Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 93: Sinh đôi
Chớp mắt đã tiến vào giữa tháng bảy, Thành phố Lâm Giang bước vào giữa hè. Bởi vì mang thai đôi nên thời điểm ba bốn tháng bụng Vu Hạ đã hơi nhô lên, cả người đều đẫy đà hơn trước một vòng, di chuyển cũng bắt đầu thấy bất tiện.
Đây là lần đầu tiên Vu Hạ mang thai, lại còn là sinh đôi nên hai bên gia đình đề rất chú trọng. Đều đều gọi điện tới hỏi thăm dạo này thân thể cô thế nào, nhất là Triệu Tuyền, các loại thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng dành cho bà bầu đều chuyển đến Minh Đô Hoa Thành. Vì không để hai bà thông gia lo lắng nên Vu Hạ cũng nghỉ sinh sớm hơn.
Bởi vì công việc của Quý Thanh Dư vô cùng bận rộn, Triệu Tuyền lại lo lắng Vu Hạ ở nhà một mình, thỉnh thỏang ban ngày lại qua chơi với cô. Nhưng đi lại nhiều thì lại lo lắng xảy ra sự cố trên đường, sau này lại lười đi liền đưa Vu Hạ về nhà cũ chăm sóc.
Vu Hạ sợ nóng nhưng phụ nữ có thai không thể ở trong điều hòa lâu, nhiệt độ ở nhà cũ cũng ổn định vừa hay có thể giải quyết vấn đề này.
Trong thời gian mang thai Vu Hạ được chăm sóc rất kỹ lưỡng, ngoại trừ có bảo mẫu trong nhà Triệu Tuyền mời một thím tới chăm sóc cuộc sống của Vu Hạ hai tháng.
Vốn dĩ Vu Hạ cảm thấy thuê nhiều người quá, trong sinh hoạt hàng ngày Vu Hạ cũng không phải không tự gánh vác được, Vu Hạ chỉ là đang mang thai nên không cần phải nhiều người chăm sóc như vậy. Nhưng Triệu Tuyền lại không nghĩ như vậy. Nói nôm na là làm quen trước khi hai đưa trẻ ra đời có thể yên tâm giao cho bảo mẫu chăm sóc, dù sao thì kiến thức chăm sóc trẻ sơ sinh của bảo mẫu cũng tốt hơn.
Nếu Triệu Tuyền đã nói như vậy, vì đứa con trong bụng nên Vu Hạ cũng không nói nhiều thêm nữa, thành thành thật thật hưởng thụ cái gọi là “Mẹ quý hơn con.”
Bởi vì trong bụng có cục cưng nên Vu Hạ tự giác tránh xa mấy đồ điện tử, đồ điện tử duy nhất cô dùng chỉ có điện thoại.
Nhưng may mắn trong phòng của Quý Thanh Dư không gì nhiều hơn sách, hơn nữa cô đang mang thai nên Quý Thanh Dư cũng mua rất nhiều sách dạy con. Mặc dù cô không chơi điện thoại cũng không hề nhàm chán, có thể đọc sách để giết thời gian.
Nhưng Vu Hạ chỉ là nhàn rỗi giết thời gian nên cũng không thât sự nhớ kỹ được cái gì, học được mấy chuyện này vẫn là nên để cho Quý Thanh Dư. Học bá toàn phần Quý Thanh Dư chiều nào sau khi tan làm cũng vào thư phòng nghiên cứu sách giáo dục trẻ nhỏ hai tiếng mới ra. Thỉnh thoảng còn mang theo sổ ghi chép lại để hôm sau Vu Hạ ở nhà không có việc gì làm có thể mở ra để đọc.
Buổi tối hôm nay như thường lệ sau khi đọc sách giáo dục trẻ nhỏ hai tiếng trong thư phòng xong liền quay về phòng ngủ. Lúc anh đẩy cửa vào Vu Hạ đang dựa vào ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn nho, vẫn như cũ là một bộ phim hoạt hình.
Nghe thấy tiếng động Vu Hạ ngẩng đầu nhìn qua: “Anh quay lại rồi à?”
Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng sau đó đóng cửa phòng lại, cầm cuốn sổ ghi chép bước qua nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của cô: “Lại ăn nho à?”
