Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 150
Văn Quốc Đống ấm ức nhìn Tô Bối: “Bà xã... Thực sự là anh tự va trúng...”
“Tô Bối!”
“Ánh mắt vừa rồi của con là sao đây... Hả...”
Mẹ Tô vươn tay vỗ Tô Bối:
“Con thành thật cho mẹ... Ba chồng con... Ông ấy cũng không dễ dàng.’’
Hôm nay mệt mỏi cả một ngày... Nghe thấy thế, Tô Bối tức tới mức suýt không giữ được biểu cảm trên mặt.
...
Nhà kết hôn là nhà hai tầng do Văn Quốc Đống mua lại từ chú út nhà Tô Bối, trên cửa lớn và cửa sổ trong sân được dán trang trí chữ hỉ.
Phòng tân hôn ở phòng ngủ chính tầng hai.
Trong phòng khắp nơi đều là dải lụa rực rỡ tung bay, bóng bay màu đỏ, trên ga trải giường màu đỏ thẫm phủ kín hạt đậu táo đỏ.
Văn Quốc Đống bị đám người đuổi vào phòng tân hôn, mấy đứa nhỏ trong thôn ồn ào:
“Hôn một cái...”
“Hôn một cái.”
Tô Bối tức giận đến mức trừng mắt với Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống áp sát lại gần hôn lên môi Tô Bối.
“Hôn lưỡi... Hôn lưỡi...”
Văn Uyển cũng phất cờ hò reo trong đám người, Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh đã tinh mắt thấy bố Tô mẹ Tô rời đi từ sớm.
Nếu không để bọn họ thấy cảnh này, e rằng sẽ sợ tới mức ngất xỉu.
Phòng tân hôn cãi cọ ồn ào, cuối cùng Văn Quốc Đống sai đám phù rể xua đuổi, mới khôi phục yên tĩnh.
Tô Bối đến phòng tắm tắm rửa, vừa định đi ra cửa, Văn Quốc Đống vô cùng lo lắng tiến vào phòng tắm.
Hắn ấn cô lên trên tường, sau đó cúi người hôn xuống, một tay không an phận cởi áo tắm dài trên người cô ra.
“Ah... Văn... Quốc Đống... Anh đợi một lát...”
Tô Bối không tránh thoát được, áo tắm dài trên người bị Văn Quốc Đống kéo rơi xuống bả vai.
“Không đợi được... Ông đây nhịn gần nửa tháng rồi, chỉ vì tối hôm nay...”
Đôi tay của Văn Quốc Đống lột áo tắm dài trên người Tô Bối, dùng sức đưa đẩy hông:
“Em xem... Nó nhớ em cỡ nào... Muốn đến mức sắp nổ mạnh...”
“À... Văn Quốc Đống... Anh... Anh đi tắm trước đi...”
Tô Bối đẩy Văn Quốc Đống trên người ra, trừng mắt với hắn nhẹ nhàng trách mắng:
“Cả người đầy mồ hôi mà còn muốn động phòng hoa chúc...”
Văn Quốc Đống thở hổn hển, nhìn Tô Bối trong lòng, không biết vì sao tối nay toàn thân Tô Bối đều toát ra sự quyến rũ từ tận trong lòng.
“Bà xã... Em xinh đẹp quá...
Tô Bối cởi mắt kính màu bạc của Văn Quốc Đống, đẩy mạnh hắn vào phòng tắm: “Rửa sạch sẽ rồi mới được ra...”
Sau khi nói xong, thì khóa cửa phòng tắm lại.
Phòng tân hôn là do Văn Quốc Đống một tay chuẩn bị trang trí, tủ quần áo đặt đầy quần áo của hắn.
Tô Bối cởi áo tắm dài ra, lấy một cái quần chữ T ra rồi xịt nước hoa vào chỗ kín.
Lại lựa một chiếc áo sơmi trắng của Văn Quốc Đống trong tủ quần áo ra mặc vào, chỉ cài mấy cúc áo chỗ bụng, áo sơ mi trắng kiểu chữ V khó khăn lắm mới che khuất đùi.
Khi Văn Quốc Đống đi ra, Tô Bối hai chân dài trần trụi nằm nghiêng trên giường, gương mặt tràn ngập mị hoặc, trên mũi đeo mắt kính của hắn... Đó là áo sơmi màu trắng vô cùng nổi bật trên giường tân hôn đỏ kiều diễm, đặc biệt là đôi chân dài kia…
“Ông xã...” Tô Bối cởi mắt kính ra cắn trong miệng: “Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng…
Cô còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống đã nhào tới.
“Bé dâm đãng của anh...”
