Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 44: Không khỏi nóng tai
Lúc Vu Hạ mang giày vải chậm rãi đi tới Quý Thanh Dư đã mở cửa đi vào nhà rồi, hơn nữa còn đã chuẩn bị sẵn dép lê ở cửa để cô thay.
Lúc cô đi vào mới phát hiện, cách trang trí nhà của Quý Thanh Dư và Cố Noãn Dương khác nhau một trời một vực.
Nhà của Quý Thanh Dư là trang trí theo kiểu tối giản rất điển hình, tổng thể chỉ có tone trắng xám đen, có một cảm giác cao cấp, nhưng thiếu hương vị gia đình, nhất thời Vu Hạ tưởng mình đang bước vào một căn nhà mẫu.
“Đứng ở cửa làm gì, còn không mau tiến vào.”
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ cẩn thận cởi giày, thay dép lê ở ngoài rồi đóng cửa lại.
Lúc này Quý Thanh Dư cầm hai cốc nước lọc đi tới: “Ngồi tự nhiên.”
Vu Hạ có chút câu nệ, khẩn trương đến mức tay chân không biết để đâu. Mặc dù không còn nhạy cảm như lúc đến nhà Quý Thanh Dư hồi cấp ba, nhưng đối mặt với Quý Thanh Dư cô vẫn không thể thả lỏng được, đến mức cô đã quên mất chuyện Quý Thanh Dư cố ý đến nhà cô ăn cơm tối qua.
Nói xong Quý Thanh Dư đặt cốc nước lên bàn trà trước ghế sofa: “Thật ngại quá, bình thường toàn ở bệnh viện, trong nhà chỉ có nước lọc.”
Vu Hạ rũ mắt, nhẹ nhàng hé môi: “Không sao, giống như nhà tôi chỉ có mỗi mỳ gói thôi.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư ngạc nhiên, lập tức cười khẽ, trong ấn tượng của anh Vu Hạ rất ít khi nói đùa.
Vu Hạ khẽ mím môi không nói gì, không khí có chút xấu hổ. Vẫn là mình làm phiền người ta, dừng vài giây Vu Hạ mở miệng trước: “Hôm nay cậu nghỉ ngơi hả? Sao lại về sớm như vậy?”
Quý Thanh Dư hơi nghiêng đầu nhìn qua, chân dài vắt chéo, lòng bàn tay tự nhiên đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng: “Hôm nay thay ca, tôi tan làm sớm.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, so với giọng nói mát lạnh hồi còn trẻ bây giờ càng gợi cảm ơn, làm cho người nghe không chịu được nóng tai.
Vu Hạ đè nén không nghe thấy tiếng tim đập, sợ bị người ta phát hiện cô nhẹ nhàng gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Nói xong không khí lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc Vu Hạ đang thầm cầu nguyện trong lòng mong thợ sửa khóa mau đến, lại đồng thời vắt óc suy nghĩ tìm chủ đề gì đó để nói thì Quý Thanh Dư thản nhiên mở miệng: “Kem của cậu sắp chảy rồi.”
“......”
Vu Hạ lúc này mới nhớ đến trên tay mình còn đang cầm một que kem đang ăn dở, cùng với một que chưa bóc.
Đột nhiên Vu Hạ xấu hổ, mặt nóng lên, cô không thể ngồi trong nhà Quý Thanh Dư lại còn ăn kem trước mắt anh. Cô cũng không muốn mở miệng lại làm phiền Quý Thanh Dư, dù sao thì hai ngày nay cô cũng đã làm phiền anh rất nhiều rồi.
Dừng vài giây, Vu Hạ khẽ thở dài trong lòng, lười đấu tranh quá. Dù sao qua hai tuần nữa cô cũng chuyển đi rồi, về sau có lẽ cũng sẽ không gặp mặt anh nữa. Đơn giản chỉ cần phá vỡ nó, cô giả vờ như bình tĩnh đem que kem chưa bóc kia đưa cho Quý Thanh Dư: “Còn một que cậu ăn không?”
“......”
Vẻ mặt của Quý Thanh Dư bỗng kinh ngạc.
