Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 75



Vu Hạ đang cởi giày một nửa liền dừng động tác, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Người đàn ông đứng im tại chỗ nhìn cô chằm chằm, giọng nói ấm áp trầm chậm, từng câu từng chữ như giọt nước mưa yên lặng rơi thẳng vào trái tim cô, lan xuống tận đáy lòng.
Có lẽ bởi vì bình thường tính cách của hai người khá dè dặt nên phần lớn thời gian ở bên nhau đều không nói mấy lời yêu thương như các cặp đôi khác.
Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Dư nghiêm túc nói với cô rằng anh yêu cô.
Trong phòng rất yên tĩnh nên cô có thể nghe rõ từng chữ anh nói ra.
Vu Hạ yên lặng nhìn anh, mím môi, muốn mở miệng nói gì đó đáp lại nhưng đột nhiên như bị mất giọng.
Bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc Vu Hạ mới chú ý tới gương mặt của Quý Thanh Dư đã lại gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh đang phả vào mặt cô.
Trong phòng còn chưa bật đèn, chỉ có mỗi đèn ngoài cửa được bật lên. Ánh sáng màu vàng ấm từ trên đỉnh đầu tỏa xuống giống như tấm lọc ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mặt anh.
Qua vài giây Quý Thanh Dư hơi rũ mắt cúi đầu gọi tên của cô: “Vu Hạ.”
Vu Hạ nhìn anh, lông mi nhẹ run lên cẩn thận ‘vâng’ một tiếng.
“Từ trước đến nay anh cảm thấy mấy câu yêu đương này rất sến súa, cũng rất khó nói.”
Dừng một chút, đôi mắt đen thâm thúy của anh không e dè mà nhìn cô chằm chằm, bỗng chốc khóe môi liền cong lên: “Cho đến khi gặp em, ở bên cạnh em.”
“Cho nên Vu Hạ à, anh cũng hy vọng em có thể hiểu rõ rằng anh đối với em không chỉ đơn thuần là thích.”
“Mà là yêu.”
Thích và yêu đối với anh mà nói là hai khái niệm khác nhau.
Thích là muốn ở bên cạnh cô, yêu là muốn cưới cô về nhà.
Lời tỏ tình đột ngột khiến Vu Hạ cảm thấy khoảnh khắc này như trở nên mờ ảo, cô sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Quý Thanh Dư, đại não như bị mắc kẹt, trong đầu thậm chí không thể nghĩ ra một câu nói hoàn chỉnh.
Những người theo đuổi cô trước kia không phải chưa từng nói mấy lời này với cô, nhưng trước đây cô từng nghĩ rằng trong mấy ngày ngắn ngủi đã nói từ ‘yêu’ thì thật lố bịch và buồn cười.
Nhưng trong khoảnh khắc này, khi Quý Thanh Dư nói ra từ miệng, cô chỉ cảm nhận được trái tim nóng bỏng được xoa dịu và trấn an, cô cam tâm tình nguyện tin tưởng anh.
Qua vài giây Vu Hạ mới giương mắt lên nhìn anh một lần nữa: “Ngày hôm qua em thấy tạp chí ở phòng khách đưa một tin.”
“Trên đó viết về việc yêu một người chỉ cần 1,5 giây.”
“Khi anh xem người đó là một người đặc biệt, não bộ sẽ cảm thấy sung sướng ngay lập tức, mà quá trình này diễn ra chỉ cần 1,5 giây.”
Quý Thanh Dư nở nụ cười, nhướn mày nhìn cô: “Vậy cho nên?”
Giọng điệu của Vu Hạ nghiêm túc: “Cho nên, em chỉ mất 1,5 giây để yêu anh.”

Quý Thanh Dư có thói quen sau khi làm phẫu thuật xong thì sẽ đi về nhà tắm, khi thấy anh đẩy cửa từ trong phòng tắm đi ra Vu Hạ đang nghiêm túc thái rau.
