Hai Người Cha Của Tôi
Chương 45: Khi chồng vắng nhà (3)
Sau kỳ nghỉ ngắn này, Dương Hàn sẽ bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Không khí trước kỳ thi đã bắt đầu bao trùm, đến giờ này các học sinh bắt đầu mắt mũi trống rỗng, tới mức đi vệ sinh miệng cũng lẩm nhẩm liên hồi. Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh rất nhiều lần, tiền lương do bàn tay mình kiếm ra, còn điểm số là do các em thi mà có.
Vì trường cấm đem các thể loại sách báo giải trí nên giờ chuyển tiết nhàm chán Hứa Gia chỉ biết lật đi lật lại sách ngữ văn với báo học trò tiêu sầu. Thấy cán bộ ngữ văn ôm tài liệu mới về, Hứa Gia vui như ăn Tết.
Cô nàng vực thái công chúa và hai người còn lại trong dàn hậu cung dậy từ đống bài vở, phát cho mỗi người một cuốn sách thơm phức mùi mực in mới.
Cô bạn hởn hở lật ra xem. Khi đọc tới bài tập chuyên đề, cô bạn chợt phát hiện một bức chân dung chiếm gần nửa trang giấy.
Hứa Gia: “!”
Cô bạn vội vã lay lay Dương Hàn, kêu: “Dương Dương!”
Dương Hàn đang bị toán học tra tấn thở hồng hộc, đáp: “Gì thế…”
Hứa Gia giơ giấy lên, hạ nhỏ giọng: “Cậu xem ai nè.”
Dương Hàn chậm chạp dời mắt tới bức hình. Không ngoài dự đoán, Hàn Thời Vũ.
Dương Hàn gục đầu tiếp tục nằm dài trên bàn, lười biếng đáp: “Có vậy thôi à…”
“…” Hứa Gia nói: “Cậu không tỏ ra ngạc nhiên tí nào luôn?”
Dương Hàn coi riết thành nhàm: “Quen rồi.”
Thấy thái công chúa thờ ơ, Hứa Gia nhún vai, gấp sách lại. Đợi xíu nữa sang tiết ngữ văn lén đọc bài này sau vậy.
Buổi sáng qua đi thuận lợi. Giờ nghỉ trưa, Hứa Gia bật điện thoại lên, thấy bài đăng trong nhóm ——
“Ê mấy gái, hiệu quả ghê! Người đó giờ toàn tạch toán như tui mới kiểm tra được 120 điểm nè!”
Bức ảnh gửi kèm là hình bàn học, có một tấm hình dựng trên sách vở, mặt bàn viết mấy chữ kính cẩn “Kiểm tra tất qua”.
Hứa Gia ấn vào hình, phát hiện tấm này là hình Hàn Thời Vũ nằm trong tài liệu văn kia.
Tiếp đó là một dãy bình luận.
“Claim đúng thật nha.”
“Thật đó, hiệu quả thật. Cảm tưởng như giờ mình đậu tuốt mười chuyên ngành top Thủ Thành luôn quá.”
Nhìn mấy dòng nọ, Hứa Gia đảo mắt.
Cô bạn này là một thiếu nữ mê tín.
Dương Hàn bị tra tấn dã man sau bốn tiết học hơi thèm ngủ trưa. Buổi chiều cô nàng vào lớp hơi muộn, các thành viên còn lại trong tổ đã có mặt đông đủ rồi.
Cô nàng ngáp một cái, lê tấm thân nặng nề vừa dựng khỏi giường vào cửa, mơ mơ màng màng trông thấy rất nhiều gương mặt Hàn Thời Vũ.
Cô nàng tưởng mình bị ảo giác, thế là giật lùi về sau, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi xác nhận mình tỉnh táo hẳn hoi rồi mới vào lớp.
Dương Hàn: “…”
Trên bàn Hứa Gia, Liễu Tộ Diệp Lộc Duyệt Minh, Thượng Học Phương Gia lớp trưởng chễm chệ hình tổng giám đốc Cực Tấn khổ A5 in màu. Tất cả đều cắt ra từ tài liệu văn, và bàn nào cũng có dòng chữ “Kiểm tra tất qua”.
“Mấy cậu làm gì vậy!” Dương Hàn hết cả hồn: “Truyền giáo hả?”
Hứa Gia đáp: “Đây là trận vùng lên cuối cùng trước kỳ thi.”
