Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 132
Mấy chị em dâu Văn gia nghe thấy tên này đều sửng sốt, thím hai Văn gia nhìn mấy chị em dâu ở xung quanh:
“Dựa theo bối phận ở Văn gia, hàng chắt trai không phải nên lấy chữ đệm sao?”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ cười mỉa một tiếng, nói thẳng:
“Tên của ba thằng bé không phải cũng không theo bối phận sao?”
Lâm Quyên nghe xong những lời này, gương mặt lập tức âm trầm.
Liễu Nhứ làm như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Lâm Quyên trêu đứa bé:
“Cho tới nay quy củ của Văn gia đều là do ông nội đặt tên cho cháu. Đừng thể hiện biểu cảm kỳ lạ như thế... Tên ba của thằng bé có như thế nào... Mọi người quên rồi sao?”
Đừng nhìn Văn Lê hiện giờ, cái tên Văn Lê dễ nghe, cảm thấy chữ Lê này không tệ.
Lúc trước ở Văn gia ngoại trừ Văn Tuyết, không có người nào dùng thủ đoạn gả vào như Lâm Quyên.
Sau khi Văn Lê sinh xong ông cụ phủi tay mặc kệ, Văn Quốc Đống ở bộ đội chỉ nói một chữ “Ly”.
Văn lão phu nhân không nhịn được, tự mình đổi thành “Lê”.
Lúc này mới có Văn Lê.
Thím ba Văn gia nhìn bị vạch trần, nhỏ giọng nói với Lâm Quyên tức tới mức gương mặt âm trầm:
“Chuyện này... Không phải sẽ làm loạn bối phận sao?”
“Ồ!”
Liễu Nhứ cười không để bụng: “Sao cô biết ở trong lòng đại ca có phải đứa nhỏ này quan trọng hơn con trai anh ấy hay không?”
“Chuyện này...” Thím ba Văn gia còn định nói gì đó, bị thím tư Văn gia ngăn cản.
“Nói chuyện này làm gì, nhìn đứa bé đi...”
Lâm Quyên nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, từ đầu tới cuối không có người nào chú ý tới bà ta.
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Bối và Văn Uyển là hai người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Đột nhiên Văn Uyển ở bên cạnh cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tô Bối, nhỏ giọng nói:
“Chậc chậc... Có phải có loại cảm giác được thiên vị không sợ hãi hay không? Cuối cùng bác cả em cũng điên rồi...”
Đây là lần đầu tiên Tô Bối biết Văn gia còn có cách đặt tên này còn có tên đệm theo bối phận, cũng cảm thán trong lòng Văn Quốc Đống thực sự điên hơn cô nghĩ nhiều.
Cưng chiều táo bạo trắng trợn như vậy, sợ người khác không biết Văn Ngọc là con ông sao?
Mấy chị em dâu nhìn Văn Ngọc trong lòng Lâm Quyên một lát, thím hai Văn gia đột nhiên nói:
“A... Mọi người xem cái mũi và đôi mắt của Tiểu Ngọc thật giống anh cả.”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối đột nhiên nắm chặt lại.
Chỉ thấy mấy người nhìn kỹ, sôi nổi gật đầu nói:
“Đúng là có chút giống...”
“Nếu chị không nói, ngay từ đầu em còn không nhìn ra...”
“Ai da, người xưa đều nói cháu trai giống ông nội... Nói lên tương lai đứa nhỏ này còn lợi hại hơn ông nội thằng bé...”
“Đúng vậy...”
Bên kia đang thảo luận về đứa bé mà bên này Văn Uyển lại nói đầy thâm ý với Tô Bối:
“Chị dâu ở cữ xong trông cũng không tệ... Nhìn gương mặt hồng hào này xem, còn xinh đẹp hơn trước khi sinh... Ở cữ đúng là dưỡng người ta nha”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ trừng Văn Uyển:
“Đừng không biết lớn nhỏ...”
Tô Bối nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Văn Uyển, nhếch miệng:
“Là Tiểu Ngọc nghe lời... Ở cữ không khiến chị mệt lòng... Đều là ba... Ừm, bác cả em chiếu cố…”
Lâm Quyên nghe xong những lời này tức giận mắng Tô Bối:
“Nếu không phải cô và Diệp Liệt Thanh thực sự không rõ ràng, sẽ trêu chọc kẻ điên Văn Tuyết kia sao? Làm hại Tiểu Ngọc của chúng tôi sinh non... Từ hôm nay trở đi... Buổi tối Tiểu Ngọc ngủ với tôi và ba cô...”
“Bác...”
Văn Uyển vừa mới kêu lên, Tô Bối đã nắm chặt tay Văn Uyển.
“Vất vả cho mẹ rồi...”
