Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 173
Khi Văn Quốc Đống nói những lời này, ánh mắt nhìn về phía Tô Bối khiến sống lưng người ta lạnh lẽo.
Tô Bối nhíu mày, cơ thể cọ xát lấy người Văn Quốc Đống: “Như vậy đã ghen? Trước đây anh có mấy phu nhân em cũng không hỏi đâu.”
Trong lòng Văn Quốc Đống nghẹn một hơi, lên không được xuống cũng chẳng xong.
Mãi đến khi tới từ đường, sắc mặt bị đè nén của Văn Quốc Đống mới hòa hoãn hơn chút.
Yến tiệc trăm ngày, ghế sắp theo bối phận.
Tộc lão Văn Thị đều ở trong từ đường, Văn Quốc Đống vòng qua đám người ở vòng ngoài, dẫn theo Tô Bối vào trong nội đường.
Văn Quốc Đống dẫn theo Tô Bối giới thiệu với ông cụ nhiều tuổi nhất trong nội đường: “Vị này là chú hai... Đây là chú ba...”
Tô Bối đứng bên cạnh Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói với ông cụ: “Cháu chào chú hai, chào chú ba...”
Hai vị trước mặt thực sự gánh nổi một câu “tóc trắng xóa”, nhưng đôi mắt để lộ ra khí thế không thua bất cứ người đàn ông trung niên nào ở đây.
"Ùm.....”
Chỉ thấy một ông cụ gương mặt hiền từ hơi gật đầu, một vị khác vẻ mặt không biểu cảm gật đầu.
Bên cạnh hai người là hai người hơi trẻ tuổi, vội vàng lấy bao lì xì màu đỏ thẫm ra cung kính đưa cho Tô Bối.
“Cảm ơn hai chú...”
Nội đường có gió vào, ông cụ gương mặt hiền từ không chịu nổi ho khan hai tiếng.
“Chú hai...”
Văn Quốc Đống mới miệng, ông cụ lập tức xua tay, sau khi ho khan mãnh liệt mới khàn giọng nói: “Không cần khuyên, bộ xương già này của chú nên xuống mồ... Cháu muốn làm gì thì làm đi... Đừng để ý đến chú...”
Giọng nói vang lên, ông cụ vẻ mặt không biểu cảm ở bên cạnh vẻ mặt mất tự nhiên hơn.
Đang định mở miệng nói gì đó, tay chống quải trượng của chú hai nâng lên, đè ép người đang định mở miệng nói. “Chú cũng già rồi... Chuyện của người trẻ tuổi, thì để bọn họ tự lăn lộn đi...”
Bầu không khí ở nội đường im lặng mấy phút.
“Chúng ta đã một chân vào đất... Nhọc lòng nhiều tới mấy, người trẻ tuổi có mấy người phục?”
“Cho dù phục, cũng là mặt phục tim không phục... Thôi thôi...”
Ông cụ gọi là chú ba sắc mặt dần xám đi, xua tay với Văn Quốc Đống: “Đi đi.”
Nghe thấy thế, lúc này Văn Quốc Đống mới dẫn Tô Bối rời khỏi nội đường. Vừa ra khỏi cửa, Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không được tốt lắm.
Im lặng một lát, Văn Quốc Đống mới nói: “Trước khi cha anh qua đời, vẫn luôn dặn dò anh, cho dù hai nhà bọn họ thế nào, đều đừng đuổi tận giết tuyệt..
Hiện giờ nghĩ lại, mười năm trước ông cụ đã dự liệu được cục diện hiện giờ.
Tô Bối cảm thấy khó hiểu nhìn Văn Quốc Đống: “Vì sao?”
Dựa theo lẽ thường, hai người chú bên trong là anh em nhà Văn Quốc Đống, chú cũng thuộc bên dòng chi, anh em của Văn Quốc Đống đều thuộc bên dòng. Nhưng ông ta lại bảo Văn Quốc Đống “che chở” hai chi thứ.
Văn Quốc Đống nhìn bên ngoài từ đường: “Cha anh thường nói, năm đó ông nội đi sớm, nếu không có bọn họ, sẽ không có một nhà này của chúng ta...
