Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 152



Trận tình ái kịch liệt bất ngờ bị gián đoạn, Tô Bối đang bị đè nặng giọng nói mất tự nhiên, nói:
“Bố... Con ngủ rồi, có... Có chuyện gì sao?”
Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ một lát, chiếc gậy thô to bị hoa huy*t ấm áp xoắn sinh đau.
Tô Bối vừa mới nói xong, Văn Quốc Đống gấp không đợi nổi di chuyển gậy th*t, dùng sức nhấp mấy cái vào chỗ sâu của hoa huy*t.
"Ah..."
Tô Bối kêu lên một tiếng, đỏ mắt trừng người đàn ông trên người.
Bố Tô đứng ở cửa, nghe động tĩnh trong phòng Tô Bối, nhíu mày: “Con có biết ba chồng con đi đâu không?” Trong phòng Văn Quốc Đống nghe thấy thế, đặt hai chân Tô Bối xuống, bế cô bước nhanh tới giường tân hôn nằm xuống, để Tô Bối cưỡi lên người mình.
Ban đêm yên tĩnh, giường tân hôn phát ra tiếng động vô cùng rõ ràng.
Cơ thể Tô Bối lập tức cứng đờ không dám lộn xộn, Văn Quốc Đống chỉ để ý tới gậy th*t to của mình, dùng sức ra vào hoa huy*t, gậy th*t phá vỡ từng tầng mị thịt nhấp mạnh vào.
"Xít..."
Cơ thể Tô Bối căng cứng, đôi tay nắm chặt lấy tay Văn Quốc Đống, không nhịn được ngửa đầu kêu lên.
Thở sâu một hơi, mới khàn giọng nói: “Con... Con không biết... Ba chồng con đi đâu... Có khả năng mấy anh em của ông ấy gọi ra ngoài...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối nói dối không thở gấp một cái, đôi mắt sẫm màu hơn, bàn tay véo mạnh bánh bao đầy đặn trước ngực Tô Bối.
“Nói linh tinh... Rõ ràng ông đây đang giã cô bé của bà xã…’’
Văn Quốc Đống vừa giã vừa véo mông Tô Bối, nhỏ giọng nói:
“Cô bé của bà xã dâm đãng vừa ướt vừa nóng... Sau khi ba tới lại cắn vừa chặt vừa sướng... Chỉ muốn cả đời cắm trong tiểu huyệt của bà xã không ra…’’
“Lưu... Lưu manh...” Tô Bối cắn môi đến sinh đau, nhưng mà không cho mình phát ra một chút âm thanh khác thường.
Nhưng có cẩu nam nhân Văn Quốc Đống ở đây, trong bóng đêm yên tĩnh, đôi tay của Văn Quốc Đống ôm lấy mông Tô Bối mạnh mẽ đưa đẩy gậy th*t.
“Ừm... Đừng... Ừm... Ông xã... Bố... Bố ở bên ngoài...”
Dường như Tô Bối sắp bị Văn Quốc Đống điên cuồng tra tấn tới điên, lúc này không phải lúc để lộ quan hệ của bọn họ. -
“Em ăn dấm của Lâm Quyên... Thì không cho ông đây ăn dấm của Văn Lê?”
Văn Quốc Đống đè giọng nói căm hận nói: “Em chuẩn bị khi nào cho anh danh phận ở trước mặt bố mẹ em đây? "
Nghe thấy thế, Tô Bối nghẹn đến mức đôi mắt đỏ bừng, liếc xéo hắn một cái: “Hiện giờ không được!”
Cha mẹ cô đều là người thành thật an phận, tư tưởng lại bảo thủ.
Hiện giờ biết cô lên giường với ba chồng mình, còn có con...
Không thể biết được hôn sự này sẽ biến thành cái gì.
Đôi mắt Văn Quốc Đống thâm trầm: “Cho thời gian đi... Nếu không bây giờ anh gọi cha...”
“Anh... Vô liêm sỉ...
Đôi tay của Tô Bối để lên ngực Văn Quốc Đống, thấy Văn Quốc Đống muốn mở miệng, vội vàng cúi người hôn người đàn ông.
“Đợi Tiểu Ngọc tròn một tuổi...
“Không được... Trăm ngày...
Tô Bối lắc đầu! “Quá nhanh...”
Bố Tô đứng ở hành lang bên ngoài, nghe động tĩnh không rõ trong phòng, lông mày nhíu chặt lấy nhau. “Tô Bối... Con mặc quần áo vào... Bố có mấy lời muốn nói với con...”
Nghe đến đây, Văn Quốc Đống vẫn luôn đứng ngoài cuộc sắc mặt thay đổi. Tô Bối cắn môi, vui sướng khi khác gặp họa nhìn người đàn ông dưới người.
“Bố... Bây giờ đã muộn... Có chuyện gì... Xít... Không thể ngày mai lại nói...” 
“Con nhanh chóng mặc quần áo vào xuống tầng... Bố ở nhà chính đợi con.”
Trong giọng nói của bố Tô không nghe ra vui buồn, Tô Bối đẩy Văn Quốc Đống dưới người ra muốn đứng dậy.
Tô Bối bị Văn Quốc Đống ấn xuống, vừa nhấp vừa lấy di động ra nhắn tin: “Đừng nóng vội... Anh bảo đám lão tam tới kéo bố đi...”
“Anh.”
Tô Bối lại bị mặt dày vô liêm sỉ của Văn Quốc Đống làm cho khiếp sợ: “Có phải là anh sợ người khác không biết, chúng ta đang làm gì hay không?”
Văn Quốc Đống lại ra vẻ không thèm để ý, kéo Tô Bối xuống, nghiêng người ôm Tô Bối nhấp vào tiểu huyệt từ phía sau:
"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ông đây! Cho dù là ông trời tới, cũng không thể cắt ngang!”
“Ừm... Bố em sẽ nghi ngờ... A...”
Đôi mắt Văn Quốc Đống sẫm màu hơn: “Nghi ngờ thì nghi ngờ: Hôn đã kết, đường cũng đã bái... Cũng đã gọi bố... Trà cũng đã uống...”
“Hiện giờ nam nữ già trẻ toàn thôn các em, đều nhận anh là chú rể của em... Ba ngày sau về nhà gái... Thăm người thân trong thôn... Đều là anh, bố em muốn sửa cũng không sửa được…’’
“Ừm... Văn Quốc Đống! Anh... Đê tiện vô liêm sỉ!”
Đến bây giờ Tô Bối mới kịp phản ứng, Văn Quốc Đống sớm đã tính kế cô và cha mẹ cô.
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối chửi bậy, dán sát bên tai cô nhỏ giọng nói:
“Cục cưng... Nếu ông đây không đê tiện... Sao có thể có vị trí ngày hôm nay? Hửm?”
Vừa nói vừa ấn Tô Bối, đè cả người cô lên trên giường, vỗ mông Tô Bối thật mạnh:
“Lúc trước em có thể lên giường ông xã thành công... Không nghĩ lại xem vì sao? Hửm? Nếu anh không cho em cơ hội, em có thể thành công ư?”
Đôi tay của Tô Bối nắm chặt lấy ga trải giường đỏ thẫm, lông mày nhíu chặt vùi đầu vào ga trải giường, giọng nói căm hận:
“Văn Quốc Đống! Anh đợi đó cho em... A...”
Chương trước Chương tiếp
Loading...