Văn Quốc Đống bế Tô Bối lên bằng một tay, đè lên sô pha bên cạnh cửa sổ:
“Lần trước dụ dỗ ông đây... Ở nhà nằm mấy ngày đã quên rồi sao?”
Tô Bối nhướng mày, xoay người khóa ngồi trên bụng Văn Quốc Đống:
“Buổi tối hôm nay là sân nhà của em... Anh mà quá mức... Có tin... Bây giờ em gọi người khác đến hay không.”
Văn Quốc Đống nghe xong những lời này trong lòng cứng đờ, ánh mắt từ cổ áo chữ V của Tô Bối, nhìn tới tận phía dưới.
“Bà xã... Tối nay là đêm động phòng của chúng ta...”
Tô Bối hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay non mịn vẽ vòng từ ngực Văn Quốc Đống tới bụng người đàn ông:
“Văn Quốc Đống... Bản lĩnh của anh khá lắm... Hửm?”
Nghe thấy thế, đôi mắt lo âu không rõ của Văn Quốc Đống lóe sáng: “Bà xã…
“Nếu bố em không dựa theo kịch bản của anh thì anh làm sao bây giờ?”
Tô Bối biết trái tim Văn Quốc Đống đen tối, chưa từng nghĩ tới có thể đen như vậy…
Văn Lê xảy ra tai nạn...Khuôn mặt bị thương... Cho dù biết Văn Quốc Đống sẽ không khiến Văn Lê xảy ra tai nạn, hỏng mặt thật.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
Đôi tay của Văn Quốc Đống từ eo Tô Bối tiến lên trên, vỗ lên bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ, nhẹ giọng nói: “Ông ấy sẽ... Bố mẹ không muốn em chịu ấm ức ở Văn gia...”
Cho nên hắn chọn một ngày trước khi diễn ra hôn lễ, mà không phải mấy ngày hôm trước hôn lễ.
Cha mẹ Tô Bối đều là người ngay thẳng, trong lòng không có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy, một lòng chỉ Muốn tốt cho con gái.
Nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống xoa nộn nhũ của Tô Bối, giọng nói khàn khàn:
“Cha mẹ là người thành thật đôn hậu như vậy, sao lại sinh ra tạo hồ ly có 800 tâm nhãn như em?”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Bố mẹ? Anh có cần mặt mũi nữa không? Cũng không biết lúc trước là người nào tới... Gọi người ta là “Anh Tô’?”
Đồ dâm đãng này... Lại bắt đầu lật lại chuyện cũ...
“Tô Bối!”
“Ánh mắt vừa rồi của con là sao đây... Hả...”
Mẹ Tô vươn tay vỗ Tô Bối:
“Con thành thật cho mẹ... Ba chồng con... Ông ấy cũng không dễ dàng.’’
Hôm nay mệt mỏi cả một ngày... Nghe thấy thế, Tô Bối tức tới mức suýt không giữ được biểu cảm trên mặt.
...
Nhà kết hôn là nhà hai tầng do Văn Quốc Đống mua lại từ chú út nhà Tô Bối, trên cửa lớn và cửa sổ trong sân được dán trang trí chữ hỉ.
Phòng tân hôn ở phòng ngủ chính tầng hai.
Trong phòng khắp nơi đều là dải lụa rực rỡ tung bay, bóng bay màu đỏ, trên ga trải giường màu đỏ thẫm phủ kín hạt đậu táo đỏ.
Văn Quốc Đống bị đám người đuổi vào phòng tân hôn, mấy đứa nhỏ trong thôn ồn ào:
“Hôn một cái...”
“Hôn một cái.”
Tô Bối tức giận đến mức trừng mắt với Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống áp sát lại gần hôn lên môi Tô Bối.
“Hôn lưỡi... Hôn lưỡi...”
Văn Uyển cũng phất cờ hò reo trong đám người, Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh đã tinh mắt thấy bố Tô mẹ Tô rời đi từ sớm.
Nếu không để bọn họ thấy cảnh này, e rằng sẽ sợ tới mức ngất xỉu.
Phòng tân hôn cãi cọ ồn ào, cuối cùng Văn Quốc Đống sai đám phù rể xua đuổi, mới khôi phục yên tĩnh.
Tô Bối đến phòng tắm tắm rửa, vừa định đi ra cửa, Văn Quốc Đống vô cùng lo lắng tiến vào phòng tắm.
Hắn ấn cô lên trên tường, sau đó cúi người hôn xuống, một tay không an phận cởi áo tắm dài trên người cô ra.
“Ah... Văn... Quốc Đống... Anh đợi một lát...”
Tô Bối không tránh thoát được, áo tắm dài trên người bị Văn Quốc Đống kéo rơi xuống bả vai.
“Không đợi được... Ông đây nhịn gần nửa tháng rồi, chỉ vì tối hôm nay...”
