Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 165
“Quốc Đống... Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc... Không có cha thì không được... Hay là, gọi A Lê trở về đi!”
Văn Quốc Đống nhìn tờ báo frong tay, lông mày nhíu chặt lại: “Không cần làm phiền nó.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà! Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc do tôi chủ trì, không cần cô nhọc lòng.”
“Quốc Đống! Anh là ông nội của Tiểu Ngọc... Anh chủ trì? Người không biết còn tưởng anh là cha Tiểu Ngọc!”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngồi ở một bên nhướng mày: “Mẹ... Mẹ là muốn A Lê trở về, thì đừng lôi người khác...”
“Cô...”
Từ trước tới nay Văn Lê quậy với người Lâm gia, trong khoảng thời gian này Văn Quốc Đống thu thập người Lâm gia, Văn Lê đã sớm không có hướng đi.
Bà ta là thử Văn Quốc Đống, ai ngờ bị Tô Bối phá hỏng mọi việc.
“Cô còn không biết xấu hổ nói! Ông xã cô hàng năm không ở nhà... Cô không sốt ruột chút nào sao? Đâu có ai làm bà xã như cô?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên chỉ bát canh trên bàn ăn:
“Cô nhìn xem... Đây mới là chuyện vợ hiền mẹ đảm nên làm! Một người phụ nữ mỗi ngày đều lộ mặt bên ngoài, mặc kệ con trai, ông xã không màng, không biết còn tưởng cô là thân sinh của Văn gia... A Lê tới ở rể...
Tô Bối nhìn bàn đồ ăn trước mặt, tất cả đều là khẩu vị của Văn Quốc Đống, Lâm Quyên từ trước tới ngón tay không dính nước xuân, vì “vãn hồi” người đàn ông còn tốn không ít tâm tư.
“Mẹ... Tuy con không phải thân sinh của Văn gia, nhưng Tiểu Ngọc là ‘thân sinh được rồi...
Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân sinh”, ánh mắt ái muội liếc Văn Quốc Đống ở một bên. Văn Quốc Đống âm trầm trừng Tô Bối một cái.
Hai người mắt đi mày lại không thèm che giấu, nhưng toàn bộ tâm tư của Lâm Quyên đều đặt vào lời nói của Tô Bối, cười mỉa:
“Nếu Tiểu Ngọc không phải con ruột của A Lê, cô còn có thể ngồi ở đây sao?”
Tô Bối nhướng mày, không mở miệng.
Chỉ thấy Lâm Quyên đột nhiên nói với bảo mẫu bên cạnh: “Thím Vương, hôm nay bà trông Tiểu Ngọc cả đêm...”
Thím Vương giật mình, sau khi kịp phản ứng thì đáp.
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhíu mày, trong khoảng thời gian này Lâm Quyên đối với Văn Ngọc nhìn còn quan trọng hơn tính mạng.
Đột nhiên để bảo mẫu trông Văn Ngọc... Không chừng đang có suy tính gì.
“Quốc Đống... Thím Vương nấu canh không tệ, anh uống nhiều một chút... Còn có thịt nhưỡng rượu này cũng là món anh thích ăn nhất...”
Lâm Quyên dặn dò việc của Văn Ngọc xong, ân cần nói với Văn Quốc Đống.
Tô Bối vươn tay muốn bưng canh, lại bị Lâm Quyên nhỏ giọng trách mắng: “Tô Bối... Đây là canh nấu cho cha cô!"
Sau khi nói xong, thì bưng canh đặt trước mặt Văn Quốc Đống.
Lúc này còn ai không nhìn ra canh có vấn đề.
Tô Bối cười như không cười nhìn Văn Quốc Đống: “Quan hệ của cha và mẹ thật tốt…”
Sau khi Văn Quốc Đống xuất viện cô vẫn luôn bận rộn làm việc, công ty luật vừa đến cuối năm, đủ loại tổng kết cần phải làm.
