Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 77
Buổi sáng ngày hôm sau Vu Hạ tỉnh dậy trong lồng ngực của Quý Thanh Dư, lúc mở mắt ra đầu vẫn còn cảm thấy choáng váng, là biểu hiện trầm trọng của việc ngủ không đủ giấc.
Ngày hôm qua sau khi giày vò xong cũng quá nửa đêm, lúc Quý Thanh Dư ôm cô đi tắm, đã đồng ý chỉ là tắm rửa bình thường nhưng kết quả khi vào phòng tắm anh lại biến thành người khác.
Chân của cô bị bầm tím do va vào bồn tắm bây giờ vẫn cảm thấy đau, cả người bủn rủn vô lực đặc biệt là nửa thân dưới, giống như đang ngủ bị thứ gì đó đè lên người.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ nâng tay dụi dụi mắt, tỉnh ngủ được một chút mới vươn người lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở điện thoại ra nhìn thấy đã chín rưỡi rồi.
“......”
Nhưng tại sao cô tỉnh ngủ vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn mệt hơn so với ba tiếng làm việc ngày hôm qua của cô.
Nghĩ vậy Vu Hạ thuận tay đặt điện thoại bên cạnh gối.
Bởi vì ngủ không đủ giấc nên thái dương của cô đau nhức giống như bị kim châm, cơn đau dày đặc khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trái lại với Quý Thanh Dư, nằm nghiêng, một cánh tay ôm lấy người cô, cả người dán sát vào phía sau cô, hơi thở đều đặn có vẻ đang ngủ rất ngon.
Nghe tiếng hít thở đều đặn bên tai Vu Hạ thật sự muốn đá cho nguòi này một cước để tỉnh ngủ. Dựa vào cái gì mà cô bị giày vò lại tỉnh sớm như vậy, mà người khởi sướng lại đang ngủ say bên cạnh cô.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông bên cạnh mình là Quý Thanh Dư, là người mà cô ngày ngày nhớ thương mười năm bỗng có chút không nỡ.
Vu hạ nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà một lát, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu cô trở mình một cái, theo bản năng giơ tay ôm người bên cạnh nhưng không ngờ ôm phải khoảng không.
Vu Hạ mơ màng mở mắt mới phát hiện bên giường đã trống không, trên chăn đệm cũng không còn cảm nhận được độ ấm nữa, xem ra Quý Thanh Dư đã rời giường từ lâu.
Cô ngáp một cái, híp mắt tìm điện thoại ở trên gối, lần này tỉnh dậy cơ thể đã thoải mái hơn một chút, cơn đau đầu cũng giảm bớt không ít, không cảm thấy khó chịu như lúc tỉnh dậy buổi sáng nữa.
Nhưng Vu Hạ sờ soạng dưới gối nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại, cô cau mày ngồi dậy tìm nó.
Lúc lật tung chiếc gối lên Vu Hạ ngẩn người, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Điện thoại của cô đâu rồi?
Nhìn ga trải giường trống không, phản ứng đầu tiên của Vu Hạ là nghĩ có phải vì cô nằm ngủ di chuyển lộn xộn nên rơi điện thoại xuống đất rồi hay không.
Nghĩ vậy Vu Hạ theo bản năng cúi xuống giường nhìn.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ bị người bên ngoài đẩy vào, Quý Thanh Dư đứng ở cửa nhìn thấy hành động của Vu hạ liền ngạc nhiên.
Nghe thấy tiếng động Vu Hạ cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Thanh Dư nhìn thấy cô thì cười khẽ ra tiếng, đẩy cửa tiến vào: “Em đang làm gì vậy?”
Vu Hạ xấu hổ thu người lại về giường: “Em không thấy điện thoại, anh có nhìn thấy không?”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư liền lấy điện thoại của cô từ trong túi quần ra, mỉm cười ấm áp: “Anh cầm điện thoại của em.”
Vu Hạ giờ tay nhận lấy: “Sao anh lại cầm điện thoại của em?”
Quý Thanh Dư cười cười: “Dì vừa mới gọi điện, anh sợ chuông điện thoại đánh thức em nên mang ra ngoài nghe hộ.”
Dì?
