Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 64
Nghe vậy Chu Ngôn Hạ cười khẽ, từ sofa đứng dậy: “Đuổi người ta gấp như vậy sao.”
Quý Thanh Dư lười phản ứng với anh ta, mở ngăn kéo ra lấy bộ dụng cụ ăn đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi còn không quên đưa ra tối hậu thư: “Tôi hy vọng trước khi tôi ra ngoài, cậu có thể biến mất khỏi văn phòng của tôi.”
Chu Ngôn Hạ nhướn mày, mắt điếc tai ngơ.
“......”
Vu Hạ ngồi trên sofa thấy vậy có hơi xấu hổ.
Chờ cửa phòng vệ sinh đóng lại Chu Ngôn Hạ mớ cười quay đầu qua: “Phóng viên Vu, cô với Quý Thanh Dư học chung trường cấp ba à?”
Vu Hạ mím môi gật đầu: “Vâng.”
Chu Ngôn Hạ cười, thuận miệng hỏi: “Vậy hồi cấp ba cậu ta như thế nào?”
Vu Hạ nghĩ ngợi: “Rất ưu tú, rất lạnh lùng, rất...nhiều người thích.”
“À___” Chu Ngôn Hạ gật gật đầu: “Không ngờ người này hồi cấp ba là một bức vương*.”
*Bức vương: như kiểu người đứng đầu là vua có quyền bức bách J) Mình hiểu nhưng không biết giải thích sao cho mn nữa, ai biết ý nghĩ có thể bảo mình ạ.
Vu Hạ: “......”
Lời này tôi không nhận được.
Vu Hạ chưa kịp nói chuyện thì Chu Ngôn Hạ lại hóng hớt hỏi: “Vậy hai người ai theo đuổi ai trước vậy?”
“Hả?”
Nghe vậy Vu Hạ liền sửng sốt, không ngờ Chu Ngôn Hạ là đàn ông mà lại hóng chuyện như vậy.
Lúc cô đang định do dự xem nên nói như thế nào thì trong văn phòng im lặng chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tôi theo đuổi cô ấy.”
Nói xong Quý Thanh Dư cất bước đi lấy khăn lau bộ dụng cụ ăn, ánh mắt chậm rãi nhìn qua với vẻ mặt ghét bỏ: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
“......”
Chu Ngôn Hạ: “Được được được, tôi đi được chưa, không làm bóng đèn cản trở cậu nữa.”
Dù sao anh cũng đạt được mục đích rồi, muốn hỏi gì cũng hỏi rồi, vừa lúc cũng sắp đến giờ hẹn hò với cô gái mới quen, đi thì đi.
Nói xong Chu Ngôn Hạ đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Quý Thanh Dư nhưng Quý Thanh Dư không thèm nhìn.
Vu Hạ thấy vậy liền mỉm cười: “Người đồng nghiệp này của anh rất thú vị.”
Quý Thanh Dư: “Chu Ngôn Hạ là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân nhất đại học của anh, bố của anh ta là chuyên gia có uy tín về phẫu thuật tim mạch, cũng là viện trưởng của bệnh viện này.”
Vu Hạ gật đầu sau đó hỏi: “Hôm nay mẹ em thế nào rồi?”
“Buổi sáng dì đã tỉnh rồi, hiện tại đã được chuyển sang phòng bệnh thường, là phòng một người lần trước em ở đó. Tình trạng hiện giờ của dì không ổn lắm nên phải nằm viện điều trị bằng hóa chất.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, vậy thì lát nữa em đi làm thủ tục nhập viện.”
“Không cần.” Quý Thanh Dư cười: “Anh đã sắp xếp xong rồi, yên tâm.”
Vu Hạ nhìn Quý Thanh Dư nhất thời không biết nói gì, dừng vài giây, cô hé môi: “Vậy tiền viện phí hết bao nhiêu lát nữa em chuyển cho anh nhé.”
Quý Thanh Dư cười cười: “Không vội, trước tiên ngồi ăn cùng anh đã, lúc anh đi kiểm tra phòng dì mới vừa ngủ, ăn cơm xong anh mang em qua thăm.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Quý Thanh Dư nâng tay xoa xoa đầu cô: “Nha đầu ngốc, với anh còn cảm ơn cái gì.”
Đột nhiên xưng hô như vậy Vu Hạ nhất thời chưa thích ứng kịp, cô mím môi chuyển đề tài: “Vậy tối nay em có cần phải ngủ ở lại đây không?”
Dừng vài giây, Quý Thanh Dư nói: “Chuyện này thật ra có thể thuê người trông, nếu em có thời gian thì cuối tuần ngủ ở đây cũng được.”
Dù sao thì tình trạng hiện tại của Vương Nguyệt Mai chưa ổn định, bình thường phải có người chăm sóc, mặc dù không muốn Vu Hạ phải mệt mỏi nhưng phải nói đúng tình trạng hiện tại.
