Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 4
Đầu Vu Hạ căng thẳng như dây đàn, “ Ba “ một tiếng, đứt mất rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, bất ngờ không kịp đề phòng va phải ánh mắt của anh.
Ánh sáng màu cam từ bên ngoài chiếu thẳng vào cửa sổ, thiếu niên đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, đôi mắt đào hoa sáng sủa mà thâm thúy đang chăm chú nhìn cô.
Một khắc kia, Vu Hạ tim đập như sấm, chỉ cảm thấy người trước mặt toàn thân tỏa ra ánh hào quang.
Chỉ chốc lát, Quý Thanh Dư dời ánh mắt thản nhiên nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Anh làm sao biết được cô không biết làm?
Trong đầu Vu Hạ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan__
Có phải hay không là anh cũng đang để ý cô?
Trái tim Vu Hạ đột nhiên nhảy nhanh hai cái.
Cô chầm chậm dời ánh mắt, chỉ cảm thấy cổ họng có chút căng lên, trong đầu quanh quẩn lời Quý Thanh Dư nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Qua vài giây, Vu Hạ mới chậm chạp quay qua, cô cật lực khắc chế tiếng tim đập, cố gắng tìm lại giọng nói của mình, thật nhanh nói:
“ Cảm ơn.”
Nói xong, lúc Vu Hạ đang nắm chặt cây bút không biết phải làm sao thì Tống Dao bàn trước liền quay đầu lại:
“ Hạ Hạ, hai câu cuối cùng bạn làm chưa?”
Vu Hạ vội vàng trả lời:
“ Vẫn chưa làm.”
Nhìn Tống Dao, Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được trong long cảm thấy may mắn, may quá, may mà có Tống Dao. Nếu không cục diện vừa rồi có chút xấu hổ, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
Tống Dao có chút uể oải:
“ Mình cũng chưa làm.”
Nói xong, ánh mắt Tống Dao liền nhìn thẳng vào bài tâp của Quý Thanh Dư, mắt liền phát sáng:
“ Sao tớ lại hồ đồ thế chứ, không phải còn có Quý Thanh Dư đây sao!”
Cô tủm tỉm cười nhìn sang:
“ Quý học bá, Quý đẹp trai, dạy mình câu cuối cùng một chút được không?”
Quý Thanh Dư thấy thế ho nhẹ hai tiếng, duỗi chân đá vào ghế Giang Bình Dã đang ngồi. Không phải là anh không muốn dạy, là do Tống Dao học Toán quá kém, giảng đề cho cô ấy hoàn toàn như giảng cho vịt nghe, mỗi lần giảng bài Giang Bình Dã đều có thể nổi trận lôi đình, anh chỉ từng giảng đề một lần vào học kỳ trước cho Tống Dao cũng đã đủ hoài nghi nhân sinh rồi, quả thực không muốn trải nghiệm lần nữa.
Giang Bình Dã ngồi bàn trên vẫn không nhúc nhích, quyết tâm không muốn nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
Thấy thế, Quý Thanh Dư nhìn Vu Hạ một cái, nhẹ nhàng nói:
“ Hỏi Vu Hạ đi, tôi vừa giảng cho cậu ấy xong.”
Vu Hạ: “ …?”
Bỗng dung bị nhắc tên, Vu Hạ sửng sốt, đáy lòng bất giác lan ra một cảm xúc không rõ tên.
Anh…gọi tên của cô rồi.
Tống Dao có chút kinh ngạc:
“ A? Hạ Hạ, Quý Thanh Dư giảng cho cậu rồi à?”
Vu Hạ: “ …”
Chỉ nói nối 2 đường phụ, đây là giảng cái gì.
“ Hạ Hạ?”
“ A__”
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ cứng rắn gật đầu hai cái:
“ À thì là nối OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Vu Hạ đem lời Quý Thanh Dư vừa nói truyền đạt lại y nguyên cho Tống Dao.
“ OA và BF…” Tống Dao quay đầu lại nhìn đề bài một chút, ngoài miệng lẩm bẩm, sau đó liền quay đầu nhìn Vu Hạ:
“ Sau đó thì sao?”
Vu Hạ dừng một giây, chớp mắt nhún vai nói:
“ Sau đó tớ cũng không biết, tớ vẫn chưa làm.”
Tống Dao:
“ Vậy được rồi, vậy tớ tự nghiên cứu đây.”