Có lẽ là vừa tỉnh ngủ nên đầu óc Vu Hạ load hơi chậm, hai giây sau Vu Hạ mới phản ứng lại, cô nhìn qua: “Mẹ em?”
Quý Thanh Dư gật đầu.
Vu Hạ: “Anh nhận? Mẹ em nói gì không?”
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền cười: “Em căng thẳng cái gì, dì chưa nói gì cả, chỉ nói em bảo sáng nay gọi điện báo cho dì nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy em gọi lại, chờ sốt ruột nên gọi qua đây.”
“Sau đó thì sao?”
Quý Thanh Dư: “Sau đó hỏi chúng ta ngày mai có thể qua nhà không?”
“Anh trả lời như thế nào?”
Quý Thanh Dư nhìn cô: “Anh đồng ý rồi, bảo dì buổi sáng ngày mai anh với em cùng nhau về.”
“Ồ.” Vu Hạ thu hồi ánh mắt: “Được thôi, vậy mẹ em có hỏi gì em không”
“Có hỏi.”
Vu Hạ lại ngẩng đầu lên nhìn: “Anh nói như thế nào?”
Quý Thanh Dư bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó nghiêm túc nói: “Anh nói em hơi mệt nên đang ngủ.”
“?”
Vu Hạ: “Anh thật sự nói như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp nổ của cô, Quý Thanh Dư nhịn không được liền cười ra tiếng, không trêu cô nữa: “Không, anh chỉ nói em chưa ngủ dậy thôi.”
“......”
Vu Hạ bất đắc dĩ nhìn anh một cái sau đó đứng dậy xuống giường rửa mặt.
Quý Thanh Dư cười khẽ ra tiếng sau đó cũng nhấc chân đi theo.
Vu Hạ vừa mới bước vào phòng vệ sinh còn chưa kịp đóng của lại thì Quý Thanh Dư liền đẩy cửa tiến vào.
Thấy vậy Vu Hạ nhíu mày: “Anh vào đây làm gì?”
Quý Thanh Dư thản nhiên dựa vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn cô cười một cách lưu manh nói: “Vào giúp bạn gái anh rửa mặt, sao thế?”
“?”
Vu Hạ lười không muốn đối đầu với anh, dù sao mỗi lần đối đầu đều không thắng lại được, mặc kệ anh muốn ở bên bám dính bao lâu thì tùy.
“A đúng rồi, vừa nãy em quên nhìn điện thoại, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ánh mắt của Quý Thanh Dư nhìn chằm chằm vào cô, lười biếng mở miệng: “Không còn sớm, mới mười hai giờ trưa.”
“?”
Nghe vậy Vu Hạ vừa mới ngậm một ngụm nước xém chút nữa bị sặc.
Nhổ ngụm nước ra cô quay đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Mười hai giờ trưa mà sao anh không gọi em dậy?”
Quý Thanh Dư cười: “Không phải bởi vì hôm qua em quá mệt mỏi à, muốn cho em ngủ nhiều thêm một chút.”
“......”
Được thôi.
Vu Hạ cạn lời thu hồi lại ánh mắt, cô bóp kem răng sau đó coi Quý Thanh Dư như không khí, cho đến khi đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài cô mới hỏi anh: “Anh dậy từ lúc nào?”
Quý Thanh Dư theo sau cô đi ra ngoài: “Hơn mười giờ.”
Vu Hạ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa.” Quý Thanh Dư: “Nhưng anh xuống tầng mua bữa sáng của quán kia cho em rồi, để ở trên bàn đó, bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút là ăn được.”
Vu Hạ vừa đáp lời vừa đi vào phòng bếp: “À, buổi biểu diễn hôm nay diễn ra vào lúc mấy giờ ạ, còn kịp không?”
Quý Thanh Dư: “Hai rưỡi chiều mới bắt đầu, vẫn kịp.”
“Vâng.”
Nói xong cô đem đồ ăn sáng Quý Thanh Dư mua bỏ vào lò vi sóng, sau khi hâm nóng xong Quý Thanh Dư lấy ra giúp cô rồi ngồi xuống ăn cùng cô luôn.
Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ăn Vu Hạ liền nghe thấy Quý Thanh Dư hỏi cô một câu hỏi không đầu không đuôi: “Còn đau không?”
