Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 89
Những lời này của Văn Quốc Đống như cái tát đánh lên mặt cô cả nhà Tô gia, lại giải thích vì sao ba vợ nằm bệnh viện mà con rể không ở đây, trái lại là ông thông gia tới giúp bận trước bận sau.
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nghiêm túc nói linh tinh, nếu không phải cô biết mục đích Văn Quốc Đống tới đây tìm cô, cô suýt nữa bị kỹ thuật diễn của ông lừa.
Lúc này người phụ nữ trung niên theo sau Văn Quốc Đống cười tiến lên nói:
“Em hai à... Em phẫu thuật sao còn gạt người trong nhà không nói một tiếng, nếu không phải em dâu chú hai nhà chị ở đây, chị cũng không biết chuyện em phẫu thuật…”
“Cùng một thôn, tình hình ông Tô thế nào chị cả không mù lại không điếc, còn có thể không nghe thấy không nhìn thấy sao?”
Mẹ Tô thấy hai vợ chồng chị cả Tô gia tới, hai người xách theo một đống đồ, đâu không biết đối phương có tâm tư gì.
Ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng không thấy, bây giờ ngửi thấy mùi vị lại tới.
“Xem em dâu nói gì kìa... Nhà chị nhiều việc lại bận.”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn biểu cảm uể oải của Tô Bối, nhíu mày:
“Bối Nhi, con mệt mỏi sao? Ba đưa con về khách san..."
Không biết vì sao nghe hai chữ khách sạn, Tô Bối chỉ cảm thấy tay đau, vội nói:
“Không, không cần, con không sao... Đợi lát nữa sẽ ổn hơn.”
Văn Quốc Đống nhíu mày, trầm giọng nói:
“Trẻ tuổi không thể để cơ thể yếu đi... Thông gia, tôi đưa Bối Nhi về khách sạn nghỉ ngơi... Sáng mai chuyên gia tới đây phẫu thuật, Bối Nhi sẽ rất bận.”
“Được được... Đi đi...”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống, nghiến răng:
“Làm phiền ba...”
Nghe thấy thế, cô cả Tô gia ngẩn người: “Haizz... Ông thông gia nhà Bối Nhi đi à? Không ở lại thêm một lát...”
Mẹ Tô lạnh lùng nhìn bà ta một cái:
“Đây là ba chồng Bối Nhi thương Bối Nhi... Chẳng lẽ bắt ông ấy ngồi đây chơi với chị?”
Gương mặt cô cả nhà Tô gia xanh mét, bà ta nhận được tin tức không nói với ai chạy tới đây, chỉ muốn tạo quan hệ tốt trước mặt ba chồng làm quan của Tô Bối.
Ai biết duyên phận trùng hợp như vậy, ở bệnh viện hỏi đường là có thể gặp được.
Dọc đường đi bà ta nói bao nhiêu lời tốt về Tô Bối, trước khi vào cửa bị những lời mẹ Tô nói như tát thẳng vào mặt bà ta đau bấy nhiêu.
Văn Quốc Đống đưa Tô Bối vào khách sạn, ấn người lên trên giường:
“Ở nhà chịu ấm ức như vậy không biết nói sao?”
Tô Bối đẩy người đàn ông trên người:
“Nói với ai? Nói với Văn Lê sao? Hay là mẹ?”
Đối với Văn Lê mà nói, dao nhỏ không để trên người mình căn bản sẽ không bận tâm.
Còn Lâm Quyên? Chỉ ước gì cô cút càng xa càng tốt, tốt nhất chịu đồn đại vớ vẩn, trực tiếp ly hôn với Văn Lê.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cúi người hôn trán Tô Bối: “Đứa bé biết khóc mới có kẹo ăn... Tính tình quật cường của em thực sự như ba em nói, quật như đầu trâu!”
Nghe xong những lời này, Tô Bối nhíu mày nhìn Văn Quốc Đống:
“Vậy bây giờ con khóc với ba... Có mấy viên kẹo ăn?”
Môi mỏng của Văn Quốc Đống một đường hôn xuống dưới, hôn lên môi đỏ của Tô Bối:
“Ba không muốn em khóc, chỉ muốn làm em khóc ở trên giường.”
Sau khi nói xong, một tay ông cởi váy trên người Tô Bối:
“Đợi ba em phẫu thuật xong, tôi thương lượng với ba em, dựa theo tập tục ở chỗ bọn em... Làm hôn lễ thế nào…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhíu mày:
“Hôn lễ sao? Không cần phải thế...”
Cô không muốn vì mặt mũi nhất thời, hủy hoại kế hoạch sau này của cô.
