Hai Người Cha Của Tôi
Chương 11: Chuyện Nghe Biển (1)
Dương Hàn nói: “Vậy cậu trốn kĩ vào, giáo viên thể dục mà bắt được thì chỉ có đường ngửa mặt ăn cảnh cáo.”
Hứa Gia ngẩng lên, đáp: “Đã xinh đẹp thì ngại gì gian khó trắc trở.”
Dương Hàn: “…”
Cô nàng đáp: “Phần thưởng nguyên một bài văn luôn, tớ thấy cậu dữ lắm rồi đó.”
Hứa Gia nhớ lại câu chuyện thương tâm: “Hức.”
Hứa Gia không chịu ngồi yên, cứ kéo Dương Hàn đi loanh quanh sân thể dục. Bộ đồ kỳ lạ của cô bạn hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Dáng người Hứa Gia bình thường thôi, nhưng giống như bao cô bé tầm tuổi này thích mặc gì sẽ mặc đó, hoàn toàn chẳng để tâm đến những cái nhìn mang thái độ hay ý kiến kia. Tự thấy mình đẹp nghĩa là đẹp thôi.
Hứa Gia thuộc phe cánh cuồng niên hạ, đang đổ tất cả kinh nghiệm mình đúc kết, đủ loại thuộc tính kiểu dáng công thụ ra cho Dương Hàn. Cực kỳ muốn kéo Dương Hàn về sân nhà mình, bước vào tháng ngày vẫy cờ bấn niên hạ cùng nhau.
Lúc đi ngang khúc ngoặt sân thể dục, Dương Hàn vô tình trông thấy Liễu Tộ Diệp.
Liễu Tộ Diệp ở sân bóng rổ phía xa xa đứng coi mấy bạn nam chơi bóng rổ với mấy cô bạn hay đi cùng. Bên cạnh Liễu Tộ Diệp tụ tập mấy nhóm nữ hô hào cổ vũ cho mấy cậu bạn đổ mồ hôi như tắm.
Liễu Tộ Diệp dựa vào cạnh khung rổ, nhìn thản nhiên xem chứ không nói gì.
Đột nhiên, trái bóng rổ lăn đến chân Liễu Tộ Diệp, cậu nam cao ráo chào một tiếng. Lát sau Liễu Tộ Diệp chậm rãi nhặt trái bóng bên chân, vung tay, ném.
Đáp thẳng vào rổ.
Dương Hàn: “…”
Mấy cậu trai huýt sáo reo hò, Liễu Tộ Diệp tiếp tục đứng xem.
Hứa Gia đứng bên nói gì Dương Hàn không nghe rõ. Cô nàng nghĩ bụng, mai mốt lỡ cô bạn này có tới sinh sự, mình phải chạy kiểu gì để thoát nhanh nhất đây.
Hứa Gia chọc chọc vai Dương Hàn, muốn lay tỉnh bạn mình, nhưng bỗng hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Hứa Gia lùi về sau một bước, ngoái đầu, nhìn tên con trai mới sượt qua mình: “Cậu làm gì vậy!”
Dương Hàn chú ý, chỉ nghe Hứa Gia kêu lên trách móc đứa con trai phía dối diện. Hai đứa con trai khác lớp đứng cạnh đó cười cợt xem kịch vui.
Dương Hàn cau mày, thấy người đang nhấc tay kia giữ thẳng vai, phần tóc hai bên thái dương cạo hình chữ cái, phía sau cổ cũng có một hình xăm có màu.
Cô nàng nhìn thoáng cũng biết đây không phải kẻ tốt lành gì. Không phải kỳ thị hình xăm hay kiểu tóc của người ta, mà hình ảnh thế này bị cấm trong trường học.
Tên đó cười khanh khách, lỗ mã.ng nói: “Tôi đâu cố ý!”
Ba đứa con trai cười phá lên, mặt Hứa Gia đỏ lựng tới mang tai.
Hứa Gia nghiến răng nói: “Cậu ta bóp…”
Tay cô bạn siết chặt ống quần cộc ở gần phía sau mông, xoa ngón tay vừa lúng túng vừa giận dữ.
Tên xăm mình cười cợt: “Ôi dào ơi, bất cẩn quẹt cái ấy mà!”
Bạn của tên đó ồn ào ầm lên: “Vô tình đụng chạm tí, nhạy cảm thế, mai mốt ai dám đi ngang mày nữa.”
Mấy người xung quanh nghe ồn ào đồng loạt dồn mắt về. Tai Hứa Gia đỏ chót, níu chặt ống quần, kéo tay Dương Hàn muốn mau mau rời khỏi đây.
Dương Hàn chậm rãi kéo tay cô bạn xuống, đột ngột nhìn thẳng vào mặt tên con trai kia: “Cậu còn tính giữ thể diện không?”
Tên con trai không cười nữa, nhướng mày: “Mày nói cái gì?”
Dương Hàn gằn từng chữ: “Tôi hỏi, còn muốn giữ thể diện không?”
Hứa Gia mở to mắt, dắt tay Dương Hàn gọi: “Dương Dương…”
Tên xăm mình cầm đầu thình lình cáu kỉnh: “Sờ mày à? Liên quan đếch gì?”
Dương Hàn cười nhạo: “Chẳng phải đằng ấy mới nói mình bất cẩn quẹt phải à?”
Tên nọ cây ngay không sợ chết đứng: “Mẹ nó ai bảo tao nói “sờ” thì là cố ý? Tao vô tình sờ được không.”
Tên bạn kế bên kéo kéo, khuyên nhủ: “Được rồi đại ca, nổi đóa với mấy con nhỏ cố tình gây sự này làm chi…”
Hứa Gia đứng bên nhìn chằm chằm Dương Hàn.
