Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 91
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, lần trước em giận dỗi, làm với Văn Lê... Tôi có thể không so đo, nhưng sau này lại để nó chạm vào một lần... Thì không dễ dàng bỏ qua như vậy...”
Nghe thấy thế, Tô Bối dùng hoa huy*t cắn chặt gậy th*t của Văn Quốc Đống, nhắc nhở:
“Ba... Con là vợ của Văn Lê... Không phải vợ của ba... Vì sao hai vợ chồng không thể làm? Ừm...”
“Ồ... Vợ chồng à?”
Văn Quốc Đống dùng sức đẩy hông, trầm giọng nói:
“Tôi thả mẹ chồng em ra, em tức giận rời nhà trốn đi... Nếu tôi làm với mẹ chồng em...”
Còn chưa nói hết câu, hai ngón tay của Tô Bối lập tức véo eo Văn Quốc Đống:
“Ba chạm vào bà ta, con sẽ cắn đứt thứ này của ba.”
“Ừm... Con nhóc c/h/ế/t tiệt này! Nhẹ chút...”
Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối:
“Chỉ cho tiểu d/â/m đ/ã/n/g em chơi đùa hai ba con bọn tôi sao? Chỉ cho phép em phóng hỏa, không để tôi đốt đèn ư?”
Tô Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống:
“Không được.”
“Không được cũng được... Sau này mỗi ngày đều cho tôi cắm...”
Sau khi nói xong, động tác lập tức nhanh hơn.
Nghe thấy thế, trong lòng Tô Bối không nhịn được hối hận, sớm biết sẽ như vậy nên nhịn xuống dụ hoặc:
“Ừm… Ba... Chậm một chút.”
Văn Quốc Đống ở khách sạn làm tình với Tô Bối đến tận tối, mới lưu luyến xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói:
“Đợi ngày mai phẫu thuật xong, mời hai điều dưỡng cho ba em nhé?”
Cơ thể Tô Bối trần trụi nằm trên giường, tức giận trừng Văn Quốc Đống:
“Không cần... Ba mẹ con sẽ không đồng ý mời điều dưỡng...”
Tiết kiệm cả đời, khám bệnh còn không nỡ... Sao đồng ý tốn tiền mời người tới hầu hạ.
Đừng nói ba mẹ cô không đồng ý, chính cô muốn mời điều dưỡng cũng phải đợi sau khi Văn Quốc Đống rời đi.
Ai biết trong đầu ông đang đánh chủ ý gì…
Sao Văn Quốc Đống không thể đoán được ý nghĩ của Tô Bối: “Ba em phẫu thuật xong tôi sẽ về thành phố Lâm, đợi ông ấy xuất viện lại trở về đón em.”
Tô Bối há miệng, vừa định nói vì sao không để Văn Lê tới.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, loại thời điểm này nói tới Văn Lê, e rằng Văn Quốc Đống sẽ nổi điên.
…
Văn Quốc Đống vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện cho đến khi ba Tô Bối phẫu thuật tỉnh lại, xác định không có vấn đề xong thì không màng ngăn cản mời hai điều dưỡng.
Lúc này khiến ba Tô mẹ Tô cảm động chảy nước mắt:
“Ông thông gia đúng thật là... Ngài làm như vậy chúng tôi phải nói thế nào mới tốt đây...”
“Bối Nhi có ba chồng như ngài, là phúc mấy đời của Bối Nhi nhà chúng tôi.”
“Đúng vậy! Bối Nhi, sau này con nhất định phải hiếu kính ba mẹ chồng... Cái mạng này của ba là do ba chồng con nhặt về... Sau này sẽ như ba ruột của con…”
“Anh Tô anh đừng nói như vậy... Người một nhà nên làm vậy... Bây giờ anh cứ an tâm dưỡng bệnh... Đừng nghĩ nhiều…”
Sau khi nói xong, liếc mắt nhìn Tô Bối vẻ mặt không tốt lắm đứng bên cạnh:
“Đợi cơ thể anh khỏe hơn, chúng ta bàn bạc chuyện bên này làm tiệc rượu thế nào... Mọi chuyện đều dựa theo tập tục của bên các anh…”
Nghe thấy thế, ba Tô mẹ Tô im lặng một lát, mới nói: “Ông thông gia đối xử tốt với chúng tôi, tốt với Bối Nhi… Chúng tôi đều thấy rõ... Còn tiệc rượu...”
Lần trước Văn Lê dẫn Lâm Quyên tới đây, dáng vẻ đó thực sự khiến bọn họ đau lòng.