Vu Hạ gật đầu: “Mẹ nói lúc đang mang thai nên ăn nhiều nho một chút thì cục cưng sẽ có đôi mắt đẹp.”
Là một bác sĩ đương nhiên là Quý Thanh Dư sẽ không tin mấy lời đồn đại vớ vẩn này, nhưng ngày nào cũng thấy Vu Hạ cầm một đĩa nho ăn hết nên không muốn phá hỏng niềm vui của cô.
Quý Thanh Dư cười khẽ sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nâng tay ôm cô dựa vào người mình, lưng dựa vào ghế sofa hồi lâu sẽ không thoải mái nhưng cơ thể của Vu Hạ bây giờ tương đối nặng nề hoạt động lại rất khó. Mỗi lần như vậy anh sẽ xoa bóp bả vai giúp cô dễ chịu một chút.
“Thoải mái không?” Quý Thanh Dư nói.
“Ừm.” Vu Hạ cong môi: “Thoải mái, người nào đó bây giờ tay nghề ngày càng thành thạo nha, sắp vượt qua mấy mấy sư phụ trong tiệm mát xa rồi.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ sau đó nói: “Vậy càng tốt, nếu sau này không làm bác sĩ nữa cũng không lo thất nghiệp, có thể đi làm nhân viên mát xa.”
Vu Hạ nhịn không được bật cười: “Vậy chắc chắn anh sẽ là nhân viên mát xa đẹp trai nhất!”
“Được.” Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Vậy đến lúc đó nhớ tới ủng hộ anh nhé.”
Nghe vậy Vu Hạ khoát tay: “Nhìn kỹ thuật của anh tốt như vậy em nhất định sẽ tới ủng hộ nhiều!”
“Được.”
Quý Thanh Dư rũ mắt cười khẽ, anh chậm rãi cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Nhưng___”
Dừng vài giây, mở miệng kéo dài giọng điệu: “Em nói kỹ thuật ở phương diện nào?”
Giọng nói của người đàn ông trầm chậm còn cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘phương, diện, nào’, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nháy mắt Vu Hạ liền hiểu luôn được ý tứ của anh, khoảng thời gian Vu Hạ mang thai Quý Thanh Dư không thể động tay động chân, nhưng anh lại cố tình khiêu khích cô bằng lời nói để chiếm tiện nghi của cô.
Hồi phục lại tinh thần Vu Hạ ngừa đầu lườm anh: “Anh không cần mặt mũi nữa phải không?”
Quý Thanh Dư thản nhiên nhìn cô: “Ở với vợ của mình thì cần gì thể diện?”
“......”
Vu Hạ chán nản sau đó nghiến răng nói: “Vậy thì anh cũng phải giữ thể diện trước mặt con chứ?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhướn mày.
Dừng vài giây.
“Yên tâm.” Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Nó không nghe thấy.”
Nói xong còn nhàn nhã bổ sung một câu: “Cho dù nghe thấy cũng không dám nói gì đâu.”
“......”
Vu Hạ cạn lời, cũng lười đôi co với anh, tầm mắt dừng ở cuốn sổ ghi chép đặt trên bàn: “Hôm nay anh lại ghi chép nhật ký à?”
“Cũng không nhiều lắm.” Động tác trên tay của Quý Thanh Dư vẫn không dừng: “Cũng chỉ có ba bốn trang thôi.”
“......”
Tay Vu Hạ run run cầm cuốn sổ ghi chép.
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên trang giấy Vu Hạ thậm chí còn mơ hồ nhớ lại cuốn vở ghi môn toán hình của Quý Thanh Dư hồi cấp ba.
Cúi đầu lật vài tờ, Vu Hạ nhỏ giọng nói: “Không hổ là học bá, đọc sách nuôi dạy con còn không quên ghi chép lại, lúc đi học phải xem vở ghi chép của anh thì không nói, bây giờ trưởng thành rồi vẫn phải xem sổ ghi chép kiến thức nuôi con của anh.”
Quý Thanh Dư nhìn cô một cái khẽ hừ một tiếng: “Đúng vậy, anh cũng không ngờ lúc đi học phải giúp người nào đó ghi chép và sắp xếp lại kiến thức. Trưởng thành rồi vẫn còn phải giúp người nào đó ghi chép lại kiến thức nuôi dạy con.”