Trong bếp, Vu Hạ mặc một chiếc tạp dề kẻ ô vuông màu hồng đã mua từ rất lâu, mái tóc hơi uốn sóng được kẹp bằng kẹp hàm cá mập ở đằng sau đầu, hai bên má có vài sợi tóc rơi xuống, từ góc nhìn của anh trông thấy cả người cô rất dịu dàng và ấm áp.
Quý Thanh Dư đứng im tại chỗ, anh nhìn cái tạp dề kẻ ô vuông màu hồng trên người cô. Chiếc tạp dề đó hình như lần trước mua đồ gì được tặng, nhưng bởi vì màu sắc của nó nên anh vứt ở trong tủ phòng bếp.
Mới đầu anh cảm thấy màu này rất sến súa nhưng hôm nay khi thấy Vu Hạ đeo nó nấu cơm cho anh, anh lại cảm thấy rất đáng yêu.
Nghĩ vậy Quý Thanh Dư liền mỉm cười, sải bước đi qua đó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, ghé vào bên tai cô cười khẽ: “Hôm trước không phải nói cái tạp dề này xấu à, sao hôm nay lại mặc rồi?”
Vu Hạ lấy tay đánh nhẹ vào tay anh: “Anh đừng lộn xộn, em đang thái rau.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư buông cô ra, dựa vào cửa phòng bếp đứng một bên xem cô.
Vu Hạ vừa thái rau vừa nói: “Còn không phải bởi vì hôm nay mua đủ thứ nhưng vẫn quên mua tạp dề sao, quần áo của em nấu ăn xong đều bám đầy mùi.”
Quý Thanh Dư mỉm cười tiếp nhận hết mấy lời phàn nàn của cô, giọng điệu chiều chuộng: “Tại anh, lần sau anh sẽ nhớ giúp em.”
Có lẽ nhận được câu trả lời ngoài dự đoán nên Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Dừng hai giây.
Sau đó khóe môi từ từ cong lên.
Quý Thanh Dư thấy vậy cũng cười theo rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay em nấu món gì cho anh vậy?”
“Không phải anh nói muốn ăn cánh gà sao, một món cánh gà chiên, anh còn muốn ăn gì không?”
“Em ăn cùng anh không?”
Vu Hạ gật đầu: “Đương nhiên rồi, buổi chiều em cũng chưa ăn gì nên muốn về nhà cùng ăn với anh.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cong môi cười cười, nghĩ ngợi vài giây: “Có thịt rồi thì làm một món chay đi, thêm món rau xào em thích nữa được không?”
“Được.”
Vu Hạ chuyên tâm nấu cơm ở phòng bếp Quý Thanh Dư cũng không quấy rầy cô nữa: “Anh về phòng ngủ gọi điện thoại đã, em thái rau cẩn thận đấy.”
“Ừm, anh đi đi.”
Quay lại phòng ngủ Quý Thanh Dư lấy điên thoại ra, cúi đầu tìm tên trong danh bạ rồi ấn gọi.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận, một giọng nói của người phụ nữ truyền ra từ trong điện thoại: “Alo?”
Giọng nói của Quý Thanh Dư ấm áp: “Triệu nữ sĩ có đang bận không?”
“Không, mới vừa ăn cơm xong, đang xem chương trình.”
“Sớm vậy ạ, hôm nay chị Trương lại nấu món gì ngon cho mẹ ăn vậy?”
Triệu Tuyền: “Canh sườn ngô với thịt viên.”
Sau khi trả lời xong bà hỏi ngược lại anh: “Con cố ý gọi qua đây hẳn là không phải chỉ để hỏi mẹ tối nay ăn gì đúng không?”
Quý Thanh Dư cười nhẹ: “Vâng, muốn hỏi mẹ xem buổi biểu diễn hòa nhạc ngày mai còn vé không.”