Nói xong, Tống Dao quay đầu sang phía Giang Bình Dã nói mấy câu, hai người liền bắt đầu nhỏ giọng thảo luận đề bài.
Quý Thanh Dư cũng không nhàn rỗi, sau khi làm xong bài kiểm tra anh liền để phẳng phiu ở trên bàn, lại từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách ngoại khóa, hai chân bắt chéo thích thú đọc sách.
Bốn mươi phút tiếp theo, Vu Hạ vừa đối chiếu với sách giao khoa, vừa học lại kiến thức cô giáo mới nói sang nay, sau đó lấy thước vẽ hai đường mà Quý Thanh Dư đã nói, hoàn toàn nhập tâm vào bài kiểm tra.
Có đường phụ mà Quý Thanh Dư hướng dẫn, lại kết hợp với kiến thức sáng nay cô đã giảng, cuối cùng khi kết thúc tiết tự học năm phút Vu Hạ đã viết xong hai câu hình cuối.
Sau khi viết xong câu cuối cùng, Vu Hạ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Quý Thanh Dư vẫn duy trì tư thế của 40 phút trước, lưng dựa vào bàn sau, chân bắt chéo hết sức chăm chú cúi đầu đọc sách.
Bởi vì Quý Thanh Dư xếp chồng sách Toán ở bên ngoài nên Vu Hạ cũng không biết anh đang đọc cái gì, lúc thu hồi ánh mắt Vu Hạ lơ đãng lướt qua mặt bàn một lần, tầm mắt nhịn không được dừng lại vài giây trên bài kiểm tra gần như hoàn hảo ấy.
Trên bàn, bài kiểm tra chỉ cách cô khoảng mấy cm, bài kiểm tra đã làm xong được Quý Thanh Dư vuốt phẳng, nét chữ của thiếu niên nắn nót, ôn hòa tự nhiên, nét bút uyển chuyển mà hàm súc, cứng chắc lại mượt mà.
Chữ tựa như người.
Vu Hạ thu hồi ánh mắt nghĩ như thế.
–
Buổi chiều tan học, Vu Hạ đi cùng với Tống Dao.
“Hạ Hạ, nhà cậu ở đâu vậy?”
Vu Hạ suy nghĩ rồi đáp:
“Ở bên kia ngõ Thanh Bình.”
“Hả! Bên kia ngõ Thanh Bình á, nhà Quý Thanh Dư cũng ở bên kia đấy!”
Nói xong, không đợi Vu Hạ nói tiếp, Tống Dao liền quay đầu:
“Quý Thanh Dư, tớ nhớ nhà cậu ở ngõ Thanh Bình đúng không?”
Lưng Vu Hạ cứng đờ, Quý Thanh Dư vẫn luôn ở phía sau các cô sao?
Chốc lát, đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc chứng thực cho suy đoán của cô:
“Ừ, ở bên kia.”
Lông mi Vu Hạ khẽ run lên, nhà của Quý Thanh Dư, cũng ở ngõ Thanh Bình sao?
Chẳng trách lần trước cô ở quán gần ngõ Thanh Bình chạm mặt anh.
Vừa dứt lời, Giang Bình Dã ở phía sau đuổi theo nhào lên lưng Quý Thanh Dư:
“Đi thôi, không thì lát nữa quán net không còn chỗ ngồi đâu!”
Ngay khi Vu Hạ định thần lại, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã đã đi rất xa rồi.
Cô nhìn bóng dáng của Quý Thanh Dư, không hiểu sao cô như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
“Sao cậu biết nhà Quý Thanh Dư ở ngõ Thanh Bình thế?”
“Nghỉ hè năm trước bọn tớ đến nhà Quý Thanh Dư chơi.”
Tống Dao cười:
“Tớ nói với cậu nè Hạ Hạ, nhà Quý Thanh Dư vô cùng lớn, ở khu biệt thự mới mở rộng chỗ ngõ Thanh Bình kia đấy, đúng là tấc đất tấc vàng mà!:
Vẻ mặt Vu Hạ cứng lại trong chớp mắt, lập tức cụp mắt lẩm bẩm nói:
“Ừ…. Ở khu biệt thự.”
Đột nhiên đáy lòng như thể bị một tảng đá chặn lại.