Cô nàng cao hơn Hứa Gia một chút, dù đứng giữa bốn tên con trai cao tới một mét tám có phần yếu thế, nhưng trên người vẫn toát lên khí chất không thể xem thường.
Dương Hàn nói với mấy người họ: “Ai gây sự? Mấy cậu mù có chọn lọc hay gì?’
Ba tên con trai trợn trừng trừng muốn nói gì, đại ca của đám đó không nhìn nổi nữa, bước ra quát tháo: “Mày hèn thế cơ à? Anh em bọn tao ai nói đụng gì mày?”
Ba tên con trai bày bộ dạng bị chọc tức nhưng vẫn nhẫn nhịn rộng lượng, nhún vai, xem hành động của tên xăm mình như thể ra tay nghĩa khí bênh vực bên yếu.
Tên xăm mình chỉ vào mặt Hứa Gia: “Đúng là vật họp theo loài, hai đứa tụi mày hèn hạ y hệt nhau. Nó mặc vậy không phải cho người ta nhìn chắc, có đứa nào sờ mó vuốt ve thì cũng tại nó thôi?”
Dương Hàn chưa bao giờ tranh cãi gay gắt với người khác như vậy, không ngờ được rằng những câu chữ này lại thốt ra từ miệng của người đồng trang lứa trong cùng một ngôi trường với mình. Trận cãi vã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đứng ngoài bàng quan nhìn ngó.
Andrenaline giận dữ lan khắp người Dương Hàn.
Tên con trai kia nói tiếp: “Làm khùng làm điên cho ai xem vậy, còn đứng thẳng lưng thế, bộ tưởng mình là trinh nữ thời đại mới thật hay gì.”
Bọn họ quay ngoắt đi.
Đám đông vây xem ngày một nhiều, xì xầm bàn tán với nhau.
Thượng Học Phương Gia và Lộc Duyệt Minh chạy đến hỏi han. Thượng Học còn lờ mờ hỏi “Chuyện gì vậy”.
Lộc Duyệt Minh nhíu mày, rẽ đám người đến bên cạnh Dương Hàn, nhìn bốn tên con trai lớp khác cách đó không xa, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Liễu Tộ Diệp cầm trái bóng rổ trong tay, cất bước đến gần, đưa mắt nhìn phía ngoài đám đông tụ tập.
Hứa Gia mải kéo Dương Hàn, vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu Tiểu Lộc…”
Dương Hàn siết chặt nắm tay, những ngón tay gần như muốn găm vào sâu trong thịt.
Câu nói cuối cùng của tên con trai nọ khiến Dương Hàn phẫn nộ.
Kíc.h thích cảm xúc trong lòng Dương Hàn khủng khiếp hơn bất kì câu nói nào cô nàng từng nghe trước đây.
Dương Hàn đột ngột xông tới, bắt lấy cánh tay tên xăm mình kéo giật ra sau, quát: “Cậu quay lại đây xin lỗi tôi!”
Lộc Duyệt Minh và Hứa Gia giật thót.
Dương Hàn mạnh tay bất cẩn cào rách da tên xăm mình nọ, hít hà một hơi, nổi đóa quay lại cho Dương Hàn một bạt tai.
“Đ.ịt mẹ mày bị điên à!”
Cái tát vang giòn đến mức khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Dương Hàn quay đi, vô thức đưa tay chặn lại. Lộc Duyệt Minh bước lên nắm tay người nọ, ghìm động tác kế tiếp lại, lên tiếng: “Cậu làm cái gì vậy!”
Tên xăm mình lầm bầm chửi, đang nổi nóng, đánh con gái thì không được bèn quay sang trút giận cả vào Lộc Duyệt Minh.
Xăm mình nện một đấm, kết quả còn chưa đến được đích đã bị trái bóng rổ từ đâu đáp thẳng vào mặt với độ mạnh và sự chính xác cực cao.
Xăm mình ôm mũi chửi: “Cái đị.t!”
Từ đám người vang giọng nữ biếng nhác ——
“Ê xin lỗi, trượt tay.”
Đám bạn xúm lại bảo vệ đại ca mình, Phương Gia và Thượng Học cũng đứng ngay sau lưng Dương Hàn và Hứa Gia.
Khung cảnh đầy hỗn loạn.
Dương Mạt mở cửa phòng giáo viên.
Cô giáo đứng bên trong hơi run rẩy nhìn về phía anh.
“Phụ huynh của em Dương Hàn… xin anh nhẹ tay, cửa sắp hỏng…” Giáo viên chủ nhiệm ho khan mấy tiếng: “Tôi hiểu tâm trạng của anh…”
Nửa tiếng trước, Dương Mạt đang ở công ty bỗng nhận được điện thoại từ cô chủ nhiệm. Vì phụ huynh “Hàn Lãng” máy bận liên tục nên đành phải liên hệ sang số anh.
Hàn Lãng là bà Dương Hàn, cũng chính là mẹ Hàn Thời Vũ. Thông tin cá nhân lẫn số liên lạc của Hàn Thời Vũ không tiện lộ ra ngoài.
Mẹ Hàn là một thành viên trong hội đồng quản trị của Cực Tấn, bình thường cũng rất bận rộn.
Sau khi rõ nguyên nhân, Dương Mạt lập tức bỏ mọi việc trong tay chạy tới trường.
“Tôi không mạnh tay, cũng đến lúc sửa rồi.” Dương Mạt nhìn tay nắm cửa, sau đó đến cạnh Dương Hàn.
Khóe mắt Dương Hàn ứa nước, nhưng chỉ nhẫn nhịn đọng trong hốc mắt, không rơi xuống. Vì Dương Hàn thấy mình không sai, không việc gì phải thấy tội lỗi, càng không đáng rơi nước mắt.