Nghe vậy Vu Hạ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được đôi chút. Cô hiểu được sự băn khoăn của Quý Thanh Dư, cũng biết anh lo lắng cho cô mới nói thế: “Em hiểu rồi, em nhớ hình như phòng một người rất rộng, có ghế sofa để ngủ, lát nữa em quay về nhà lấy đồ dùng hàng ngày rồi quay lại đây trông.”
Đã biết sớm kết quả chính là như vậy, Quý Thanh Dư cũng không ngăn được, cười gật đầu: “Cũng được.”
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ theo Quý Thanh Dư vào phòng bệnh của Vương Nguyệt Mai, lúc Vu Hạ đến Vương Nguyệt Mai vừa mới tỉnh.
Cô đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vương Nguyệt Mai mắt không nhịn được liền đỏ lên.
“Tiểu Hạ, con tới rồi à.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai mỉm cười nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Bác sĩ Quý cũng tới rồi, mau ngồi xuống.”
Quý Thanh Dư cười: “Dì gọi con là tiểu Quý được rồi, hôm nay dì cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt rất tốt.”
Vương Nguyệt Mai cười nói: “Chuyện hai đứa ở bên nhau Tiểu Hạ đã nói cho dì rồi, dì nhìn ra được con là một đứa nhỏ tốt, dì cũng không biết bệnh này của dì có thể sống được lâu, về sau phiền con chăm sóc Tiểu Hạ.”
Vu Hạ nhịn không được nhíu mày: “Mẹ___”
Quý Thanh Dư thấy vậy cười: “Dì à, bệnh này của người tỷ lệ chữa khỏi rất cao, có nhiều trường hợp tái bệnh vẫn hồi phục được, người cứ yên tâm, duy trì được tâm trạng tốt quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn.”
Nói xong Quý Thanh Dư nắm nhẹ tay Vu Hạ: “Về phần Vu Hạ dì yên tâm, Vu Hạ là người con chọn, bất kể lúc nào con cũng chu toàn chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Vu Hạ nhẹ giọng than thở: “Sao anh cũng phiền giống như vậy chứ.”
Nghe thấy lời nói của Quý Thanh Dư, Vương Nguyệt Mai cười toe toét, giơ tay kéo Quý Thanh Dư đến đây ngồi: “Tiểu Quý mai lại đây, dì muốn tâm sự với con.”
“Được ạ, đúng lúc con cũng không có việc gì, ngồi nói chuyện với dì cho đỡ buồn.”
“......”
Nhìn thấy hai người vui vẻ nói chuyện Vu Hạ đứng tại chỗ dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy không biết người trên giường bệnh là mẹ của ai.
Cô khe khẽ thở dài, đi đến lấy quả táo trên bàn, vừa gọt táo cho Vương Nguyệt Mai vừa nghe bà ấy nói chuyện với Quý Thanh Dư.
Không biết có phải cô nghĩ sai hay không, hôm nay cô thấy Quý Thanh Dư nói chuyện nhiều hơn, tự nhiên nói chuyện với Vương Nguyệt Mai về nghề nghiệp và gia đình, Vương Nguyệt Mai nói chuyện rất vui vẻ, hai người nói chuyện đông chuyện tây nhưng cô lại không nói lời nào cả.
Trong lúc nói chuyện Vương Nguyệt Mai không ngừng cảm thán nếu Quý Thanh Dư không yêu đương với cô thì bà ấy nhất định sẽ nhận Quý Thanh Dư làm con nuôi.
“......”
Thấy trời đã tối Vu Hạ nhìn đồng hồ đã gần tám rưỡi, dự định không nghe bọn họ nói chuyện nữa, cô buông đồ trên tay xuống nói: “Mẹ, Quý Thanh Dư còn phải trực ban nữa, mẹ nói chuyện lâu như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi, con đi về lấy chút đồ buổi tối qua đây trông mẹ.”
Vương Nguyệt Mai vẫn còn chuyện chưa nói hết, vừa định nói gì đó thì thấy Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nói: “Dì à, Vu Hạ nói đúng, người nên nghỉ ngơi rồi,ngày mai con lại đến nói chuyện với dì.”
Nếu Quý Thanh Dư đã nói vậy Vương Nguyệt Mai cũng không nói thêm gì nữa, dặn cô vài câu đi đường cẩn thận, Vu Hạ lên tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Vu Hạ rời đi Vương Nguyệt Mai mới nói với Quý Thanh Dư: “Tiểu Hạ mấy năm nay vẫn không chịu yêu đương. Trước khi đi dì chỉ hy vọng nó có thể tìm được một bến đỗ tốt, bây giờ nhìn thấy con và nó ở bên nhau dì cũng an tâm.”
Quý Thanh Dư cười ôn hòa: “Dì đừng nghĩ nhiều quá, tâm trạng tốt mới quan trọng.”
