Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 114
Nói Lâm Quyên ngốc, nhưng mà bà ta có thể nhạy bén phát hiện Văn Quốc Đống khác thường, nói bà ta ngu... Bà ta lại tự tin như vậy.
Văn Lê, có lẽ là bị Lâm Quyên dưỡng mà trở nên vô dụng…
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, trái tim như bị bóp chặt:
“Nếu tinh thần của cô không tốt, tôi hẹn bác sĩ tâm lý cho cô…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối: “Buổi tối bên hồ có gió lạnh, mặc ít như vậy đứa bé lạnh thì làm sao bây giờ?”
Tô Bối nghe thấy thế vội vàng đứng dậy:
“Ba, mẹ, vậy con đi về trước...”
Lâm Quyên lại tưởng Văn Quốc Đống chột dạ, cười mỉa một tiếng:
“Đều là người một nhà, dám làm không dám nhận? Tôi có cháu nội... Vậy người phụ nữ kia có gì?”
Tô Bối quay lưng về phía hai người, sờ bụng, đôi mắt lạnh xuống, cô có gì sao?
Cô có con trai của Văn Quốc Đống, đứa con trai này... Bà ta còn muốn cướp để nuôi.
Cô vốn không rõ Lâm Quyên tìm cô có chuyện gì, nói như vậy đã có nguyên nhân.
Bây giờ xem ra... Lâm Quyên muốn nắm “cháu nội” đấu với “người phụ nữ” mà Văn Quốc Đống nuôi bên ngoài. Một “nguyên phối” vậy mà rơi xuống tình trạng này.
Buổi tối.
Tô Bối nằm trên giường trong đầu hỗn loạn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đột nhiên chóp mũi ngửi được mùi đồ ăn nồng đậm.
“Đói không ngủ được mà không biết nói sao?”
Văn Quốc Đống bưng mì từ cửa ngầm phòng làm việc ra, thì thấy Tô Bối đang lăn qua lộn lại trên giường.
Tô Bối liếc mắt nhìn ông, nghiêng người quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đặt mì xuống, lên giường sờ bụng Tô Bối:
“Gần đây đứa bé ầm ĩ lợi hại sao?”
Tô Bối muốn đẩy tay Văn Quốc Đống ra, tay đến giữa không trung thì dừng lại:
“Không phải con là con chuột dưới nền đất không thể lộ ra ánh sáng...”
“Khuya khoắt tới tìm con chuột và con chuột nhỏ trong bụng làm gì?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống đẩy váy ngủ của Tô Bối lên cao:
“Ghen sao?”
Tô Bối hừ lạnh một tiếng, lại kéo váy ngủ xuống.
“Bối Nhi...”
Đột nhiên giọng của Văn Quốc Đống khàn hơn mấy độ:
“Hơn một tháng không làm... Em không nhớ chồng sao?”
“Con là người phụ nữ dưới nền đất... Cũng không dám nhớ chồng của người khác...”
Văn Quốc Đống buông lỏng Tô Bối ra, kéo cô ra khỏi chăn:
“Đừng để ý những lời bà ta nói, ăn mì...”
“Không ăn...”
“Tô Bối.”
Tô Bối nghe thấy thế cười mỉa một tiếng:
“Muốn thì Bối Nhi, tức giận thì Tô Bối... Văn Quốc Đống, anh coi tôi là gì?"
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối quyết tâm cáu kỉnh, một tay ấn cô về giường:
“Tô Bối... Anh coi em là gì trong lòng em không rõ sao?”
Tô Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm đôi mắt Văn Quốc Đống:
“Không rõ... Ai biết có phải anh coi tôi là công cụ sinh dục hay không.”
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trâm:
“Tô Bối! Mang thai là em muốn, bây giờ em nói anh coi em là công cụ sinh dục sao? Chẳng lẽ anh đánh cược tiền đồ, chỉ vì coi em làm công cụ sinh dục?”
Trong đôi mắt Tô Bối cất giấu ý cười, vươn tay nắm áo sơ mi màu lam trên người Văn Quốc Đống, chỉ vào ngực ông mà nói:
“Ai biết trong lòng cục trưởng Văn đa mưu túc trí nghĩ như thế nào... Dù sao... Ừm.”
Văn Quốc Đống không đợi cô nói hết lời, trực tiếp cởi quần áo trên người lên giường:
“Trong lòng anh nghĩ gì ư? Bây giờ anh nói cho em biết…”
Váy ngủ trên người Tô Bối rơi xuống theo tiếng:
“Văn Quốc Đống... Lão cầm thú, tôi còn đang mang thai đấy...”
