Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 176
Sau khi Văn Uyển nói xong, người đàn ông vẫn luôn không hé răng bên cạnh Lâm Hạnh mới có phản ứng. Chỉ thấy tay người đàn ông để trên đùi, không tự giác được gian nan nắm chặt thành quyền, kìm nén cảm xúc dẫn tới cơ thể phát run với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thím hai Văn gia được Văn Uyển nhắc nhở như vậy, như mới nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ kia cũng thay đổi mùi vị: “Vừa rồi cô nói bụng cô... Đã hơn ba tháng đúng không.”
Lúc trước Lâm Quyên mang thai, cũng là to bụng mới tìm tới cửa.
Nữ sinh kia nghe thấy câu hỏi, cúi đầu mười ngón tay nắm chặt lại: “Vâng..”
“Phải một câu coi thường Văn gia trái một câu khinh thường Văn gia, không muốn có quan hệ với Văn gia chúng tôi, mà làm như vậy sao?”
Miệng Văn Uyển vẫn luôn rất độc, trực tiếp vạch trần tâm tư Lâm Hạnh dẫn người tới cửa.
“Mày...” Mấy năm nay Lâm Hạnh xuôi gió xuôi nước quen, từ trước đến nay đều là một câu hủy đi thành mười câu nói. Chưa từng bị người ta giáp mặt phá đám làm mất mặt, hôm nay tới Văn gia, đoan trang của quý phu nhân mấy chục năm suýt không giữ được.
“Trưởng bối nói chuyện không đến lượt cô mở miệng! Người Văn gia chỉ có chút giáo dưỡng này sao?”
Tô Bối nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Quyên và chị em dâu Lâm gia đều cùng loại mặt hàng, người Lâm gia căn bản đều thối nát.
Chẳng trách nhiều năm qua đi như vậy, cho dù Lâm Quyên làm bà xã của Văn Quốc Đống hơn hai mươi năm vẫn không có chút tiến bộ.
Một lúc lâu sau, Văn Quốc Đống cũng thấy phiền, xoa giữa mày, nhìn người đàn ông gương mặt âm trầm ngồi cạnh: “Văn Lê là người trưởng thành, ông tìm chúng tôi cũng vô dụng.”
Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Văn Quốc Đống, nói: “Tôi... Đứa bé trong bụng cháu gái tôi là cháu nội của cậu, cậu cũng không cần sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, không chút để ý lau mắt kính: “Văn Lê đã bị gạch tên ra khỏi gia phả, có phải con của nó hay không đều không quan trọng đối với chúng tôi.”
Văn Quốc Đống dùng “có phải con của nó hay không” mà không phải “con của Văn Lê”...
Trên mặt người đàn ông hiện lên chút đấu tranh, nhưng vẫn kiên trì nói: “Trước khi chúng tôi tới đã kiểm tra là con trai!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn người đàn ông hấp hối giãy dụa: “Cho dù trong bụng cô ta là hai đứa con trai cũng không liên quan tới Văn gia bọn tôi!”
“Văn Quốc Đống! Nếu cậu dám không nhận, chúng tôi sẽ đi tố cáo... Khi con bé ở bên Văn Lê còn chưa đủ 18 tuổi! Quan nhị đại cưỡng gian trẻ vị thành niên làm to bụng, cùng lắm thì cá chết lưới... A..”
Bà ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã đứng bật dậy, giơ tay tát bốp lên mặt Lâm Hạnh đang dần điên cuồng hơn.
Lâm Hạnh không hề phòng bị cơ thể lắc lư, ngã quỵ xuống bên cạnh bàn. “Im miệng cho ông đây!”
Người đàn ông đánh Lâm Hạnh xong còn chê chưa hết giận đạp hai cái: “Cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Lâm Hạnh bị người đàn ông đá mông chỉ trong nháy mắt mới kịp phản ứng: “Ông... Ông dám đánh tôi!”
Người đàn ông thấy thế làm bộ còn định tiếp tục, kết quả cô gái nhu nhược ở bên cạnh vội vàng ngăn cản. “Chú... Đừng... Đừng đánh nữa...”
Người của Văn gia bị bắt xem toàn bộ vở kịch này, đều làm như không thấy. Chỉ có Văn Uyển nhìn Lâm Hạnh, đột nhiên cảm thán: “Chị dâu... Chị nói xem có phải người Lâm gia đều có vấn đề trên tinh thần hay không?”
