Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 136
“Em biết em biết mà... Mẹ nhỏ...”
“Biết em miệng ngọt rồi...”
“Đương nhiên rồi, sau này còn mong mẹ nhỏ chiếu cố nhiều hơn.”
Từ lúc Tô Bối ra cửa Văn Quốc Đống đã đuổi theo ra, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Cả ngày Văn Quốc Đống gọi điện cho Tô Bối bao nhiêu lần, luôn luôn là tắt máy.
Trong yến tiệc người đến người đi, cả ngày Văn Quốc Đống đều ngây người trong lòng tràn ngập mất mát và khó chịu.
Người của Văn gia đều nhìn ra Văn Quốc Đống đang bị đè nén và phiền lòng, chỉ có Lâm Quyên vẫn luôn oán trách chuyện Văn Quốc Đống không đưa Văn Ngọc tới.
Trước khi cảm xúc của Văn Quốc Đống dần tức giận hơn, Văn Uyển ở bên cạnh vừa lúc tặng quà sinh nhật:
“Bác cả, sinh nhật vui vẻ.”
Văn Quốc Đống thất thần gật đầu:
“Ừm.”
Thấy thế, Văn Uyển nhỏ giọng nói:
“Bác cả... Quà của cháu rất đặc biệt, phải mở ra trước 12 giờ, nếu không sẽ mất đi hiệu lực!”
Nghe thấy thế, tinh thần của Văn Quốc Đống xao động, vẻ mặt không đổi cầm lấy quà của Văn Uyển để riêng ra.
“Bác cả... Bây giờ chỉ còn mấy tiếng thôi...”
Ngón tay của Văn Quốc Đống nắm thật chặt, liếc mắt nhìn Lâm Quyên cách đó không xa, nói với Diệp Liệt Thanh bên cạnh:
“Cơ thể tôi không thoải mái... Nơi này giao cho cậu…”
Bản thân hắn đối với nhất tộc Văn thị, vốn không có nhiều nhẫn nại.
Người Văn gia ở một bên thấy Văn Quốc Đống gấp không đợi nổi muốn đi, nhìn nhau một lát, cũng không hé răng.
Văn Quốc Đống cầm quà của Văn Uyển đứng dậy muốn rời đi, Lâm Quyên cách đó không xa thấy thế vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
“Quốc Đống... Làm sao vậy?”
“Cơ thể tôi không thoải mái, đi về nghỉ ngơi một lát trước...”
Lâm Quyên nhìn người Lâm gia đợi ở phía xa, nhỏ giọng nói:
“Rất khó chịu sao? Không thể nhịn được một chút à?"
Một bàn này đều là trực hệ của Văn gia, Văn Uyển cũng ngồi ở đây.
Nghe xong những lời này của Lâm Quyên, Văn Uyển trực tiếp cười nói:
“Bác gái... Thái độ này của bác người không biết còn tưởng hôm nay là sinh nhật của bác...”
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Văn Uyển:
“Nếu anh cả không thoải mái thì trở về đi... Nơi này cũng gần xong rồi, anh cả trở về đi, cơ thể quan trọng.”
“Quốc Lương, võ thuật truyền thống Trung Quốc đều ở đây, sẽ không xảy ra chuyện được...”
Mấy anh em ngây thơ mờ mịt đột nhiên bị điểm danh, gật đầu.
“Anh cả có việc cứ đi trước đi... Ở đây có bọn em rồi…”
Trong lúc nhất thời người Văn gia, ngoại trừ ba anh em từ nơi khác vội vàng trở về tham dự tiệc sinh nhật của anh cả không hiểu tình hình.
Còn lại gần như toàn bộ đều đứng về phía Liễu Nhứ.
Đây còn là nơi hơn hai mươi năm qua, mấy chị em dâu Văn gia lần đầu tiên đứng về phía Liễu Nhứ.
Gương mặt Lâm Quyên trắng bệch, lúng túng dặn dò Văn Quốc Đống mấy câu đã bị người Lâm gia gọi đi.
Văn Quốc Đống không nói hai lời xoay người rời đi.
Văn Uyển nhìn dáng vẻ hoảng loạn rời đi của Lâm Quyên, cười mỉa nói:
“Mẹ... Bà ta ngu thật đấy!”
Người Văn gia xa lánh rõ ràng như vậy, cô ấy không tin Lâm Quyên không phát hiện ra được.
Liễu Nhứ lạnh nhạt nhìn Văn Uyển, cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang:
“Bà ta ngu hay không mẹ không biết, nhưng mẹ không ngu.”
Sau khi nói xong dùng khăn ăn lau miệng, trầm giọng nói:
“Mẹ bảo dì cả con tìm đối tượng cho con, hai ngày sau con đi gặp với mẹ... Tranh thủ trước tết đính hôn.”
