn Kiêu một ly trà sữa.
Cô cầm lên xe bus, chưa lúc nào có cảm giác như hiện tại, mong ngóng về nhà để nhìn thấy anh.
Trạm xe buýt đông người, Chu Kiều đang đứng dựa vào một góc đột nhiên nghe thấy một trận còi xe. Cô nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt ngừng hẳn.
Chu Chính An ngồi trong xe Mercedes, hạ cửa kính xe tươi cười với cô, "Kiều Kiều! Ba đang định đi gặp con đây, quá tốt, nhanh lên xe đi, trước tiên dẫn con đi ăn cơm."
Chu Kiều lướt mắt qua, dừng ở khuôn mặt người vừa thò đầu ra cạnh Chu Chính An. Một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ, lễ phép cười gật đầu với cô một cái.
Bên trong một quán cơm Tây.
Ba người ngồi cạnh cửa sổ, Chu Chính An cùng người phụ nữ trẻ tuổi ngồi một bên, Chu Kiều ngồi đối diện.
Hai cha con tương đối xa cách, cũng không biết là tại có thêm một nhân vật xinh đẹp bên cạnh, hay là do khoảng cách đã sớm tồn tại, bầu không khí có chút lúng túng.
Chu Chính An chưa đến năm mươi, hết sức chú trọng diện mạo, đầu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ông ta thân mật đẩy thực đơn qua, "Đây, Kiều Kiều, chọn món con thích đi."
Chu Kiều thuận theo nhận lấy, cúi đầu, nhìn một lúc lâu nhưng một chữ cũng không nhìn vào.
Chu Chính An cười hai cái, cứng ngắc ấm áp nói, "Gọi trước món cá kho đi, con thích ăn cá mà."
Chu Kiều dứt khoát đẩy thực đơn lại, "Được."
Người phụ nữ cạnh Chu Chính An cố tình lôi kéo sự chú ý, giật giật ống tay áo của ông, gắt gỏng: "Em không thể ăn cay."
Bà ta khéo léo dùng khóe mắt liếc Chu Kiều, phát hiện cô đang nhìn, liền không biến sắc hếch gò bụng hơi gồ lên của mình.
Chu Kiều nhàn nhạt dời mắt, nhìn về phía Chu Chính An, "Tùy tiện gọi gì cũng được, con không đói."
"Sao có thể tùy tiện, ba cố ý tới thăm con mà." Chu Chính An lắc mạnh đồng hồ vàng trên cổ tay, hào phóng gọi 8 món, thúc giục nhân viên phục vụ, "Mau mang thức ăn lên nhé."
Lời này nói xong, không khí cũng lặng yên.
Chu Chính An cuối cùng cũng tiến vào vấn đề chính, "Kiều Kiều, con ở chỗ Lục ca có quen chưa?"
Chu Kiều không lên tiếng, gật đầu lấy lệ một cái.
"Lục ca của con là nhân vật lợi hại, làm ăn cũng lớn, điều kiện sinh hoạt chắc chắn sẽ không kém, chẳng qua là, rốt cuộc thì con cũng không phải người nhà người ta, ở lâu chắc chắn sẽ không tiện, nói đi nói lại, con lại là con gái."
Chu Chính An nâng chén trà lên, uống một hớp.
"Mấy bữa trước ba liên tục bận rộn, không có biện pháp mà, muốn chiếu cố một gia đình lớn, người đàn ông sao có thể không bận rộn được. Kiều Kiều con là đứa bé hiểu chuyện, nhất định có thể hiểu được khổ tâm của ba." Miệng Chu Chính An liên tục đóng mở, "Mẹ của con ấy à, tính tình chính là nóng nảy, động chút liền xúc động, một số lời, con nhất định phải tự mình phân rõ đúng sai."
Chu Chính An dừng dừng, đặt chén trà xuống, tươi cười đầy mặt, "Để ba tìm người quen giúp con, thi đậu trường này khẳng định không thành vấn đề, đừng nghe mẹ con nói, học tập chỗ nào chẳng được, sao phải chạy xa như thế, nghe ba, cùng ba về tỉnh, ba hay đi vắng, trong nhà cũng không nên thường xuyên không có người."
Ông đè thấp thanh âm, nịnh nọt nói: "Ba chuẩn bị cho con một phòng rồi, đã sửa sang cho đẹp mắt. Con đến đó ở đi, yên tĩnh an tâm học tập."
"Đợi lát nữa chúng ta liền đi nói với Lục ca kia của con, dọn dẹp một chút rồi về nhà." Chu Chính An hài lòng nêu kế hoạch đã an bài ổn thỏa, thao thao bất tuyệt.