Nếu không sao Lâm Hạnh phát điên giống y như đúc Lâm Quyên.
Tô Bối thấy thế như chê lửa không đủ lớn gật đầu, đột nhiên nói với cô gái nhỏ kia: “Cô nói cô đã hẹn hò với Văn Lê hơn một năm?”
Cô gái nhỏ ngẩn người: “Hửm? Đúng... Đúng vậy.”
“Phương diện đó của anh ta không được, cô không biết sao?”
“Không có khả năng!” Cô gái nhỏ xấu hổ và giận dữ đỏ bừng mặt, cãi lại: “Anh Văn Lê... Anh ấy... Anh ấy một đêm với tôi làm rất nhiều lần.”
Biểu cảm trên mặt cô gái nhỏ không giống giả vờ, nhưng Văn Lê kết hôn với cô hơn hai năm nay, nhiều lần sớm tiết... Nếu là giả vờ, không có khả năng luôn giả vờ, trừ khi… Văn Lê tìm người khác thay thế anh ta.
Tô Bối nhìn cô gái kia trong mắt tràn ngập đồng tình, còn chưa mở miệng Văn Quốc Đống đã lên tiếng trước: “Nó được hay không đều không liên quan tới bọn tôi, muốn tố cáo cứ việc tố cáo...”
Khi Văn Quốc Đống nói chuyện nhìn di động một lát, mới nói: “Trước khi tố cáo, nhớ đi làm xét nghiệm DNA hãy đi...”
Những lời này trong vô hình như mấy cái tát vang dội lên mặt ba người, vẻ mặt cô gái nhỏ kia không thể tin, hai người khác thì thẹn quá hóa giận.
“Tô Bối... Em đi theo anh một chuyến...”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đứng dậy chạy lấy người.
Trước khi đi liếc mắt nhìn Lâm Hạnh đang che mặt, nói với người đàn ông kia: “Chuyện anh em nhà mẹ đẻ bà ta buôn lậu ma túy bị tôi đưa vào tù… Có lẽ ông còn chưa biết...
Nghe thấy thế, gương mặt người đàn ông hoàn toàn không còn huyết sắc.
Đương nhiên là ông ta không rõ lắm, nếu ông ta biết rõ căn bản sẽ không tìm tới cửa! “Cùng một chiêu, dùng ở nhà chúng tôi... Đã quá hạn…”
Văn Quốc Đống nói xong những lời này, trực tiếp nắm tay Tô Bối trước mặt hai người. Tô Bối ngẩn ra một lát, giãy dụa hai cái: “Anh làm gì thế…”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút thay đổi, nắm chặt lấy tay cô: “Thu châu chấu thôi.”
Văn Quốc Đống rời đi, người nhà kia cũng không dám ở lâu, xám xịt rời đi.
Thấy thế, Văn Uyển dù ít dù nhiều vẫn có chút tiếc hận: “Chỉ hận khi bác cả bị Lâm Quyên tìm tới cửa, mình còn chưa sinh ra..." Nếu không sao Lâm Quyên dễ dàng tiến vào cửa Văn gia như thế.
Thím hai Văn gia cũng lắc đầu. “Người Lâm gia vẫn luôn như vậy, chẳng trách rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay, cưới phụ nữ Lâm gia đúng là xui xẻo...”
“Chuyện này thì chưa chắc, thím xem bác cả cháu đi, không phải tìm được mùa xuân thứ hai.”
Vẻ mặt Diệp Liệt Thanh không tốt liếc cô ấy: “Cái miệng này của em nên thu liễm lại trước mặt bác cả em một chút!”
“...”
Trong phòng làm việc.
Văn Quốc Đống mở tài liệu trước mặt Tô Bối: “Nhìn xem đi...”
Trong phòng yên tĩnh.
Tô Bối ngồi trước máy tính, không hiểu sao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông trong video là người đàn ông cô kết hôn hai năm, cùng chung chăn gối hai năm.
"Em..."
Văn Quốc Đống ôm cơ thể run rẩy của Tô Bối: “Hiện giờ còn cảm thấy anh là người tim lạnh phổi lạnh sao?”
Tô Bối lắc đầu: “Hôm nay người tới nhà...”