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn buồn bực cúi đầu ăn cơm sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ba chị em dâu Văn gia buồn bực nhìn Liễu Nhứ.
Văn Uyển sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội vàng nói:
“Mẹ... Con mới thành niên! Đính hôn cái gì?”
Thím ba Văn gia thấy thế, cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Đúng vậy Liễu Nhứ... Tiểu Uyển mới bao nhiêu tuổi... Cô cứ gấp như vậy làm gì…”
“Hiện giờ Văn Duyệt đã 25, chúng tôi cũng không thúc giục con bé...”
“Không nhỏ, năm đó chị dâu cả chỉ hơn Văn Uyển hiện giờ một tuổi, lúc ấy trong bụng đã có Văn Lê...”
Những lời này vang lên, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lại âm trầm, tiện tay sờ điếu thuốc lá lấy ra:
“Đối phương tên là gì? Bao nhiêu tuổi, người ở đâu?”
Liễu Nhứ không đáp lại Diệp Liệt Thanh, quay đầu nói với Văn Uyển:
“Thời gian đã định xong, hiện giờ chỉ thông báo cho con một tiếng.”
Nghe thấy thế, Văn Uyển nổi nóng:
“Con không kết hôn!”
“Đời này con đều không kết hôn... Ai thích kết thì kết! Con không kết!”
Nói câu này xong, Văn Uyển đứng dậy rời đi.
“Để tôi đi xem Tiểu Uyển cho.”
Diệp Liệt Thanh cầm áo khoác muốn rời đi theo, lúc này Liễu Nhứ mở miệng:
“Cậu ngồi đi... Yến tiệc kết thúc tôi có việc tìm cậu...”
Văn Quốc Đống ra khỏi khách sạn thì mở quà của Văn Uyển.
Cái hộp nhỏ hình vuông quấn hết vòng này tới vòng khác, Văn Quốc Đống xé một lát cuối cùng mất sạch kiên nhẫn.
Ông thô bạo xé giấy gói ra, thấy bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ đổi tâm nguyện tự làm bằng tay.
Đôi mắt Văn Quốc Đống sẫm hơn:
“Lão Lý, đến đảo phù Dung.”
Ngày hết hạn đổi trên tấm thẻ là 0 giờ hôm nay.
Văn Quốc Đống nhìn đồng hồ, không nhịn được thúc giục:
“Nhanh lên...”
Tài xế nhìn vẻ mặt nôn nóng của người đàn ông qua gương chiếu hậu, lắc đầu.
“Biết em miệng ngọt rồi...”
“Đương nhiên rồi, sau này còn mong mẹ nhỏ chiếu cố nhiều hơn.”
Từ lúc Tô Bối ra cửa Văn Quốc Đống đã đuổi theo ra, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Cả ngày Văn Quốc Đống gọi điện cho Tô Bối bao nhiêu lần, luôn luôn là tắt máy.
Trong yến tiệc người đến người đi, cả ngày Văn Quốc Đống đều ngây người trong lòng tràn ngập mất mát và khó chịu.
Người của Văn gia đều nhìn ra Văn Quốc Đống đang bị đè nén và phiền lòng, chỉ có Lâm Quyên vẫn luôn oán trách chuyện Văn Quốc Đống không đưa Văn Ngọc tới.
Trước khi cảm xúc của Văn Quốc Đống dần tức giận hơn, Văn Uyển ở bên cạnh vừa lúc tặng quà sinh nhật:
“Bác cả, sinh nhật vui vẻ.”
Văn Quốc Đống thất thần gật đầu:
“Ừm.”
Thấy thế, Văn Uyển nhỏ giọng nói:
“Bác cả... Quà của cháu rất đặc biệt, phải mở ra trước 12 giờ, nếu không sẽ mất đi hiệu lực!”
Nghe thấy thế, tinh thần của Văn Quốc Đống xao động, vẻ mặt không đổi cầm lấy quà của Văn Uyển để riêng ra.
“Bác cả... Bây giờ chỉ còn mấy tiếng thôi...”
Ngón tay của Văn Quốc Đống nắm thật chặt, liếc mắt nhìn Lâm Quyên cách đó không xa, nói với Diệp Liệt Thanh bên cạnh:
“Cơ thể tôi không thoải mái... Nơi này giao cho cậu…”
Bản thân hắn đối với nhất tộc Văn thị, vốn không có nhiều nhẫn nại.
Người Văn gia ở một bên thấy Văn Quốc Đống gấp không đợi nổi muốn đi, nhìn nhau một lát, cũng không hé răng.
Văn Quốc Đống cầm quà của Văn Uyển đứng dậy muốn rời đi, Lâm Quyên cách đó không xa thấy thế vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
“Quốc Đống... Làm sao vậy?”
“Cơ thể tôi không thoải mái, đi về nghỉ ngơi một lát trước...”
