Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 148
Nhưng Văn Quốc Đống thì khác... Hắn luôn bảo vệ cô mọi lúc, cũng cho cô đủ cảm giác an toàn, thậm chí... Dung túng. Một người đàn ông như vậy, rất khó không khiến người ta sa vào.
Văn Quốc Đống hao hết sức chín trâu hai hổ vào cửa, Tô Bối ngồi ngay ngắn trên giường, mỉm cười nhìn về phía hán.
Không biết vì sao, Diệp Liệt Thanh đi theo sau Văn Quốc Đống đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi tới.
Từ sau khi Tô Bối về nhà, cách nhiều ngày như vậy lần đầu tiên gặp được Văn Quốc Đống.
Hôm nay người đàn ông mặc trang phục cưới màu đỏ khiến người trẻ hơn mấy tuổi, tỉ mỉ trang điểm cẩn thận, cũng khiến người có vẻ trẻ ra.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống như vậy, tim không tự giác được đập nhanh hơn. Chẳng trách cha cô có tin tưởng đối với Văn Quốc Đống có thể lừa gạt qua cửa.
Văn Quốc Đống nâng hoa quỳ một gối trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Bà xã...”
Căn phòng không rộng của Tô Bối chen chúc đầy người, Văn Uyển đẩy đám người ra tiến vào.
“Giọng nói quá nhỏ... Gọi to tiếng thêm chút nữa...
Văn Quốc Đống quay đầu trừng mắt với Diệp Liệt Thanh, nhìn mọi người cùng với cha mẹ Tô gia ở trong đám người, trên mặt nhiễm chút ửng hồng, nhưng vẫn nghiến răng kêu to:
“Bà xã...”
"Ưm..."
Tô Bối nhìn bố mẹ suýt chút nữa không kìm nén nổi biểu cảm bùng nổ ra, lặng lẽ trừng Văn Quốc Đống: “Nhanh đi tìm giày đi...”
Giày kết hôn là Văn Uyển giấu, sợ Tô Bối nhả ra nên không nói giày ở đâu.
Văn Quốc Đống tìm một vòng, không thể tìm được đành phải dùng bao lì xì cạy miệng Văn Uyển.
Bố mẹ Tô gia thấy thế, sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
“Đứa nhỏ Bối Nhi này... Cũng quậy quá rồi...”
“Chuyện này.” Bố Tô nói được nửa thấy xung quanh có người, cười sửa miệng: “Hai đứa bé này đúng là quậy thật...”
Đương nhiên là Đường Giai từng gặp Văn Lê, khi thấy người đón dâu là Văn Quốc Đống, biểu cảm kinh ngạc một lát, im lặng không nói ôm đứa bé quay đầu đi.
Cô ta đã nói... Với hiểu biết của cô ta đối với Tô Bối, sao sẽ đồng ý gả cho tên xì ke kia.
Tâm ý của Túy Ông không phải nằm ở rượu…
Văn Quốc Đống đi giày vào cho Tô Bối xong, ngồi xổm người xuống: “Bà xã... Lên đi...”
Dựa theo truyền thống ở nông thôn, là anh trai Tô Bối làm chuyện này, nhưng Văn Quốc Đống không muốn người đàn ông khác chạm vào Tô Bối, cho nên tự mình làm.
Tô Bối cắn môi, nhìn mọi người ở xung quanh trêu đùa, cùng với ánh mắt không nỡ nhìn thẳng của cha mẹ, đỏ mặt nằm trên lưng Văn Quốc Đống.
Trên xe đám cưới.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối mặc áo cưới, ở dưới mí mắt cha mẹ Tô Bối kéo tay cô mười ngón tay đan xen.
Tô Bối hơi tránh đi, nhưng không thoát được tay Văn Quốc Đống.
Xe đám cưới vòng đi vòng lại một vòng, tiến vào lễ đường.
Hiện trường bố trí cổ kính, rất giống hiện trường thành thân thời cổ.
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối bước từng bước đi lên thảm đỏ, bị khách khứa xung quanh nhìn chằm chằm mà cảm thấy thấp thỏm, tay nắm tay Tô Bối chặt hơn một chút.
Tô Bối cảm nhận được khẩn trương của Văn Quốc Đống, trong đôi mắt nhiễm lên ý cười, nhẹ nhàng véo tay Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhận thấy được động tác của Tô Bối, trong lòng ấm áp, cảm xúc khẩn trương tiêu tán đi không ít.
“Bà xã...”
"Dạ.."
Hôn lễ truyền thống quá trình phức tạp không chịu nổi, đủ loại quá trình ngụ ý vui mừng ắt không thể thiếu. Mới đầu bố Tô mẹ Tô ngại thân phận xấu hổ của Văn Quốc Đống, muốn cắt bớt mấy quy trình này, nhưng lại bị Văn Quốc Đống mở miệng từ chối.