Vu Hạ nhịn không được nhỏ giọng phản bác: “Nói như anh không tự mình ghi chép lại ấy.”
Quý Thanh Dư khẽ cười, động tác trên tay vẫn tiếp tục: “Em có gan nói hồi trung học em yêu thầm anh mà lại không biết hồi đó anh có ghi chép hay không à?”
“?”
Anh vừa nói như vậy Vu Hạ có chút bối rối, nhất thời cảm thấy có chút không đúng. Cô chỉ nhớ sau khi cô giáo Ngô tìm hai bọn họ nói chuyện xong, thỉnh thoảng Quý Thanh Dư sẽ sửa lại vở ghi chép môn Toán của Vu Hạ.”
Suy nghĩ của Vu Hạ dần lui lại, hình như cô chưa từng thấy Quý Thanh Dư có cuốn sổ ghi chép nào, nhưng thời gian đã qua lâu rồi nên trí nhớ của cô có chút mơ hồ.
Thấy vậy Quý Thanh Dư lại chậm rãi bồi thêm một câu: “Không nhớ gì cũng không sao, em hỏi Tống Dao với Giang Bình Dã không phải là được rồi sao.”
Vu Hạ: “Hỏi cái gì?”
Quý Thanh Dư liếc qua cuốn sổ ghi chép trong tay của cô: “Hỏi xem ai đã nhìn thấy cuốn sổ ghi chép vớ vẩn của anh hồi đi học.”
“......”
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của anh Vu Hạ nhất thời không nói nên lời, sau đó liền đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng: “Không phải lúc đó anh đưa cuốn sổ ghi chú bản sao cho em hả?”
Cỗ vẫn nghĩ rằng những cuốn sổ ghi chú đó là do Quý Thanh Dư ghi lại những kiến thức trên giờ học sau đó Ngô Thái Ngọc bảo bọn họ giúp đỡ lẫn nhau nên anh liền đưa cho cô.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô phát hiện hình như không phải như vậy.
Nghe vậy Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn chằm vào cô, sau khi yên lặng nhìn cô vài giây thản nhiên thu hồi lại ánh mắt rồi khẽ hừ một tiếng.
Ngay sau đó.
Giọng nói của người đàn ông trầm chậm: “Đời này của anh cũng chỉ ghi chú lại cho một mình em.”
–
Quý Ngôn Sơ và Quý Ngôn Hy là hai anh em được sinh ra vào tháng 11, con trai tên là Quý Ngôn Sơ, con gái tên là Quý Ngôn Hy.
Bởi vì thuận lợi sinh ra hai tiểu bảo bối Vu Hạ chịu khổ không ít.
Ngày dự sinh là vào cuối tháng 11 nhưng hai tên nhóc này có thể là do nóng vội muốn gặp bố mẹ mình nên giữa tháng 11 đã nghịch ngợm đòi ra ngoài. Ban đêm đột nhiên nước ối chảy ra khiến cho Vu Hạ và Quý Thanh Dư đều cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Lúc bước vào phòng sinh, cổ tử cung của Vu Hạ đã mở được sáu phân, không biết là do sợ hãi hay là bị đau mà sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy xuống ướt đẫm.
Quý Thanh Dư đau lòng đến mức đôi mắt của người đàn ông trưởng thành đỏ hoe, ngay cả nước mắt cũng đã lưng tròng trong hốc mắt, gắt gao nắm chặt lấy tay của Vu Hạ không chịu buông. Cho đến khi phải tiến vào phòng sinh nữ bac sĩ đỡ đẻ mới mạnh mẽ tách hai người ra.
Sau đó trong bệnh viện có thêm một tin đồn lan truyền nói ngày đó khi vợ của bác sĩ Quý tiến vào phòng sinh, bác sĩ Quý bất an ngồi ở ngoài cửa đau lòng đến khóc.
Nhưng đây đều là lời nói của sau này.
Trong phòng sinh, Vu Hạ đau đến mức chết đi sống lại. Bởi vì là mang thai đôi nên thời gian sinh cũng dài hơn người khác rất nhiều, sau khi sinh xong Quý Ngôn Hy đã mệt đến mức liền ngất đi.