Xăm mình tên Nhạc Khảo đang xắn tay áo, căm phẫn vắt chéo chân ngồi trên ghế. Dương Hàn và Hứa Gia đứng bên cạnh, cả hai đều tỏ ra ghê tởm đến cực điểm.
Thấy Dương Mạt đến, Nhạc Khảo to tiếng: “Phụ huynh Dương Hàn chứ gì?”
Xăm mình chỉ vết cào trên tay mình, nhảy đổng lên gào: “Nhìn con gái ông làm gì đi!”
Dương Mạt hỏi Dương Hàn: “Con làm phải không?”
“Dạ…” Dương Hàn thừa nhận: “Nhưng con chỉ vô tình… cậu ta cũng đánh con, sau đó còn mắng chửi…”
Nhạc Khảo điên tiết: “Mày vô tình? Sao mày không bảo tao cũng vô tình đó? Mẹ cái thứ tiêu chuẩn kép!?”
Cô giáo vừa mắng cậu ta tự tiện ngồi xuống lại bắt đầu giận, nhưng không thể phạt học sinh, nên chỉ lên tiếng: “Nhạc Khảo! Cẩn thận lời nói! Em đứng lên cho cô.”
Nhạc Khảo chẳng thèm ngó ngàng gì.
Dương Hàn phẫn nộ nhìn đăm đăm. Xăm mình nói: “Nhìn đếch gì, giận à? Ai bảo mày chửi mày động tay trước, tao không đánh trả được hay gì?”
Dương Hàn đáp: “Rõ ràng cậu mới là…” Cô nàng nghẹn lời, để tâm Hứa Gia còn đứng bên, tiếp tục: “Người chửi trước!”
Nhạc Khảo khịt mũi coi thường: “Tao chửi gì mày, nói lại coi.”
Dương Hàn trừng to mắt nhìn người đối diện. Không gì vô lý ứa gan hơn là “Không nói tao chửi cái gì ra được thì mày vu oan tao”.
Xăm mình đắc y huých Dương Hàn: “Nói coi…”
Lần xô đẩy tiếp theo còn chưa xong, Dương Mạt đột ngột đánh xăm mình một cú nhanh gọn, sau đó nắm cổ áo xách từ ghế lên.
Cô chủ nhiệm vội ngăn phụ huynh bên cạnh lại: “Phụ huynh em Dương Hàn anh đang làm gì vậy!”
Nhạc Khảo trông thấy ánh mắt lạnh như tiền của Dương Mạt, sững người.
Sau đó Dương Mạt buông tay, thản nhiên nói: “Cô giáo đừng lo, tôi giúp cậu bé đứng dậy thôi.”
Dương Hàn “tinh tế” sửa sang cổ áo lại cho xăm mình, đạp cái ghế đằng sau sang một bên: “Các bạn khác đều đứng, một mình mình ngồi có vẻ không ổn cô ạ.”
Nhạc Khảo trơ mắt nhìn, sững sờ biến thành phẫn nộ, gào lên với cô giáo: “Phụ huynh đánh người!”
Dương Mạt lạ lùng hỏi: “Ai thấy tôi đánh cậu, đánh ở đâu nhỉ?”
Nhạc Khảo chỉ vào má trái: “Ở đây này!”
Dương Mạt ồ lên: “À, mới nãy túm cậu lên bất cẩn sượt qua, ai lại hẹp hòi thế.”
Nhạc Khảo: “…”
Dương Hàn và Hứa Gia cùng mở to mắt nhìn Dương Mạt.
Anh kéo Dương Hàn sang, để con gái và Hứa Gia đứng một bên chờ. Sau đó nói với cô chủ nhiệm: “Cô gọi tôi tới là muốn nói gì?”
Giáo viên chủ nghiệm không nghĩ cha Dương Mạt trẻ như thế. Cô chau mày, thở dài: “Phụ huynh em Dương Hàn à… Dù chuyện có là gì đi nữa anh cũng không thể đánh học sinh được.”
Dương Mạt đáp: “À, thế con gái tôi bị đánh thì tôi nên làm gì đây.”
Cô giáo giải thích: “Trường học đã quy định rõ ràng, sau khi điều tra xác thực rõ bên trường sẽ trừ điểm.”
Nhạc Khảo quát ầm lên: “Cái rắm! Ai làm gì!”
Quản sinh đứng bên lên tiếng: “Em im lặng!”
Dương Mạt nhẹ gật đầu, cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn tiếp tục: “Nhưng con gái tôi bị đánh mà.”
Cô chủ nhiệm nhíu mày: “Anh cứ muốn ăn miếng trả miếng… chúng tôi cũng hết cách thôi ạ.”
Dương Mạt đề nghị: “Tôi cảm thấy cậu học sinh này không hề có ý hối cải, hay là đuổi học?”
Cô chủ nhiệm hơi đau đầu, đáp: “Nếu sau khi điều tra mọi chuyện vậy trường sẽ phê vào học bạ, đồng thời tiến hành giáo dục phê bình, nhưng sẽ không đến mức đuổi học.”
“Ồ.” Dương Mạt đáp: “Tôi chỉ đề nghị thế thôi, quý thầy cô muốn làm sao cũng được… Phụ huynh nhà cậu học sinh này đâu nhỉ?”
Lúc này, phụ huynh nhà Nhạc Khảo mới khoan thai bước vào.
Người đàn ông độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất phong độ, trên người là bộ đồ Âu thẳng thớm, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu chào các thầy cô, nói: “Xin lỗi tôi đến muộn mất, công việc bận bịu quá.” Đoạn chỉ vào đồng hồ, cười: “Tôi còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Cha của Nhạc Khảo tên là Nhạc Khải Mạc, sau khi xin lỗi thầy cô giáo, Nhạc Khải Mạc lịch sự nói: “Thằng bé ngỗ nghịch nhà tôi khiến các thầy cô bận lòng rồi.”
