Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch
Chương 36: Kẻ thù sát thân
Bạch Giang Xuyên nấu bữa sáng xong, hưng phấn bưng lên đút cô ăn, mới vừa vào cửa đã thấy cô bất ngờ giấu thứ gì đó dưới gối, yeutruyen.net cảnh giác nhìn hắn một cái.
“Em giấu cái gì đó?” Khóe miệng của hắn mím lại, nghiêm túc đi qua, đặt bữa sáng ở đầu giường, dứt khoát vặn tay cô, lấy ra khỏi gối, phát hiện phía dưới là một chiếc điện thoại.
“Em cầm điện thoại làm gì? Em nói chuyện với ai!”
“Tôi không có.”
“Không có? Không có thì em cầm điện thoại làm gì? Em nghĩ ông đây bị mù sao! Có phải em nói chuyện với thằng kia hay không!”
Hắn tức giận mở màn hình, phát hiện chỉ là một trò chơi thì lập tức sửng sốt.
Lật Thế vô cảm nhìn hắn, Bạch Giang Xuyên mở lịch sử điện thoại cũng không tìm ra cô vừa làm gì, dường như chỉ là chơi trò chơi.
Bỗng nhiên có chút xấu hổ, do hắn nghĩ nhiều rồi.
“Chơi, chơi game mà thôi, đâu phải tôi không cho em chơi, làm gì mà trốn trốn tránh tránh, tôi còn tưởng rằng em nói chuyện phiếm với thằng kia đấy.”
Cô ừ một tiếng, lấy cháo ở đầu giường chuẩn bị ăn.
“Từ từ, nóng!” Bạch Giang Xuyên đoạt lại, ngồi ở bên cạnh cô, dùng muỗng trộn đều, vừa thổi vừa trộn, múc lên một muỗng, nhấp một ngụm kiểm tra độ ấm mới đưa tới bên miệng cô.
Hắn mặc một cái quần dài vải nhung màu trắng, trông rất giống người đàn ông của gia đình, mái tóc dài được hắn dùng kẹp kẹp lên, tóc mái vuốt hết ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, mày kiếm sắc bén.
Đơn giản vì Lật Thế từng nói hắn như thế này tương đối đẹp.
Ăn hai ngụm, cô xoay đầu, tránh cháo hắn đưa qua.
“Sao vậy, không ăn sao?”
“Bụng căng rồi.”
“Mới ăn hai ngụm, sao lại no được? Uống cho xong!”
Lật Thế trừng hắn: “Anh đào tinh dịch trong bụng tôi ra đi.”
Ngày hôm qua hành sự dưới tán cây xong, ôm về phòng ngủ còn làm cô thêm một lần, yeutruyen.net tinh dịch bị nút bình bịt kín, bây giờ còn căng tròn bụng.
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Ngoan, ăn chén này xong tôi sẽ móc ra cho em.”
Lật Thế cúi đầu không nhìn hắn, dù sao cũng không uống, Bạch Giang Xuyên đành phải ôm cô đi vào phòng vệ sinh.
Vào buổi chiều, hắn xem TV ở phòng khách với cô, chiếc TV chưa từng mở lên vậy mà lại dùng được, Bạch Giang Xuyên chưa bao giờ xem những thứ này nên không hề thấy thú vị, nhưng khi ở bên Lật Thế thì hắn luôn cảm thấy làm gì cũng rất vui.
Bin Laden tựa lên chân Bạch Giang Xuyên, cụp lỗ tai, mắt thỉnh thoảng nhìn hắn, rồi nhìn sang TV.
Màn hình đang chiếu kênh thiếu nhi, Lật Thế như đứng đống lửa, ngồi đống than, mày nhăn chặt hơn, ít nhất Bạch Giang Xuyên ở bên cạnh vẫn chưa nhận ra sự khác thường của cô, ôm eo cô, tựa lên người cô, lực chú ý đã hoàn toàn đặt lên TV.
Mãi cho đến khi Bin Laden đột nhiên ngồi dậy, sủa điên cuồng ra bên ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên quay đầu, nhanh chóng xuống sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa lớn của trang viên, mơ hồ trông thấy có mấy chiếc xe tiến vào, thầm kêu không ổn.
