Hai Người Cha Của Tôi
Chương 21: Dân lấy thực làm trọng (3)
Đại học Thủ Thành.
Ngôi trường tọa lạc tại thủ đô với gần một trăm năm lịch sử. Địa linh sinh nhân kiệt, là nơi cho ra đời vô số vĩ nhân, đồng thời là ngôi trường toàn diện hạng nhất nơi vô số học sinh ước ao được đặt chân đến.
Ngày hôm nay đại học Thủ Thành vẫn sóng yên biển lặng như bao ngày, trừ diễn đàn đang ầm ĩ sôi sục như chảo quẩy chiên trước cổng trường giữa buổi sáng vắng vẻ thưa người.
Mãi đến đúng mười một giờ, lễ hội ẩm thực cơ sở phía Đông bắt đầu khai mạc.
Bước vào cổng cơ sở phía Đông, lấy bản đồ từ mascot và đi dọc theo con đường chỉ dẫn. Đến gần đích, các quầy hàng cũng bắt đầu xuất hiện rải rác hai bên.
Phía trước mỗi quầy đều treo tấm biển đồng nhất, nền trắng chữ xanh lá đề rõ những món ăn quầy bán, giá cả và giấy phép kinh doanh.
Dương Mạt nghĩ chắc mấy quầy này đăng ký muộn không kiếm được vị trí đắc địa, hoặc là để lừa mấy tên giống Lục Hữu Khí mới bước vào cái gì cũng ham hố mới mẻ.
Dương Mạt không mua gì cả, tay Lục Hữu Khí lại bận bịu không trống được giây nào. Hai người bước vào. Quả nhiên, không khí rộn ràng ầm ĩ choán lấy toàn bộ khuôn viên trường, sân cỏ đầy ắp người chạy nhảy đùa giỡn.
Mùi thơm đồ ăn và tiếng chào mời đập vào mặt hấp dẫn mọi người hiếu kỳ muốn nếm thử.
Bên ngoài có xe tuyên truyền phòng cháy chữa cháy đến chiếu video, trong xe chất đầy bình chữa cháy – và mỗi quầy hàng hôm này cũng đều trang bị một bình.
Ban chấp hành hội sinh viên viện Quản lý lên kế hoạch chu toàn thật.
Tới giờ này Lục Hữu Khí mới hơi hối hận sao hồi nãy mình lại mua lắm tới mức đó.
Dương Mạt bị Lục Hữu Khí kéo vô đây.
Anh không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt, chịu đi chung với cái tên băng thông rộng này đã là nể mặt hết sức rồi.
Dương Mạt chỉ mua một phần gà rán xốt cay với một ly nước trái cây ngâm, sau đó tới khán đài chỗ sân thể chất ngồi ở hàng ghế cao nhất quan sát mọi người, thả Lục Hữu Khí tự đi chơi một mình.
Anh thích thú với những quầy hàng muôn màu muôn vẻ. Mọi người thể hiện hết tài năng, vét sạch vốn liếng vì đồ ăn của mình, áp đủ thứ tên tuổi với truyền thuyết lên không chừa cái nào.
Đến Càn Long bị cũng lôi ra, được quảng bá là món ăn ngon hoàng đế cải trang vi hành gặp được, là món mà hoàng gia sẽ luôn gọi mỗi lần đến Giang Nam.
Dương Mạt thấy đống chữ nghĩa bóng bẩy thổi phồng ấy chỉ cho vui vậy thôi. Sinh viên bọn họ đã trưởng thành, không quá cứng nhắc với những thứ chỉ cần tìm là biết ngay trên internet.
Nhưng tới độ món gà rán McDonald anh mua thôi cũng lôi Hoàng đế Càn Long từng nếm thử, thì đúng là quá đáng mà.
May mà lãnh đạo trường cùng các giảng viên và ban chấp hành sinh viên đi kiểm tra một vòng. Mấy người này mới chịu ngoan ngoãn cất tấm biển với mưu đồ xuyên tạc lịch sử đi, thật giả giả thật lộ nguyên hình.
Dương Mạt ngồi trên xem mấy trò thú vị.
Có người gọi tên anh.