Người phụ nữ trẻ bên cạnh ông ta vừa nghe câu "chuẩn bị cho con một phòng" thì sắc mặt rõ ràng trầm xuống, không khắc chế nổi mà đánh cánh tay Chu Chính An.
"Đi thôi." Chu Chính An đơn giản là hất tay bà ta ra, từ ái nhìn về phía Chu Kiều, "Ông bà Lục là là cha nuôi mẹ nuôi của ba, Lục ca cũng coi như huynh trưởng của con, chỉ là quấy rầy lâu như thế, chung quy là không thích hợp."
Toàn bộ quá trình Chu Kiều đều trầm mặc, ban đầu còn có thể chấp nhận lý do bận bịu của ông, nhưng một câu này, dường như trong nháy mắt chọc thủng lá chắn bảo vệ cùng với dũng khí mà cô vất vả xây dựng.
Bụng chủ ý này của Chu Chính An, đơn giản là để làm chăn đệm cho kiện cáo lúc ly dị. Ông ta hiểu rõ Kim Tiểu Ngọc là chuyên gia hùng hổ gây chuyện, cũng không biết sẽ dùng con gái mà làm ra thứ kiện cáo bất lợi gì.
Chiêu bài tình cảm ai mà không biết chứ, mặt nạ giả dối của người này so với người kia còn tinh xảo hơn.
Thức ăn rất đã mang lên đủ, Chu Chính An cười tủm tỉm cho gắp cho cô một miếng cá, "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta về thu thập hành lý."
Một bữa cơm, Chu Kiều không nói một tiếng, cũng ăn không nổi mấy miếng cơm.
Chu Chính An thần sắc tự nhiên thanh toán, hỏi cô: "Có cần gọi điện cho Hãn Kiêu hay không?"
Sắc mặt Chu Kiều cực kém, không buồn trả lời.
"Cũng được, đến rồi nói sẽ có thành ý hơn."
Lúc đứng dậy ra về, người đàn bà trẻ tuổi vẫn muốn lôi kéo Chu Chính An.
"Đừng lộn xộn." Chu Chính An thấp giọng, không kiên nhẫn, "Cô lần sau lại tiếp tục tiền trảm hậu, tấu vụng trộm theo tới thì cứ chờ đấy cho tôi!"
Người phụ nữ kia oán hận líu lo, "Anh còn mua phòng cho cô ta!"
"Câm miệng!" Chu Chính An trách mắng, thanh âm thấp hơn, "Có người nói cho tôi biết, Kim Tiểu Ngọc đã làm một cái chứng cớ bất lợi cho tôi để Kiều Kiều ký tên, lúc li hôn nếu pháp luật phán quyết tôi sai lầm nhiều hơn, tài sản sẽ phân cho người phụ nữ kia hơn một nửa!"
Chu Kiều đứng phía sau, khoanh tay cầm theo trà sữa mua cho Lục Hãn Kiêu.
Chu Chính An không có cho cô thời gian cự tuyệt, lái xe hướng thẳng nhà mà đi.
- -
"Mẹ kiếp, dì Tề, con cá này cũng quá khó nấu đi."
Trong phòng bếp, Lục Hãn Kiêu đang đeo tạp dề, vung nồi vung tay luống cuống xào thức ăn.
Dì Tề đứng bên cạnh chỉ đạo, cũng sắp phát điên, "Ngừng, ngừng lại! Chao ôi không cần cho muối. Trời ạ! Đưa cho dì đi!"
"Không đưa." lòng Lục Hãn Kiêu đã có dự tính, "Cháu muốn xếp món cá thành hình trái tim."
Đang nói, chuông cửa vang lên, dì Tề vui vẻ nói: "Nhất định là Kiều Kiều trở về."
"Cháu đi mở cửa!" Lục Hãn Kiêu quăng muôi, một ngày không gặp như cách ba thu, trước khi vào nhà cho cô ấy một cái chụt chụt là tốt nhất.
Lục Hãn Kiêu kéo cửa ra, "Bảo bối ơi em..."
Chu Kiều đứng cạnh Chu Chính An, ông cười chào hỏi: "Chào cháu, Hãn Kiêu."
Lục Hãn Kiêu chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn ông ta một cái, sau đó ánh mắt toàn bộ đều hướng về Chu Kiều.
Xuất phát từ lễ phép, hắn nhường đường mời người vào nhà.
Chu Chính An không nghĩ quá nhiều, trong chốc lát bày tỏ rõ mục đích đến.
Lời vừa dứt, không khí giống như đóng băng lại.
Trầm mặc đúng một phút, Lục Hãn Kiêu mới gần như nghiền nát hàm răng mở miệng, "Ông muốn dẫn cô ấy đi?"
"Đúng đúng đúng." Chu Chính An chưa phát hiện có vấn đề, nói năng có đạo lý rõ ràng phân tích, "Chú đến đón con bé, Hãn Kiêu à, thời gian này quấy rầy cháu rồi, chú..."