Sau đó anh rũ mắt nhìn bàn tay đang giơ lên của cô, khóe môi cong lên thành một đường cong tinh tế, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vu Hạ có chút ngượng ngùng rút tay lại, vốn dĩ nghĩ anh nhận vì phép lịch sự, cũng không ngờ sau khi nhận lấy anh thực sự xé vỏ, đem kem bên trong lấy ra cắn một miếng thản nhiên đánh giá: “Hương vị vẫn giống như trước.”
Không đợi Vu Hạ nói chuyện, ánh mắt Quý Thanh Dư chậm rãi dừng trên mặt cô, mỉm cười: “Coi như cậu vẫn còn nhớ.”
“Cái gì cơ?” Vu Hạ không nghe rõ.
“Kem.” Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt.
Vu Hạ chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại trên sofa vang lên, là Cố Noãn Dương gọi tới.
Thấy vậy Vu Hạ ngẩng đầu nói: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Quý Thanh Dư gật đầu, tay làm động tác xin cứ tự nhiên.
Vu Hạ hé môi, nhỏ giọng nhận điện thoại: “Alo? Có chuyện gì vậy Dương Dương?”
Cố Noãn Dương: “Hạ Hạ, cậu đi đâu thế, sao không có ở nhà?”
Nghe được câu này Vu Hạ như sống lại nhờ kỳ tích: “Cậu về nhà hả?”
Cố Noãn Dương: “Đúng vậy, tớ vừa mới đến nhà, cậu đi đâu vậy?”
“Hả, cậu đã đến nhà rồi hả, tớ hiện tại đang ở nhà hàng xóm bên cạnh, nếu cậu đang ở nhà thì để tớ đi về.”
Cố Noãn Dương bỗng kinh ngạc: “Hàng xóm? Cậu làm quen được hàng xóm nhanh như vậy? Lần trước tớ ở mấy tháng còn chưa biết mặt mũi hàng xóm như thế nào, có đẹp trai không?”
Nghe vậy mặt Vu Hạ hơi xấu hổ, theo bản năng nhìn Quý Thanh Dư, chống lại ánh mắt của anh Vu Hạ xấu hổ mỉm cười, cũng không biết anh có nghe thấy câu nói của Cố Noãn Dương không.
Sau đó Vu Hạ nhỏ giọng giải thích: “Hàng xóm nhà cậu chính là bác sĩ Quý của bệnh viện Lâm Y.”
Nói xong Vu Hạ từ trên ghế sofa đứng dậy: “Cái đó......bạn của tôi đã quay lại rồi, tôi đi về trước, không làm phiền cậu nữa.”
Cô còn chưa kịp cúp điện thoại tai nghe đã truyền ra một âm thanh chói tai: “Cái gì? Cậu nói chính là đối tượng yêu thầm của cậu, cậu......”
“......”
Nghe vậy Vu Hạ hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng tắt điện thoại.
Bên kia, Cố Noãn Dương cầm điện thoại nói chuyện nửa ngày mới biết điện thoại bị tắt từ lâu. Vì tính tò mò cùng lòng hiếu kì, Cố Noãn Dương nhanh chóng xỏ dép chạy sang phòng đối diện.
Cô chưa kịp giơ tay gõ cửa thì cửa phòng đối diện liền mở ra, nhìn thấy hai người một cao một thấp cùng đứng ở cửa, Cố Noãn Dương hơi kinh ngạc, nhịn không được liền oán thầm trong lòng, hai người này từ chiều cao đến giá trị nhanh sắc thật sự rất xứng đôi.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Noãn Dương mỉm cười: “Chào bác sĩ đẹp trai, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, làm phiền anh đã chăm sóc Hạ Hạ nhà chúng tôi rồi.”
Tranh thủ thời gian chào hỏi Cố Noãn Dương liếc nhìn Quý Thanh Dư mấy lần, nghĩ thầm, ánh mắt của Hạ Hạ đúng thật không tồi, lúc không mặc áo bác sĩ hình như càng đẹp trai hơn.
Ánh mắt Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nhìn qua Cố Noãn Dương sau đó rời đi, lịch sự nói: “Không phiền.”
