Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 122
Diệp Liệt Thanh đang làm người mẫu khỏa thân cho Văn Uyển, trên di động đột nhiên hiện ra mấy tin nhắn Văn Quốc.
Còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì.
“Diệp Liệt Thanh! Anh muốn c/h/ế/t à! Đừng nhúc nhích! Nhúc nhích sẽ không có cảm giác gì! A a a a!”
“Đồ chó này! Người phụ nữ nào gửi tin nhắn cho anh mà anh khẩn trương như vậy? Đưa đây cho tôi xem!”
“Đừng quậy... Là bác cả em... Có khả năng có việc gấp.”
Diệp Liệt Thanh không để ý tới Văn Uyển hùng hùng hổ hổ, cầm lấy di động nhìn, chỉ hai phút ngắn ngủi có thể nói sắc mặt thay đổi rất phong phú.
“Bảo anh đưa đồ cho chị dâu tôi, chậc chậc chậc... Bác cả tôi bị điên à?”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh tức giận véo mông Văn Uyển:
“Còn gọi là chị dâu à? Cẩn thận để bác cả em nghe thấy được...”
“Vậy gọi là gì? Gọi bác gái sao?”
Văn Uyển đánh bay cái tay không thành thật của Diệp Liệt Thanh:
“Xì... Tôi còn chưa nghe bác ấy gọi tôi là em dâu đâu!”
“Con bé c/h/ế/t tiệt này! Anh ấy mà gọi em dám đáp không?”
“Vì sao không dám? Ông ấy dám gọi tôi thì tôi dám đáp, quan trọng là ông ấy dám gọi không?”
Dùng ngón chân đều nghĩ ra được Văn Quốc Đống không thể gọi cháu gái mình là “em dâu”, tự dưng kéo cô thành bối phận ngang mình, ông không điên.
Văn Uyển đang định tiếp tục vẽ tranh, lại bị Diệp Liệt Thanh kéo vào trong lòng:
“Nếu em dám như vậy... Hay là chúng ta sinh một đứa chơi đi?”
“Ngoan... Tắm rửa sạch sẽ ngủ đi... Trong mơ cái gì cũng có…”
Cơ thể Văn Uyển run rẩy, mông bị vật cứng chọc vào rất khó chịu:
“Diệp Liệt Thanh! Hôm nay anh động dục bao nhiêu lần rồi?”
“Thời gian vẫn còn sớm...”
Tay của Diệp Liệt Thanh không thành thật xoa nước mật đào được một tay mình khai phá:
“Lại làm thêm lần nữa nhé?”
Văn Uyển xuyên qua bức rèm nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất:
“Làm gì thế? Không phát hiện bên ngoài có người trông chừng...”
Tô Bối đã sớm nói cho cô ấy biết Văn Tuyết tìm người theo dõi Diệp Liệt Thanh, trong khoảng thời gian này cô ấy suốt ngày quấn lấy Diệp Liệt Thanh, đợi lâu như vậy vẫn không thấy Văn Tuyết tới cửa.
Bà ta càng ngày càng vô dụng!
Diệp Liệt Thanh không thèm liếc mắt nhìn bên ngoài một cái:
“Đó là người của anh, gần đây bọn họ đi theo em...”
“Dựa vào cái gì?”
“Gần đây không an toàn...”
“Tôi không cần! Mau cút! Sợ bà đây đội nón xanh cho anh à?”
“Văn Uyển! Con mẹ nó em nói lại lần nữa cho ông đây xem?”
Văn Uyển cắn lên vai Diệp Liệt Thanh một cái:
“Anh chọc giận tôi, anh xem tôi có dám hay không... A!”
Đột nhiên Diệp Liệt Thanh đẩy ngã cô ấy xuống đệm mềm trong phòng vẽ tranh, vén váy ngắn của Văn Uyển lên rồi đè người xuống:
“Em khiến ông đây nóng nảy, có tin ông đây khiến bụng em to lên hay không?”
“Lão già khốn nạn anh dám à?”
“Em xem anh có dám hay không?” Diệp Liệt Thanh vừa nói, vừa nâng chân Văn Uyển lên rồi cắm thẳng vào.
“Em không thích ông đây đeo bao, ông đây vì em uống thuốc tránh thai mấy năm, có tuổi nên muốn có con thì làm sao bây giờ?”
“Ừm... Dượng... Đau...”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh bày ra khí thế kiên quyết muốn cô ấy mang thai, đôi mắt đỏ lên: “Đau...”
Diệp Liệt Thanh đánh lên mông Văn Uyển một cái, giọng nói tức giận:
“Đau c/h/ế/t em tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”
“Ừm... Dượng... Dượng…”
Văn Uyển yếu ớt nói, từng tiếng dượng khiến cơn tức trong người Diệp Liệt Thanh giảm xuống.
“Được rồi! Ông đây sẽ nhẹ một chút!”
