Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 190
Sau đó mấy ngày đều không ăn uống ngon miệng.
Sao hôm nay lại sửa trạng thái, muốn thưởng thức Lâm Quyên “tự tiêu khiển”.
Văn Uyển nhìn thấu ý nghĩ của Tô Bối, cười lắc đầu, hất cằm về phía Lâm Quyên ở trên giường: “Tuy em không muốn thừa nhận, nhưng dáng người của bà ta hiện giờ bảo dưỡng thực sự rất tốt. Bác cả em là hơn hai mươi năm qua không thích bà ta, chán ghét bà ta, nhưng nhiều năm như vậy cũng để bà ta sống trong nhung lụa, sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu.”
“Chị nhìn xem, dáng người đó của bà ta, chậc chậc... Dù sao không giống bà già lớn tuổi bị thương, dáng người của bà ta như vậy, nếu tự an ủi em vẫn có thể nhịn được...”
Nghe xong lời nói của Văn Uyển, trong lúc nhất thời Tô Bối không biết nên nói cái gì.
Bàn về biến thái, dường như cô vĩnh viễn không bằng một phần mười biến thái của người Văn gia. “Nhưng mà chiêu này thực sự rất tốt, nhưng mà đối phó Văn Tuyết chỉ dùng chiêu này, còn xa mới đủ.”
Dù sao Lâm Quyên khác với Văn Tuyết, tuy trong xương cốt Lâm Quyên ích kỷ nhưng bà ta lại bảo thủ, Văn Tuyết thì âm độc tàn nhẫn tận xương, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, loại người này chuyện gì cũng làm được. Ở trong từ điển của Văn Tuyết, không có từ “hạn cuối”.
Cũng chính là mấy năm trước Diệp Liệt Thanh cường thế, mấy năm nay Diệp Liệt Thanh mặc kệ bà ta không hỏi xong, Văn Tuyết đã bay đi tìm không ít tiểu thịt tươi.
Tô Bối tra tấn bên ngoài cơ thể như vậy... Quá nhẹ…
“Chậc chậc! Chị dâu... Chị vẫn quá bận tâm tình cảm ngày xưa của bà ta và bác cả em, thủ hạ lưu tình...”
Nếu không, tìm bừa một người đàn ông tới đây nhìn, tâm lý của Lâm Quyên kiên cố tới mức không phá nổi cũng có thể hỏng mất.
Đối với loại người này mà nói, mặt không chịu nổi của mình bị người xa lạ thấy, kích thích lớn hơn bị người một nhà thấy nhiều, đến lúc đó Lâm Quyên không điên cũng phế đi nửa cái mạng.
Tô Bối im lặng một lát: “Có khả năng em hiểu lầm đối với chị.”
Sau này, cô không chỉ tới kích thích Lâm Quyên một lần như vậy.
Cuối cùng Văn Uyển ở lại thưởng thức Lâm Quyên tự tiêu khiển, Tô Bối gọi điện cho Văn Quốc Đống bảo người tới đón cô.
Hai người ở bên nhau chân chính tròn một năm.
Dường như thời tiết năm nay lạnh hơn trước nhiều, khi Văn Quốc Đống lái xe tới đây, thấy Tô Bối ăn mặc phong phanh, sắc mặt thay đổi.
“Hôm nay mấy độ? Ra cửa không biết mặc nhiều thêm một chút sao?”
“Ừm...” Tô Bối vừa lên xe lập tức cởi áo khoác ra, Văn Quốc Đống vừa thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người Tô Bối, đôi mắt nóng hơn mấy phần.
“Tiểu tao hóa, mặc thành như vậy muốn cho ai xem?”
Tô Bối ngồi trên ghế phụ vén tóc ra sau tai, đôi mắt ẩn tình nhìn người đàn ông: “Ừm... Người ta còn có thể cho ai xem...”
Sau khi nói xong, hai chân hơi tách ra trước mặt Văn Quốc Đống, đôi tay trắng nõn không nhịn được vươn tới dưới người.
“Ừm... Cha... Tiểu huyệt của người ta lại ướt... Tối hôm qua cha thao lâu như vậy... Hôm nay mới tách ra mấy tiếng... Tiểu huyệt lại nhớ côn th*t to của cha…”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống nóng lên, quay xe một cái rẽ về một phía.