“Cái gì?” Vu Hạ nghe không hiểu.
Sau đó thấy ánh mắt của Quý Thanh Dư chậm rãi nhìn từ trên mặt cô xuống phía dưới, dừng ở một chỗ nào đó, khựng lại hai giây mới ngẩng đầu lên nhìn cô cười: “Chỗ đó còn đau không?”
“......”
Sau hai giây phản ứng, Vu Hạ mới tỉnh táo lại nhận ra ý của anh, nháy mắt gương mặt của Vu Hạ liền đỏ bừng.
Chắc chắn là anh cố ý, lời nói đêm qua của cô mà hôm nay anh mới nhớ ra để hỏi, hôm qua giọng của cô gần như khàn đi vì kêu nhưng cũng không thấy anh hỏi có đau hay không.
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh vài giây sau đó gọi tên anh: “Quý Thanh Dư.”
“Ừ?” Quý Thanh Dư nhìn qua.
Giây tiếp theo liền thấy Vu Hạ bỏ hai cái bánh bao nhỏ vào bát của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn nhiều một chút, có thể sẽ chặn được miệng của anh lại.”
“......”
–
Sau khi ăn xong Vu Hạ quay về phòng ngủ thay đồ.
Tháng mười thành phố Lâm Giang đã tiến vào mùa thu, mặc dù ánh nắng chiếu rực rỡ nhưng chỉ ấm vào giữa trưa, thời gian còn lại vẫn rất lạnh, có lúc còn có gió, những cơn gió xuyên thẳng vào lớp vải mỏng khiến người ta rùng mình.
Hôm nay Vu Hạ mặc một chiếc áo khoác dài vải kaki, bên trong mặc áo len sọc trắng, quần denim màu xanh, đi một đôi bốt martin màu đen hơi có gót, mái tóc dài hơi uốn sóng xõa xuống vai ở phía sau, vừa dịu dàng lại vừa có khí chất.
Quý Thanh Dư cũng mặc một chiếc áo khoác dài cùng màu, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng, nửa phần dưới cũng mặc quần jean xanh, sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì tủ quần áo trong phòng ngủ không đủ lớn cho nên quần áo mùa đông của Vu Hạ để tạm thời trong tủ quần áo bên phòng dành cho khách, hai người ăn xong một người đi vào phòng ngủ còn một người đi vào phòng ngủ dành cho khách thay đồ.
Lúc Vu Hạ mở cửa ra thì Quý Thanh Dư đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn qua đây. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngạc nhiên vì không hẹn mà cùng mặc đồ đôi.
Vài giây sau Quý Thanh Dư lấy lại tinh thần cười cười: “Đi thôi.”
Vu Hạ gật đầu, cả hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Có lẽ bởi vì hai người mặc đồ đôi đều là mỹ nam mỹ nữ nên trên đường đi có rất nhiều người quay đầu lại nhìn Quý Thanh Dư và Vu Hạ. Từ thang máy đi xuống bãi đỗ xe không dưới mười ánh mắt liên tục dừng trên người bọn họ.
Lúc hai người đến buổi hòa nhạc cách giờ bắt đầu còn nửa tiếng, ở lối vào buổi hòa nhạc có rất nhiều người.
Sau khi xuống xe Quý Thanh Dư vừa định gọi điện thoại cho Triệu Tuyền thì thấy trợ lý Tiểu Ngô của bà đang đứng ở lối vào.
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền nắm tay Vu Hạ đi qua đó.
Thấy Quý Thanh Dư đã tới, ánh mắt của Tiểu Ngô đầu tiên dừng trên người Vu Hạ đang đứng bên cạnh anh, trước khi diễn Triệu Tuyền đã nói với cô là Quý Thanh Dư đang hẹn hò, nếu có cơ hội đưa vé vào cửa cho anh thì nhất định phải quan sát thật cẩn thận xem con dâu tương lai của bà trông như thế nào.
Sau khi đánh giá xong, Quý Thanh Dư đã đi tới trước mặt cô ấy: “Chị Ngô.”
Tiểu Ngô là trợ lý của Triệu Tuyền, lớn hơn Quý Thanh Dư sáu tuổi.