Năm nay thời gian của cô không phải dùng để mang thai, chính là dưỡng thai, sinh con, tiến độ công việc chậm không ít, nhân lúc cuối năm kiểm kê bổ sung lại.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cũng không có tâm tư và thời gian dùng để ngọt ngấy với Văn Quốc Đống. Ai biết khi cô bận rộn, khiến Văn Quốc Đống không xuống dưới, đổi thành Lâm Quyên tạo thành biểu hiện giả dối trở về gia đình trước đây với Văn Quốc Đống.
“Chuyện của trưởng bối đâu tới lượt tiểu bối nói chuyện... Quốc Đống, mau uống canh đi...”
“Muốn uống tự cô uống! Cả ngày làm mấy chuyện này, không sợ bị người ta chê cười sao?”
Văn Quốc Đống không đợi Lâm Quyên nói xong, gương mặt âm trầm đứng dậy muốn đi. Tô Bối thấy thế, mở miệng Gọt: “Cha...”
“Đều là tâm ý của mẹ... Cha không uống mẹ sẽ khổ sở…”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật, không thèm nhìn Lâm Quyên bên cạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Bối uống sạch số canh.
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống uống canh, chỉnh tóc:
“Quốc Đống... Chân của anh gần khỏi, tối hôm nay đừng ngủ ở phòng làm việc…
Tô Bối mỉm cười nhìn Văn Quốc Đống, nháy mắt với hắn.
Văn Quốc Đống nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Tôi còn phải làm việc...”
Sau khi nói xong, xoay người lên lầu.
Lâm Quyên nghe thấy Văn Quốc Đống nhả ra, vẻ mặt vui sướng kêu to với hắn: “Không sao... Quốc Đống, em đợi anh...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng, ăn cơm xong thì trở về phòng.
Tô Bối vừa vào cửa, đã bị Văn Quốc Đống cả người trần trụi đè lên cửa.
“Tiểu tao hóa em lại đánh chủ ý gì?”
Chỗ đùi Tô Bối cảm nhận được cự vật cứng rắn của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ nấu canh bổ như vậy đương nhiên không thể lãng phí.”
Dù sao người được lợi cuối cùng vẫn là cô…
“Tiểu tao hóa!”
Bàn tay của Văn Quốc Đống kéo áo trên người Tô Bối, cách quần cọ xát hoa huy*t của cô:
“Để ông đây đói bụng lâu như vậy... Còn cần bồi bổ?”
“Bổ một chút cũng không có chỗ hỏng, ông xã càng già càng dẻo dai em biết... Mẹ chồng không biết...”
Tô Bối hôn đáp lại Văn Quốc Đống, đôi tay phối hợp để người đàn ông cởi quần áo trên người:
“Anh một năm không thao bà ta mấy lần, đương nhiên là bà ta sẽ... cho rằng anh không được... A...”
Chữ được còn chưa vang lên.
Văn Quốc Đống đẩy cự côn, kéo quần Tô Bối đè nặng eo cô gấp không đợi nổi thao vào từ phía sau.
“Ừm... Thật khít.”
“Văn Quốc Đống...”
hoa huy*t của Tô Bối còn chưa ướt đẫm, Văn Quốc Đống đã thao vào, cô tức tới mức cắn người.
"Hửm?"
Văn Quốc Đống đẩy cự côn vẽ vòng bên trong hoa huy*t của Tô Bối, dùng sức véo mông cô:
“Mông của bà xã dân đãng thật kiều nộn... Nộn giống y như tiểu huyệt...”
“Ừm... Đừng... Còn, còn chưa ướt đẫm... Ừm...”
Từ lúc làm ở bệnh viện xong, Văn Quốc Đống trở về Văn gia đã bị Tô Bối đẩy vào “lãnh cung”.
Mấy ngày không chạm vào Tô Bối, hơn nửa trong khoảng thời gian này Lâm Quyên bồi bổ đủ kiểu tràn ngập khí huyết.
Hôm nay vất vả lắm mới thao được cô, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
“Không ướt, ông xã sờ một lát thì ướt...
Tô Bối dựa vào cửa, cự côn nóng bỏng trong hoa huy*t chỉ cắm vào rút ra mấy cái, đã ướt át:
“Ừm... Ông xã cứng quá... A...”
“Lãng hóa!”