Trải qua thời gian dài chờ đợi cuối cùng bác sĩ cũng mở phòng sinh ra, hai cô y tá ôm cục cưng từ bên trong đi tới: “Chúc mừng hai người, đúng là một đôi long phượng, ba mẹ con đều rất bình an.”
Nghe vậy những người đang chờ đợi lo lắng ở hành lang cuối cùng cũng dỡ được tảng đá trong lòng xuống, ba vị lão nhân cười đến toe toét hận không thể một tay ôm hết hai tiểu bảo bảo.
Lúc bác sĩ đẩy Vu Hạ từ phòng sinh ra Quý Thanh Dư lướt qua mọi người tiến lên, nhưng người khác đều vui mừng xem đôi long phượng mới sinh, duy nhất chỉ có Quý Thanh Dư khẩn trường hỏi bác sĩ đỡ đẻ xem khi nào Vu Hạ mới tỉnh lại.
Thấy vậy bác sĩ đỡ đẻ liền cười an ủi anh: “Bác sĩ Quý yên tâm, vợ anh ở trong phòng sinh quá mệt nên bây giờ đang ngủ, qua mấy tiếng là tỉnh lại, tối nay hoặc sáng mai chắc chắc sẽ tỉnh.”
Lúc này Quý Thanh Dư mới yên lòng, lại hỏi thêm một số việc cần chú ý sau khi sinh, cũng như những thực phẩm cần phải kiêng ghi nhớ toàn bộ sau đó Quý Thanh Dư mới nhẹ nhàng nói cảm ơn với bác sĩ Lộ.
Bac sĩ Lộ khoát tay: “Không cần khách sáo.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Vu Hạ mắt nhắm chặt trên giường bệnh, trên mặt không còn chút máu Quý Thanh Dư biết năm nay hai đứa nhóc kia hành hạ Vu Hạ không ít, đau lòng hận không thể tự mình chịu nỗi đau sinh đẻ cho cô.
Bên ngoài phòng sinh, ba lão nhân biết Vu Hạ đang ngủ nên cũng không hỏi nhiều, trên mặt đều tươi cười vây quanh hai cục cưng mới sinh.
Chỉ có Quý Thanh Dư vẫn đứng yên tại ở chỗ bọn họ không nhìn thấy chậm rãi cúi đầu hôn lên trán Vu Hạ.
Giọng nói dịu dàng ấm áp: “Vất vả rồi bà Quý à.”
Đây là lần đầu tiên Vu Hạ mang thai, lại còn là sinh đôi nên hai bên gia đình đề rất chú trọng. Đều đều gọi điện tới hỏi thăm dạo này thân thể cô thế nào, nhất là Triệu Tuyền, các loại thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng dành cho bà bầu đều chuyển đến Minh Đô Hoa Thành. Vì không để hai bà thông gia lo lắng nên Vu Hạ cũng nghỉ sinh sớm hơn.
Bởi vì công việc của Quý Thanh Dư vô cùng bận rộn, Triệu Tuyền lại lo lắng Vu Hạ ở nhà một mình, thỉnh thỏang ban ngày lại qua chơi với cô. Nhưng đi lại nhiều thì lại lo lắng xảy ra sự cố trên đường, sau này lại lười đi liền đưa Vu Hạ về nhà cũ chăm sóc.
Vu Hạ sợ nóng nhưng phụ nữ có thai không thể ở trong điều hòa lâu, nhiệt độ ở nhà cũ cũng ổn định vừa hay có thể giải quyết vấn đề này.
Trong thời gian mang thai Vu Hạ được chăm sóc rất kỹ lưỡng, ngoại trừ có bảo mẫu trong nhà Triệu Tuyền mời một thím tới chăm sóc cuộc sống của Vu Hạ hai tháng.
Vốn dĩ Vu Hạ cảm thấy thuê nhiều người quá, trong sinh hoạt hàng ngày Vu Hạ cũng không phải không tự gánh vác được, Vu Hạ chỉ là đang mang thai nên không cần phải nhiều người chăm sóc như vậy. Nhưng Triệu Tuyền lại không nghĩ như vậy. Nói nôm na là làm quen trước khi hai đưa trẻ ra đời có thể yên tâm giao cho bảo mẫu chăm sóc, dù sao thì kiến thức chăm sóc trẻ sơ sinh của bảo mẫu cũng tốt hơn.