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống một cái, mở miệng nói:
“Ba... Hay là chúng ta không cần đến thành phố Lâm, người ở thành phố Lâm cũng không cần tới, làm ở nông thôn là được... Không phải nhà cô cả cũng làm đơn giản như vậy sao...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu:
“Bên thành phố Lâm, Văn gia người nhiều... Cũng không dễ sắp xếp, bên thành phố Lâm làm lần khác, làm bên này trước... Văn gia phái hai đại diện, hơn nữa chúng tôi không thành vấn đề...”
Tô Bối nghe thấy mấy chữ “đại diện của Văn gia”, không biết sao lại nghĩ tới Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Ba mẹ Tô gia mang ơn đội nghĩa tiễn Văn Quốc Đống đi, giáo huấn Tô Bối một trận.
“Con nhìn con xem... Con đối xử với ba chồng con như vậy à? Làm con dâu cũng không biết hỏi han ân cần.. Mỗi ngày đều không có sắc mặt hòa nhã.”
“Đâu có ai làm con dâu như con!”
Tô Bối thấy ba mẹ nhà mình kính Văn Quốc Đống ngàn thước, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Cô làm con dâu có chỗ nào không tốt... Nếu để bọn họ biết ban ngày cô bồi Văn Quốc Đống ăn, buổi tối bồi ngủ.
E rằng sẽ nổi giận lột sống Văn Quốc Đống.
Mỗi ngày ba Tô mẹ Tô tẩy não Tô Bối, bức Tô Bối chưa đợi được ba Tô xuất viện đã về thành phố Lâm.
Tô Bối về thành phố Lâm lập tức gọi điện cho Văn Lê: “Chồng à, em đi công tác trở về rồi…”
“Vợ, em đợi một lát... Bây giờ anh đi đón em...”
Nghe thấy thế, Tô Bối kinh ngạc một giây:
“Vâng.”
Cúp điện thoại, khi Tô Bối gửi địa chỉ cho Văn Lê, Văn Quốc Đống gọi điện thoại tới.
Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp cúp điện thoại của Văn Quốc Đống.
Chuẩn bị “ngạc nhiên vui mừng” cho Văn Quốc Đống, đương nhiên phải làm từ đầu đến đuôi.
Nhưng không biết phần ngạc nhiên này, đối với Văn Quốc Đống mà nói là kinh hãi hay vui mừng.
Nghe thấy thế, Tô Bối dùng hoa huy*t cắn chặt gậy th*t của Văn Quốc Đống, nhắc nhở:
“Ba... Con là vợ của Văn Lê... Không phải vợ của ba... Vì sao hai vợ chồng không thể làm? Ừm...”
“Ồ... Vợ chồng à?”
Văn Quốc Đống dùng sức đẩy hông, trầm giọng nói:
“Tôi thả mẹ chồng em ra, em tức giận rời nhà trốn đi... Nếu tôi làm với mẹ chồng em...”
Còn chưa nói hết câu, hai ngón tay của Tô Bối lập tức véo eo Văn Quốc Đống:
“Ba chạm vào bà ta, con sẽ cắn đứt thứ này của ba.”
“Ừm... Con nhóc c/h/ế/t tiệt này! Nhẹ chút...”
Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối:
“Chỉ cho tiểu d/â/m đ/ã/n/g em chơi đùa hai ba con bọn tôi sao? Chỉ cho phép em phóng hỏa, không để tôi đốt đèn ư?”
Tô Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống:
“Không được.”
“Không được cũng được... Sau này mỗi ngày đều cho tôi cắm...”
Sau khi nói xong, động tác lập tức nhanh hơn.
Nghe thấy thế, trong lòng Tô Bối không nhịn được hối hận, sớm biết sẽ như vậy nên nhịn xuống dụ hoặc:
“Ừm… Ba... Chậm một chút.”
Văn Quốc Đống ở khách sạn làm tình với Tô Bối đến tận tối, mới lưu luyến xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói:
“Đợi ngày mai phẫu thuật xong, mời hai điều dưỡng cho ba em nhé?”
Cơ thể Tô Bối trần trụi nằm trên giường, tức giận trừng Văn Quốc Đống:
“Không cần... Ba mẹ con sẽ không đồng ý mời điều dưỡng...”
Tiết kiệm cả đời, khám bệnh còn không nỡ... Sao đồng ý tốn tiền mời người tới hầu hạ.
Đừng nói ba mẹ cô không đồng ý, chính cô muốn mời điều dưỡng cũng phải đợi sau khi Văn Quốc Đống rời đi.