Ngay sau đó tiếng đập cửa “bộp bộp bộp” vang lên, giọng Lâm Quyên truyền từ ngoài vào.
“Tô Bối…”
Giọng nói gần trong gang tấc khiến cơ thể Tô Bối co rút lại, hoa huy*t đột nhiên siết chặt.
Đột nhiên kẹp chặt khiến Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, giơ tay đánh lên mông vểnh của Tô Bối: “Tiểu tao hóa! Đừng kẹp chặt như vậy!”
"Ùm..."
Tô Bối cắn môi nhịn tiếng rên rỉ xuống, khàn giọng nói với người bên ngoài: “Mẹ... Có chuyện gì thế?”
Nghe thấy vậy, Lâm Quyên cầm một lọ nhỏ, trên mặt hiện lên chút rối rắm, nhịn một lát mới hạ giọng nói với Tô Bối ở bên trong:
“Tôi có lọ mỹ phẩm dưỡng da, phía trên đều viết tiếng Pháp... Cô đọc hướng dẫn sử dụng giúp tôi...”
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói hai chữ “tiếng Pháp”, trong đầu lập tức hiện lên lọ trên bàn trang điểm của Lâm Quyên bị cô bỏ thêm “dịch tinh hoa ở chỗ riêng tư”.
“Tô Bối?”
Giọng nói thúc giục của Lâm Quyên còn ở bên ngoài.
"Ùm..."
Tô Bối ngửa đầu không nhịn được ừm một tiếng, toàn thân từ trên xuống dưới nóng bỏng: “Cha... Cha... Chậm một chút...”
"Còn gọi cha? Tao huyệt của con gái dâm đãng kẹp thật chặt... Không chậm được...”
Văn Quốc Đống nhìn ngón tay bóp ra vết đỏ trên mông thịt trắng nõn của Tô Bối, nhìn cự côn ra ra vào vào trong hoa huy*t cắn càng ngày càng gấp:
“Đừng cắn chặt như vậy!”
"Um..."
Tô Bối thở hổn hển một tiếng, nghĩ tới lát nữa Lâm Quyên muốn dùng thứ kia, hoa huy*t không khống chế được cắn chặt Văn Quốc Đống.
“Tô Bối?” Lâm Quyên vẫn luôn không thấy Tô Bối đi ra, trong lòng không khỏi tức giận: “Cô ở trong phòng lén lút làm gì?”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, véo mạnh nộn nhũ của Tô Bối: “Nói là em đã ngủ.”
“Ừm... Đừng... Ông xã... Anh đi ra ngoài trước...”
Tô Bối vừa nói vừa cởi quần áo: “Đi lấy đồ ngủ của em tới đây...”
Đồ ngủ của cô, là “đồ ngủ tình nhân” cùng kiểu với đồ ngủ trên người Văn Quốc Đống.
Lâu như vậy Văn Quốc Đống không chung chăn gối với Lâm Quyên, đương nhiên không phát hiện bọn họ mặc “đồ ngủ đôi”.
Hôm nay là cơ hội tốt…
“Tiểu huyệt vừa ướt vừa khít còn muốn anh đi ra ngoài?”
Văn Quốc Đống ôm chặt lấy eo Tô Bối, cự vật thô dài dùng sức ra vào hoa huy*t: “Không ra! Hay là anh cứ thế mở cửa, để bà ta nhìn xem!”
Từ bệnh viện ra, Lâm Quyên vẫn luôn khiêu khích điểm mấu chốt của hắn.
“Ừm... Đừng... Còn chưa phải lúc...”
Đương nhiên là Tô Bối Muốn Lâm Quyên bắt gian tại giường, nhưng không phải hiện giờ, “ngày lành” của Lâm Quyên còn ở phía sau.
“Ông xã... Anh đi ra ngoài trước đi... Lát nữa em bồi thường cho anh được không... Nghe lời... Lát nữa... Em, em dùng miệng... A...”
Văn Quốc Đống nghe thấy hai chữ “dùng miệng”, đôi mắt thoáng nóng lên: “Em nói thật sao?”