Nếu Triệu Tuyền đã nói như vậy, vì đứa con trong bụng nên Vu Hạ cũng không nói nhiều thêm nữa, thành thành thật thật hưởng thụ cái gọi là “Mẹ quý hơn con.”
Bởi vì trong bụng có cục cưng nên Vu Hạ tự giác tránh xa mấy đồ điện tử, đồ điện tử duy nhất cô dùng chỉ có điện thoại.
Nhưng may mắn trong phòng của Quý Thanh Dư không gì nhiều hơn sách, hơn nữa cô đang mang thai nên Quý Thanh Dư cũng mua rất nhiều sách dạy con. Mặc dù cô không chơi điện thoại cũng không hề nhàm chán, có thể đọc sách để giết thời gian.
Nhưng Vu Hạ chỉ là nhàn rỗi giết thời gian nên cũng không thât sự nhớ kỹ được cái gì, học được mấy chuyện này vẫn là nên để cho Quý Thanh Dư. Học bá toàn phần Quý Thanh Dư chiều nào sau khi tan làm cũng vào thư phòng nghiên cứu sách giáo dục trẻ nhỏ hai tiếng mới ra. Thỉnh thoảng còn mang theo sổ ghi chép lại để hôm sau Vu Hạ ở nhà không có việc gì làm có thể mở ra để đọc.
Buổi tối hôm nay như thường lệ sau khi đọc sách giáo dục trẻ nhỏ hai tiếng trong thư phòng xong liền quay về phòng ngủ. Lúc anh đẩy cửa vào Vu Hạ đang dựa vào ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn nho, vẫn như cũ là một bộ phim hoạt hình.
Nghe thấy tiếng động Vu Hạ ngẩng đầu nhìn qua: “Anh quay lại rồi à?”
Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng sau đó đóng cửa phòng lại, cầm cuốn sổ ghi chép bước qua nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của cô: “Lại ăn nho à?”
Vu Hạ gật đầu: “Mẹ nói lúc đang mang thai nên ăn nhiều nho một chút thì cục cưng sẽ có đôi mắt đẹp.”
Là một bác sĩ đương nhiên là Quý Thanh Dư sẽ không tin mấy lời đồn đại vớ vẩn này, nhưng ngày nào cũng thấy Vu Hạ cầm một đĩa nho ăn hết nên không muốn phá hỏng niềm vui của cô.
Quý Thanh Dư cười khẽ sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nâng tay ôm cô dựa vào người mình, lưng dựa vào ghế sofa hồi lâu sẽ không thoải mái nhưng cơ thể của Vu Hạ bây giờ tương đối nặng nề hoạt động lại rất khó. Mỗi lần như vậy anh sẽ xoa bóp bả vai giúp cô dễ chịu một chút.
“Thoải mái không?” Quý Thanh Dư nói.
“Ừm.” Vu Hạ cong môi: “Thoải mái, người nào đó bây giờ tay nghề ngày càng thành thạo nha, sắp vượt qua mấy mấy sư phụ trong tiệm mát xa rồi.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ sau đó nói: “Vậy càng tốt, nếu sau này không làm bác sĩ nữa cũng không lo thất nghiệp, có thể đi làm nhân viên mát xa.”
Vu Hạ nhịn không được bật cười: “Vậy chắc chắn anh sẽ là nhân viên mát xa đẹp trai nhất!”
“Được.” Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Vậy đến lúc đó nhớ tới ủng hộ anh nhé.”
Nghe vậy Vu Hạ khoát tay: “Nhìn kỹ thuật của anh tốt như vậy em nhất định sẽ tới ủng hộ nhiều!”
“Được.”
Quý Thanh Dư rũ mắt cười khẽ, anh chậm rãi cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Nhưng___”
Dừng vài giây, mở miệng kéo dài giọng điệu: “Em nói kỹ thuật ở phương diện nào?”
Giọng nói của người đàn ông trầm chậm còn cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘phương, diện, nào’, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nháy mắt Vu Hạ liền hiểu luôn được ý tứ của anh, khoảng thời gian Vu Hạ mang thai Quý Thanh Dư không thể động tay động chân, nhưng anh lại cố tình khiêu khích cô bằng lời nói để chiếm tiện nghi của cô.