"Ông coi chỗ tôi như nhà trọ sao?" Lục Hãn Kiêu lạnh lùng cắt đứt, cười như không cười nói: "Ông muốn quấy rầy thì quấy rầy, không muốn nữa thì thôi sao?"
"Cái này..." Chu Chính An có chút không hiểu rõ.
Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt phát hỏa, một cước đá bay cái ghế cạnh bàn ăn. Cái ghế kia vốn làm bằng gỗ cực kỳ chắc chắn nhưng chịu cú đá này liền rơi xuống đất, một tiếng nứt gãy vang lên, có thể thấy rõ hắn đã dùng mười phần khí lực.
"Em đồng ý?" Lục Hãn Kiêu trừng mắt nói với Chu Kiều.
Chu Kiều nhìn phía anh, vô thức mở miệng, "Em..."
"Đúng vậy, Kiều Kiều đã đồng ý." Chu Chính An không ý thức được mà đổ thêm dầu vào lửa.
"F*ck!" Lục Hãn Kiêu nổi trận lôi đình, trực tiếp gào với Chu Kiều như mất trí, "Con mẹ nó em rốt cuộc có tim hay không!"
Nói xong, anh bước đến phòng ngủ, đem cửa đóng sầm một cái, ném lại một câu- "Còn tiếp tục mặt dày mày dạn với em, ông đây sẽ theo họ em!"
Phòng khách nháy mắt yên tĩnh.
Chu Chính An đứng cứng ngắc một hồi, một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, "Này, đây là thái độ gì thế. Kiều Kiều, cậu ta bình thường cũng..."
"Ba về đi." Chu Kiều đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
"Con sẽ không đi cùng ba."
"Tại sao?"
"Con thích anh ấy."
"..." Chu Chính An không thể tin nổi, "Con, con nói cái gì?"
Chu Kiều nhẹ nhàng đem lời vừa rồi nói lại một lần. Lời vừa nói xong, cô bị tát một cái vang dội.
- -
Lục Hãn Kiêu trong phòng ngủ hoàn toàn không biết chuyện phát sinh bên ngoài. Anh đang lửa giận đầy mình, vừa tức vừa đau lòng.
Thời điểm tiếng đập cửa vang lên, anh giận dỗi không buồn để ý tới. Sau hai ba lần gõ, tiếng động không còn nhưng di động thì vang lên.
Chu Kiều gửi weixin tới-
[Chân có đau không?]
Hoá ra cô ấy còn nhớ sao, vừa rồi cái chân đá ghế của Lục Hãn Kiêu đau đến suýt khóc, thực sự là mẹ nó đau.
Cô lại gửi tới một tin nhắn: [Em mua trà sữa cho anh.]
Chu Kiều đứng ở cửa, nhìn chằm chằm màn hình không dám dời mắt.
Một lát sau, cửa "cạch" một tiếng vang lên, chậm rãi mở một khe nhỏ.
Lục Hãn Kiêu vẫn đang tức giận, đem tay phải vươn ra, không buồn gặp người, chỉ cứng rắn bỏ lại bốn chữ, "Trà sữa của anh đâu?"
Nhưng mà anh chờ được, lại là một bàn tay mềm mại.
Chu Kiều chủ động cầm tay anh, sau đó mạnh mẽ đẩy cửa ra, hai người một cao một thấp mặt đối mặt.
Lục Hãn Kiêu nhanh chóng phát hiện má phải của cô sưng đỏ, cũng chính phát hiện này khiến trong nháy mắt, toàn bộ buồn bực bị phẫn nộ cùng đau lòng thay thế. Anh nghiến răng nghiến lợi, "Ông ta đánh em?"
Chu Kiều nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, ý bảo anh đừng hỏi.
Một giây sau, cô bước tới ôm lấy cổ Lục Hãn Kiêu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Nhìn đôi mắt hoảng sợ cùng không tin nổi của anh, Chu Kiều thỏa mãn nhắm mắt-
Đoá hoa nở được một nửa trong lòng cô, cuối cùng hoàn toàn nở rộ.
Hóa ra tình cảm đến một mức độ nhất định, rất nhiều việc sẽ phát sinh một cách cách tự nhiên.
Lục Hãn Kiêu sợ Chu Kiều đổi ý, lại chỉ chỉ thùng rác mới tinh bên cạnh bàn đọc sách, nói: "Em xem, trời sinh đầu anh đã to, nhét đầu thôi đã không vừa rồi."
Chu Kiều cảm thấy buồn cười, "Nhưng em cũng không có thùng rác lớn đến như vậy."