“Ừm hừ... Cha... Cha muốn đi đâu thế...” Tô Bối vừa nói vừa không ngừng vuốt ve nhũ thịt, một tay vén làn váy lên, vươn tay vào dưới váy trong tầm mắt của Văn Quốc Đống.
“Cha... Ừm... Rất muốn cha...”
Văn Quốc Đống nhìn dáng vẻ tạo lãng của Tô Bối, nghiến chặt răng, lái xe vào đường nhỏ không người ở gần đây. Bệnh viện tư lập ở nơi có hoàn cảnh yên tĩnh, xung quanh có rất ít người đi ngang qua.
Xe của Văn Quốc Đống còn chưa đỗ ổn định đã đi xuống xe, trực tiếp bế Tô Bối dậy đi tới ghế sau đè lên, đôi tay kéo váy dài trên người Tô Bối, khàn giọng nói: “Tiểu lãng hóa! Mới nửa ngày không gặp đã tạo thành như vậy, rốt cuộc là em ở bên ngoài chơi cái gì? Hửm?”
Tô Bối đẩy tay Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống! Anh kéo hỏng, lát nữa em mặc cái gì trở về?”
“Em để ý làm gì, không phải còn có áo khoác của anh sao?”
“Không Muốn....” Tô Bối nắm cổ áo của Văn Quốc Đống, giọng nói mềm nhũn: “Cha... Con muốn ở phía trên...” Văn Quốc Đống đang kéo váy cô lập tức dừng tay, đôi mắt hơi nheo lại, nhớ tới rất lâu trước đây Tô Bối ở trên xe quyến rũ hắn: “Em ở phía trên...”
“Ừm... Cha... Chẳng lẽ lần đó, con gái ăn gậy th*t của cha không thoải mái sao?”
Nghe thấy thế, cự côn của Văn Quốc Đống giật giật, nhưng mà nghĩ tới cuối cùng Tô Bối ngồi xuống lập tức bứt ra…
“Ừm... Cha... Tiểu huyệt của con gái thật ngứa…”
Văn Quốc Đống nghiến chặt răng, bàn tay véo nộn nhũ của Tô Bối: “Ông đây xem hôm nay em có thể tạo thành dạng gì…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống xoay người ngồi bên cạnh Tô Bối, cởi quần ra.
Tô Bối ngồi trên người Văn Quốc Đống, một tay cách quần lót nắm lấy cự côn của Văn Quốc Đống ấn một lát: “Cha... Nó cứng quá…”
“Khi nó nhấp vào trong tiểu tao huyệt của con gái càng cứng hơn!”
Chương 451: Tạo hóa... Nước đều chảy tới mặt đất!
“Ừm...” Tô Bối đẩy bộ ngực tiến đến mặt Văn Quốc Đống: “Ba... Liếnm nó một lát... Nó cứng quá... Văn Quốc Đống cúi đầu các quần áo mỏng manh ngậm lấy nún vú cứng rắn cắn một lát: “Giã chết em...” Tô Bối thở nhẹ một tiếng, ôm Văn Quốc Đống vùi sâu giữa ngực: “Cha... Đừng cắn dùng sức như vậy...” Tay Văn Quốc Đống để sau eo Tô Bối, hạ thân đẩy lên trên: “Bé cưng... Thả nó ra!”
“Ah.... Ba... Đừng nóng lòng như vậy...
Tay của Tô Bối thưởng thức côn th*t thô to, nhấc làn váy ngồi lên đùi Văn Quốc Đống, kéo bàn tay của Văn Quốc Đống tiến tới dưới háng:
“Ba... Ba sờ đi... Tiểu huyệt của con gái chảy thật nhiều nước...”
Tay của Văn Quốc Đống cách quần lót ren véo cửa hoa huy*t của Tô Bối một lát, quả nhiên ở bên trong quần sờ được một mảng ướt át:
“Đồ lẳng lơ! Dâm chết em!”
hoa huy*t của Tô Bối đè nặng tay Văn Quốc Đống, lắc mông (bắt chước tư thế ngày thường cưỡi nhục côn của Văn Quốc Đống:
“Ba... Tay của ba sờ thật thoải mái... Ừm...”