Tô Bối nghe thấy thế hơi nhíu mày, tông tộc tông thân quá nhiều có đôi khi không phải chuyện tốt.
Mấy chú bác của Văn Quốc Đống lớn tuổi, Tô Bối dựa theo quy củ bên trong gặp từng người.
Một chuyến này có thể nói thắng lợi trở về.
Một lúc lâu sau, Tô Bối mặt chua chân mềm, cũng may Văn Quốc Đống không định trong nửa ngày để cô nhận hết người trong nhất tộc Văn Thị.
Sau khi khai tịch, Tô Bối trốn đến một bên.
Văn Uyển khoan thai tới muộn, hiếm khi sửa lại trang phục “thiếu nữ tràn ngập tinh thần”, quy củ ngồi giữa đám tiểu bối.
Tô Bối ứng phó người xung quanh xong, trừng mắt với cô ấy.
Văn Uyển lại không để bụng, nhếch miệng cười nói: “Ai da... Hiện giờ mẹ nhỏ đã là người có thân phận, so đo với đám tiểu bối bọn cháu làm gì...”
Tô Bối nghe Văn Uyển nhấn mạnh hai chữ “tiểu bối”, mắt phải giật giật.
“Em khá lắm, lát nữa xem bác cả em thu thập em kiểu gì...”
“Chậc chậc... Bác ấy không cảm ơn em thì thôi, còn muốn hủy miếu Nguyệt Lão của em?”
Tô Bối cười mỉa với cô ấy: “Lão thụ ngàn năm nở hoa, nữ lang thanh xuân xứng đầu bạc, cũng mệt em nghĩ ra được...
Nghe thấy thế, Văn Uyển bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc trà: “Ai... Ai nói.”
"Ò..."
Tô Bối quăng cho cô ấy bóng dáng, tránh đi.
Nơi này đều là người một nhà của Văn gia, nghe xong sôi nổi dựng ngón cái với Văn Uyển.
“Không nhìn ra được, Tiểu Uyển dũng cảm như vậy!”
“Bội phục, bội phục...”
“Ha ha... Đâu có đâu có...”
Văn Uyển chột dạ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Tìm một lúc lâu xung quanh, mới thấy Diệp Liệt Thanh bị đám người vây quanh.
Văn Uyển mới đứng dậy, trên vai bị bàn tay đè lên, ấn cô ấy ngồi trở về.
“Ngồi yên ở chỗ này cho mẹ, dám rời khỏi tầm mắt của mẹ thử xem?”
Văn Uyển bày ra gương mặt khóc tang: “Mẹ...”
“Hai ngày sau là ngày đính hôn, nếu con dám quậy ra chuyện xấu, xem mẹ có xử con không?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Uyển bất ngờ thay đổi: “Mẹ! Con không đính hôn! Mẹ muốn đính thì tự mẹ đính đi!”
“Mẹ không thương lượng với con…”
Sau khi Liễu Nhứ nói xong bèn rời đi luôn.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, đứng dậy mặc quần áo lần nữa, vẻ mặt âm u đi ra cửa.
Tô Bối ở phía sau chỉnh đơn giản một chút, cũng theo sau hắn.
Trong đại sảnh biệt viện, ngoại trừ thím hai Văn gia, Liễu Nhứ còn có Diệp Liệt Thanh quỳ trên đất che chở Văn Uyển, thì không còn người khác.
Diệp Liệt Thanh ôm chặt Văn Uyển vào trong lòng, để mặc roi trên tay Liễu Nhứ đánh lên người, lông mày không nhăn lại.
Chỉ khi roi sắp đánh lên người Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh mới di chuyển cơ thể bảo vệ Văn Uyển càng chặt hơn.
“Mẹ! Mẹ đánh chết con ở chỗ này, cong cũng không đính hôn!”
“Cho dù con chết! Cũng không kết hôn!”
Văn Uyển có Diệp Liệt Thanh che chở, roi không đánh được lên người cô, thái độ vô cùng cứng rắn.
“Liễu Nhứ... Đứa bé không kết hôn thì không kết hôn... Thời đại này rồi cô còn cổ hủ như vậy....”