Lâm Quyên nhìn người Lâm gia đợi ở phía xa, nhỏ giọng nói:
“Rất khó chịu sao? Không thể nhịn được một chút à?"
Một bàn này đều là trực hệ của Văn gia, Văn Uyển cũng ngồi ở đây.
Nghe xong những lời này của Lâm Quyên, Văn Uyển trực tiếp cười nói:
“Bác gái... Thái độ này của bác người không biết còn tưởng hôm nay là sinh nhật của bác...”
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Văn Uyển:
“Nếu anh cả không thoải mái thì trở về đi... Nơi này cũng gần xong rồi, anh cả trở về đi, cơ thể quan trọng.”
“Quốc Lương, võ thuật truyền thống Trung Quốc đều ở đây, sẽ không xảy ra chuyện được...”
Mấy anh em ngây thơ mờ mịt đột nhiên bị điểm danh, gật đầu.
“Anh cả có việc cứ đi trước đi... Ở đây có bọn em rồi…”
Trong lúc nhất thời người Văn gia, ngoại trừ ba anh em từ nơi khác vội vàng trở về tham dự tiệc sinh nhật của anh cả không hiểu tình hình.
Còn lại gần như toàn bộ đều đứng về phía Liễu Nhứ.
Đây còn là nơi hơn hai mươi năm qua, mấy chị em dâu Văn gia lần đầu tiên đứng về phía Liễu Nhứ.
Gương mặt Lâm Quyên trắng bệch, lúng túng dặn dò Văn Quốc Đống mấy câu đã bị người Lâm gia gọi đi.
Văn Quốc Đống không nói hai lời xoay người rời đi.
Văn Uyển nhìn dáng vẻ hoảng loạn rời đi của Lâm Quyên, cười mỉa nói:
“Mẹ... Bà ta ngu thật đấy!”
Người Văn gia xa lánh rõ ràng như vậy, cô ấy không tin Lâm Quyên không phát hiện ra được.
Liễu Nhứ lạnh nhạt nhìn Văn Uyển, cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang:
“Bà ta ngu hay không mẹ không biết, nhưng mẹ không ngu.”
Sau khi nói xong dùng khăn ăn lau miệng, trầm giọng nói:
“Mẹ bảo dì cả con tìm đối tượng cho con, hai ngày sau con đi gặp với mẹ... Tranh thủ trước tết đính hôn.”
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn buồn bực cúi đầu ăn cơm sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ba chị em dâu Văn gia buồn bực nhìn Liễu Nhứ.
Văn Uyển sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội vàng nói:
“Mẹ... Con mới thành niên! Đính hôn cái gì?”
Thím ba Văn gia thấy thế, cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Đúng vậy Liễu Nhứ... Tiểu Uyển mới bao nhiêu tuổi... Cô cứ gấp như vậy làm gì…”
“Hiện giờ Văn Duyệt đã 25, chúng tôi cũng không thúc giục con bé...”
“Không nhỏ, năm đó chị dâu cả chỉ hơn Văn Uyển hiện giờ một tuổi, lúc ấy trong bụng đã có Văn Lê...”
Những lời này vang lên, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lại âm trầm, tiện tay sờ điếu thuốc lá lấy ra:
“Đối phương tên là gì? Bao nhiêu tuổi, người ở đâu?”
Liễu Nhứ không đáp lại Diệp Liệt Thanh, quay đầu nói với Văn Uyển:
“Thời gian đã định xong, hiện giờ chỉ thông báo cho con một tiếng.”
Nghe thấy thế, Văn Uyển nổi nóng:
“Con không kết hôn!”
“Đời này con đều không kết hôn... Ai thích kết thì kết! Con không kết!”
Nói câu này xong, Văn Uyển đứng dậy rời đi.
“Để tôi đi xem Tiểu Uyển cho.”
Diệp Liệt Thanh cầm áo khoác muốn rời đi theo, lúc này Liễu Nhứ mở miệng:
“Cậu ngồi đi... Yến tiệc kết thúc tôi có việc tìm cậu...”
Văn Quốc Đống ra khỏi khách sạn thì mở quà của Văn Uyển.
Cái hộp nhỏ hình vuông quấn hết vòng này tới vòng khác, Văn Quốc Đống xé một lát cuối cùng mất sạch kiên nhẫn.
Ông thô bạo xé giấy gói ra, thấy bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ đổi tâm nguyện tự làm bằng tay.
Đôi mắt Văn Quốc Đống sẫm hơn:
“Lão Lý, đến đảo phù Dung.”
Ngày hết hạn đổi trên tấm thẻ là 0 giờ hôm nay.
Văn Quốc Đống nhìn đồng hồ, không nhịn được thúc giục:
“Nhanh lên...”
Tài xế nhìn vẻ mặt nôn nóng của người đàn ông qua gương chiếu hậu, lắc đầu.