Mãi đến phân đoạn bái đường, bố Tô mẹ Tô ngồi lên ghế như ngồi lên kim.
Đặc biệt là “nhất bái thiên địa” sau đó “nhị bái cao đường”...
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối xoay người, cúi lạy thật sâu với bố Tô mẹ Tô một cái.
Trên mặt bố Tô mẹ Tô là nụ cười gượng: “Tốt... Tốt lắm...”
“Phu thê giao bái...”
Tô Bối xoay người nhìn Văn Quốc Đống căng thẳng hơn nữa, ý cười càng tươi hơn hiện lên trên khóe môi.
Trong mắt Văn Quốc Đống chỉ có Tô Bối trước mặt, hoàn toàn không để ý tới tiếng cười nói của người xung quanh, trong mắt chỉ còn lại Tô Bối.
Nghi thức bái đường rườm rà qua đi, Văn Uyển dẫn theo Tô Bối đi thay quần áo.
Văn Quốc Đống nhân lúc sơ hở, lặng lẽ tiến vào phòng thay đồ, một tay kéo Tô Bối vào trong lòng.
"Hôm nay bà xã rất xinh đẹp...”
Vừa nói, hắn vừa muốn hôn lên mặt Tô Bối.
Tô Bối vươn tay đẩy mặt hắn ra:
“Đừng hôn... Nhiều người nhìn như vậy... Lát nữa còn phải trang điểm lại... Rất phiền phức...”
“Bà xã...”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối làm nũng, nhưng bị Tô Bối trừng mắt:
“Trang phục kết hôn bị làm nhăn, xem em xử anh thế nào!”
Nghĩ tới sắc mặt cha mẹ mình vừa rồi, lát nữa còn phải sửa miệng và kính rượu…
E rằng lát nữa cha mẹ cô phải uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Tô Bối nắm tay Văn Quốc Đống, dùng sức cắn một cái.
Văn Quốc Đống kêu khẽ một tiếng, véo má Tô Bối: “Ngày đại hỉ hôm nay không thể thấy máu...”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối trợn to hơn: “Anh còn không biết xấu hổ mở miệng! Tối hôm nay anh đợi đó cho em..."
Văn Quốc Đống hôn lên mặt Tô Bối một cái: “Ông xã vẫn luôn đợi đêm động phòng hoa chúc tối nay đấy...”
“Lưu manh...”
Văn Quốc Đống hao hết sức chín trâu hai hổ vào cửa, Tô Bối ngồi ngay ngắn trên giường, mỉm cười nhìn về phía hán.
Không biết vì sao, Diệp Liệt Thanh đi theo sau Văn Quốc Đống đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi tới.
Từ sau khi Tô Bối về nhà, cách nhiều ngày như vậy lần đầu tiên gặp được Văn Quốc Đống.
Hôm nay người đàn ông mặc trang phục cưới màu đỏ khiến người trẻ hơn mấy tuổi, tỉ mỉ trang điểm cẩn thận, cũng khiến người có vẻ trẻ ra.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống như vậy, tim không tự giác được đập nhanh hơn. Chẳng trách cha cô có tin tưởng đối với Văn Quốc Đống có thể lừa gạt qua cửa.
Văn Quốc Đống nâng hoa quỳ một gối trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Bà xã...”
Căn phòng không rộng của Tô Bối chen chúc đầy người, Văn Uyển đẩy đám người ra tiến vào.
“Giọng nói quá nhỏ... Gọi to tiếng thêm chút nữa...
Văn Quốc Đống quay đầu trừng mắt với Diệp Liệt Thanh, nhìn mọi người cùng với cha mẹ Tô gia ở trong đám người, trên mặt nhiễm chút ửng hồng, nhưng vẫn nghiến răng kêu to:
“Bà xã...”
"Ưm..."
Tô Bối nhìn bố mẹ suýt chút nữa không kìm nén nổi biểu cảm bùng nổ ra, lặng lẽ trừng Văn Quốc Đống: “Nhanh đi tìm giày đi...”
Giày kết hôn là Văn Uyển giấu, sợ Tô Bối nhả ra nên không nói giày ở đâu.
Văn Quốc Đống tìm một vòng, không thể tìm được đành phải dùng bao lì xì cạy miệng Văn Uyển.
Bố mẹ Tô gia thấy thế, sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
“Đứa nhỏ Bối Nhi này... Cũng quậy quá rồi...”
“Chuyện này.” Bố Tô nói được nửa thấy xung quanh có người, cười sửa miệng: “Hai đứa bé này đúng là quậy thật...”