Tiểu Ngô lấy lại tinh thần: “A Dư, em tới rồi.”
Nói xong cô ấy lấy ra hai tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc cho anh: “Đây là hai tấm vé mà em cần.”
Quý Thanh Dư giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn chị Ngô.”
Tiểu Ngô gật đầu: “Vậy không còn việc gì chị đi trước nhé, bên kìa vẫn đang chờ chị.”
Quý Thanh Dư lịch sự gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Tiểu Ngô đi xong, Quý Thanh Dư dẫn Vu Hạ đi qua cửa soát vé, cho đến khi đi vào bên trong Vu Hạ mới biết buổi hòa nhạc này đẳng cấp đến mức nào.
Nhìn thấy tấm poster tuyên truyền bên trong Vu Hạ nhịn không được liền kinh ngạc: “Anh dẫn em đi xem buổi biểu diễn của cô Triệu Tuyền sao?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhướn mày: “Em quen Triệu Tuyền?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không quen nhưng lúc em học đại học có chọn môn lịch sử âm nhạc trung ngoại, giáo viên trên lớp có đề cập qua vị dương cầm gia này.”
Quý Thanh Dư tìm được chỗ ngồi, nắm tay cô ngồi xuống, hứng thú nhìn cô hỏi: “Ồ? Thật sao?”
“Đúng vậy, có thể nói Triệu Tuyền là dương cầm gia có gần hai mươi năm kiệt xuất nhất, cô ấy tổ chức buổi biểu diễn cá nhân lúc mười tám tuổi sau đó tham gia vô số các cuộc thi trong và ngoài nước đạt được rất nhiều giải.”
“Lần trước đài truyền hình còn định phỏng vấn cô ấy nhưng khi liên hệ với trợ lý của cô ấy thì trợ lý nói cô ấy không nhận phỏng vấn.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhìn cô, chậm rãi ‘à’ một tiếng, “Em cũng thích bà ấy?”
Vu Hạ gật đầu: “Đương nhiên.”
Nói xong Vu Hạ lại hỏi: “Sao anh tự nhiên lại mang em đến xem buổi hòa nhạc của cô ấy vậy.”
Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, chậm rãi mở miệng: “Bởi vì___”
“Bà ấy là mẹ anh.”
Ngày hôm qua sau khi giày vò xong cũng quá nửa đêm, lúc Quý Thanh Dư ôm cô đi tắm, đã đồng ý chỉ là tắm rửa bình thường nhưng kết quả khi vào phòng tắm anh lại biến thành người khác.
Chân của cô bị bầm tím do va vào bồn tắm bây giờ vẫn cảm thấy đau, cả người bủn rủn vô lực đặc biệt là nửa thân dưới, giống như đang ngủ bị thứ gì đó đè lên người.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ nâng tay dụi dụi mắt, tỉnh ngủ được một chút mới vươn người lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở điện thoại ra nhìn thấy đã chín rưỡi rồi.
“......”
Nhưng tại sao cô tỉnh ngủ vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn mệt hơn so với ba tiếng làm việc ngày hôm qua của cô.
Nghĩ vậy Vu Hạ thuận tay đặt điện thoại bên cạnh gối.
Bởi vì ngủ không đủ giấc nên thái dương của cô đau nhức giống như bị kim châm, cơn đau dày đặc khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trái lại với Quý Thanh Dư, nằm nghiêng, một cánh tay ôm lấy người cô, cả người dán sát vào phía sau cô, hơi thở đều đặn có vẻ đang ngủ rất ngon.
Nghe tiếng hít thở đều đặn bên tai Vu Hạ thật sự muốn đá cho nguòi này một cước để tỉnh ngủ. Dựa vào cái gì mà cô bị giày vò lại tỉnh sớm như vậy, mà người khởi sướng lại đang ngủ say bên cạnh cô.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông bên cạnh mình là Quý Thanh Dư, là người mà cô ngày ngày nhớ thương mười năm bỗng có chút không nỡ.
Vu hạ nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà một lát, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu cô trở mình một cái, theo bản năng giơ tay ôm người bên cạnh nhưng không ngờ ôm phải khoảng không.
