Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 171
Văn Lê vươn tay vỗ Văn Ngọc đang ngủ say: “Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như mẹ mới không đoán được thâm ý bên trong...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống ngây ngốc, tay đặt trên bàn làm việc tạm dừng một lát.
Một lát sau hắn khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, thản nhiên nói: “Rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền, là mạch máu của Văn Lê, hơn một năm này chỉ cần Văn Lê cầm tiền, đương nhiên sẽ biến mất không thấy bóng dáng.
Mãi đến lúc không có tiền mới lại xuất hiện.
Tay Văn Lê ngẩn ra, cười nói: “Xem đi... Từ nhỏ tới lớn cha đối với con, chỉ biết dùng tiền tống cổ.”
Sau khi nói xong, Văn Lê lấy mấy phong thư ra đặt trên bàn.
“Chúng nó có giá trị bao nhiêu, cha tự mình đánh giá đi... Cho dù cha có tin hay không con đều phải nói một tiếng, chuyện cha xảy ra tai nạn không liên quan tới con.”
Anh ta vẫn luôn biết cho dù Văn Quốc Đống thực sự chết, Văn gia cũng không rơi lên người anh ta.
Ở Văn gia, từ trước tới nay anh ta và mẹ đều là người ngoài, trên có mấy chú bác, dưới có mấy anh em họ ưu tú.
Huống chi, từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống đều chưa từng để lộ ý nghĩ tương lai cho anh ta tiếp quản gánh nặng. Nhiều năm như vậy, anh ta đều bị cha ruột này bài xích ra ngoài, chưa bao giờ tiếp nhận.
Đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, nửa tin nửa ngờ mở phong thư.
Phong thư mới mở ra, một chồng ảnh chụp rơi xuống, sau khi thấy ảnh chụp cuối cùng trên mặt Văn Quốc Đống mới xuất hiện vết nứt.
“Cha... Bối Nhi câu người cỡ nào, con tin không cần nói cha cũng biết...”
Văn Lê không nhìn vẻ mặt của Văn Quốc Đống, tự mình nói:
“Cho dù thế nào cô ấy đều là bà xã của con, cha ngủ cũng đã ngủ, chơi cũng đã chơi, đứa bé cũng sinh cho cha… Con vô duyên vô cớ bị cha đội nón xanh, đòi chút chỗ tốt và bồi thường, không quá đáng đúng không?”
Văn Quốc Đống không nhìn ảnh chụp nữa, đôi mắt sắc bén xuyên qua mắt kính gọng bạc nhìn kỹ Văn Lê từ đầu tới chân.
“Chỉ cần chỗ tốt?”
Chỉ cha hiểu con, Văn Quốc Đống chưa bao giờ tin Văn Lê mới biết quan hệ của hắn và Tô Bối.
Văn Lê án binh bất động lâu như vậy, nhẫn nại tới tận bây giờ, hắn không tin anh ta chỉ đơn thuần vì mưu tài.
Nếu chỉ là mưu tài, Văn Lê sẽ không nhanh chóng lấy ra con át chủ bài như thế.
“Cha nói gì thế, cho dù thế nào con đều là con trai của Văn Quốc Đống cha, cha đổ trăm hại mà không một lợi đối với con.”
Văn Lê đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống
“Con chỉ cần cha ủng hộ con vô điều kiện... cho dù con làm gì! Con tin với quyền thế của cha ở thành phố Lâm, muốn làm chuyện này đều không khó.”
“Không có khả năng!”
Văn Quốc Đống dùng đầu ngón chân cũng đoán được, Văn Lê tính kế là vì cái gì.
“Cha, con không phải kẻ ngốc, con chỉ là dân cờ bạc hai bàn tay trắng...”
Ba chữ “dân cờ bạc” vừa vang lên, nói chuyện một lát thành Văn Lê đơn phương uy hiếp.
Im lặng một lúc lâu, Văn Quốc Đống đột nhiên nở nụ cười: “A Lê... Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Nghe thấy thế Văn Lê ngẩn người, không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ đổi đề tài đột ngột.
“Ông đây 17 tuổi đã vào bộ đội, một đường đi tới hiện giờ đã hơn ba mươi năm, có đầu trâu mặt ngựa gì chưa từng thấy?”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống khinh miệt ném ảnh chụp vào thùng rác, lạnh lùng nói:
“Dùng nó áp chế cha, chi bằng con cầm khẩu súng để trên đầu cha...”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi, tàn nhẫn nói:
“Đương nhiên là con biết nó không uy hiếp được cha, cha có thể không thèm để ý, có thể không để ý Bối Nhi sao?”
