Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hai Người Cha Của Tôi

Chương 47: Chuyện chăm cải thảo



Với người yêu mấy em động vật như Dương Hàn mà nói, nơi đây chính là thiên đường.
Người quản lý trạm cứu hộ động vật này là một bác đã lớn tuổi, khóe mắt nhăn nheo rất hòa nhã. Bà biết Lục Hữu Khí, lúc thấy anh ta đôi mắt bà cong cong nét cười: “Đến rồi à.”
Chú chăn cừu Đức chịu trách nhiệm canh giữ toàn bộ trạm cứu hộ này sủa rộn lên, gấp gáp quẫy quẫy đuôi. Lục Hữu Khí chào bà rồi bước vào, bà hỏi: “Winny đâu?”
Lục Hữu Khí cười: “Nay ẻm có việc nên con thuê công nhân khác tới.” Anh ta ngoái đầu, Hàn Thời Vũ theo sau tặc tặc lưỡi “khiêu khích” chú chó giữ nhà bị xích lại đang quẫy đuôi kia.
Hàn Thời Vũ quay lại, lên tiếng: “Cháu chào cô.”
Bà cũng cười đáp lời chào.
Dương Hàn không chờ nổi nữa chào hỏi: “Con chào bà!” Hứa Gia và Liễu Tộ Diệp cũng chào theo sau.
Bà vui vẻ nhìn ba cô bé, liên tục chào hỏi lại. Sau đó bà vào trong lấy xâu chìa khóa ra, nhẫn ba cô bé vào khu cún hoang được nhận nuôi.
Lục Hữu Khí nhìn ba cô bé từ đằng xa, nói: “Cậu không gọi video cho Dương Mạt xem với à?”
Chắc là do đồng loại hút nhau, Hàn Thời Vũ mau chóng kết thân với chú “chó dữ” sủa với hắn kia.
Hắn vuốt ve đầu nó: “Không nói cho ảnh biết, chờ ảnh về tạo niềm vui bất ngờ.”
“Ồ, cũng lắm trò ta.” Lục Hữu Khí cười.
Anh ta tiếp tục câu chuyện vừa nãy: “Cậu thuyết phục Dương Mạt thế nào? Mặc dù cậu ấy thích động vật nhưng chắc gì đã thích con nít?”
“Anh ấy không thích trẻ con thì đành chịu thôi.” Hàn Thời Vũ đứng dậy, đến cạnh anh ta, cười cười đáp: “Hồi xưa khuyên ảnh em tốn cả ký nước bọt chứ đùa.”
Khi Hàn Thời Vũ chắc tới chuyện nhận nuôi con đến lần thứ ba, Dương Mạt đã mất sạch kiên nhẫn. Anh dán tờ giấy ghi chú viết hai chữ “đề án” lên miệng hắn, đáp: “Không thể nào.”
Lúc bấy giờ Cực Tấn “hồi sinh” vừa đi vào quỹ đạo. Cả hai đang trong khoảng thời gian bận bịu nhất mà hắn cứ một hai đòi nuôi con với chẳng cái.
Hàn Thời Vũ lấy tờ giấy ghi chú dính trên môi mình xuống, rầu rĩ: “Em sợ anh lại đi mất. Nếu mình có đứa con, vậy còn có người ở với em khi bị anh vứt bỏ á…”
Chiêu tỏ vẻ đáng thương này Hàn Thời Vũ đã xài hai lần. Lần đầu tiên, nhóc cún to xác nọ bấu chặt lấy tâm lý áy náy của Dương Mạt, lựa lời biểu đạt suốt một tháng cãi vã mâu thuẫn kia mình trằn trọc ăn ngủ không yên ra sao, mắt như ướt sũng ngập nước, cẩn thận từng xíu một hỏi, anh ơi, sau này anh có đi nữa không ạ.
Dương Mạt đành phải nhắc lại anh không đi nữa, sao đó Hàn Thời Vũ bắt đầu gặm cổ anh “tìm cảm giác an toàn”. Cuối cùng… câu chuyện tự nhiên biến thành lên giường.
Lần thứ hai ăn chiêu, Dương Mạt mới phát hiện có gì đó sai sai.
Nếu mắc câu tới tận lần thứ ba, vậy não Dương Mạt chắc úng mỡ rồi.
Dương Mạt chỉ vào hắn: “Chuyện đầu tư tới đâu rồi?”
Hàn Thời Vũ đáp: “Vẫn chưa ạ…”
Dương Mạt: “Vậy lượn đi làm việc mau lên.”
