Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 43
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lại duỗi thêm một ngón tay vào trong hoa huy*t, moi tinh dịch ở chỗ sâu nhất ra không ít.
“Ừm… Ba... Đừng... Đừng moi... Lại, lại ngứa…”
Cả người Tô Bối vô lực, đôi tay chống lên bồn tắm mới khiến cơ thể không trượt vào trong nước.
“Không moi sạch ra, con muốn Văn Lê liếm ra tinh dịch trong hoa huy*t của con sao?”
Tô Bối nhìn hoa huy*t bị ** mở: “Ừm... Con muốn ba liếm...”
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối, nhanh chóng tắm sạch cho cô xong ôm ra.
Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, nhìn mấy vết thương lâu năm trên lưng rắn chắc của ông, vươn tay ra sờ một lát.
Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ, trầm giọng nói: “Đừng sờ linh tinh...”
“Vâng..."
Tô Bối hậm hực rút tay về, Văn Quốc Đống đặt cô lên trên giường, cầm quần áo của cô ném về phía cuối giường.
Thấy Tô Bối chậm chạp không dậy, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không phải muốn đi à?”
Tô Bối vươn tay kéo Văn Quốc Đống lên giường, cơ thể hơi lạnh bao phủ lên người, nhẹ nhàng cắn yết hầu của Văn Quốc Đống:
“Ba… Ba nói xem... Hiện giờ chúng ta gọi là quan hệ gì?”
Lần đầu tiên thậm chí lần thứ hai lần thứ ba đều có thể nói thành say rượu nên làm chuyện linh tinh.
Nhưng tối hôm nay... Tuy hai người cũng uống rượu, nhưng cô tỉnh táo... Văn Quốc Đống cũng tỉnh táo... Thậm chí trong lúc tỉnh táo, còn ** cô dưới mí mắt của Văn Lê.
Nghe thấy thế lông mày Văn Quốc Đống nhíu chặt lại, cho dù Tô Bối có phải cố ý quyến rũ ông hay không. Quyến rũ ông có mục đích gì…
Bây giờ truy cứu cũng đã muộn, ông đã ** con dâu mình, còn không phải chỉ là một lần, đây là sự thật không thể chối cãi.
Một tay của Văn Quốc Đống ôm Tô Bối không hé răng, một tay lấy thuốc lá trên tủ đầu giường châm lửa.
Giữa sương khói lượn lờ, bàn tay Văn Quốc Đống xoa eo Tô Bối một lát, nhẹ thở ra một làn khói, nói:
“Không muốn ly hôn với Văn Lê thì đừng để lộ ra... Muốn cái gì cứ việc nói.”
Nghe thấy thế, Tô Bối cúi đầu che giấu đôi mắt lạnh lẽo, đầu lưỡi vẽ vòng lên yết hầu ông.
“Ừm...”
Tô Bối đang định đứng dậy mặc quần áo.
Đột nhiên tay của Văn Quốc Đống ôm lấy eo của Tô Bối siết chặt lại, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn Tô Bối:
“Tô Bối... Con không coi ba là ba chồng, đương nhiên ba sẽ không coi con là con dâu.”
“Ừm..."
Tô Bối gối đầu lên ngực Văn Quốc Đống, tay nhẹ nhàng vẽ vòng lên núm vú của ông, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của ông.
Khi điếu thuốc trong tay Văn Quốc Đống cháy hết, đột nhiên Tô Bối ngồi dậy, đôi môi quyến rũ hôn lên môi Văn Quốc Đống, lưỡi thơm khẽ liếm lên môi của ông chậm rãi lại bắt đầu gặm cắn.
Cơ thể trần chuồng của Tô Bối dần dán sát vào người Văn Quốc Đống, khiến nụ hôn này sâu hơn.
Hai cơ thể trần chuồng dán sát không một kẽ hở ôm lấy nhau, môi lưỡi liếm láp quấn quít.
Tim Văn Quốc Đống không tự giác đập lỡ một nhịp, theo lưỡi thơm của Tô Bối quấn lấy, Văn Quốc Đống nhắm mắt chậm rãi đáp lại Tô Bối.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai cơ thể dán sát bị tình dục làm cho nóng lên. Ngoại trừ tiếng thở dốc thô nặng của hai người, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập có lực của đối phương.
Tô Bối cưỡi trên người Văn Quốc Đống không nhịn được vặn vẹo cơ thể, hoa huy*t dán sát vào bụng Văn Quốc Đống cọ ra chút nước.
“Ừm… Ba..."
