Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 103
“Nhưng mà anh làm gì cũng không tốt... Công ty cần ba và dượng chống đỡ, ngay cả trong nhà không có mẹ, cũng rối như cuộn chỉ... Anh thực sự mệt mỏi quá...”
Gương mặt Tô Bối âm u hơn: “Anh còn có em... Còn có cục cưng.”
Nghe thấy thế, Văn Lê ôm chặt Tô Bối hơn:
“Hiện giờ anh chỉ có hai người...”
Không biết Văn Quốc Đống đứng ở tầng hai từ lúc nào, gương mặt lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau trên sofa.
Một lúc lâu sau, Tô Bối như có cảm ứng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái lập tức thấy được người đàn ông gương mặt âm trầm trên tầng.
Tô Bối há miệng thở dốc không phát ra âm thanh với Văn Quốc Đống, gương mặt người đàn ông mới bình thường hơn một chút, nhấc chân đi xuống.
“Nếu con có thời gian nghĩ cho mình lại xót cho người thân, thì nên tập trung vào công việc, đừng đến mức chẳng làm nên trò trống gì, trên đời này ba chưa từng gặp người vô dụng chỉ biết vật gặm ba gặm mẹ như con, mà còn trẻ như tuổi như con!”
Giọng nói vừa vang lên, Tô Bối cảm nhận được rõ Văn Lê trong lòng cứng đờ lại:
“Ba... A Lê...”
“Vô dụng thì chính là vô dụng, hai năm qua, con kiến dưới nền đất đều đã xây mấy tòa vương cung, hai năm qua nó nuốt bao nhiêu tiền, nhổ ra một xu cho bọn ba hay không?”
Nghe thấy thế, Văn Lê bất ngờ buông lỏng Tô Bối ra, đỏ mắt đi nhanh ra cửa.
Tô Bối nhìn dáng vẻ Văn Lê chật vật rời đi, tức giận nhìn Văn Quốc Đống:
“Không bức anh ta c/h/ế/t, trong lòng ba không thoải mái sao?”
Hai cha con đi tới cục diện hiện giờ, là cục diện có lợi nhất đối với Tô Bối.
Văn Lê Muốn mượn tay người khác tạo áp lực cho Văn Quốc Đống, loại hành động ăn cây táo rào cây sung này, không thể nghi ngờ phạm vào tối kỵ của Văn Quốc Đống.
Người trong nhà đóng cửa lại, tính sổ thế nào đều được, nhưng Văn Lê lại không có đầu óc dựa vào người ngoài tới đập cửa nhà mình.
Văn Quốc Đống không để ý tới lời Tô Bối nói, nhìn tay đầy máu của Tô Bối:
“Đau lòng sao?”
Tô Bối nhìn bảo mẫu ở bên cạnh, trừng mắt với hắn một cái: “Đó là chồng con.”
“Ừ..."
Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng, kéo Tô Bối qua:
“Bác sĩ không nói chuyện mang thai không thể làm chuyện đó
à?"
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không có...”
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối dùng chút lực:
“Ừm… Ba... Ba nhẹ một chút!”
Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối, cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay cô:
“Không phải nói mang thai không thể thấy máu sao?”
Bảo mẫu trong biệt thự, hoàn toàn làm như không thấy động tác thân mật quá mức của ba chồng và con dâu của bọn họ.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống kéo tay mình, nhếch miệng nói:
“Biết con không thể thấy máu ba còn đánh A Lê thành như vậy à? Ra tay tàn nhẫn như thế, anh ta không phải con trai ba sao?”
Dứt lời, Văn Quốc Đống dừng động tác lại, trầm giọng nói:
“Nếu nó không phải con trai tôi, nó còn có thể sống đến bây giờ à?”
Cho dù chỉ có dã tâm, không có đầu óc, không có sự bảo vệ của Văn gia, người nào còn có thể biết anh ta là ai.
Tô Bối cụp mắt, nhỏ giọng hỏi:
“Qua một thời gian nữa thực sự đón mẹ trở về sao?”
Văn Quốc Đống tức giận nhìn Tô Bối:
“Bụng của em sau ba tháng, đừng nói người ngoài... Bên Văn gia cũng cần ứng phó người lui tới, em lại không chịu từ chức... Người nào làm được mấy chuyện này?”
“Vậy nên để mẹ trở về đi...”
Đúng là cô muốn đứng vững chân ở Văn gia, nhưng không phải bây giờ...
Trước mắt Lâm Quyên vẫn còn có tác dụng, ít nhất trước khi cô sinh, còn đủ tư cách làm công cụ.