Tống Dao hiển nhiên không để ý đến cảm xúc của Vu Hạ, vẫn tự nói kiến thức về Quý Thành Dư cho Vu Hạ nghe:
“Tớ nghe nói mẹ Quý Thanh Dư là nghệ sĩ piano đấy, còn người lắm tiền, chủ đầu tư khu khu biệt thự phía ngõ Thanh Bình kia là ông ngoại Quý Thanh Dư, người ta chính là thế hệ giàu đời thứ hai danh xứng với thực.”
Vu Hạ không nói gì, nghĩ đến suy đoán hoang đường vừa rồi của mình, cô hận không thể cho mình hai cái bạt tay để tỉnh táo lại.
Hóa ra, ngày hôm ấy cô ngồi xe đến đây, nhìn thấy dãy biệt thự mái ngói đỏ rực bên kia đường chính là nhà Quý Thanh Dư.
Mà đối diện ngõ Thanh Bình là một con đường, con đường ở giữa ấy giống như ranh giới phân chia hai nhà Chu và Hán, rõ ràng muốn phân chia cô và Quý Thanh Dư thành hai đầu.
Một đầu là khu giàu có tấc đất tấc vàng, một đầu là khu nhà cổ cho thuê từ những năm tám mươi.
Mà khoảng cách giữa cô và anh, lại chênh lệch đến như vậy.
Câu tiếp theo Tống Dao nói, Vu Hạ đã không còn lòng dạ nào để nghe nữa.
Hai người vừa nói chuyện câu được câu không vừa ra khỏi cổng trường.
Qua ngã tư đèn giao thông thứ hai, bởi vì hướng về nhà của hai người khác nhau nên Vu Hạ và Tống Dao vẫy tay chào tạm biệt, rồi một mình chậm rãi đi về phía ngõ Thanh Bình.
Bởi vì Vu Hạ không tập trung nên vốn dĩ chỉ có mười lăm phút đi đường, Vu Hạ đã đi hơn hai mươi phút mới về đến nhà.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì, đầu ngõ đỗ vài chiếc xe ô tô, Vu Hạ không nhìn kỹ vòng qua mấy chiếc xe đi vào trong ngõ.
Lúc cửa nhà, cô mới phát hiện cổng chính đang khép hờ. Vu Hạ không nghĩ nhiều, tưởng Vương Nguyệt Mai ở nhà nên trực tiếp đẩy cổng đi vào.
Khi đi đến cửa, cô mới mơ hồ nghe thấy âm thanh sột soạt ma sát trong phòng, kèm theo là tiếng thở dốc kiềm nén.
Vu Hạ sửng sốt một lúc, mặc dù cô chưa xem phim người lớn, nhưng mà nữ sinh tuổi này như cô cũng có chút hiểu biết với những chuyện như này, cô gần như phản ứng lại ngay lập tức, trong đầu cũng đột nhiên nhớ đến chiếc xe ở đầu ngõ.
Âm thanh trong phòng vẫn đang tiếp tục, động tác Vu Hạ trì trệ trong phút chốc, giây tiếp theo cô che kín lỗ tay luống cuống chạy ra sân.
Ra sân, lỗ tai Vu Hạ vẫn ù ù như trước, trong đầu đều là âm thanh vừa nghe được ở cửa, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, không hề phân biệt hướng đi, thầm nghĩ phải nhanh thoát khỏi cái chỗ này.
Gió giữa hè ngột ngạt khô hanh, gió nóng theo chóp mũi luồn thẳng vào trong phổi, phổi như muốn bốc cháy, mãi đến khi cổ họng dâng lên từng đợt từng đợt mùi gỉ sắt, Vu Hạ mới dừng lại.
Cô hoảng hồn dựa vào đầu ngõ không biết tên, hít từng ngụm lớn, hơi thở nóng ẩm tràn ngập mọi giác quan, cô đưa tay lên lau mặt.
Vu Hạ ngồi rất lâu ở đầu ngõ không biết tên, cô không biết hiện tại Trương Văn Đông đã đi chưa vì thế cô không dám về nhà.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối mịt.
Đến lúc bảng hiệu màu sắc rực rỡ phía sau sáng lên, Vu Hạ mới chú ý đến đằng sau cô là một tiệm net, từ cầu thang đi lên có cửa ở tầng hai, nhìn qua vô cùng cũ kĩ, có lẽ là tiệm net đen.
