Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 101
Vào lúc này Tô Bối ghét bỏ hất tay Văn Quốc Đống ra, nói:
“Vậy phòng của cục cưng, để ba nó tự mình bố trí đi... Tôi mặc kệ.”
“...”
Văn Quốc Đống trừng mắt Tô Bối một cái:
“Nhà chúng ta không có chuyện trọng nam khinh nữ, cũng không có chuyện trọng nữ khinh nam…”
Tô Bối nhún vai:
“Tôi chỉ thích áo bông nhỏ.”
“Tô Bối...”
“Anh hung dữ với tôi thử xem? Hiện giờ nó đang ở trong bụng tôi...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống bất đắc dĩ cười với bác sĩ:
“Thời gian mang thai có gì cần chú ý hay không.”
“Chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng quá mệt nhọc, cân đối đồ ăn có dinh dưỡng. Còn nữa chuyện phòng the động tác không nên quá mạnh, ngoài ra không còn gì cần chú ý, 16 tuần lại tới đây kiểm tra lần nữa…”
Sau khi nói xong, bác sĩ bất ngờ hỏi:
“Có cần hình ảnh 3D hay không?”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không cần…”
Hiện giờ ở bên ngoài Tô Bối mới mang thai một tháng, lưu lại hình ảnh hơn ba tháng không thể nghi ngờ sẽ thành tặng nhược điểm cho người ta.
Lúc này bác sĩ mới kịp phản ứng:
“Rất xin lỗi, là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Làm xong toàn bộ kiểm tra rồi đi ra, Diệp Liệt Thanh đang gọi điện với ai đó.
“Lát nữa anh sẽ đi đón em... Chỉ muộn nửa tiếng.”
“Tiểu tổ tông của anh, hôm nay anh thực sự có việc... Anh đâu dám lừa em? Ai dám lừa em chứ?”
Tô Bối nghe thấy những lời này, không cần đoán cũng biết người bên kia điện thoại là ai.
Thấy Diệp Liệt Thanh miệng đắng lưỡi khô giải thích, người phụ nữ ở bên kia di động vẫn bực bội mắng, cách thật xa cô cũng nghe thấy được.
Tô Bối đi tới bên cạnh Diệp Liệt Thanh, vươn tay:
“Đưa điện thoại đây...”
“Diệp Liệt Thanh! Tên chó khốn nạn! Anh ở đâu? Bên cạnh còn có phụ nữ nói chuyện?”
“Được lắm tên khốn nạn, dám lén..”
Diệp Liệt Thanh vội vàng nhét di động vào tay Tô Bối, Tô Bối im lặng một lát:
“Đừng mắng... Là chị... Bác cả em kéo ông ấy làm cu li…”
Tiếng chửi bậy của Văn Uyển im bặt, oán trách:
“Chị dâu, chị nghe điện thoại làm gì? Bây giờ thì hay rồi, vất vả lắm mới có cơ hội mượn đề tài này để mắng! Bị chị làm thành không còn!”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh với vẻ đồng tình: “Là chị sai... Là chị không nên...”
“Thôi vậy, lần sau lại tìm cơ hội cãi... Mệt mỏi... Nói với ông ta, trong vòng nửa tiếng bà đây không thấy được người, tối nay em đến nhà ông ta ngủ với Văn Tuyết!”
Sau khi Văn Uyển nói xong lập tức cúp điện thoại, Tô Bối truyền lại những lời Văn Uyển mới nói.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh hơi đổi, trực tiếp lao ra ngoài:
“Em có việc đi trước, hai người tự mình về đi...”
Tô Bối nhìn người đàn ông tông cửa xông ra ngoài, một lời khó nói hết phải hỏi Văn Quốc Đống bên cạnh:
“Vì sao ông ta sợ Văn Uyển đến như vậy?”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm màn hình di động tới thất thần, mãi đến khi Tô Bối đi tới bên cạnh, mới cuống quýt cất di động.
“Văn gia không có một người bình thường...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống nhướng mày:
“Những lời này dùng trên người mấy người thì được, con trai của con không cùng một loại người với các người...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn bụng Tô Bối:
“Đứa bé... Sau khi sinh ra tôi tự mình dạy...”