Vu Hạ mơ màng mở mắt mới phát hiện bên giường đã trống không, trên chăn đệm cũng không còn cảm nhận được độ ấm nữa, xem ra Quý Thanh Dư đã rời giường từ lâu.
Cô ngáp một cái, híp mắt tìm điện thoại ở trên gối, lần này tỉnh dậy cơ thể đã thoải mái hơn một chút, cơn đau đầu cũng giảm bớt không ít, không cảm thấy khó chịu như lúc tỉnh dậy buổi sáng nữa.
Nhưng Vu Hạ sờ soạng dưới gối nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại, cô cau mày ngồi dậy tìm nó.
Lúc lật tung chiếc gối lên Vu Hạ ngẩn người, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Điện thoại của cô đâu rồi?
Nhìn ga trải giường trống không, phản ứng đầu tiên của Vu Hạ là nghĩ có phải vì cô nằm ngủ di chuyển lộn xộn nên rơi điện thoại xuống đất rồi hay không.
Nghĩ vậy Vu Hạ theo bản năng cúi xuống giường nhìn.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ bị người bên ngoài đẩy vào, Quý Thanh Dư đứng ở cửa nhìn thấy hành động của Vu hạ liền ngạc nhiên.
Nghe thấy tiếng động Vu Hạ cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Thanh Dư nhìn thấy cô thì cười khẽ ra tiếng, đẩy cửa tiến vào: “Em đang làm gì vậy?”
Vu Hạ xấu hổ thu người lại về giường: “Em không thấy điện thoại, anh có nhìn thấy không?”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư liền lấy điện thoại của cô từ trong túi quần ra, mỉm cười ấm áp: “Anh cầm điện thoại của em.”
Vu Hạ giờ tay nhận lấy: “Sao anh lại cầm điện thoại của em?”
Quý Thanh Dư cười cười: “Dì vừa mới gọi điện, anh sợ chuông điện thoại đánh thức em nên mang ra ngoài nghe hộ.”
Dì?
Có lẽ là vừa tỉnh ngủ nên đầu óc Vu Hạ load hơi chậm, hai giây sau Vu Hạ mới phản ứng lại, cô nhìn qua: “Mẹ em?”
Quý Thanh Dư gật đầu.
Vu Hạ: “Anh nhận? Mẹ em nói gì không?”
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền cười: “Em căng thẳng cái gì, dì chưa nói gì cả, chỉ nói em bảo sáng nay gọi điện báo cho dì nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy em gọi lại, chờ sốt ruột nên gọi qua đây.”
“Sau đó thì sao?”
Quý Thanh Dư: “Sau đó hỏi chúng ta ngày mai có thể qua nhà không?”
“Anh trả lời như thế nào?”
Quý Thanh Dư nhìn cô: “Anh đồng ý rồi, bảo dì buổi sáng ngày mai anh với em cùng nhau về.”
“Ồ.” Vu Hạ thu hồi ánh mắt: “Được thôi, vậy mẹ em có hỏi gì em không”
“Có hỏi.”
Vu Hạ lại ngẩng đầu lên nhìn: “Anh nói như thế nào?”
Quý Thanh Dư bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó nghiêm túc nói: “Anh nói em hơi mệt nên đang ngủ.”
“?”
Vu Hạ: “Anh thật sự nói như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp nổ của cô, Quý Thanh Dư nhịn không được liền cười ra tiếng, không trêu cô nữa: “Không, anh chỉ nói em chưa ngủ dậy thôi.”
“......”
Vu Hạ bất đắc dĩ nhìn anh một cái sau đó đứng dậy xuống giường rửa mặt.
Quý Thanh Dư cười khẽ ra tiếng sau đó cũng nhấc chân đi theo.
Vu Hạ vừa mới bước vào phòng vệ sinh còn chưa kịp đóng của lại thì Quý Thanh Dư liền đẩy cửa tiến vào.
Thấy vậy Vu Hạ nhíu mày: “Anh vào đây làm gì?”
Quý Thanh Dư thản nhiên dựa vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn cô cười một cách lưu manh nói: “Vào giúp bạn gái anh rửa mặt, sao thế?”
“?”
Vu Hạ lười không muốn đối đầu với anh, dù sao mỗi lần đối đầu đều không thắng lại được, mặc kệ anh muốn ở bên bám dính bao lâu thì tùy.