Vương Nguyệt Mai cười: “Dì biết con là đứa trẻ tốt, con đi trực ban đi không cần ở lại đây với dì đâu.”
“Vậy dì nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ bảo y tá gọi cho con.”
Vương Nguyệt Mai gật đầu: “Được, mau đi đi.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc túi xách để trên sofa: “Cái kia là của Tiểu Hạ đúng không?”
Quý Thanh Dư nhìn qua: “Vâng đúng rồi ạ.”
Anh cười: “Chắc là vẫn chưa đi xa, bây giờ con chạy ra chắc vẫn kịp.”
Vương Nguyệt Mai: “Được được, con đi nhanh đi, đứa nhỏ này suốt ngày vứt đồ bừa bãi.”
Quý Thanh Dư cười gật đầu: “Vậy con đi trước nhé dì.”
Lúc Quý Thanh Dư chạy ra cổng bệnh viện nhưng đã không thấy bóng dáng Vu Hạ đâu, hỏi y tá ở đại sảnh mới biết Vu Hạ gọi xe đi rồi.
Vốn dĩ định quay về văn phòng đợi Vu Hạ quay về nhà lấy đồ dùng hàng ngày đến rồi đưa túi xách cho cô, nhưng trước khi rời đi liền nghe thấy tin tức đang phát trên TV—
“Vài ngày gần đây ở tiểu khu thị trấn Tân Thành bên phố Hồ Tân liên tục xảy ba vụ cướp, những nạn nhân bị hại đều là phụ nữ trẻ đi một mình, cảnh sát phỏng đoán thời gian gây hại là từ khoảng tám giờ tối đến mười hai giờ đêm. Hiện tại hung thủ vẫn chưa bị bắt, mọi người chú ý phải đi cùng nhau vào buổi tối, người dân sống trên phố Hồ Tân hạn chế ra đường vào ban đêm một mình.”
Trái tim Quý Thanh Dư run lên, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, xoay người chạy nhanh ra bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bên kia, sau khi Vu Hạ ra ngoài cổng bệnh viện liền gọi một chiếc taxi, bởi vì say xe nên cô không nhìn vào điện thoại, vì phải đi họp nên đã tắt chuông, cũng quên mất chưa bật lại.
Bởi vì trên phố Hồ Tân này vẫn đang quy hoạch nên thường xuyên có xe tải lớn chở đất đá, đường dã bắt đầu thi công từ chiều hôm qua nhưng tối qua cô ở nhà của Quý Thanh Dư nên không biết chuyện này.
Nhìn con đường bê tông trước mặt mặc dù Vu Hạ không muốn nhưng vẫn phải bảo tài xế đỗ xe giữa đường, may mắn thay chỗ này cách cửa tiểu khu không xa, cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa, đi hai ba phút là tới.
Sau khi xuống xe Vu Hạ theo bản năng sờ túi xách mới phát hiện mình đã để quên ở bệnh viện, đang định gọi điện cho Vương Nguyệt Mai hỏi thì chợt nhận ra một bóng đen đằng sau mình.
Con đường này có đèn, bóng người bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất. Dọc đường đi Vu Hạ cũng không để ý có bóng dáng khác ở trên mặt đất, lúc cô định dừng lại gọi điện cho Vương Nguyệt Mai thì thấy bóng đen hiện ra trong nháy mắt rồi lập tức lui về.
Giống như đang giữ khoảng cách với cô không để cô phát hiện ra nhưng không ngờ cô đột nhiên dừng lại, lúc này cô mới phát hiện trên mặt đất có bóng người khác.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, trong nháy mắt cô liền nghĩ tới tên cướp mà dạo gần đây đồng nghiệp hay nhắc tới.
Cô lại tiến lên phía trước vài bước, trong bóng đêm yên tĩnh cô mơ hồ nghe được tiếng bước chân đằng sau.
Nơi này cách cổng tiểu khu chưa đến ba trăm mét, hai chân cô cảm giác hơi nhũn ra, không dám quay đầu nhìn lại, cố gắng giữ bình tĩnh đi về phía trước. Vừa đi vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện thì di động sáng lên, nhìn thấy tên ghi chú hiện lên trên màn hình, trong nháy mắt Vu Hạ như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Cô bước nhanh hơn, tay run rẩy ấn nghe, lớn tiếng nói: “Alo? Chồng à, em đang ở dưới cổng tiểu khu nhà mình, cách một hai trăm mét nữa thôi, ra cổng đón em nhé.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư sửng sốt, tim chợt thắt lại trong cổ họng, cố gắng trấn an: “Vu Hạ nghe anh nói, đừng sợ anh đang trên đường rồi, ít nhất một phút nữa sẽ tới ngay. Có nguy hiểm nhất định phải chạy nhanh đừng nghĩ gì cả, trực tiếp chạy về phía cổng tiểu khu.”