Chưa được bao lâu, trong tiệm net có tốp năm tốp ba thanh niên lần lượt đi ra ngoài, trên tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng nói mấy câu chửi thề. Lúc đi ngang qua cô mọi người lại liếc nhìn cô một cái, thậm chí có người còn huýt sáo với cô.
Ngay khi Vu Hạ ý thức được nguy hiểm, nhớ lại đường về nhà là đường nào thì mấy nam sinh nhuộm tóc vàng đi xuống cầu thang ở phía sau cô:
“Ôi, xem này, học sinh trường cấp ba số một Lâm Giang đấy! Dáng vẻ cũng rất được.”
“Xem cái rắm ấy, nhìn người ta biết ngay là học sinh ngoan, chắc chắn sẽ gai mắt mày, nhanh đi thôi!”
Nam sinh đứng vừa liếc nhìn Vu Hạ vừa nói những câu trêu đùa thô tục:
“Học sinh ngoan thì sao? Học sinh ngoan bị tao tóm được còn ít?”
“Mày là súc vật đấy à? Mau đi thôi!”
Nam sinh nhuộm tóc vàng kia dừng lại:
“Này, cược đi, nếu tao có thể tóm được em gái này, mày mời tao một tháng chơi net.”
Theo bản năng Vu Hạ nắm chặt quai cặp sách, xoay người cúi đầu đi về phía trái ngược mấy người kia, vừa đi vừa ngoảnh đầu chú ý phía sau, ngõ nhỏ thoáng đãng mà người lại ít, cô sợ mấy tên côn đồ kia đuổi kịp.
Vẫn là lần đầu tiên Vu Hạ gặp phải chuyện như này, ngoại trừ chạy đi cô không nghĩ ra cách nào khác.
Ngay khi Vu Hạ cúi đầu, bước chân nhanh hơn hoảng hốt chạy về phía đầu ngõ bên kia thì đầu Vu Hạ trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của người trước mặt.
Cùng lúc đó, cô nghe rõ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu rên khiến da đầu Vu Hạ run lên, theo bản năng cô lùi về sau nửa bước, cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý…….”
Quý Thanh Dư cũng sửng sốt trong phút chốc, anh thoáng nhìn nữ sinh đang cúi đầu xin lỗi, dường như có chút quen mắt.
Trên người cô mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của trường cấp ba số một Lâm Giang, cả người nho nhỏ như được chiếc chăn bao phủ trong đó, tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo động tác cúi đầu của cô, đôi mắt hồng hồng giống như vừa khóc xong.
Phản ứng đầu tiên của Quý Thanh Dư là cảm thấy cô giống một con thỏ, có lẽ con thỏ bị kinh hãi.
Dừng lại vài giây, anh nhíu mày nhìn sang, cảm thấy có chút buồn cười:
“Đừng cúi đầu nữa, không phải chuyện gì to tát cả.”
Nghe được giọng nói của anh, cơ thể Vu Hạ lập tức cứng đờ lại, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, trong mắt cô hiện rõ sự kinh ngạc.
Người trước mặt mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, tay áo xắn đến khuỷu tay, khóa áo kéo một nửa hờ hững buông lỏng quanh người, cặp sách tùy ý khoác trên vai phải, sạch sẽ lại tùy tiện, cực kỳ tràn đầy sức sống.
Quý Thanh Dư thấy thế nghiêng đầu:
“Thấy tôi cậu rất bất ngờ sao?”
Dừng lại một giây, Vu Hạ lắc đầu, muốn giải thích chút gì nhưng lại không biết nên mở miệng như nào.
Thấy cô không muốn trao đổi nhiều với anh, Quý Thanh Dư cũng không nói thêm nữa, anh cúi đầu nhìn cô hỏi:
“Cậu chạy cái gì?”
Theo bản năng Vu Hạ quay đầu lại thoáng nhìn mấy tên côn đồ vẫn đang đứng chỗ cũ, trái tim lập tức mắc nghẹn ở cổ họng, giọng nói khẩn trương đến mắt thường cũng có thể nhìn ra được:
“Tớ…. Tớ không cẩn thận lạc đường.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, thoáng thấy mấy người đối diện thì trong lòng đã rõ.
Lát sau, anh thu hồi tầm mắt rồi dừng trên mặt Vu Hạ lần nữa, âm thanh vẫn mát lạnh bình tĩnh như trước.