Anh ngoái đầu lại, ra là Lâm Sơ.
Trong tay Lâm Sơ là túi giấy với mấy xiên thịt và mì căn, chủ động ngồi xuống cạnh Dương Mạt, chìa sang hỏi: “Quán nướng ngoài cổng cơ sở Đông, ăn thử không?”
Dương Mạt bị Lâm Sơ dúi vào tay một xiên, đành phải nhận rồi cảm ơn.
Dương Mạt cho rằng người này cũng thích yên tĩnh, không ngờ cũng lại tham gia sự kiện rùm beng ồn ào này: “Anh có đi chung với ai không?”
Lâm Sơ lắc đầu: “Một mình.”
Sau đó nói tiếp: “Hồi trước tôi là sinh viên bên cơ sở Đông, sau này mới chuyển chuyên ngành. Trong này nhiều bạn bè nên tới chơi.”
Dương Mạt: “Ồ.”
Lâm Sơ hỏi: “Cậu có đi chung với ai à?”
Dương Mạt nhìn xuống dưới, thấy Lục Hữu Khí đã mất tăm từ đời thuở nào mới đáp: “Không có.”
Hai người ngồi cạnh nhau. Hỏi thăm xã giao được vài câu thì hứng thú chuyện trò một lúc lâu, mấy người lên đó nghỉ chân hoặc ăn uống ai cũng phải ngạc nhiên ngoái lại nhìn hai thanh niên nghiêm túc bàn luận code với chương trình giữa hội chợ ẩm thực.
Lâm Sơ cảm thán: “Cậu có tài thật.”
Dương Mạt đáp: “Cảm ơn.”
Dương Mạt thấy ánh mắt người nọ cứ mải chăm chăm nhìn về một phía cố định như đang chờ đợi ai đó vậy. Thế là đề nghị: “Đi loanh quanh với nhau chứ?”
Lâm Sơ đồng ý: “Được.”
Hai người vừa xuống cầu thang khán đài, thình lình nghe thấy tiếng động từ đâu đó phát ra, quay lại nhìn, hóa ra là có người mở dàn âm thanh, đang thử mic.
Nhóm sinh viên chờ tiết mục văn nghệ đã lâu xúm lại, sẵn sàng cổ vũ reo hò.
Khách mời biểu diễn giới thiệu họ đến từ Học viện âm nhạc được mời tới góp vui.
Nghe tràng la hò ầm ĩ, Dương Mạt và Lâm Sơ dạo bước trên sân thể chất. Hai người như có vách chắn tự động, tiếng nhạc nhẽo không lọt được vào tai, tiếng thét gào ồ ạt cũng không mảy may ảnh hướng tới được hai người.
Lâm Sơ nhìn ban nhạc với dàn nhạc cụ chính giữa sân đang làm nóng không khí bằng một bản Rock n’ Roll.
Lâm Sơ ngoái đầu, thấy buồn cười: “Tân sinh viên sẽ bầu chọn F4 à?”
Dương Mạt: “…”
Lâm Sơ nói: “Tôi thấy mình hơi không theo kịp trào lưu thời đại.”
Dương Mạt đáp: “Anh yên tâm, đó không phải trào lưu.”
Lâm Sơ cười.
Hai người đi dạo một vòng, Lâm Sơ đưa mắt nhìn đồng hồ, lên tiếng: “Rất vui vì gặp được cậu ở đây. Tôi có chút việc, đi trước nhé.”
Dương Mạt gật đầu với Lâm Sơ, đưa tay chào người nọ rồi đưa mắt nhìn bóng lưng kia khuất xa dần.
Anh vừa định quay đầu, chợt trông thấy có cậu sinh viên nào đó thình lình nhảy ra từ sát bên, vỗ cho Lâm Sơ một cái lảo đảo cả người, từ tít đằng này vẫn nghe tiếng gọi đầy hưng phấn: “Đàn anh ơi!”
Dương Mạt chớp mắt.
Không hiểu sao lại liên tưởng tới Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt quẳng suy nghĩ kì quặc trên khỏi đầu, mới bước được một bước viên đứng quầy gần đó gọi: “Anh đẹp trai!”