Dương Hàn nhìn sang Lộc Duyệt Minh với Liễu Tộ Diệp bằng ánh mắt không tưởng nổi, hỏi: “Sao hai cậu cũng hùa theo vậy!”
Liễu Tộ Diệp vô tội nhướng mày, trêu: “Theo xu hướng thôi.”
Lộc Duyệt Minh cũng trả lời: “Lỡ có tác dụng thật thì sao.”
Bảo sao các thầy cô luôn nhấn mạnh tác phong của một lớp học là hết sức quan trọng. Tác hại nghiêm trọng nhất của một tập thể tác phong thiếu đứng đắn là gây nên sự ngu ngốc cho toàn tập thể, đến cả cá thể thông minh xuất sắc cũng khó mà không bị kéo theo.
Dương Hàn quơ tay quơ chân hồi lâu vẫn cạn lời không nói được gì. Cô nàng chỉ biết thở dài, dựng sách vở lên che kín mặt mình đằng sau, giả bộ không quen mấy người này.
Hàn Thời Vũ tự nhiên thành thần tài thổ địa được cúng bái trong lớp 10/10 đang ngột ngạt dưỡng thương tại nhà Hàn Lãng.
Mẹ Hàn có việc nên chỉ có mỗi Gu Gu ở nhà chơi với Hàn Thời Vũ.
Nhóc chân ngắn tũn nằm dài ra đất nhìn tên đàn ông què quặt, trong mắt như ánh thái độ đồng cảm.
Hàn Thời Vũ xách nó lên nhét vào lòng, ngán ngẩm lướt điện thoại.
“Cậu cũng hay thật đấy.” Chu Dịch nghe tin nên ghé sang thăm, tiện bị thanh niên này sai khiến gọt trái táo: “Đi đứng tới đâu mà bị trẹo chân?”
Hàn Thời Vũ gặm táo, đáp: “Theo dõi Tiểu Dương.”
“À.” Chu Dịch nói: “Vậy thì đáng đời.”
“Lão Chu, anh nói xem… Con gái mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ yêu đương rồi chưa?”
Chu Dịch đáp: “Bình thường mà nói, hẳn là rồi.”
Hàn Thời Vũ tư lự, nhớ thời cấp ba mình không hề có bất kỳ cảm xúc dẫu mơ hồ hay thôi th.úc mạnh mẽ nào với người khác giới mà như thể đã xả ra hết trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì những năm cấp hai. Thế nên hắn không có kinh nghiệm với tình yêu mù mờ.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Em có cảm giác… chỉ là cảm giác thôi, hình như Dương Hàn biết yêu rồi.”
“Nên cậu mới theo dõi Dương Dương?” Chu Dịch nhăn mày: “Vậy cậu không chỉ đáng đời, cậu còn biến thái nữa.”
“Chậc.” Cái người này đúng là nói bốn câu thì hết ba câu phải chọc ngoáy mình, không chửi là bứt rứt khó chịu. Hàn Thời Vũ oán: “Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Chu Dịch: “Chuyện này thì cậu đi mà nói với anh Mạt hay cô chứ.”
Hễ nhắc tới Dương Mạt là Hàn Thời Vũ chột dạ. Hắn luồn lách khỏi chủ đề: “Dù sao chúng ta cũng yêu nhau sống chết trong fanfic, mắc gì không nói chuyện với nhau được.”
Hễ nhắc tới fanfic là Chu Dịch đau dạ dày. Anh ta cắm con dao lên trái táo gọt dở, đáp: “Cậu mà nhắc thêm lần nữa, tôi bẻ trẹo luôn cái chân kia của cậu bây giờ.”
Hàn Thời Vũ cười ha ha.
Chu Dịch là trai thẳng chuẩn chỉnh, đã kết hôn và có một đứa con ba tuổi. Chu Dịch không hề phản cảm những tác phẩm fanfic này, lâu lâu nghe Hàn Thời Vũ điểm tên anh cũng đọc cùng.
Vấn đề là, khi chính chủ bàn về fanfic, ai làm thụ người đó xấu hổ.
Hàn Thời Vũ cảm thán: “Em từng nghĩ thế này, nếu con rể tương lai của em mà tốt với Dương Hàn lại vừa xuất chúng giỏi giang, vậy em sẽ giao thẳng Cực Tấn lại luôn.”