Sợ Cố Noãn Dương lại nói thêm điều gì đó nữa Vu Hạ liền nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Cái đó......Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Cố Noãn Dương xem náo nhiệt không chê đại sự, cười vẫy tay: “Soái ca hẹn gặp lại nhé ~”
Nói xong Vu Hạ không dám nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Dư vội vàng đẩy Cố Noãn Dương vào nhà.
Ngoài cửa, Quý Thanh Dư nhìn chăm chú bóng dáng mảnh mai kia một lúc, nếu anh không nghe nhầm thì bạn của Vu Hạ trong điện thoại hình như nhắc đến bốn chữ ‘đối tượng yêu thầm’.
Nghĩ tới đó sắc mặt của Quý Thanh Dư tối sầm xuống.
Chẳng lẽ Vu Hạ vì ‘đối tượng yêu thầm’ kia mà vẫn chưa có bạn trai?
–
Bên kia Cố Noãn Dương vừa mới tiến vào phòng liền phấn khích nói: “Tình huống gì đây? Sao cậu lại ở nhà anh ta?”
“......”
“Đừng nói nữa.” Vu Hạ giải thích: “Hôm nay tớ tiễn bạn xuống tầng, cậu cũng gặp qua rồi, là Tống Dao. Sau đó không cẩn thận để quên chìa khóa ở trong nhà, tớ đứng ngoài cửa chờ thợ sửa khóa đến thì đúng lúc gặp Quý Thanh Dư tan làm.”
“Sau đó anh ta liền mời cậu vào nhà ngồi?” Cố Noãn Dương hưng phấn nói.
“......”
Không biết vì sao Vu Hạ nghe lời này cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Dừng một chút, Vu Hạ sửa lại: “Không phải là mời mà là giúp đỡ.”
“......”
Cố Noãn Dương: “Có gì khác nhau sao? Không phải cậu vẫn ở nhà anh ta sao.”
“......”
Nói xong Cố Noãn Dương liền hóng chuyện: “Nhưng mà đối tượng yêu thầm kia của cậu có phải cũng có ý với cậu không?”
Vu Hạ trố mắt nhìn, mím môi nói: “Đừng nói bậy, sao có thể chứ.”
“Sao lại không thể?” Cố Noãn Dương thề: “Đối tượng yêu thầm kia của cậu vừa nhìn chính là một bking * lạnh lùng. Hơn nữa lần trước tớ đến bệnh viện nhìn thấy mấy y tá nói anh ta chưa từng có bạn gái, là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng trong bệnh viện.”
*Bking: Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa. (Nguồn: gg)
Gương mặt của Vu Hạ không có nửa điểm gợn sóng: “Vậy cho nên?”
Cố Noãn Dương hận luyện sắt không thành thép: “Cho nên một người tự nhiên mời cậu vào nhà của anh ta không phải có ý với cậu thì là cái gì, tớ nghe nói mấy người theo đuổi anh ta tới văn phòng còn chưa được vào đâu!”
“Tớ nói cậu nghe, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể hèn nhát với người mình yêu thầm, thành đôi hay không không phụ thuộc vào một hai câu chuyện! Nhưng mà anh hàng xóm kia thực sự rất đẹp trai, cậu cũng không kém gì, vừa xinh đẹp lại có dáng người chuẩn!”
“......”
Sau khi tiêu hóa lời của Cố Noãn Dương, Vu Hạ cong cong khóe môi: “Bảo bối, tốt hơn hết cậu nên tiết kiệm trí tưởng tượng của cậu và động não để phát huy bản thảo đi. Nếu không lần sau bản thảo lại không đạt tiêu chuẩn tổ trưởng chắc chắn sẽ mắng cậu.”
“Không sao.” Cố Noãn Dương mỉm cười nắm lấy cánh tay cô: “Không phải vẫn còn có cậu giúp tớ sao ~”
“Đúng rồi Dương Dương, chiều hôm nay tớ vừa đi xem nhà, ở Hồ Tân đường bên kia, đợi nửa tháng nữa chủ nhà về có thể ký hợp đồng.”