“A đúng rồi, vừa nãy em quên nhìn điện thoại, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ánh mắt của Quý Thanh Dư nhìn chằm chằm vào cô, lười biếng mở miệng: “Không còn sớm, mới mười hai giờ trưa.”
“?”
Nghe vậy Vu Hạ vừa mới ngậm một ngụm nước xém chút nữa bị sặc.
Nhổ ngụm nước ra cô quay đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Mười hai giờ trưa mà sao anh không gọi em dậy?”
Quý Thanh Dư cười: “Không phải bởi vì hôm qua em quá mệt mỏi à, muốn cho em ngủ nhiều thêm một chút.”
“......”
Được thôi.
Vu Hạ cạn lời thu hồi lại ánh mắt, cô bóp kem răng sau đó coi Quý Thanh Dư như không khí, cho đến khi đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài cô mới hỏi anh: “Anh dậy từ lúc nào?”
Quý Thanh Dư theo sau cô đi ra ngoài: “Hơn mười giờ.”
Vu Hạ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa.” Quý Thanh Dư: “Nhưng anh xuống tầng mua bữa sáng của quán kia cho em rồi, để ở trên bàn đó, bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút là ăn được.”
Vu Hạ vừa đáp lời vừa đi vào phòng bếp: “À, buổi biểu diễn hôm nay diễn ra vào lúc mấy giờ ạ, còn kịp không?”
Quý Thanh Dư: “Hai rưỡi chiều mới bắt đầu, vẫn kịp.”
“Vâng.”
Nói xong cô đem đồ ăn sáng Quý Thanh Dư mua bỏ vào lò vi sóng, sau khi hâm nóng xong Quý Thanh Dư lấy ra giúp cô rồi ngồi xuống ăn cùng cô luôn.
Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ăn Vu Hạ liền nghe thấy Quý Thanh Dư hỏi cô một câu hỏi không đầu không đuôi: “Còn đau không?”
“Cái gì?” Vu Hạ nghe không hiểu.
Sau đó thấy ánh mắt của Quý Thanh Dư chậm rãi nhìn từ trên mặt cô xuống phía dưới, dừng ở một chỗ nào đó, khựng lại hai giây mới ngẩng đầu lên nhìn cô cười: “Chỗ đó còn đau không?”
“......”
Sau hai giây phản ứng, Vu Hạ mới tỉnh táo lại nhận ra ý của anh, nháy mắt gương mặt của Vu Hạ liền đỏ bừng.
Chắc chắn là anh cố ý, lời nói đêm qua của cô mà hôm nay anh mới nhớ ra để hỏi, hôm qua giọng của cô gần như khàn đi vì kêu nhưng cũng không thấy anh hỏi có đau hay không.
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh vài giây sau đó gọi tên anh: “Quý Thanh Dư.”
“Ừ?” Quý Thanh Dư nhìn qua.
Giây tiếp theo liền thấy Vu Hạ bỏ hai cái bánh bao nhỏ vào bát của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn nhiều một chút, có thể sẽ chặn được miệng của anh lại.”
“......”
–
Sau khi ăn xong Vu Hạ quay về phòng ngủ thay đồ.
Tháng mười thành phố Lâm Giang đã tiến vào mùa thu, mặc dù ánh nắng chiếu rực rỡ nhưng chỉ ấm vào giữa trưa, thời gian còn lại vẫn rất lạnh, có lúc còn có gió, những cơn gió xuyên thẳng vào lớp vải mỏng khiến người ta rùng mình.
Hôm nay Vu Hạ mặc một chiếc áo khoác dài vải kaki, bên trong mặc áo len sọc trắng, quần denim màu xanh, đi một đôi bốt martin màu đen hơi có gót, mái tóc dài hơi uốn sóng xõa xuống vai ở phía sau, vừa dịu dàng lại vừa có khí chất.
Quý Thanh Dư cũng mặc một chiếc áo khoác dài cùng màu, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng, nửa phần dưới cũng mặc quần jean xanh, sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì tủ quần áo trong phòng ngủ không đủ lớn cho nên quần áo mùa đông của Vu Hạ để tạm thời trong tủ quần áo bên phòng dành cho khách, hai người ăn xong một người đi vào phòng ngủ còn một người đi vào phòng ngủ dành cho khách thay đồ.