“…” Nghe không khác gì tình tiết nhà quyền thế điển hình trong phim bộ. Chu Dịch im lặng hồi lâu, mãi sau mới mở miệng: “Thế nếu con gái cậu không kết hôn…”
“Nếu Tiểu Dương vừa giỏi giang vừa độc thân, vậy em giao quyền thừa kế Cực Tấn lại cho con bé.” Hàn Thời Vũ ngả người về sau, ngầu lòi ngang tàng tựa lưng trên sô pha.
“Cậu mới ba lăm.” Chu Dịch nói toạc: “Thừa thừa kế kế cái quả rắm à.”
Hàn Thời Vũ trống rỗng: “Nhưng bây giờ em không biết bây giờ Tiểu Dương nghĩ gì.”
“Con bé mới mười sáu tuổi đầu.” Chu Dịch nhận ra thằng nhóc này hay lo bò trắng răng thật, nói tiếp: “Gấp làm quỷ gì.”
Hàn Thời Vũ không nhịn nổi: “Sao anh cứ phá đám vậy.”
“Ây, sếp Hàn.” Tạ Thần Mân xách cái bịch màu trắng đi vào, “Nghe bảo trẹo chân hả, anh mày tới đây ăn mừng đây.”
Corgi ngửi thấy mùi thơm trong cái bịch, không buồn sợ người lạ mà quẫy đuôi sấn tới lẽo đẽo quanh chân Tạ Thần Mân.
Hàn Thời Vũ chỉ chào phát trong Wechat với anh ta, ngờ đâu Tạ Thần Mân trả lời, bảo anh sắp tới nhà cậu rồi.
Miệng Hàn Thời Vũ giật giật: “Anh đừng bảo từ tận ngoài kia bay vào chỉ để cười trên nỗi đau người khác đấy…”
“Cái mặt cậu làm gì to vậy.” Tạ Thần Mân đặt cái bịch tỏa mùi thơm nức lên bàn làm nhóc Corgi mỏi mòn chờ đợi. Anh ta đáp: “Ngày mai là sinh nhật anh Lâm cậu.”
Câu nói nọ khiến Hàn Thời Vũ thoáng khựng lại.
Sau đó, hắn cúi đầu gãi gãi mũi, thận trọng lên tiếng: “À… ra vậy.”
Tạ Thần Mân thản nhiên như không mở bịch ra, mùi đồ nướng xộc thẳng ra ngoài: “Tiện đường tạt sang tí, có chân dê này.” Anh ta vỗ bôm bốp lên chân Hàn Thời Vũ, cười: “Ăn gì bổ nấy.”
Hắn trộm nhìn sắc mặt Tạ Thần Mân, thấy không có gì khác lạ mới yên tâm cười cười.
Tạ Thần Mân và Chu Dịch cùng hỏi một câu hỏi, thế là chủ đề cùng đi vào một lối.
Hai người đàn ông cùng có “con gái” bắt đầu rơi vào trầm tư.
Tạ Thần Mân chau mày: “Cậu bị ấm đầu à?”
Hàn Thời Vũ đốp chát: “Trực giác của em thôi, cảm giác, có khả năng.”
“Không phải đó giờ trực giác cậu là Schrödinger à.” Tạ Thần Mân thất vọng toàn tập: “Tiểu Diệp là một cô bé nhẹ nhàng, vừa cảm tính lại vừa lý trí. Anh yên tâm về con bé lắm.”
Tạ Thần Mân kiên định bồi thêm một câu: “Con bé sao mà yêu sớm được.”
Hàn Thời Vũ gấp rút tới độ quơ tay tứ tung: “Coi là con bé không đụng chạm gì ai đi, rồi anh không sợ có người tới ủi con bé đi hả?”
Đây là vấn đề nan giải mà mỗi người cha có con gái trên đời đều gặp phải.
Tạ Thần Mân ngửa người ra sau, ăn không nói có: “Ờ… vấn đề thật.”
“Bởi vậy mới nói, nếu anh gặp tình huống tương tự thế… Vậy anh sẽ làm sao để… tìm hiểu tình hình?”
Tạ Thần Mân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trông mong “học hỏi” của Hàn Thời Vũ, chậm rãi dời mắt về cái chân trẹo của hắn.
Tạ Thần Mân chân thành: “Theo dõi.”