Văn Quốc Đống vẫn ngồi yên không cử động, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cha... Đây chỉ là ảnh chụp... Chỗ con còn không ít video ngắn trân quý! Cha muốn bao nhiêu con cho cha bấy nhiêu!”
“Cha không tin sao? Hay là con gửi mấy cái tới đơn vị cha nhé? Hay là, con lấy cho mẹ xem?”
“Cha... Con... Con...”
“Con cần tiền... Cha không cần phải làm gì... Con mở, mở sòng bạc... Chia lợi nhuận hoa hồng cho cha nhiều hơn.”
“Thật đó... Cha... Con biết tính toán của cha, chỉ cần xử lý bọn họ, Lâm Thị là thiên hạ Văn gia chúng ta có được!”
“Đến lúc, hai cha con chúng ta trong ứng ngoài hợp, Văn gia chắc chắn sẽ nâng cao một bước! Cha tin con đi!”
Văn Lê càng nói càng kích động, tay ôm Văn Ngọc không nhịn được dùng lực, trực tiếp bóp Văn Ngọc khóc tỉnh.
"Oa..."
Văn Lê bị nghiện, gương mặt dữ tợn nhìn Văn Ngọc không ngừng khóc:
“Câm miệng! Không được khóc!”
“Lại khóc bóp chết mày!”
Văn Quốc Đống nhân lúc Văn Lê phát bệnh, ông lao từ sau bàn làm việc ra đoạt Văn Ngọc về. “Mày muốn chết!”
"Con... Con..."
Văn Lê nghiện ma túy, ngáp liên miên, tay chân vô lực giật giật, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Văn Quốc Đống không đợi anh ta nói hết câu, ôm Văn Ngọc một chân đã Văn Lê ngã khỏi ghế, giẫm lên đầu Văn Lê hờ hững nói:
“Khi trên tay ông đây dính máu, mày còn chưa phải là một tế bào.”
Sau khi nói xong, hắn đá Văn Lê nước mắt nước mũi chảy ròng ròng tới góc phòng làm việc. “Tiểu Ngọc đừng sợ, cha ôm, đừng khóc...”
Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ Văn Ngọc đang kinh hãi trong lòng: “Cha ôm cục cưng, cục cưng đừng khóc...”
Cơ thể Văn Lê không nhịn được run rẩy, thấy Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ Văn Ngọc, đôi mắt lập tức mơ hồ:
“Cha... Hổ... Hổ dữ... Không ăn thịt con...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê trên đất: “Ngoại trừ người chết ra, có rất nhiều biện pháp khiến người ta không mở miệng được...”
Văn Lê quỳ trên đất, không rảnh lo nước mắt nước mũi trên mặt, che chỗ xương sườn.
Vừa rồi chân Văn Quốc Đống không thu lực, đá thật mạnh mấy cái lên ngực anh ta.
"Cha... Cha..."
Văn Quốc Đống dỗ Văn Ngọc đang không ngừng khóc, không thèm liếc mắt nhìn Văn Lê đang chật vật trên đất.
Rất lâu sau, mới mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi... Văn Quốc Đống tôi không có đứa con trai này.”
Trước đây hắn luôn nghĩ, Văn Lê bình thường thì bình thường, Văn Lê tầm mắt lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng trong lòng vẫn luôn tin dù sao Văn Lê chảy dòng máu của hắn, có lẽ không hư hỏng như vậy.
Nhưng hôm nay…
Nghĩ lại vẻ mặt dữ tợn vừa rồi của Văn Lê.
“Lại khóc bóp chết mày…”
Những lời này vẫn luôn vang vọng bên tai Văn Quốc Đống.
Nghe thấy thế, cơ thể không ngừng run rẩy của Văn Lê cứng đờ lại, té ngã lộn nhào quỳ bên chân Văn Quốc Đống. “Cha... Con sai rồi... Con thực sự sai rồi... Cha...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, nhịn xuống cảm xúc thô bạo trong lồng ngực: “Cút.”
Tô Bối đợi ở dưới lầu một lúc lâu không thấy hai người xuống, không nhịn được đi tới cửa phòng làm việc trước mặt Lâm Quyên.
Lâm Quyên vẫn luôn ở phía sau Tô Bối, thấy cô ngựa quen đường cũ mở cửa, trên gương mặt già tràn ngập biểu cảm không nói nên lời.