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Ngoài miệng từ chối đây đẩy, song Dương Mạt nhận ra Hàn Thời Vũ rất nghiêm túc. Hắn đã từng kể từ bé xíu đã chưa thấy cha mình bao giờ, lúc nào cũng nhìn nhà người ta mà ước ao. Hắn khao khát mãnh liệt danh xưng này.
Dương Mạt cứ cảm thấy hai người nói chuyện này với nhau xấu hổ vô cùng. Thế là anh luôn chuyển chủ đề.
Sau giờ làm việc cuối cùng anh cũng có chút thời gian rảnh rỗi suy nghĩ chuyện này. Trước khi mở miệng anh tìm tòi đủ thứ, cũng đã tiến hành công tác tư tưởng trong đầu suốt ba tiếng đồng hồ.
Mười một giờ rưỡi đêm, Dương Mạt đột ngột gọi khẽ: “Hàn Thời Vũ.”, anh hỏi: “Em ngủ rồi à?”
Dạo này Hàn Thời Vũ bận tối mặt tối mày, ngày nào xong việc cũng nằm vật xuống giường nghịch điện thoại hơn tiếng mời chịu đi ngủ, vừa đặt đầu lên gối là thiếp đi mất.
Nghe tiếng Dương Mạt gọi, Hàn Thời Vũ lầm bầm, chậm chạp xoay người vùi trong chăn ôm lấy eo anh, mắt nhắm tịt mở không lên, lại đáp: “Em chưa…”
Dương Mạt thở dài: “Anh nghĩ… chuyện em muốn nuôi con.”
Hàn Thời Vũ thình lình tỉnh táo. Hắn mở to mắt nhìn cổ Dương Mạt chớp chớp: “Dạ?”
Anh nói với Hàn Thời Vũ toàn bộ kế hoạch và tiến trình cụ thể, từ thời gian đến con người rồi tương lai một lượt. Không biết hắn nghe có hiểu gì không mà thoải mái đồng ý ngay: “Dạ được.”
Dương Mạt lên tiếng, lần nữa nhấn mạnh không được phép xem chuyện này như trò chơi, chợt phát giác Hàn Thời Vũ siết chặt eo mình, tay nắm chặt tay, mũi cọ cọ lên cổ mình, giọng biếng nhác buồn ngủ lắm rồi: “Em sẽ ráng kiếm tiền nuôi hai ba con.”
Phần cổ bị cọ ngưa ngứa, trái tim như run lên vì câu nói ấy. Khóe môi Dương Mạt cong nụ cười đầy bất đắc dĩ, giọng anh cố tỏ ra trấn định: “Ai nuôi?”
Hàn Thời Vũ cười khì: “Anh nuôi em.”
Khoảng thời gian Cực Tấn gần như phá sản, vô số công ty vươn cành ô liu cho Starry. Vậy mà đại thần vẫn bất động cắm rễ một chỗ. Tổng gám đốc Cực Tấn nào cần lo lắng chuyện sau lưng mình.
“Ưm, anh tốt quá à…” Hắn càng nghĩ lại càng vui vẻ, lầm bầm giọng nhỏ xíu: “Lúc tạo ra em chắc là Thượng Đế lỡ làm đổ cả cái lọ may mắn mất…”
Hắn mệt quá, cảm thán như thế rồi ngủ mất.
Chủ tịch Chu không đánh giá cao dự án Thú Địa. Huống hồ Hàn Thời Vũ đã từng thất bại một lần, muốn giành được sự ủng hộ từ Dược Tín không phải dễ.
Lúc này, Chu Dịch với nguy cơ bị bố lột da mạo hiểm đưa ra quyết định đầu tư vào Thú Địa, bất chấp mọi lời phản đối.
Sau khi đàm phán xong xuôi, để cảm ơn Chu Dịch Hàn Thời Vũ đã nói đứa con hắn sắp có đây sẽ nhận anh ta làm cha nuôi.
Nuôi con là một vấn đề hết sức rầy rà rắc rối, phải bỏ rất nhiều thời gian và sức lực. Mà một ngày của hắn cũng chỉ có hai bốn tiếng như bao người, muốn dành thời gian cho gia đình thì buộc phải từ bỏ công việc và sở thích.
“…” Chu Dịch hơi hối hận vì đã giúp hắn. Thành bại của Hàn Thời Vũ có liên quan mật thiết với anh ta. Anh ta nắm cổ áo hắn lay lay: “Công ty vừa vào quỹ đạo cậu đã nghĩ tới chuyện này? Trả tiền lại cho tôi.”
… Đương nhiên Chu Dịch chỉ gợi câu đùa tiện nhắc nhở hắn mà thôi, sẽ không rút vốn thật.
Nhưng Hàn Thời Vũ không thèm hiểu, hắn tự có suy nghĩ riêng.