“Hả? Cậu thật sự muốn chuyển đi sao, nhà này của tớ cũng không có ai ở, cậu cứ yên tâm ở đây được mà.”
Nói xong Cố Noãn Dương nở nụ cười đen tối: “Huống chi còn có hàng xóm đẹp trai, gần quan được ban lộc cậu hiểu không!”
“......”
Không đợi Vu Hạ trả lời điện thoại của cô lại vang lên. Vu Hạ cúi đầu nhìn, nhíu nhíu mày nhận điện thoại: “Alo Mẹ?”
“Tiểu Hạ, chân của con mấy hôm nay như thế nào rồi? Đi tháo thạch cao chưa?”
Vu Hạ nghĩ Vương Nguyệt Mai chỉ gọi điện đến ân cần hỏi thăm một chút nên nói thật: “Bỏ rồi ạ, mấy hôm trước Noãn Dương đưa con tới bệnh viện tháo rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy bây giờ có thể đi lại bình thường chưa?”
Vu Hạ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, có thể đi lại bình thường, chỉ cần không hoạt động quá sức với mang giày cao gót là được.”
Nghe thấy vậy giọng điệu của Vương Nguyệt Mai trong điện thoại cao lên một chút, trong điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của bà. Vu Hạ liền nhíu mày, cô có dự cảm đây không phải là chuyện gì tốt đối với cô.
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe thấy Vương Nguyệt Mai ở đầu dây bên kia nói: “Lần trước mẹ đã nhờ đồng nghiệp của mình chính là dì Vương nhờ tìm đối tượng cho con. Mấy hôm trước người ta đã gửi cho mẹ mấy người trẻ tuổi, mẹ chọn cho con một người ưu tú nhất. Thanh niên đó nhìn không tồi, mặt mũi hiền lành, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm việc ở doanh nghiệp nhà nước. Mẹ bảo dì Vương sắp xếp thời gian rồi, buổi chiều ngày mai con gặp mặt người ta nhé.”
“......”
Vu Hạ bất đắc dĩ: “Mẹ, không phải con nói không vội tìm đối tượng sao, sao mẹ lại tự ý quyết định hộ con vậy?”
“Không vội cái gì mà không vội, con đã lớn rồi, đã 26 tuổi rồi, không tìm đối tượng thì thành gái già, sau này không lấy được chồng thì sao?”
“......”
Vu Hạ nâng tay day day thái dương, mỗi lần Vương Nguyệt Mai nhắc tới chuyện này cô lại đau đầu.
Đầu dây bên kia vẫn không ngừng đọc kinh nhưng Vu Hạ đã không còn kiên nhẫn để nghe hết, cô không nhịn được nữa liền cắt ngang Vương Nguyệt Mai: “Vâng con biết rồi, ngày mai con sẽ đi, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
Thấy Vu Hạ không có ý kiến giọng điệu của Vương Nguyệt Mai cũng dịu đi vài phần: “Vậy được, lát nữa mẹ gửi thời gian và địa chỉ cho con, gửi cả wechat của anh chàng kia nữa, con thêm người ta rồi nói chuyện.”
Vu Hạ đáp lời rồi liền tắt điện thoại, sau đó thở dài một hơi thật mạnh.
Thấy vậy Cố Noãn Dương nhìn cô: “Hạ Hạ, dì lại ép cậu đi xem mắt à?”
Vu Hạ gật đầu sau đó giơ di động lên, đúng lúc đó wechat xuất hiện hai chấm đỏ: “Còn gì nữa, ngay cả wechat cũng gửi qua cho tớ đây này.”
Nói xong, Cố Noãn Dương liền giúp cô mở danh thiếp mà Vương Nguyệt Mai vừa gửi đến—–
Ảnh đại diện là ảnh căn cước công dân, tên wechat là đẹp trai giàu có.
“......”
Không khí trầm mặc vài giây.
Kéo xuống một chút nữa, tuổi hiện tại là 36 tuổi.
“......”
“......”
Không khí lại trầm mặc.
