Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 59
“Chẳng lẽ giống như mẹ? Gọi... Quốc Đống? Ừm... Vừa nghe đã thấy rất già...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không nhịn được dùng lực hơn: “Tôi già à?”
“Ừm… Ba... Đau.”
Tô Bối nghe ra được bất mãn trong giọng nói của Văn Quốc Đống, cố ý thêm dầu vào lửa: “Ừm... Tuy ba hơi lớn tuổi một chút... A!”
Tô Bối còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Văn Quốc Đống ôm ra khỏi bồn tắm.
“Tối hôm nay sẽ cho em thấy... Ông đây lớn tuổi hay không.”
Bỗng nhiên Tô Bối bị bế lên, người còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Văn Quốc Đống ném lên giường.
“Ba... Đừng... Ngày mai còn phải đi làm... Ô...”
Văn Quốc Đống trực tiếp trở tay đè Tô Bối lên giường, bàn tay tuốt gậy th*t, cọ lên mông Tô Bối hai cái, gậy th*t mềm xuống lập tức chậm rãi cứng lên.
“Có chê tôi già nữa không?”
Tô Bối điên cuồng lắc đầu. “Không có... Không có... Ừm… Ba lớn tuổi nhưng gươm quý không bao giờ cùn a...”
Âm cuối đến cuối cùng trực tiếp run lên.
Sau nửa đêm, ga trải giường dưới hai người đều là vệt nước d/â/m thủy xen lẫn tinh dịch.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi Tô Bối tỉnh dậy, tinh thần của Văn Quốc Đống phấn chấn chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài trở về.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống rất có tinh thần, chỉ cảm thấy hai chân mình đi đường đều run lên.
Văn Quốc Đống làm xong bữa sáng, ánh mắt liếc nhìn Tô Bối hai chân run rẩy: “Tôi còn già không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lập tức lắc đầu theo phản xạ có điều kiện: “Không... Không già… Ba không già chút nào...”
Lúc này Văn Quốc Đống mới hài lòng thu hồi ánh mắt: “Lát nữa ngồi xe tôi, tôi đưa em đi làm.”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ mất tự nhiên: “Ba... Để con tự mình đi đi...”
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm: “Vì sao? Chê tôi già à? Tôi làm em mất mặt à?”
Tô Bối đang ăn cháo chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn:
“Ba... Con và Văn Lê là kết hôn bí mật, không ai biết quan hệ của bọn con.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút biểu cảm nhìn Tô Bối.
Tô Bối thở dài, giải thích:
“Không ai biết con kết hôn, cũng không ai biết ba là ba chồng của con, hơn nữa thân phận của ba... Cứ tùy tiện đưa con đi làm như vậy, bị đồng nghiệp trong công ty luật thấy sẽ nghĩ thế nào?”
“Giới tư pháp chỉ rộng như vậy... Đến lúc đó tin đồn nhảm truyền tới tai mẹ, làm sao bây giờ?”
Biết bọn họ là ba chồng con dâu, sẽ không nghĩ nhiều…
Nhưng thực sự quan hệ ba chồng con dâu của bọn họ không rõ ràng.
Trước khi mang thai, cô cần phải đảm bảo công tác bảo mật thật tốt.
Văn Quốc Đống được Tô Bối nhắc nhở như vậy, cũng nghĩ đến điểm này, đột nhiên nhìn về phía bụng Tô Bối: “Tối qua…”
Vẻ mặt Tô Bối không đổi ăn cháo: “Trước và sau kinh nguyệt bảy tám ngày đều là kỳ an toàn...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống chần chừ một lát, cuối cùng không nói gì.
“Chú ý một chút.”
“Vâng...”
Tô Bối cúi thấp đầu, ăn bữa sáng xong nuốt một viên thuốc trước mặt Văn Quốc Đống.
Thấy thế khóe mắt Văn Quốc Đống giật giật, không nói gì.
Sau khi Văn Quốc Đống rời đi Tô Bối nhếch miệng, nhét lọ thuốc nhỏ vào trong túi.
Trên lọ thuốc bị xé nhãn dán, nội dung là phụ nữ có thai và một đống tiếng nước ngoài.
Tối hôm qua túng dục quá độ, khiến buổi sáng tinh thần của Tô Bối đều mơ hồ không tập trung được. “Tô Bối... Tô Bối?”