Vu Hạ mừng vì Quý Thanh Dư nghe hiểu được ám chỉ của cô, hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại: “À, anh nói anh đón em ở cổng tiểu khu sao___”
Lời còn chưa dứt Vu Hạ thấy bóng dáng trên mặt đất nhanh chóng chạy về phía cô, Vu Hạ cũng chưa nói xong liền bỏ chạy.
Nghe thấy âm thanh ở đầu kia Quý Thanh Dư toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhấn chân ga.
Lúc Vu hạ nhìn thấy bóng dáng phía sau cách cô càng ngày càng gần, phía sau liền có đèn xe chiếu lóa mắt, ngay sau đó là tiếng còi xe inh ỏi.
Vu Hạ theo bản năng quay đầu.
Chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc đang lao về phía cô vớ tốc độ nhanh nhất, qua ánh đèn xe cô thấy bụi bay mù mịt cùng với gương mặt thanh tú của người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Vu Hạ chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy xe chuyển hướng lao lên vỉa hè của người đi bộ, chặn giữa cô và tên cướp phía sau.
Giây tiếp theo, tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên, rất nhiều cảnh sát lao ra từ phía sau khống chế tên cướp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vu Hạ vừa mừng vừa sợ, nước mắt liền chảy ra.
Ngay sau đó Vu Hạ chỉ cảm thấy thời gian như chậm lại, cô thấy Quý Thanh Dư đẩy cửa xe bước nhanh về phía cô. Hình ảnh giống như là một đoạn phim, cho đến khi cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc Vu Hạ mới như sống lại một lần nữa.
Mồ hôi trên lưng Quý Thanh Dư chảy ròng ròng, cho đến khi ôm Vu Hạ vào trong lòng mới biết được cái gọi là sống sót sau tai nạn. Nếu hôm nay Vu Hạ xảy ra chuyện gì, anh không biết mình sẽ làm cái gì nữa.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trước ngực, Quý Thanh Dư lại nhẹ nhàng ôm người trước ngực mình, dịu dàng an ủi: “Không sao, không có chuyện gì nữa rồi, đều đã qua rồi.”
Bên phía xe cảnh sát, Trần Triệt vừa mới áp tên tội phạm lên xe, nhìn thật sâu về phía Vu Hạ và Quý Thanh Dư đang ôm nhau, không nói gì, chỉ giải thích một câu rồi lên xe.
Vốn dĩ Vu Hạ phải đến cục cảnh sát ghi chép sự việc nhưng bởi vì đêm nay Vu Hạ bị sợ hãi, hơn nữa còn có lời giải thích của Trần Triệt nên Vu Hạ mới được yêu cầu ngày mai tới cục cảnh sát ghi chép sau.
Sau sự cố ngoài ý muốn lần này Quý Thanh Dư thật sự rất lo lắng về chỗ Vu Hạ đang sống, ban đêm liền tự mình mang theo Vu Hạ lên tầng thu dọn toàn bộ hành lý.
Đồ của Vu Hạ cũng không nhiều, lần trước chuyển đến vẫn còn rất nhiều đồ chưa bỏ ra nên hai người rất nhanh liền thu dọn xong.
Lúc đi xuống tầng Quý Thanh Dư nhẹ nhàng thương lượng: “Tạm thời ở nhà anh có được không?”
Không đợi Vu Hạ trả lời Quý Thanh Dư tiếp tục nói: “Nhà anh gần bệnh viện, em đi làm về có thể thuận tiện vào trông dì hơn, không cần mỗi ngày đều vào trông, hôm nào không có việc thì vào cũng được. Hơn nữa em đi làm cũng gần hơn.”
“Em không cần phải áp lực gì cả, anh là bạn trai em, tương lai cũng sẽ là chỗ dựa cả đời của em, việc giúp em là chuyện nên làm. Hơn nữa em yên tâm, nếu không có sự đồng ý của em anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em.”
Không biết là do cô mới trải qua một trận sợ hãi khiến tinh thần và thể xác đều yếu đuối hay là do nguyên nhân khác, nhưng hiện tại cô có chút cảm động. Quý Thanh Dư đã cam đoan, tận lực đánh bay nỗi băn khoăn của cô, đem toàn bộ hứa hẹn ra phân trần, nếu cô không đồng ý thì đúng là già mồm cãi láo.
Nghĩ vậy, Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, cảm ơn bạn trai của em.”
Quý Thanh Dư cười cười: “Không cần khách sao, bạn gái.”
Mặc dù buổi tối hôm nay bị dọa sợ nhưng Vu Hạ rất nhanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta đây xem như là... ở chung rồi?”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư liền rũ mắt nhìn cô cười khẽ: “Em muốn hiểu như vậy cũng không phải là không được.”