Nghe vậy mắt của Triệu Tuyền sáng lên, đứa con này của bà từ nhỏ tới lớn chỉ đi xem buổi hòa nhạc của bà diễn được mấy lần, lần này chủ động hỏi bà còn vé không, lại còn là hai vé, khẳng định là có biến!
Triệu Tuyền nhẹ nhàng vén khăn choàng, dựa vào sofa: “Có, mẹ đây còn nhiều!”
Bên đầu dây điện thoại Quý Thanh Dư cười khẽ: “Vậy tốt quá, có thể cho con hai vé không?”
Triệu Tuyền nhướn lông mày, cười: “Con muốn cũng không thành vấn đề, dù thế nào đi chăng nữa con cũng là con của mẹ nhưng mà con phải nói cho mẹ con muốn đi cùng ai?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư nở nụ cười, cũng không muốn che giấu nói thẳng: “Mang con dâu tương lai của mẹ tới.”
“Cái gì?”
Triệu Tuyền ngạc nhiên kêu một tiếng, ngay cả Quý Minh Xuyên đang đọc báo kinh tế và tài chính bên cạnh cũng bị giật nảy mình.
Triệu Tuyền không thể tin được nhìn lại biệt danh trên màn hình di động, đúng là con trai của bà, sau đó: “Con nói cái gì? Con nói lại một lần nữa, con muốn dẫn ai tới?”
Phản ứng này đúng như trong dự đoán của anh, anh kiên nhẫn giải thích: “Mẹ không nghe nhầm đâu, con đang hẹn hò.”
Nghe vậy Triệu Tuyền khựng vài giây, cẩn thận hỏi: “Hẹn hò thì tốt, trai hay gái?”
Quý Thanh Dư sửng sốt, mặc dù có chút khó hiểu nhưng tính tình vẫn nhẫn lại: “Đương nhiên là con gái.”
Vừa dứt lời Quý Thanh Dư liền nghe thấy tiêng hét truyền tới từ đầu dây bên kia—–
“Trời ơi, lão Quý, con trai anh tiến bộ rồi, học được cách yêu đương rồi!”
Quý Thanh Dư: “......”
Cùng lúc đó bên kia điện thoại, Quý Minh Xuyên nghe thấy vậy ánh mắt cũng sáng lên, không thèm đọc báo nữa: “Thật hay giả?”
Triệu Tuyền kích động lôi kéo cánh tay của ông gật đầu: “Thât đó thật đó, vừa rồi chính miệng con mình nói ra, còn hỏi em muốn xin vé vào cửa ngày mai, nó nói mang con dâu của em đến xem!”
Quý Minh Xuyên: “Vậy thì tốt, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà chưa từng có một người bạn gái thì còn ra thể thống gì nữa!”
Triệu Tuyền cũng đồng ý gật đầu liên tục: “Đúng như vậy, mấy ngày trước tôi nói chuyện cùng với nhóm Tiểu Huệ xem có cô gái nào tính cách tốt, xinh đẹp đoan trang để giới thiệu cho con nhà mình, không yêu cầu gia thế phải tốt.”
Nói xong Triệu Tuyền còn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Haizz, lần trước em còn tưởng con trai chúng ta không thích phụ nữ, cũng đã nghĩ thử tìm cho nó một thằng đàn ông.”
Quý Thanh Dư ở đầu dây điện thọai bên kia: “......”
Phục hồi lại tinh thần Triệu Tuyền còn nhớ ra còn một chuyện phải nói, nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Cái đó, con trai à, bạn gái của con là người ở đâu, hẹn hò từ khi nào, tên là gì, có xinh không?”
“......”
Quý Thanh Dư: “Con đột nhiên nhớ ra ngày mai hình như còn có việc.”
“Đừng mà!” Triệu Tuyền nhanh chóng ngăn cản anh lại: “Đây là cơ hôi cuối cùng mà mẹ con có thể lên sân khấu biểu diễn, con không muốn đi cổ vũ cho mẹ sao?”
