Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 17: Ngoại lệ
Hơn nữa Diệp Liệt Thanh khác với Văn Quốc Đống, đối với Diệp Liệt Thanh mà nói Văn Uyển chỉ là cháu gái nhà mẹ đẻ của vợ.
Dù sao cũng là người khác họ, giữa ông ta và Văn Uyển không có quan hệ luân lý huyết thống sâu đậm, cho dù Diệp Liệt Thanh có tâm lý hay đạo đức đều không cố kỵ nhiều như thế.
Nhưng Văn Quốc Đống thì khác, giữa Văn Quốc Đống và cô còn cách Văn Lê, dù sao Văn Lê cũng là con trai ruột của Văn Quốc Đống.
Người làm ba lại đội nón xanh cho con trai mình, dựa theo tính cách của Văn Quốc Đống... Ông sẽ không dễ dàng mắc câu như Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển nhếch miệng, ngay từ đầu cô không trông cậy Tô Bối sẽ tin tưởng mình.
Tô Bối phát sốt hơi nghiêm trọng, ở bệnh viện truyền dịch xong, bác sĩ bảo ở lại viện quan sát.
Trong lúc này Văn Lê chỉ gọi điện thoại tới, trò chuyện chưa được 5 phút đã vội vàng cúp điện thoại.
Sắc mặt Tô Bối tái nhợt nhìn chằm chằm vào màn hình di động tối dần đi, cả đêm đầu bị thiêu đốt đều không đau như lúc này.
Văn Uyển ở bên cạnh thấy thế, thân thiết tiến lên mát xa đầu giúp Tô Bối. “Chậc chậc... Xem tình hình này, chắc là bác cả đã thả Lâm Quyên ra...”
Đôi mắt khép hở của Tô Bối đột nhiên mở ra: “Thả ra?”
Văn Uyển cười mỉa nói: “Còn không phải buổi tối giao thừa, Lâm Quyên muốn khiến mẹ em không chịu nổi, kết quả tự kéo mình vào…”
Tô Bối nhớ tới buổi đêm giao thừa ngày đó, Văn Quốc Đống bất chợt nổi giận, còn có những lời “cảnh cáo” cô.
“Nghi thức tế tổ... Rất quan trọng sao?”
Chuyện vui ngoài ý muốn như vậy, bởi vì nghi thức tế tổ... Văn Quốc Đống chỉ “cảnh cáo” cô, mà Lâm Quyên... Vậy mà bị nhốt lại.
Nghĩ tới đây tâm trạng của Tô Bối đột nhiên tốt lên, cho dù Văn Quốc Đống xuất phát từ nguyên nhân gì mà nhốt Lâm Quyên lại, đều là chuyện tốt đối với cô…
Văn Uyển nhún vai: “Chuyện này thì em không biết, nghi thức tế tổ mỗi năm đều có, ít nhất ở trong trí nhớ của em vẫn luôn do Lâm Quyên chủ trì... Chỉ có năm nay ngoại lệ đổi thành chị...”
Lông mi của Tô Bối hơi run lên khó mà phát hiện được: “Có một số thứ chỉ cần phá lệ một lần, phá lệ lần hai sẽ không khó... Đúng không?”
Nghe thấy thế, khóe miệng Văn Uyển cũng không nhịn được nhếch lên, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Tô Bối: “Vậy em chờ mong sang năm chị dâu lại ngoại lệ…”
Gương mặt Tô Bối hàm chứa ý cười, sang năm…
Cô muốn không chỉ là ngoại lệ…
Tô Bối nằm ở bệnh viện nửa ngày, thì gấp không đợi nổi trở về Văn gia.
Buổi tối khi ăn cơm, không có gì bất ngờ xảy ra khi thấy Lâm Quyên cùng bàn cơm.
Bắt đầu từ đêm giao thừa Lâm Quyên đã bị Văn Quốc Đống nhốt lại, vốn tưởng rằng vừa ra sẽ tìm Tô Bối gây phiền phức.
Ai ngờ cô lại vào bệnh viện.
Văn Lê muốn đến bệnh viện với cô, thì bị bà ta kéo lại.
Lúc này thấy Tô Bối không sao ngồi trước mặt mình, Lâm Quyên càng nhìn Tô Bối, lòng dạ càng thấy không thuận.
“Ăn ăn ăn... Chỉ biết ăn! Kết hôn nhiều năm như vậy bụng không có một chút động tĩnh, ai biết cơ thể có bệnh đường sinh dục gì đó không thể sinh con hay không?”
Những lời này của Lâm Quyên, trực tiếp khiến mọi người trên bàn cơm thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Văn Tuyết ngồi cạnh bà ta, sắc mặt còn khó coi hơn Tô Bối khi bị Lâm Quyên điểm danh mắng chửi.