Hồi phục lại tinh thần Vu Hạ ngừa đầu lườm anh: “Anh không cần mặt mũi nữa phải không?”
Quý Thanh Dư thản nhiên nhìn cô: “Ở với vợ của mình thì cần gì thể diện?”
“......”
Vu Hạ chán nản sau đó nghiến răng nói: “Vậy thì anh cũng phải giữ thể diện trước mặt con chứ?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhướn mày.
Dừng vài giây.
“Yên tâm.” Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Nó không nghe thấy.”
Nói xong còn nhàn nhã bổ sung một câu: “Cho dù nghe thấy cũng không dám nói gì đâu.”
“......”
Vu Hạ cạn lời, cũng lười đôi co với anh, tầm mắt dừng ở cuốn sổ ghi chép đặt trên bàn: “Hôm nay anh lại ghi chép nhật ký à?”
“Cũng không nhiều lắm.” Động tác trên tay của Quý Thanh Dư vẫn không dừng: “Cũng chỉ có ba bốn trang thôi.”
“......”
Tay Vu Hạ run run cầm cuốn sổ ghi chép.
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên trang giấy Vu Hạ thậm chí còn mơ hồ nhớ lại cuốn vở ghi môn toán hình của Quý Thanh Dư hồi cấp ba.
Cúi đầu lật vài tờ, Vu Hạ nhỏ giọng nói: “Không hổ là học bá, đọc sách nuôi dạy con còn không quên ghi chép lại, lúc đi học phải xem vở ghi chép của anh thì không nói, bây giờ trưởng thành rồi vẫn phải xem sổ ghi chép kiến thức nuôi con của anh.”
Quý Thanh Dư nhìn cô một cái khẽ hừ một tiếng: “Đúng vậy, anh cũng không ngờ lúc đi học phải giúp người nào đó ghi chép và sắp xếp lại kiến thức. Trưởng thành rồi vẫn còn phải giúp người nào đó ghi chép lại kiến thức nuôi dạy con.”
Vu Hạ nhịn không được nhỏ giọng phản bác: “Nói như anh không tự mình ghi chép lại ấy.”
Quý Thanh Dư khẽ cười, động tác trên tay vẫn tiếp tục: “Em có gan nói hồi trung học em yêu thầm anh mà lại không biết hồi đó anh có ghi chép hay không à?”
“?”
Anh vừa nói như vậy Vu Hạ có chút bối rối, nhất thời cảm thấy có chút không đúng. Cô chỉ nhớ sau khi cô giáo Ngô tìm hai bọn họ nói chuyện xong, thỉnh thoảng Quý Thanh Dư sẽ sửa lại vở ghi chép môn Toán của Vu Hạ.”
Suy nghĩ của Vu Hạ dần lui lại, hình như cô chưa từng thấy Quý Thanh Dư có cuốn sổ ghi chép nào, nhưng thời gian đã qua lâu rồi nên trí nhớ của cô có chút mơ hồ.
Thấy vậy Quý Thanh Dư lại chậm rãi bồi thêm một câu: “Không nhớ gì cũng không sao, em hỏi Tống Dao với Giang Bình Dã không phải là được rồi sao.”
Vu Hạ: “Hỏi cái gì?”
Quý Thanh Dư liếc qua cuốn sổ ghi chép trong tay của cô: “Hỏi xem ai đã nhìn thấy cuốn sổ ghi chép vớ vẩn của anh hồi đi học.”
“......”
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của anh Vu Hạ nhất thời không nói nên lời, sau đó liền đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng: “Không phải lúc đó anh đưa cuốn sổ ghi chú bản sao cho em hả?”
Cỗ vẫn nghĩ rằng những cuốn sổ ghi chú đó là do Quý Thanh Dư ghi lại những kiến thức trên giờ học sau đó Ngô Thái Ngọc bảo bọn họ giúp đỡ lẫn nhau nên anh liền đưa cho cô.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô phát hiện hình như không phải như vậy.
Nghe vậy Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn chằm vào cô, sau khi yên lặng nhìn cô vài giây thản nhiên thu hồi lại ánh mắt rồi khẽ hừ một tiếng.
Ngay sau đó.
Giọng nói của người đàn ông trầm chậm: “Đời này của anh cũng chỉ ghi chú lại cho một mình em.”