—————–
Suy nghĩ của tác giả:
Ở chung rồi ~, sắp được hôn rồi!!!
Quý Thanh Dư lười phản ứng với anh ta, mở ngăn kéo ra lấy bộ dụng cụ ăn đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi còn không quên đưa ra tối hậu thư: “Tôi hy vọng trước khi tôi ra ngoài, cậu có thể biến mất khỏi văn phòng của tôi.”
Chu Ngôn Hạ nhướn mày, mắt điếc tai ngơ.
“......”
Vu Hạ ngồi trên sofa thấy vậy có hơi xấu hổ.
Chờ cửa phòng vệ sinh đóng lại Chu Ngôn Hạ mớ cười quay đầu qua: “Phóng viên Vu, cô với Quý Thanh Dư học chung trường cấp ba à?”
Vu Hạ mím môi gật đầu: “Vâng.”
Chu Ngôn Hạ cười, thuận miệng hỏi: “Vậy hồi cấp ba cậu ta như thế nào?”
Vu Hạ nghĩ ngợi: “Rất ưu tú, rất lạnh lùng, rất...nhiều người thích.”
“À___” Chu Ngôn Hạ gật gật đầu: “Không ngờ người này hồi cấp ba là một bức vương*.”
*Bức vương: như kiểu người đứng đầu là vua có quyền bức bách J) Mình hiểu nhưng không biết giải thích sao cho mn nữa, ai biết ý nghĩ có thể bảo mình ạ.
Vu Hạ: “......”
Lời này tôi không nhận được.
Vu Hạ chưa kịp nói chuyện thì Chu Ngôn Hạ lại hóng hớt hỏi: “Vậy hai người ai theo đuổi ai trước vậy?”
“Hả?”
Nghe vậy Vu Hạ liền sửng sốt, không ngờ Chu Ngôn Hạ là đàn ông mà lại hóng chuyện như vậy.
Lúc cô đang định do dự xem nên nói như thế nào thì trong văn phòng im lặng chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tôi theo đuổi cô ấy.”
Nói xong Quý Thanh Dư cất bước đi lấy khăn lau bộ dụng cụ ăn, ánh mắt chậm rãi nhìn qua với vẻ mặt ghét bỏ: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
“......”
Chu Ngôn Hạ: “Được được được, tôi đi được chưa, không làm bóng đèn cản trở cậu nữa.”
Dù sao anh cũng đạt được mục đích rồi, muốn hỏi gì cũng hỏi rồi, vừa lúc cũng sắp đến giờ hẹn hò với cô gái mới quen, đi thì đi.
Nói xong Chu Ngôn Hạ đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Quý Thanh Dư nhưng Quý Thanh Dư không thèm nhìn.
Vu Hạ thấy vậy liền mỉm cười: “Người đồng nghiệp này của anh rất thú vị.”
Quý Thanh Dư: “Chu Ngôn Hạ là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân nhất đại học của anh, bố của anh ta là chuyên gia có uy tín về phẫu thuật tim mạch, cũng là viện trưởng của bệnh viện này.”
Vu Hạ gật đầu sau đó hỏi: “Hôm nay mẹ em thế nào rồi?”
“Buổi sáng dì đã tỉnh rồi, hiện tại đã được chuyển sang phòng bệnh thường, là phòng một người lần trước em ở đó. Tình trạng hiện giờ của dì không ổn lắm nên phải nằm viện điều trị bằng hóa chất.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, vậy thì lát nữa em đi làm thủ tục nhập viện.”
“Không cần.” Quý Thanh Dư cười: “Anh đã sắp xếp xong rồi, yên tâm.”
Vu Hạ nhìn Quý Thanh Dư nhất thời không biết nói gì, dừng vài giây, cô hé môi: “Vậy tiền viện phí hết bao nhiêu lát nữa em chuyển cho anh nhé.”
Quý Thanh Dư cười cười: “Không vội, trước tiên ngồi ăn cùng anh đã, lúc anh đi kiểm tra phòng dì mới vừa ngủ, ăn cơm xong anh mang em qua thăm.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Quý Thanh Dư nâng tay xoa xoa đầu cô: “Nha đầu ngốc, với anh còn cảm ơn cái gì.”
Đột nhiên xưng hô như vậy Vu Hạ nhất thời chưa thích ứng kịp, cô mím môi chuyển đề tài: “Vậy tối nay em có cần phải ngủ ở lại đây không?”
Dừng vài giây, Quý Thanh Dư nói: “Chuyện này thật ra có thể thuê người trông, nếu em có thời gian thì cuối tuần ngủ ở đây cũng được.”
Dù sao thì tình trạng hiện tại của Vương Nguyệt Mai chưa ổn định, bình thường phải có người chăm sóc, mặc dù không muốn Vu Hạ phải mệt mỏi nhưng phải nói đúng tình trạng hiện tại.