Vừa nói, cô vừa lấy cự côn cứng rắn của Văn Quốc Đống dưới người ra, dán sát tiểu huyệt ướt đẫm lên nhục côn.
“Ahss...” Đôi tay của Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối, kèm theo chút lạnh lẽo dán sát tiểu huyệt, giảm bớt nóng bỏng sưng to.
“Ừm... côn th*t của cha thật to thật nóng... Tiểu huyệt đều sắp bị hòa tan...” Tô Bối vừa nói vừa cưỡi côn th*t cơ thể đong đưa trước sau: “Thích lắm ba ơi…’’
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, đánh mạnh lên mông của Tô Bối một cái: “Tiểu tiện nhân, thích ăn côn th*t to của cha như vậy Sao? Hửm?”
“Thích!” Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp đồng ý: “Thích côn th*t to của ba nhất!”
“Đồ lẳng lơ!”
E ngại đang ở bên ngoài, Văn Quốc Đống không cởi váy trên người Tô Bối ra, bàn tay vươn tới hoa huy*t của Tô Bối đẩy quần lót ren ra cắm ngón tay vào trong hoa huy*t đầy d*m thủy.
Cảm nhận được thịt non trong hoa huy*t của Tô Bối đói khát lộn xộn lên, hắn hít sâu một hơi:
“Rõ ràng thao cả đêm, tiểu tao huyệt của Bối Nhi đều thao sưng lên, bây giờ còn kẹp chặt như vậy... Ừm... Vừa rồi đã làm gì?”
“Ưm...” hoa huy*t của Tô Bối đột nhiên bị dị vật xâm lấn, cô ngửa cổ thiên nga rên rỉ một tiếng: “Vừa rồi... Đi thăm dì…’’
“Con nói với dì con thích được ba làm tình với con nhất... Con cũng thích nhất bị ba giã... Thích nhất ba không đeo bao giã con... Tiểu huyệt cũng thích uống sữa bò của ba... Ngày cũng muốn uống...”
Không dễ dàng gì Tô Bối mới phát lãng với Văn Quốc Đống, mỗi lần n*ng cuối cùng bị giã mệt chỉ có cô.
Nhưng hôm nay tâm trạng của cô rất tốt... Nghĩ tới Lâm Quyên ở bệnh viện chỉ có thể dùng đồ giả tự an ủi, mà cô lấy được thứ mà Lâm Quyên tha thiết mơ ước.
“Lẳng lơ... Nước đều chảy tới mặt đất!”
Văn Quốc Đống rút tay ra thô bạo kéo quần lót sang một bên, một tay nâng mông của Tô Bối đẩy cự côn vào trong hoa huy*t.
“Ừm... Ba... Nóng quá... Ừm... Lại... Lại tiến vào thêm chút nữa...”
Vừa dứt lời, tay của Văn Quốc Đống ấn eo Tô Bối đi xuống, nguyên căn côn th*t kín không một kẽ hở thao vào hoa huy*t. Un
“A... Toàn bộ côn th*t to đều cắm vào... Ừm... Đừng đi ra ngoài... Ừm... Để nó đặt ở bên trong tiểu huyệt đi... Um..."
Văn Quốc Đống cúi đầu cắn núm vú phấn nộn của Tô Bối: “Thích như vậy thì tự mình di chuyển...”
“Ừm... Ông xã... Anh... Xấu xa...” Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống, quỳ gối trên người người đàn ông lắc lư cơ thể trước sau, mỗi lần cử động cự côn ở trong hoa huy*t sẽ cắm vào sâu thêm một chút.
“Ừm... Không được... Ông xã... Người ta không có sức... Anh cử động được không... Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống ôm mông Tô Bối giã mãnh liệt hai cái, lập tức dừng lại:
“Bối Nhi dâm đãng tự mình cử động... Ông xã thích Bối Nhi dâm đãng tự mình di chuyển nhất…’’
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống cố nén không di chuyển, cưỡi lên trên cự côn, cơ thể ngửa ra sau, mình thì nâng đôi nhũ thịt nhẹ nhàng xoa bóp:
“Ừm... Rất muốn ông xã cắm vào... Ông xã cắm vào rất thoải mái...”