–
Quý Ngôn Sơ và Quý Ngôn Hy là hai anh em được sinh ra vào tháng 11, con trai tên là Quý Ngôn Sơ, con gái tên là Quý Ngôn Hy.
Bởi vì thuận lợi sinh ra hai tiểu bảo bối Vu Hạ chịu khổ không ít.
Ngày dự sinh là vào cuối tháng 11 nhưng hai tên nhóc này có thể là do nóng vội muốn gặp bố mẹ mình nên giữa tháng 11 đã nghịch ngợm đòi ra ngoài. Ban đêm đột nhiên nước ối chảy ra khiến cho Vu Hạ và Quý Thanh Dư đều cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Lúc bước vào phòng sinh, cổ tử cung của Vu Hạ đã mở được sáu phân, không biết là do sợ hãi hay là bị đau mà sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy xuống ướt đẫm.
Quý Thanh Dư đau lòng đến mức đôi mắt của người đàn ông trưởng thành đỏ hoe, ngay cả nước mắt cũng đã lưng tròng trong hốc mắt, gắt gao nắm chặt lấy tay của Vu Hạ không chịu buông. Cho đến khi phải tiến vào phòng sinh nữ bac sĩ đỡ đẻ mới mạnh mẽ tách hai người ra.
Sau đó trong bệnh viện có thêm một tin đồn lan truyền nói ngày đó khi vợ của bác sĩ Quý tiến vào phòng sinh, bác sĩ Quý bất an ngồi ở ngoài cửa đau lòng đến khóc.
Nhưng đây đều là lời nói của sau này.
Trong phòng sinh, Vu Hạ đau đến mức chết đi sống lại. Bởi vì là mang thai đôi nên thời gian sinh cũng dài hơn người khác rất nhiều, sau khi sinh xong Quý Ngôn Hy đã mệt đến mức liền ngất đi.
Trải qua thời gian dài chờ đợi cuối cùng bác sĩ cũng mở phòng sinh ra, hai cô y tá ôm cục cưng từ bên trong đi tới: “Chúc mừng hai người, đúng là một đôi long phượng, ba mẹ con đều rất bình an.”
Nghe vậy những người đang chờ đợi lo lắng ở hành lang cuối cùng cũng dỡ được tảng đá trong lòng xuống, ba vị lão nhân cười đến toe toét hận không thể một tay ôm hết hai tiểu bảo bảo.
Lúc bác sĩ đẩy Vu Hạ từ phòng sinh ra Quý Thanh Dư lướt qua mọi người tiến lên, nhưng người khác đều vui mừng xem đôi long phượng mới sinh, duy nhất chỉ có Quý Thanh Dư khẩn trường hỏi bác sĩ đỡ đẻ xem khi nào Vu Hạ mới tỉnh lại.
Thấy vậy bác sĩ đỡ đẻ liền cười an ủi anh: “Bác sĩ Quý yên tâm, vợ anh ở trong phòng sinh quá mệt nên bây giờ đang ngủ, qua mấy tiếng là tỉnh lại, tối nay hoặc sáng mai chắc chắc sẽ tỉnh.”
Lúc này Quý Thanh Dư mới yên lòng, lại hỏi thêm một số việc cần chú ý sau khi sinh, cũng như những thực phẩm cần phải kiêng ghi nhớ toàn bộ sau đó Quý Thanh Dư mới nhẹ nhàng nói cảm ơn với bác sĩ Lộ.
Bac sĩ Lộ khoát tay: “Không cần khách sáo.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Vu Hạ mắt nhắm chặt trên giường bệnh, trên mặt không còn chút máu Quý Thanh Dư biết năm nay hai đứa nhóc kia hành hạ Vu Hạ không ít, đau lòng hận không thể tự mình chịu nỗi đau sinh đẻ cho cô.
Bên ngoài phòng sinh, ba lão nhân biết Vu Hạ đang ngủ nên cũng không hỏi nhiều, trên mặt đều tươi cười vây quanh hai cục cưng mới sinh.
Chỉ có Quý Thanh Dư vẫn đứng yên tại ở chỗ bọn họ không nhìn thấy chậm rãi cúi đầu hôn lên trán Vu Hạ.
Giọng nói dịu dàng ấm áp: “Vất vả rồi bà Quý à.”