Cô chủ nghiệm khẽ gật đầu.
Cô trình bày biện pháp xử lý họ vừa thảo luận cho Nhạc Khải Mạc nghe.
Nhạc Khảo đánh nhau, vi phạm kỷ luật, không đúng đồng phục bị ghi lỗi, Hứa Gia cũng vì mặc quần ngắn mà nhận hình phạt tương ứng, trừ điểm.
Thoạt nghe có vẻ khá là công bằng.
Nhưng Nhạc Khải Mạc chau mày, mới đầu kỳ lạ khi thấy con trai không nhường nhịn con gái, sau đó lật lọng: “Nhưng là… cô bạn này ra tay trước, Nhạc Khảo đáp trả cũng là hợp tình hợp lý. Nếu chỉ xử phạt thằng bé thì tôi thấy không ổn, dù rằng tôi vẫn luôn dạy bảo nó phải nhường nhịn bạn nữ, nhưng không thể vì các cô bé là phái yếu mà thiên vị…”
“Con không cần mọi người nhường, con cũng phải phái yếu.” Dương Hàn bỗng lên tiếng: “Con phản kháng không hề sai, trước đó cậu ta làm gì thì tự khắc biết lấy.”
Nhạc Khải Mạc nhìn Dương Hàn, hỏi: “Nó làm gì?”
Dương Hàn khó xử cắn răng.
“Em nhận trừ điểm.” Hứa Gia đột nhiên nắm chặt tay bạn mình, dũng cảm lên tiếng: “Nhưng cậu ta sờ mông em, Dương Hàn không nhịn được mới đứng ra thay em.”
Văn phòng im phăng phắc, Nhạc Khải Mạc nhìn Hứa Gia đầy ngạc nhiên, vẻ mặt như thể “Sao con gái con đứa lại nói mấy chuyện này” đầy khinh thường.
Dương Hàn bỗng muốn khóc, nhưng biểu cảm không mảy may thay đổi, nắm tay Hứa Gia thật chặt.
Dương Mạt nói với hai thầy cô đứng bên: “Quý thầy cô không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng sao?”
Nhạc Khảo làm ầm lên: “Không có! Đi ngang qua vô tình quẹt trúng bộ không được hả!?”
Hứa Gia phản bác: “Cậu sờ hay không sờ chẳng lẽ tôi còn không biết?”
Nhạc Khảo: “Đệt. Mày…”
Ánh mắt nghiêm khắc của Nhạc Khải Mạc ép cậu ta ngậm miệng.
Nhạc Khải Mạc ho một tiếng, đưa mắt nhìn Hứa Gia: “Thằng con nhà tôi cũng nói rồi, chỉ là vô tình đụng phải thôi. Không thể chỉ nghe từ phía của cô bạn này được, chưa kể… Quy định trường học cho phép học sinh ăn mặc như vậy sao, có ở ngoài đường… Con gái thế này cũng thiếu tự trọng quá rồi…”
Dương Mạt nghe ý trong câu nói của người nọ mà buồn nôn: “Thế con của anh tô vẽ thành cái bộ dạng muốn ăn đòn vậy, là muốn người ta đánh mình ấy nhỉ?”
Nhạc Khải Mạc nhíu mày: “Vị phụ huynh này làm ơn chú ý cách ăn nói.”
Dương Mạt đứng dậy, không vòng vo mà thẳng thừng “Anh trả lời thẳng đi, con của anh là cái loại bỉ ổi chửi bới người khác, động tay động chân với người khác, các người có thừa nhận không?”
Nhạc Khải Mạc nghẹn lời, như thể không muốn so đo với loại người như anh: “Anh làm cha làm mẹ, hành xử như thế thật nhỏ nhen quá. Bọn nhỏ đùa giỡn với nhau cứ một hai phải làm câu chuyện căng thẳng cực đoan lên…”
Dương Mạt đáp: “Không thừa nhận phải không?”
Nhạc Khải Mạc bị đâm trúng tim đen hơi tức giận, nhìn Dương Mạt còn trẻ tuổi nói: “Trình độ học vấn của anh tới đâu? Sao cứ thích xuyên tạc chữ nghĩa của người ta, người còn trẻ nên tích lũy thêm kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế một chút, như thế này làm sao giáo dục con cái?”
Dương Mạt nhướng một bên mày: “À, vậy anh thì trình độ gì?”
Nhạc Khải Mạc cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ vô cùng lo lắng, trách cứ: “Tôi thật sự không có thời gian mà lãng phí với các người, công ty còn chờ tôi về.”
Nhạc Khải Mạc xin lỗi thầy cô, nói bên trường trước hết cứ để chuyện này qua một bên, chờ xong việc lại xử lý tiếp.
Cô giáo: “…”
Dương Hàn nhìn mà bực bội. Người này từ trên xuống dưới đặc vẻ tự cao tự đại, làm như cả trường học cũng phải thông cảm thuận theo thời gian của ông ta.
Nhạc Khảo ngầm thừa nhận trường muốn xử lý lạnh chuyện này, bật cười, quay về phía Dương Mạt hạ giọng đắc ý: “Ba tao là CEO của Nghe Biển Music, dưới trướng Cực Tấn. Nghe tên Cực Tấn bao giờ chưa? Tao nói cho mày biết, một khi tao đã muốn ém chuyện này xuống, muốn mua trường học cũng dễ như trở bàn tay.”
Nhạc Khảo cười nhạo: “Thôi không chèn ép bọn vô văn hóa.”
Dương Mạt nhìn Nhạc Khảo.