“Tiểu huyệt Muốn uống sữa bò của ông xã... Rất muốn uống... Ông xã... A...”
Đôi mắt của Văn Quốc Đống sâu hơn, tay ôm eo Tô Bối đè cô dưới người, phía dưới nhanh chóng đưa đẩy ra vào hoa huy*t của Tô Bối.
“A... Ông xã đừng... Đừng chọc chỗ đó…’’
Hai chân của Tô Bối vô lực quấn lấy eo Văn Quốc Đống, cự côn nhanh chóng ra vào hoa huy*t, đầu nấm va chạm chỗ sâu trong hoa huy*t hết lần này tới lần khác.
“A... Đừng..’’
Nghe thấy thế, khóe miệng Văn Quốc Đống hơi nhếch lên: “Đừng cái gì... Tiểu tao huyệt của bà xã cắn thật chặt... Chặt tới mức ông xã không muốn rút ra...”
“Ô... Ông xã đừng ra... Vẫn luôn giã người ta... Chỉ muốn luôn bị ông xã giã thôi... A...”
Tô Bối hét lên một tiếng, cửa động nhỏ hẹp bị đầu nấm thô to cắm vào bên trong.
“Ông xã... Đừng... Ô... Sắp giã hỏng mất...”
Văn Quốc Đống không nghe liên tục va chạm chỗ đó, cắm hơn nửa đầu nấm vào bên trong:
“Bà xã dâm đãng cắn chặt như vậy... Ừm... Không thích sao?”
“A... Ừm ô... Ông xã... Thật... Thật thoải mái... Ô....’’
Tô Bối khom lưng, cửa cổ tử Cung bị nhục côn của Văn Quốc Đống đẩy ra, thịt non bên trong hoa huy*t mút lấy thân gậy không cho nó đẩy vào trong, nhưng Văn Quốc Đống lại cố tình không như ý nguyện liên tục đẩy vào trong.
Sao hôm nay lại sửa trạng thái, muốn thưởng thức Lâm Quyên “tự tiêu khiển”.
Văn Uyển nhìn thấu ý nghĩ của Tô Bối, cười lắc đầu, hất cằm về phía Lâm Quyên ở trên giường: “Tuy em không muốn thừa nhận, nhưng dáng người của bà ta hiện giờ bảo dưỡng thực sự rất tốt. Bác cả em là hơn hai mươi năm qua không thích bà ta, chán ghét bà ta, nhưng nhiều năm như vậy cũng để bà ta sống trong nhung lụa, sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu.”
“Chị nhìn xem, dáng người đó của bà ta, chậc chậc... Dù sao không giống bà già lớn tuổi bị thương, dáng người của bà ta như vậy, nếu tự an ủi em vẫn có thể nhịn được...”
Nghe xong lời nói của Văn Uyển, trong lúc nhất thời Tô Bối không biết nên nói cái gì.
Bàn về biến thái, dường như cô vĩnh viễn không bằng một phần mười biến thái của người Văn gia. “Nhưng mà chiêu này thực sự rất tốt, nhưng mà đối phó Văn Tuyết chỉ dùng chiêu này, còn xa mới đủ.”
Dù sao Lâm Quyên khác với Văn Tuyết, tuy trong xương cốt Lâm Quyên ích kỷ nhưng bà ta lại bảo thủ, Văn Tuyết thì âm độc tàn nhẫn tận xương, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, loại người này chuyện gì cũng làm được. Ở trong từ điển của Văn Tuyết, không có từ “hạn cuối”.
Cũng chính là mấy năm trước Diệp Liệt Thanh cường thế, mấy năm nay Diệp Liệt Thanh mặc kệ bà ta không hỏi xong, Văn Tuyết đã bay đi tìm không ít tiểu thịt tươi.
Tô Bối tra tấn bên ngoài cơ thể như vậy... Quá nhẹ…
“Chậc chậc! Chị dâu... Chị vẫn quá bận tâm tình cảm ngày xưa của bà ta và bác cả em, thủ hạ lưu tình...”