Hàn Thời Vũ: “.”
Mảnh ghép cuối cùng của F4.
Lưu Mộc ở đầu bên kia điện thoại nói: “Lão Hàn, ông gọi điện cho tôi vì mỗi thế? Tôi không phải đường dây nóng tư vấn nuôi dạy trẻ nhé. Bận việc cúp đây…”
Hàn Thời Vũ phán: “Một vai trong phim Thú Địa tự sản xuất.”
Lưu Mộc: “Sếp Hàn có chuyện gì phân phó?”
Hàn Thời Vũ như người bệnh chạy chữa loạn lên: “Cậu hay mặc đồ nữ chắc là hiểu, tôi nên xử trí thế nào khi con gái mình yêu sớm?”
“?” Lưu Mộc đáp: “Nửa câu trước với nửa sau của ông ăn nhập gì với nhau?”
Lưu Mộc ậm ừ giây lát, hình như đang hút điếu thuốc. Hai người cùng suy nghĩ kỹ lưỡng với nhau.
“Không chỉ vì một chi tiết nhỏ mà chắc nịch con gái đang yêu được… Ông nên trao đổi thẳng thắn với con gái, nếu thấy lấn cấn thì nhờ cô Hàn nói giúp. Còn về chuyện nói cái gì thì…” Giọng Lưu Mạc hết sức lười nhác, yên lặng ngẫm một lúc, sau đó nói tiếp: “Tôi thấy ông đi kiếm ai nhiều kinh nghiệm mà hỏi. Anh Mân chẳng hạn, ý kiến ảnh có tính tham khảo hơn đó.”
“Tôi hỏi rồi.” Hàn Thời Vũ đáp: “Anh Mân bảo tôi theo dõi.”
Lưu Mộc: “… Ông coi như tôi chưa nói vế sau giùm.”
Dương Hàn đang chiến đầu hùng hục với kỳ thi trên trường sẽ không bao giờ liệu được rằng ——
Một ngày kia, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Cực Tấn, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng Dược Tín, tác giả nổi tiếng kiêm sáng lập studio, ca sĩ triệu fan đang hot kiêm bình luận viên thể thao điện tử… Một tổ hợp nổi tiếng nổi trội đáng ra nên xuất hiện ở một chương trình văn hóa nghệ thuật nào đó ——
Lại đang đang ra vẻ đàm đạo về chuyện hệ trọng tuổi mới lớn của cô nàng.
Thậm chí còn hiểu lý do tại sao nữa.
Cứ rảnh rỗi là Allen sẽ mò sang gặp Dương Mạt. Riết rồi anh cũng quen, đủ sức vừa nghe anh ta hỏi nhăng cuội vừa giữ nguyên sắc mặt gõ phím.
Một ngày nọ, Allen không nhịn nổi nửa, rốt cuộc mới chịu xổ ra mục đích mình tới kiếm Dương Mạt mỗi ngày: “Tại sao tôi gặp em cũng hơi nhiều ngày rồi mà chưa từng thấy cậu Hàn kia gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho em?”
Ngón tay Dương Mạt khựng giữa không trung.
Allen chống cằm: “Tôi muốn thấy em với chồng em ở với nhau thế nào lắm ấy chứ.” Anh ta nói: “Tôi tốn nguyên cả tối mới chấp nhận được sự thật, rằng em là cô vợ nhỏ lạnh lùng.”
Dương Mạt: “…”
Khóe miệng anh giật giật: “Không phải tôi.”
Allen xua tay: “Không thì sao người ta không gọi cho em cuộc nào. Nếu em nhiệt tình được chút xíu thì chắc ngày nào người ta cũng cong mông lên gọi điện cho em ấy chứ.”
Dương Mạt nhớ lại, trước khi đi nhóc cún bự trong sân bay nghểnh đầu tiễn anh, gom mãi mới đủ can đảm lên tiếng: “Mạt ơi, ngày nào em cũng gọi cho anh nha.” Nhưng bị câu “Không được” đầy hờn dỗi và khó chịu của Dương Mạt dập trái tim thiếu nữ vỡ nát.
Allen nhướng một bên mày, hình như lại liên tưởng ra chuyện gì: “Hay là người ta mới là cô vợ nhỏ? Kiểu cần em dỗ dành mới chịu ngoan ngoãn ở bên ấy? Không thể nào? Thì ra gu của em là thế?”