Năm đó khi Văn Lê sinh ra hắn ở bộ đội, khi Văn Lê học tiểu học ông mới bắt đầu vào hệ thống công an, cũng là lúc cần cắm rễ. Bao gồm sau đó đến Văn Lê lên cấp 2, cấp 3, ông chưa từng có ý nghĩ sẽ nói chuyện với Văn Lê để gia tăng tình cảm ba con.
Đối với Văn Lê, ông chưa từng chờ mong điều gì, đương nhiên có thể chịu được anh ta bình thường.
Mấy năm nay không phải không có người từng nói, bảo ông và Lâm Quyên lại sinh thêm một đứa.
Nhưng ông biết rõ hơn bất cứ người nào, cho dù ông và Lâm Quyên có sinh thêm một đứa... Thì cũng chỉ là Văn Lê thứ hai.
Cho nên... Bao nhiêu năm trôi qua cho dù Lâm Quyên ầm ĩ như thế nào, ông đều không muốn để bà ta sinh thêm.
Tô Bối tiến lên ôm lấy eo Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: “Ừm... Ba tự mình dạy... Đáng tin không?”
“Đứa bé không giao cho tôi dạy, em còn muốn giao cho ai dạy? Để anh trai đứa bé dạy à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng:
“Đó không phải là anh trai đứa bé... Là ba trên danh nghĩa.”
Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh đi mấy phần, không nói chuyện nữa.
Sau khi khám thai xong, Văn Quốc Đống nhờ người tìm hai bảo mẫu đặc biệt phụ trách cuộc sống hàng ngày của thai phụ.
Chưa tới hai ngày, không biết tin tức Tô Bối mang thai truyền ra từ đâu.
Biệt thự thường có người tới cửa, thường ngày giao tiếp lui tới đám phu nhân này đều là Lâm Quyên.
Tô Bối gả vào Văn gia hơn hai năm, Lâm Quyên chưa bao giờ chính thức dẫn Tô Bối đi vào cái gọi là “giới phu nhân”, “giới danh viện”.
Hiện giờ Văn gia chỉ có Tô Bối và Văn Quốc Đống, mà từ trước tới nay Văn Quốc Đống không nhúng tay chuyện giao tiếp của phụ nữ.
Tô Bối mang thai lại không chịu từ chức an tâm ở nhà dưỡng thai, càng khỏi phải nói có thời gian lui tới với đám phu nhân.
“Vậy phòng của cục cưng, để ba nó tự mình bố trí đi... Tôi mặc kệ.”
“...”
Văn Quốc Đống trừng mắt Tô Bối một cái:
“Nhà chúng ta không có chuyện trọng nam khinh nữ, cũng không có chuyện trọng nữ khinh nam…”
Tô Bối nhún vai:
“Tôi chỉ thích áo bông nhỏ.”
“Tô Bối...”
“Anh hung dữ với tôi thử xem? Hiện giờ nó đang ở trong bụng tôi...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống bất đắc dĩ cười với bác sĩ:
“Thời gian mang thai có gì cần chú ý hay không.”
“Chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng quá mệt nhọc, cân đối đồ ăn có dinh dưỡng. Còn nữa chuyện phòng the động tác không nên quá mạnh, ngoài ra không còn gì cần chú ý, 16 tuần lại tới đây kiểm tra lần nữa…”
Sau khi nói xong, bác sĩ bất ngờ hỏi:
“Có cần hình ảnh 3D hay không?”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không cần…”
Hiện giờ ở bên ngoài Tô Bối mới mang thai một tháng, lưu lại hình ảnh hơn ba tháng không thể nghi ngờ sẽ thành tặng nhược điểm cho người ta.
Lúc này bác sĩ mới kịp phản ứng:
“Rất xin lỗi, là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Làm xong toàn bộ kiểm tra rồi đi ra, Diệp Liệt Thanh đang gọi điện với ai đó.
“Lát nữa anh sẽ đi đón em... Chỉ muộn nửa tiếng.”
“Tiểu tổ tông của anh, hôm nay anh thực sự có việc... Anh đâu dám lừa em? Ai dám lừa em chứ?”
Tô Bối nghe thấy những lời này, không cần đoán cũng biết người bên kia điện thoại là ai.
Thấy Diệp Liệt Thanh miệng đắng lưỡi khô giải thích, người phụ nữ ở bên kia di động vẫn bực bội mắng, cách thật xa cô cũng nghe thấy được.
Tô Bối đi tới bên cạnh Diệp Liệt Thanh, vươn tay:
“Đưa điện thoại đây...”