Người bên cạnh dùng sức vỗ bả vai Tô Bối, lúc này Tô Bối mới từ trạng thái mơ màng hồ đồ lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
“Cô làm sao thế? Không nghỉ ngơi tốt sao? Anh Nghiêm gọi cô đã một lúc lâu... Bảo cô đến phòng tiếp khách một chuyến.”
“Hửm? Vậy bây giờ tôi qua đó.”
Tô Bối xoa huyệt thái dương, từ hôm nay trở đi vẫn nên tách ra không ngủ chung Văn Quốc Đống thì hơn.
Phòng khách.
Vết thương trên mặt Đường Giai lại nghiêm trọng hơn một chút, bên cạnh còn dẫn theo một cô bé nhút nhát.
Nghiêm Cẩn đang xem báo cáo kiểm tra thương tích của Đường Giai, hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
Đường Giai gật đầu. “Có báo cảnh sát... Nhưng mà...”
Những lời còn lại, Đường Giai không nói hết.
Hai người ở đây đoán được đại khái mọi chuyện là thế nào…
Tô Bối nhìn gương mặt Đường Giai, lại nhìn đứa bé nhỏ gầy bên cạnh: “Bảo chị tìm đồ, tìm được gì không?”
Nghe thấy Đường Giai châm thuốc lá, không cho là đúng cười nói: “Nếu không em nghĩ vết thương trên mặt chị là từ đâu ra?”
“Tên nhát chết kia không dám ra tay, chỉ dám để bà già chết tiệt kia ra tay, đừng nhìn đức hạnh hiện giờ của chị, đợi xem... Qua hai ngày bà già kia không dễ chịu!”
Nhà này chỉ là nhà giàu mới nổi, đánh nhau ngoại trừ la khóc om sòm cào mặt, vô duyên vô cớ đưa cho cô ta chứng cứ bạo hành gia đình, thì không thương tổn đến căn cơ.
Từ nhỏ Tô Bối đã nghe nói Đường Giai là cao thủ đánh nhau trong thôn bọn họ, mà cô ta từ nhỏ đến lớn đánh người thuộc loại hung tàn nhất.
Nhưng mà đánh đối phương, đối phương còn không có biện pháp tìm cô ta.
Lần này Đường Giai tới đây một là thúc giục tiến độ, một chuyện khác là tìm Tô Bối.
Nghiêm Cẩn biết quan hệ của Đường Giai và Tô Bối, dặn dò xong những việc cần chú ý thì rời đi.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không nhịn được dùng lực hơn: “Tôi già à?”
“Ừm… Ba... Đau.”
Tô Bối nghe ra được bất mãn trong giọng nói của Văn Quốc Đống, cố ý thêm dầu vào lửa: “Ừm... Tuy ba hơi lớn tuổi một chút... A!”
Tô Bối còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Văn Quốc Đống ôm ra khỏi bồn tắm.
“Tối hôm nay sẽ cho em thấy... Ông đây lớn tuổi hay không.”
Bỗng nhiên Tô Bối bị bế lên, người còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Văn Quốc Đống ném lên giường.
“Ba... Đừng... Ngày mai còn phải đi làm... Ô...”
Văn Quốc Đống trực tiếp trở tay đè Tô Bối lên giường, bàn tay tuốt gậy th*t, cọ lên mông Tô Bối hai cái, gậy th*t mềm xuống lập tức chậm rãi cứng lên.
“Có chê tôi già nữa không?”
Tô Bối điên cuồng lắc đầu. “Không có... Không có... Ừm… Ba lớn tuổi nhưng gươm quý không bao giờ cùn a...”
Âm cuối đến cuối cùng trực tiếp run lên.
Sau nửa đêm, ga trải giường dưới hai người đều là vệt nước d/â/m thủy xen lẫn tinh dịch.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi Tô Bối tỉnh dậy, tinh thần của Văn Quốc Đống phấn chấn chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài trở về.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống rất có tinh thần, chỉ cảm thấy hai chân mình đi đường đều run lên.
Văn Quốc Đống làm xong bữa sáng, ánh mắt liếc nhìn Tô Bối hai chân run rẩy: “Tôi còn già không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lập tức lắc đầu theo phản xạ có điều kiện: “Không... Không già… Ba không già chút nào...”
Lúc này Văn Quốc Đống mới hài lòng thu hồi ánh mắt: “Lát nữa ngồi xe tôi, tôi đưa em đi làm.”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ mất tự nhiên: “Ba... Để con tự mình đi đi...”
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm: “Vì sao? Chê tôi già à? Tôi làm em mất mặt à?”