"Biến rác thành bảo vật có được không." Lục Hãn Kiêu nói: "Toàn thân anh đều là bảo vật, ở cùng một chỗ với anh em cũng biết anh rất tốt mà."
Chu Kiều rút tay từ lòng bàn tay anh về, từ trên giường bước xuống đi ra ngoài.
Lục Hãn Kiêu ngồi thẳng người, vội vàng hô to: "Nữ thí chủ xin dừng bước, bà chủ, nữ chủ nhân à, em quên cầm theo rác rồi!"
Chu Kiều đưa lưng về phía anh, khóe môi hơi cong, "Trước hết cứ để lại đấy, chờ em dọn dẹp xong sẽ đến thu về."
Lục Hãn Kiêu ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận suy tư ba giây đồng hồ, sau đó hưng phấn "YES!" một tiếng, gào với bóng lưng cô: "Anh cả người săn chắc vô cùng, không chiếm nhiều diện tích, ngồi xổm chỗ nào cũng được!"
Chu Kiều càng vui vẻ hơn.
"Đợi chút." Lục Hãn Kiêu chân không nhảy xuống đất, chạy như gió đến trước mặt cô.
Trán Chu Kiều vẫn đang dán miếng hạ sốt, bộ dáng có chút buồn cười, hai người anh nhìn em em nhìn anh, không hiểu anh lại muốn làm gì.
Lục Hãn Kiêu nuốt nước miếng một cái, tim đập bình bịch, căng thẳng hỏi: "Anh có thể hôn em một cái không?"
"..." Huyết áp Chu Kiều tăng vọt.
Không đợi trả lời môi Lục Hãn Kiêu đã dán lên má phải cô, "chụt" một tiếng rất vang dội.
Hôn xong, anh co cẳng chạy về phía giường, chôn đầu vào gối, "Sáng mai anh muốn ăn ba bát cơm!"
Chu Kiều giống như tượng gỗ trở về phòng mình, đóng cửa lại hồi lâu, cô mới đưa tay sờ sờ chỗ vừa bị anh hôn... nóng rần, so nhiệt độ cơ thể đang sốt còn nóng hơn. Chu Kiều yên lặng nghĩ, "Ngày mai em cũng muốn ăn ba bát cơm."
Từ sau đêm đó, quan hệ hai người rõ ràng lại tiến thêm một bước.
Dè dặt, không vạch trần nhưng trong lòng lại mang mong đợi, đại khái chính là thời kỳ ái muội trong truyền thuyết đi.
Ngay cả dì Tề cũng phát hiện có chút không thích hợp, chẳng hạn như sáng nay, bà dậy thật sớm nấu ăn rồi gọi Lục Hãn Kiêu rời giường, thế nhưng Lục ba tuổi dứt khoát không mở cửa, cách cánh cửa điên cuồng gào: "Giọng nói không đúng, người tiếp theo."
Mười ngón tay dì Tề túm chặt mái tóc lông quăn của mình, hoảng sợ nói: "Trời ạ, đứa trẻ sinh non đúng là khiến người ta bận tâm mà, thi thoảng lại phát bệnh, thật đáng thương!"
Chu Kiều đứng cạnh nhịn cười, trấn an nói: "Dì Tề, dì cứ làm việc đi, để cháu gọi anh ấy."
Cô vừa gõ cửa, Lục Hãn Kiêu cực nhanh liền mở cửa ra, mỗi ngày phải mặc một bộ quần áo mới, không trùng lặp lại đẹp trai.
Chu Kiều nhìn không sót chút nào tâm tư của anh, trái tim ngọt như rót mật. Mà dì Tề thực sự không hiểu, bưng cháo từ bếp đi ra, thiếu chút nữa bị dọa đến ném nồi, "Trời đất! Hãn Kiêu, sao cháu ở nhà mà lại đeo kính râm?"
Lục Hãn Kiêu đẩy đẩy sống mũi, trầm giọng nói: "Chuẩn bị ra ngoài mở quầy xem bói."
Dì Tề hít một hơi khí lạnh, hai tay mập mạp dơ lên che miệng chính mình.
Lục Hãn Kiêu giả bộ thâm trầm, bấm ngón tay lẩm bẩm, tay kia trong không khí quơ quơ như gà bới, sau đó chỉ Chu Kiều, "Mẹ ơi! Mệnh của em cũng quá tuyệt vời rồi!"
Chu Kiều: "..."
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu khoa trương, thần thần bí bí nói: "Không lâu nữa, em sẽ có một người bạn trai vô cùng đẹp trai."
Dì Tề nghe đến say sưa, nháy mắt mấy cái, "Cũng tính cho dì một quẻ đi."
"Dì sao?" Lục Hãn Kiêu tươi cười, tay trái tay phải vung vẩy hai cái, bắt chước động tác quỳ gối của thái giám, "Tề ma ma, tiểu nhân xin thỉnh an với ngài!"