Nghe vậy Vu Hạ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được đôi chút. Cô hiểu được sự băn khoăn của Quý Thanh Dư, cũng biết anh lo lắng cho cô mới nói thế: “Em hiểu rồi, em nhớ hình như phòng một người rất rộng, có ghế sofa để ngủ, lát nữa em quay về nhà lấy đồ dùng hàng ngày rồi quay lại đây trông.”
Đã biết sớm kết quả chính là như vậy, Quý Thanh Dư cũng không ngăn được, cười gật đầu: “Cũng được.”
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ theo Quý Thanh Dư vào phòng bệnh của Vương Nguyệt Mai, lúc Vu Hạ đến Vương Nguyệt Mai vừa mới tỉnh.
Cô đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vương Nguyệt Mai mắt không nhịn được liền đỏ lên.
“Tiểu Hạ, con tới rồi à.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai mỉm cười nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Bác sĩ Quý cũng tới rồi, mau ngồi xuống.”
Quý Thanh Dư cười: “Dì gọi con là tiểu Quý được rồi, hôm nay dì cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt rất tốt.”
Vương Nguyệt Mai cười nói: “Chuyện hai đứa ở bên nhau Tiểu Hạ đã nói cho dì rồi, dì nhìn ra được con là một đứa nhỏ tốt, dì cũng không biết bệnh này của dì có thể sống được lâu, về sau phiền con chăm sóc Tiểu Hạ.”
Vu Hạ nhịn không được nhíu mày: “Mẹ___”
Quý Thanh Dư thấy vậy cười: “Dì à, bệnh này của người tỷ lệ chữa khỏi rất cao, có nhiều trường hợp tái bệnh vẫn hồi phục được, người cứ yên tâm, duy trì được tâm trạng tốt quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn.”
Nói xong Quý Thanh Dư nắm nhẹ tay Vu Hạ: “Về phần Vu Hạ dì yên tâm, Vu Hạ là người con chọn, bất kể lúc nào con cũng chu toàn chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Vu Hạ nhẹ giọng than thở: “Sao anh cũng phiền giống như vậy chứ.”
Nghe thấy lời nói của Quý Thanh Dư, Vương Nguyệt Mai cười toe toét, giơ tay kéo Quý Thanh Dư đến đây ngồi: “Tiểu Quý mai lại đây, dì muốn tâm sự với con.”
“Được ạ, đúng lúc con cũng không có việc gì, ngồi nói chuyện với dì cho đỡ buồn.”
“......”
Nhìn thấy hai người vui vẻ nói chuyện Vu Hạ đứng tại chỗ dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy không biết người trên giường bệnh là mẹ của ai.
Cô khe khẽ thở dài, đi đến lấy quả táo trên bàn, vừa gọt táo cho Vương Nguyệt Mai vừa nghe bà ấy nói chuyện với Quý Thanh Dư.
Không biết có phải cô nghĩ sai hay không, hôm nay cô thấy Quý Thanh Dư nói chuyện nhiều hơn, tự nhiên nói chuyện với Vương Nguyệt Mai về nghề nghiệp và gia đình, Vương Nguyệt Mai nói chuyện rất vui vẻ, hai người nói chuyện đông chuyện tây nhưng cô lại không nói lời nào cả.
Trong lúc nói chuyện Vương Nguyệt Mai không ngừng cảm thán nếu Quý Thanh Dư không yêu đương với cô thì bà ấy nhất định sẽ nhận Quý Thanh Dư làm con nuôi.
“......”
Thấy trời đã tối Vu Hạ nhìn đồng hồ đã gần tám rưỡi, dự định không nghe bọn họ nói chuyện nữa, cô buông đồ trên tay xuống nói: “Mẹ, Quý Thanh Dư còn phải trực ban nữa, mẹ nói chuyện lâu như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi, con đi về lấy chút đồ buổi tối qua đây trông mẹ.”
Vương Nguyệt Mai vẫn còn chuyện chưa nói hết, vừa định nói gì đó thì thấy Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nói: “Dì à, Vu Hạ nói đúng, người nên nghỉ ngơi rồi,ngày mai con lại đến nói chuyện với dì.”
Nếu Quý Thanh Dư đã nói vậy Vương Nguyệt Mai cũng không nói thêm gì nữa, dặn cô vài câu đi đường cẩn thận, Vu Hạ lên tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Vu Hạ rời đi Vương Nguyệt Mai mới nói với Quý Thanh Dư: “Tiểu Hạ mấy năm nay vẫn không chịu yêu đương. Trước khi đi dì chỉ hy vọng nó có thể tìm được một bến đỗ tốt, bây giờ nhìn thấy con và nó ở bên nhau dì cũng an tâm.”
Quý Thanh Dư cười ôn hòa: “Dì đừng nghĩ nhiều quá, tâm trạng tốt mới quan trọng.”