Đương nhiên là Đường Giai từng gặp Văn Lê, khi thấy người đón dâu là Văn Quốc Đống, biểu cảm kinh ngạc một lát, im lặng không nói ôm đứa bé quay đầu đi.
Cô ta đã nói... Với hiểu biết của cô ta đối với Tô Bối, sao sẽ đồng ý gả cho tên xì ke kia.
Tâm ý của Túy Ông không phải nằm ở rượu…
Văn Quốc Đống đi giày vào cho Tô Bối xong, ngồi xổm người xuống: “Bà xã... Lên đi...”
Dựa theo truyền thống ở nông thôn, là anh trai Tô Bối làm chuyện này, nhưng Văn Quốc Đống không muốn người đàn ông khác chạm vào Tô Bối, cho nên tự mình làm.
Tô Bối cắn môi, nhìn mọi người ở xung quanh trêu đùa, cùng với ánh mắt không nỡ nhìn thẳng của cha mẹ, đỏ mặt nằm trên lưng Văn Quốc Đống.
Trên xe đám cưới.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối mặc áo cưới, ở dưới mí mắt cha mẹ Tô Bối kéo tay cô mười ngón tay đan xen.
Tô Bối hơi tránh đi, nhưng không thoát được tay Văn Quốc Đống.
Xe đám cưới vòng đi vòng lại một vòng, tiến vào lễ đường.
Hiện trường bố trí cổ kính, rất giống hiện trường thành thân thời cổ.
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối bước từng bước đi lên thảm đỏ, bị khách khứa xung quanh nhìn chằm chằm mà cảm thấy thấp thỏm, tay nắm tay Tô Bối chặt hơn một chút.
Tô Bối cảm nhận được khẩn trương của Văn Quốc Đống, trong đôi mắt nhiễm lên ý cười, nhẹ nhàng véo tay Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhận thấy được động tác của Tô Bối, trong lòng ấm áp, cảm xúc khẩn trương tiêu tán đi không ít.
“Bà xã...”
"Dạ.."
Hôn lễ truyền thống quá trình phức tạp không chịu nổi, đủ loại quá trình ngụ ý vui mừng ắt không thể thiếu. Mới đầu bố Tô mẹ Tô ngại thân phận xấu hổ của Văn Quốc Đống, muốn cắt bớt mấy quy trình này, nhưng lại bị Văn Quốc Đống mở miệng từ chối.
Mãi đến phân đoạn bái đường, bố Tô mẹ Tô ngồi lên ghế như ngồi lên kim.
Đặc biệt là “nhất bái thiên địa” sau đó “nhị bái cao đường”...
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối xoay người, cúi lạy thật sâu với bố Tô mẹ Tô một cái.
Trên mặt bố Tô mẹ Tô là nụ cười gượng: “Tốt... Tốt lắm...”
“Phu thê giao bái...”
Tô Bối xoay người nhìn Văn Quốc Đống căng thẳng hơn nữa, ý cười càng tươi hơn hiện lên trên khóe môi.
Trong mắt Văn Quốc Đống chỉ có Tô Bối trước mặt, hoàn toàn không để ý tới tiếng cười nói của người xung quanh, trong mắt chỉ còn lại Tô Bối.
Nghi thức bái đường rườm rà qua đi, Văn Uyển dẫn theo Tô Bối đi thay quần áo.
Văn Quốc Đống nhân lúc sơ hở, lặng lẽ tiến vào phòng thay đồ, một tay kéo Tô Bối vào trong lòng.
"Hôm nay bà xã rất xinh đẹp...”
Vừa nói, hắn vừa muốn hôn lên mặt Tô Bối.
Tô Bối vươn tay đẩy mặt hắn ra:
“Đừng hôn... Nhiều người nhìn như vậy... Lát nữa còn phải trang điểm lại... Rất phiền phức...”
“Bà xã...”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối làm nũng, nhưng bị Tô Bối trừng mắt:
“Trang phục kết hôn bị làm nhăn, xem em xử anh thế nào!”
Nghĩ tới sắc mặt cha mẹ mình vừa rồi, lát nữa còn phải sửa miệng và kính rượu…
E rằng lát nữa cha mẹ cô phải uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Tô Bối nắm tay Văn Quốc Đống, dùng sức cắn một cái.
Văn Quốc Đống kêu khẽ một tiếng, véo má Tô Bối: “Ngày đại hỉ hôm nay không thể thấy máu...”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối trợn to hơn: “Anh còn không biết xấu hổ mở miệng! Tối hôm nay anh đợi đó cho em..."
Văn Quốc Đống hôn lên mặt Tô Bối một cái: “Ông xã vẫn luôn đợi đêm động phòng hoa chúc tối nay đấy...”
“Lưu manh...”