Dì Tề tức giận duỗi tay gõ đầu anh.
"Ha ha ha ha." Lục Hãn Kiêu kéo cánh tay Chu Kiều, trốn sau lưng cô, "Ngược đãi trẻ em là phạm tội đấy!"
Chu Kiều bị anh dùng làm bia đỡ đạn xoay tới xoay lui, ngực dán lưng, thân mật giống như đang ôm ấp.
Dì Tề cũng vui vẻ đến không được, bàn chân mập mạp dẫm lên chân anh, "Không cho cháu ăn cẩu kỷ nữa." Sau đó tiếp tục quay về phòng bếp bận bịu.
Chu Kiều nghiêng đầu, nói với người đang giống như gấu Koala treo trên người mình: "Buông tay được chưa?"
Lục Hãn Kiêu bất đắc dĩ ừ một tiếng, bắt chước chó con cọ cọ lên vai cô. Anh cao 185, khom lưng làm bộ dễ thương thực sự rất đáng xấu hổ.
Chu Kiều dở khóc dở cười, "Mau buông tay."
Lục Hãn Kiêu bắt chước cô, biến giọng thành giọng nữ, nói: "Không buông đâu."
Nói xong, anh nhanh chóng ngẩng đầu, hôn lên mặt cô một cái, sau đó buông người, lùi ra xa ba thước, hai tay làm động tác đầu hàng.
Chu Kiều cứng ngắc không còn gì để nói.
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu vô tội, "Anh chỉ muốn thử xem em đã hạ sốt chưa thôi. Ai da, ánh mắt này của em rất thâm thù đại hận mà, đến đây, nếu không phục thì cho em hôn lại."
Chu Kiều vung đấm muốn đánh anh, Lục Hãn Kiêu lấy hai tay che ngực, "Em lại muốn nện thịt ở ngực người ta!"
"Thịt ngực?" Dì Tề đang ở trong phòng bếp đối với tên đồ ăn đặc biệt nhạy cảm, thò ra mái đầu lông quăn, "Hãn Kiêu, sao cháu biết trưa nay dì muốn làm món này? Hôm nay thịt rất tươi ngon, sáng này Kiều Kiều vừa cùng dì đi mua một khối."
Lục Hãn Kiêu gào thét mách tội, "Bảo sao cháu thấy như trên người bị rớt một khối thịt, hóa ra là tối qua Chu Kiều cắt mất!"
Mặt mày Chu Kiều xanh xao, "Anh lại nói lung tung."
Lục Hãn Kiêu: "Kiều Kiều ăn thịt của anh đi, ăn cũng không sao hết, cơ ngực của anh vẫn phát triển như vậy."
Chu Kiều cười đem anh đẩy ra ngoài cửa, "Đeo kính râm của anh rồi ra ngoài mở quầy xem bói đi, hôm nay không kiếm được hai trăm khối thì đừng về."
Lục Hãn Kiêu liếc phòng bếp một cái, thấy dì Tề không xuất hiện, vì vậy một tay ôm lấy Chu Kiều áp vào ngực, nhỏ giọng hỏi: "Kiếm được hai trăm khối thì chuyển anh thành chính thức được không?"
Quân lính trong lòng Chu Kiều đã lặng lẽ đầu hàng.
Mà Lục Hãn Kiêu đang bị cánh cửa ngăn ở ngoài, đứng ở tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích.
Bởi vì lúc Chu Kiều đóng cửa, đã nói rõ ràng hai chữ-
"Được nha."
- -
Lục Hãn Kiêu đi rồi, Chu Kiều suy nghĩ rất lâu, cô phát hiện lời rồi không hoàn toàn là xuất phát từ xúc động. Phương thức theo đuổi của người con trai này vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nửa điên nửa ngốc nhưng tình cảm lại chân thành, khiến mình dần dần có cảm tình.
Anh như một cái mặt trời nhỏ, mặc dù đôi lúc sẽ làm cho người ta bị phơi nắng đến gần chết, nhưng lâu dài thì vẫn là mang lại cảm giác ấm áp.
Có lẽ thử một lần, biết đâu cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Sau khi ý thức rõ ràng, Chu Kiều cảm thấy đóa hoa trong lòng đã nở được một nửa.
Cô thở phào, tâm tình vui vẻ vào nhà học bài. Đến bốn giờ chiều, Chu Kiều nói với dì Tề vừa nghỉ trưa dậy: "Dì Tề, cháu ra ngoài một chuyến, đến hiệu sách mua chút sách tham khảo ạ."
Dì Tề cẩn thận dặn dò, "Được, dì sẽ nấu cơm chờ cháu về, đi đường nhớ chú ý an toàn!"