Vương Nguyệt Mai cười: “Dì biết con là đứa trẻ tốt, con đi trực ban đi không cần ở lại đây với dì đâu.”
“Vậy dì nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ bảo y tá gọi cho con.”
Vương Nguyệt Mai gật đầu: “Được, mau đi đi.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc túi xách để trên sofa: “Cái kia là của Tiểu Hạ đúng không?”
Quý Thanh Dư nhìn qua: “Vâng đúng rồi ạ.”
Anh cười: “Chắc là vẫn chưa đi xa, bây giờ con chạy ra chắc vẫn kịp.”
Vương Nguyệt Mai: “Được được, con đi nhanh đi, đứa nhỏ này suốt ngày vứt đồ bừa bãi.”
Quý Thanh Dư cười gật đầu: “Vậy con đi trước nhé dì.”
Lúc Quý Thanh Dư chạy ra cổng bệnh viện nhưng đã không thấy bóng dáng Vu Hạ đâu, hỏi y tá ở đại sảnh mới biết Vu Hạ gọi xe đi rồi.
Vốn dĩ định quay về văn phòng đợi Vu Hạ quay về nhà lấy đồ dùng hàng ngày đến rồi đưa túi xách cho cô, nhưng trước khi rời đi liền nghe thấy tin tức đang phát trên TV—
“Vài ngày gần đây ở tiểu khu thị trấn Tân Thành bên phố Hồ Tân liên tục xảy ba vụ cướp, những nạn nhân bị hại đều là phụ nữ trẻ đi một mình, cảnh sát phỏng đoán thời gian gây hại là từ khoảng tám giờ tối đến mười hai giờ đêm. Hiện tại hung thủ vẫn chưa bị bắt, mọi người chú ý phải đi cùng nhau vào buổi tối, người dân sống trên phố Hồ Tân hạn chế ra đường vào ban đêm một mình.”
Trái tim Quý Thanh Dư run lên, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, xoay người chạy nhanh ra bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bên kia, sau khi Vu Hạ ra ngoài cổng bệnh viện liền gọi một chiếc taxi, bởi vì say xe nên cô không nhìn vào điện thoại, vì phải đi họp nên đã tắt chuông, cũng quên mất chưa bật lại.
Bởi vì trên phố Hồ Tân này vẫn đang quy hoạch nên thường xuyên có xe tải lớn chở đất đá, đường dã bắt đầu thi công từ chiều hôm qua nhưng tối qua cô ở nhà của Quý Thanh Dư nên không biết chuyện này.
Nhìn con đường bê tông trước mặt mặc dù Vu Hạ không muốn nhưng vẫn phải bảo tài xế đỗ xe giữa đường, may mắn thay chỗ này cách cửa tiểu khu không xa, cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa, đi hai ba phút là tới.
Sau khi xuống xe Vu Hạ theo bản năng sờ túi xách mới phát hiện mình đã để quên ở bệnh viện, đang định gọi điện cho Vương Nguyệt Mai hỏi thì chợt nhận ra một bóng đen đằng sau mình.
Con đường này có đèn, bóng người bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất. Dọc đường đi Vu Hạ cũng không để ý có bóng dáng khác ở trên mặt đất, lúc cô định dừng lại gọi điện cho Vương Nguyệt Mai thì thấy bóng đen hiện ra trong nháy mắt rồi lập tức lui về.
Giống như đang giữ khoảng cách với cô không để cô phát hiện ra nhưng không ngờ cô đột nhiên dừng lại, lúc này cô mới phát hiện trên mặt đất có bóng người khác.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, trong nháy mắt cô liền nghĩ tới tên cướp mà dạo gần đây đồng nghiệp hay nhắc tới.
Cô lại tiến lên phía trước vài bước, trong bóng đêm yên tĩnh cô mơ hồ nghe được tiếng bước chân đằng sau.
Nơi này cách cổng tiểu khu chưa đến ba trăm mét, hai chân cô cảm giác hơi nhũn ra, không dám quay đầu nhìn lại, cố gắng giữ bình tĩnh đi về phía trước. Vừa đi vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện thì di động sáng lên, nhìn thấy tên ghi chú hiện lên trên màn hình, trong nháy mắt Vu Hạ như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Cô bước nhanh hơn, tay run rẩy ấn nghe, lớn tiếng nói: “Alo? Chồng à, em đang ở dưới cổng tiểu khu nhà mình, cách một hai trăm mét nữa thôi, ra cổng đón em nhé.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư sửng sốt, tim chợt thắt lại trong cổ họng, cố gắng trấn an: “Vu Hạ nghe anh nói, đừng sợ anh đang trên đường rồi, ít nhất một phút nữa sẽ tới ngay. Có nguy hiểm nhất định phải chạy nhanh đừng nghĩ gì cả, trực tiếp chạy về phía cổng tiểu khu.”