Quý Thanh Dư chưa kịp trả lời Triệu Tuyền lại tiếp tục: “Không phải chỉ là vé thôi sao, đừng nói là hai vé, con muốn bao nhiêu mẹ cũng cho, chỉ cần con đến, được chứ?”
“......”
Quý Thanh Dư: “Được rồi, con sẽ báo với bệnh viện ngày mai sẽ không đi trực ban.”
“......”
Thật hết nói nổi, Triệu Tuyền thì thầm nhại lại cho Quý Minh Xuyên bằng khẩu hình miệng: “Sao tôi lại sinh ra được đứa con trai phúc hắc như vậy chứ!”
Quý Minh Xuyên nhún vai, không biết.
Triệu Tuyền lườm ông một cái: “Vậy được, ngày mai con nhất định phải mang con dâu của mẹ đến, nghe thấy chưa hả?”
“Vâng.” Quý Thanh Dư lười nhác lên tiếng.
“Vậy nói rồi đó nhé, ngày mai mẹ bảo Tiểu Ngô mang đợi ở cửa cho con.”
“Được, cảm ơn mẹ.” Quý Thanh Dư: “Thuốc lần trước còn nhiều không ạ, hôm nào về nhà con lại mang về một ít.”
Triệu Tuyền chưa kịp trả lời, Quý Minh Xuyên đã giành nói trước: “Còn nửa đợt trị liệu nữa, con mang về cho mẹ con thêm hai đợt trị liệu nữa đi. Mẹ con dạo này lén không uống thuốc, mỗi lần bố giục mới chịu uống___”
Câu kế tiếp còn chưa nói xong Quý Thanh Dư liền nghe thấy giọng nói của Triệu Tuyền: “sao anh lại cáo trạng với con trai hả!”
Nói xong Triệu Tuyền tức giận tắt loa ngoài, dịu dàng nói: “Con trai, con đừng nghe bố của con nói bậy, mỗi ngày mẹ đều uống thuốc mà.”
Quý Thanh Dư cong cong khóe môi: “Được, con tin tưởng mẹ, qua hai ngày nữa con lại mang về hai đợt trị liệu nữa cho mẹ.”
“Hả?”
Quý Thanh Dư ôn hòa nói: “Thuốc này phải uống sáu đợt trị liệu, mẹ đếm xem mẹ mới uống được mấy đợt chứ?”
“......”
Triệu Tuyền: “Được được được, vì ngày mai con mang con dâu của mẹ về nên mẹ không thèm so đo với con.”
Quý Thanh Dư: “Được, Triệu nữ sĩ, trước tiên con chúc người biểu diễn thành công.”
Sau khi cúp điện thoại Quý Thanh Dư đẩy cửa đi ra ngoài, Vu Hạ đã nấu đồ ăn xong, mới vừa mở cửa mùi thơm của đồ ăn đã đập vào mặt.
Lúc này Vu Hạ đang cầm hai bộ bát đũa từ trong phòng bếp đi ra: “Anh bận xong rồi hả, vừa lúc nấu xong mau lại đây ăn đi.”
Quý Thanh Dư cong môi: “Thơm vậy.”
Vu Hạ gật đầu, xới một bát cơm đưa cho anh: “Đây là lần đầu tiên em chiên cánh gà, nếm thử chút xem có ăn được hay không.”
Nói xong Vu Hạ liền kéo ghế ngồi đối diện anh.
Quý Thanh Dư cúi đầu cắn một miếng cánh gà, sau đó gật đầu: “Ngon lắm.”
“Thật không đó?” Vu Hạ cũng lấy đũa gắp một miếng cánh gà lên,
Ăn xong một cái cánh gà, Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Ngày mai có rảnh không?”
Vu Hạ cắn cánh gà, nói không rõ: “Có ạ, làm gì thế anh?”
“Đi hẹn hò với bạn trai của em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...