Dương Mạt: “Cút giùm.”
Không khí trước kỳ thi đã bắt đầu bao trùm, đến giờ này các học sinh bắt đầu mắt mũi trống rỗng, tới mức đi vệ sinh miệng cũng lẩm nhẩm liên hồi. Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh rất nhiều lần, tiền lương do bàn tay mình kiếm ra, còn điểm số là do các em thi mà có.
Vì trường cấm đem các thể loại sách báo giải trí nên giờ chuyển tiết nhàm chán Hứa Gia chỉ biết lật đi lật lại sách ngữ văn với báo học trò tiêu sầu. Thấy cán bộ ngữ văn ôm tài liệu mới về, Hứa Gia vui như ăn Tết.
Cô nàng vực thái công chúa và hai người còn lại trong dàn hậu cung dậy từ đống bài vở, phát cho mỗi người một cuốn sách thơm phức mùi mực in mới.
Cô bạn hởn hở lật ra xem. Khi đọc tới bài tập chuyên đề, cô bạn chợt phát hiện một bức chân dung chiếm gần nửa trang giấy.
Hứa Gia: “!”
Cô bạn vội vã lay lay Dương Hàn, kêu: “Dương Dương!”
Dương Hàn đang bị toán học tra tấn thở hồng hộc, đáp: “Gì thế…”
Hứa Gia giơ giấy lên, hạ nhỏ giọng: “Cậu xem ai nè.”
Dương Hàn chậm chạp dời mắt tới bức hình. Không ngoài dự đoán, Hàn Thời Vũ.
Dương Hàn gục đầu tiếp tục nằm dài trên bàn, lười biếng đáp: “Có vậy thôi à…”
“…” Hứa Gia nói: “Cậu không tỏ ra ngạc nhiên tí nào luôn?”
Dương Hàn coi riết thành nhàm: “Quen rồi.”
Thấy thái công chúa thờ ơ, Hứa Gia nhún vai, gấp sách lại. Đợi xíu nữa sang tiết ngữ văn lén đọc bài này sau vậy.
Buổi sáng qua đi thuận lợi. Giờ nghỉ trưa, Hứa Gia bật điện thoại lên, thấy bài đăng trong nhóm ——
“Ê mấy gái, hiệu quả ghê! Người đó giờ toàn tạch toán như tui mới kiểm tra được 120 điểm nè!”
Bức ảnh gửi kèm là hình bàn học, có một tấm hình dựng trên sách vở, mặt bàn viết mấy chữ kính cẩn “Kiểm tra tất qua”.
Hứa Gia ấn vào hình, phát hiện tấm này là hình Hàn Thời Vũ nằm trong tài liệu văn kia.
Tiếp đó là một dãy bình luận.
“Claim đúng thật nha.”
“Thật đó, hiệu quả thật. Cảm tưởng như giờ mình đậu tuốt mười chuyên ngành top Thủ Thành luôn quá.”
Nhìn mấy dòng nọ, Hứa Gia đảo mắt.
Cô bạn này là một thiếu nữ mê tín.
Dương Hàn bị tra tấn dã man sau bốn tiết học hơi thèm ngủ trưa. Buổi chiều cô nàng vào lớp hơi muộn, các thành viên còn lại trong tổ đã có mặt đông đủ rồi.
Cô nàng ngáp một cái, lê tấm thân nặng nề vừa dựng khỏi giường vào cửa, mơ mơ màng màng trông thấy rất nhiều gương mặt Hàn Thời Vũ.
Cô nàng tưởng mình bị ảo giác, thế là giật lùi về sau, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi xác nhận mình tỉnh táo hẳn hoi rồi mới vào lớp.
Dương Hàn: “…”
Trên bàn Hứa Gia, Liễu Tộ Diệp Lộc Duyệt Minh, Thượng Học Phương Gia lớp trưởng chễm chệ hình tổng giám đốc Cực Tấn khổ A5 in màu. Tất cả đều cắt ra từ tài liệu văn, và bàn nào cũng có dòng chữ “Kiểm tra tất qua”.
“Mấy cậu làm gì vậy!” Dương Hàn hết cả hồn: “Truyền giáo hả?”
Hứa Gia đáp: “Đây là trận vùng lên cuối cùng trước kỳ thi.”