Một lát sau Cố Noãn Dương lẩm bẩm nói: “36 tuổi, hẳn là không tính là chàng trai trẻ____”
Dừng một giây, “Nhỉ?”
“......”
Lúc cô đi vào mới phát hiện, cách trang trí nhà của Quý Thanh Dư và Cố Noãn Dương khác nhau một trời một vực.
Nhà của Quý Thanh Dư là trang trí theo kiểu tối giản rất điển hình, tổng thể chỉ có tone trắng xám đen, có một cảm giác cao cấp, nhưng thiếu hương vị gia đình, nhất thời Vu Hạ tưởng mình đang bước vào một căn nhà mẫu.
“Đứng ở cửa làm gì, còn không mau tiến vào.”
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ cẩn thận cởi giày, thay dép lê ở ngoài rồi đóng cửa lại.
Lúc này Quý Thanh Dư cầm hai cốc nước lọc đi tới: “Ngồi tự nhiên.”
Vu Hạ có chút câu nệ, khẩn trương đến mức tay chân không biết để đâu. Mặc dù không còn nhạy cảm như lúc đến nhà Quý Thanh Dư hồi cấp ba, nhưng đối mặt với Quý Thanh Dư cô vẫn không thể thả lỏng được, đến mức cô đã quên mất chuyện Quý Thanh Dư cố ý đến nhà cô ăn cơm tối qua.
Nói xong Quý Thanh Dư đặt cốc nước lên bàn trà trước ghế sofa: “Thật ngại quá, bình thường toàn ở bệnh viện, trong nhà chỉ có nước lọc.”
Vu Hạ rũ mắt, nhẹ nhàng hé môi: “Không sao, giống như nhà tôi chỉ có mỗi mỳ gói thôi.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư ngạc nhiên, lập tức cười khẽ, trong ấn tượng của anh Vu Hạ rất ít khi nói đùa.
Vu Hạ khẽ mím môi không nói gì, không khí có chút xấu hổ. Vẫn là mình làm phiền người ta, dừng vài giây Vu Hạ mở miệng trước: “Hôm nay cậu nghỉ ngơi hả? Sao lại về sớm như vậy?”
Quý Thanh Dư hơi nghiêng đầu nhìn qua, chân dài vắt chéo, lòng bàn tay tự nhiên đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng: “Hôm nay thay ca, tôi tan làm sớm.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, so với giọng nói mát lạnh hồi còn trẻ bây giờ càng gợi cảm ơn, làm cho người nghe không chịu được nóng tai.
Vu Hạ đè nén không nghe thấy tiếng tim đập, sợ bị người ta phát hiện cô nhẹ nhàng gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Nói xong không khí lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc Vu Hạ đang thầm cầu nguyện trong lòng mong thợ sửa khóa mau đến, lại đồng thời vắt óc suy nghĩ tìm chủ đề gì đó để nói thì Quý Thanh Dư thản nhiên mở miệng: “Kem của cậu sắp chảy rồi.”
“......”
Vu Hạ lúc này mới nhớ đến trên tay mình còn đang cầm một que kem đang ăn dở, cùng với một que chưa bóc.
Đột nhiên Vu Hạ xấu hổ, mặt nóng lên, cô không thể ngồi trong nhà Quý Thanh Dư lại còn ăn kem trước mắt anh. Cô cũng không muốn mở miệng lại làm phiền Quý Thanh Dư, dù sao thì hai ngày nay cô cũng đã làm phiền anh rất nhiều rồi.
Dừng vài giây, Vu Hạ khẽ thở dài trong lòng, lười đấu tranh quá. Dù sao qua hai tuần nữa cô cũng chuyển đi rồi, về sau có lẽ cũng sẽ không gặp mặt anh nữa. Đơn giản chỉ cần phá vỡ nó, cô giả vờ như bình tĩnh đem que kem chưa bóc kia đưa cho Quý Thanh Dư: “Còn một que cậu ăn không?”
“......”
Vẻ mặt của Quý Thanh Dư bỗng kinh ngạc.