Liễu Nhứ mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của người bên cạnh, không nói một lời vung roi trên tay, đánh mạnh lên người hai người quỳ trên đất.
Tuy đã vào đông nhưng biệt viện mở máy sưởi, người ở đây mặc không nhiều lắm.
Liễu Nhứ còn tràn ngập tức giận, sử dụng hết lực trên tay đánh lên người Diệp Liệt Thanh.
Chỉ mấy phút trôi qua, trên người Diệp Liệt Thanh đỏ rực một mảng.
Tô Bối ngửi được mùi máu tươi trong không khí, cảm thấy không khỏe nhíu mày lại.
Văn Quốc Đống không để ý Văn Uyển quỳ trên đất không ngừng kêu gào với Liễu Nhứ, trầm giọng nói: “Buổi tối ầm ĩ cái gì?”
Liễu Nhứ thấy Văn Quốc Đống xuống, động tác trên tay không dừng: “Quá 12 giờ...”
Nghe thấy thế Tô Bối kéo Văn Quốc Đống, lúc này cô không thể không bội phục tâm tư sâu kín của Liễu Nhứ. Quá 12 giờ, bà ta không phải tìm đen đủi cho Văn Quốc Đống trong bữa tiệc trăm ngày của Văn Ngọc.
Văn Quốc Đống chính là gặp nạn cũng không tìm được cớ phát.
Tô Bối nhìn Văn Uyển cứng cổ nhưng không cúi đầu, còn có Diệp Liệt Thanh máu đầy người nhưng không rên một tiếng.
Sau khi im lặng một lát, xoay người đi tới nhà ăn.
Sau khi Liễu Nhứ đánh mệt, bưng ly trà nóng và khăn lông ấm cho người ta, cũng không mở miệng khuyên, trái lại nói: “Đánh lâu như vậy cũng mỏi tay, uống một ngụm trà nghỉ ngơi đi...”
“Cánh tay chườm nóng một lát, nếu không vận động mạnh như vậy ngày mai tay sẽ đau...”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ nặng nề nhìn Tô Bối, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh cả chị dâu đi ngủ đi... Bọn họ thích quỳ thì để bọn họ quỳ...”
Sau khi nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Văn Uyển, xoay người muốn đi.
Tô Bối nhíu mày, cơ thể cọ xát lấy người Văn Quốc Đống: “Như vậy đã ghen? Trước đây anh có mấy phu nhân em cũng không hỏi đâu.”
Trong lòng Văn Quốc Đống nghẹn một hơi, lên không được xuống cũng chẳng xong.
Mãi đến khi tới từ đường, sắc mặt bị đè nén của Văn Quốc Đống mới hòa hoãn hơn chút.
Yến tiệc trăm ngày, ghế sắp theo bối phận.
Tộc lão Văn Thị đều ở trong từ đường, Văn Quốc Đống vòng qua đám người ở vòng ngoài, dẫn theo Tô Bối vào trong nội đường.
Văn Quốc Đống dẫn theo Tô Bối giới thiệu với ông cụ nhiều tuổi nhất trong nội đường: “Vị này là chú hai... Đây là chú ba...”
Tô Bối đứng bên cạnh Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói với ông cụ: “Cháu chào chú hai, chào chú ba...”
Hai vị trước mặt thực sự gánh nổi một câu “tóc trắng xóa”, nhưng đôi mắt để lộ ra khí thế không thua bất cứ người đàn ông trung niên nào ở đây.
"Ùm.....”
Chỉ thấy một ông cụ gương mặt hiền từ hơi gật đầu, một vị khác vẻ mặt không biểu cảm gật đầu.
Bên cạnh hai người là hai người hơi trẻ tuổi, vội vàng lấy bao lì xì màu đỏ thẫm ra cung kính đưa cho Tô Bối.
“Cảm ơn hai chú...”
Nội đường có gió vào, ông cụ gương mặt hiền từ không chịu nổi ho khan hai tiếng.
“Chú hai...”
Văn Quốc Đống mới miệng, ông cụ lập tức xua tay, sau khi ho khan mãnh liệt mới khàn giọng nói: “Không cần khuyên, bộ xương già này của chú nên xuống mồ... Cháu muốn làm gì thì làm đi... Đừng để ý đến chú...”