Lầm trước người Lâm gia tới gây chuyện, Tô Bối gióng trống khua chiêng đổi khóa cửa phòng làm việc, phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc của Văn Quốc Đống trực tiếp bị Tô Bối đổi thành khóa mật mã, ngoại trừ Văn Quốc Đống ra, bà ta cũng không biết mật mã.
Một loạt động tác không dây dưa lằng nhằng của Tô Bối khiến trong lòng Lâm Quyên hoảng loạn.
“Thím Vương, bà nói xem... Cái nhà này của chúng ta, tới lượt người ngoài như cô ta làm chủ khi nào?”
Bảo mẫu theo sau Lâm Quyên, nghe xong những lời này không hé răng.
Lâm Quyên bất mãn liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng nói thầm: “Tô Bối có con, cũng vì Tiểu Lê không có tiền đồ, Quốc Đống mới coi trọng Ngọc Bảo Nhi...”
Nói đến đây, Lâm Quyên vươn tay sờ bụng: “Bà nói xem... Ở độ tuổi này của tôi, mang thai lần hai thế nào?”
Văn Lê không biết cố gắng đã là sự thật, trong lòng bà ta vẫn luôn có dự cảm, nếu thực sự không nắm chặt Văn Quốc Đống... Hai mẹ con bọn họ sẽ không còn gì.
Biểu cảm trên mặt bảo mẫu lập tức có thể nói là xuất sắc ngoạn mục:
“Chuyện này... Đã nhiều tuổi…”
“Nhiều tuổi cái gì? Năm tay tôi chưa tới 45... Ở độ tuổi của tôi, không phải không có sản phụ lớn tuổi.”
Lâm Quyên vừa nói, vừa cảm thấy phương pháp này cũng được, không rảnh lo đau đớn phía dưới người, lập tức trở về phòng mình.
“Tối nay ăn cơm đừng gọi tôi... Tôi trở về dưỡng da...”
Bảo mẫu thấy Lâm Quyên đắm chìm trong thế giới của mình không ra được, bất đắc dĩ thở dài.
Từ lúc bà ta tới Văn gia, đến nay đã mười mấy năm, nói Lâm Quyên không có đầu óc nhưng bà ta chưa từng xảy ra vấn đề đối với xã giao bên ngoài.
Nếu nói bà ta có đầu óc, cha chồng con dâu có mờ ám mà Lâm Quyên lại không nhìn ra.
Tô Bối vừa vào cửa thì thấy Văn Lê quỳ trên đất không ngừng dập đầu với Văn Quốc Đống.
Văn Ngọc ở trong lòng Văn Quốc Đống khóc vô cùng đáng thương, Tô Bối vội vàng tiến lên nhận lấy đứa bé.
Nhìn gương mặt Văn Ngọc khóc đến đỏ bừng, đôi mắt hơi đỏ lên: “Tiểu Ngọc đừng khóc, mẹ tới rồi...”
Văn Lê vừa thấy Tô Bối giống như gặp được cứu tinh, cuống quýt kêu lên: “Bà xã... Bà xã... Em cầu xin cha giúp anh.”
“Bà xã... Cha muốn giết anh... Em ở bên cha lâu như vậy... Ông ấy sẽ nghe lời em... Cầu xin em... Bà xã... ah…”
Lời còn chưa nói ra, Văn Quốc Đống đã xắn cổ tay áo nhấc anh ta tới một góc đánh một trận.
Văn Quốc Đống vung từng quyền tới, không chút do dự.
Tiếng kêu rên thảm thiết của Văn Lê tràn ngập màng tai, Tô Bối nhắm mắt không nhìn hai người.
Đến cuối cùng.
Hơi thở của Văn Lê mong manh nói với Văn Quốc Đống: “Cha... Con, con là cha... trên... danh nghĩa của Tiểu Ngọc..”
Văn Quốc Đống dừng tay lại.
Lúc này Tô Bối mới nhìn người đàn ông bị Văn Quốc Đống đánh mặt mũi bầm dập trên đất.
Một chút không đành lòng cuối cùng ở trong lòng lập tức tan thành mây khói: “Văn Lê... Anh không cứu được...”
Đã đến bước này, đều chưa từ bỏ ý định dùng đứa bé uy hiếp Văn Quốc Đống.
Nếu Văn Lê thành thật an phận ở chung cư mà cô sắp xếp, có lẽ anh ta còn có thể cứu được.
Ít nhất... Đối với việc phản bội anh ta, cô đã cố gắng làm bồi thường cuối cùng.