Lúc Vu Hạ mở cửa ra thì Quý Thanh Dư đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn qua đây. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngạc nhiên vì không hẹn mà cùng mặc đồ đôi.
Vài giây sau Quý Thanh Dư lấy lại tinh thần cười cười: “Đi thôi.”
Vu Hạ gật đầu, cả hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Có lẽ bởi vì hai người mặc đồ đôi đều là mỹ nam mỹ nữ nên trên đường đi có rất nhiều người quay đầu lại nhìn Quý Thanh Dư và Vu Hạ. Từ thang máy đi xuống bãi đỗ xe không dưới mười ánh mắt liên tục dừng trên người bọn họ.
Lúc hai người đến buổi hòa nhạc cách giờ bắt đầu còn nửa tiếng, ở lối vào buổi hòa nhạc có rất nhiều người.
Sau khi xuống xe Quý Thanh Dư vừa định gọi điện thoại cho Triệu Tuyền thì thấy trợ lý Tiểu Ngô của bà đang đứng ở lối vào.
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền nắm tay Vu Hạ đi qua đó.
Thấy Quý Thanh Dư đã tới, ánh mắt của Tiểu Ngô đầu tiên dừng trên người Vu Hạ đang đứng bên cạnh anh, trước khi diễn Triệu Tuyền đã nói với cô là Quý Thanh Dư đang hẹn hò, nếu có cơ hội đưa vé vào cửa cho anh thì nhất định phải quan sát thật cẩn thận xem con dâu tương lai của bà trông như thế nào.
Sau khi đánh giá xong, Quý Thanh Dư đã đi tới trước mặt cô ấy: “Chị Ngô.”
Tiểu Ngô là trợ lý của Triệu Tuyền, lớn hơn Quý Thanh Dư sáu tuổi.
Tiểu Ngô lấy lại tinh thần: “A Dư, em tới rồi.”
Nói xong cô ấy lấy ra hai tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc cho anh: “Đây là hai tấm vé mà em cần.”
Quý Thanh Dư giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn chị Ngô.”
Tiểu Ngô gật đầu: “Vậy không còn việc gì chị đi trước nhé, bên kìa vẫn đang chờ chị.”
Quý Thanh Dư lịch sự gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Tiểu Ngô đi xong, Quý Thanh Dư dẫn Vu Hạ đi qua cửa soát vé, cho đến khi đi vào bên trong Vu Hạ mới biết buổi hòa nhạc này đẳng cấp đến mức nào.
Nhìn thấy tấm poster tuyên truyền bên trong Vu Hạ nhịn không được liền kinh ngạc: “Anh dẫn em đi xem buổi biểu diễn của cô Triệu Tuyền sao?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhướn mày: “Em quen Triệu Tuyền?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không quen nhưng lúc em học đại học có chọn môn lịch sử âm nhạc trung ngoại, giáo viên trên lớp có đề cập qua vị dương cầm gia này.”
Quý Thanh Dư tìm được chỗ ngồi, nắm tay cô ngồi xuống, hứng thú nhìn cô hỏi: “Ồ? Thật sao?”
“Đúng vậy, có thể nói Triệu Tuyền là dương cầm gia có gần hai mươi năm kiệt xuất nhất, cô ấy tổ chức buổi biểu diễn cá nhân lúc mười tám tuổi sau đó tham gia vô số các cuộc thi trong và ngoài nước đạt được rất nhiều giải.”
“Lần trước đài truyền hình còn định phỏng vấn cô ấy nhưng khi liên hệ với trợ lý của cô ấy thì trợ lý nói cô ấy không nhận phỏng vấn.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nhìn cô, chậm rãi ‘à’ một tiếng, “Em cũng thích bà ấy?”
Vu Hạ gật đầu: “Đương nhiên.”
Nói xong Vu Hạ lại hỏi: “Sao anh tự nhiên lại mang em đến xem buổi hòa nhạc của cô ấy vậy.”
Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, chậm rãi mở miệng: “Bởi vì___”
“Bà ấy là mẹ anh.”