Đôi tay của Văn Quốc Đống lột áo tắm dài trên người Tô Bối, dùng sức đưa đẩy hông:
“Em xem... Nó nhớ em cỡ nào... Muốn đến mức sắp nổ mạnh...”
“À... Văn Quốc Đống... Anh... Anh đi tắm trước đi...”
Tô Bối đẩy Văn Quốc Đống trên người ra, trừng mắt với hắn nhẹ nhàng trách mắng:
“Cả người đầy mồ hôi mà còn muốn động phòng hoa chúc...”
Văn Quốc Đống thở hổn hển, nhìn Tô Bối trong lòng, không biết vì sao tối nay toàn thân Tô Bối đều toát ra sự quyến rũ từ tận trong lòng.
“Bà xã... Em xinh đẹp quá...
Tô Bối cởi mắt kính màu bạc của Văn Quốc Đống, đẩy mạnh hắn vào phòng tắm: “Rửa sạch sẽ rồi mới được ra...”
Sau khi nói xong, thì khóa cửa phòng tắm lại.
Phòng tân hôn là do Văn Quốc Đống một tay chuẩn bị trang trí, tủ quần áo đặt đầy quần áo của hắn.
Tô Bối cởi áo tắm dài ra, lấy một cái quần chữ T ra rồi xịt nước hoa vào chỗ kín.
Lại lựa một chiếc áo sơmi trắng của Văn Quốc Đống trong tủ quần áo ra mặc vào, chỉ cài mấy cúc áo chỗ bụng, áo sơ mi trắng kiểu chữ V khó khăn lắm mới che khuất đùi.
Khi Văn Quốc Đống đi ra, Tô Bối hai chân dài trần trụi nằm nghiêng trên giường, gương mặt tràn ngập mị hoặc, trên mũi đeo mắt kính của hắn... Đó là áo sơmi màu trắng vô cùng nổi bật trên giường tân hôn đỏ kiều diễm, đặc biệt là đôi chân dài kia…
“Ông xã...” Tô Bối cởi mắt kính ra cắn trong miệng: “Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng…
Cô còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống đã nhào tới.
“Bé dâm đãng của anh...”
Văn Quốc Đống bế Tô Bối lên bằng một tay, đè lên sô pha bên cạnh cửa sổ:
“Lần trước dụ dỗ ông đây... Ở nhà nằm mấy ngày đã quên rồi sao?”
Tô Bối nhướng mày, xoay người khóa ngồi trên bụng Văn Quốc Đống:
“Buổi tối hôm nay là sân nhà của em... Anh mà quá mức... Có tin... Bây giờ em gọi người khác đến hay không.”
Văn Quốc Đống nghe xong những lời này trong lòng cứng đờ, ánh mắt từ cổ áo chữ V của Tô Bối, nhìn tới tận phía dưới.
“Bà xã... Tối nay là đêm động phòng của chúng ta...”
Tô Bối hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay non mịn vẽ vòng từ ngực Văn Quốc Đống tới bụng người đàn ông:
“Văn Quốc Đống... Bản lĩnh của anh khá lắm... Hửm?”
Nghe thấy thế, đôi mắt lo âu không rõ của Văn Quốc Đống lóe sáng: “Bà xã…
“Nếu bố em không dựa theo kịch bản của anh thì anh làm sao bây giờ?”
Tô Bối biết trái tim Văn Quốc Đống đen tối, chưa từng nghĩ tới có thể đen như vậy…
Văn Lê xảy ra tai nạn...Khuôn mặt bị thương... Cho dù biết Văn Quốc Đống sẽ không khiến Văn Lê xảy ra tai nạn, hỏng mặt thật.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
Đôi tay của Văn Quốc Đống từ eo Tô Bối tiến lên trên, vỗ lên bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ, nhẹ giọng nói: “Ông ấy sẽ... Bố mẹ không muốn em chịu ấm ức ở Văn gia...”
Cho nên hắn chọn một ngày trước khi diễn ra hôn lễ, mà không phải mấy ngày hôm trước hôn lễ.
Cha mẹ Tô Bối đều là người ngay thẳng, trong lòng không có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy, một lòng chỉ Muốn tốt cho con gái.
Nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống xoa nộn nhũ của Tô Bối, giọng nói khàn khàn:
“Cha mẹ là người thành thật đôn hậu như vậy, sao lại sinh ra tạo hồ ly có 800 tâm nhãn như em?”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Bố mẹ? Anh có cần mặt mũi nữa không? Cũng không biết lúc trước là người nào tới... Gọi người ta là “Anh Tô’?”
Đồ dâm đãng này... Lại bắt đầu lật lại chuyện cũ...