Vẻ mặt Văn Quốc Đống ngây ngốc, tay đặt trên bàn làm việc tạm dừng một lát.
Một lát sau hắn khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, thản nhiên nói: “Rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền, là mạch máu của Văn Lê, hơn một năm này chỉ cần Văn Lê cầm tiền, đương nhiên sẽ biến mất không thấy bóng dáng.
Mãi đến lúc không có tiền mới lại xuất hiện.
Tay Văn Lê ngẩn ra, cười nói: “Xem đi... Từ nhỏ tới lớn cha đối với con, chỉ biết dùng tiền tống cổ.”
Sau khi nói xong, Văn Lê lấy mấy phong thư ra đặt trên bàn.
“Chúng nó có giá trị bao nhiêu, cha tự mình đánh giá đi... Cho dù cha có tin hay không con đều phải nói một tiếng, chuyện cha xảy ra tai nạn không liên quan tới con.”
Anh ta vẫn luôn biết cho dù Văn Quốc Đống thực sự chết, Văn gia cũng không rơi lên người anh ta.
Ở Văn gia, từ trước tới nay anh ta và mẹ đều là người ngoài, trên có mấy chú bác, dưới có mấy anh em họ ưu tú.
Huống chi, từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống đều chưa từng để lộ ý nghĩ tương lai cho anh ta tiếp quản gánh nặng. Nhiều năm như vậy, anh ta đều bị cha ruột này bài xích ra ngoài, chưa bao giờ tiếp nhận.
Đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, nửa tin nửa ngờ mở phong thư.
Phong thư mới mở ra, một chồng ảnh chụp rơi xuống, sau khi thấy ảnh chụp cuối cùng trên mặt Văn Quốc Đống mới xuất hiện vết nứt.
“Cha... Bối Nhi câu người cỡ nào, con tin không cần nói cha cũng biết...”
Văn Lê không nhìn vẻ mặt của Văn Quốc Đống, tự mình nói:
“Cho dù thế nào cô ấy đều là bà xã của con, cha ngủ cũng đã ngủ, chơi cũng đã chơi, đứa bé cũng sinh cho cha… Con vô duyên vô cớ bị cha đội nón xanh, đòi chút chỗ tốt và bồi thường, không quá đáng đúng không?”
Văn Quốc Đống không nhìn ảnh chụp nữa, đôi mắt sắc bén xuyên qua mắt kính gọng bạc nhìn kỹ Văn Lê từ đầu tới chân.
“Chỉ cần chỗ tốt?”
Chỉ cha hiểu con, Văn Quốc Đống chưa bao giờ tin Văn Lê mới biết quan hệ của hắn và Tô Bối.
Văn Lê án binh bất động lâu như vậy, nhẫn nại tới tận bây giờ, hắn không tin anh ta chỉ đơn thuần vì mưu tài.
Nếu chỉ là mưu tài, Văn Lê sẽ không nhanh chóng lấy ra con át chủ bài như thế.
“Cha nói gì thế, cho dù thế nào con đều là con trai của Văn Quốc Đống cha, cha đổ trăm hại mà không một lợi đối với con.”
Văn Lê đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống
“Con chỉ cần cha ủng hộ con vô điều kiện... cho dù con làm gì! Con tin với quyền thế của cha ở thành phố Lâm, muốn làm chuyện này đều không khó.”
“Không có khả năng!”
Văn Quốc Đống dùng đầu ngón chân cũng đoán được, Văn Lê tính kế là vì cái gì.
“Cha, con không phải kẻ ngốc, con chỉ là dân cờ bạc hai bàn tay trắng...”
Ba chữ “dân cờ bạc” vừa vang lên, nói chuyện một lát thành Văn Lê đơn phương uy hiếp.
Im lặng một lúc lâu, Văn Quốc Đống đột nhiên nở nụ cười: “A Lê... Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Nghe thấy thế Văn Lê ngẩn người, không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ đổi đề tài đột ngột.
“Ông đây 17 tuổi đã vào bộ đội, một đường đi tới hiện giờ đã hơn ba mươi năm, có đầu trâu mặt ngựa gì chưa từng thấy?”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống khinh miệt ném ảnh chụp vào thùng rác, lạnh lùng nói:
“Dùng nó áp chế cha, chi bằng con cầm khẩu súng để trên đầu cha...”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi, tàn nhẫn nói:
“Đương nhiên là con biết nó không uy hiếp được cha, cha có thể không thèm để ý, có thể không để ý Bối Nhi sao?”