“Buổi tối ngày đó sinh nhật em Văn Lê đã biết quan hệ của chúng ta…”
Văn Quốc Đống gối đầu lên vai Tô Bối, vạch trần chân tướng mà cô luôn không muốn đối mặt ở trước mặt cô.
“Sau đó tìm anh muốn đầu tư, dùng tất cả đều là danh nghĩa của em... Nó không ngừng một lần thử quan hệ của hai chúng ta... Chẳng qua em không phát hiện... Mãi đến khi em mang thai, mới cho nó cảm giác nguy hiểm...”
Dưới nhắc nhở của Văn Quốc Đống, lúc này Tô Bối mới nhớ lại khác thường của Văn Lê trước đây. Hóa ra... từ đầu tới cuối... chẳng qua Văn Lê coi cô thành một quân cờ… “Hóa ra... là như vậy...”
Cho nên, hôn nhân của bọn họ... không có bất cứ cơ sở tình cảm gì, chỉ có tính kế của Văn Lê.
Chỉ vì cô là “dân quê” không có gia đình bối cảnh, có thể mặc anh ta đùa giỡn nắm lấy trong tay.
Văn Quốc Đống như biết Tô Bối đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Người Lâm gia quần áo tới vươn tay, cơm tới há to miệng, người nào cũng không có đầu óc...”
Chút tính toán nhỏ, tính kế nhỏ như vậy, rõ ràng là hắn có thể xử lý càng nhanh hơn, nhưng hắn không có.
Hắn mặc kệ đám vai hề kia nhảy nhót ở dưới, vì thời khắc hiện giờ… khiến Tô Bối hoàn toàn hết hi vọng đối với Văn Lê.
Cho dù biết Tô Bối không có tình cảm đối với Văn Lê, chỉ có một chút xíu áy náy… Hắn không muốn cái tên “Văn Lê” này, vẫn luôn lượn lờ giữa hắn và Tô Bối... Cho dù Văn Lê là con trai ruột của hắn.
“Lần này người Lâm gia đều tự dâng tới cửa, cũng vừa lúc có thể cùng thu thập, tránh cho Văn Lê còn lưu lại ảo tưởng Đông Sơn tái khởi.”
Tô Bối dựa sát vào trong lòng Văn Quốc Đống một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngọc đâu... Em nhớ Tiểu Ngọc…”
Nghe thấy thế, đôi mắt của Văn Quốc Đống ở dưới kính gọng bạc lóe sáng: “Tới lúc này chỉ nhớ con trai, không nhớ cha của thằng bé sao?”
“Người Văn gia các anh, không có ai là người tốt.” Sau khi nói xong, Tô Bối dừng một lát mới nói: “Văn Ngọc là em sinh, chỉ tính nửa người Văn gia..
“Ồ... Không có anh, em có thể tự mình sinh sao?”
Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, không nhịn được lượn lờ lượn lên trên: “Ngày mai chính là trừ tịch... làm quen lưu trình tế tổ trước. Lần trước quá gấp gáp... lần này phải làm cẩn thận... Cô dâu mới tới cửa năm thứ nhất...”
“Đã biết.” Tô Bối véo tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng mắng: “Ban ngày ban mặt bên ngoài còn có người... Anh không thể chú ý chút sao?”
“Văn gia không có tộc quy quy định, vợ chồng tân hôn không thể ban ngày tuyên dâm...”
Tới gần giữa trưa, cho dù là mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài vẫn sáng rõ. Bên ngoài phòng làm việc của biệt viện là hành lang nhà thủy tạ, trang trí tràn ngập hơi thở cổ xưa cũng đại biểu cho hiệu quả cách âm không được tốt.
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống, uyển chuyển từ chối đề nghị vận động “ban ngày tuyên dâm”.
“Bà xã... Chúng ta đã lâu không làm...”
Nghe thấy thế Tô Bối chần chừ một lát: “Đã lâu?”
“Một ngày không làm, như cách ba thu...”
Tuy Tô Bối không phải là lần đầu tiên phát hiện bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru của Văn Quốc Đống, nhưng vẫn không quen được bản chất không biết xấu hổ dưới lớp da nho nhã này: “Không được... Em còn có việc, không thể xằng bậy.”
Nếu nói năm trước ăn tết chỉ là lần đầu tiên cô “bước vào” Văn gia, vậy năm nay là cô chân chính trở thành “người Văn gia” trên ý nghĩa, ý nghĩa bên trong đương nhiên khác biệt.