Tô Bối theo thói quen dựa sát vào lòng Văn Quốc Đống làm nũng:
“A Lê nói ba không cho ai đến thăm mẹ à? Mẹ... Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Không sao...”
Một tay của Văn Quốc Đống thản nhiên ôm lấy eo Tô Bối, một tay khác thì vuốt ve bụng cô:
“Sau khi bà ta trở về, khi tôi không ở nhà, vì đứa bé tốt nhất nên tránh bà ta một chút.”
“Ba nói gì vậy, mẹ lại không ăn thịt người.”
Hai người công khai ở phòng khách anh anh em em, hai bảo mẫu trong nhà mắt nhìn thẳng vội vàng bận việc trên tay.
Vẫn luôn đợi đứa bé trong bụng Tô Bối tới trên danh nghĩa qua ba tháng xong, Văn Quốc Đống mới dẫn Tô Bối đến viện điều dưỡng đón Lâm Quyên.
Mấy tháng không gặp…
Lâm Quyên gặp lại Tô Bối, trên người đã không còn khí thế vênh váo hung hăng như trước đây.
Nhưng mà nhìn thấy Tô Bối, cảm xúc chán ghét trong lòng vẫn không che giấu được:
“Sao lại là cô?”
Tô Bối nghe thấy thế, cúi đầu che giấu nghi ngờ trong mắt:
“Ba cũng tới, nửa đường bị bác sĩ gọi đi... Có lẽ là có chuyện quan trọng gì đó cần dặn dò.”
"Ừm..."
Lâm Quyên liếc mắt nhìn bụng Tô Bối, cau mày đột nhiên hỏi:
“Mấy tuần?”
Tinh thần Tô Bối xao động, dịu dàng nói:
“Đang 13 tuần.”
“Khi tôi mang thai Văn Lê, lúc hơn ba tháng bụng cũng không to như cô... Bụng này của cô...”
Sau khi nói xong, lại liếc mắt nhìn quần áo trên người Tô Bối, vẻ mặt ghét bỏ: “Mang thai còn trang điểm hoa hòe lộng lẫy như vậy cho ai ngắm?”
Nghe Lâm Quyên hỏi như vậy, Tô Bối bình tĩnh chỉnh váy dài màu vàng cam trên người:
“Mẹ, đây là trang phục dành cho thai phụ...”
Gương mặt Tô Bối âm u hơn: “Anh còn có em... Còn có cục cưng.”
Nghe thấy thế, Văn Lê ôm chặt Tô Bối hơn:
“Hiện giờ anh chỉ có hai người...”
Không biết Văn Quốc Đống đứng ở tầng hai từ lúc nào, gương mặt lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau trên sofa.
Một lúc lâu sau, Tô Bối như có cảm ứng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái lập tức thấy được người đàn ông gương mặt âm trầm trên tầng.
Tô Bối há miệng thở dốc không phát ra âm thanh với Văn Quốc Đống, gương mặt người đàn ông mới bình thường hơn một chút, nhấc chân đi xuống.
“Nếu con có thời gian nghĩ cho mình lại xót cho người thân, thì nên tập trung vào công việc, đừng đến mức chẳng làm nên trò trống gì, trên đời này ba chưa từng gặp người vô dụng chỉ biết vật gặm ba gặm mẹ như con, mà còn trẻ như tuổi như con!”
Giọng nói vừa vang lên, Tô Bối cảm nhận được rõ Văn Lê trong lòng cứng đờ lại:
“Ba... A Lê...”
“Vô dụng thì chính là vô dụng, hai năm qua, con kiến dưới nền đất đều đã xây mấy tòa vương cung, hai năm qua nó nuốt bao nhiêu tiền, nhổ ra một xu cho bọn ba hay không?”
Nghe thấy thế, Văn Lê bất ngờ buông lỏng Tô Bối ra, đỏ mắt đi nhanh ra cửa.
Tô Bối nhìn dáng vẻ Văn Lê chật vật rời đi, tức giận nhìn Văn Quốc Đống:
“Không bức anh ta c/h/ế/t, trong lòng ba không thoải mái sao?”
Hai cha con đi tới cục diện hiện giờ, là cục diện có lợi nhất đối với Tô Bối.
Văn Lê Muốn mượn tay người khác tạo áp lực cho Văn Quốc Đống, loại hành động ăn cây táo rào cây sung này, không thể nghi ngờ phạm vào tối kỵ của Văn Quốc Đống.