Văn Quốc Đống vẫn ngồi yên không cử động, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cha... Đây chỉ là ảnh chụp... Chỗ con còn không ít video ngắn trân quý! Cha muốn bao nhiêu con cho cha bấy nhiêu!”
“Cha không tin sao? Hay là con gửi mấy cái tới đơn vị cha nhé? Hay là, con lấy cho mẹ xem?”
“Cha... Con... Con...”
“Con cần tiền... Cha không cần phải làm gì... Con mở, mở sòng bạc... Chia lợi nhuận hoa hồng cho cha nhiều hơn.”
“Thật đó... Cha... Con biết tính toán của cha, chỉ cần xử lý bọn họ, Lâm Thị là thiên hạ Văn gia chúng ta có được!”
“Đến lúc, hai cha con chúng ta trong ứng ngoài hợp, Văn gia chắc chắn sẽ nâng cao một bước! Cha tin con đi!”
Văn Lê càng nói càng kích động, tay ôm Văn Ngọc không nhịn được dùng lực, trực tiếp bóp Văn Ngọc khóc tỉnh.
"Oa..."
Văn Lê bị nghiện, gương mặt dữ tợn nhìn Văn Ngọc không ngừng khóc:
“Câm miệng! Không được khóc!”
“Lại khóc bóp chết mày!”
Văn Quốc Đống nhân lúc Văn Lê phát bệnh, ông lao từ sau bàn làm việc ra đoạt Văn Ngọc về. “Mày muốn chết!”
"Con... Con..."
Văn Lê nghiện ma túy, ngáp liên miên, tay chân vô lực giật giật, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Văn Quốc Đống không đợi anh ta nói hết câu, ôm Văn Ngọc một chân đã Văn Lê ngã khỏi ghế, giẫm lên đầu Văn Lê hờ hững nói:
“Khi trên tay ông đây dính máu, mày còn chưa phải là một tế bào.”
Sau khi nói xong, hắn đá Văn Lê nước mắt nước mũi chảy ròng ròng tới góc phòng làm việc. “Tiểu Ngọc đừng sợ, cha ôm, đừng khóc...”
Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ Văn Ngọc đang kinh hãi trong lòng: “Cha ôm cục cưng, cục cưng đừng khóc...”
Cơ thể Văn Lê không nhịn được run rẩy, thấy Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ Văn Ngọc, đôi mắt lập tức mơ hồ:
“Cha... Hổ... Hổ dữ... Không ăn thịt con...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê trên đất: “Ngoại trừ người chết ra, có rất nhiều biện pháp khiến người ta không mở miệng được...”
Văn Lê quỳ trên đất, không rảnh lo nước mắt nước mũi trên mặt, che chỗ xương sườn.
Vừa rồi chân Văn Quốc Đống không thu lực, đá thật mạnh mấy cái lên ngực anh ta.
"Cha... Cha..."
Văn Quốc Đống dỗ Văn Ngọc đang không ngừng khóc, không thèm liếc mắt nhìn Văn Lê đang chật vật trên đất.
Rất lâu sau, mới mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi... Văn Quốc Đống tôi không có đứa con trai này.”
Trước đây hắn luôn nghĩ, Văn Lê bình thường thì bình thường, Văn Lê tầm mắt lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng trong lòng vẫn luôn tin dù sao Văn Lê chảy dòng máu của hắn, có lẽ không hư hỏng như vậy.
Nhưng hôm nay…
Nghĩ lại vẻ mặt dữ tợn vừa rồi của Văn Lê.
“Lại khóc bóp chết mày…”
Những lời này vẫn luôn vang vọng bên tai Văn Quốc Đống.
Nghe thấy thế, cơ thể không ngừng run rẩy của Văn Lê cứng đờ lại, té ngã lộn nhào quỳ bên chân Văn Quốc Đống. “Cha... Con sai rồi... Con thực sự sai rồi... Cha...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, nhịn xuống cảm xúc thô bạo trong lồng ngực: “Cút.”
Tô Bối đợi ở dưới lầu một lúc lâu không thấy hai người xuống, không nhịn được đi tới cửa phòng làm việc trước mặt Lâm Quyên.
Lâm Quyên vẫn luôn ở phía sau Tô Bối, thấy cô ngựa quen đường cũ mở cửa, trên gương mặt già tràn ngập biểu cảm không nói nên lời.
