Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 105
Từ đầu tới cuối Tô Bối không mở miệng, thậm chí ở dưới tầm mắt của Lâm Quyên, chân đều đặt lên đùi Văn Quốc Đống.
Một đường nhìn nhau không nói gì.
Sau khi về đến nhà.
Tô Bối lấy cớ hơi mệt, đi thẳng lên trên lầu.
Văn Quốc Đống lập tức tiến vào phòng làm việc, chỉ còn lại Lâm Quyên và hai bảo mẫu.
Lâm Quyên nhìn biệt thự to như vậy, nhưng mới nửa năm không trở về, bây giờ ngồi trong nhà này, vậy mà khiến bà ta sinh ra cảm giác buồn bã mất mát.
“Văn phu nhân... Văn phu nhân...”
Bảo mẫu phụ trách nấu cơm gọi mấy tiếng, Lâm Quyên mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
“Chuyện gì?"
“Văn phu nhân... Bà có kiêng món gì hay không?”
Những lời này vang lên, ghét bỏ trong mắt Lâm Quyên càng đậm hơn:
“Chuyện gì cũng không biết, không quy không củ! Từ ngày mai, các người đi đi.”
Nghe thấy thế, hai người liếc nhau:
“Văn phu nhân, chúng tôi là Văn tiên sinh mời đến phụ trách chăm sóc Tô tiểu thư.”
Lâm Quyên sắc bén nghe được mấy từ mấu chốt trong lời nói của bảo mẫu:
“Văn Quốc Đống mời hai người tới chăm sóc Tô Bối?”
“Đúng vậy.”
“Con trai tôi đâu? Vợ nó mang thai... Nó không ở nhà chăm sóc... Trái lại để ba nó chăm sóc vợ nó à? Đây là đạo lý gì?”
Lâm Quyên nổi giận đùng đùng gọi điện cho Văn Lê, kết quả gọi mấy cuộc không có ai nghe máy.
“Suốt ngày không về nhà! Một gia đình đang yên ấm từ lúc cưới tiểu hồ ly tinh kia, không có ngày nào sống yên ôn!"
Khi Lâm Quyên hùng hùng hổ hổ ở dưới lầu.
Cơ thể Tô Bối đang trần trụi ngồi trên đùi Văn Quốc Đống, người đàn ông vùi đầu vào giữa núm vú vừa mút vừa cắn:
“Ba... Ừm... Thật ngứa... A...”
Văn Quốc Đống ngậm núm vú của Tô Bối, buồn bực nói:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, không phải là buổi sáng trước khi đi đã đút no cho em sao?”
“Ừm... Người ta nghĩ tới bắt đầu từ tối nay ba sẽ ngủ cùng một giường với mẹ lập tức khó chịu...”
Chân dài của Tô Bối lộ ra bên ngoài, kéo tay Văn Quốc Đống đặt lên bụng hơi nhô lên của mình:
“Cục cưng cũng khó chịu... Sau này buổi tối không có ai kể chuyện cho cục cưng trước khi ngủ nữa...”
Sau khi nói xong, đứa bé trong bụng đá một cái.
Văn Quốc Đống cảm nhận được động tác của đứa bé cơ thể lập tức cứng đờ:
“Đứa bé... Có phải đang đá hay không?”
“Ừm… Ba xem cục cưng cũng đồng ý với lời con nói.”
Văn Quốc Đống bế Tô Bối đặt lên bàn sách, vươn tay cởi váy dài vướng bận trên người.
Tô Bối cũng cởi quần lót ướt đẫm dưới người xuống, hiện giờ trên người không một mảnh vải che thân, hoa huy*t làm ướt một mảng lớn trên váy dài.
Văn Quốc Đống nhìn phía dưới Tô Bối, hơi thở dồn dập hơn mấy phần, cúi người hôn lên bụng Tô Bối, nhẹ nhàng dỗ:
“Ngoan ngoãn nghe lời... Không được lăn lộn mẹ... Sau này mỗi buổi tối ba sẽ kể chuyện cho con nghe muộn một chút, được không?”
Tô Bối cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên, nhỏ giọng nói:
“Hôm nay mẹ nói bụng con hơi to...”
Tuy bụng cô năm tháng phồng lên không to lắm, nhưng muốn hoàn toàn giống bụng ba tháng của người khác thì chắc chắn không giống.
“Đừng để ý tới bà ta... Sau khi bà ta trở về trước đây nên thế nào, sau này vẫn như thế ấy...”
Văn Quốc Đống lại hôn lên bụng Tô Bối:
“Ba ở đây... Ngoan ngoãn lớn lên...”
Tô Bối nhấc chân giẫm giữa hai chân Văn Quốc Đống:
“Chậc chậc… Ba… Ba sẽ không chỉ cần con trai không cần mẹ con trai đấy chứ?”