“Hôn lễ ở nông thôn chú ý nhiều... Nhiều quy củ... Em không thèm để ý, thì phải suy nghĩ ba mẹ em ở nhà sẽ phải đối mặt với lời đồn đại vớ vẩn...”
Văn Quốc Đống rút váy dài trên người Tô Bối, lộ ra bộ ngực mềm mại đầy đặn, dùng tay véo một lát nhỏ giọng nói: “Hình như ngực to hơn...”
“Ừm...”
Tô Bối nghe thấy thế cơ thể cứng đờ, không nói tiếp lời Văn Quốc Đống, trái lại nói:
“Những thân thích đó, làm tốt đến mấy bọn họ vẫn soi mói... Xuất lực lấy lòng uổng phí còn không bằng không làm gì.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cười khẽ một tiếng:
“Được... Những chuyện này cứ giao cho người lớn nhọc lòng... Bây giờ em để tôi “cắm một lát”? Nhé?”
“Ừm... Đừng... Con hơi mệt...”
Tô Bối nằm trên giường, gần đây bôn ba qua lại bệnh viện khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi, đặc biệt là trong bụng còn có đứa bé.
“Em nằm... Tôi làm...”
Sau khi nói xong, một tay của Văn Quốc Đống xoa ngực mềm, một tay vươn về phía giữa hai chân Tô Bối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa huy*t.
Một lát sau, Tô Bối lập tức cảm thấy hoa huy*t hơi ướt.
Dù sao nhiều năm như vậy ngoại trừ Văn Lê, Văn Quốc Đống xem như người đàn ông thứ hai của cô, còn là người đàn ông duy nhất thỏa mãn cô trên giường, mang cho cô khoái cảm.
“Ba... Ừm... Ba... Dùng... Dùng tay được không…”
Tô Bối ưỡn ngực đón nhận tay của Văn Quốc Đống, không để lộ dấu vết sờ bụng.
Khi mang thai bụng nhỏ hơi nhô lên, lúc nằm thẳng đã có chút không giấu được.
“Dùng tay thỏa mãn được em sao? Văn Lê dùng tay em từng thỏa mãn à?”
“Ừm... Ba khác...”
Đôi mắt Tô Bối mê ly nhìn Văn Quốc Đống: “Ba sờ tiểu huyệt lập tức sẽ ướt... Văn Lê phải liếm rất lâu... Ừm.”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nghiêm túc nói linh tinh, nếu không phải cô biết mục đích Văn Quốc Đống tới đây tìm cô, cô suýt nữa bị kỹ thuật diễn của ông lừa.
Lúc này người phụ nữ trung niên theo sau Văn Quốc Đống cười tiến lên nói:
“Em hai à... Em phẫu thuật sao còn gạt người trong nhà không nói một tiếng, nếu không phải em dâu chú hai nhà chị ở đây, chị cũng không biết chuyện em phẫu thuật…”
“Cùng một thôn, tình hình ông Tô thế nào chị cả không mù lại không điếc, còn có thể không nghe thấy không nhìn thấy sao?”
Mẹ Tô thấy hai vợ chồng chị cả Tô gia tới, hai người xách theo một đống đồ, đâu không biết đối phương có tâm tư gì.
Ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng không thấy, bây giờ ngửi thấy mùi vị lại tới.
“Xem em dâu nói gì kìa... Nhà chị nhiều việc lại bận.”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn biểu cảm uể oải của Tô Bối, nhíu mày:
“Bối Nhi, con mệt mỏi sao? Ba đưa con về khách san..."
Không biết vì sao nghe hai chữ khách sạn, Tô Bối chỉ cảm thấy tay đau, vội nói:
“Không, không cần, con không sao... Đợi lát nữa sẽ ổn hơn.”
Văn Quốc Đống nhíu mày, trầm giọng nói:
“Trẻ tuổi không thể để cơ thể yếu đi... Thông gia, tôi đưa Bối Nhi về khách sạn nghỉ ngơi... Sáng mai chuyên gia tới đây phẫu thuật, Bối Nhi sẽ rất bận.”
“Được được... Đi đi...”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống, nghiến răng:
“Làm phiền ba...”
Nghe thấy thế, cô cả Tô gia ngẩn người: “Haizz... Ông thông gia nhà Bối Nhi đi à? Không ở lại thêm một lát...”
Mẹ Tô lạnh lùng nhìn bà ta một cái:
“Đây là ba chồng Bối Nhi thương Bối Nhi... Chẳng lẽ bắt ông ấy ngồi đây chơi với chị?”