Hắn nói, được chứng kiến công ty của mình và con cùng nhau lớn lên là một điều rất đỗi diệu kỳ và đáng vui vẻ.
“Lúc mấu chốt này gia đình có thêm một thành viên nho nhỏ đâu hẳn là chuyện xấu.” Hàn Thời Vũ với cái đầu đầy ắp chủ nghĩa lãng mạn đáp: “Biết đâu chừng, khi con bé đến vận may của Cực Tấn lại thành tốt thì sao.”
Có Dược Tín liên minh, Hàn Thời Vũ đỡ lo lắng phân nửa, cuối cùng cũng có thời gian cùng Dương Mạt và Hàn Lãng đến thăm trại trẻ mồ côi đã tìm từ trước.
Suốt đường đi Dương Mạt chẳng nói chẳng rằng. Hàn Thời Vũ vốn không để ý, nhưng trong lúc vô tình chạm phải tay anh, chợt phát hiện lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Dương Mạt căng thẳng.
Hàn Thời Vũ chưa bao giờ thấy loại cảm xúc này xuất hiện ở anh.
Đến nơi, Dương Mạt đặt tay lên cửa xe, Hàn Thời Vũ lại nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng dụi đầu mình tới.
Hai bên má bị bóp lại, Dương Mạt chau mày, nhìn hắn: “Em làm gì?”
“Mình sắp làm cha rồi.” Hàn Thời Vũ thở ra một hơi thật dài, chớp chớp mắt: “Em vui lắm, Mạt ơi anh có vui không?”
Dương Mạt: “…”
Cứ từa tựa như anh thanh niên dắt vợ vừa kiểm tra từ bệnh viện về, kích động nắm tay vợ: “Vợ ơi, anh sắp làm cha rồi!”
Mặt Dương Mạt không hề đổi sắc: “Thả anh ra, xuống xe.”
Dương Mạt tự thân mang sức hấp dẫn với động vật nhỏ, mà trẻ con lại tương thông cảm ứng với chúng. Anh mới vào không bao lâu, đám trẻ chỉ thấp một mẩu vây lấy nhìn ngó, gọi anh ơi anh à chặn chân Dương Mạt lại.
Ngườ phụ trách nói: “Mấy đứa trẻ thích anh Dương lắm đấy.”
Hàn Thời Vũ nhìn lũ trẻ nắm tay Dương Mạt kéo vào trò chơi, đôi mắt thoáng cong cong. Hắn hỏi: “Cô bé kia ở đâu?”
Các thủ tục đang được xử lý, tạm thời không được phép đón cô bé về. Lần này Hàn Thời Vũ chỉ đến đây thăm nom một chút mà thôi.
Người phụ trách đưa anh vào góc vắng vẻ, đi qua một hàng tủ bát dán kín tranh vẽ, chỉ vào cô bé đang nằm úp trên bàn: “Ở đó ạ.”
Cô bé đung đưa chân, vạch bút chì vẽ vời gì đó trên giấy.
Hàn Thời Vũ đến gần, ngồi xuống thảm xếp hình nghiêng đầu nhìn xem cô bé đang viết gì.
Cô bé đang cố gắng tập viết “bố mẹ” và “ông bà”. Hàn Thời Vũ đoán chắc hẳn cô bé đã biết mình sắp có một gia đình.
Cô bé chớp mắt, quay sang nhìn hắn: “Anh là ai thế?”
Hàn Thời Vũ đáp: “Bé đoán xem.”
Cô bé nhìn chăm chăm hắn một lát, ngập ngừng: “Nhìn giống… giống cô Hàn ạ.”
“Đoán đúng rồi.” Hàn Thời Vũ nói.
“Là anh trai sao ạ?” Cô bé mở to mắt nhìn.
Hàn Thời Vũ lấy que kẹo mút trong túi áo ra đưa cho cô bé, tủm tỉm cười không nói gì.
“Cảm ơn anh, nhưng mà em không ăn đồ người lạ cho đâu.”
“Ừ.” Hàn Thời Vũ nhướng mày: “Vậy bé bóc ra cho anh đi, anh không biết bóc.”
Cô bé chần chừ nhìn, như bị nụ cười trên gương mặt hắn tác động, cầm lấy que kẹo nhẹ nhàng xé bọc giúp hắn xem như giúp người làm niềm vui.
“Thì ra là mở từ đây à?” Hàn Thời Vũ nhìn tay cô bé, bắt đầu đưa cò cưa làm quen. Hắn “kinh ngạc”: “Xưa giờ không biết mở làm sao luôn, thế là phải nghỉ ăn kẹo mút.”