Cậ.u nhỏ vẫn rất đắc ý.
Dương Mạt thản nhiên: “À, ra là Nghe Biển Music.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trời lạnh rồi.
Hứa Gia ngẩng lên, đáp: “Đã xinh đẹp thì ngại gì gian khó trắc trở.”
Dương Hàn: “…”
Cô nàng đáp: “Phần thưởng nguyên một bài văn luôn, tớ thấy cậu dữ lắm rồi đó.”
Hứa Gia nhớ lại câu chuyện thương tâm: “Hức.”
Hứa Gia không chịu ngồi yên, cứ kéo Dương Hàn đi loanh quanh sân thể dục. Bộ đồ kỳ lạ của cô bạn hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Dáng người Hứa Gia bình thường thôi, nhưng giống như bao cô bé tầm tuổi này thích mặc gì sẽ mặc đó, hoàn toàn chẳng để tâm đến những cái nhìn mang thái độ hay ý kiến kia. Tự thấy mình đẹp nghĩa là đẹp thôi.
Hứa Gia thuộc phe cánh cuồng niên hạ, đang đổ tất cả kinh nghiệm mình đúc kết, đủ loại thuộc tính kiểu dáng công thụ ra cho Dương Hàn. Cực kỳ muốn kéo Dương Hàn về sân nhà mình, bước vào tháng ngày vẫy cờ bấn niên hạ cùng nhau.
Lúc đi ngang khúc ngoặt sân thể dục, Dương Hàn vô tình trông thấy Liễu Tộ Diệp.
Liễu Tộ Diệp ở sân bóng rổ phía xa xa đứng coi mấy bạn nam chơi bóng rổ với mấy cô bạn hay đi cùng. Bên cạnh Liễu Tộ Diệp tụ tập mấy nhóm nữ hô hào cổ vũ cho mấy cậu bạn đổ mồ hôi như tắm.
Liễu Tộ Diệp dựa vào cạnh khung rổ, nhìn thản nhiên xem chứ không nói gì.
Đột nhiên, trái bóng rổ lăn đến chân Liễu Tộ Diệp, cậu nam cao ráo chào một tiếng. Lát sau Liễu Tộ Diệp chậm rãi nhặt trái bóng bên chân, vung tay, ném.
Đáp thẳng vào rổ.
Dương Hàn: “…”
Mấy cậu trai huýt sáo reo hò, Liễu Tộ Diệp tiếp tục đứng xem.
Hứa Gia đứng bên nói gì Dương Hàn không nghe rõ. Cô nàng nghĩ bụng, mai mốt lỡ cô bạn này có tới sinh sự, mình phải chạy kiểu gì để thoát nhanh nhất đây.
Hứa Gia chọc chọc vai Dương Hàn, muốn lay tỉnh bạn mình, nhưng bỗng hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Hứa Gia lùi về sau một bước, ngoái đầu, nhìn tên con trai mới sượt qua mình: “Cậu làm gì vậy!”
Dương Hàn chú ý, chỉ nghe Hứa Gia kêu lên trách móc đứa con trai phía dối diện. Hai đứa con trai khác lớp đứng cạnh đó cười cợt xem kịch vui.
Dương Hàn cau mày, thấy người đang nhấc tay kia giữ thẳng vai, phần tóc hai bên thái dương cạo hình chữ cái, phía sau cổ cũng có một hình xăm có màu.
Cô nàng nhìn thoáng cũng biết đây không phải kẻ tốt lành gì. Không phải kỳ thị hình xăm hay kiểu tóc của người ta, mà hình ảnh thế này bị cấm trong trường học.
Tên đó cười khanh khách, lỗ mã.ng nói: “Tôi đâu cố ý!”
Ba đứa con trai cười phá lên, mặt Hứa Gia đỏ lựng tới mang tai.
Hứa Gia nghiến răng nói: “Cậu ta bóp…”
Tay cô bạn siết chặt ống quần cộc ở gần phía sau mông, xoa ngón tay vừa lúng túng vừa giận dữ.
Tên xăm mình cười cợt: “Ôi dào ơi, bất cẩn quẹt cái ấy mà!”
Bạn của tên đó ồn ào ầm lên: “Vô tình đụng chạm tí, nhạy cảm thế, mai mốt ai dám đi ngang mày nữa.”
Mấy người xung quanh nghe ồn ào đồng loạt dồn mắt về. Tai Hứa Gia đỏ chót, níu chặt ống quần, kéo tay Dương Hàn muốn mau mau rời khỏi đây.
Dương Hàn chậm rãi kéo tay cô bạn xuống, đột ngột nhìn thẳng vào mặt tên con trai kia: “Cậu còn tính giữ thể diện không?”
Tên con trai không cười nữa, nhướng mày: “Mày nói cái gì?”
Dương Hàn gằn từng chữ: “Tôi hỏi, còn muốn giữ thể diện không?”
Hứa Gia mở to mắt, dắt tay Dương Hàn gọi: “Dương Dương…”
Tên xăm mình cầm đầu thình lình cáu kỉnh: “Sờ mày à? Liên quan đếch gì?”
Dương Hàn cười nhạo: “Chẳng phải đằng ấy mới nói mình bất cẩn quẹt phải à?”
Tên nọ cây ngay không sợ chết đứng: “Mẹ nó ai bảo tao nói “sờ” thì là cố ý? Tao vô tình sờ được không.”
Tên bạn kế bên kéo kéo, khuyên nhủ: “Được rồi đại ca, nổi đóa với mấy con nhỏ cố tình gây sự này làm chi…”
Hứa Gia đứng bên nhìn chằm chằm Dương Hàn.
Cô nàng cao hơn Hứa Gia một chút, dù đứng giữa bốn tên con trai cao tới một mét tám có phần yếu thế, nhưng trên người vẫn toát lên khí chất không thể xem thường.