“Thật... Lát nữa cho dù Lâm Quyên Gọt anh làm gì, anh đều làm theo... Ngoại trừ thao bà ta... A...”
Tô Bối còn chưa nói xong, mông bị đánh một cái.
“Thao bà ta? Trong bụng em lại có ý nghĩ xấu xa gì?”
Văn Quốc Đống đưa đẩy hai cái rút nhục côn ra, bàn tay đặt lên nhục côn nhanh chóng tuốt.
Tô Bối mặc kệ hoa huy*t ướt đẫm, cơ thể trần trụi mặc đồ ngủ vào, gương mặt ửng hồng mở cửa trước khi Lâm Quyên hoàn toàn tức giận.
“Mẹ..”
Lâm Quyên nhìn vẻ mặt Tô Bối, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác nguy hiểm khó có thể miêu tả: “Cô làm cái quỷ gì trong phòng?”
Bà ta vừa nói vừa đẩy Tô Bối ra tiến vào phòng, tuần tra một vòng căn phòng.
Tuy không thấy người, nhưng cảm giác bất an không thoải mái trong lòng bà ta không xua đi được.
“Mẹ... Mẹ làm gì thế? Hoài nghi con “giấu người” trong phòng sao?”
Tô Bối dựa vào cửa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ... Hiện giờ nhà chúng ta chỉ có một người đàn ông...”
Sau khi nói xong, Tô Bối không tự giác được vặn vẹo cơ thể, hoa huy*t trống rỗng dường như còn tàn lưu hình dạng nhục côn của Văn Quốc Đống.
“Cô! Nói những lời như vậy cô không thấy xấu hổ sao?”
Thấy Lâm Quyên há miệng muốn mắng to, Tô Bối nhìn đồ trên tay người phụ nữ: “Ồ... Mẹ... Thứ này... Nghe thấy thế, lúc này Lâm Quyên mới nhớ tới mục đích tìm Tô Bối, nhịn xuống những lời muốn mắng chửi. “Đây là bạn đưa, vẫn luôn không dùng, hôm qua mở ra mới phát hiện bên trong có mùi lạ... Cô đọc hướng dẫn xem, có phải hỏng rồi không.
Văn Quốc Đống nhìn tờ báo frong tay, lông mày nhíu chặt lại: “Không cần làm phiền nó.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà! Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc do tôi chủ trì, không cần cô nhọc lòng.”
“Quốc Đống! Anh là ông nội của Tiểu Ngọc... Anh chủ trì? Người không biết còn tưởng anh là cha Tiểu Ngọc!”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngồi ở một bên nhướng mày: “Mẹ... Mẹ là muốn A Lê trở về, thì đừng lôi người khác...”
“Cô...”
Từ trước tới nay Văn Lê quậy với người Lâm gia, trong khoảng thời gian này Văn Quốc Đống thu thập người Lâm gia, Văn Lê đã sớm không có hướng đi.
Bà ta là thử Văn Quốc Đống, ai ngờ bị Tô Bối phá hỏng mọi việc.
“Cô còn không biết xấu hổ nói! Ông xã cô hàng năm không ở nhà... Cô không sốt ruột chút nào sao? Đâu có ai làm bà xã như cô?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên chỉ bát canh trên bàn ăn:
“Cô nhìn xem... Đây mới là chuyện vợ hiền mẹ đảm nên làm! Một người phụ nữ mỗi ngày đều lộ mặt bên ngoài, mặc kệ con trai, ông xã không màng, không biết còn tưởng cô là thân sinh của Văn gia... A Lê tới ở rể...
Tô Bối nhìn bàn đồ ăn trước mặt, tất cả đều là khẩu vị của Văn Quốc Đống, Lâm Quyên từ trước tới ngón tay không dính nước xuân, vì “vãn hồi” người đàn ông còn tốn không ít tâm tư.
“Mẹ... Tuy con không phải thân sinh của Văn gia, nhưng Tiểu Ngọc là ‘thân sinh được rồi...
Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân sinh”, ánh mắt ái muội liếc Văn Quốc Đống ở một bên. Văn Quốc Đống âm trầm trừng Tô Bối một cái.
