Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 116
Tô Bối nhìn canh gà dầu mỡ, dạ dày bắt đầu sông cuộn biển gầm:
“Mẹ... Bây giờ con không muốn uống.”
“Vì đứa bé, cho dù thế nào cũng phải uống...”
Lâm Quyên nhìn quanh căn phòng, chỉ thấy cách trang trí trong phòng ngủ rất quen mắt:
“Căn phòng này của cô…”
gậy th*t của Văn Quốc Đống trướng đau, mà người phụ nữ trên người giống như cố ý, hoa huy*t không ngừng cọ lên phía trên, bàn tay ông véo mạnh mông Tô Bối.
Tô Bối không để ý tới canh gà, vẻ mặt không đổi cười nói với Lâm Quyên:
“Mẹ... Mẹ đã quên rồi sao, lúc trước phòng trong nhà đều do ba sửa chữa lại…”
Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Quyên âm u, giọng điệu có chút chua:
“Trang trí thế này, người không biết còn tưởng phòng cô mới là phòng ngủ chính…”
Còn chưa nói hết câu, liếc thấy mấy chai lọ trên bàn trang điểm của Tô Bối, cùng với quần áo ngập tủ, trầm giọng nói:
“Mang thai cô còn dùng đồ trang điểm? Cô có biết mấy thứ này không tốt đối với đứa bé hay không? Còn nữa... Tủ quần áo đều là thứ gì đây... Váy này ngắn như vậy có thể mặc đi ra ngoài sao? Còn có cái này nữa... Hở hang như cái này... Vừa lòe loẹt vừa quê mùa...”
“Mắt nhìn của dân quê các cô đều như vậy sao? Quá kém! Thím Vương, lát nữa ném hết mấy thứ này đi... Mỗi ngày đều mặc mấy thứ thấp kém ra ngoài làm mất mặt gia đình!”
“Cô không biết xấu hổ, nhưng Văn Lê vẫn cần mặt mũi, tôi cần mặt mũi, cả Văn gia cần mặt mũi!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối lạnh xuống, lạnh lùng nói:
“Mẹ... Đống quần áo lòe loẹt quê mùa mà mẹ nói đều là trang phục cho thai phụ, là ba tự mình chọn cho con!”
Những lời này vang lên, bầu không khí lập tức yên tĩnh mấy giây.
Trước khi Lâm Quyên bùng nổ, bảo mẫu bên cạnh Tô Bối đã mở miệng:
“Phu nhân... Bà quên rồi sao? Cục trưởng Văn có em gái làm kinh doanh sản phẩm này? Có lẽ là cục trưởng Văn thấy Tô Bối mang thai, cố ý bảo người đưa tới…”
Lúc này vẻ mặt bùng nổ của Lâm Quyên mới tốt hơn một chút, hừ lạnh với Tô Bối rồi nói:
“Ba chồng cô đúng là để bụng đến cô thật!”
Tô Bối nghe thấy thế cúi đầu, trong mắt hiện lên chút trào phúng.
Văn Quốc Đống không chỉ để bụng đến cô, còn càng để bụng trên giường với cô.
Dù sao, bây giờ Văn Quốc Đống đang trần trụi nằm dưới người cô, hơn nữa chỉ cần cô nhấc mông lên, hoa huy*t có thể ăn gậy th*t của Văn Quốc Đống vào.
Nghĩ như vậy, Tô Bối mở hai chân ra.
Văn Quốc Đống ý thức được Tô Bối muốn làm gì, cơ thể cứng đờ một lát, sau đó cũng để tùy Tô Bối.
Lâm Quyên buông tha cho tủ quần áo của Tô Bối, dời mắt nhìn bàn trang điểm của cô.
“Thím Vương... Lấy thùng rác tới đây... Ném hết mấy thứ này đi...”
“Thứ này... Ô... Cô đúng là giỏi chọn... Mấy thứ này giá không rẻ...”
“Quả nhiên giống như lời tôi nói... Hư vinh...”
“Mua nhiều hàng xa xỉ như thế, tiêu không ít tiền của Văn gia...”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên dọn sạch bàn trang điểm của cô, trên mặt không có chút biểu cảm.
Bây giờ Lâm Quyên ném thống khoái, ngày mai Văn Quốc Đống phải mua giống y hệt về cho cô.
Sau khi cảm nhận được Văn Quốc Đống ở dưới người tức giận xong, Tô Bối nhếch miệng.
Lâm Quyên ném càng nhiều, quậy càng hăng…
Nhẫn nại của Văn Quốc Đống đối với bà ta, mức độ chịu đựng đối với bà ta sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất sạch.
Đến lúc đó không cần cô làm gì, Lâm Quyên đã tự mình tìm đường c/h/ế/t!