Năm trước làm “con dâu” bị Lâm Quyên ghét bỏ, “quân cờ” trên tay Văn Lê.
Thím hai Văn gia được Văn Uyển nhắc nhở như vậy, như mới nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ kia cũng thay đổi mùi vị: “Vừa rồi cô nói bụng cô... Đã hơn ba tháng đúng không.”
Lúc trước Lâm Quyên mang thai, cũng là to bụng mới tìm tới cửa.
Nữ sinh kia nghe thấy câu hỏi, cúi đầu mười ngón tay nắm chặt lại: “Vâng..”
“Phải một câu coi thường Văn gia trái một câu khinh thường Văn gia, không muốn có quan hệ với Văn gia chúng tôi, mà làm như vậy sao?”
Miệng Văn Uyển vẫn luôn rất độc, trực tiếp vạch trần tâm tư Lâm Hạnh dẫn người tới cửa.
“Mày...” Mấy năm nay Lâm Hạnh xuôi gió xuôi nước quen, từ trước đến nay đều là một câu hủy đi thành mười câu nói. Chưa từng bị người ta giáp mặt phá đám làm mất mặt, hôm nay tới Văn gia, đoan trang của quý phu nhân mấy chục năm suýt không giữ được.
“Trưởng bối nói chuyện không đến lượt cô mở miệng! Người Văn gia chỉ có chút giáo dưỡng này sao?”
Tô Bối nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Quyên và chị em dâu Lâm gia đều cùng loại mặt hàng, người Lâm gia căn bản đều thối nát.
Chẳng trách nhiều năm qua đi như vậy, cho dù Lâm Quyên làm bà xã của Văn Quốc Đống hơn hai mươi năm vẫn không có chút tiến bộ.
Một lúc lâu sau, Văn Quốc Đống cũng thấy phiền, xoa giữa mày, nhìn người đàn ông gương mặt âm trầm ngồi cạnh: “Văn Lê là người trưởng thành, ông tìm chúng tôi cũng vô dụng.”
Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Văn Quốc Đống, nói: “Tôi... Đứa bé trong bụng cháu gái tôi là cháu nội của cậu, cậu cũng không cần sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, không chút để ý lau mắt kính: “Văn Lê đã bị gạch tên ra khỏi gia phả, có phải con của nó hay không đều không quan trọng đối với chúng tôi.”
Văn Quốc Đống dùng “có phải con của nó hay không” mà không phải “con của Văn Lê”...
Trên mặt người đàn ông hiện lên chút đấu tranh, nhưng vẫn kiên trì nói: “Trước khi chúng tôi tới đã kiểm tra là con trai!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn người đàn ông hấp hối giãy dụa: “Cho dù trong bụng cô ta là hai đứa con trai cũng không liên quan tới Văn gia bọn tôi!”
“Văn Quốc Đống! Nếu cậu dám không nhận, chúng tôi sẽ đi tố cáo... Khi con bé ở bên Văn Lê còn chưa đủ 18 tuổi! Quan nhị đại cưỡng gian trẻ vị thành niên làm to bụng, cùng lắm thì cá chết lưới... A..”
Bà ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã đứng bật dậy, giơ tay tát bốp lên mặt Lâm Hạnh đang dần điên cuồng hơn.
Lâm Hạnh không hề phòng bị cơ thể lắc lư, ngã quỵ xuống bên cạnh bàn. “Im miệng cho ông đây!”
Người đàn ông đánh Lâm Hạnh xong còn chê chưa hết giận đạp hai cái: “Cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Lâm Hạnh bị người đàn ông đá mông chỉ trong nháy mắt mới kịp phản ứng: “Ông... Ông dám đánh tôi!”
Người đàn ông thấy thế làm bộ còn định tiếp tục, kết quả cô gái nhu nhược ở bên cạnh vội vàng ngăn cản. “Chú... Đừng... Đừng đánh nữa...”
Người của Văn gia bị bắt xem toàn bộ vở kịch này, đều làm như không thấy. Chỉ có Văn Uyển nhìn Lâm Hạnh, đột nhiên cảm thán: “Chị dâu... Chị nói xem có phải người Lâm gia đều có vấn đề trên tinh thần hay không?”
Nếu không sao Lâm Hạnh phát điên giống y như đúc Lâm Quyên.