Nếu không, tìm bừa một người đàn ông tới đây nhìn, tâm lý của Lâm Quyên kiên cố tới mức không phá nổi cũng có thể hỏng mất.
Đối với loại người này mà nói, mặt không chịu nổi của mình bị người xa lạ thấy, kích thích lớn hơn bị người một nhà thấy nhiều, đến lúc đó Lâm Quyên không điên cũng phế đi nửa cái mạng.
Tô Bối im lặng một lát: “Có khả năng em hiểu lầm đối với chị.”
Sau này, cô không chỉ tới kích thích Lâm Quyên một lần như vậy.
Cuối cùng Văn Uyển ở lại thưởng thức Lâm Quyên tự tiêu khiển, Tô Bối gọi điện cho Văn Quốc Đống bảo người tới đón cô.
Hai người ở bên nhau chân chính tròn một năm.
Dường như thời tiết năm nay lạnh hơn trước nhiều, khi Văn Quốc Đống lái xe tới đây, thấy Tô Bối ăn mặc phong phanh, sắc mặt thay đổi.
“Hôm nay mấy độ? Ra cửa không biết mặc nhiều thêm một chút sao?”
“Ừm...” Tô Bối vừa lên xe lập tức cởi áo khoác ra, Văn Quốc Đống vừa thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người Tô Bối, đôi mắt nóng hơn mấy phần.
“Tiểu tao hóa, mặc thành như vậy muốn cho ai xem?”
Tô Bối ngồi trên ghế phụ vén tóc ra sau tai, đôi mắt ẩn tình nhìn người đàn ông: “Ừm... Người ta còn có thể cho ai xem...”
Sau khi nói xong, hai chân hơi tách ra trước mặt Văn Quốc Đống, đôi tay trắng nõn không nhịn được vươn tới dưới người.
“Ừm... Cha... Tiểu huyệt của người ta lại ướt... Tối hôm qua cha thao lâu như vậy... Hôm nay mới tách ra mấy tiếng... Tiểu huyệt lại nhớ côn th*t to của cha…”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống nóng lên, quay xe một cái rẽ về một phía.
“Ừm hừ... Cha... Cha muốn đi đâu thế...” Tô Bối vừa nói vừa không ngừng vuốt ve nhũ thịt, một tay vén làn váy lên, vươn tay vào dưới váy trong tầm mắt của Văn Quốc Đống.
“Cha... Ừm... Rất muốn cha...”
Văn Quốc Đống nhìn dáng vẻ tạo lãng của Tô Bối, nghiến chặt răng, lái xe vào đường nhỏ không người ở gần đây. Bệnh viện tư lập ở nơi có hoàn cảnh yên tĩnh, xung quanh có rất ít người đi ngang qua.
Xe của Văn Quốc Đống còn chưa đỗ ổn định đã đi xuống xe, trực tiếp bế Tô Bối dậy đi tới ghế sau đè lên, đôi tay kéo váy dài trên người Tô Bối, khàn giọng nói: “Tiểu lãng hóa! Mới nửa ngày không gặp đã tạo thành như vậy, rốt cuộc là em ở bên ngoài chơi cái gì? Hửm?”
Tô Bối đẩy tay Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống! Anh kéo hỏng, lát nữa em mặc cái gì trở về?”
“Em để ý làm gì, không phải còn có áo khoác của anh sao?”
“Không Muốn....” Tô Bối nắm cổ áo của Văn Quốc Đống, giọng nói mềm nhũn: “Cha... Con muốn ở phía trên...” Văn Quốc Đống đang kéo váy cô lập tức dừng tay, đôi mắt hơi nheo lại, nhớ tới rất lâu trước đây Tô Bối ở trên xe quyến rũ hắn: “Em ở phía trên...”
“Ừm... Cha... Chẳng lẽ lần đó, con gái ăn gậy th*t của cha không thoải mái sao?”