“Không sao, đi theo tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn qua, bất ngờ không kịp đề phòng va phải ánh mắt của anh.
Ánh sáng màu cam từ bên ngoài chiếu thẳng vào cửa sổ, thiếu niên đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, đôi mắt đào hoa sáng sủa mà thâm thúy đang chăm chú nhìn cô.
Một khắc kia, Vu Hạ tim đập như sấm, chỉ cảm thấy người trước mặt toàn thân tỏa ra ánh hào quang.
Chỉ chốc lát, Quý Thanh Dư dời ánh mắt thản nhiên nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Anh làm sao biết được cô không biết làm?
Trong đầu Vu Hạ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan__
Có phải hay không là anh cũng đang để ý cô?
Trái tim Vu Hạ đột nhiên nhảy nhanh hai cái.
Cô chầm chậm dời ánh mắt, chỉ cảm thấy cổ họng có chút căng lên, trong đầu quanh quẩn lời Quý Thanh Dư nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Qua vài giây, Vu Hạ mới chậm chạp quay qua, cô cật lực khắc chế tiếng tim đập, cố gắng tìm lại giọng nói của mình, thật nhanh nói:
“ Cảm ơn.”
Nói xong, lúc Vu Hạ đang nắm chặt cây bút không biết phải làm sao thì Tống Dao bàn trước liền quay đầu lại:
“ Hạ Hạ, hai câu cuối cùng bạn làm chưa?”
Vu Hạ vội vàng trả lời:
“ Vẫn chưa làm.”
Nhìn Tống Dao, Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được trong long cảm thấy may mắn, may quá, may mà có Tống Dao. Nếu không cục diện vừa rồi có chút xấu hổ, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
Tống Dao có chút uể oải:
“ Mình cũng chưa làm.”
Nói xong, ánh mắt Tống Dao liền nhìn thẳng vào bài tâp của Quý Thanh Dư, mắt liền phát sáng:
“ Sao tớ lại hồ đồ thế chứ, không phải còn có Quý Thanh Dư đây sao!”
Cô tủm tỉm cười nhìn sang:
“ Quý học bá, Quý đẹp trai, dạy mình câu cuối cùng một chút được không?”
Quý Thanh Dư thấy thế ho nhẹ hai tiếng, duỗi chân đá vào ghế Giang Bình Dã đang ngồi. Không phải là anh không muốn dạy, là do Tống Dao học Toán quá kém, giảng đề cho cô ấy hoàn toàn như giảng cho vịt nghe, mỗi lần giảng bài Giang Bình Dã đều có thể nổi trận lôi đình, anh chỉ từng giảng đề một lần vào học kỳ trước cho Tống Dao cũng đã đủ hoài nghi nhân sinh rồi, quả thực không muốn trải nghiệm lần nữa.
Giang Bình Dã ngồi bàn trên vẫn không nhúc nhích, quyết tâm không muốn nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
Thấy thế, Quý Thanh Dư nhìn Vu Hạ một cái, nhẹ nhàng nói:
“ Hỏi Vu Hạ đi, tôi vừa giảng cho cậu ấy xong.”
Vu Hạ: “ …?”
Bỗng dung bị nhắc tên, Vu Hạ sửng sốt, đáy lòng bất giác lan ra một cảm xúc không rõ tên.
Anh…gọi tên của cô rồi.
Tống Dao có chút kinh ngạc:
“ A? Hạ Hạ, Quý Thanh Dư giảng cho cậu rồi à?”
Vu Hạ: “ …”
Chỉ nói nối 2 đường phụ, đây là giảng cái gì.
“ Hạ Hạ?”
“ A__”
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ cứng rắn gật đầu hai cái:
“ À thì là nối OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Vu Hạ đem lời Quý Thanh Dư vừa nói truyền đạt lại y nguyên cho Tống Dao.
“ OA và BF…” Tống Dao quay đầu lại nhìn đề bài một chút, ngoài miệng lẩm bẩm, sau đó liền quay đầu nhìn Vu Hạ:
“ Sau đó thì sao?”
Vu Hạ dừng một giây, chớp mắt nhún vai nói:
“ Sau đó tớ cũng không biết, tớ vẫn chưa làm.”
Tống Dao:
“ Vậy được rồi, vậy tớ tự nghiên cứu đây.”