Dương Hàn nhìn sang Lộc Duyệt Minh với Liễu Tộ Diệp bằng ánh mắt không tưởng nổi, hỏi: “Sao hai cậu cũng hùa theo vậy!”
Liễu Tộ Diệp vô tội nhướng mày, trêu: “Theo xu hướng thôi.”
Lộc Duyệt Minh cũng trả lời: “Lỡ có tác dụng thật thì sao.”
Bảo sao các thầy cô luôn nhấn mạnh tác phong của một lớp học là hết sức quan trọng. Tác hại nghiêm trọng nhất của một tập thể tác phong thiếu đứng đắn là gây nên sự ngu ngốc cho toàn tập thể, đến cả cá thể thông minh xuất sắc cũng khó mà không bị kéo theo.
Dương Hàn quơ tay quơ chân hồi lâu vẫn cạn lời không nói được gì. Cô nàng chỉ biết thở dài, dựng sách vở lên che kín mặt mình đằng sau, giả bộ không quen mấy người này.
Hàn Thời Vũ tự nhiên thành thần tài thổ địa được cúng bái trong lớp 10/10 đang ngột ngạt dưỡng thương tại nhà Hàn Lãng.
Mẹ Hàn có việc nên chỉ có mỗi Gu Gu ở nhà chơi với Hàn Thời Vũ.
Nhóc chân ngắn tũn nằm dài ra đất nhìn tên đàn ông què quặt, trong mắt như ánh thái độ đồng cảm.
Hàn Thời Vũ xách nó lên nhét vào lòng, ngán ngẩm lướt điện thoại.
“Cậu cũng hay thật đấy.” Chu Dịch nghe tin nên ghé sang thăm, tiện bị thanh niên này sai khiến gọt trái táo: “Đi đứng tới đâu mà bị trẹo chân?”
Hàn Thời Vũ gặm táo, đáp: “Theo dõi Tiểu Dương.”
“À.” Chu Dịch nói: “Vậy thì đáng đời.”
“Lão Chu, anh nói xem… Con gái mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ yêu đương rồi chưa?”
Chu Dịch đáp: “Bình thường mà nói, hẳn là rồi.”
Hàn Thời Vũ tư lự, nhớ thời cấp ba mình không hề có bất kỳ cảm xúc dẫu mơ hồ hay thôi th.úc mạnh mẽ nào với người khác giới mà như thể đã xả ra hết trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì những năm cấp hai. Thế nên hắn không có kinh nghiệm với tình yêu mù mờ.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Em có cảm giác… chỉ là cảm giác thôi, hình như Dương Hàn biết yêu rồi.”
“Nên cậu mới theo dõi Dương Dương?” Chu Dịch nhăn mày: “Vậy cậu không chỉ đáng đời, cậu còn biến thái nữa.”
“Chậc.” Cái người này đúng là nói bốn câu thì hết ba câu phải chọc ngoáy mình, không chửi là bứt rứt khó chịu. Hàn Thời Vũ oán: “Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Chu Dịch: “Chuyện này thì cậu đi mà nói với anh Mạt hay cô chứ.”
Hễ nhắc tới Dương Mạt là Hàn Thời Vũ chột dạ. Hắn luồn lách khỏi chủ đề: “Dù sao chúng ta cũng yêu nhau sống chết trong fanfic, mắc gì không nói chuyện với nhau được.”
Hễ nhắc tới fanfic là Chu Dịch đau dạ dày. Anh ta cắm con dao lên trái táo gọt dở, đáp: “Cậu mà nhắc thêm lần nữa, tôi bẻ trẹo luôn cái chân kia của cậu bây giờ.”
Hàn Thời Vũ cười ha ha.
Chu Dịch là trai thẳng chuẩn chỉnh, đã kết hôn và có một đứa con ba tuổi. Chu Dịch không hề phản cảm những tác phẩm fanfic này, lâu lâu nghe Hàn Thời Vũ điểm tên anh cũng đọc cùng.
Vấn đề là, khi chính chủ bàn về fanfic, ai làm thụ người đó xấu hổ.
Hàn Thời Vũ cảm thán: “Em từng nghĩ thế này, nếu con rể tương lai của em mà tốt với Dương Hàn lại vừa xuất chúng giỏi giang, vậy em sẽ giao thẳng Cực Tấn lại luôn.”