Diệp Liệt Thanh tức giận xoa nước mật đào:
“Chỉ biết chọc tức ông đây! Vì em, ông đây đã có tuổi mà không có con, bác cả em thì sao? Đã có đứa thứ hai...”
Nghe thấy thế, hai chân của Văn Uyển quấn lấy cổ Diệp Liệt Thanh:
“Dượng có chắc là vì cháu, mà không phải vì Văn Tuyết không thể sinh không?”
Vốn dĩ gương mặt Diệp Liệt Thanh đã âm trầm, lúc này càng không nỡ nhìn, động tác nhấp vào phía dưới cũng tàn nhẫn hơn:
“Ông đây không cho bà ta sinh, đương nhiên là bà ta không thể sinh!”
“A... Lão già này! Anh nhẹ một chút.... hoa huy*t sắp bị anh cắm sưng lên rồi!”
Văn Uyển hung dữ trừng Diệp Liệt Thanh, liếc mắt một cái đều khiến tàn nhẫn trên người Diệp Liệt Thanh bị cọ sach.
“Dù sao em cũng đã trưởng thành! Ông đây lên xe trước mua vé bổ sung sau! Xem bác cả em có thể làm gì ông đây?”
“Diệp Liệt Thanh anh điên rồi sao? Tôi mới bao nhiêu tuổi mà để tôi sinh con! Anh muốn phạm pháp à!”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh hoàn toàn phát điên, hai chân đá người đàn ông liên tục chạy trốn:
“Nếu để mẹ tôi biết, có tin bà ấy đánh c/h/ế/t tôi hay không? Tên khốn nạn này!”
“Trước khi bà ấy đánh c/h/ế/t em, sẽ đánh c/h/ế/t anh trước!”
“Ừm... Lão già khốn nạn! A... Chậm một chút...”
Bụng của Tô Bối càng lúc càng to, đồng nghiệp trong công ty luật ngoại trừ Nghiêm Cẩn không hỏi ra thì đồng nghiệp nào cũng tò mò tới hỏi một chút.
“Tiểu Bối à... Bụng cô đều đã to như vậy, chuẩn bị khi nào kết hôn?”
“Không phải là đợi đứa bé sinh ra mới làm hôn lễ đấy chứ?”
“Tiểu Bối... Cô còn trẻ, nhưng đừng bị người đàn ông lừa... Từng gặp trưởng bối chưa?”
Đối với câu hỏi có ý tốt, Tô Bối thường dùng kết hôn du lịch lấy cớ cho qua.
Đương nhiên cũng có phỏng đoán ác ý, ví dụ như Tôn Lôi ngồi cách Tô Bối không xa.
Còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì.
“Diệp Liệt Thanh! Anh muốn c/h/ế/t à! Đừng nhúc nhích! Nhúc nhích sẽ không có cảm giác gì! A a a a!”
“Đồ chó này! Người phụ nữ nào gửi tin nhắn cho anh mà anh khẩn trương như vậy? Đưa đây cho tôi xem!”
“Đừng quậy... Là bác cả em... Có khả năng có việc gấp.”
Diệp Liệt Thanh không để ý tới Văn Uyển hùng hùng hổ hổ, cầm lấy di động nhìn, chỉ hai phút ngắn ngủi có thể nói sắc mặt thay đổi rất phong phú.
“Bảo anh đưa đồ cho chị dâu tôi, chậc chậc chậc... Bác cả tôi bị điên à?”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh tức giận véo mông Văn Uyển:
“Còn gọi là chị dâu à? Cẩn thận để bác cả em nghe thấy được...”
“Vậy gọi là gì? Gọi bác gái sao?”
Văn Uyển đánh bay cái tay không thành thật của Diệp Liệt Thanh:
“Xì... Tôi còn chưa nghe bác ấy gọi tôi là em dâu đâu!”
“Con bé c/h/ế/t tiệt này! Anh ấy mà gọi em dám đáp không?”
“Vì sao không dám? Ông ấy dám gọi tôi thì tôi dám đáp, quan trọng là ông ấy dám gọi không?”
Dùng ngón chân đều nghĩ ra được Văn Quốc Đống không thể gọi cháu gái mình là “em dâu”, tự dưng kéo cô thành bối phận ngang mình, ông không điên.
Văn Uyển đang định tiếp tục vẽ tranh, lại bị Diệp Liệt Thanh kéo vào trong lòng:
“Nếu em dám như vậy... Hay là chúng ta sinh một đứa chơi đi?”
“Ngoan... Tắm rửa sạch sẽ ngủ đi... Trong mơ cái gì cũng có…”
Cơ thể Văn Uyển run rẩy, mông bị vật cứng chọc vào rất khó chịu:
“Diệp Liệt Thanh! Hôm nay anh động dục bao nhiêu lần rồi?”
“Thời gian vẫn còn sớm...”
Tay của Diệp Liệt Thanh không thành thật xoa nước mật đào được một tay mình khai phá:
“Lại làm thêm lần nữa nhé?”