Ai biết trong đầu ông đang đánh chủ ý gì…
Sao Văn Quốc Đống không thể đoán được ý nghĩ của Tô Bối: “Ba em phẫu thuật xong tôi sẽ về thành phố Lâm, đợi ông ấy xuất viện lại trở về đón em.”
Tô Bối há miệng, vừa định nói vì sao không để Văn Lê tới.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, loại thời điểm này nói tới Văn Lê, e rằng Văn Quốc Đống sẽ nổi điên.
…
Văn Quốc Đống vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện cho đến khi ba Tô Bối phẫu thuật tỉnh lại, xác định không có vấn đề xong thì không màng ngăn cản mời hai điều dưỡng.
Lúc này khiến ba Tô mẹ Tô cảm động chảy nước mắt:
“Ông thông gia đúng thật là... Ngài làm như vậy chúng tôi phải nói thế nào mới tốt đây...”
“Bối Nhi có ba chồng như ngài, là phúc mấy đời của Bối Nhi nhà chúng tôi.”
“Đúng vậy! Bối Nhi, sau này con nhất định phải hiếu kính ba mẹ chồng... Cái mạng này của ba là do ba chồng con nhặt về... Sau này sẽ như ba ruột của con…”
“Anh Tô anh đừng nói như vậy... Người một nhà nên làm vậy... Bây giờ anh cứ an tâm dưỡng bệnh... Đừng nghĩ nhiều…”
Sau khi nói xong, liếc mắt nhìn Tô Bối vẻ mặt không tốt lắm đứng bên cạnh:
“Đợi cơ thể anh khỏe hơn, chúng ta bàn bạc chuyện bên này làm tiệc rượu thế nào... Mọi chuyện đều dựa theo tập tục của bên các anh…”
Nghe thấy thế, ba Tô mẹ Tô im lặng một lát, mới nói: “Ông thông gia đối xử tốt với chúng tôi, tốt với Bối Nhi… Chúng tôi đều thấy rõ... Còn tiệc rượu...”
Lần trước Văn Lê dẫn Lâm Quyên tới đây, dáng vẻ đó thực sự khiến bọn họ đau lòng.
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống một cái, mở miệng nói:
“Ba... Hay là chúng ta không cần đến thành phố Lâm, người ở thành phố Lâm cũng không cần tới, làm ở nông thôn là được... Không phải nhà cô cả cũng làm đơn giản như vậy sao...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu:
“Bên thành phố Lâm, Văn gia người nhiều... Cũng không dễ sắp xếp, bên thành phố Lâm làm lần khác, làm bên này trước... Văn gia phái hai đại diện, hơn nữa chúng tôi không thành vấn đề...”
Tô Bối nghe thấy mấy chữ “đại diện của Văn gia”, không biết sao lại nghĩ tới Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Ba mẹ Tô gia mang ơn đội nghĩa tiễn Văn Quốc Đống đi, giáo huấn Tô Bối một trận.
“Con nhìn con xem... Con đối xử với ba chồng con như vậy à? Làm con dâu cũng không biết hỏi han ân cần.. Mỗi ngày đều không có sắc mặt hòa nhã.”
“Đâu có ai làm con dâu như con!”
Tô Bối thấy ba mẹ nhà mình kính Văn Quốc Đống ngàn thước, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Cô làm con dâu có chỗ nào không tốt... Nếu để bọn họ biết ban ngày cô bồi Văn Quốc Đống ăn, buổi tối bồi ngủ.
E rằng sẽ nổi giận lột sống Văn Quốc Đống.
Mỗi ngày ba Tô mẹ Tô tẩy não Tô Bối, bức Tô Bối chưa đợi được ba Tô xuất viện đã về thành phố Lâm.
Tô Bối về thành phố Lâm lập tức gọi điện cho Văn Lê: “Chồng à, em đi công tác trở về rồi…”
“Vợ, em đợi một lát... Bây giờ anh đi đón em...”
Nghe thấy thế, Tô Bối kinh ngạc một giây:
“Vâng.”
Cúp điện thoại, khi Tô Bối gửi địa chỉ cho Văn Lê, Văn Quốc Đống gọi điện thoại tới.
Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp cúp điện thoại của Văn Quốc Đống.
Chuẩn bị “ngạc nhiên vui mừng” cho Văn Quốc Đống, đương nhiên phải làm từ đầu đến đuôi.
Nhưng không biết phần ngạc nhiên này, đối với Văn Quốc Đống mà nói là kinh hãi hay vui mừng.