Nghe thấy thế, cự côn của Văn Quốc Đống giật giật, nhưng mà nghĩ tới cuối cùng Tô Bối ngồi xuống lập tức bứt ra…
“Ừm... Cha... Tiểu huyệt của con gái thật ngứa…”
Văn Quốc Đống nghiến chặt răng, bàn tay véo nộn nhũ của Tô Bối: “Ông đây xem hôm nay em có thể tạo thành dạng gì…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống xoay người ngồi bên cạnh Tô Bối, cởi quần ra.
Tô Bối ngồi trên người Văn Quốc Đống, một tay cách quần lót nắm lấy cự côn của Văn Quốc Đống ấn một lát: “Cha... Nó cứng quá…”
“Khi nó nhấp vào trong tiểu tao huyệt của con gái càng cứng hơn!”
Chương 451: Tạo hóa... Nước đều chảy tới mặt đất!
“Ừm...” Tô Bối đẩy bộ ngực tiến đến mặt Văn Quốc Đống: “Ba... Liếnm nó một lát... Nó cứng quá... Văn Quốc Đống cúi đầu các quần áo mỏng manh ngậm lấy nún vú cứng rắn cắn một lát: “Giã chết em...” Tô Bối thở nhẹ một tiếng, ôm Văn Quốc Đống vùi sâu giữa ngực: “Cha... Đừng cắn dùng sức như vậy...” Tay Văn Quốc Đống để sau eo Tô Bối, hạ thân đẩy lên trên: “Bé cưng... Thả nó ra!”
“Ah.... Ba... Đừng nóng lòng như vậy...
Tay của Tô Bối thưởng thức côn th*t thô to, nhấc làn váy ngồi lên đùi Văn Quốc Đống, kéo bàn tay của Văn Quốc Đống tiến tới dưới háng:
“Ba... Ba sờ đi... Tiểu huyệt của con gái chảy thật nhiều nước...”
Tay của Văn Quốc Đống cách quần lót ren véo cửa hoa huy*t của Tô Bối một lát, quả nhiên ở bên trong quần sờ được một mảng ướt át:
“Đồ lẳng lơ! Dâm chết em!”
hoa huy*t của Tô Bối đè nặng tay Văn Quốc Đống, lắc mông (bắt chước tư thế ngày thường cưỡi nhục côn của Văn Quốc Đống:
“Ba... Tay của ba sờ thật thoải mái... Ừm...”
Vừa nói, cô vừa lấy cự côn cứng rắn của Văn Quốc Đống dưới người ra, dán sát tiểu huyệt ướt đẫm lên nhục côn.
“Ahss...” Đôi tay của Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối, kèm theo chút lạnh lẽo dán sát tiểu huyệt, giảm bớt nóng bỏng sưng to.
“Ừm... côn th*t của cha thật to thật nóng... Tiểu huyệt đều sắp bị hòa tan...” Tô Bối vừa nói vừa cưỡi côn th*t cơ thể đong đưa trước sau: “Thích lắm ba ơi…’’
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, đánh mạnh lên mông của Tô Bối một cái: “Tiểu tiện nhân, thích ăn côn th*t to của cha như vậy Sao? Hửm?”
“Thích!” Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp đồng ý: “Thích côn th*t to của ba nhất!”
“Đồ lẳng lơ!”
E ngại đang ở bên ngoài, Văn Quốc Đống không cởi váy trên người Tô Bối ra, bàn tay vươn tới hoa huy*t của Tô Bối đẩy quần lót ren ra cắm ngón tay vào trong hoa huy*t đầy d*m thủy.
Cảm nhận được thịt non trong hoa huy*t của Tô Bối đói khát lộn xộn lên, hắn hít sâu một hơi:
“Rõ ràng thao cả đêm, tiểu tao huyệt của Bối Nhi đều thao sưng lên, bây giờ còn kẹp chặt như vậy... Ừm... Vừa rồi đã làm gì?”
“Ưm...” hoa huy*t của Tô Bối đột nhiên bị dị vật xâm lấn, cô ngửa cổ thiên nga rên rỉ một tiếng: “Vừa rồi... Đi thăm dì…’’
“Con nói với dì con thích được ba làm tình với con nhất... Con cũng thích nhất bị ba giã... Thích nhất ba không đeo bao giã con... Tiểu huyệt cũng thích uống sữa bò của ba... Ngày cũng muốn uống...”