Một tay của Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối xoa nhẹ vỗ về da thịt phấn hồng của cô, một tay khác thì thưởng thức núm vú của cô.
“Sao thế? Không muốn đi à?”
Đôi mắt Tô Bối đỏ bừng, bộ ngực đè ép lồng ngực của Văn Quốc Đống, hôn lên môi ông lần nữa.
Đôi mắt Văn Quốc Đống híp lại, bàn tay ôm mông vểnh của Tô Bối đẩy gậy th*t thô dài về phía hoa huy*t của cô.
“Ừm... Đừng mà.”
Khi gậy th*t của Văn Quốc Đống nhấp vào trong hoa huy*t, Tô Bối nâng mông lên, gậy th*t theo dâm dịch trượt ra ngoài.
“Ba, không còn sớm nữa... Con về phòng trước...”
Sau khi nói xong, không đợi gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, lập tức đứng dậy xuống giường.
"A..."
Bàn tay Văn Quốc Đống vươn ra, Tô Bối trượt như con cá chạch tới cuối giường mặc quần áo.
Thấy thế, Văn Quốc Đống nâng mắt nhìn Tô Bối cười vô cùng xán lạn: “Cố ý à?”
Tô Bối mặc quần áo xong, nhìn gậy th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống một cái, cô quỳ giữa hai chân của ông, nhanh chóng cúi người hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước với gậy th*t.
“Ba… Ba nói đi... Sau này... Nó là của con.”
Văn Quốc Đống nín thở, lông mày nhíu lại nhưng không mở miệng phản bác.
Trước khi đi, tâm huyết của Tô Bối dâng trào mút mạnh lên bụng Văn Quốc Đống một cái, mút ra ấn ký màu đỏ tươi.
“Ba... Ngủ ngon.”
Từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống đều không có ý mở miệng ngăn cản động tác của Tô Bối, gậy th*t cứng rắn kia càng thêm cứng rắn khi Tô Bối rời đi.
“...”
Văn Quốc Đống im lặng một lúc lâu lại châm điếu thuốc, hít mấy hơi rồi nhả khói chỉ trong nháy mắt lại nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Theo khuôn phép cũ hơn nửa đời người, đến trung niên trái lại bắt đầu phản nghịch.
Tô Bối ra khỏi phòng Văn Quốc Đống, trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.
Có lẽ là đợi đã lâu, Văn Lê nghiêng người dựa vào mép giường ngủ mất.
“Ừm… Ba... Đừng... Đừng moi... Lại, lại ngứa…”
Cả người Tô Bối vô lực, đôi tay chống lên bồn tắm mới khiến cơ thể không trượt vào trong nước.
“Không moi sạch ra, con muốn Văn Lê liếm ra tinh dịch trong hoa huy*t của con sao?”
Tô Bối nhìn hoa huy*t bị ** mở: “Ừm... Con muốn ba liếm...”
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối, nhanh chóng tắm sạch cho cô xong ôm ra.
Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, nhìn mấy vết thương lâu năm trên lưng rắn chắc của ông, vươn tay ra sờ một lát.
Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ, trầm giọng nói: “Đừng sờ linh tinh...”
“Vâng..."
Tô Bối hậm hực rút tay về, Văn Quốc Đống đặt cô lên trên giường, cầm quần áo của cô ném về phía cuối giường.
Thấy Tô Bối chậm chạp không dậy, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không phải muốn đi à?”
Tô Bối vươn tay kéo Văn Quốc Đống lên giường, cơ thể hơi lạnh bao phủ lên người, nhẹ nhàng cắn yết hầu của Văn Quốc Đống:
“Ba… Ba nói xem... Hiện giờ chúng ta gọi là quan hệ gì?”
Lần đầu tiên thậm chí lần thứ hai lần thứ ba đều có thể nói thành say rượu nên làm chuyện linh tinh.
Nhưng tối hôm nay... Tuy hai người cũng uống rượu, nhưng cô tỉnh táo... Văn Quốc Đống cũng tỉnh táo... Thậm chí trong lúc tỉnh táo, còn ** cô dưới mí mắt của Văn Lê.
Nghe thấy thế lông mày Văn Quốc Đống nhíu chặt lại, cho dù Tô Bối có phải cố ý quyến rũ ông hay không. Quyến rũ ông có mục đích gì…
Bây giờ truy cứu cũng đã muộn, ông đã ** con dâu mình, còn không phải chỉ là một lần, đây là sự thật không thể chối cãi.
Một tay của Văn Quốc Đống ôm Tô Bối không hé răng, một tay lấy thuốc lá trên tủ đầu giường châm lửa.