Dương Hàn nói với mấy người họ: “Ai gây sự? Mấy cậu mù có chọn lọc hay gì?’
Ba tên con trai trợn trừng trừng muốn nói gì, đại ca của đám đó không nhìn nổi nữa, bước ra quát tháo: “Mày hèn thế cơ à? Anh em bọn tao ai nói đụng gì mày?”
Ba tên con trai bày bộ dạng bị chọc tức nhưng vẫn nhẫn nhịn rộng lượng, nhún vai, xem hành động của tên xăm mình như thể ra tay nghĩa khí bênh vực bên yếu.
Tên xăm mình chỉ vào mặt Hứa Gia: “Đúng là vật họp theo loài, hai đứa tụi mày hèn hạ y hệt nhau. Nó mặc vậy không phải cho người ta nhìn chắc, có đứa nào sờ mó vuốt ve thì cũng tại nó thôi?”
Dương Hàn chưa bao giờ tranh cãi gay gắt với người khác như vậy, không ngờ được rằng những câu chữ này lại thốt ra từ miệng của người đồng trang lứa trong cùng một ngôi trường với mình. Trận cãi vã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đứng ngoài bàng quan nhìn ngó.
Andrenaline giận dữ lan khắp người Dương Hàn.
Tên con trai kia nói tiếp: “Làm khùng làm điên cho ai xem vậy, còn đứng thẳng lưng thế, bộ tưởng mình là trinh nữ thời đại mới thật hay gì.”
Bọn họ quay ngoắt đi.
Đám đông vây xem ngày một nhiều, xì xầm bàn tán với nhau.
Thượng Học Phương Gia và Lộc Duyệt Minh chạy đến hỏi han. Thượng Học còn lờ mờ hỏi “Chuyện gì vậy”.
Lộc Duyệt Minh nhíu mày, rẽ đám người đến bên cạnh Dương Hàn, nhìn bốn tên con trai lớp khác cách đó không xa, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Liễu Tộ Diệp cầm trái bóng rổ trong tay, cất bước đến gần, đưa mắt nhìn phía ngoài đám đông tụ tập.
Hứa Gia mải kéo Dương Hàn, vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu Tiểu Lộc…”
Dương Hàn siết chặt nắm tay, những ngón tay gần như muốn găm vào sâu trong thịt.
Câu nói cuối cùng của tên con trai nọ khiến Dương Hàn phẫn nộ.
Kíc.h thích cảm xúc trong lòng Dương Hàn khủng khiếp hơn bất kì câu nói nào cô nàng từng nghe trước đây.
Dương Hàn đột ngột xông tới, bắt lấy cánh tay tên xăm mình kéo giật ra sau, quát: “Cậu quay lại đây xin lỗi tôi!”
Lộc Duyệt Minh và Hứa Gia giật thót.
Dương Hàn mạnh tay bất cẩn cào rách da tên xăm mình nọ, hít hà một hơi, nổi đóa quay lại cho Dương Hàn một bạt tai.
“Đ.ịt mẹ mày bị điên à!”
Cái tát vang giòn đến mức khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Dương Hàn quay đi, vô thức đưa tay chặn lại. Lộc Duyệt Minh bước lên nắm tay người nọ, ghìm động tác kế tiếp lại, lên tiếng: “Cậu làm cái gì vậy!”
Tên xăm mình lầm bầm chửi, đang nổi nóng, đánh con gái thì không được bèn quay sang trút giận cả vào Lộc Duyệt Minh.
Xăm mình nện một đấm, kết quả còn chưa đến được đích đã bị trái bóng rổ từ đâu đáp thẳng vào mặt với độ mạnh và sự chính xác cực cao.
Xăm mình ôm mũi chửi: “Cái đị.t!”
Từ đám người vang giọng nữ biếng nhác ——
“Ê xin lỗi, trượt tay.”
Đám bạn xúm lại bảo vệ đại ca mình, Phương Gia và Thượng Học cũng đứng ngay sau lưng Dương Hàn và Hứa Gia.
Khung cảnh đầy hỗn loạn.
Dương Mạt mở cửa phòng giáo viên.
Cô giáo đứng bên trong hơi run rẩy nhìn về phía anh.
“Phụ huynh của em Dương Hàn… xin anh nhẹ tay, cửa sắp hỏng…” Giáo viên chủ nhiệm ho khan mấy tiếng: “Tôi hiểu tâm trạng của anh…”
Nửa tiếng trước, Dương Mạt đang ở công ty bỗng nhận được điện thoại từ cô chủ nhiệm. Vì phụ huynh “Hàn Lãng” máy bận liên tục nên đành phải liên hệ sang số anh.
Hàn Lãng là bà Dương Hàn, cũng chính là mẹ Hàn Thời Vũ. Thông tin cá nhân lẫn số liên lạc của Hàn Thời Vũ không tiện lộ ra ngoài.
Mẹ Hàn là một thành viên trong hội đồng quản trị của Cực Tấn, bình thường cũng rất bận rộn.
Sau khi rõ nguyên nhân, Dương Mạt lập tức bỏ mọi việc trong tay chạy tới trường.
“Tôi không mạnh tay, cũng đến lúc sửa rồi.” Dương Mạt nhìn tay nắm cửa, sau đó đến cạnh Dương Hàn.
Khóe mắt Dương Hàn ứa nước, nhưng chỉ nhẫn nhịn đọng trong hốc mắt, không rơi xuống. Vì Dương Hàn thấy mình không sai, không việc gì phải thấy tội lỗi, càng không đáng rơi nước mắt.