Không dễ dàng gì Tô Bối mới phát lãng với Văn Quốc Đống, mỗi lần n*ng cuối cùng bị giã mệt chỉ có cô.
Nhưng hôm nay tâm trạng của cô rất tốt... Nghĩ tới Lâm Quyên ở bệnh viện chỉ có thể dùng đồ giả tự an ủi, mà cô lấy được thứ mà Lâm Quyên tha thiết mơ ước.
“Lẳng lơ... Nước đều chảy tới mặt đất!”
Văn Quốc Đống rút tay ra thô bạo kéo quần lót sang một bên, một tay nâng mông của Tô Bối đẩy cự côn vào trong hoa huy*t.
“Ừm... Ba... Nóng quá... Ừm... Lại... Lại tiến vào thêm chút nữa...”
Vừa dứt lời, tay của Văn Quốc Đống ấn eo Tô Bối đi xuống, nguyên căn côn th*t kín không một kẽ hở thao vào hoa huy*t. Un
“A... Toàn bộ côn th*t to đều cắm vào... Ừm... Đừng đi ra ngoài... Ừm... Để nó đặt ở bên trong tiểu huyệt đi... Um..."
Văn Quốc Đống cúi đầu cắn núm vú phấn nộn của Tô Bối: “Thích như vậy thì tự mình di chuyển...”
“Ừm... Ông xã... Anh... Xấu xa...” Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống, quỳ gối trên người người đàn ông lắc lư cơ thể trước sau, mỗi lần cử động cự côn ở trong hoa huy*t sẽ cắm vào sâu thêm một chút.
“Ừm... Không được... Ông xã... Người ta không có sức... Anh cử động được không... Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống ôm mông Tô Bối giã mãnh liệt hai cái, lập tức dừng lại:
“Bối Nhi dâm đãng tự mình cử động... Ông xã thích Bối Nhi dâm đãng tự mình di chuyển nhất…’’
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống cố nén không di chuyển, cưỡi lên trên cự côn, cơ thể ngửa ra sau, mình thì nâng đôi nhũ thịt nhẹ nhàng xoa bóp:
“Ừm... Rất muốn ông xã cắm vào... Ông xã cắm vào rất thoải mái...”
“Tiểu huyệt Muốn uống sữa bò của ông xã... Rất muốn uống... Ông xã... A...”
Đôi mắt của Văn Quốc Đống sâu hơn, tay ôm eo Tô Bối đè cô dưới người, phía dưới nhanh chóng đưa đẩy ra vào hoa huy*t của Tô Bối.
“A... Ông xã đừng... Đừng chọc chỗ đó…’’
Hai chân của Tô Bối vô lực quấn lấy eo Văn Quốc Đống, cự côn nhanh chóng ra vào hoa huy*t, đầu nấm va chạm chỗ sâu trong hoa huy*t hết lần này tới lần khác.
“A... Đừng..’’
Nghe thấy thế, khóe miệng Văn Quốc Đống hơi nhếch lên: “Đừng cái gì... Tiểu tao huyệt của bà xã cắn thật chặt... Chặt tới mức ông xã không muốn rút ra...”
“Ô... Ông xã đừng ra... Vẫn luôn giã người ta... Chỉ muốn luôn bị ông xã giã thôi... A...”
Tô Bối hét lên một tiếng, cửa động nhỏ hẹp bị đầu nấm thô to cắm vào bên trong.
“Ông xã... Đừng... Ô... Sắp giã hỏng mất...”
Văn Quốc Đống không nghe liên tục va chạm chỗ đó, cắm hơn nửa đầu nấm vào bên trong:
“Bà xã dâm đãng cắn chặt như vậy... Ừm... Không thích sao?”
“A... Ừm ô... Ông xã... Thật... Thật thoải mái... Ô....’’
Tô Bối khom lưng, cửa cổ tử Cung bị nhục côn của Văn Quốc Đống đẩy ra, thịt non bên trong hoa huy*t mút lấy thân gậy không cho nó đẩy vào trong, nhưng Văn Quốc Đống lại cố tình không như ý nguyện liên tục đẩy vào trong.