Sau đó anh rũ mắt nhìn bàn tay đang giơ lên của cô, khóe môi cong lên thành một đường cong tinh tế, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vu Hạ có chút ngượng ngùng rút tay lại, vốn dĩ nghĩ anh nhận vì phép lịch sự, cũng không ngờ sau khi nhận lấy anh thực sự xé vỏ, đem kem bên trong lấy ra cắn một miếng thản nhiên đánh giá: “Hương vị vẫn giống như trước.”
Không đợi Vu Hạ nói chuyện, ánh mắt Quý Thanh Dư chậm rãi dừng trên mặt cô, mỉm cười: “Coi như cậu vẫn còn nhớ.”
“Cái gì cơ?” Vu Hạ không nghe rõ.
“Kem.” Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt.
Vu Hạ chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại trên sofa vang lên, là Cố Noãn Dương gọi tới.
Thấy vậy Vu Hạ ngẩng đầu nói: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Quý Thanh Dư gật đầu, tay làm động tác xin cứ tự nhiên.
Vu Hạ hé môi, nhỏ giọng nhận điện thoại: “Alo? Có chuyện gì vậy Dương Dương?”
Cố Noãn Dương: “Hạ Hạ, cậu đi đâu thế, sao không có ở nhà?”
Nghe được câu này Vu Hạ như sống lại nhờ kỳ tích: “Cậu về nhà hả?”
Cố Noãn Dương: “Đúng vậy, tớ vừa mới đến nhà, cậu đi đâu vậy?”
“Hả, cậu đã đến nhà rồi hả, tớ hiện tại đang ở nhà hàng xóm bên cạnh, nếu cậu đang ở nhà thì để tớ đi về.”
Cố Noãn Dương bỗng kinh ngạc: “Hàng xóm? Cậu làm quen được hàng xóm nhanh như vậy? Lần trước tớ ở mấy tháng còn chưa biết mặt mũi hàng xóm như thế nào, có đẹp trai không?”
Nghe vậy mặt Vu Hạ hơi xấu hổ, theo bản năng nhìn Quý Thanh Dư, chống lại ánh mắt của anh Vu Hạ xấu hổ mỉm cười, cũng không biết anh có nghe thấy câu nói của Cố Noãn Dương không.
Sau đó Vu Hạ nhỏ giọng giải thích: “Hàng xóm nhà cậu chính là bác sĩ Quý của bệnh viện Lâm Y.”
Nói xong Vu Hạ từ trên ghế sofa đứng dậy: “Cái đó......bạn của tôi đã quay lại rồi, tôi đi về trước, không làm phiền cậu nữa.”
Cô còn chưa kịp cúp điện thoại tai nghe đã truyền ra một âm thanh chói tai: “Cái gì? Cậu nói chính là đối tượng yêu thầm của cậu, cậu......”
“......”
Nghe vậy Vu Hạ hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng tắt điện thoại.
Bên kia, Cố Noãn Dương cầm điện thoại nói chuyện nửa ngày mới biết điện thoại bị tắt từ lâu. Vì tính tò mò cùng lòng hiếu kì, Cố Noãn Dương nhanh chóng xỏ dép chạy sang phòng đối diện.
Cô chưa kịp giơ tay gõ cửa thì cửa phòng đối diện liền mở ra, nhìn thấy hai người một cao một thấp cùng đứng ở cửa, Cố Noãn Dương hơi kinh ngạc, nhịn không được liền oán thầm trong lòng, hai người này từ chiều cao đến giá trị nhanh sắc thật sự rất xứng đôi.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Noãn Dương mỉm cười: “Chào bác sĩ đẹp trai, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, làm phiền anh đã chăm sóc Hạ Hạ nhà chúng tôi rồi.”
Tranh thủ thời gian chào hỏi Cố Noãn Dương liếc nhìn Quý Thanh Dư mấy lần, nghĩ thầm, ánh mắt của Hạ Hạ đúng thật không tồi, lúc không mặc áo bác sĩ hình như càng đẹp trai hơn.
Ánh mắt Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nhìn qua Cố Noãn Dương sau đó rời đi, lịch sự nói: “Không phiền.”