Đôi tay của Văn Quốc Đống tách hai chân Tô Bối ra, lộ ra hoa huy*t làm ướt cả bàn làm việc:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g...”
Tay Tô Bối chống eo:
“Ba... Hôn nó đi.”
“Quốc Đống... Em có chút việc cần bàn bạc với anh...”
Giọng hai người cùng vang lên, Tô Bối dù bận vẫn ung dung nhìn Văn Quốc Đống.
Hai chân giẫm lên vai Văn Quốc Đống, một chân chạm vào cằm ông, yêu kiều nói:
“Ba... Bây giờ ba muốn vợ... Hay là muốn bạn gái?”
Văn Quốc Đống nhìn phong cảnh giữa hai chân Tô Bối, không nói hai lời trực tiếp đứng dậy, cởi thắt lưng lộ ra gậy th*t nóng bỏng dán sát vào đùi Tô Bối.
Buồn bực không hé răng dùng hành động thực tế nói cho Tô Bối, hiện giờ ông muốn ai.
“Ừm...” Tô Bối bị độ ấm trên đùi làm cho run lên:
“Lão lưu manh... Ừm.”
Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã đẩy gậy th*t cọ sát hoa huy*t, trực tiếp cắm vào.
“Lão... Lưu... Manh…”
Đôi tay của Tô Bối tách hai chân Tô Bối ra, cúi đầu nhìn bụng cô, cùng với gậy th*t ra ra vào vào trong hoa huy*t.
Từ lúc Tô Bối mang thai, tiểu hoa huy*t này càng ngày càng giỏi mút, quan trọng nhất là nước còn nhiều hơn luôn ướt đẫm.
Luôn khiến ông không nhịn được muốn giống như trước đây, dùng sức cắm mãnh liệt.
"Ừm..."
Núm vú trước ngực Tô Bối theo động tác nhấp của ông mà chuyển động không ngừng lên xuống, cố ý kích thích Văn Quốc Đống nói:
“Ba hơn người ta hai mươi tuổi... Còn không già sao?”
“Ồ...”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đột nhiên dùng sức nhấp vào, nghiến răng:
“Hơn hai mươi tuổi...”
Lâm Quyên thấy trong phòng vẫn luôn không đáp lại, giơ tay dùng sức gõ cửa:
“Quốc Đống? Quốc Đống anh có ở bên trong không?”
Tô Bối nghe thấy giọng Lâm Quyên, mở to hai chân ra, đè nặng giọng nói:
“Ừm... Ba ở bên trong... gậy th*t của ba đang ở bên trong hoa huy*t ướt đẫm của con dâu.”
Một đường nhìn nhau không nói gì.
Sau khi về đến nhà.
Tô Bối lấy cớ hơi mệt, đi thẳng lên trên lầu.
Văn Quốc Đống lập tức tiến vào phòng làm việc, chỉ còn lại Lâm Quyên và hai bảo mẫu.
Lâm Quyên nhìn biệt thự to như vậy, nhưng mới nửa năm không trở về, bây giờ ngồi trong nhà này, vậy mà khiến bà ta sinh ra cảm giác buồn bã mất mát.
“Văn phu nhân... Văn phu nhân...”
Bảo mẫu phụ trách nấu cơm gọi mấy tiếng, Lâm Quyên mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
“Chuyện gì?"
“Văn phu nhân... Bà có kiêng món gì hay không?”
Những lời này vang lên, ghét bỏ trong mắt Lâm Quyên càng đậm hơn:
“Chuyện gì cũng không biết, không quy không củ! Từ ngày mai, các người đi đi.”
Nghe thấy thế, hai người liếc nhau:
“Văn phu nhân, chúng tôi là Văn tiên sinh mời đến phụ trách chăm sóc Tô tiểu thư.”
Lâm Quyên sắc bén nghe được mấy từ mấu chốt trong lời nói của bảo mẫu:
“Văn Quốc Đống mời hai người tới chăm sóc Tô Bối?”
“Đúng vậy.”
“Con trai tôi đâu? Vợ nó mang thai... Nó không ở nhà chăm sóc... Trái lại để ba nó chăm sóc vợ nó à? Đây là đạo lý gì?”
Lâm Quyên nổi giận đùng đùng gọi điện cho Văn Lê, kết quả gọi mấy cuộc không có ai nghe máy.
“Suốt ngày không về nhà! Một gia đình đang yên ấm từ lúc cưới tiểu hồ ly tinh kia, không có ngày nào sống yên ôn!"
Khi Lâm Quyên hùng hùng hổ hổ ở dưới lầu.
Cơ thể Tô Bối đang trần trụi ngồi trên đùi Văn Quốc Đống, người đàn ông vùi đầu vào giữa núm vú vừa mút vừa cắn:
“Ba... Ừm... Thật ngứa... A...”
Văn Quốc Đống ngậm núm vú của Tô Bối, buồn bực nói:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, không phải là buổi sáng trước khi đi đã đút no cho em sao?”