“Diệp Liệt Thanh! Tên chó khốn nạn! Anh ở đâu? Bên cạnh còn có phụ nữ nói chuyện?”
“Được lắm tên khốn nạn, dám lén..”
Diệp Liệt Thanh vội vàng nhét di động vào tay Tô Bối, Tô Bối im lặng một lát:
“Đừng mắng... Là chị... Bác cả em kéo ông ấy làm cu li…”
Tiếng chửi bậy của Văn Uyển im bặt, oán trách:
“Chị dâu, chị nghe điện thoại làm gì? Bây giờ thì hay rồi, vất vả lắm mới có cơ hội mượn đề tài này để mắng! Bị chị làm thành không còn!”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh với vẻ đồng tình: “Là chị sai... Là chị không nên...”
“Thôi vậy, lần sau lại tìm cơ hội cãi... Mệt mỏi... Nói với ông ta, trong vòng nửa tiếng bà đây không thấy được người, tối nay em đến nhà ông ta ngủ với Văn Tuyết!”
Sau khi Văn Uyển nói xong lập tức cúp điện thoại, Tô Bối truyền lại những lời Văn Uyển mới nói.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh hơi đổi, trực tiếp lao ra ngoài:
“Em có việc đi trước, hai người tự mình về đi...”
Tô Bối nhìn người đàn ông tông cửa xông ra ngoài, một lời khó nói hết phải hỏi Văn Quốc Đống bên cạnh:
“Vì sao ông ta sợ Văn Uyển đến như vậy?”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm màn hình di động tới thất thần, mãi đến khi Tô Bối đi tới bên cạnh, mới cuống quýt cất di động.
“Văn gia không có một người bình thường...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống nhướng mày:
“Những lời này dùng trên người mấy người thì được, con trai của con không cùng một loại người với các người...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn bụng Tô Bối:
“Đứa bé... Sau khi sinh ra tôi tự mình dạy...”
Năm đó khi Văn Lê sinh ra hắn ở bộ đội, khi Văn Lê học tiểu học ông mới bắt đầu vào hệ thống công an, cũng là lúc cần cắm rễ. Bao gồm sau đó đến Văn Lê lên cấp 2, cấp 3, ông chưa từng có ý nghĩ sẽ nói chuyện với Văn Lê để gia tăng tình cảm ba con.
Đối với Văn Lê, ông chưa từng chờ mong điều gì, đương nhiên có thể chịu được anh ta bình thường.
Mấy năm nay không phải không có người từng nói, bảo ông và Lâm Quyên lại sinh thêm một đứa.
Nhưng ông biết rõ hơn bất cứ người nào, cho dù ông và Lâm Quyên có sinh thêm một đứa... Thì cũng chỉ là Văn Lê thứ hai.
Cho nên... Bao nhiêu năm trôi qua cho dù Lâm Quyên ầm ĩ như thế nào, ông đều không muốn để bà ta sinh thêm.
Tô Bối tiến lên ôm lấy eo Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: “Ừm... Ba tự mình dạy... Đáng tin không?”
“Đứa bé không giao cho tôi dạy, em còn muốn giao cho ai dạy? Để anh trai đứa bé dạy à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng:
“Đó không phải là anh trai đứa bé... Là ba trên danh nghĩa.”
Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh đi mấy phần, không nói chuyện nữa.
Sau khi khám thai xong, Văn Quốc Đống nhờ người tìm hai bảo mẫu đặc biệt phụ trách cuộc sống hàng ngày của thai phụ.
Chưa tới hai ngày, không biết tin tức Tô Bối mang thai truyền ra từ đâu.
Biệt thự thường có người tới cửa, thường ngày giao tiếp lui tới đám phu nhân này đều là Lâm Quyên.
Tô Bối gả vào Văn gia hơn hai năm, Lâm Quyên chưa bao giờ chính thức dẫn Tô Bối đi vào cái gọi là “giới phu nhân”, “giới danh viện”.
Hiện giờ Văn gia chỉ có Tô Bối và Văn Quốc Đống, mà từ trước tới nay Văn Quốc Đống không nhúng tay chuyện giao tiếp của phụ nữ.
Tô Bối mang thai lại không chịu từ chức an tâm ở nhà dưỡng thai, càng khỏi phải nói có thời gian lui tới với đám phu nhân.