Xăm mình tên Nhạc Khảo đang xắn tay áo, căm phẫn vắt chéo chân ngồi trên ghế. Dương Hàn và Hứa Gia đứng bên cạnh, cả hai đều tỏ ra ghê tởm đến cực điểm.
Thấy Dương Mạt đến, Nhạc Khảo to tiếng: “Phụ huynh Dương Hàn chứ gì?”
Xăm mình chỉ vết cào trên tay mình, nhảy đổng lên gào: “Nhìn con gái ông làm gì đi!”
Dương Mạt hỏi Dương Hàn: “Con làm phải không?”
“Dạ…” Dương Hàn thừa nhận: “Nhưng con chỉ vô tình… cậu ta cũng đánh con, sau đó còn mắng chửi…”
Nhạc Khảo điên tiết: “Mày vô tình? Sao mày không bảo tao cũng vô tình đó? Mẹ cái thứ tiêu chuẩn kép!?”
Cô giáo vừa mắng cậu ta tự tiện ngồi xuống lại bắt đầu giận, nhưng không thể phạt học sinh, nên chỉ lên tiếng: “Nhạc Khảo! Cẩn thận lời nói! Em đứng lên cho cô.”
Nhạc Khảo chẳng thèm ngó ngàng gì.
Dương Hàn phẫn nộ nhìn đăm đăm. Xăm mình nói: “Nhìn đếch gì, giận à? Ai bảo mày chửi mày động tay trước, tao không đánh trả được hay gì?”
Dương Hàn đáp: “Rõ ràng cậu mới là…” Cô nàng nghẹn lời, để tâm Hứa Gia còn đứng bên, tiếp tục: “Người chửi trước!”
Nhạc Khảo khịt mũi coi thường: “Tao chửi gì mày, nói lại coi.”
Dương Hàn trừng to mắt nhìn người đối diện. Không gì vô lý ứa gan hơn là “Không nói tao chửi cái gì ra được thì mày vu oan tao”.
Xăm mình đắc y huých Dương Hàn: “Nói coi…”
Lần xô đẩy tiếp theo còn chưa xong, Dương Mạt đột ngột đánh xăm mình một cú nhanh gọn, sau đó nắm cổ áo xách từ ghế lên.
Cô chủ nhiệm vội ngăn phụ huynh bên cạnh lại: “Phụ huynh em Dương Hàn anh đang làm gì vậy!”
Nhạc Khảo trông thấy ánh mắt lạnh như tiền của Dương Mạt, sững người.
Sau đó Dương Mạt buông tay, thản nhiên nói: “Cô giáo đừng lo, tôi giúp cậu bé đứng dậy thôi.”
Dương Hàn “tinh tế” sửa sang cổ áo lại cho xăm mình, đạp cái ghế đằng sau sang một bên: “Các bạn khác đều đứng, một mình mình ngồi có vẻ không ổn cô ạ.”
Nhạc Khảo trơ mắt nhìn, sững sờ biến thành phẫn nộ, gào lên với cô giáo: “Phụ huynh đánh người!”
Dương Mạt lạ lùng hỏi: “Ai thấy tôi đánh cậu, đánh ở đâu nhỉ?”
Nhạc Khảo chỉ vào má trái: “Ở đây này!”
Dương Mạt ồ lên: “À, mới nãy túm cậu lên bất cẩn sượt qua, ai lại hẹp hòi thế.”
Nhạc Khảo: “…”
Dương Hàn và Hứa Gia cùng mở to mắt nhìn Dương Mạt.
Anh kéo Dương Hàn sang, để con gái và Hứa Gia đứng một bên chờ. Sau đó nói với cô chủ nhiệm: “Cô gọi tôi tới là muốn nói gì?”
Giáo viên chủ nghiệm không nghĩ cha Dương Mạt trẻ như thế. Cô chau mày, thở dài: “Phụ huynh em Dương Hàn à… Dù chuyện có là gì đi nữa anh cũng không thể đánh học sinh được.”
Dương Mạt đáp: “À, thế con gái tôi bị đánh thì tôi nên làm gì đây.”
Cô giáo giải thích: “Trường học đã quy định rõ ràng, sau khi điều tra xác thực rõ bên trường sẽ trừ điểm.”
Nhạc Khảo quát ầm lên: “Cái rắm! Ai làm gì!”
Quản sinh đứng bên lên tiếng: “Em im lặng!”
Dương Mạt nhẹ gật đầu, cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn tiếp tục: “Nhưng con gái tôi bị đánh mà.”
Cô chủ nhiệm nhíu mày: “Anh cứ muốn ăn miếng trả miếng… chúng tôi cũng hết cách thôi ạ.”
Dương Mạt đề nghị: “Tôi cảm thấy cậu học sinh này không hề có ý hối cải, hay là đuổi học?”
Cô chủ nhiệm hơi đau đầu, đáp: “Nếu sau khi điều tra mọi chuyện vậy trường sẽ phê vào học bạ, đồng thời tiến hành giáo dục phê bình, nhưng sẽ không đến mức đuổi học.”
“Ồ.” Dương Mạt đáp: “Tôi chỉ đề nghị thế thôi, quý thầy cô muốn làm sao cũng được… Phụ huynh nhà cậu học sinh này đâu nhỉ?”
Lúc này, phụ huynh nhà Nhạc Khảo mới khoan thai bước vào.
Người đàn ông độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất phong độ, trên người là bộ đồ Âu thẳng thớm, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu chào các thầy cô, nói: “Xin lỗi tôi đến muộn mất, công việc bận bịu quá.” Đoạn chỉ vào đồng hồ, cười: “Tôi còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Cha của Nhạc Khảo tên là Nhạc Khải Mạc, sau khi xin lỗi thầy cô giáo, Nhạc Khải Mạc lịch sự nói: “Thằng bé ngỗ nghịch nhà tôi khiến các thầy cô bận lòng rồi.”