Tô Bối nắm chặt lấy bộ đồ ăn, vừa định đánh trả, mẹ Văn Uyển đã mở miệng trước: “Em út... Nghe thấy không? Chị dâu đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe...”
Sau khi nói xong, lại cười nói với Lâm Quyên lúc này mới kịp phản ứng: “Văn Lê kết hôn mới hai năm... Em út của chúng ta đã kết hôn mười mấy năm, trong bụng không có một chút động tĩnh...”
“Chị dâu, chị nói xem những lời này của chị, rốt cuộc là lại mắng ai?”
Lâm Quyên xấu hổ nhìn Văn Tuyết tức tới mức gương mặt phát tím: “Chị không có ý đó... Không phải bây giờ em út còn trẻ...
“Bác gái, nếu cháu nhớ không nhầm cô út sắp 40 đúng không? Như vậy mà... Còn trẻ sao? Vậy chẳng phải chị dâu vẫn còn là đứa bé à?”
Ngày hôm qua Văn Uyển mới trở về lập tức bị phạt quỳ ở từ đường, không gặp được Văn Tuyết, lúc này lại có chuyện vui để xem.
Cô ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để chế nhạo Văn Tuyết.
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Văn Uyển, hờ hững quát một câu: “Uyển Nhi! Người lớn đang nói chuyện con xen miệng vào làm gì?”
Văn Uyển mở to đôi mắt vô tội, nhìn về phía Văn Tuyết, tràn ngập quan tâm nói: “Cô út... Có một số lời không biết cháu có nên nói hay không.”
Nói được nửa, Văn Uyển cố ý muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: “Hai tháng trước, hình như cháu thấy dượng út ở trong trường... Dượng ở bên cạnh nữ sinh trường chúng cháu, hai người...”
Nói đến đây... Văn Uyển không tiếp tục nói nữa.
Mấy người đang ngồi ở đây có người nào không nghe hiểu ý của Văn Uyển, người đàn ông của Văn Tuyết ngoại tình... Còn ngoại tình với nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp.
Bầu không khí trên bàn cơm vốn đã căng thẳng, bởi vì lời nói của Văn Uyển lại nghiêm trọng hơn mấy phần.
“Em út, em đừng nghĩ nhiều, nhỡ đâu là Tiểu Uyển nhìn nhầm thì sao?”
Lâm Quyên cũng không ngờ tới, bà ta chỉ muốn gây khó dễ cho Tô Bối, sao lại biến thành như vậy.
Dù sao cũng là người khác họ, giữa ông ta và Văn Uyển không có quan hệ luân lý huyết thống sâu đậm, cho dù Diệp Liệt Thanh có tâm lý hay đạo đức đều không cố kỵ nhiều như thế.
Nhưng Văn Quốc Đống thì khác, giữa Văn Quốc Đống và cô còn cách Văn Lê, dù sao Văn Lê cũng là con trai ruột của Văn Quốc Đống.
Người làm ba lại đội nón xanh cho con trai mình, dựa theo tính cách của Văn Quốc Đống... Ông sẽ không dễ dàng mắc câu như Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển nhếch miệng, ngay từ đầu cô không trông cậy Tô Bối sẽ tin tưởng mình.
Tô Bối phát sốt hơi nghiêm trọng, ở bệnh viện truyền dịch xong, bác sĩ bảo ở lại viện quan sát.
Trong lúc này Văn Lê chỉ gọi điện thoại tới, trò chuyện chưa được 5 phút đã vội vàng cúp điện thoại.
Sắc mặt Tô Bối tái nhợt nhìn chằm chằm vào màn hình di động tối dần đi, cả đêm đầu bị thiêu đốt đều không đau như lúc này.
Văn Uyển ở bên cạnh thấy thế, thân thiết tiến lên mát xa đầu giúp Tô Bối. “Chậc chậc... Xem tình hình này, chắc là bác cả đã thả Lâm Quyên ra...”
Đôi mắt khép hở của Tô Bối đột nhiên mở ra: “Thả ra?”
Văn Uyển cười mỉa nói: “Còn không phải buổi tối giao thừa, Lâm Quyên muốn khiến mẹ em không chịu nổi, kết quả tự kéo mình vào…”
Tô Bối nhớ tới buổi đêm giao thừa ngày đó, Văn Quốc Đống bất chợt nổi giận, còn có những lời “cảnh cáo” cô.
“Nghi thức tế tổ... Rất quan trọng sao?”
Chuyện vui ngoài ý muốn như vậy, bởi vì nghi thức tế tổ... Văn Quốc Đống chỉ “cảnh cáo” cô, mà Lâm Quyên... Vậy mà bị nhốt lại.