Tô Bối thấy thế như chê lửa không đủ lớn gật đầu, đột nhiên nói với cô gái nhỏ kia: “Cô nói cô đã hẹn hò với Văn Lê hơn một năm?”
Cô gái nhỏ ngẩn người: “Hửm? Đúng... Đúng vậy.”
“Phương diện đó của anh ta không được, cô không biết sao?”
“Không có khả năng!” Cô gái nhỏ xấu hổ và giận dữ đỏ bừng mặt, cãi lại: “Anh Văn Lê... Anh ấy... Anh ấy một đêm với tôi làm rất nhiều lần.”
Biểu cảm trên mặt cô gái nhỏ không giống giả vờ, nhưng Văn Lê kết hôn với cô hơn hai năm nay, nhiều lần sớm tiết... Nếu là giả vờ, không có khả năng luôn giả vờ, trừ khi… Văn Lê tìm người khác thay thế anh ta.
Tô Bối nhìn cô gái kia trong mắt tràn ngập đồng tình, còn chưa mở miệng Văn Quốc Đống đã lên tiếng trước: “Nó được hay không đều không liên quan tới bọn tôi, muốn tố cáo cứ việc tố cáo...”
Khi Văn Quốc Đống nói chuyện nhìn di động một lát, mới nói: “Trước khi tố cáo, nhớ đi làm xét nghiệm DNA hãy đi...”
Những lời này trong vô hình như mấy cái tát vang dội lên mặt ba người, vẻ mặt cô gái nhỏ kia không thể tin, hai người khác thì thẹn quá hóa giận.
“Tô Bối... Em đi theo anh một chuyến...”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đứng dậy chạy lấy người.
Trước khi đi liếc mắt nhìn Lâm Hạnh đang che mặt, nói với người đàn ông kia: “Chuyện anh em nhà mẹ đẻ bà ta buôn lậu ma túy bị tôi đưa vào tù… Có lẽ ông còn chưa biết...
Nghe thấy thế, gương mặt người đàn ông hoàn toàn không còn huyết sắc.
Đương nhiên là ông ta không rõ lắm, nếu ông ta biết rõ căn bản sẽ không tìm tới cửa! “Cùng một chiêu, dùng ở nhà chúng tôi... Đã quá hạn…”
Văn Quốc Đống nói xong những lời này, trực tiếp nắm tay Tô Bối trước mặt hai người. Tô Bối ngẩn ra một lát, giãy dụa hai cái: “Anh làm gì thế…”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút thay đổi, nắm chặt lấy tay cô: “Thu châu chấu thôi.”
Văn Quốc Đống rời đi, người nhà kia cũng không dám ở lâu, xám xịt rời đi.
Thấy thế, Văn Uyển dù ít dù nhiều vẫn có chút tiếc hận: “Chỉ hận khi bác cả bị Lâm Quyên tìm tới cửa, mình còn chưa sinh ra..." Nếu không sao Lâm Quyên dễ dàng tiến vào cửa Văn gia như thế.
Thím hai Văn gia cũng lắc đầu. “Người Lâm gia vẫn luôn như vậy, chẳng trách rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay, cưới phụ nữ Lâm gia đúng là xui xẻo...”
“Chuyện này thì chưa chắc, thím xem bác cả cháu đi, không phải tìm được mùa xuân thứ hai.”
Vẻ mặt Diệp Liệt Thanh không tốt liếc cô ấy: “Cái miệng này của em nên thu liễm lại trước mặt bác cả em một chút!”
“...”
Trong phòng làm việc.
Văn Quốc Đống mở tài liệu trước mặt Tô Bối: “Nhìn xem đi...”
Trong phòng yên tĩnh.
Tô Bối ngồi trước máy tính, không hiểu sao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông trong video là người đàn ông cô kết hôn hai năm, cùng chung chăn gối hai năm.
"Em..."
Văn Quốc Đống ôm cơ thể run rẩy của Tô Bối: “Hiện giờ còn cảm thấy anh là người tim lạnh phổi lạnh sao?”
Tô Bối lắc đầu: “Hôm nay người tới nhà...”
“Buổi tối ngày đó sinh nhật em Văn Lê đã biết quan hệ của chúng ta…”
Văn Quốc Đống gối đầu lên vai Tô Bối, vạch trần chân tướng mà cô luôn không muốn đối mặt ở trước mặt cô.