Sao cô không biết Văn Uyển đánh chủ ý gì, muốn chiếu cố “cháu nội” không sai... Bà ta còn muốn mượn “cháu nội” này chữa lành quan hệ với Văn Quốc Đống.
Dù sao từ lúc cô mang thai đến khi sinh, Văn Quốc Đống vẫn luôn ở trên giường cô.
Lâm Quyên muốn mượn đứa bé tranh sủng, đương nhiên là cô sẽ “thành toàn” cho bà ta.
Buổi tối Văn Quốc Đống dám lên giường với Lâm Quyên, cô sẽ khiến bọn họ đều không ngủ được.
Lâm Quyên tức giận trừng Tô Bối:
“Sau này Tiểu Ngọc đi theo tôi... Tự cô nên biết làm gì thì làm cái đó đi...”
“Được rồi, cô mới ra viện còn mệt, trở về phòng nghỉ ngơi đi... Nơi này không cần cô nữa.”
Những lời này nói không chút khách sáo, ý rõ ràng là muốn loại Tô Bối khỏi vòng nữ quyến Văn gia.
Nhưng Tô Bối lại không cầu mà được, tối qua bị Văn Quốc Đống lăn lộn cả đêm, bây giờ tay chân còn đau đến mềm nhũn.
“Vâng... Vậy các thím ngồi chơi, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước...”
“Ừm... Được.”
“Đi đi... Mới sinh đứa bé xong thì phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Cũng mệt mỏi cả ngày rồi... Nhanh đi nghỉ ngơi đi…”
Mấy thím Văn gia trong lòng có tính toán gì tuy không rõ lắm, nhưng trong mỗi trường hợp đều làm tốt vai trò của mình.
Tô Bối gật đầu với mấy người rồi đứng dậy rời đi.
Văn gia hiện giờ, cô nắm được một mình Văn Quốc Đống là đủ, cần gì để ý chút tính kế này trong lòng Lâm Quyên.
Nhưng mà Tô Bối mới nhấc chân, Lâm Quyên đã khó chịu.
“Thím hai cô nói đúng, mới sinh đứa bé xong cơ thể quan trọng, hai ngày nữa cô đừng tham gia yến tiệc sinh nhật của ba cô, cứ ở nhà đi...”
Tô Bối dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại, im lặng một lát cũng đồng ý.
“Vâng... Con đã biết...”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên không nhìn Tô Bối một cái, thản nhiên nói:
“Được rồi, lên lầu đi.”
“Dựa theo bối phận ở Văn gia, hàng chắt trai không phải nên lấy chữ đệm sao?”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ cười mỉa một tiếng, nói thẳng:
“Tên của ba thằng bé không phải cũng không theo bối phận sao?”
Lâm Quyên nghe xong những lời này, gương mặt lập tức âm trầm.
Liễu Nhứ làm như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Lâm Quyên trêu đứa bé:
“Cho tới nay quy củ của Văn gia đều là do ông nội đặt tên cho cháu. Đừng thể hiện biểu cảm kỳ lạ như thế... Tên ba của thằng bé có như thế nào... Mọi người quên rồi sao?”
Đừng nhìn Văn Lê hiện giờ, cái tên Văn Lê dễ nghe, cảm thấy chữ Lê này không tệ.
Lúc trước ở Văn gia ngoại trừ Văn Tuyết, không có người nào dùng thủ đoạn gả vào như Lâm Quyên.
Sau khi Văn Lê sinh xong ông cụ phủi tay mặc kệ, Văn Quốc Đống ở bộ đội chỉ nói một chữ “Ly”.
Văn lão phu nhân không nhịn được, tự mình đổi thành “Lê”.
Lúc này mới có Văn Lê.
Thím ba Văn gia nhìn bị vạch trần, nhỏ giọng nói với Lâm Quyên tức tới mức gương mặt âm trầm:
“Chuyện này... Không phải sẽ làm loạn bối phận sao?”
“Ồ!”
Liễu Nhứ cười không để bụng: “Sao cô biết ở trong lòng đại ca có phải đứa nhỏ này quan trọng hơn con trai anh ấy hay không?”
“Chuyện này...” Thím ba Văn gia còn định nói gì đó, bị thím tư Văn gia ngăn cản.
“Nói chuyện này làm gì, nhìn đứa bé đi...”
Lâm Quyên nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, từ đầu tới cuối không có người nào chú ý tới bà ta.
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Bối và Văn Uyển là hai người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Đột nhiên Văn Uyển ở bên cạnh cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tô Bối, nhỏ giọng nói:
“Chậc chậc... Có phải có loại cảm giác được thiên vị không sợ hãi hay không? Cuối cùng bác cả em cũng điên rồi...”