Sợ Cố Noãn Dương lại nói thêm điều gì đó nữa Vu Hạ liền nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Cái đó......Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Cố Noãn Dương xem náo nhiệt không chê đại sự, cười vẫy tay: “Soái ca hẹn gặp lại nhé ~”
Nói xong Vu Hạ không dám nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Dư vội vàng đẩy Cố Noãn Dương vào nhà.
Ngoài cửa, Quý Thanh Dư nhìn chăm chú bóng dáng mảnh mai kia một lúc, nếu anh không nghe nhầm thì bạn của Vu Hạ trong điện thoại hình như nhắc đến bốn chữ ‘đối tượng yêu thầm’.
Nghĩ tới đó sắc mặt của Quý Thanh Dư tối sầm xuống.
Chẳng lẽ Vu Hạ vì ‘đối tượng yêu thầm’ kia mà vẫn chưa có bạn trai?
–
Bên kia Cố Noãn Dương vừa mới tiến vào phòng liền phấn khích nói: “Tình huống gì đây? Sao cậu lại ở nhà anh ta?”
“......”
“Đừng nói nữa.” Vu Hạ giải thích: “Hôm nay tớ tiễn bạn xuống tầng, cậu cũng gặp qua rồi, là Tống Dao. Sau đó không cẩn thận để quên chìa khóa ở trong nhà, tớ đứng ngoài cửa chờ thợ sửa khóa đến thì đúng lúc gặp Quý Thanh Dư tan làm.”
“Sau đó anh ta liền mời cậu vào nhà ngồi?” Cố Noãn Dương hưng phấn nói.
“......”
Không biết vì sao Vu Hạ nghe lời này cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Dừng một chút, Vu Hạ sửa lại: “Không phải là mời mà là giúp đỡ.”
“......”
Cố Noãn Dương: “Có gì khác nhau sao? Không phải cậu vẫn ở nhà anh ta sao.”
“......”
Nói xong Cố Noãn Dương liền hóng chuyện: “Nhưng mà đối tượng yêu thầm kia của cậu có phải cũng có ý với cậu không?”
Vu Hạ trố mắt nhìn, mím môi nói: “Đừng nói bậy, sao có thể chứ.”
“Sao lại không thể?” Cố Noãn Dương thề: “Đối tượng yêu thầm kia của cậu vừa nhìn chính là một bking * lạnh lùng. Hơn nữa lần trước tớ đến bệnh viện nhìn thấy mấy y tá nói anh ta chưa từng có bạn gái, là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng trong bệnh viện.”
*Bking: Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa. (Nguồn: gg)
Gương mặt của Vu Hạ không có nửa điểm gợn sóng: “Vậy cho nên?”
Cố Noãn Dương hận luyện sắt không thành thép: “Cho nên một người tự nhiên mời cậu vào nhà của anh ta không phải có ý với cậu thì là cái gì, tớ nghe nói mấy người theo đuổi anh ta tới văn phòng còn chưa được vào đâu!”
“Tớ nói cậu nghe, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể hèn nhát với người mình yêu thầm, thành đôi hay không không phụ thuộc vào một hai câu chuyện! Nhưng mà anh hàng xóm kia thực sự rất đẹp trai, cậu cũng không kém gì, vừa xinh đẹp lại có dáng người chuẩn!”
“......”
Sau khi tiêu hóa lời của Cố Noãn Dương, Vu Hạ cong cong khóe môi: “Bảo bối, tốt hơn hết cậu nên tiết kiệm trí tưởng tượng của cậu và động não để phát huy bản thảo đi. Nếu không lần sau bản thảo lại không đạt tiêu chuẩn tổ trưởng chắc chắn sẽ mắng cậu.”
“Không sao.” Cố Noãn Dương mỉm cười nắm lấy cánh tay cô: “Không phải vẫn còn có cậu giúp tớ sao ~”
“Đúng rồi Dương Dương, chiều hôm nay tớ vừa đi xem nhà, ở Hồ Tân đường bên kia, đợi nửa tháng nữa chủ nhà về có thể ký hợp đồng.”
“Hả? Cậu thật sự muốn chuyển đi sao, nhà này của tớ cũng không có ai ở, cậu cứ yên tâm ở đây được mà.”