Màng nhĩ Dương Mạt tự động loại bỏ mấy từ mang ý trêu ghẹo xa lạ đó đi, tiếp tục bước về trước.
Chủ quầy nọ là nữ, trên cổ là tấm thẻ sinh viên vẫn đang học tại Thủ Thành.
Cô chủ nọ hết sức chấp nhất, rướn cổ đổi cách kêu réo, hướng về phía Dương Mạt: “Anh khóa trên ạ!”
Dương Mạt nghi hoặc ngoái lại nhìn cô.
Cô chủ vừa mở miệng là biết tay có thâm niên chào hàng lão luyện: “Chúc mừng, đàn anh là vị khách thứ 520 dừng trước quầy của em quá ba giây, may mắn nhận được mức khuyến mãi 50%…”
“À.” Dương Mạt đáp: “Không phải tôi muốn dừng lại, gửi khuyến mãi này lại cho người tiếp theo đi.”
Anh quay người tính đi, cô chủ lại gọi: “Ai ai, anh gì ơi —— “
Dương Mạt lại quay đầu.
Cô đáng thương chào mời: “Mochi sữa nhà làm đây, giá gốc một hộp năm mươi, nửa giá chỉ hai lăm thôi, tụi em lỗ vốn nặng luôn! Qua một cái là hết cơ hội đó nha.”
Cô nàng vừa vẫy vẫy tay vừa chào hàng tiếp: “Món ăn vặt này có lịch sử nguồn gốc hẳn hoi đây, năm xưa khi Càn Long vi hành đến Giang Nam…”
Dương Mạt: “… Thôi đủ rồi.”
Cô chủ nhìn anh bằng ánh mắt của mấy nhóc chó mèo con xin ăn.
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt vốn không chịu được ánh mắt này, huống gì đây còn là con gái.
Nhưng trong khoảnh khắc sờ vào điện thoại, anh đã do dự.
Anh với ba đã không liên lạc với nhau một tháng. Ông sẵn sàng bỏ đói thằng con hư đốn này rồi đẻ đứa khác, anh cũng khăng khăng không chịu xuống nước xin xỏ.
Để đến giờ này, nhiệm vụ hết sức khó khăn là lết hết cuối tháng bằng số tiền sinh hoạt còn lại, nếu mua hộp bánh ngọt này, vậy chí ít tối nay với sáng mai anh phải làm bạn với bánh bao dưa muối.
Dương Mạt thở dài: “Tôi không đem tiền mặt với thẻ.”
Cô chủ: “Bọn em cũng có nhận thanh toán ví điện tử nè.”
Dương Mạt nói như thật: “Tôi không đem điện thoại.”
Cô chủ: “…”
Cô nhìn túi gà rán trên tay Dương Mạt, không biết có nên vạch trần cái lý do vụng về này ra không.
Bỗng, phía đối diện có tiếng nói vang lên, cách đó không xa lại có nhóm khác mở loa bắc mic. Đám đông lần nữa nổi lên.
Buổi diễn có màn “làm nóng” dạo đầu sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhiều người hơn.
Dương Mạt đang đau đầu không biết giả bộ hốt hoảng lo lắng mới làm rớt điện thoại giữa đường kiểu gì đây, nghe tiếng động vang dội gần đó bèn thuận mắt nhìn sang.
Dương Mạt thoáng chau mày.
Bắt gặp nhóc đàn em của mình đang lôi loa kéo đi qua khúc này.
Hắn đội ngược mũ lưỡi trai. Tươm tất, cao gầy, hệt như tất cả ánh nắng trong sân trường Thủ Thành này phủ trọn lên người hắn, mang gam màu ấm áp chứ không chói lòa.
Có bài viết trên diễn đàn Thủ Thành “Tổng kết có bao nhiêu trai đẹp trong khoa quản trị kinh doanh” Người được đề cập nhiều nhất trong phần bình luận là Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt tình cờ lướt thấy bài viết ấy, ấn vào xem.
Anh không tin vào thứ miêu tả bay bổng phi thực tế này gì cho cam. Bởi vì chính lúc vừa quen biết hắn, anh không thấy vầng hào quang ấy ấm áp nào, trái lại còn thấy hoảng sợ.