Đó là xe của Bạch Thanh, ông ta tới nơi này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Bạch Giang Xuyên quay đầu lại bế Lật Thế đang ngồi trên sofa lên: “Có người tới bắt chúng ta, chúng ta chạy từ cửa sau, Bin Laden đuổi theo!”
“Áu!”
Biệt thự cách con đường sau trang viên một đoạn đường rất dài, bọn họ lái xe tới thì càng dễ dàng đuổi kịp, trong tay hắn không có bất cứ món vũ khí nào có thể tự bảo vệ mình, chỉ có một con chó, chiếc xe phía sau cũng đã phát hiện bọn họ.
Cửa sổ trên của xe đột nhiên mở ra, tay súng bắn tỉa đã gác súng lên, nheo đôi mắt, tia lazer màu đỏ nhắm vào bọn họ.
“Gâu! Gâu!” Bin Laden dùng hết sức gào rống, Bạch Giang Xuyên ôm chặt người trong lồng ngực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, giây tiếp theo khi gã nổ súng, hắn che đầu Lật Thế ngã xuống đất trước.
Tiếng đạn vụt từ xa tới, sức giật kéo ra sau, viên đạn tỏa khói nóng cắt đứt không khí xẹt qua.
Tiếng chó đột nhiên biến mất, Bạch Giang Xuyên còn chưa đoán được đã xảy ra chuyện gì, quỳ trên đất quay đầu lại, nhìn thấy bốn chân của Bin Laden ngã xuống đất, thở thoi thóp há miệng, viên đạn cắm vào thân thể nó, thè lưỡi, ánh mắt vẫn đang nhìn hắn.
“Bin Laden……”
Mắt hắn đỏ lên, nghẹn ngào gào rống: “Bin Laden!”
Tốc độ xe chậm lại, tay súng bắn tỉa lên đạn một lần nữa, Bạch Giang Xuyên hít mũi, che đầu Lật Thế tựa lên ngực mình, chật vật bò dậy chạy tiếp về phía trước.
“Dừng lại.” Bạch Thanh ngồi ở ghế phụ đột nhiên mở miệng.
“Dạ.”
Gã cất súng, tháo kính chống sáng ở mắt phải xuống, cúi xuống cửa nóc xe, tốc độ xe cũng chậm rãi hạ xuống, ngừng ở bên cạnh xác của nó.
Bạch Thanh mở tin nhắn điện thoại, mắt nhìn bọn họ chạy đi, cười lạnh: “Cô gái đó chỉ nói giết con chó kia, thế thì thỏa mãn nó đi, tôi cũng muốn nhìn xem có thể khiến Bạch Giang Xuyên trở nên thế nào.”
Bạch Giang Xuyên chạy đến con đường nhỏ sau rừng cây của trang viên, hắn ôm Lật Thế chạy rất xa, mệt đến đổ mồ hôi đầy mũi, dường như sắp không tìm thấy đường trở về, chung quanh đều là đá và nhánh cây, cuối cùng hắn cũng kiệt sức, đặt cô ngồi xuống một tảng đá to, hắn thì ngồi xổm trên mặt đất chảy nước mắt nước mũi
Lật Thế chống lên tảng đá lạnh lẽo, cúi đầu nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp, bầu trời bị nhánh cây che lấp, chỉ có thể trông thấy vài đám mây trắng.
“Hức… hức aaaaaaa.”
Khóc đáng thương.
Lật Thế co hai chân, thấy hắn chôn mặt vào giữa hai chân, tiếng sụt sịt lại vang lên.
Con chó kia trông có vẻ đã 7 8 tuổi rồi, ở cạnh hắn thời gian dài như vậy, nếu chết đi thì chắc chắn rất đau khổ, dù gì cũng xem nó như người nhà rồi.
Cô định lên tiếng gọi tên hắn, Bạch Giang Xuyên bỗng nhiên đứng lên, ôm vai cô, ôm đến nỗi xương cô cũng đau, khóc lóc nói với cô.
“Tôi chỉ còn lại một mình em, hức tôi chỉ còn em, đừng rời khỏi tôi, cầu xin em đó Lật Thế, tôi rất sợ hãi, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
Nép vào trong lồng ngực hắn, hô hấp trở nên khó khăn, cô trào phúng nhếch khóe miệng.
Nói những lời này với kẻ thù sát thân, có nên hay không?