Hai người mắt đi mày lại không thèm che giấu, nhưng toàn bộ tâm tư của Lâm Quyên đều đặt vào lời nói của Tô Bối, cười mỉa:
“Nếu Tiểu Ngọc không phải con ruột của A Lê, cô còn có thể ngồi ở đây sao?”
Tô Bối nhướng mày, không mở miệng.
Chỉ thấy Lâm Quyên đột nhiên nói với bảo mẫu bên cạnh: “Thím Vương, hôm nay bà trông Tiểu Ngọc cả đêm...”
Thím Vương giật mình, sau khi kịp phản ứng thì đáp.
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhíu mày, trong khoảng thời gian này Lâm Quyên đối với Văn Ngọc nhìn còn quan trọng hơn tính mạng.
Đột nhiên để bảo mẫu trông Văn Ngọc... Không chừng đang có suy tính gì.
“Quốc Đống... Thím Vương nấu canh không tệ, anh uống nhiều một chút... Còn có thịt nhưỡng rượu này cũng là món anh thích ăn nhất...”
Lâm Quyên dặn dò việc của Văn Ngọc xong, ân cần nói với Văn Quốc Đống.
Tô Bối vươn tay muốn bưng canh, lại bị Lâm Quyên nhỏ giọng trách mắng: “Tô Bối... Đây là canh nấu cho cha cô!"
Sau khi nói xong, thì bưng canh đặt trước mặt Văn Quốc Đống.
Lúc này còn ai không nhìn ra canh có vấn đề.
Tô Bối cười như không cười nhìn Văn Quốc Đống: “Quan hệ của cha và mẹ thật tốt…”
Sau khi Văn Quốc Đống xuất viện cô vẫn luôn bận rộn làm việc, công ty luật vừa đến cuối năm, đủ loại tổng kết cần phải làm.
Năm nay thời gian của cô không phải dùng để mang thai, chính là dưỡng thai, sinh con, tiến độ công việc chậm không ít, nhân lúc cuối năm kiểm kê bổ sung lại.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cũng không có tâm tư và thời gian dùng để ngọt ngấy với Văn Quốc Đống. Ai biết khi cô bận rộn, khiến Văn Quốc Đống không xuống dưới, đổi thành Lâm Quyên tạo thành biểu hiện giả dối trở về gia đình trước đây với Văn Quốc Đống.
“Chuyện của trưởng bối đâu tới lượt tiểu bối nói chuyện... Quốc Đống, mau uống canh đi...”
“Muốn uống tự cô uống! Cả ngày làm mấy chuyện này, không sợ bị người ta chê cười sao?”
Văn Quốc Đống không đợi Lâm Quyên nói xong, gương mặt âm trầm đứng dậy muốn đi. Tô Bối thấy thế, mở miệng Gọt: “Cha...”
“Đều là tâm ý của mẹ... Cha không uống mẹ sẽ khổ sở…”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật, không thèm nhìn Lâm Quyên bên cạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Bối uống sạch số canh.
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống uống canh, chỉnh tóc:
“Quốc Đống... Chân của anh gần khỏi, tối hôm nay đừng ngủ ở phòng làm việc…
Tô Bối mỉm cười nhìn Văn Quốc Đống, nháy mắt với hắn.
Văn Quốc Đống nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Tôi còn phải làm việc...”
Sau khi nói xong, xoay người lên lầu.
Lâm Quyên nghe thấy Văn Quốc Đống nhả ra, vẻ mặt vui sướng kêu to với hắn: “Không sao... Quốc Đống, em đợi anh...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng, ăn cơm xong thì trở về phòng.
Tô Bối vừa vào cửa, đã bị Văn Quốc Đống cả người trần trụi đè lên cửa.
“Tiểu tao hóa em lại đánh chủ ý gì?”
Chỗ đùi Tô Bối cảm nhận được cự vật cứng rắn của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ nấu canh bổ như vậy đương nhiên không thể lãng phí.”
Dù sao người được lợi cuối cùng vẫn là cô…
“Tiểu tao hóa!”