Nhưng bây giờ, nếu bỏ qua những ấn tượng ngoài ý muốn lẫn dư thừa, đơn giản hóa xem như đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Dương Mạt phát hiện… cách tả ấy cũng sát thực tế lắm.
Hàn Thời Vũ nở nụ cười, trông vừa ngượng ngùng lại vừa ngây ngô.
Sau khi nhìn xung quanh, hắn cầm lấy micro, thổi vào một tiếng, chọn một nữ sinh viên ở giữa đám đông, khẽ lướt mắt trên người ta, cười hỏi: “Cậu thấy tôi đẹp trai không?”
Xung quanh cười rần rần.
Cô gái mở to mắt, mặt đỏ lựng lên.
Dương Mạt nghĩ lại, ngẫm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi không lý trí.
Mà mặt mũi là điều kiện cần để xuất hiện biểu cảm “ngại ngùng”, người không có mặt mũi sao lại ngại ngùng cho được.
Bạn cô gái nọ trả lời thay: “Đẹp trai.”
Giữa tiếng hô hào lần lượt rộ lên, Hàn Thời Vũ hỏi tiếp: “Vậy các cậu thích tôi chứ?”
Mọi người biết hắn đang làm nóng không khí nên nể mặt hùa theo, trả lời có.
Các bạn Hàn Thời Vũ đã đến, chuẩn bị nhạc cụ sẵn sàng.
Người cầm mic như được trời ban cho khả năng đứng giữa đám đông hàng ngàn người, bất kể nói hay làm gì cũng bình tĩnh không chút luống cuống.
“Chút xíu nữa bọn tôi sẽ battle với học viện âm nhạc.” Hàn Thời Vũ vặn âm lượng to lên, lập tức ngang hàng với ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu chính: “Mọi người sẽ hô gì nào!”
“Viện quản trị trâu bò —— “
Hàn Thời Vũ: “To lên chút nữa tôi chưa nghe thấy.”
Đám đông vây xem hùa vào, cười to hô hào: “Viện quản trị trâu bò, Thủ Đại số một!”
Các sinh viên đến từ đại học khác ghé chơi: “…”
Bên nhạc viện đã được thông báo trước, giữa chừng sẽ có một màn như thế như thế, nhưng không nghĩ đám đông sẽ ồn ào như vậy.
Thế là họ không phục, càng chơi nhạc rùm beng máu lửa hơn nữa.
Làm nóng bầu không khí xong, Hàn Thời Vũ thỏa mãn vỗ micro, đang chuẩn bị tắt đi để chút xíu nữa phát nhạc.
Nhưng đúng lúc quay người —— đưa mắt nhìn dòng người thêm một lần, bỗng chợt một hương mặt quen thuộc hút chặt ánh mắt hắn.
Rồi cứ thế đối mặt với Dương Mạt.
Hàn Thời Vũ: “…”
Dương Mạt: “…”
Anh thình lình nảy ra dự cảm không lành.
Chỉ một giây sau, Hàn Thời Vũ với gương mặt sửng sốt hết sức rõ ràng nhìn thẳng về phía anh, bật thốt: “Đàn anh ơi?”
Tiếng gọi truyền vào mic và loa kéo phát ra.
Hàn Thời Vũ muộn màng tắt công tắc.
Kết quả đám đông theo điểm nhìn của hắn dồn về phía nguồn cơn.
Dương Mạt: “…”
Anh nhanh lẹ quay đầu, đứng đó vờ tỏ ra điềm nhiên như không.
Cả đám quay cuồng hóng hớt nghi ngoặc hỏi nhau: “Ai thế?”
“Cậu ta vừa kêu ai vậy…”
Dương Mạt chống hai tay lên quầy, lúng nhìn nhìn cô gái bán mochi.
Cô chủ nhìn anh.
“À này…” Dương Mạt cứng ngắc xoa dịu sự lúng túng: “… Bánh mochi… bán thế nào?”
Cô chủ nhìn anh, đầu óc sáng lên như đèn pha chỉ trong nháy mắt, đảo lưỡi trả lời: “Sáu mươi.”