“…” Nghe không khác gì tình tiết nhà quyền thế điển hình trong phim bộ. Chu Dịch im lặng hồi lâu, mãi sau mới mở miệng: “Thế nếu con gái cậu không kết hôn…”
“Nếu Tiểu Dương vừa giỏi giang vừa độc thân, vậy em giao quyền thừa kế Cực Tấn lại cho con bé.” Hàn Thời Vũ ngả người về sau, ngầu lòi ngang tàng tựa lưng trên sô pha.
“Cậu mới ba lăm.” Chu Dịch nói toạc: “Thừa thừa kế kế cái quả rắm à.”
Hàn Thời Vũ trống rỗng: “Nhưng bây giờ em không biết bây giờ Tiểu Dương nghĩ gì.”
“Con bé mới mười sáu tuổi đầu.” Chu Dịch nhận ra thằng nhóc này hay lo bò trắng răng thật, nói tiếp: “Gấp làm quỷ gì.”
Hàn Thời Vũ không nhịn nổi: “Sao anh cứ phá đám vậy.”
“Ây, sếp Hàn.” Tạ Thần Mân xách cái bịch màu trắng đi vào, “Nghe bảo trẹo chân hả, anh mày tới đây ăn mừng đây.”
Corgi ngửi thấy mùi thơm trong cái bịch, không buồn sợ người lạ mà quẫy đuôi sấn tới lẽo đẽo quanh chân Tạ Thần Mân.
Hàn Thời Vũ chỉ chào phát trong Wechat với anh ta, ngờ đâu Tạ Thần Mân trả lời, bảo anh sắp tới nhà cậu rồi.
Miệng Hàn Thời Vũ giật giật: “Anh đừng bảo từ tận ngoài kia bay vào chỉ để cười trên nỗi đau người khác đấy…”
“Cái mặt cậu làm gì to vậy.” Tạ Thần Mân đặt cái bịch tỏa mùi thơm nức lên bàn làm nhóc Corgi mỏi mòn chờ đợi. Anh ta đáp: “Ngày mai là sinh nhật anh Lâm cậu.”
Câu nói nọ khiến Hàn Thời Vũ thoáng khựng lại.
Sau đó, hắn cúi đầu gãi gãi mũi, thận trọng lên tiếng: “À… ra vậy.”
Tạ Thần Mân thản nhiên như không mở bịch ra, mùi đồ nướng xộc thẳng ra ngoài: “Tiện đường tạt sang tí, có chân dê này.” Anh ta vỗ bôm bốp lên chân Hàn Thời Vũ, cười: “Ăn gì bổ nấy.”
Hắn trộm nhìn sắc mặt Tạ Thần Mân, thấy không có gì khác lạ mới yên tâm cười cười.
Tạ Thần Mân và Chu Dịch cùng hỏi một câu hỏi, thế là chủ đề cùng đi vào một lối.
Hai người đàn ông cùng có “con gái” bắt đầu rơi vào trầm tư.
Tạ Thần Mân chau mày: “Cậu bị ấm đầu à?”
Hàn Thời Vũ đốp chát: “Trực giác của em thôi, cảm giác, có khả năng.”
“Không phải đó giờ trực giác cậu là Schrödinger à.” Tạ Thần Mân thất vọng toàn tập: “Tiểu Diệp là một cô bé nhẹ nhàng, vừa cảm tính lại vừa lý trí. Anh yên tâm về con bé lắm.”
Tạ Thần Mân kiên định bồi thêm một câu: “Con bé sao mà yêu sớm được.”
Hàn Thời Vũ gấp rút tới độ quơ tay tứ tung: “Coi là con bé không đụng chạm gì ai đi, rồi anh không sợ có người tới ủi con bé đi hả?”
Đây là vấn đề nan giải mà mỗi người cha có con gái trên đời đều gặp phải.
Tạ Thần Mân ngửa người ra sau, ăn không nói có: “Ờ… vấn đề thật.”
“Bởi vậy mới nói, nếu anh gặp tình huống tương tự thế… Vậy anh sẽ làm sao để… tìm hiểu tình hình?”
Tạ Thần Mân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trông mong “học hỏi” của Hàn Thời Vũ, chậm rãi dời mắt về cái chân trẹo của hắn.
Tạ Thần Mân chân thành: “Theo dõi.”
Hàn Thời Vũ: “.”
Mảnh ghép cuối cùng của F4.