Cô chủ nghiệm khẽ gật đầu.
Cô trình bày biện pháp xử lý họ vừa thảo luận cho Nhạc Khải Mạc nghe.
Nhạc Khảo đánh nhau, vi phạm kỷ luật, không đúng đồng phục bị ghi lỗi, Hứa Gia cũng vì mặc quần ngắn mà nhận hình phạt tương ứng, trừ điểm.
Thoạt nghe có vẻ khá là công bằng.
Nhưng Nhạc Khải Mạc chau mày, mới đầu kỳ lạ khi thấy con trai không nhường nhịn con gái, sau đó lật lọng: “Nhưng là… cô bạn này ra tay trước, Nhạc Khảo đáp trả cũng là hợp tình hợp lý. Nếu chỉ xử phạt thằng bé thì tôi thấy không ổn, dù rằng tôi vẫn luôn dạy bảo nó phải nhường nhịn bạn nữ, nhưng không thể vì các cô bé là phái yếu mà thiên vị…”
“Con không cần mọi người nhường, con cũng phải phái yếu.” Dương Hàn bỗng lên tiếng: “Con phản kháng không hề sai, trước đó cậu ta làm gì thì tự khắc biết lấy.”
Nhạc Khải Mạc nhìn Dương Hàn, hỏi: “Nó làm gì?”
Dương Hàn khó xử cắn răng.
“Em nhận trừ điểm.” Hứa Gia đột nhiên nắm chặt tay bạn mình, dũng cảm lên tiếng: “Nhưng cậu ta sờ mông em, Dương Hàn không nhịn được mới đứng ra thay em.”
Văn phòng im phăng phắc, Nhạc Khải Mạc nhìn Hứa Gia đầy ngạc nhiên, vẻ mặt như thể “Sao con gái con đứa lại nói mấy chuyện này” đầy khinh thường.
Dương Hàn bỗng muốn khóc, nhưng biểu cảm không mảy may thay đổi, nắm tay Hứa Gia thật chặt.
Dương Mạt nói với hai thầy cô đứng bên: “Quý thầy cô không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng sao?”
Nhạc Khảo làm ầm lên: “Không có! Đi ngang qua vô tình quẹt trúng bộ không được hả!?”
Hứa Gia phản bác: “Cậu sờ hay không sờ chẳng lẽ tôi còn không biết?”
Nhạc Khảo: “Đệt. Mày…”
Ánh mắt nghiêm khắc của Nhạc Khải Mạc ép cậu ta ngậm miệng.
Nhạc Khải Mạc ho một tiếng, đưa mắt nhìn Hứa Gia: “Thằng con nhà tôi cũng nói rồi, chỉ là vô tình đụng phải thôi. Không thể chỉ nghe từ phía của cô bạn này được, chưa kể… Quy định trường học cho phép học sinh ăn mặc như vậy sao, có ở ngoài đường… Con gái thế này cũng thiếu tự trọng quá rồi…”
Dương Mạt nghe ý trong câu nói của người nọ mà buồn nôn: “Thế con của anh tô vẽ thành cái bộ dạng muốn ăn đòn vậy, là muốn người ta đánh mình ấy nhỉ?”
Nhạc Khải Mạc nhíu mày: “Vị phụ huynh này làm ơn chú ý cách ăn nói.”
Dương Mạt đứng dậy, không vòng vo mà thẳng thừng “Anh trả lời thẳng đi, con của anh là cái loại bỉ ổi chửi bới người khác, động tay động chân với người khác, các người có thừa nhận không?”
Nhạc Khải Mạc nghẹn lời, như thể không muốn so đo với loại người như anh: “Anh làm cha làm mẹ, hành xử như thế thật nhỏ nhen quá. Bọn nhỏ đùa giỡn với nhau cứ một hai phải làm câu chuyện căng thẳng cực đoan lên…”
Dương Mạt đáp: “Không thừa nhận phải không?”
Nhạc Khải Mạc bị đâm trúng tim đen hơi tức giận, nhìn Dương Mạt còn trẻ tuổi nói: “Trình độ học vấn của anh tới đâu? Sao cứ thích xuyên tạc chữ nghĩa của người ta, người còn trẻ nên tích lũy thêm kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế một chút, như thế này làm sao giáo dục con cái?”
Dương Mạt nhướng một bên mày: “À, vậy anh thì trình độ gì?”
Nhạc Khải Mạc cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ vô cùng lo lắng, trách cứ: “Tôi thật sự không có thời gian mà lãng phí với các người, công ty còn chờ tôi về.”
Nhạc Khải Mạc xin lỗi thầy cô, nói bên trường trước hết cứ để chuyện này qua một bên, chờ xong việc lại xử lý tiếp.
Cô giáo: “…”
Dương Hàn nhìn mà bực bội. Người này từ trên xuống dưới đặc vẻ tự cao tự đại, làm như cả trường học cũng phải thông cảm thuận theo thời gian của ông ta.
Nhạc Khảo ngầm thừa nhận trường muốn xử lý lạnh chuyện này, bật cười, quay về phía Dương Mạt hạ giọng đắc ý: “Ba tao là CEO của Nghe Biển Music, dưới trướng Cực Tấn. Nghe tên Cực Tấn bao giờ chưa? Tao nói cho mày biết, một khi tao đã muốn ém chuyện này xuống, muốn mua trường học cũng dễ như trở bàn tay.”
Nhạc Khảo cười nhạo: “Thôi không chèn ép bọn vô văn hóa.”
Dương Mạt nhìn Nhạc Khảo.
Cậ.u nhỏ vẫn rất đắc ý.
Dương Mạt thản nhiên: “À, ra là Nghe Biển Music.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trời lạnh rồi.