Dương Mạt: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngờ chứ gì.
Ngôi trường tọa lạc tại thủ đô với gần một trăm năm lịch sử. Địa linh sinh nhân kiệt, là nơi cho ra đời vô số vĩ nhân, đồng thời là ngôi trường toàn diện hạng nhất nơi vô số học sinh ước ao được đặt chân đến.
Ngày hôm nay đại học Thủ Thành vẫn sóng yên biển lặng như bao ngày, trừ diễn đàn đang ầm ĩ sôi sục như chảo quẩy chiên trước cổng trường giữa buổi sáng vắng vẻ thưa người.
Mãi đến đúng mười một giờ, lễ hội ẩm thực cơ sở phía Đông bắt đầu khai mạc.
Bước vào cổng cơ sở phía Đông, lấy bản đồ từ mascot và đi dọc theo con đường chỉ dẫn. Đến gần đích, các quầy hàng cũng bắt đầu xuất hiện rải rác hai bên.
Phía trước mỗi quầy đều treo tấm biển đồng nhất, nền trắng chữ xanh lá đề rõ những món ăn quầy bán, giá cả và giấy phép kinh doanh.
Dương Mạt nghĩ chắc mấy quầy này đăng ký muộn không kiếm được vị trí đắc địa, hoặc là để lừa mấy tên giống Lục Hữu Khí mới bước vào cái gì cũng ham hố mới mẻ.
Dương Mạt không mua gì cả, tay Lục Hữu Khí lại bận bịu không trống được giây nào. Hai người bước vào. Quả nhiên, không khí rộn ràng ầm ĩ choán lấy toàn bộ khuôn viên trường, sân cỏ đầy ắp người chạy nhảy đùa giỡn.
Mùi thơm đồ ăn và tiếng chào mời đập vào mặt hấp dẫn mọi người hiếu kỳ muốn nếm thử.
Bên ngoài có xe tuyên truyền phòng cháy chữa cháy đến chiếu video, trong xe chất đầy bình chữa cháy – và mỗi quầy hàng hôm này cũng đều trang bị một bình.
Ban chấp hành hội sinh viên viện Quản lý lên kế hoạch chu toàn thật.
Tới giờ này Lục Hữu Khí mới hơi hối hận sao hồi nãy mình lại mua lắm tới mức đó.
Dương Mạt bị Lục Hữu Khí kéo vô đây.
Anh không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt, chịu đi chung với cái tên băng thông rộng này đã là nể mặt hết sức rồi.
Dương Mạt chỉ mua một phần gà rán xốt cay với một ly nước trái cây ngâm, sau đó tới khán đài chỗ sân thể chất ngồi ở hàng ghế cao nhất quan sát mọi người, thả Lục Hữu Khí tự đi chơi một mình.
Anh thích thú với những quầy hàng muôn màu muôn vẻ. Mọi người thể hiện hết tài năng, vét sạch vốn liếng vì đồ ăn của mình, áp đủ thứ tên tuổi với truyền thuyết lên không chừa cái nào.
Đến Càn Long bị cũng lôi ra, được quảng bá là món ăn ngon hoàng đế cải trang vi hành gặp được, là món mà hoàng gia sẽ luôn gọi mỗi lần đến Giang Nam.
Dương Mạt thấy đống chữ nghĩa bóng bẩy thổi phồng ấy chỉ cho vui vậy thôi. Sinh viên bọn họ đã trưởng thành, không quá cứng nhắc với những thứ chỉ cần tìm là biết ngay trên internet.
Nhưng tới độ món gà rán McDonald anh mua thôi cũng lôi Hoàng đế Càn Long từng nếm thử, thì đúng là quá đáng mà.
May mà lãnh đạo trường cùng các giảng viên và ban chấp hành sinh viên đi kiểm tra một vòng. Mấy người này mới chịu ngoan ngoãn cất tấm biển với mưu đồ xuyên tạc lịch sử đi, thật giả giả thật lộ nguyên hình.
Dương Mạt ngồi trên xem mấy trò thú vị.
Có người gọi tên anh.
Anh ngoái đầu lại, ra là Lâm Sơ.