Bên kia Lâm Quyên lải nhải, Tô Bối dựa vào gối mềm, chân giẫm lên giường hơi nâng mông lên.
hoa huy*t đói khát một lúc lâu, ở trước mặt Lâm Quyên chậm rãi nuốt gậy th*t nóng bỏng của Văn Quốc Đống vào.
Đôi tay của Văn Quốc Đống nắm chặt lấy eo Tô Bối, cố gắng nhịn xuống tâm tư muốn nhấp.
hoa huy*t của Tô Bối dư thừa nước d/â/m, nuốt gậy th*t không tốn sức lực gì.
Cô vừa nghe Lâm Quyên ầm ĩ, vừa nương theo động tác xoa chân nhẹ nhàng xoắn người.
Đột nhiên Lâm Quyên thét lên: “Mì hải sản ở đâu ra? Hơn nửa đêm ai làm cho cô ăn thứ có tính lạnh như vậy?”
“Cô chiếu cố đứa bé như thế à? Thứ này cũng có thể ăn à?”
Tô Bối bị tiếng thét chói tai của Lâm Quyên dọa run lên, hoa huy*t mút cắn gậy th*t càng chặt.
“Lúc nãy con trở về tự mình làm, vẫn luôn cảm thấy không thoải mái nên chưa ăn gì...”
Khi Tô Bối nói những lời này, bảo mẫu bên cạnh Lâm Quyên nhìn mì hải sản vẻ mặt thay đổi, nhưng không nói gì.
“Cô có biết hải sản là tính hàn không? Không tốt đối với sự phát triển của đứa bé hay không? Cô có ý hại c/h/ế/t đứa bé có phải không?”
Tâm tư của Lâm Quyên tính trên người Tô Bối, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt bảo mẫu bên cạnh đang khác thường.
Tô Bối cảm nhận được cơ thể của Văn Quốc Đống dưới người mình căng cứng, nhẹ nhàng vỗ ông một lát, hít sâu một hơi dịu dàng nói:
“Mẹ... Bác sĩ nói ăn ít không có vấn đề…”
“Bác sĩ nói... Bác sĩ nói... Bác sĩ từng sinh mấy đứa?”
Những lời này khiến Tô Bối nghẹn không trả lời được.
Văn Quốc Đống tìm bác sĩ tư nhân cho Tô Bối, cũng chưa từng sinh con.
Bảo mẫu bên cạnh Lâm Quyên thấy thế, vội vàng lên tiếng:
“Phu nhân... Canh sắp nguội, canh gà nguội thì vị không còn tốt nữa.”
“Mẹ... Bây giờ con không muốn uống.”
“Vì đứa bé, cho dù thế nào cũng phải uống...”
Lâm Quyên nhìn quanh căn phòng, chỉ thấy cách trang trí trong phòng ngủ rất quen mắt:
“Căn phòng này của cô…”
gậy th*t của Văn Quốc Đống trướng đau, mà người phụ nữ trên người giống như cố ý, hoa huy*t không ngừng cọ lên phía trên, bàn tay ông véo mạnh mông Tô Bối.
Tô Bối không để ý tới canh gà, vẻ mặt không đổi cười nói với Lâm Quyên:
“Mẹ... Mẹ đã quên rồi sao, lúc trước phòng trong nhà đều do ba sửa chữa lại…”
Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Quyên âm u, giọng điệu có chút chua:
“Trang trí thế này, người không biết còn tưởng phòng cô mới là phòng ngủ chính…”
Còn chưa nói hết câu, liếc thấy mấy chai lọ trên bàn trang điểm của Tô Bối, cùng với quần áo ngập tủ, trầm giọng nói:
“Mang thai cô còn dùng đồ trang điểm? Cô có biết mấy thứ này không tốt đối với đứa bé hay không? Còn nữa... Tủ quần áo đều là thứ gì đây... Váy này ngắn như vậy có thể mặc đi ra ngoài sao? Còn có cái này nữa... Hở hang như cái này... Vừa lòe loẹt vừa quê mùa...”
“Mắt nhìn của dân quê các cô đều như vậy sao? Quá kém! Thím Vương, lát nữa ném hết mấy thứ này đi... Mỗi ngày đều mặc mấy thứ thấp kém ra ngoài làm mất mặt gia đình!”
“Cô không biết xấu hổ, nhưng Văn Lê vẫn cần mặt mũi, tôi cần mặt mũi, cả Văn gia cần mặt mũi!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối lạnh xuống, lạnh lùng nói:
“Mẹ... Đống quần áo lòe loẹt quê mùa mà mẹ nói đều là trang phục cho thai phụ, là ba tự mình chọn cho con!”
Những lời này vang lên, bầu không khí lập tức yên tĩnh mấy giây.