Gương mặt cô cả nhà Tô gia xanh mét, bà ta nhận được tin tức không nói với ai chạy tới đây, chỉ muốn tạo quan hệ tốt trước mặt ba chồng làm quan của Tô Bối.
Ai biết duyên phận trùng hợp như vậy, ở bệnh viện hỏi đường là có thể gặp được.
Dọc đường đi bà ta nói bao nhiêu lời tốt về Tô Bối, trước khi vào cửa bị những lời mẹ Tô nói như tát thẳng vào mặt bà ta đau bấy nhiêu.
Văn Quốc Đống đưa Tô Bối vào khách sạn, ấn người lên trên giường:
“Ở nhà chịu ấm ức như vậy không biết nói sao?”
Tô Bối đẩy người đàn ông trên người:
“Nói với ai? Nói với Văn Lê sao? Hay là mẹ?”
Đối với Văn Lê mà nói, dao nhỏ không để trên người mình căn bản sẽ không bận tâm.
Còn Lâm Quyên? Chỉ ước gì cô cút càng xa càng tốt, tốt nhất chịu đồn đại vớ vẩn, trực tiếp ly hôn với Văn Lê.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cúi người hôn trán Tô Bối: “Đứa bé biết khóc mới có kẹo ăn... Tính tình quật cường của em thực sự như ba em nói, quật như đầu trâu!”
Nghe xong những lời này, Tô Bối nhíu mày nhìn Văn Quốc Đống:
“Vậy bây giờ con khóc với ba... Có mấy viên kẹo ăn?”
Môi mỏng của Văn Quốc Đống một đường hôn xuống dưới, hôn lên môi đỏ của Tô Bối:
“Ba không muốn em khóc, chỉ muốn làm em khóc ở trên giường.”
Sau khi nói xong, một tay ông cởi váy trên người Tô Bối:
“Đợi ba em phẫu thuật xong, tôi thương lượng với ba em, dựa theo tập tục ở chỗ bọn em... Làm hôn lễ thế nào…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhíu mày:
“Hôn lễ sao? Không cần phải thế...”
Cô không muốn vì mặt mũi nhất thời, hủy hoại kế hoạch sau này của cô.
“Hôn lễ ở nông thôn chú ý nhiều... Nhiều quy củ... Em không thèm để ý, thì phải suy nghĩ ba mẹ em ở nhà sẽ phải đối mặt với lời đồn đại vớ vẩn...”
Văn Quốc Đống rút váy dài trên người Tô Bối, lộ ra bộ ngực mềm mại đầy đặn, dùng tay véo một lát nhỏ giọng nói: “Hình như ngực to hơn...”
“Ừm...”
Tô Bối nghe thấy thế cơ thể cứng đờ, không nói tiếp lời Văn Quốc Đống, trái lại nói:
“Những thân thích đó, làm tốt đến mấy bọn họ vẫn soi mói... Xuất lực lấy lòng uổng phí còn không bằng không làm gì.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cười khẽ một tiếng:
“Được... Những chuyện này cứ giao cho người lớn nhọc lòng... Bây giờ em để tôi “cắm một lát”? Nhé?”
“Ừm... Đừng... Con hơi mệt...”
Tô Bối nằm trên giường, gần đây bôn ba qua lại bệnh viện khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi, đặc biệt là trong bụng còn có đứa bé.
“Em nằm... Tôi làm...”
Sau khi nói xong, một tay của Văn Quốc Đống xoa ngực mềm, một tay vươn về phía giữa hai chân Tô Bối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa huy*t.
Một lát sau, Tô Bối lập tức cảm thấy hoa huy*t hơi ướt.
Dù sao nhiều năm như vậy ngoại trừ Văn Lê, Văn Quốc Đống xem như người đàn ông thứ hai của cô, còn là người đàn ông duy nhất thỏa mãn cô trên giường, mang cho cô khoái cảm.
“Ba... Ừm... Ba... Dùng... Dùng tay được không…”
Tô Bối ưỡn ngực đón nhận tay của Văn Quốc Đống, không để lộ dấu vết sờ bụng.
Khi mang thai bụng nhỏ hơi nhô lên, lúc nằm thẳng đã có chút không giấu được.
“Dùng tay thỏa mãn được em sao? Văn Lê dùng tay em từng thỏa mãn à?”
“Ừm... Ba khác...”
Đôi mắt Tô Bối mê ly nhìn Văn Quốc Đống: “Ba sờ tiểu huyệt lập tức sẽ ướt... Văn Lê phải liếm rất lâu... Ừm.”