Không đợi Tô Bối mắng xong, Văn Quốc Đống cúi người hôn lên:
“Lão cầm thú? Hôm nay anh sẽ cầm thú cho em xem...”
“Ừm… Ba... Chậm một chút.”
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, ai là ba em?”
Văn Quốc Đống oán hận xoa đầu v* của Tô Bối, gần đây ngực Tô Bối vẫn luôn trướng đau.
Bây giờ bị Văn Quốc Đống xoa như vậy, thoải mái hơn không ít.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt quyến rũ nhìn người đàn ông trên người:
“Ừm… Ba... Lại xoa một lát... Trướng Muốn c/h/ế/t…”
“Vẫn gọi thế à?”
Hai tay của Văn Quốc Đống không dừng động tác, dùng sức xoa đôi vú không kiềm chế được:
“Nếu vẫn gọi như thế, ông đây khiến em ngày mai không xuống được giường...”
“Ừm... Vậy không xuống... Đến lúc đó để mẹ nhìn xem có phải con không lộ ánh sáng hay không…”
Tô Bối biết Văn Quốc Đống muốn nghe cái gì, nhưng tối nay cô cố tình không muốn nói theo ý Văn Quốc Đống.
Trong lòng cô không thoải mái, mọi người đều đừng nghĩ thoải mái.
Lâm Quyên thiếu nợ ở chỗ cô, luôn phải đòi trở về từ người Văn Quốc Đống.
Ai bảo bọn họ là vợ chồng, vợ chồng một thể…
Văn Quốc Đống tức giận nói: “Tô Bối... Em cố ý khiến anh tức?”
“Ba... Mẹ muốn dạy dỗ con trai thay chúng ta.”
Nghe thấy thế, tay Văn Quốc Đống đang xoa đầu v* của Tô Bối dừng một lát:
“Bà ta đừng nằm mơ.”
Đôi mắt Tô Bối giật giật:
“Không cho bà ta nuôi, bà ta nổi điên thì làm sao bây giờ?”
“Đợi em sinh con xong, cái nhà này có bà ta hay không đều như nhau...”
Đã nhiều năm như vậy Văn Quốc Đống còn không hiểu Lâm Quyên, hư vinh tư lợi, ngay cả dạy đứa bé đều giống y hệt nhau.
Văn Lê sa đọa ông sớm đã biết trước, nhưng không muốn quản...
Đứa bé kia xuất hiện vào lúc âm u nhất trong nhân sinh của ông.
Nó thành công sa đọa...
Đều không liên quan tới ông.
Văn Lê, có lẽ là bị Lâm Quyên dưỡng mà trở nên vô dụng…
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, trái tim như bị bóp chặt:
“Nếu tinh thần của cô không tốt, tôi hẹn bác sĩ tâm lý cho cô…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối: “Buổi tối bên hồ có gió lạnh, mặc ít như vậy đứa bé lạnh thì làm sao bây giờ?”
Tô Bối nghe thấy thế vội vàng đứng dậy:
“Ba, mẹ, vậy con đi về trước...”
Lâm Quyên lại tưởng Văn Quốc Đống chột dạ, cười mỉa một tiếng:
“Đều là người một nhà, dám làm không dám nhận? Tôi có cháu nội... Vậy người phụ nữ kia có gì?”
Tô Bối quay lưng về phía hai người, sờ bụng, đôi mắt lạnh xuống, cô có gì sao?
Cô có con trai của Văn Quốc Đống, đứa con trai này... Bà ta còn muốn cướp để nuôi.
Cô vốn không rõ Lâm Quyên tìm cô có chuyện gì, nói như vậy đã có nguyên nhân.
Bây giờ xem ra... Lâm Quyên muốn nắm “cháu nội” đấu với “người phụ nữ” mà Văn Quốc Đống nuôi bên ngoài. Một “nguyên phối” vậy mà rơi xuống tình trạng này.
Buổi tối.
Tô Bối nằm trên giường trong đầu hỗn loạn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đột nhiên chóp mũi ngửi được mùi đồ ăn nồng đậm.
“Đói không ngủ được mà không biết nói sao?”
Văn Quốc Đống bưng mì từ cửa ngầm phòng làm việc ra, thì thấy Tô Bối đang lăn qua lộn lại trên giường.
Tô Bối liếc mắt nhìn ông, nghiêng người quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đặt mì xuống, lên giường sờ bụng Tô Bối:
“Gần đây đứa bé ầm ĩ lợi hại sao?”
Tô Bối muốn đẩy tay Văn Quốc Đống ra, tay đến giữa không trung thì dừng lại:
“Không phải con là con chuột dưới nền đất không thể lộ ra ánh sáng...”