Người trong nhà đóng cửa lại, tính sổ thế nào đều được, nhưng Văn Lê lại không có đầu óc dựa vào người ngoài tới đập cửa nhà mình.
Văn Quốc Đống không để ý tới lời Tô Bối nói, nhìn tay đầy máu của Tô Bối:
“Đau lòng sao?”
Tô Bối nhìn bảo mẫu ở bên cạnh, trừng mắt với hắn một cái: “Đó là chồng con.”
“Ừ..."
Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng, kéo Tô Bối qua:
“Bác sĩ không nói chuyện mang thai không thể làm chuyện đó
à?"
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không có...”
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối dùng chút lực:
“Ừm… Ba... Ba nhẹ một chút!”
Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối, cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay cô:
“Không phải nói mang thai không thể thấy máu sao?”
Bảo mẫu trong biệt thự, hoàn toàn làm như không thấy động tác thân mật quá mức của ba chồng và con dâu của bọn họ.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống kéo tay mình, nhếch miệng nói:
“Biết con không thể thấy máu ba còn đánh A Lê thành như vậy à? Ra tay tàn nhẫn như thế, anh ta không phải con trai ba sao?”
Dứt lời, Văn Quốc Đống dừng động tác lại, trầm giọng nói:
“Nếu nó không phải con trai tôi, nó còn có thể sống đến bây giờ à?”
Cho dù chỉ có dã tâm, không có đầu óc, không có sự bảo vệ của Văn gia, người nào còn có thể biết anh ta là ai.
Tô Bối cụp mắt, nhỏ giọng hỏi:
“Qua một thời gian nữa thực sự đón mẹ trở về sao?”
Văn Quốc Đống tức giận nhìn Tô Bối:
“Bụng của em sau ba tháng, đừng nói người ngoài... Bên Văn gia cũng cần ứng phó người lui tới, em lại không chịu từ chức... Người nào làm được mấy chuyện này?”
“Vậy nên để mẹ trở về đi...”
Đúng là cô muốn đứng vững chân ở Văn gia, nhưng không phải bây giờ...
Trước mắt Lâm Quyên vẫn còn có tác dụng, ít nhất trước khi cô sinh, còn đủ tư cách làm công cụ.
Tô Bối theo thói quen dựa sát vào lòng Văn Quốc Đống làm nũng:
“A Lê nói ba không cho ai đến thăm mẹ à? Mẹ... Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Không sao...”
Một tay của Văn Quốc Đống thản nhiên ôm lấy eo Tô Bối, một tay khác thì vuốt ve bụng cô:
“Sau khi bà ta trở về, khi tôi không ở nhà, vì đứa bé tốt nhất nên tránh bà ta một chút.”
“Ba nói gì vậy, mẹ lại không ăn thịt người.”
Hai người công khai ở phòng khách anh anh em em, hai bảo mẫu trong nhà mắt nhìn thẳng vội vàng bận việc trên tay.
Vẫn luôn đợi đứa bé trong bụng Tô Bối tới trên danh nghĩa qua ba tháng xong, Văn Quốc Đống mới dẫn Tô Bối đến viện điều dưỡng đón Lâm Quyên.
Mấy tháng không gặp…
Lâm Quyên gặp lại Tô Bối, trên người đã không còn khí thế vênh váo hung hăng như trước đây.
Nhưng mà nhìn thấy Tô Bối, cảm xúc chán ghét trong lòng vẫn không che giấu được:
“Sao lại là cô?”
Tô Bối nghe thấy thế, cúi đầu che giấu nghi ngờ trong mắt:
“Ba cũng tới, nửa đường bị bác sĩ gọi đi... Có lẽ là có chuyện quan trọng gì đó cần dặn dò.”
"Ừm..."
Lâm Quyên liếc mắt nhìn bụng Tô Bối, cau mày đột nhiên hỏi:
“Mấy tuần?”
Tinh thần Tô Bối xao động, dịu dàng nói:
“Đang 13 tuần.”
“Khi tôi mang thai Văn Lê, lúc hơn ba tháng bụng cũng không to như cô... Bụng này của cô...”
Sau khi nói xong, lại liếc mắt nhìn quần áo trên người Tô Bối, vẻ mặt ghét bỏ: “Mang thai còn trang điểm hoa hòe lộng lẫy như vậy cho ai ngắm?”
Nghe Lâm Quyên hỏi như vậy, Tô Bối bình tĩnh chỉnh váy dài màu vàng cam trên người:
“Mẹ, đây là trang phục dành cho thai phụ...”