Nói xong Cố Noãn Dương nở nụ cười đen tối: “Huống chi còn có hàng xóm đẹp trai, gần quan được ban lộc cậu hiểu không!”
“......”
Không đợi Vu Hạ trả lời điện thoại của cô lại vang lên. Vu Hạ cúi đầu nhìn, nhíu nhíu mày nhận điện thoại: “Alo Mẹ?”
“Tiểu Hạ, chân của con mấy hôm nay như thế nào rồi? Đi tháo thạch cao chưa?”
Vu Hạ nghĩ Vương Nguyệt Mai chỉ gọi điện đến ân cần hỏi thăm một chút nên nói thật: “Bỏ rồi ạ, mấy hôm trước Noãn Dương đưa con tới bệnh viện tháo rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy bây giờ có thể đi lại bình thường chưa?”
Vu Hạ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, có thể đi lại bình thường, chỉ cần không hoạt động quá sức với mang giày cao gót là được.”
Nghe thấy vậy giọng điệu của Vương Nguyệt Mai trong điện thoại cao lên một chút, trong điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của bà. Vu Hạ liền nhíu mày, cô có dự cảm đây không phải là chuyện gì tốt đối với cô.
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe thấy Vương Nguyệt Mai ở đầu dây bên kia nói: “Lần trước mẹ đã nhờ đồng nghiệp của mình chính là dì Vương nhờ tìm đối tượng cho con. Mấy hôm trước người ta đã gửi cho mẹ mấy người trẻ tuổi, mẹ chọn cho con một người ưu tú nhất. Thanh niên đó nhìn không tồi, mặt mũi hiền lành, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm việc ở doanh nghiệp nhà nước. Mẹ bảo dì Vương sắp xếp thời gian rồi, buổi chiều ngày mai con gặp mặt người ta nhé.”
“......”
Vu Hạ bất đắc dĩ: “Mẹ, không phải con nói không vội tìm đối tượng sao, sao mẹ lại tự ý quyết định hộ con vậy?”
“Không vội cái gì mà không vội, con đã lớn rồi, đã 26 tuổi rồi, không tìm đối tượng thì thành gái già, sau này không lấy được chồng thì sao?”
“......”
Vu Hạ nâng tay day day thái dương, mỗi lần Vương Nguyệt Mai nhắc tới chuyện này cô lại đau đầu.
Đầu dây bên kia vẫn không ngừng đọc kinh nhưng Vu Hạ đã không còn kiên nhẫn để nghe hết, cô không nhịn được nữa liền cắt ngang Vương Nguyệt Mai: “Vâng con biết rồi, ngày mai con sẽ đi, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
Thấy Vu Hạ không có ý kiến giọng điệu của Vương Nguyệt Mai cũng dịu đi vài phần: “Vậy được, lát nữa mẹ gửi thời gian và địa chỉ cho con, gửi cả wechat của anh chàng kia nữa, con thêm người ta rồi nói chuyện.”
Vu Hạ đáp lời rồi liền tắt điện thoại, sau đó thở dài một hơi thật mạnh.
Thấy vậy Cố Noãn Dương nhìn cô: “Hạ Hạ, dì lại ép cậu đi xem mắt à?”
Vu Hạ gật đầu sau đó giơ di động lên, đúng lúc đó wechat xuất hiện hai chấm đỏ: “Còn gì nữa, ngay cả wechat cũng gửi qua cho tớ đây này.”
Nói xong, Cố Noãn Dương liền giúp cô mở danh thiếp mà Vương Nguyệt Mai vừa gửi đến—–
Ảnh đại diện là ảnh căn cước công dân, tên wechat là đẹp trai giàu có.
“......”
Không khí trầm mặc vài giây.
Kéo xuống một chút nữa, tuổi hiện tại là 36 tuổi.
“......”
“......”
Không khí lại trầm mặc.
Một lát sau Cố Noãn Dương lẩm bẩm nói: “36 tuổi, hẳn là không tính là chàng trai trẻ____”
Dừng một giây, “Nhỉ?”
“......”