Giữa sương khói lượn lờ, bàn tay Văn Quốc Đống xoa eo Tô Bối một lát, nhẹ thở ra một làn khói, nói:
“Không muốn ly hôn với Văn Lê thì đừng để lộ ra... Muốn cái gì cứ việc nói.”
Nghe thấy thế, Tô Bối cúi đầu che giấu đôi mắt lạnh lẽo, đầu lưỡi vẽ vòng lên yết hầu ông.
“Ừm...”
Tô Bối đang định đứng dậy mặc quần áo.
Đột nhiên tay của Văn Quốc Đống ôm lấy eo của Tô Bối siết chặt lại, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn Tô Bối:
“Tô Bối... Con không coi ba là ba chồng, đương nhiên ba sẽ không coi con là con dâu.”
“Ừm..."
Tô Bối gối đầu lên ngực Văn Quốc Đống, tay nhẹ nhàng vẽ vòng lên núm vú của ông, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của ông.
Khi điếu thuốc trong tay Văn Quốc Đống cháy hết, đột nhiên Tô Bối ngồi dậy, đôi môi quyến rũ hôn lên môi Văn Quốc Đống, lưỡi thơm khẽ liếm lên môi của ông chậm rãi lại bắt đầu gặm cắn.
Cơ thể trần chuồng của Tô Bối dần dán sát vào người Văn Quốc Đống, khiến nụ hôn này sâu hơn.
Hai cơ thể trần chuồng dán sát không một kẽ hở ôm lấy nhau, môi lưỡi liếm láp quấn quít.
Tim Văn Quốc Đống không tự giác đập lỡ một nhịp, theo lưỡi thơm của Tô Bối quấn lấy, Văn Quốc Đống nhắm mắt chậm rãi đáp lại Tô Bối.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai cơ thể dán sát bị tình dục làm cho nóng lên. Ngoại trừ tiếng thở dốc thô nặng của hai người, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập có lực của đối phương.
Tô Bối cưỡi trên người Văn Quốc Đống không nhịn được vặn vẹo cơ thể, hoa huy*t dán sát vào bụng Văn Quốc Đống cọ ra chút nước.
“Ừm… Ba..."
Một tay của Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối xoa nhẹ vỗ về da thịt phấn hồng của cô, một tay khác thì thưởng thức núm vú của cô.
“Sao thế? Không muốn đi à?”
Đôi mắt Tô Bối đỏ bừng, bộ ngực đè ép lồng ngực của Văn Quốc Đống, hôn lên môi ông lần nữa.
Đôi mắt Văn Quốc Đống híp lại, bàn tay ôm mông vểnh của Tô Bối đẩy gậy th*t thô dài về phía hoa huy*t của cô.
“Ừm... Đừng mà.”
Khi gậy th*t của Văn Quốc Đống nhấp vào trong hoa huy*t, Tô Bối nâng mông lên, gậy th*t theo dâm dịch trượt ra ngoài.
“Ba, không còn sớm nữa... Con về phòng trước...”
Sau khi nói xong, không đợi gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, lập tức đứng dậy xuống giường.
"A..."
Bàn tay Văn Quốc Đống vươn ra, Tô Bối trượt như con cá chạch tới cuối giường mặc quần áo.
Thấy thế, Văn Quốc Đống nâng mắt nhìn Tô Bối cười vô cùng xán lạn: “Cố ý à?”
Tô Bối mặc quần áo xong, nhìn gậy th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống một cái, cô quỳ giữa hai chân của ông, nhanh chóng cúi người hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước với gậy th*t.
“Ba… Ba nói đi... Sau này... Nó là của con.”
Văn Quốc Đống nín thở, lông mày nhíu lại nhưng không mở miệng phản bác.
Trước khi đi, tâm huyết của Tô Bối dâng trào mút mạnh lên bụng Văn Quốc Đống một cái, mút ra ấn ký màu đỏ tươi.
“Ba... Ngủ ngon.”
Từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống đều không có ý mở miệng ngăn cản động tác của Tô Bối, gậy th*t cứng rắn kia càng thêm cứng rắn khi Tô Bối rời đi.
“...”
Văn Quốc Đống im lặng một lúc lâu lại châm điếu thuốc, hít mấy hơi rồi nhả khói chỉ trong nháy mắt lại nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Theo khuôn phép cũ hơn nửa đời người, đến trung niên trái lại bắt đầu phản nghịch.
Tô Bối ra khỏi phòng Văn Quốc Đống, trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.
Có lẽ là đợi đã lâu, Văn Lê nghiêng người dựa vào mép giường ngủ mất.