Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
Chương 45: [Mạt thế] Mỹ nhân như hoa bị cưỡng đoạt
"Không..... đừng mà....." Dư Ổ đã bị đụ cả một đêm sao còn có thể chịu được Lộ Hoài Châu mạnh mẽ như vậy, không lâu sau đã phải cọ mặt nam nhân lấy lòng, nức nở xin tha, "Ca ca, ca ca.... từ bỏ.....huhu.... ca ca......"
Miệng trên thì nói như vậy nhưng miệng dưới vẫn cứ đói khát quấn lấy thân cặc to lớn không buông, lỗ dâm cắn chặt khiến Lộ Hoài Châu thở dốc, cố định mỹ nhân mà hung hăng nắc vào, "Nuốt sâu tới như vậy mà còn khẩu thị tâm phi nói không cần."
Dư Ổ nhắm mắt dựa vào lồng ngực nam nhân tùy ý để người ta đụ mình, nước mắt chảy dài trên mặt, quần áo trên người đã bị lột ra hết, trên da thịt trắng nõn đầy những dấu hôn rậm rạp, mái tóc dính đầy mồ hôi dán bên sườn mặt, biểu tình mê ly không chịu nổi trên mặt chỉ càng khiến người ta nảy sinh thú tính muốn ấn dưới thân chơi đùa.
Xe chạy bao lâu Dư Ổ liền bị đụ bấy lâu, cậu vừa rơi nước mắt vừa ngủ, rồi lại rơi nước mắt tỉnh lại, cuối cùng vào lúc thay ca lái xe, khi Kỳ Trạch ngòi vào ghế sau, Dư Ổ nhào vào lồng ngực anh cọ cọ lấy lòng, "Ca ca, để Tiểu Ổ ngủ đi."
Kỳ Trạch vuốt ve nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt của cậu, nhìn vào đôi mắt đang mông lung, trầm mặc một lát sau đó gật đầu. Dư Ổ mỉm cười ngọt ngào, hôn một cái vào khóe miệng anh, "Ca ca thật tốt."
Dư Ổ đem mình vùi vào lòng nam nhân, khi đang chuẩn bị ngủ thì căn cặc nóng rực lại theo kẽ mông chen vào, Dư Ổ mờ mịt hai giây, cặc lớn thô to trực tiếp cắm vào trong lỗ dâm nóng ướt, vừa sâu vừa đầy, "Ơ?"
"Ngủ đi." Kỳ Trạch sờ sờ thân thể mỹ nhân trong lòng, cứ để con cặc to lớn trong cơ thể của cậu rồi nhắm mắt lại.
Dư Ổ: "......"
Này là muốn cậu ngủ như thế nào đây, lỗ dâm lại bắt đầu chảy ra dâm dịch.
Nhưng mười mấy tiếng lăn lộn không được ngủ làm Dư Ổ quá mệt rồi, kẹp lấy gậy thịt to lớn không bao lâu sau liền ngủ mất, trong lúc ngủ cũng không quên co rút lỗ nhỏ, dùng dâm thủy dính nhớp cắn nuốt cặc bự.
Kỳ Trạch nhắm mắt lại, khi nghe thấy người trong lồng ngực vang lên tiếng hít thở đều đều thì lại chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài không một tia sáng nhìn vào khuôn mặt người đang ngủ say trong lòng, ngủ đến không chút phòng bị, môi nhỏ hé mở, lông mi đen dày, khi ngủ có vẻ ngoan ngoãn hơn so với thức dậy, khóe mắt hồng hồng đáng thương, chiếc cổ mảnh khảnh không cần dùng nhiều sức cũng có thể vặn gãy, chỉ là bộ dáng tín nhiệm không chút phòng vệ này làm cho lòng Kỳ Trạch trở nên mềm mại, ngốc chết đi được.
Hệ thống bị ánh mắt của Kỳ Trạch nhìn tới run rẩy, Dư Ổ vừa tỉnh đã vội vàng báo cáo, báo cáo xong còn không quên cảm thán một câu: [Độ khó ở thế giới này còn không cao bằng thế giới trước đâu, sao người nào cũng đáng sợ như vậy.]
Dư Ổ: [......"
Cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng Dư Ổ cũng không nói cho hệ thống biết suy đoán của cậu, tâm lý thừa nhận áp lực của hệ thống thực sự quá thấp, nếu biết Kỳ Trạch có khả năng là săn giết giả thì có lẽ sẽ vô cùng lo lắng mà giục cậu chạy trốn, mất nhiều hơn được. Đôi mắt chậm rãi ngước lên nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, mắt lóe lóe, có lẽ.... Cũng có thể công lược được săn giết giả nào đó đi, công lược này không chỉ không lỗ mà nói không chừng còn có thể giúp cậu đi ngang đi, mạo hiểm một chút cũng đáng mà.
Liên tục mấy ngày lên đường chân Dư Ổ cũng chưa từng được chạm đất, mặt cũng không lộ ra với mọi người, tới nơi dừng chân thì bị hai nam nhân thay phiên ở trong phòng địt cậu, trên đường cũng cắt lượt lái xe, ngoài trừ đụ thì chính là địt. Nghe thấy thông báo sắp hết vật tư cần phải vào trong thành tìm kiếm kia, nước mắt Dư Ổ lại muốn chảy ra, hai chân cậu đã mềm nhũn không đứng được rồi. Tuy rằng cậu đói khát mỗi ngày đều muốn ăn cặc lớn, nhưng cậu cũng không đói khát tới mức ngày ngày đêm đêm giờ giờ phút phút đều ăn nha. Huhuhu.
Lộ Hoài Châu thấy Dư Ổ bày ra vẻ mặt được cứu vớt, đuôi lông mày hơi nhếch lên hỏi: "Em rất vui sao?"
Dư Ổ vội vàng lắc đầu, một bên lắc đầu một bên nhào vào lòng Kỳ Trạch, cọ cọ ngực anh lấy lòng, "Ổ Ổ không có mà." Kỳ Trạch vươn tay ôm lấy vai mỹ nhân chủ động nhào vào lòng mình.
Lộ Hoài Châu thấy Kỳ Trạch dùng tư thái bảo vệ mà ôm lấy Dư Ổ liền ghen tuông: "Ô ô ô.... Mỗi ngày chỉ biết ô ô, nhóc không lương tâm, chỉ biết kêu dâm trên giường, xuống giường liền không biết ai là ca ca của mình, ai cho em ăn uống hả?"
Rõ ràng là hắn coi trọng mỹ nhân trước, nhưng từ khi Kỳ Trạch gia nhập cậu liền bất công, mỗi ngày đều ngoan ngoãn nằm trong ngực Kỳ Trạch, dù trong lòng Lộ Hoài Châu có không muốn, nhưng hắn cũng biết với tình hình trước mắt này, trong đội ngũ có vô số người mơ ước Dư Ổ, lại ở trong mặt thế không có pháp luật cùng đạo đức quản lí này thì chỉ cần hắn không chú ý một chút thôi, tiểu mỹ nhân mà hắn coi trọng sẽ bị ăn sạch sẽ. Nhìn đôi mắt hồ ly linh động kia, hắn đầu tiên có suy nghĩ muốn bảo vệ một người, đem người đó nâng trong lòng bàn tay cưng chiều sủng ái.
[Lộ Hoài Châu: Giá trị công lược 80%]
Hệ thống: [Thế giới có độ khó thấp này rất dễ công lược, sau khi công lược xong ngươi có thể ở đây nghỉ ngơi dưỡng lão.]
Dư Ổ: [Ngươi bảo ta ở mạt thế dưỡng lão? Ngươi nghiêm túc đấy à?]
Hệ thống: [A?]
Dư Ổ nhào qua hôn Lộ Hoài Châu một cái, đôi mắt hồ ly vừa ngây thơ lại dâm đãng, "Ca ca."
[Nói sau đi, đợi thấy Tống rồi mới có thể biết được.]
Lộ Hoài Châu thốt ra một câu thô tục, nắm lấy mặt Dư Ổ hôn lên thật mạnh, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, hôn đến khi Dư Ổ thở không nổi cùng với nghe thấy tiếng người bên ngoài thúc giục hắn mới buông lỏng cánh môi ngọt ngào ra, ngón cái cọ xát đôi môi bị hắn hôn đỏ, "Trở về rồi lại thu thập em."
"Mặc quần áo cho kín, mang khẩu trang vào, một chút cũng không được lộ ra ngoài, nếu không thì cẩn thận cái mông của em đấy."
Dư Ổ: "......."
Mông ta đắc tội gì với ngươi hả?