Tầm này mặt trời chiếu vẫn khá chói mắt, Chu Kiều đem theo một cái ô che nắng, đi xe buýt ngồi ba trạm đến hiệu sách.
Đợi cô mua xong ra ngoài là một tiếng sau. Chu Kiều nhìn đồng hồ, lúc về đến nhà chắc Lục Hãn Kiêu cũng đã tan tầm trở về. Nơi này xung quanh có hai trường cấp hai, cho nên mấy quán ăn nhỏ đặc biệt nhiều. Chu Kiều chọn một cửa hàng có vẻ đáng yêu nhất, đi vào mua cho Lục Hãn Kiêu một ly trà sữa.
Cô cầm lên xe bus, chưa lúc nào có cảm giác như hiện tại, mong ngóng về nhà để nhìn thấy anh.
Trạm xe buýt đông người, Chu Kiều đang đứng dựa vào một góc đột nhiên nghe thấy một trận còi xe. Cô nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt ngừng hẳn.
Chu Chính An ngồi trong xe Mercedes, hạ cửa kính xe tươi cười với cô, "Kiều Kiều! Ba đang định đi gặp con đây, quá tốt, nhanh lên xe đi, trước tiên dẫn con đi ăn cơm."
Chu Kiều lướt mắt qua, dừng ở khuôn mặt người vừa thò đầu ra cạnh Chu Chính An. Một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ, lễ phép cười gật đầu với cô một cái.
Bên trong một quán cơm Tây.
Ba người ngồi cạnh cửa sổ, Chu Chính An cùng người phụ nữ trẻ tuổi ngồi một bên, Chu Kiều ngồi đối diện.
Hai cha con tương đối xa cách, cũng không biết là tại có thêm một nhân vật xinh đẹp bên cạnh, hay là do khoảng cách đã sớm tồn tại, bầu không khí có chút lúng túng.
Chu Chính An chưa đến năm mươi, hết sức chú trọng diện mạo, đầu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ông ta thân mật đẩy thực đơn qua, "Đây, Kiều Kiều, chọn món con thích đi."
Chu Kiều thuận theo nhận lấy, cúi đầu, nhìn một lúc lâu nhưng một chữ cũng không nhìn vào.
Chu Chính An cười hai cái, cứng ngắc ấm áp nói, "Gọi trước món cá kho đi, con thích ăn cá mà."
Chu Kiều dứt khoát đẩy thực đơn lại, "Được."
Người phụ nữ cạnh Chu Chính An cố tình lôi kéo sự chú ý, giật giật ống tay áo của ông, gắt gỏng: "Em không thể ăn cay."
Bà ta khéo léo dùng khóe mắt liếc Chu Kiều, phát hiện cô đang nhìn, liền không biến sắc hếch gò bụng hơi gồ lên của mình.
Chu Kiều nhàn nhạt dời mắt, nhìn về phía Chu Chính An, "Tùy tiện gọi gì cũng được, con không đói."
"Sao có thể tùy tiện, ba cố ý tới thăm con mà." Chu Chính An lắc mạnh đồng hồ vàng trên cổ tay, hào phóng gọi 8 món, thúc giục nhân viên phục vụ, "Mau mang thức ăn lên nhé."
Lời này nói xong, không khí cũng lặng yên.
Chu Chính An cuối cùng cũng tiến vào vấn đề chính, "Kiều Kiều, con ở chỗ Lục ca có quen chưa?"
Chu Kiều không lên tiếng, gật đầu lấy lệ một cái.
"Lục ca của con là nhân vật lợi hại, làm ăn cũng lớn, điều kiện sinh hoạt chắc chắn sẽ không kém, chẳng qua là, rốt cuộc thì con cũng không phải người nhà người ta, ở lâu chắc chắn sẽ không tiện, nói đi nói lại, con lại là con gái."
Chu Chính An nâng chén trà lên, uống một hớp.
"Mấy bữa trước ba liên tục bận rộn, không có biện pháp mà, muốn chiếu cố một gia đình lớn, người đàn ông sao có thể không bận rộn được. Kiều Kiều con là đứa bé hiểu chuyện, nhất định có thể hiểu được khổ tâm của ba." Miệng Chu Chính An liên tục đóng mở, "Mẹ của con ấy à, tính tình chính là nóng nảy, động chút liền xúc động, một số lời, con nhất định phải tự mình phân rõ đúng sai."
Chu Chính An dừng dừng, đặt chén trà xuống, tươi cười đầy mặt, "Để ba tìm người quen giúp con, thi đậu trường này khẳng định không thành vấn đề, đừng nghe mẹ con nói, học tập chỗ nào chẳng được, sao phải chạy xa như thế, nghe ba, cùng ba về tỉnh, ba hay đi vắng, trong nhà cũng không nên thường xuyên không có người."