Trong tay Lâm Sơ là túi giấy với mấy xiên thịt và mì căn, chủ động ngồi xuống cạnh Dương Mạt, chìa sang hỏi: “Quán nướng ngoài cổng cơ sở Đông, ăn thử không?”
Dương Mạt bị Lâm Sơ dúi vào tay một xiên, đành phải nhận rồi cảm ơn.
Dương Mạt cho rằng người này cũng thích yên tĩnh, không ngờ cũng lại tham gia sự kiện rùm beng ồn ào này: “Anh có đi chung với ai không?”
Lâm Sơ lắc đầu: “Một mình.”
Sau đó nói tiếp: “Hồi trước tôi là sinh viên bên cơ sở Đông, sau này mới chuyển chuyên ngành. Trong này nhiều bạn bè nên tới chơi.”
Dương Mạt: “Ồ.”
Lâm Sơ hỏi: “Cậu có đi chung với ai à?”
Dương Mạt nhìn xuống dưới, thấy Lục Hữu Khí đã mất tăm từ đời thuở nào mới đáp: “Không có.”
Hai người ngồi cạnh nhau. Hỏi thăm xã giao được vài câu thì hứng thú chuyện trò một lúc lâu, mấy người lên đó nghỉ chân hoặc ăn uống ai cũng phải ngạc nhiên ngoái lại nhìn hai thanh niên nghiêm túc bàn luận code với chương trình giữa hội chợ ẩm thực.
Lâm Sơ cảm thán: “Cậu có tài thật.”
Dương Mạt đáp: “Cảm ơn.”
Dương Mạt thấy ánh mắt người nọ cứ mải chăm chăm nhìn về một phía cố định như đang chờ đợi ai đó vậy. Thế là đề nghị: “Đi loanh quanh với nhau chứ?”
Lâm Sơ đồng ý: “Được.”
Hai người vừa xuống cầu thang khán đài, thình lình nghe thấy tiếng động từ đâu đó phát ra, quay lại nhìn, hóa ra là có người mở dàn âm thanh, đang thử mic.
Nhóm sinh viên chờ tiết mục văn nghệ đã lâu xúm lại, sẵn sàng cổ vũ reo hò.
Khách mời biểu diễn giới thiệu họ đến từ Học viện âm nhạc được mời tới góp vui.
Nghe tràng la hò ầm ĩ, Dương Mạt và Lâm Sơ dạo bước trên sân thể chất. Hai người như có vách chắn tự động, tiếng nhạc nhẽo không lọt được vào tai, tiếng thét gào ồ ạt cũng không mảy may ảnh hướng tới được hai người.
Lâm Sơ nhìn ban nhạc với dàn nhạc cụ chính giữa sân đang làm nóng không khí bằng một bản Rock n’ Roll.
Lâm Sơ ngoái đầu, thấy buồn cười: “Tân sinh viên sẽ bầu chọn F4 à?”
Dương Mạt: “…”
Lâm Sơ nói: “Tôi thấy mình hơi không theo kịp trào lưu thời đại.”
Dương Mạt đáp: “Anh yên tâm, đó không phải trào lưu.”
Lâm Sơ cười.
Hai người đi dạo một vòng, Lâm Sơ đưa mắt nhìn đồng hồ, lên tiếng: “Rất vui vì gặp được cậu ở đây. Tôi có chút việc, đi trước nhé.”
Dương Mạt gật đầu với Lâm Sơ, đưa tay chào người nọ rồi đưa mắt nhìn bóng lưng kia khuất xa dần.
Anh vừa định quay đầu, chợt trông thấy có cậu sinh viên nào đó thình lình nhảy ra từ sát bên, vỗ cho Lâm Sơ một cái lảo đảo cả người, từ tít đằng này vẫn nghe tiếng gọi đầy hưng phấn: “Đàn anh ơi!”
Dương Mạt chớp mắt.
Không hiểu sao lại liên tưởng tới Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt quẳng suy nghĩ kì quặc trên khỏi đầu, mới bước được một bước viên đứng quầy gần đó gọi: “Anh đẹp trai!”