Giọng nói vang lên, ông cụ vẻ mặt không biểu cảm ở bên cạnh vẻ mặt mất tự nhiên hơn.
Đang định mở miệng nói gì đó, tay chống quải trượng của chú hai nâng lên, đè ép người đang định mở miệng nói. “Chú cũng già rồi... Chuyện của người trẻ tuổi, thì để bọn họ tự lăn lộn đi...”
Bầu không khí ở nội đường im lặng mấy phút.
“Chúng ta đã một chân vào đất... Nhọc lòng nhiều tới mấy, người trẻ tuổi có mấy người phục?”
“Cho dù phục, cũng là mặt phục tim không phục... Thôi thôi...”
Ông cụ gọi là chú ba sắc mặt dần xám đi, xua tay với Văn Quốc Đống: “Đi đi.”
Nghe thấy thế, lúc này Văn Quốc Đống mới dẫn Tô Bối rời khỏi nội đường. Vừa ra khỏi cửa, Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không được tốt lắm.
Im lặng một lát, Văn Quốc Đống mới nói: “Trước khi cha anh qua đời, vẫn luôn dặn dò anh, cho dù hai nhà bọn họ thế nào, đều đừng đuổi tận giết tuyệt..
Hiện giờ nghĩ lại, mười năm trước ông cụ đã dự liệu được cục diện hiện giờ.
Tô Bối cảm thấy khó hiểu nhìn Văn Quốc Đống: “Vì sao?”
Dựa theo lẽ thường, hai người chú bên trong là anh em nhà Văn Quốc Đống, chú cũng thuộc bên dòng chi, anh em của Văn Quốc Đống đều thuộc bên dòng. Nhưng ông ta lại bảo Văn Quốc Đống “che chở” hai chi thứ.
Văn Quốc Đống nhìn bên ngoài từ đường: “Cha anh thường nói, năm đó ông nội đi sớm, nếu không có bọn họ, sẽ không có một nhà này của chúng ta...
Tô Bối nghe thấy thế hơi nhíu mày, tông tộc tông thân quá nhiều có đôi khi không phải chuyện tốt.
Mấy chú bác của Văn Quốc Đống lớn tuổi, Tô Bối dựa theo quy củ bên trong gặp từng người.
Một chuyến này có thể nói thắng lợi trở về.
Một lúc lâu sau, Tô Bối mặt chua chân mềm, cũng may Văn Quốc Đống không định trong nửa ngày để cô nhận hết người trong nhất tộc Văn Thị.
Sau khi khai tịch, Tô Bối trốn đến một bên.
Văn Uyển khoan thai tới muộn, hiếm khi sửa lại trang phục “thiếu nữ tràn ngập tinh thần”, quy củ ngồi giữa đám tiểu bối.
Tô Bối ứng phó người xung quanh xong, trừng mắt với cô ấy.
Văn Uyển lại không để bụng, nhếch miệng cười nói: “Ai da... Hiện giờ mẹ nhỏ đã là người có thân phận, so đo với đám tiểu bối bọn cháu làm gì...”
Tô Bối nghe Văn Uyển nhấn mạnh hai chữ “tiểu bối”, mắt phải giật giật.
“Em khá lắm, lát nữa xem bác cả em thu thập em kiểu gì...”
“Chậc chậc... Bác ấy không cảm ơn em thì thôi, còn muốn hủy miếu Nguyệt Lão của em?”
Tô Bối cười mỉa với cô ấy: “Lão thụ ngàn năm nở hoa, nữ lang thanh xuân xứng đầu bạc, cũng mệt em nghĩ ra được...
Nghe thấy thế, Văn Uyển bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc trà: “Ai... Ai nói.”
"Ò..."
Tô Bối quăng cho cô ấy bóng dáng, tránh đi.
Nơi này đều là người một nhà của Văn gia, nghe xong sôi nổi dựng ngón cái với Văn Uyển.
“Không nhìn ra được, Tiểu Uyển dũng cảm như vậy!”
“Bội phục, bội phục...”
“Ha ha... Đâu có đâu có...”
Văn Uyển chột dạ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Tìm một lúc lâu xung quanh, mới thấy Diệp Liệt Thanh bị đám người vây quanh.