Bàn tay của Văn Quốc Đống kéo áo trên người Tô Bối, cách quần cọ xát hoa huy*t của cô:
“Để ông đây đói bụng lâu như vậy... Còn cần bồi bổ?”
“Bổ một chút cũng không có chỗ hỏng, ông xã càng già càng dẻo dai em biết... Mẹ chồng không biết...”
Tô Bối hôn đáp lại Văn Quốc Đống, đôi tay phối hợp để người đàn ông cởi quần áo trên người:
“Anh một năm không thao bà ta mấy lần, đương nhiên là bà ta sẽ... cho rằng anh không được... A...”
Chữ được còn chưa vang lên.
Văn Quốc Đống đẩy cự côn, kéo quần Tô Bối đè nặng eo cô gấp không đợi nổi thao vào từ phía sau.
“Ừm... Thật khít.”
“Văn Quốc Đống...”
hoa huy*t của Tô Bối còn chưa ướt đẫm, Văn Quốc Đống đã thao vào, cô tức tới mức cắn người.
"Hửm?"
Văn Quốc Đống đẩy cự côn vẽ vòng bên trong hoa huy*t của Tô Bối, dùng sức véo mông cô:
“Mông của bà xã dân đãng thật kiều nộn... Nộn giống y như tiểu huyệt...”
“Ừm... Đừng... Còn, còn chưa ướt đẫm... Ừm...”
Từ lúc làm ở bệnh viện xong, Văn Quốc Đống trở về Văn gia đã bị Tô Bối đẩy vào “lãnh cung”.
Mấy ngày không chạm vào Tô Bối, hơn nửa trong khoảng thời gian này Lâm Quyên bồi bổ đủ kiểu tràn ngập khí huyết.
Hôm nay vất vả lắm mới thao được cô, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
“Không ướt, ông xã sờ một lát thì ướt...
Tô Bối dựa vào cửa, cự côn nóng bỏng trong hoa huy*t chỉ cắm vào rút ra mấy cái, đã ướt át:
“Ừm... Ông xã cứng quá... A...”
“Lãng hóa!”
Ngay sau đó tiếng đập cửa “bộp bộp bộp” vang lên, giọng Lâm Quyên truyền từ ngoài vào.
“Tô Bối…”
Giọng nói gần trong gang tấc khiến cơ thể Tô Bối co rút lại, hoa huy*t đột nhiên siết chặt.
Đột nhiên kẹp chặt khiến Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, giơ tay đánh lên mông vểnh của Tô Bối: “Tiểu tao hóa! Đừng kẹp chặt như vậy!”
"Ùm..."
Tô Bối cắn môi nhịn tiếng rên rỉ xuống, khàn giọng nói với người bên ngoài: “Mẹ... Có chuyện gì thế?”
Nghe thấy vậy, Lâm Quyên cầm một lọ nhỏ, trên mặt hiện lên chút rối rắm, nhịn một lát mới hạ giọng nói với Tô Bối ở bên trong:
“Tôi có lọ mỹ phẩm dưỡng da, phía trên đều viết tiếng Pháp... Cô đọc hướng dẫn sử dụng giúp tôi...”
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói hai chữ “tiếng Pháp”, trong đầu lập tức hiện lên lọ trên bàn trang điểm của Lâm Quyên bị cô bỏ thêm “dịch tinh hoa ở chỗ riêng tư”.
“Tô Bối?”
Giọng nói thúc giục của Lâm Quyên còn ở bên ngoài.
"Ùm..."
Tô Bối ngửa đầu không nhịn được ừm một tiếng, toàn thân từ trên xuống dưới nóng bỏng: “Cha... Cha... Chậm một chút...”
"Còn gọi cha? Tao huyệt của con gái dâm đãng kẹp thật chặt... Không chậm được...”
Văn Quốc Đống nhìn ngón tay bóp ra vết đỏ trên mông thịt trắng nõn của Tô Bối, nhìn cự côn ra ra vào vào trong hoa huy*t cắn càng ngày càng gấp:
“Đừng cắn chặt như vậy!”
"Um..."
Tô Bối thở hổn hển một tiếng, nghĩ tới lát nữa Lâm Quyên muốn dùng thứ kia, hoa huy*t không khống chế được cắn chặt Văn Quốc Đống.