Màng nhĩ Dương Mạt tự động loại bỏ mấy từ mang ý trêu ghẹo xa lạ đó đi, tiếp tục bước về trước.
Chủ quầy nọ là nữ, trên cổ là tấm thẻ sinh viên vẫn đang học tại Thủ Thành.
Cô chủ nọ hết sức chấp nhất, rướn cổ đổi cách kêu réo, hướng về phía Dương Mạt: “Anh khóa trên ạ!”
Dương Mạt nghi hoặc ngoái lại nhìn cô.
Cô chủ vừa mở miệng là biết tay có thâm niên chào hàng lão luyện: “Chúc mừng, đàn anh là vị khách thứ 520 dừng trước quầy của em quá ba giây, may mắn nhận được mức khuyến mãi 50%…”
“À.” Dương Mạt đáp: “Không phải tôi muốn dừng lại, gửi khuyến mãi này lại cho người tiếp theo đi.”
Anh quay người tính đi, cô chủ lại gọi: “Ai ai, anh gì ơi —— “
Dương Mạt lại quay đầu.
Cô đáng thương chào mời: “Mochi sữa nhà làm đây, giá gốc một hộp năm mươi, nửa giá chỉ hai lăm thôi, tụi em lỗ vốn nặng luôn! Qua một cái là hết cơ hội đó nha.”
Cô nàng vừa vẫy vẫy tay vừa chào hàng tiếp: “Món ăn vặt này có lịch sử nguồn gốc hẳn hoi đây, năm xưa khi Càn Long vi hành đến Giang Nam…”
Dương Mạt: “… Thôi đủ rồi.”
Cô chủ nhìn anh bằng ánh mắt của mấy nhóc chó mèo con xin ăn.
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt vốn không chịu được ánh mắt này, huống gì đây còn là con gái.
Nhưng trong khoảnh khắc sờ vào điện thoại, anh đã do dự.
Anh với ba đã không liên lạc với nhau một tháng. Ông sẵn sàng bỏ đói thằng con hư đốn này rồi đẻ đứa khác, anh cũng khăng khăng không chịu xuống nước xin xỏ.
Để đến giờ này, nhiệm vụ hết sức khó khăn là lết hết cuối tháng bằng số tiền sinh hoạt còn lại, nếu mua hộp bánh ngọt này, vậy chí ít tối nay với sáng mai anh phải làm bạn với bánh bao dưa muối.
Dương Mạt thở dài: “Tôi không đem tiền mặt với thẻ.”
Cô chủ: “Bọn em cũng có nhận thanh toán ví điện tử nè.”
Dương Mạt nói như thật: “Tôi không đem điện thoại.”
Cô chủ: “…”
Cô nhìn túi gà rán trên tay Dương Mạt, không biết có nên vạch trần cái lý do vụng về này ra không.
Bỗng, phía đối diện có tiếng nói vang lên, cách đó không xa lại có nhóm khác mở loa bắc mic. Đám đông lần nữa nổi lên.
Buổi diễn có màn “làm nóng” dạo đầu sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhiều người hơn.
Dương Mạt đang đau đầu không biết giả bộ hốt hoảng lo lắng mới làm rớt điện thoại giữa đường kiểu gì đây, nghe tiếng động vang dội gần đó bèn thuận mắt nhìn sang.
Dương Mạt thoáng chau mày.
Bắt gặp nhóc đàn em của mình đang lôi loa kéo đi qua khúc này.
Hắn đội ngược mũ lưỡi trai. Tươm tất, cao gầy, hệt như tất cả ánh nắng trong sân trường Thủ Thành này phủ trọn lên người hắn, mang gam màu ấm áp chứ không chói lòa.
Có bài viết trên diễn đàn Thủ Thành “Tổng kết có bao nhiêu trai đẹp trong khoa quản trị kinh doanh” Người được đề cập nhiều nhất trong phần bình luận là Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt tình cờ lướt thấy bài viết ấy, ấn vào xem.
Anh không tin vào thứ miêu tả bay bổng phi thực tế này gì cho cam. Bởi vì chính lúc vừa quen biết hắn, anh không thấy vầng hào quang ấy ấm áp nào, trái lại còn thấy hoảng sợ.