“Ừm... Người ta nghĩ tới bắt đầu từ tối nay ba sẽ ngủ cùng một giường với mẹ lập tức khó chịu...”
Chân dài của Tô Bối lộ ra bên ngoài, kéo tay Văn Quốc Đống đặt lên bụng hơi nhô lên của mình:
“Cục cưng cũng khó chịu... Sau này buổi tối không có ai kể chuyện cho cục cưng trước khi ngủ nữa...”
Sau khi nói xong, đứa bé trong bụng đá một cái.
Văn Quốc Đống cảm nhận được động tác của đứa bé cơ thể lập tức cứng đờ:
“Đứa bé... Có phải đang đá hay không?”
“Ừm… Ba xem cục cưng cũng đồng ý với lời con nói.”
Văn Quốc Đống bế Tô Bối đặt lên bàn sách, vươn tay cởi váy dài vướng bận trên người.
Tô Bối cũng cởi quần lót ướt đẫm dưới người xuống, hiện giờ trên người không một mảnh vải che thân, hoa huy*t làm ướt một mảng lớn trên váy dài.
Văn Quốc Đống nhìn phía dưới Tô Bối, hơi thở dồn dập hơn mấy phần, cúi người hôn lên bụng Tô Bối, nhẹ nhàng dỗ:
“Ngoan ngoãn nghe lời... Không được lăn lộn mẹ... Sau này mỗi buổi tối ba sẽ kể chuyện cho con nghe muộn một chút, được không?”
Tô Bối cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên, nhỏ giọng nói:
“Hôm nay mẹ nói bụng con hơi to...”
Tuy bụng cô năm tháng phồng lên không to lắm, nhưng muốn hoàn toàn giống bụng ba tháng của người khác thì chắc chắn không giống.
“Đừng để ý tới bà ta... Sau khi bà ta trở về trước đây nên thế nào, sau này vẫn như thế ấy...”
Văn Quốc Đống lại hôn lên bụng Tô Bối:
“Ba ở đây... Ngoan ngoãn lớn lên...”
Tô Bối nhấc chân giẫm giữa hai chân Văn Quốc Đống:
“Chậc chậc… Ba… Ba sẽ không chỉ cần con trai không cần mẹ con trai đấy chứ?”
Đôi tay của Văn Quốc Đống tách hai chân Tô Bối ra, lộ ra hoa huy*t làm ướt cả bàn làm việc:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g...”
Tay Tô Bối chống eo:
“Ba... Hôn nó đi.”
“Quốc Đống... Em có chút việc cần bàn bạc với anh...”
Giọng hai người cùng vang lên, Tô Bối dù bận vẫn ung dung nhìn Văn Quốc Đống.
Hai chân giẫm lên vai Văn Quốc Đống, một chân chạm vào cằm ông, yêu kiều nói:
“Ba... Bây giờ ba muốn vợ... Hay là muốn bạn gái?”
Văn Quốc Đống nhìn phong cảnh giữa hai chân Tô Bối, không nói hai lời trực tiếp đứng dậy, cởi thắt lưng lộ ra gậy th*t nóng bỏng dán sát vào đùi Tô Bối.
Buồn bực không hé răng dùng hành động thực tế nói cho Tô Bối, hiện giờ ông muốn ai.
“Ừm...” Tô Bối bị độ ấm trên đùi làm cho run lên:
“Lão lưu manh... Ừm.”
Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã đẩy gậy th*t cọ sát hoa huy*t, trực tiếp cắm vào.
“Lão... Lưu... Manh…”
Đôi tay của Tô Bối tách hai chân Tô Bối ra, cúi đầu nhìn bụng cô, cùng với gậy th*t ra ra vào vào trong hoa huy*t.
Từ lúc Tô Bối mang thai, tiểu hoa huy*t này càng ngày càng giỏi mút, quan trọng nhất là nước còn nhiều hơn luôn ướt đẫm.
Luôn khiến ông không nhịn được muốn giống như trước đây, dùng sức cắm mãnh liệt.
"Ừm..."
Núm vú trước ngực Tô Bối theo động tác nhấp của ông mà chuyển động không ngừng lên xuống, cố ý kích thích Văn Quốc Đống nói:
“Ba hơn người ta hai mươi tuổi... Còn không già sao?”
“Ồ...”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đột nhiên dùng sức nhấp vào, nghiến răng:
“Hơn hai mươi tuổi...”
Lâm Quyên thấy trong phòng vẫn luôn không đáp lại, giơ tay dùng sức gõ cửa:
“Quốc Đống? Quốc Đống anh có ở bên trong không?”
Tô Bối nghe thấy giọng Lâm Quyên, mở to hai chân ra, đè nặng giọng nói:
“Ừm... Ba ở bên trong... gậy th*t của ba đang ở bên trong hoa huy*t ướt đẫm của con dâu.”