Lưu Mộc ở đầu bên kia điện thoại nói: “Lão Hàn, ông gọi điện cho tôi vì mỗi thế? Tôi không phải đường dây nóng tư vấn nuôi dạy trẻ nhé. Bận việc cúp đây…”
Hàn Thời Vũ phán: “Một vai trong phim Thú Địa tự sản xuất.”
Lưu Mộc: “Sếp Hàn có chuyện gì phân phó?”
Hàn Thời Vũ như người bệnh chạy chữa loạn lên: “Cậu hay mặc đồ nữ chắc là hiểu, tôi nên xử trí thế nào khi con gái mình yêu sớm?”
“?” Lưu Mộc đáp: “Nửa câu trước với nửa sau của ông ăn nhập gì với nhau?”
Lưu Mộc ậm ừ giây lát, hình như đang hút điếu thuốc. Hai người cùng suy nghĩ kỹ lưỡng với nhau.
“Không chỉ vì một chi tiết nhỏ mà chắc nịch con gái đang yêu được… Ông nên trao đổi thẳng thắn với con gái, nếu thấy lấn cấn thì nhờ cô Hàn nói giúp. Còn về chuyện nói cái gì thì…” Giọng Lưu Mạc hết sức lười nhác, yên lặng ngẫm một lúc, sau đó nói tiếp: “Tôi thấy ông đi kiếm ai nhiều kinh nghiệm mà hỏi. Anh Mân chẳng hạn, ý kiến ảnh có tính tham khảo hơn đó.”
“Tôi hỏi rồi.” Hàn Thời Vũ đáp: “Anh Mân bảo tôi theo dõi.”
Lưu Mộc: “… Ông coi như tôi chưa nói vế sau giùm.”
Dương Hàn đang chiến đầu hùng hục với kỳ thi trên trường sẽ không bao giờ liệu được rằng ——
Một ngày kia, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Cực Tấn, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng Dược Tín, tác giả nổi tiếng kiêm sáng lập studio, ca sĩ triệu fan đang hot kiêm bình luận viên thể thao điện tử… Một tổ hợp nổi tiếng nổi trội đáng ra nên xuất hiện ở một chương trình văn hóa nghệ thuật nào đó ——
Lại đang đang ra vẻ đàm đạo về chuyện hệ trọng tuổi mới lớn của cô nàng.
Thậm chí còn hiểu lý do tại sao nữa.
Cứ rảnh rỗi là Allen sẽ mò sang gặp Dương Mạt. Riết rồi anh cũng quen, đủ sức vừa nghe anh ta hỏi nhăng cuội vừa giữ nguyên sắc mặt gõ phím.
Một ngày nọ, Allen không nhịn nổi nửa, rốt cuộc mới chịu xổ ra mục đích mình tới kiếm Dương Mạt mỗi ngày: “Tại sao tôi gặp em cũng hơi nhiều ngày rồi mà chưa từng thấy cậu Hàn kia gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho em?”
Ngón tay Dương Mạt khựng giữa không trung.
Allen chống cằm: “Tôi muốn thấy em với chồng em ở với nhau thế nào lắm ấy chứ.” Anh ta nói: “Tôi tốn nguyên cả tối mới chấp nhận được sự thật, rằng em là cô vợ nhỏ lạnh lùng.”
Dương Mạt: “…”
Khóe miệng anh giật giật: “Không phải tôi.”
Allen xua tay: “Không thì sao người ta không gọi cho em cuộc nào. Nếu em nhiệt tình được chút xíu thì chắc ngày nào người ta cũng cong mông lên gọi điện cho em ấy chứ.”
Dương Mạt nhớ lại, trước khi đi nhóc cún bự trong sân bay nghểnh đầu tiễn anh, gom mãi mới đủ can đảm lên tiếng: “Mạt ơi, ngày nào em cũng gọi cho anh nha.” Nhưng bị câu “Không được” đầy hờn dỗi và khó chịu của Dương Mạt dập trái tim thiếu nữ vỡ nát.
Allen nhướng một bên mày, hình như lại liên tưởng ra chuyện gì: “Hay là người ta mới là cô vợ nhỏ? Kiểu cần em dỗ dành mới chịu ngoan ngoãn ở bên ấy? Không thể nào? Thì ra gu của em là thế?”
Dương Mạt: “Cút giùm.”