Nói xong, Tống Dao quay đầu sang phía Giang Bình Dã nói mấy câu, hai người liền bắt đầu nhỏ giọng thảo luận đề bài.
Quý Thanh Dư cũng không nhàn rỗi, sau khi làm xong bài kiểm tra anh liền để phẳng phiu ở trên bàn, lại từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách ngoại khóa, hai chân bắt chéo thích thú đọc sách.
Bốn mươi phút tiếp theo, Vu Hạ vừa đối chiếu với sách giao khoa, vừa học lại kiến thức cô giáo mới nói sang nay, sau đó lấy thước vẽ hai đường mà Quý Thanh Dư đã nói, hoàn toàn nhập tâm vào bài kiểm tra.
Có đường phụ mà Quý Thanh Dư hướng dẫn, lại kết hợp với kiến thức sáng nay cô đã giảng, cuối cùng khi kết thúc tiết tự học năm phút Vu Hạ đã viết xong hai câu hình cuối.
Sau khi viết xong câu cuối cùng, Vu Hạ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Quý Thanh Dư vẫn duy trì tư thế của 40 phút trước, lưng dựa vào bàn sau, chân bắt chéo hết sức chăm chú cúi đầu đọc sách.
Bởi vì Quý Thanh Dư xếp chồng sách Toán ở bên ngoài nên Vu Hạ cũng không biết anh đang đọc cái gì, lúc thu hồi ánh mắt Vu Hạ lơ đãng lướt qua mặt bàn một lần, tầm mắt nhịn không được dừng lại vài giây trên bài kiểm tra gần như hoàn hảo ấy.
Trên bàn, bài kiểm tra chỉ cách cô khoảng mấy cm, bài kiểm tra đã làm xong được Quý Thanh Dư vuốt phẳng, nét chữ của thiếu niên nắn nót, ôn hòa tự nhiên, nét bút uyển chuyển mà hàm súc, cứng chắc lại mượt mà.
Chữ tựa như người.
Vu Hạ thu hồi ánh mắt nghĩ như thế.
–
Buổi chiều tan học, Vu Hạ đi cùng với Tống Dao.
“Hạ Hạ, nhà cậu ở đâu vậy?”
Vu Hạ suy nghĩ rồi đáp:
“Ở bên kia ngõ Thanh Bình.”
“Hả! Bên kia ngõ Thanh Bình á, nhà Quý Thanh Dư cũng ở bên kia đấy!”
Nói xong, không đợi Vu Hạ nói tiếp, Tống Dao liền quay đầu:
“Quý Thanh Dư, tớ nhớ nhà cậu ở ngõ Thanh Bình đúng không?”
Lưng Vu Hạ cứng đờ, Quý Thanh Dư vẫn luôn ở phía sau các cô sao?
Chốc lát, đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc chứng thực cho suy đoán của cô:
“Ừ, ở bên kia.”
Lông mi Vu Hạ khẽ run lên, nhà của Quý Thanh Dư, cũng ở ngõ Thanh Bình sao?
Chẳng trách lần trước cô ở quán gần ngõ Thanh Bình chạm mặt anh.
Vừa dứt lời, Giang Bình Dã ở phía sau đuổi theo nhào lên lưng Quý Thanh Dư:
“Đi thôi, không thì lát nữa quán net không còn chỗ ngồi đâu!”
Ngay khi Vu Hạ định thần lại, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã đã đi rất xa rồi.
Cô nhìn bóng dáng của Quý Thanh Dư, không hiểu sao cô như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
“Sao cậu biết nhà Quý Thanh Dư ở ngõ Thanh Bình thế?”
“Nghỉ hè năm trước bọn tớ đến nhà Quý Thanh Dư chơi.”
Tống Dao cười:
“Tớ nói với cậu nè Hạ Hạ, nhà Quý Thanh Dư vô cùng lớn, ở khu biệt thự mới mở rộng chỗ ngõ Thanh Bình kia đấy, đúng là tấc đất tấc vàng mà!:
Vẻ mặt Vu Hạ cứng lại trong chớp mắt, lập tức cụp mắt lẩm bẩm nói:
“Ừ…. Ở khu biệt thự.”
Đột nhiên đáy lòng như thể bị một tảng đá chặn lại.