Tô Bối đang ăn cháo chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn:
“Ba... Con và Văn Lê là kết hôn bí mật, không ai biết quan hệ của bọn con.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút biểu cảm nhìn Tô Bối.
Tô Bối thở dài, giải thích:
“Không ai biết con kết hôn, cũng không ai biết ba là ba chồng của con, hơn nữa thân phận của ba... Cứ tùy tiện đưa con đi làm như vậy, bị đồng nghiệp trong công ty luật thấy sẽ nghĩ thế nào?”
“Giới tư pháp chỉ rộng như vậy... Đến lúc đó tin đồn nhảm truyền tới tai mẹ, làm sao bây giờ?”
Biết bọn họ là ba chồng con dâu, sẽ không nghĩ nhiều…
Nhưng thực sự quan hệ ba chồng con dâu của bọn họ không rõ ràng.
Trước khi mang thai, cô cần phải đảm bảo công tác bảo mật thật tốt.
Văn Quốc Đống được Tô Bối nhắc nhở như vậy, cũng nghĩ đến điểm này, đột nhiên nhìn về phía bụng Tô Bối: “Tối qua…”
Vẻ mặt Tô Bối không đổi ăn cháo: “Trước và sau kinh nguyệt bảy tám ngày đều là kỳ an toàn...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống chần chừ một lát, cuối cùng không nói gì.
“Chú ý một chút.”
“Vâng...”
Tô Bối cúi thấp đầu, ăn bữa sáng xong nuốt một viên thuốc trước mặt Văn Quốc Đống.
Thấy thế khóe mắt Văn Quốc Đống giật giật, không nói gì.
Sau khi Văn Quốc Đống rời đi Tô Bối nhếch miệng, nhét lọ thuốc nhỏ vào trong túi.
Trên lọ thuốc bị xé nhãn dán, nội dung là phụ nữ có thai và một đống tiếng nước ngoài.
Tối hôm qua túng dục quá độ, khiến buổi sáng tinh thần của Tô Bối đều mơ hồ không tập trung được. “Tô Bối... Tô Bối?”
Người bên cạnh dùng sức vỗ bả vai Tô Bối, lúc này Tô Bối mới từ trạng thái mơ màng hồ đồ lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
“Cô làm sao thế? Không nghỉ ngơi tốt sao? Anh Nghiêm gọi cô đã một lúc lâu... Bảo cô đến phòng tiếp khách một chuyến.”
“Hửm? Vậy bây giờ tôi qua đó.”
Tô Bối xoa huyệt thái dương, từ hôm nay trở đi vẫn nên tách ra không ngủ chung Văn Quốc Đống thì hơn.
Phòng khách.
Vết thương trên mặt Đường Giai lại nghiêm trọng hơn một chút, bên cạnh còn dẫn theo một cô bé nhút nhát.
Nghiêm Cẩn đang xem báo cáo kiểm tra thương tích của Đường Giai, hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
Đường Giai gật đầu. “Có báo cảnh sát... Nhưng mà...”
Những lời còn lại, Đường Giai không nói hết.
Hai người ở đây đoán được đại khái mọi chuyện là thế nào…
Tô Bối nhìn gương mặt Đường Giai, lại nhìn đứa bé nhỏ gầy bên cạnh: “Bảo chị tìm đồ, tìm được gì không?”
Nghe thấy Đường Giai châm thuốc lá, không cho là đúng cười nói: “Nếu không em nghĩ vết thương trên mặt chị là từ đâu ra?”
“Tên nhát chết kia không dám ra tay, chỉ dám để bà già chết tiệt kia ra tay, đừng nhìn đức hạnh hiện giờ của chị, đợi xem... Qua hai ngày bà già kia không dễ chịu!”
Nhà này chỉ là nhà giàu mới nổi, đánh nhau ngoại trừ la khóc om sòm cào mặt, vô duyên vô cớ đưa cho cô ta chứng cứ bạo hành gia đình, thì không thương tổn đến căn cơ.
Từ nhỏ Tô Bối đã nghe nói Đường Giai là cao thủ đánh nhau trong thôn bọn họ, mà cô ta từ nhỏ đến lớn đánh người thuộc loại hung tàn nhất.
Nhưng mà đánh đối phương, đối phương còn không có biện pháp tìm cô ta.
Lần này Đường Giai tới đây một là thúc giục tiến độ, một chuyện khác là tìm Tô Bối.
Nghiêm Cẩn biết quan hệ của Đường Giai và Tô Bối, dặn dò xong những việc cần chú ý thì rời đi.