Ông đè thấp thanh âm, nịnh nọt nói: "Ba chuẩn bị cho con một phòng rồi, đã sửa sang cho đẹp mắt. Con đến đó ở đi, yên tĩnh an tâm học tập."
"Đợi lát nữa chúng ta liền đi nói với Lục ca kia của con, dọn dẹp một chút rồi về nhà." Chu Chính An hài lòng nêu kế hoạch đã an bài ổn thỏa, thao thao bất tuyệt.
Người phụ nữ trẻ bên cạnh ông ta vừa nghe câu "chuẩn bị cho con một phòng" thì sắc mặt rõ ràng trầm xuống, không khắc chế nổi mà đánh cánh tay Chu Chính An.
"Đi thôi." Chu Chính An đơn giản là hất tay bà ta ra, từ ái nhìn về phía Chu Kiều, "Ông bà Lục là là cha nuôi mẹ nuôi của ba, Lục ca cũng coi như huynh trưởng của con, chỉ là quấy rầy lâu như thế, chung quy là không thích hợp."
Toàn bộ quá trình Chu Kiều đều trầm mặc, ban đầu còn có thể chấp nhận lý do bận bịu của ông, nhưng một câu này, dường như trong nháy mắt chọc thủng lá chắn bảo vệ cùng với dũng khí mà cô vất vả xây dựng.
Bụng chủ ý này của Chu Chính An, đơn giản là để làm chăn đệm cho kiện cáo lúc ly dị. Ông ta hiểu rõ Kim Tiểu Ngọc là chuyên gia hùng hổ gây chuyện, cũng không biết sẽ dùng con gái mà làm ra thứ kiện cáo bất lợi gì.
Chiêu bài tình cảm ai mà không biết chứ, mặt nạ giả dối của người này so với người kia còn tinh xảo hơn.
Thức ăn rất đã mang lên đủ, Chu Chính An cười tủm tỉm cho gắp cho cô một miếng cá, "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta về thu thập hành lý."
Một bữa cơm, Chu Kiều không nói một tiếng, cũng ăn không nổi mấy miếng cơm.
Chu Chính An thần sắc tự nhiên thanh toán, hỏi cô: "Có cần gọi điện cho Hãn Kiêu hay không?"
Sắc mặt Chu Kiều cực kém, không buồn trả lời.
"Cũng được, đến rồi nói sẽ có thành ý hơn."
Lúc đứng dậy ra về, người đàn bà trẻ tuổi vẫn muốn lôi kéo Chu Chính An.
"Đừng lộn xộn." Chu Chính An thấp giọng, không kiên nhẫn, "Cô lần sau lại tiếp tục tiền trảm hậu, tấu vụng trộm theo tới thì cứ chờ đấy cho tôi!"
Người phụ nữ kia oán hận líu lo, "Anh còn mua phòng cho cô ta!"
"Câm miệng!" Chu Chính An trách mắng, thanh âm thấp hơn, "Có người nói cho tôi biết, Kim Tiểu Ngọc đã làm một cái chứng cớ bất lợi cho tôi để Kiều Kiều ký tên, lúc li hôn nếu pháp luật phán quyết tôi sai lầm nhiều hơn, tài sản sẽ phân cho người phụ nữ kia hơn một nửa!"
Chu Kiều đứng phía sau, khoanh tay cầm theo trà sữa mua cho Lục Hãn Kiêu.
Chu Chính An không có cho cô thời gian cự tuyệt, lái xe hướng thẳng nhà mà đi.
- -
"Mẹ kiếp, dì Tề, con cá này cũng quá khó nấu đi."
Trong phòng bếp, Lục Hãn Kiêu đang đeo tạp dề, vung nồi vung tay luống cuống xào thức ăn.
Dì Tề đứng bên cạnh chỉ đạo, cũng sắp phát điên, "Ngừng, ngừng lại! Chao ôi không cần cho muối. Trời ạ! Đưa cho dì đi!"
"Không đưa." lòng Lục Hãn Kiêu đã có dự tính, "Cháu muốn xếp món cá thành hình trái tim."
Đang nói, chuông cửa vang lên, dì Tề vui vẻ nói: "Nhất định là Kiều Kiều trở về."
"Cháu đi mở cửa!" Lục Hãn Kiêu quăng muôi, một ngày không gặp như cách ba thu, trước khi vào nhà cho cô ấy một cái chụt chụt là tốt nhất.
Lục Hãn Kiêu kéo cửa ra, "Bảo bối ơi em..."
Chu Kiều đứng cạnh Chu Chính An, ông cười chào hỏi: "Chào cháu, Hãn Kiêu."
Lục Hãn Kiêu chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn ông ta một cái, sau đó ánh mắt toàn bộ đều hướng về Chu Kiều.