Tống Dao hiển nhiên không để ý đến cảm xúc của Vu Hạ, vẫn tự nói kiến thức về Quý Thành Dư cho Vu Hạ nghe:
“Tớ nghe nói mẹ Quý Thanh Dư là nghệ sĩ piano đấy, còn người lắm tiền, chủ đầu tư khu khu biệt thự phía ngõ Thanh Bình kia là ông ngoại Quý Thanh Dư, người ta chính là thế hệ giàu đời thứ hai danh xứng với thực.”
Vu Hạ không nói gì, nghĩ đến suy đoán hoang đường vừa rồi của mình, cô hận không thể cho mình hai cái bạt tay để tỉnh táo lại.
Hóa ra, ngày hôm ấy cô ngồi xe đến đây, nhìn thấy dãy biệt thự mái ngói đỏ rực bên kia đường chính là nhà Quý Thanh Dư.
Mà đối diện ngõ Thanh Bình là một con đường, con đường ở giữa ấy giống như ranh giới phân chia hai nhà Chu và Hán, rõ ràng muốn phân chia cô và Quý Thanh Dư thành hai đầu.
Một đầu là khu giàu có tấc đất tấc vàng, một đầu là khu nhà cổ cho thuê từ những năm tám mươi.
Mà khoảng cách giữa cô và anh, lại chênh lệch đến như vậy.
Câu tiếp theo Tống Dao nói, Vu Hạ đã không còn lòng dạ nào để nghe nữa.
Hai người vừa nói chuyện câu được câu không vừa ra khỏi cổng trường.
Qua ngã tư đèn giao thông thứ hai, bởi vì hướng về nhà của hai người khác nhau nên Vu Hạ và Tống Dao vẫy tay chào tạm biệt, rồi một mình chậm rãi đi về phía ngõ Thanh Bình.
Bởi vì Vu Hạ không tập trung nên vốn dĩ chỉ có mười lăm phút đi đường, Vu Hạ đã đi hơn hai mươi phút mới về đến nhà.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì, đầu ngõ đỗ vài chiếc xe ô tô, Vu Hạ không nhìn kỹ vòng qua mấy chiếc xe đi vào trong ngõ.
Lúc cửa nhà, cô mới phát hiện cổng chính đang khép hờ. Vu Hạ không nghĩ nhiều, tưởng Vương Nguyệt Mai ở nhà nên trực tiếp đẩy cổng đi vào.
Khi đi đến cửa, cô mới mơ hồ nghe thấy âm thanh sột soạt ma sát trong phòng, kèm theo là tiếng thở dốc kiềm nén.
Vu Hạ sửng sốt một lúc, mặc dù cô chưa xem phim người lớn, nhưng mà nữ sinh tuổi này như cô cũng có chút hiểu biết với những chuyện như này, cô gần như phản ứng lại ngay lập tức, trong đầu cũng đột nhiên nhớ đến chiếc xe ở đầu ngõ.
Âm thanh trong phòng vẫn đang tiếp tục, động tác Vu Hạ trì trệ trong phút chốc, giây tiếp theo cô che kín lỗ tay luống cuống chạy ra sân.
Ra sân, lỗ tai Vu Hạ vẫn ù ù như trước, trong đầu đều là âm thanh vừa nghe được ở cửa, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, không hề phân biệt hướng đi, thầm nghĩ phải nhanh thoát khỏi cái chỗ này.
Gió giữa hè ngột ngạt khô hanh, gió nóng theo chóp mũi luồn thẳng vào trong phổi, phổi như muốn bốc cháy, mãi đến khi cổ họng dâng lên từng đợt từng đợt mùi gỉ sắt, Vu Hạ mới dừng lại.
Cô hoảng hồn dựa vào đầu ngõ không biết tên, hít từng ngụm lớn, hơi thở nóng ẩm tràn ngập mọi giác quan, cô đưa tay lên lau mặt.
Vu Hạ ngồi rất lâu ở đầu ngõ không biết tên, cô không biết hiện tại Trương Văn Đông đã đi chưa vì thế cô không dám về nhà.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối mịt.
Đến lúc bảng hiệu màu sắc rực rỡ phía sau sáng lên, Vu Hạ mới chú ý đến đằng sau cô là một tiệm net, từ cầu thang đi lên có cửa ở tầng hai, nhìn qua vô cùng cũ kĩ, có lẽ là tiệm net đen.