Nghĩ tới đây tâm trạng của Tô Bối đột nhiên tốt lên, cho dù Văn Quốc Đống xuất phát từ nguyên nhân gì mà nhốt Lâm Quyên lại, đều là chuyện tốt đối với cô…
Văn Uyển nhún vai: “Chuyện này thì em không biết, nghi thức tế tổ mỗi năm đều có, ít nhất ở trong trí nhớ của em vẫn luôn do Lâm Quyên chủ trì... Chỉ có năm nay ngoại lệ đổi thành chị...”
Lông mi của Tô Bối hơi run lên khó mà phát hiện được: “Có một số thứ chỉ cần phá lệ một lần, phá lệ lần hai sẽ không khó... Đúng không?”
Nghe thấy thế, khóe miệng Văn Uyển cũng không nhịn được nhếch lên, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Tô Bối: “Vậy em chờ mong sang năm chị dâu lại ngoại lệ…”
Gương mặt Tô Bối hàm chứa ý cười, sang năm…
Cô muốn không chỉ là ngoại lệ…
Tô Bối nằm ở bệnh viện nửa ngày, thì gấp không đợi nổi trở về Văn gia.
Buổi tối khi ăn cơm, không có gì bất ngờ xảy ra khi thấy Lâm Quyên cùng bàn cơm.
Bắt đầu từ đêm giao thừa Lâm Quyên đã bị Văn Quốc Đống nhốt lại, vốn tưởng rằng vừa ra sẽ tìm Tô Bối gây phiền phức.
Ai ngờ cô lại vào bệnh viện.
Văn Lê muốn đến bệnh viện với cô, thì bị bà ta kéo lại.
Lúc này thấy Tô Bối không sao ngồi trước mặt mình, Lâm Quyên càng nhìn Tô Bối, lòng dạ càng thấy không thuận.
“Ăn ăn ăn... Chỉ biết ăn! Kết hôn nhiều năm như vậy bụng không có một chút động tĩnh, ai biết cơ thể có bệnh đường sinh dục gì đó không thể sinh con hay không?”
Những lời này của Lâm Quyên, trực tiếp khiến mọi người trên bàn cơm thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Văn Tuyết ngồi cạnh bà ta, sắc mặt còn khó coi hơn Tô Bối khi bị Lâm Quyên điểm danh mắng chửi.
Tô Bối nắm chặt lấy bộ đồ ăn, vừa định đánh trả, mẹ Văn Uyển đã mở miệng trước: “Em út... Nghe thấy không? Chị dâu đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe...”
Sau khi nói xong, lại cười nói với Lâm Quyên lúc này mới kịp phản ứng: “Văn Lê kết hôn mới hai năm... Em út của chúng ta đã kết hôn mười mấy năm, trong bụng không có một chút động tĩnh...”
“Chị dâu, chị nói xem những lời này của chị, rốt cuộc là lại mắng ai?”
Lâm Quyên xấu hổ nhìn Văn Tuyết tức tới mức gương mặt phát tím: “Chị không có ý đó... Không phải bây giờ em út còn trẻ...
“Bác gái, nếu cháu nhớ không nhầm cô út sắp 40 đúng không? Như vậy mà... Còn trẻ sao? Vậy chẳng phải chị dâu vẫn còn là đứa bé à?”
Ngày hôm qua Văn Uyển mới trở về lập tức bị phạt quỳ ở từ đường, không gặp được Văn Tuyết, lúc này lại có chuyện vui để xem.
Cô ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để chế nhạo Văn Tuyết.
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Văn Uyển, hờ hững quát một câu: “Uyển Nhi! Người lớn đang nói chuyện con xen miệng vào làm gì?”
Văn Uyển mở to đôi mắt vô tội, nhìn về phía Văn Tuyết, tràn ngập quan tâm nói: “Cô út... Có một số lời không biết cháu có nên nói hay không.”
Nói được nửa, Văn Uyển cố ý muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: “Hai tháng trước, hình như cháu thấy dượng út ở trong trường... Dượng ở bên cạnh nữ sinh trường chúng cháu, hai người...”
Nói đến đây... Văn Uyển không tiếp tục nói nữa.
Mấy người đang ngồi ở đây có người nào không nghe hiểu ý của Văn Uyển, người đàn ông của Văn Tuyết ngoại tình... Còn ngoại tình với nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp.
Bầu không khí trên bàn cơm vốn đã căng thẳng, bởi vì lời nói của Văn Uyển lại nghiêm trọng hơn mấy phần.
“Em út, em đừng nghĩ nhiều, nhỡ đâu là Tiểu Uyển nhìn nhầm thì sao?”
Lâm Quyên cũng không ngờ tới, bà ta chỉ muốn gây khó dễ cho Tô Bối, sao lại biến thành như vậy.