Lầm trước người Lâm gia tới gây chuyện, Tô Bối gióng trống khua chiêng đổi khóa cửa phòng làm việc, phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc của Văn Quốc Đống trực tiếp bị Tô Bối đổi thành khóa mật mã, ngoại trừ Văn Quốc Đống ra, bà ta cũng không biết mật mã.
Một loạt động tác không dây dưa lằng nhằng của Tô Bối khiến trong lòng Lâm Quyên hoảng loạn.
“Thím Vương, bà nói xem... Cái nhà này của chúng ta, tới lượt người ngoài như cô ta làm chủ khi nào?”
Bảo mẫu theo sau Lâm Quyên, nghe xong những lời này không hé răng.
Lâm Quyên bất mãn liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng nói thầm: “Tô Bối có con, cũng vì Tiểu Lê không có tiền đồ, Quốc Đống mới coi trọng Ngọc Bảo Nhi...”
Nói đến đây, Lâm Quyên vươn tay sờ bụng: “Bà nói xem... Ở độ tuổi này của tôi, mang thai lần hai thế nào?”
Văn Lê không biết cố gắng đã là sự thật, trong lòng bà ta vẫn luôn có dự cảm, nếu thực sự không nắm chặt Văn Quốc Đống... Hai mẹ con bọn họ sẽ không còn gì.
Biểu cảm trên mặt bảo mẫu lập tức có thể nói là xuất sắc ngoạn mục:
“Chuyện này... Đã nhiều tuổi…”
“Nhiều tuổi cái gì? Năm tay tôi chưa tới 45... Ở độ tuổi của tôi, không phải không có sản phụ lớn tuổi.”
Lâm Quyên vừa nói, vừa cảm thấy phương pháp này cũng được, không rảnh lo đau đớn phía dưới người, lập tức trở về phòng mình.
“Tối nay ăn cơm đừng gọi tôi... Tôi trở về dưỡng da...”
Bảo mẫu thấy Lâm Quyên đắm chìm trong thế giới của mình không ra được, bất đắc dĩ thở dài.
Từ lúc bà ta tới Văn gia, đến nay đã mười mấy năm, nói Lâm Quyên không có đầu óc nhưng bà ta chưa từng xảy ra vấn đề đối với xã giao bên ngoài.
Nếu nói bà ta có đầu óc, cha chồng con dâu có mờ ám mà Lâm Quyên lại không nhìn ra.
Tô Bối vừa vào cửa thì thấy Văn Lê quỳ trên đất không ngừng dập đầu với Văn Quốc Đống.
Văn Ngọc ở trong lòng Văn Quốc Đống khóc vô cùng đáng thương, Tô Bối vội vàng tiến lên nhận lấy đứa bé.
Nhìn gương mặt Văn Ngọc khóc đến đỏ bừng, đôi mắt hơi đỏ lên: “Tiểu Ngọc đừng khóc, mẹ tới rồi...”
Văn Lê vừa thấy Tô Bối giống như gặp được cứu tinh, cuống quýt kêu lên: “Bà xã... Bà xã... Em cầu xin cha giúp anh.”
“Bà xã... Cha muốn giết anh... Em ở bên cha lâu như vậy... Ông ấy sẽ nghe lời em... Cầu xin em... Bà xã... ah…”
Lời còn chưa nói ra, Văn Quốc Đống đã xắn cổ tay áo nhấc anh ta tới một góc đánh một trận.
Văn Quốc Đống vung từng quyền tới, không chút do dự.
Tiếng kêu rên thảm thiết của Văn Lê tràn ngập màng tai, Tô Bối nhắm mắt không nhìn hai người.
Đến cuối cùng.
Hơi thở của Văn Lê mong manh nói với Văn Quốc Đống: “Cha... Con, con là cha... trên... danh nghĩa của Tiểu Ngọc..”
Văn Quốc Đống dừng tay lại.
Lúc này Tô Bối mới nhìn người đàn ông bị Văn Quốc Đống đánh mặt mũi bầm dập trên đất.
Một chút không đành lòng cuối cùng ở trong lòng lập tức tan thành mây khói: “Văn Lê... Anh không cứu được...”
Đã đến bước này, đều chưa từ bỏ ý định dùng đứa bé uy hiếp Văn Quốc Đống.
Nếu Văn Lê thành thật an phận ở chung cư mà cô sắp xếp, có lẽ anh ta còn có thể cứu được.
Ít nhất... Đối với việc phản bội anh ta, cô đã cố gắng làm bồi thường cuối cùng.