Xuất phát từ lễ phép, hắn nhường đường mời người vào nhà.
Chu Chính An không nghĩ quá nhiều, trong chốc lát bày tỏ rõ mục đích đến.
Lời vừa dứt, không khí giống như đóng băng lại.
Trầm mặc đúng một phút, Lục Hãn Kiêu mới gần như nghiền nát hàm răng mở miệng, "Ông muốn dẫn cô ấy đi?"
"Đúng đúng đúng." Chu Chính An chưa phát hiện có vấn đề, nói năng có đạo lý rõ ràng phân tích, "Chú đến đón con bé, Hãn Kiêu à, thời gian này quấy rầy cháu rồi, chú..."
"Ông coi chỗ tôi như nhà trọ sao?" Lục Hãn Kiêu lạnh lùng cắt đứt, cười như không cười nói: "Ông muốn quấy rầy thì quấy rầy, không muốn nữa thì thôi sao?"
"Cái này..." Chu Chính An có chút không hiểu rõ.
Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt phát hỏa, một cước đá bay cái ghế cạnh bàn ăn. Cái ghế kia vốn làm bằng gỗ cực kỳ chắc chắn nhưng chịu cú đá này liền rơi xuống đất, một tiếng nứt gãy vang lên, có thể thấy rõ hắn đã dùng mười phần khí lực.
"Em đồng ý?" Lục Hãn Kiêu trừng mắt nói với Chu Kiều.
Chu Kiều nhìn phía anh, vô thức mở miệng, "Em..."
"Đúng vậy, Kiều Kiều đã đồng ý." Chu Chính An không ý thức được mà đổ thêm dầu vào lửa.
"F*ck!" Lục Hãn Kiêu nổi trận lôi đình, trực tiếp gào với Chu Kiều như mất trí, "Con mẹ nó em rốt cuộc có tim hay không!"
Nói xong, anh bước đến phòng ngủ, đem cửa đóng sầm một cái, ném lại một câu- "Còn tiếp tục mặt dày mày dạn với em, ông đây sẽ theo họ em!"
Phòng khách nháy mắt yên tĩnh.
Chu Chính An đứng cứng ngắc một hồi, một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, "Này, đây là thái độ gì thế. Kiều Kiều, cậu ta bình thường cũng..."
"Ba về đi." Chu Kiều đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
"Con sẽ không đi cùng ba."
"Tại sao?"
"Con thích anh ấy."
"..." Chu Chính An không thể tin nổi, "Con, con nói cái gì?"
Chu Kiều nhẹ nhàng đem lời vừa rồi nói lại một lần. Lời vừa nói xong, cô bị tát một cái vang dội.
- -
Lục Hãn Kiêu trong phòng ngủ hoàn toàn không biết chuyện phát sinh bên ngoài. Anh đang lửa giận đầy mình, vừa tức vừa đau lòng.
Thời điểm tiếng đập cửa vang lên, anh giận dỗi không buồn để ý tới. Sau hai ba lần gõ, tiếng động không còn nhưng di động thì vang lên.
Chu Kiều gửi weixin tới-
[Chân có đau không?]
Hoá ra cô ấy còn nhớ sao, vừa rồi cái chân đá ghế của Lục Hãn Kiêu đau đến suýt khóc, thực sự là mẹ nó đau.
Cô lại gửi tới một tin nhắn: [Em mua trà sữa cho anh.]
Chu Kiều đứng ở cửa, nhìn chằm chằm màn hình không dám dời mắt.
Một lát sau, cửa "cạch" một tiếng vang lên, chậm rãi mở một khe nhỏ.
Lục Hãn Kiêu vẫn đang tức giận, đem tay phải vươn ra, không buồn gặp người, chỉ cứng rắn bỏ lại bốn chữ, "Trà sữa của anh đâu?"
Nhưng mà anh chờ được, lại là một bàn tay mềm mại.
Chu Kiều chủ động cầm tay anh, sau đó mạnh mẽ đẩy cửa ra, hai người một cao một thấp mặt đối mặt.
Lục Hãn Kiêu nhanh chóng phát hiện má phải của cô sưng đỏ, cũng chính phát hiện này khiến trong nháy mắt, toàn bộ buồn bực bị phẫn nộ cùng đau lòng thay thế. Anh nghiến răng nghiến lợi, "Ông ta đánh em?"
Chu Kiều nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, ý bảo anh đừng hỏi.
Một giây sau, cô bước tới ôm lấy cổ Lục Hãn Kiêu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Nhìn đôi mắt hoảng sợ cùng không tin nổi của anh, Chu Kiều thỏa mãn nhắm mắt-
Đoá hoa nở được một nửa trong lòng cô, cuối cùng hoàn toàn nở rộ.