Văn Uyển xuyên qua bức rèm nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất:
“Làm gì thế? Không phát hiện bên ngoài có người trông chừng...”
Tô Bối đã sớm nói cho cô ấy biết Văn Tuyết tìm người theo dõi Diệp Liệt Thanh, trong khoảng thời gian này cô ấy suốt ngày quấn lấy Diệp Liệt Thanh, đợi lâu như vậy vẫn không thấy Văn Tuyết tới cửa.
Bà ta càng ngày càng vô dụng!
Diệp Liệt Thanh không thèm liếc mắt nhìn bên ngoài một cái:
“Đó là người của anh, gần đây bọn họ đi theo em...”
“Dựa vào cái gì?”
“Gần đây không an toàn...”
“Tôi không cần! Mau cút! Sợ bà đây đội nón xanh cho anh à?”
“Văn Uyển! Con mẹ nó em nói lại lần nữa cho ông đây xem?”
Văn Uyển cắn lên vai Diệp Liệt Thanh một cái:
“Anh chọc giận tôi, anh xem tôi có dám hay không... A!”
Đột nhiên Diệp Liệt Thanh đẩy ngã cô ấy xuống đệm mềm trong phòng vẽ tranh, vén váy ngắn của Văn Uyển lên rồi đè người xuống:
“Em khiến ông đây nóng nảy, có tin ông đây khiến bụng em to lên hay không?”
“Lão già khốn nạn anh dám à?”
“Em xem anh có dám hay không?” Diệp Liệt Thanh vừa nói, vừa nâng chân Văn Uyển lên rồi cắm thẳng vào.
“Em không thích ông đây đeo bao, ông đây vì em uống thuốc tránh thai mấy năm, có tuổi nên muốn có con thì làm sao bây giờ?”
“Ừm... Dượng... Đau...”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh bày ra khí thế kiên quyết muốn cô ấy mang thai, đôi mắt đỏ lên: “Đau...”
Diệp Liệt Thanh đánh lên mông Văn Uyển một cái, giọng nói tức giận:
“Đau c/h/ế/t em tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”
“Ừm... Dượng... Dượng…”
Văn Uyển yếu ớt nói, từng tiếng dượng khiến cơn tức trong người Diệp Liệt Thanh giảm xuống.
“Được rồi! Ông đây sẽ nhẹ một chút!”
Diệp Liệt Thanh tức giận xoa nước mật đào:
“Chỉ biết chọc tức ông đây! Vì em, ông đây đã có tuổi mà không có con, bác cả em thì sao? Đã có đứa thứ hai...”
Nghe thấy thế, hai chân của Văn Uyển quấn lấy cổ Diệp Liệt Thanh:
“Dượng có chắc là vì cháu, mà không phải vì Văn Tuyết không thể sinh không?”
Vốn dĩ gương mặt Diệp Liệt Thanh đã âm trầm, lúc này càng không nỡ nhìn, động tác nhấp vào phía dưới cũng tàn nhẫn hơn:
“Ông đây không cho bà ta sinh, đương nhiên là bà ta không thể sinh!”
“A... Lão già này! Anh nhẹ một chút.... hoa huy*t sắp bị anh cắm sưng lên rồi!”
Văn Uyển hung dữ trừng Diệp Liệt Thanh, liếc mắt một cái đều khiến tàn nhẫn trên người Diệp Liệt Thanh bị cọ sach.
“Dù sao em cũng đã trưởng thành! Ông đây lên xe trước mua vé bổ sung sau! Xem bác cả em có thể làm gì ông đây?”
“Diệp Liệt Thanh anh điên rồi sao? Tôi mới bao nhiêu tuổi mà để tôi sinh con! Anh muốn phạm pháp à!”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh hoàn toàn phát điên, hai chân đá người đàn ông liên tục chạy trốn:
“Nếu để mẹ tôi biết, có tin bà ấy đánh c/h/ế/t tôi hay không? Tên khốn nạn này!”
“Trước khi bà ấy đánh c/h/ế/t em, sẽ đánh c/h/ế/t anh trước!”
“Ừm... Lão già khốn nạn! A... Chậm một chút...”
Bụng của Tô Bối càng lúc càng to, đồng nghiệp trong công ty luật ngoại trừ Nghiêm Cẩn không hỏi ra thì đồng nghiệp nào cũng tò mò tới hỏi một chút.
“Tiểu Bối à... Bụng cô đều đã to như vậy, chuẩn bị khi nào kết hôn?”
“Không phải là đợi đứa bé sinh ra mới làm hôn lễ đấy chứ?”
“Tiểu Bối... Cô còn trẻ, nhưng đừng bị người đàn ông lừa... Từng gặp trưởng bối chưa?”
Đối với câu hỏi có ý tốt, Tô Bối thường dùng kết hôn du lịch lấy cớ cho qua.
Đương nhiên cũng có phỏng đoán ác ý, ví dụ như Tôn Lôi ngồi cách Tô Bối không xa.