Trước khi Lâm Quyên bùng nổ, bảo mẫu bên cạnh Tô Bối đã mở miệng:
“Phu nhân... Bà quên rồi sao? Cục trưởng Văn có em gái làm kinh doanh sản phẩm này? Có lẽ là cục trưởng Văn thấy Tô Bối mang thai, cố ý bảo người đưa tới…”
Lúc này vẻ mặt bùng nổ của Lâm Quyên mới tốt hơn một chút, hừ lạnh với Tô Bối rồi nói:
“Ba chồng cô đúng là để bụng đến cô thật!”
Tô Bối nghe thấy thế cúi đầu, trong mắt hiện lên chút trào phúng.
Văn Quốc Đống không chỉ để bụng đến cô, còn càng để bụng trên giường với cô.
Dù sao, bây giờ Văn Quốc Đống đang trần trụi nằm dưới người cô, hơn nữa chỉ cần cô nhấc mông lên, hoa huy*t có thể ăn gậy th*t của Văn Quốc Đống vào.
Nghĩ như vậy, Tô Bối mở hai chân ra.
Văn Quốc Đống ý thức được Tô Bối muốn làm gì, cơ thể cứng đờ một lát, sau đó cũng để tùy Tô Bối.
Lâm Quyên buông tha cho tủ quần áo của Tô Bối, dời mắt nhìn bàn trang điểm của cô.
“Thím Vương... Lấy thùng rác tới đây... Ném hết mấy thứ này đi...”
“Thứ này... Ô... Cô đúng là giỏi chọn... Mấy thứ này giá không rẻ...”
“Quả nhiên giống như lời tôi nói... Hư vinh...”
“Mua nhiều hàng xa xỉ như thế, tiêu không ít tiền của Văn gia...”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên dọn sạch bàn trang điểm của cô, trên mặt không có chút biểu cảm.
Bây giờ Lâm Quyên ném thống khoái, ngày mai Văn Quốc Đống phải mua giống y hệt về cho cô.
Sau khi cảm nhận được Văn Quốc Đống ở dưới người tức giận xong, Tô Bối nhếch miệng.
Lâm Quyên ném càng nhiều, quậy càng hăng…
Nhẫn nại của Văn Quốc Đống đối với bà ta, mức độ chịu đựng đối với bà ta sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất sạch.
Đến lúc đó không cần cô làm gì, Lâm Quyên đã tự mình tìm đường c/h/ế/t!
Bên kia Lâm Quyên lải nhải, Tô Bối dựa vào gối mềm, chân giẫm lên giường hơi nâng mông lên.
hoa huy*t đói khát một lúc lâu, ở trước mặt Lâm Quyên chậm rãi nuốt gậy th*t nóng bỏng của Văn Quốc Đống vào.
Đôi tay của Văn Quốc Đống nắm chặt lấy eo Tô Bối, cố gắng nhịn xuống tâm tư muốn nhấp.
hoa huy*t của Tô Bối dư thừa nước d/â/m, nuốt gậy th*t không tốn sức lực gì.
Cô vừa nghe Lâm Quyên ầm ĩ, vừa nương theo động tác xoa chân nhẹ nhàng xoắn người.
Đột nhiên Lâm Quyên thét lên: “Mì hải sản ở đâu ra? Hơn nửa đêm ai làm cho cô ăn thứ có tính lạnh như vậy?”
“Cô chiếu cố đứa bé như thế à? Thứ này cũng có thể ăn à?”
Tô Bối bị tiếng thét chói tai của Lâm Quyên dọa run lên, hoa huy*t mút cắn gậy th*t càng chặt.
“Lúc nãy con trở về tự mình làm, vẫn luôn cảm thấy không thoải mái nên chưa ăn gì...”
Khi Tô Bối nói những lời này, bảo mẫu bên cạnh Lâm Quyên nhìn mì hải sản vẻ mặt thay đổi, nhưng không nói gì.
“Cô có biết hải sản là tính hàn không? Không tốt đối với sự phát triển của đứa bé hay không? Cô có ý hại c/h/ế/t đứa bé có phải không?”
Tâm tư của Lâm Quyên tính trên người Tô Bối, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt bảo mẫu bên cạnh đang khác thường.
Tô Bối cảm nhận được cơ thể của Văn Quốc Đống dưới người mình căng cứng, nhẹ nhàng vỗ ông một lát, hít sâu một hơi dịu dàng nói:
“Mẹ... Bác sĩ nói ăn ít không có vấn đề…”
“Bác sĩ nói... Bác sĩ nói... Bác sĩ từng sinh mấy đứa?”
Những lời này khiến Tô Bối nghẹn không trả lời được.
Văn Quốc Đống tìm bác sĩ tư nhân cho Tô Bối, cũng chưa từng sinh con.
Bảo mẫu bên cạnh Lâm Quyên thấy thế, vội vàng lên tiếng:
“Phu nhân... Canh sắp nguội, canh gà nguội thì vị không còn tốt nữa.”