Dư Ổ ủy ủy khuất khuất bao mình thành một cây đen chỉ để lộ ra đôi mắt hồ ly xinh đẹp. Lộ Hoài Châu nắm lấy tay Dư Ổ, Kỳ Trạch mặt vô cảm sải bước chân đi bên cạnh cậu, hai nam nhân đem cậu bảo vệ chặt chẽ bên trong. Người trong đội ngũ nhìn thấy cậu ăn mặc kín kẽ thì không khỏi tiếc nuối, nhưng dọc đường sau vài lần bọn họ giả vờ nói đùa để đề cập đến vấn đề này đều bị Lộ Hoài Châu bác bỏ thì bọn họ liền biết mình không có vận may này rồi.
Đinh Sanh đã mấy ngày liên tiếp không có cơ hội tiếp xúc với Lộ Hoài Châu làm cậu ta tức giận không thôi. Hơn nữa, những người bên cạnh cậu ta từ trước tới nay luôn đối với cậu ta là nói gì nghe đấy giờ đột nhiên lại có suy nghĩ của chính mình, nỗi tức giận kia càng nghẹn không có chỗ xả, cậu ta đã mặt lạnh cả một đường rồi. Cậu ta từ trước đến nay luôn được chúng tinh phủng nguyệt, có bao giờ phải chịu đãi ngộ này cơ chứ. Mãi mới có cơ hội ra ngoài tìm vật tư này, cậu ta liền cắn môi đi tới trước mặt Lộ Hoài Châu, "Lộ ca, dị năng của tôi là trị liệu, không đối phó được với tang thi, tôi có thể đi cùng anh không?"
Lộ Hoài Châu liếc cậu ta một cái, dù là trước hay sau tận thế cũng có rất nhiều người muốn bò lên giường hắn, hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ý đồ của người này, Lộ Hoài Châu nâng khóe miệng cười cười, "Tôi làm gì có tâm trí mà bảo vệ cậu, tôi còn phải bảo vệ cục cưng của tôi đây này."
"Đúng không, cục cưng." Lộ Hoài Châu ôm lấy Dư Ổ đứng bên cạnh, hôn thật mạnh lên đôi mắt đang hở ra bên ngoài của cậu, "Cục cưng nhỏ của tôi đến dị năng cũng không có, cậu ít nhất còn có dị năng trị liệu, cậu tùy tiện tìm người khác bảo vệ mình đi, tôi không rảnh."
Cục cưng nhỏ của ngươi cũng không muốn gần ngươi quá đâu.
Dị năng trị liệu ở tận thế là dị năng rất trân quý, hơn nữa cậu ta còn có linh tuyền giải độc cao cấp hơn cả dị năng trị liệu, sao Lộ Hoài Châu lại có thể nói chuyện nới cậu ta như vậy chứ, "Lộ ca, tốt xấu gì tôi cũng là nghiên cứu viên của căn cứ, nếu tôi xảy ra chuyện gì....."
"Nghiên cứu viên Đinh." Lộ Hoài Châu đánh gãy lời cậu ta, giọng nói cũng lạnh xuống, "Ban đầu là các ngươi khăng khăng muốn đi cùng, tôi cũng đã nói sẽ không phụ trách an toàn của các người, đội ngũ của tôi còn mười mấy người thường cần phải bảo vệ, không dư thừa nhân lực bảo vệ các cậu."
"Chỉ là..... chỉ là tôi là dị năng giả trị liệu, bọn họ thì tính là cái thá gì chứ." Lời còn chưa dứt tầm mắt mọi người đã tập trung hết về phía cậu ta, biểu tình của những người không có dị năng cũng trở nên lạnh lẽo, hảo cảm đối với Đinh Sanh cũng biến mất hoàn toàn, có người nhỏ giọng nói: "Người thường thì không phải là người sao?"
"Cơm cậu ta ăn ngày thường là do ai nấu thê?"
"Tuy rằng chúng ta không có dị năng, nhưng chúng ta không hề kéo chân sau, cũng chưa từng yêu cầu quá đáng gì cả...." Tiếng nghị luận càng lúc càng nhiều, Lộ Hoài Châu xua tay đánh gãy, "Được rồi, nhanh chóng đi tìm kiếm vật tư, trước khi mặt trời xuống núi còn phải tìm nơi nghỉ chân."