“Khuya khoắt tới tìm con chuột và con chuột nhỏ trong bụng làm gì?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống đẩy váy ngủ của Tô Bối lên cao:
“Ghen sao?”
Tô Bối hừ lạnh một tiếng, lại kéo váy ngủ xuống.
“Bối Nhi...”
Đột nhiên giọng của Văn Quốc Đống khàn hơn mấy độ:
“Hơn một tháng không làm... Em không nhớ chồng sao?”
“Con là người phụ nữ dưới nền đất... Cũng không dám nhớ chồng của người khác...”
Văn Quốc Đống buông lỏng Tô Bối ra, kéo cô ra khỏi chăn:
“Đừng để ý những lời bà ta nói, ăn mì...”
“Không ăn...”
“Tô Bối.”
Tô Bối nghe thấy thế cười mỉa một tiếng:
“Muốn thì Bối Nhi, tức giận thì Tô Bối... Văn Quốc Đống, anh coi tôi là gì?"
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối quyết tâm cáu kỉnh, một tay ấn cô về giường:
“Tô Bối... Anh coi em là gì trong lòng em không rõ sao?”
Tô Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm đôi mắt Văn Quốc Đống:
“Không rõ... Ai biết có phải anh coi tôi là công cụ sinh dục hay không.”
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trâm:
“Tô Bối! Mang thai là em muốn, bây giờ em nói anh coi em là công cụ sinh dục sao? Chẳng lẽ anh đánh cược tiền đồ, chỉ vì coi em làm công cụ sinh dục?”
Trong đôi mắt Tô Bối cất giấu ý cười, vươn tay nắm áo sơ mi màu lam trên người Văn Quốc Đống, chỉ vào ngực ông mà nói:
“Ai biết trong lòng cục trưởng Văn đa mưu túc trí nghĩ như thế nào... Dù sao... Ừm.”
Văn Quốc Đống không đợi cô nói hết lời, trực tiếp cởi quần áo trên người lên giường:
“Trong lòng anh nghĩ gì ư? Bây giờ anh nói cho em biết…”
Váy ngủ trên người Tô Bối rơi xuống theo tiếng:
“Văn Quốc Đống... Lão cầm thú, tôi còn đang mang thai đấy...”
Không đợi Tô Bối mắng xong, Văn Quốc Đống cúi người hôn lên:
“Lão cầm thú? Hôm nay anh sẽ cầm thú cho em xem...”
“Ừm… Ba... Chậm một chút.”
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, ai là ba em?”
Văn Quốc Đống oán hận xoa đầu v* của Tô Bối, gần đây ngực Tô Bối vẫn luôn trướng đau.
Bây giờ bị Văn Quốc Đống xoa như vậy, thoải mái hơn không ít.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt quyến rũ nhìn người đàn ông trên người:
“Ừm… Ba... Lại xoa một lát... Trướng Muốn c/h/ế/t…”
“Vẫn gọi thế à?”
Hai tay của Văn Quốc Đống không dừng động tác, dùng sức xoa đôi vú không kiềm chế được:
“Nếu vẫn gọi như thế, ông đây khiến em ngày mai không xuống được giường...”
“Ừm... Vậy không xuống... Đến lúc đó để mẹ nhìn xem có phải con không lộ ánh sáng hay không…”
Tô Bối biết Văn Quốc Đống muốn nghe cái gì, nhưng tối nay cô cố tình không muốn nói theo ý Văn Quốc Đống.
Trong lòng cô không thoải mái, mọi người đều đừng nghĩ thoải mái.
Lâm Quyên thiếu nợ ở chỗ cô, luôn phải đòi trở về từ người Văn Quốc Đống.
Ai bảo bọn họ là vợ chồng, vợ chồng một thể…
Văn Quốc Đống tức giận nói: “Tô Bối... Em cố ý khiến anh tức?”
“Ba... Mẹ muốn dạy dỗ con trai thay chúng ta.”
Nghe thấy thế, tay Văn Quốc Đống đang xoa đầu v* của Tô Bối dừng một lát:
“Bà ta đừng nằm mơ.”
Đôi mắt Tô Bối giật giật:
“Không cho bà ta nuôi, bà ta nổi điên thì làm sao bây giờ?”
“Đợi em sinh con xong, cái nhà này có bà ta hay không đều như nhau...”
Đã nhiều năm như vậy Văn Quốc Đống còn không hiểu Lâm Quyên, hư vinh tư lợi, ngay cả dạy đứa bé đều giống y hệt nhau.
Văn Lê sa đọa ông sớm đã biết trước, nhưng không muốn quản...
Đứa bé kia xuất hiện vào lúc âm u nhất trong nhân sinh của ông.
Nó thành công sa đọa...
Đều không liên quan tới ông.