Nhưng bây giờ, nếu bỏ qua những ấn tượng ngoài ý muốn lẫn dư thừa, đơn giản hóa xem như đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Dương Mạt phát hiện… cách tả ấy cũng sát thực tế lắm.
Hàn Thời Vũ nở nụ cười, trông vừa ngượng ngùng lại vừa ngây ngô.
Sau khi nhìn xung quanh, hắn cầm lấy micro, thổi vào một tiếng, chọn một nữ sinh viên ở giữa đám đông, khẽ lướt mắt trên người ta, cười hỏi: “Cậu thấy tôi đẹp trai không?”
Xung quanh cười rần rần.
Cô gái mở to mắt, mặt đỏ lựng lên.
Dương Mạt nghĩ lại, ngẫm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi không lý trí.
Mà mặt mũi là điều kiện cần để xuất hiện biểu cảm “ngại ngùng”, người không có mặt mũi sao lại ngại ngùng cho được.
Bạn cô gái nọ trả lời thay: “Đẹp trai.”
Giữa tiếng hô hào lần lượt rộ lên, Hàn Thời Vũ hỏi tiếp: “Vậy các cậu thích tôi chứ?”
Mọi người biết hắn đang làm nóng không khí nên nể mặt hùa theo, trả lời có.
Các bạn Hàn Thời Vũ đã đến, chuẩn bị nhạc cụ sẵn sàng.
Người cầm mic như được trời ban cho khả năng đứng giữa đám đông hàng ngàn người, bất kể nói hay làm gì cũng bình tĩnh không chút luống cuống.
“Chút xíu nữa bọn tôi sẽ battle với học viện âm nhạc.” Hàn Thời Vũ vặn âm lượng to lên, lập tức ngang hàng với ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu chính: “Mọi người sẽ hô gì nào!”
“Viện quản trị trâu bò —— “
Hàn Thời Vũ: “To lên chút nữa tôi chưa nghe thấy.”
Đám đông vây xem hùa vào, cười to hô hào: “Viện quản trị trâu bò, Thủ Đại số một!”
Các sinh viên đến từ đại học khác ghé chơi: “…”
Bên nhạc viện đã được thông báo trước, giữa chừng sẽ có một màn như thế như thế, nhưng không nghĩ đám đông sẽ ồn ào như vậy.
Thế là họ không phục, càng chơi nhạc rùm beng máu lửa hơn nữa.
Làm nóng bầu không khí xong, Hàn Thời Vũ thỏa mãn vỗ micro, đang chuẩn bị tắt đi để chút xíu nữa phát nhạc.
Nhưng đúng lúc quay người —— đưa mắt nhìn dòng người thêm một lần, bỗng chợt một hương mặt quen thuộc hút chặt ánh mắt hắn.
Rồi cứ thế đối mặt với Dương Mạt.
Hàn Thời Vũ: “…”
Dương Mạt: “…”
Anh thình lình nảy ra dự cảm không lành.
Chỉ một giây sau, Hàn Thời Vũ với gương mặt sửng sốt hết sức rõ ràng nhìn thẳng về phía anh, bật thốt: “Đàn anh ơi?”
Tiếng gọi truyền vào mic và loa kéo phát ra.
Hàn Thời Vũ muộn màng tắt công tắc.
Kết quả đám đông theo điểm nhìn của hắn dồn về phía nguồn cơn.
Dương Mạt: “…”
Anh nhanh lẹ quay đầu, đứng đó vờ tỏ ra điềm nhiên như không.
Cả đám quay cuồng hóng hớt nghi ngoặc hỏi nhau: “Ai thế?”
“Cậu ta vừa kêu ai vậy…”
Dương Mạt chống hai tay lên quầy, lúng nhìn nhìn cô gái bán mochi.
Cô chủ nhìn anh.
“À này…” Dương Mạt cứng ngắc xoa dịu sự lúng túng: “… Bánh mochi… bán thế nào?”
Cô chủ nhìn anh, đầu óc sáng lên như đèn pha chỉ trong nháy mắt, đảo lưỡi trả lời: “Sáu mươi.”
Dương Mạt: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngờ chứ gì.