Đây là lần đầu tiên Tô Bối biết Văn gia còn có cách đặt tên này còn có tên đệm theo bối phận, cũng cảm thán trong lòng Văn Quốc Đống thực sự điên hơn cô nghĩ nhiều.
Cưng chiều táo bạo trắng trợn như vậy, sợ người khác không biết Văn Ngọc là con ông sao?
Mấy chị em dâu nhìn Văn Ngọc trong lòng Lâm Quyên một lát, thím hai Văn gia đột nhiên nói:
“A... Mọi người xem cái mũi và đôi mắt của Tiểu Ngọc thật giống anh cả.”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối đột nhiên nắm chặt lại.
Chỉ thấy mấy người nhìn kỹ, sôi nổi gật đầu nói:
“Đúng là có chút giống...”
“Nếu chị không nói, ngay từ đầu em còn không nhìn ra...”
“Ai da, người xưa đều nói cháu trai giống ông nội... Nói lên tương lai đứa nhỏ này còn lợi hại hơn ông nội thằng bé...”
“Đúng vậy...”
Bên kia đang thảo luận về đứa bé mà bên này Văn Uyển lại nói đầy thâm ý với Tô Bối:
“Chị dâu ở cữ xong trông cũng không tệ... Nhìn gương mặt hồng hào này xem, còn xinh đẹp hơn trước khi sinh... Ở cữ đúng là dưỡng người ta nha”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ trừng Văn Uyển:
“Đừng không biết lớn nhỏ...”
Tô Bối nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Văn Uyển, nhếch miệng:
“Là Tiểu Ngọc nghe lời... Ở cữ không khiến chị mệt lòng... Đều là ba... Ừm, bác cả em chiếu cố…”
Lâm Quyên nghe xong những lời này tức giận mắng Tô Bối:
“Nếu không phải cô và Diệp Liệt Thanh thực sự không rõ ràng, sẽ trêu chọc kẻ điên Văn Tuyết kia sao? Làm hại Tiểu Ngọc của chúng tôi sinh non... Từ hôm nay trở đi... Buổi tối Tiểu Ngọc ngủ với tôi và ba cô...”
“Bác...”
Văn Uyển vừa mới kêu lên, Tô Bối đã nắm chặt tay Văn Uyển.
“Vất vả cho mẹ rồi...”
Sao cô không biết Văn Uyển đánh chủ ý gì, muốn chiếu cố “cháu nội” không sai... Bà ta còn muốn mượn “cháu nội” này chữa lành quan hệ với Văn Quốc Đống.
Dù sao từ lúc cô mang thai đến khi sinh, Văn Quốc Đống vẫn luôn ở trên giường cô.
Lâm Quyên muốn mượn đứa bé tranh sủng, đương nhiên là cô sẽ “thành toàn” cho bà ta.
Buổi tối Văn Quốc Đống dám lên giường với Lâm Quyên, cô sẽ khiến bọn họ đều không ngủ được.
Lâm Quyên tức giận trừng Tô Bối:
“Sau này Tiểu Ngọc đi theo tôi... Tự cô nên biết làm gì thì làm cái đó đi...”
“Được rồi, cô mới ra viện còn mệt, trở về phòng nghỉ ngơi đi... Nơi này không cần cô nữa.”
Những lời này nói không chút khách sáo, ý rõ ràng là muốn loại Tô Bối khỏi vòng nữ quyến Văn gia.
Nhưng Tô Bối lại không cầu mà được, tối qua bị Văn Quốc Đống lăn lộn cả đêm, bây giờ tay chân còn đau đến mềm nhũn.
“Vâng... Vậy các thím ngồi chơi, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước...”
“Ừm... Được.”
“Đi đi... Mới sinh đứa bé xong thì phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Cũng mệt mỏi cả ngày rồi... Nhanh đi nghỉ ngơi đi…”
Mấy thím Văn gia trong lòng có tính toán gì tuy không rõ lắm, nhưng trong mỗi trường hợp đều làm tốt vai trò của mình.
Tô Bối gật đầu với mấy người rồi đứng dậy rời đi.
Văn gia hiện giờ, cô nắm được một mình Văn Quốc Đống là đủ, cần gì để ý chút tính kế này trong lòng Lâm Quyên.
Nhưng mà Tô Bối mới nhấc chân, Lâm Quyên đã khó chịu.
“Thím hai cô nói đúng, mới sinh đứa bé xong cơ thể quan trọng, hai ngày nữa cô đừng tham gia yến tiệc sinh nhật của ba cô, cứ ở nhà đi...”
Tô Bối dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại, im lặng một lát cũng đồng ý.
“Vâng... Con đã biết...”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên không nhìn Tô Bối một cái, thản nhiên nói:
“Được rồi, lên lầu đi.”