Vu Hạ mừng vì Quý Thanh Dư nghe hiểu được ám chỉ của cô, hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại: “À, anh nói anh đón em ở cổng tiểu khu sao___”
Lời còn chưa dứt Vu Hạ thấy bóng dáng trên mặt đất nhanh chóng chạy về phía cô, Vu Hạ cũng chưa nói xong liền bỏ chạy.
Nghe thấy âm thanh ở đầu kia Quý Thanh Dư toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhấn chân ga.
Lúc Vu hạ nhìn thấy bóng dáng phía sau cách cô càng ngày càng gần, phía sau liền có đèn xe chiếu lóa mắt, ngay sau đó là tiếng còi xe inh ỏi.
Vu Hạ theo bản năng quay đầu.
Chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc đang lao về phía cô vớ tốc độ nhanh nhất, qua ánh đèn xe cô thấy bụi bay mù mịt cùng với gương mặt thanh tú của người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Vu Hạ chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy xe chuyển hướng lao lên vỉa hè của người đi bộ, chặn giữa cô và tên cướp phía sau.
Giây tiếp theo, tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên, rất nhiều cảnh sát lao ra từ phía sau khống chế tên cướp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vu Hạ vừa mừng vừa sợ, nước mắt liền chảy ra.
Ngay sau đó Vu Hạ chỉ cảm thấy thời gian như chậm lại, cô thấy Quý Thanh Dư đẩy cửa xe bước nhanh về phía cô. Hình ảnh giống như là một đoạn phim, cho đến khi cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc Vu Hạ mới như sống lại một lần nữa.
Mồ hôi trên lưng Quý Thanh Dư chảy ròng ròng, cho đến khi ôm Vu Hạ vào trong lòng mới biết được cái gọi là sống sót sau tai nạn. Nếu hôm nay Vu Hạ xảy ra chuyện gì, anh không biết mình sẽ làm cái gì nữa.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trước ngực, Quý Thanh Dư lại nhẹ nhàng ôm người trước ngực mình, dịu dàng an ủi: “Không sao, không có chuyện gì nữa rồi, đều đã qua rồi.”
Bên phía xe cảnh sát, Trần Triệt vừa mới áp tên tội phạm lên xe, nhìn thật sâu về phía Vu Hạ và Quý Thanh Dư đang ôm nhau, không nói gì, chỉ giải thích một câu rồi lên xe.
Vốn dĩ Vu Hạ phải đến cục cảnh sát ghi chép sự việc nhưng bởi vì đêm nay Vu Hạ bị sợ hãi, hơn nữa còn có lời giải thích của Trần Triệt nên Vu Hạ mới được yêu cầu ngày mai tới cục cảnh sát ghi chép sau.
Sau sự cố ngoài ý muốn lần này Quý Thanh Dư thật sự rất lo lắng về chỗ Vu Hạ đang sống, ban đêm liền tự mình mang theo Vu Hạ lên tầng thu dọn toàn bộ hành lý.
Đồ của Vu Hạ cũng không nhiều, lần trước chuyển đến vẫn còn rất nhiều đồ chưa bỏ ra nên hai người rất nhanh liền thu dọn xong.
Lúc đi xuống tầng Quý Thanh Dư nhẹ nhàng thương lượng: “Tạm thời ở nhà anh có được không?”
Không đợi Vu Hạ trả lời Quý Thanh Dư tiếp tục nói: “Nhà anh gần bệnh viện, em đi làm về có thể thuận tiện vào trông dì hơn, không cần mỗi ngày đều vào trông, hôm nào không có việc thì vào cũng được. Hơn nữa em đi làm cũng gần hơn.”
“Em không cần phải áp lực gì cả, anh là bạn trai em, tương lai cũng sẽ là chỗ dựa cả đời của em, việc giúp em là chuyện nên làm. Hơn nữa em yên tâm, nếu không có sự đồng ý của em anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em.”
Không biết là do cô mới trải qua một trận sợ hãi khiến tinh thần và thể xác đều yếu đuối hay là do nguyên nhân khác, nhưng hiện tại cô có chút cảm động. Quý Thanh Dư đã cam đoan, tận lực đánh bay nỗi băn khoăn của cô, đem toàn bộ hứa hẹn ra phân trần, nếu cô không đồng ý thì đúng là già mồm cãi láo.
Nghĩ vậy, Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, cảm ơn bạn trai của em.”
Quý Thanh Dư cười cười: “Không cần khách sao, bạn gái.”
Mặc dù buổi tối hôm nay bị dọa sợ nhưng Vu Hạ rất nhanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta đây xem như là... ở chung rồi?”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư liền rũ mắt nhìn cô cười khẽ: “Em muốn hiểu như vậy cũng không phải là không được.”
—————–
Suy nghĩ của tác giả:
Ở chung rồi ~, sắp được hôn rồi!!!