Đinh Sanh cắn răng ngậm miệng lại, tầm mắt nhìn tới nam sinh ăn mặc kín mít trong ngực Lộ Hoài Châu liền buồn bực không thôi, ai không biết còn tưởng hắn đang cất giấu tuyệt thế mỹ nhân nào đấy, chẳng qua chỉ là một tên đĩ điếm có công phu trên giường thôi sao, nếu đã yêu thích hầu hạ nam nhân như vậy thì chờ tới căn cứ, cậu ta sẽ sắp xếp một nơi tốt đẹp cho tên kia.
Bọn họ đi dọc theo phía ngoài thành thị tìm kiếm, nhưng các cửa hàng đều đã bị cướp đoạt không còn gì, buộc lòng phải đi vào trong thành thị, mục tiêu của bọn họ quá lớn, cuối cùng quyết định để người thường không có dị năng lại ngoài thành tìm chỗ nghỉ chân chờ bọn họ, nhóm dị năng giả tiếp tục đi tìm vật tư.
Đinh Sanh mang theo bốn người cũng đi theo.
Lưu Chi Dao ngồi trong chiếc xe sơn móng tay, ánh mắt thoáng nhìn thấy Đinh Sanh đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng trước liền cười mở miệng: "Tôi nói này bác sĩ Đinh, cậu đi ra ngoài một chuyến thôi sao tính tình lại thay đổi lớn như vậy?"
Trong ấn tượng của cô, không, phải nói là ấn tượng của rất nhiều người, Đinh Sanh vẫn luôn là con người thiện lương, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, không biết sao gần đây lại luôn hành động quái dị, khiến người ta không khỏi hoài nghi cậu ta bị đánh tráo rồi.
Đinh Sanh sửng sốt một chút, biểu tình trên mặt biến đổi, cuối cùng thu hồi tầm mắt, cười nói: "Chị Chi Dao, chắc là do thế giới bên ngoài quá đáng sợ đi, tôi muốn nhanh chóng được trở về."
"Lúc trước không cho cậu đi, cậu một hai phải đi cho bằng được, hiện giờ cậu nói xem, dược liệu kia không tìm được, lại còn tổn thất không ít người, trở về nên nói thế nào đây?"
Đinh Sanh nghe mà thấy phiền, vội vàng cắt đứt lời cô nói, "Được rồi." Phát hiện ra ngữ khí của bản thân không tốt, cậu ta vội vàng sửa đổi, giả vờ nhu nhược nói: "Chị Chi Dao, tang thi đúng là rất đáng sợ."
Dư Ổ không ở lại nơi nghỉ chân, Lộ Hoài Châu không yên tâm về cậu nên đem cậu túm tới đây, mấy ngày tận thế vừa qua, loại trừ mấy ngày ban đầu phải lưu lạc, Dư Ổ đã rất lâu rồi không dẫm lên đất cát quen thuộc, nhìn những đôi mắt lam quen thuộc, da dẻ bị nứt, da tróc thịt bong,..... thế mà có chút hoài niệm. Không không không..... cậu vội vàng lắc đầu, cậu không nhớ mấy thứ đó một chút nào.
"Em lắc đầu làm cái gì?" Lộ Hoài Châu vẫn luôn chú ý tới Dư Ổ thấy người bịt kín mít tự nhiên lắc đầu nguầy nguậy, đáng yêu khiến hắn bật cười, "Bị dọa cho choáng váng rồi sao?"
Dư Ổ: "....."
"Oa..... ca ca, đáng sợ quá, huhu....." Dư Ổ ôm cánh tay nam nhân giả vờ khóc thút thít, một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu làm cậu ngẩng mặt lên, sau đó liền thấy đôi mắt đen của Kỳ Trạch, cảm giác bị người ta nhìn thấu khiến Dư Ổ chột dạ không thôi, đôi mắt hồ ly lóe lóe, "Thật đáng sợ, oa...."
Kỳ Trạch thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng đáp, "Ừ."
Bọn họ đi vào một siêu thị lớn, mọi người chia nhau ra đi tìm, 30 phút sau tập trung ở đại sảnh. Lộ Hoài Châu, Dư Ổ cùng Kỳ Trạch lên tầng 3.
Đinh Sanh vốn cùng với đồng đội của mình lên tầng 4, nhưng vào lúc mọi người không chút ý tới cậu ta lại lặng lẽ xuống tầng 3.