Văn Uyển mới đứng dậy, trên vai bị bàn tay đè lên, ấn cô ấy ngồi trở về.
“Ngồi yên ở chỗ này cho mẹ, dám rời khỏi tầm mắt của mẹ thử xem?”
Văn Uyển bày ra gương mặt khóc tang: “Mẹ...”
“Hai ngày sau là ngày đính hôn, nếu con dám quậy ra chuyện xấu, xem mẹ có xử con không?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Uyển bất ngờ thay đổi: “Mẹ! Con không đính hôn! Mẹ muốn đính thì tự mẹ đính đi!”
“Mẹ không thương lượng với con…”
Sau khi Liễu Nhứ nói xong bèn rời đi luôn.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, đứng dậy mặc quần áo lần nữa, vẻ mặt âm u đi ra cửa.
Tô Bối ở phía sau chỉnh đơn giản một chút, cũng theo sau hắn.
Trong đại sảnh biệt viện, ngoại trừ thím hai Văn gia, Liễu Nhứ còn có Diệp Liệt Thanh quỳ trên đất che chở Văn Uyển, thì không còn người khác.
Diệp Liệt Thanh ôm chặt Văn Uyển vào trong lòng, để mặc roi trên tay Liễu Nhứ đánh lên người, lông mày không nhăn lại.
Chỉ khi roi sắp đánh lên người Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh mới di chuyển cơ thể bảo vệ Văn Uyển càng chặt hơn.
“Mẹ! Mẹ đánh chết con ở chỗ này, cong cũng không đính hôn!”
“Cho dù con chết! Cũng không kết hôn!”
Văn Uyển có Diệp Liệt Thanh che chở, roi không đánh được lên người cô, thái độ vô cùng cứng rắn.
“Liễu Nhứ... Đứa bé không kết hôn thì không kết hôn... Thời đại này rồi cô còn cổ hủ như vậy....”
Liễu Nhứ mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của người bên cạnh, không nói một lời vung roi trên tay, đánh mạnh lên người hai người quỳ trên đất.
Tuy đã vào đông nhưng biệt viện mở máy sưởi, người ở đây mặc không nhiều lắm.
Liễu Nhứ còn tràn ngập tức giận, sử dụng hết lực trên tay đánh lên người Diệp Liệt Thanh.
Chỉ mấy phút trôi qua, trên người Diệp Liệt Thanh đỏ rực một mảng.
Tô Bối ngửi được mùi máu tươi trong không khí, cảm thấy không khỏe nhíu mày lại.
Văn Quốc Đống không để ý Văn Uyển quỳ trên đất không ngừng kêu gào với Liễu Nhứ, trầm giọng nói: “Buổi tối ầm ĩ cái gì?”
Liễu Nhứ thấy Văn Quốc Đống xuống, động tác trên tay không dừng: “Quá 12 giờ...”
Nghe thấy thế Tô Bối kéo Văn Quốc Đống, lúc này cô không thể không bội phục tâm tư sâu kín của Liễu Nhứ. Quá 12 giờ, bà ta không phải tìm đen đủi cho Văn Quốc Đống trong bữa tiệc trăm ngày của Văn Ngọc.
Văn Quốc Đống chính là gặp nạn cũng không tìm được cớ phát.
Tô Bối nhìn Văn Uyển cứng cổ nhưng không cúi đầu, còn có Diệp Liệt Thanh máu đầy người nhưng không rên một tiếng.
Sau khi im lặng một lát, xoay người đi tới nhà ăn.
Sau khi Liễu Nhứ đánh mệt, bưng ly trà nóng và khăn lông ấm cho người ta, cũng không mở miệng khuyên, trái lại nói: “Đánh lâu như vậy cũng mỏi tay, uống một ngụm trà nghỉ ngơi đi...”
“Cánh tay chườm nóng một lát, nếu không vận động mạnh như vậy ngày mai tay sẽ đau...”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ nặng nề nhìn Tô Bối, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh cả chị dâu đi ngủ đi... Bọn họ thích quỳ thì để bọn họ quỳ...”
Sau khi nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Văn Uyển, xoay người muốn đi.