Chưa được bao lâu, trong tiệm net có tốp năm tốp ba thanh niên lần lượt đi ra ngoài, trên tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng nói mấy câu chửi thề. Lúc đi ngang qua cô mọi người lại liếc nhìn cô một cái, thậm chí có người còn huýt sáo với cô.
Ngay khi Vu Hạ ý thức được nguy hiểm, nhớ lại đường về nhà là đường nào thì mấy nam sinh nhuộm tóc vàng đi xuống cầu thang ở phía sau cô:
“Ôi, xem này, học sinh trường cấp ba số một Lâm Giang đấy! Dáng vẻ cũng rất được.”
“Xem cái rắm ấy, nhìn người ta biết ngay là học sinh ngoan, chắc chắn sẽ gai mắt mày, nhanh đi thôi!”
Nam sinh đứng vừa liếc nhìn Vu Hạ vừa nói những câu trêu đùa thô tục:
“Học sinh ngoan thì sao? Học sinh ngoan bị tao tóm được còn ít?”
“Mày là súc vật đấy à? Mau đi thôi!”
Nam sinh nhuộm tóc vàng kia dừng lại:
“Này, cược đi, nếu tao có thể tóm được em gái này, mày mời tao một tháng chơi net.”
Theo bản năng Vu Hạ nắm chặt quai cặp sách, xoay người cúi đầu đi về phía trái ngược mấy người kia, vừa đi vừa ngoảnh đầu chú ý phía sau, ngõ nhỏ thoáng đãng mà người lại ít, cô sợ mấy tên côn đồ kia đuổi kịp.
Vẫn là lần đầu tiên Vu Hạ gặp phải chuyện như này, ngoại trừ chạy đi cô không nghĩ ra cách nào khác.
Ngay khi Vu Hạ cúi đầu, bước chân nhanh hơn hoảng hốt chạy về phía đầu ngõ bên kia thì đầu Vu Hạ trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của người trước mặt.
Cùng lúc đó, cô nghe rõ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu rên khiến da đầu Vu Hạ run lên, theo bản năng cô lùi về sau nửa bước, cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý…….”
Quý Thanh Dư cũng sửng sốt trong phút chốc, anh thoáng nhìn nữ sinh đang cúi đầu xin lỗi, dường như có chút quen mắt.
Trên người cô mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của trường cấp ba số một Lâm Giang, cả người nho nhỏ như được chiếc chăn bao phủ trong đó, tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo động tác cúi đầu của cô, đôi mắt hồng hồng giống như vừa khóc xong.
Phản ứng đầu tiên của Quý Thanh Dư là cảm thấy cô giống một con thỏ, có lẽ con thỏ bị kinh hãi.
Dừng lại vài giây, anh nhíu mày nhìn sang, cảm thấy có chút buồn cười:
“Đừng cúi đầu nữa, không phải chuyện gì to tát cả.”
Nghe được giọng nói của anh, cơ thể Vu Hạ lập tức cứng đờ lại, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, trong mắt cô hiện rõ sự kinh ngạc.
Người trước mặt mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, tay áo xắn đến khuỷu tay, khóa áo kéo một nửa hờ hững buông lỏng quanh người, cặp sách tùy ý khoác trên vai phải, sạch sẽ lại tùy tiện, cực kỳ tràn đầy sức sống.
Quý Thanh Dư thấy thế nghiêng đầu:
“Thấy tôi cậu rất bất ngờ sao?”
Dừng lại một giây, Vu Hạ lắc đầu, muốn giải thích chút gì nhưng lại không biết nên mở miệng như nào.
Thấy cô không muốn trao đổi nhiều với anh, Quý Thanh Dư cũng không nói thêm nữa, anh cúi đầu nhìn cô hỏi:
“Cậu chạy cái gì?”
Theo bản năng Vu Hạ quay đầu lại thoáng nhìn mấy tên côn đồ vẫn đang đứng chỗ cũ, trái tim lập tức mắc nghẹn ở cổ họng, giọng nói khẩn trương đến mắt thường cũng có thể nhìn ra được:
“Tớ…. Tớ không cẩn thận lạc đường.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, thoáng thấy mấy người đối diện thì trong lòng đã rõ.
Lát sau, anh thu hồi tầm mắt rồi dừng trên mặt Vu Hạ lần nữa, âm thanh vẫn mát lạnh bình tĩnh như trước.
“Không sao, đi theo tôi.”