“Sau đó tìm anh muốn đầu tư, dùng tất cả đều là danh nghĩa của em... Nó không ngừng một lần thử quan hệ của hai chúng ta... Chẳng qua em không phát hiện... Mãi đến khi em mang thai, mới cho nó cảm giác nguy hiểm...”
Dưới nhắc nhở của Văn Quốc Đống, lúc này Tô Bối mới nhớ lại khác thường của Văn Lê trước đây. Hóa ra... từ đầu tới cuối... chẳng qua Văn Lê coi cô thành một quân cờ… “Hóa ra... là như vậy...”
Cho nên, hôn nhân của bọn họ... không có bất cứ cơ sở tình cảm gì, chỉ có tính kế của Văn Lê.
Chỉ vì cô là “dân quê” không có gia đình bối cảnh, có thể mặc anh ta đùa giỡn nắm lấy trong tay.
Văn Quốc Đống như biết Tô Bối đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Người Lâm gia quần áo tới vươn tay, cơm tới há to miệng, người nào cũng không có đầu óc...”
Chút tính toán nhỏ, tính kế nhỏ như vậy, rõ ràng là hắn có thể xử lý càng nhanh hơn, nhưng hắn không có.
Hắn mặc kệ đám vai hề kia nhảy nhót ở dưới, vì thời khắc hiện giờ… khiến Tô Bối hoàn toàn hết hi vọng đối với Văn Lê.
Cho dù biết Tô Bối không có tình cảm đối với Văn Lê, chỉ có một chút xíu áy náy… Hắn không muốn cái tên “Văn Lê” này, vẫn luôn lượn lờ giữa hắn và Tô Bối... Cho dù Văn Lê là con trai ruột của hắn.
“Lần này người Lâm gia đều tự dâng tới cửa, cũng vừa lúc có thể cùng thu thập, tránh cho Văn Lê còn lưu lại ảo tưởng Đông Sơn tái khởi.”
Tô Bối dựa sát vào trong lòng Văn Quốc Đống một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngọc đâu... Em nhớ Tiểu Ngọc…”
Nghe thấy thế, đôi mắt của Văn Quốc Đống ở dưới kính gọng bạc lóe sáng: “Tới lúc này chỉ nhớ con trai, không nhớ cha của thằng bé sao?”
“Người Văn gia các anh, không có ai là người tốt.” Sau khi nói xong, Tô Bối dừng một lát mới nói: “Văn Ngọc là em sinh, chỉ tính nửa người Văn gia..
“Ồ... Không có anh, em có thể tự mình sinh sao?”
Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, không nhịn được lượn lờ lượn lên trên: “Ngày mai chính là trừ tịch... làm quen lưu trình tế tổ trước. Lần trước quá gấp gáp... lần này phải làm cẩn thận... Cô dâu mới tới cửa năm thứ nhất...”
“Đã biết.” Tô Bối véo tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng mắng: “Ban ngày ban mặt bên ngoài còn có người... Anh không thể chú ý chút sao?”
“Văn gia không có tộc quy quy định, vợ chồng tân hôn không thể ban ngày tuyên dâm...”
Tới gần giữa trưa, cho dù là mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài vẫn sáng rõ. Bên ngoài phòng làm việc của biệt viện là hành lang nhà thủy tạ, trang trí tràn ngập hơi thở cổ xưa cũng đại biểu cho hiệu quả cách âm không được tốt.
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống, uyển chuyển từ chối đề nghị vận động “ban ngày tuyên dâm”.
“Bà xã... Chúng ta đã lâu không làm...”
Nghe thấy thế Tô Bối chần chừ một lát: “Đã lâu?”
“Một ngày không làm, như cách ba thu...”
Tuy Tô Bối không phải là lần đầu tiên phát hiện bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru của Văn Quốc Đống, nhưng vẫn không quen được bản chất không biết xấu hổ dưới lớp da nho nhã này: “Không được... Em còn có việc, không thể xằng bậy.”
Nếu nói năm trước ăn tết chỉ là lần đầu tiên cô “bước vào” Văn gia, vậy năm nay là cô chân chính trở thành “người Văn gia” trên ý nghĩa, ý nghĩa bên trong đương nhiên khác biệt.
Năm trước làm “con dâu” bị Lâm Quyên ghét bỏ, “quân cờ” trên tay Văn Lê.