“Tô Bối?” Lâm Quyên vẫn luôn không thấy Tô Bối đi ra, trong lòng không khỏi tức giận: “Cô ở trong phòng lén lút làm gì?”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, véo mạnh nộn nhũ của Tô Bối: “Nói là em đã ngủ.”
“Ừm... Đừng... Ông xã... Anh đi ra ngoài trước...”
Tô Bối vừa nói vừa cởi quần áo: “Đi lấy đồ ngủ của em tới đây...”
Đồ ngủ của cô, là “đồ ngủ tình nhân” cùng kiểu với đồ ngủ trên người Văn Quốc Đống.
Lâu như vậy Văn Quốc Đống không chung chăn gối với Lâm Quyên, đương nhiên không phát hiện bọn họ mặc “đồ ngủ đôi”.
Hôm nay là cơ hội tốt…
“Tiểu huyệt vừa ướt vừa khít còn muốn anh đi ra ngoài?”
Văn Quốc Đống ôm chặt lấy eo Tô Bối, cự vật thô dài dùng sức ra vào hoa huy*t: “Không ra! Hay là anh cứ thế mở cửa, để bà ta nhìn xem!”
Từ bệnh viện ra, Lâm Quyên vẫn luôn khiêu khích điểm mấu chốt của hắn.
“Ừm... Đừng... Còn chưa phải lúc...”
Đương nhiên là Tô Bối Muốn Lâm Quyên bắt gian tại giường, nhưng không phải hiện giờ, “ngày lành” của Lâm Quyên còn ở phía sau.
“Ông xã... Anh đi ra ngoài trước đi... Lát nữa em bồi thường cho anh được không... Nghe lời... Lát nữa... Em, em dùng miệng... A...”
Văn Quốc Đống nghe thấy hai chữ “dùng miệng”, đôi mắt thoáng nóng lên: “Em nói thật sao?”
“Thật... Lát nữa cho dù Lâm Quyên Gọt anh làm gì, anh đều làm theo... Ngoại trừ thao bà ta... A...”
Tô Bối còn chưa nói xong, mông bị đánh một cái.
“Thao bà ta? Trong bụng em lại có ý nghĩ xấu xa gì?”
Văn Quốc Đống đưa đẩy hai cái rút nhục côn ra, bàn tay đặt lên nhục côn nhanh chóng tuốt.
Tô Bối mặc kệ hoa huy*t ướt đẫm, cơ thể trần trụi mặc đồ ngủ vào, gương mặt ửng hồng mở cửa trước khi Lâm Quyên hoàn toàn tức giận.
“Mẹ..”
Lâm Quyên nhìn vẻ mặt Tô Bối, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác nguy hiểm khó có thể miêu tả: “Cô làm cái quỷ gì trong phòng?”
Bà ta vừa nói vừa đẩy Tô Bối ra tiến vào phòng, tuần tra một vòng căn phòng.
Tuy không thấy người, nhưng cảm giác bất an không thoải mái trong lòng bà ta không xua đi được.
“Mẹ... Mẹ làm gì thế? Hoài nghi con “giấu người” trong phòng sao?”
Tô Bối dựa vào cửa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ... Hiện giờ nhà chúng ta chỉ có một người đàn ông...”
Sau khi nói xong, Tô Bối không tự giác được vặn vẹo cơ thể, hoa huy*t trống rỗng dường như còn tàn lưu hình dạng nhục côn của Văn Quốc Đống.
“Cô! Nói những lời như vậy cô không thấy xấu hổ sao?”
Thấy Lâm Quyên há miệng muốn mắng to, Tô Bối nhìn đồ trên tay người phụ nữ: “Ồ... Mẹ... Thứ này... Nghe thấy thế, lúc này Lâm Quyên mới nhớ tới mục đích tìm Tô Bối, nhịn xuống những lời muốn mắng chửi. “Đây là bạn đưa, vẫn luôn không dùng, hôm qua mở ra mới phát hiện bên trong có mùi lạ... Cô đọc hướng dẫn xem, có phải hỏng rồi không.