Cô bé cười khanh khách: “Xưa giờ không ai giúp anh à?”
Hàn Thời Vũ nhún vai: “Không có rồi.”
Cô bé đưa kẹo cho Hàn Thời Vũ. Hắn ngậm lấy, cầm que kẹo khác ra.
Hắn nói: “Bé giúp anh, vậy tụi mình là người quen.”
Dương Mạt đã thoát khỏi đám trẻ vây kín đặc. Lúc đi tới, từ xa xa anh đã trông thấy cảnh tượng nọ.
Đứa lớn ngồi xếp chân dưới đất còn đứa nhỏ ngồi trên chiếc ghế con, trong miệng mỗi người ngậm một que kẹo, đến cái má phồng lên lẫn tư thế nhoài ra cũng giống nhau đúc.
Anh thả chậm bước chân, lúc đến cạnh cửa thì dừng lại.
Hàn Thời Vũ đang nhìn cô bé viết chữ, thỉnh thoảng cầm bút chì cô bé đưa cho hí hoáy viết cùng. Chẳng biết hai người nói gì mà cô bé cười khanh khách nghe như tiếng chuông ngân.
Cô bé nói: “Em nói tên mình cho anh biết rồi đó, anh vẫn chưa khai anh là ai hết trơn.”
Tên trẻ là viện mồ côi đặt, trùng hợp làm sao tên của cô bé cũng có một chữ Dương.
“Ừm…” Hàn Thời Vũ chìa tay về phía cô bé, cô bé đặt bút chì vào lòng bàn tay to rộng của hắn. Hàn Thời Vũ vẽ năm người que lên giấy, còn trang trí cho từng người một.
Hắn chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, vẽ kiểu gì mà làm cô bé cười không ngớt.
Hàn Thời Vũ nghiêm túc viết năm cái tên theo năm thành viên trong gia đình, ứng với những xưng hô mà cô bé viết ban nãy.
Cô bé chỉ vào “Dương Mạt”, mừng rỡ reo lên: “Tên của em cũng có chữ Dương này à!” Cô bé in những cái tên nọ vào trí nhớ, vui vẻ hỏi: “Anh này là bố ạ? Vậy anh là anh trai đúng không?”
Hàn Thời Vũ xoa đầu cô bé, đáp: “Anh cũng là bố của bé.”
Cô bé nhìn hắn, chớp chớp mắt.
“Bé ăn kẹo của đây rồi.” Hàn Thời Vũ lấy que nhựa trong miệng ra, chỉ vào cô bé: “Thì phải là con của bố.”
“…” Cô bé kêu: “A! Gian xảo quá đi!”
Dương Mạt tựa trên cửa nhìn vào, nét mặt thấp thoáng ý cười, sau đó anh bước đến.
Lúc ra về, cô bé đứng cạnh xe của hai người.
Cô bé bắt tay sau lưng, ngón tay níu chặt hai que kẹo.
“Lần tới bao giờ chú và anh đến ạ.” Mắt cô bé chớp chớp, giọng khẽ như tiếng cánh đập.
“Nhanh thôi, một tuần nữa.” Dương Mạt đáp, cũng xoa xoa đầu cô bé.
Cô bé len lén liếc qua Hàn Thời Vũ. Chẳng đứa trẻ nào là thích chia ly, nhất là những đứa trẻ sống ở nơi đây. Lắm khi hai chữ “lần sau” với chúng là thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo.
“Dạ.” Cô bé bất an xoa xoa tay, cụp mắt nhìn xuống chân mình, “Chú và anh nhất định phải nhớ nha.”
Cô bé nắm tay cô phụ trách, tóc mái bị Hàn Thời Vũ vò ra rối bù, trông ngóng nhìn hai người lên xe.
Cô bé đưa tay vuốt lại tóc tai, cắn cắn mô.i dưới. Khoảnh khắc Hàn Thời Vũ sắp đóng cửa, lòng dũng cảm từ đâu bỗng bùng lên, cô bé gọi to: “Bố ơi.”
Hàn Thời Vũ khựng lại.
Cả biểu cảm lẫn hành động của cô bé hệt như một bé mèo con cẩn thận từng li từng tí một. Dường như thấp thỏm chờ mong tên gọi ấy sẽ khiến hắn không bỏ quên “lần sau”.
“Nếu… muốn ăn kẹo, con sẽ bóc cho bố đó.” Cô bé nói: “Lần sau, lần sau nữa… mỗi ngày sau này con sẽ bóc kẹo cho bố hết thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dương lớn là vận may cả đời của HSN, Dương bé là may mắn nhỏ
Chương trước Chương tiếp
Loading...