Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 28
Cuộc sống trong năm mới vẫn từng bước trôi qua, học kỳ sau của lớp 11 bắt đầu báo danh các mục thi đua. Là một trong ba học sinh đứng đầu khối, Vu Hạ chắc chắn là đối tượng trọng điểm được xem xét, cho dù thành tích có giảm xuống 5 điểm cũng bị giáo viên chú ý đặc biệt.
Học kỳ sau của lớp 11 khai giảng vào tháng 2, Tống Dao rời trường với tư cách là một học sinh nghệ thuật, buổi tối trước ngày rời trường Tống Dao đã bao mấy người cùng đi ăn lẩu.
Trong buổi tiệc Tống Dao gọi mấy chai bia liền, ôm chặt lấy Vu Hạ nói không nỡ bỏ cô, Vu Hạ chỉ có cách kiên nhẫn an ủi cô nàng, chúc cô thi nghệ thuật thuận lợi.
Không có Tống Dao làm trung tâm, cô và Quý Thanh Dư tiếp xúc càng ngày càng ít hơn. Hơn nữa sau kỳ thi cuối kỳ một, chỗ ngồi được sắp xếp lại một lần nữa, trật tự ban đầu bị phá vỡ, sau khi mất đi thân phận bạn cùng bàn với Quý Thanh Dư ngoài giờ học ra thì hầu như không có trao đổi gì.
Không có Tống Dao bình thường hay rủ cô đi chơi, cuộc sống đầy màu sắc của cô trong học kỳ đầu lớp 11 cũng trở nên nhàm chán trầm lặng.
Giờ ra chơi, Vu Hạ lại bị Ngô Thái Ngọc gọi xuống văn phòng một lần nữa.
“Vu Hạ, lần trước cô đề cập đến cuộc thi em suy nghĩ thế nào, tuần này hết hạn đăng ký, nếu có gì băn khoăn em có thể nói với cô.”
Vu Hạ cúi đầu nhìn phiếu đăng ký trên bàn làm việc của Ngô Thái Ngọc, không biết lấy dũng khí từ đâu ra hỏi: “Cô giáo, em có thể biết Quý Thanh Dư đăng ký môn nào được không ạ?”
Hằng năm kỳ thi Olympic dành cho Trung học phổ thông chỉ có năm môn chính là Toán, Hóa học, Vật Lý, Sinh học và Tin học. Hơn nữa chỉ những học sinh đạt giải nhất vòng chung kết của kỳ thi Olympic mới được tuyển thẳng vào trường top.
“Quý Thanh Dư?” Ngô Thái Ngọc ngạc nhiên chớp mắt nói: “Em ấy từ lúc lên cấp 3 đã tham gia rất nhiều cuộc thi về máy tính và robot, lần này cũng chọn Tin học, môn sở trường của em ấy.”
Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn cô giáo Ngô.”
Dừng một cái, Vu Hạ nghiêm túc ngẩng đầu nói: “Em nghĩ, em muốn chọn môn nào rồi ạ.”
Từ trước đến giờ đều là cô đuổi theo Quý Thanh Dư, đi theo con đường của cậu, nhưng lần này cô muốn tự đi, cô muốn đi trên con đường của chính mình.
“Em chọn Hóa học.”
Lần này, cô muốn tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.
Dự kiến luyện tập ôn thi là vào kỳ nghỉ hè, kỳ thi cuối kỳ vừa mới kết thúc, Vu Hạ liền ngựa không dừng vó lao tới lớp huấn luyện Hóa học trong kỳ nghỉ hè.
Lớp huấn luyện nằm gần cạnh thành phố B, quá trình huấn luyện trước kỳ thi chia thành hai chu kỳ. Một chu kỳ là 7 ngày, cách nhau khoảng nửa tháng, cùng tham gia huấn luyện với Vu Hạ còn có một nam sinh lớp 11 khác tên là Trần Tư Văn.
Trong lớp huấn luyện có rất nhiều người giỏi, ở chu kỳ thứ nhất Vu Hạ cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng theo được tiến độ. Lúc chu kỳ thứ hai bắt đầu Vu Hạ cảm thấy rõ ràng mình có lòng như chưa đủ sức.
Cô vẫn tiếp tục dùng chiến thuật cũ giải bài tập, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng ký túc với một đống bài kiểm tra. Số câu hỏi cô trả lời nhiều gấp ba lần bạn học khác, mặc dù mỗi ngày đều duy trì cường độ học tập rất cao nhưng kết quả thí nghiệm lần đầu tiên thành tích vẫn xếp ở giữa.
Có đôi khi cô thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có thực sự là môn sở trường của mình không. Rõ ràng cô đã nỗ lực gấp ba lần người khác nhưng thành tích vẫn kém xa người khác.
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, sau khi lớp huấn luyện kết thúc các giáo viên liền tổ chức hoạt động dã ngoại tập thể. Cũng cùng ngày diễn ra hoạt động, Vu Hạ mới biết mười ngày qua Quý Thanh Dư cũng ở lớp huấn luyện nhưng khác môn và khác lớp.
Mà Vu Hạ dành rất nhiều thời gian ở phòng học và phòng ký túc để làm bài nên đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để gặp Quý Thanh Dư.
Ông trời giống như đang đùa giỡn với cô vậy, Vu Hạ nhất thời không biết nên buồn hay nên vui.
Địa điểm tổ chức dã ngoại là trên núi thành phố B, đồ nướng và các vật dụng khác đều được mua tạm, thịt nướng và rau được làm sẵn cũng là mua ở chợ từ sáng sớm.
Hai lớp tổng cộng có 16 người, chia thành 8 cái lều, 2 người ngủ trong một lều.
Lớp huấn luyện đa số đều là con trai, phần lớn những công việc nặng nhọc đều do con trai làm, Vu Hạ cùng hai nữ sinh khác cùng đi vào rừng cây bên cạnh tìm một ít củi khô.
Thời điểm trở về vừa đúng lúc đang thiếu người dựng lều nên giáo viên liền bảo các cô ra hỗ trợ.
Trong những ngày huấn luyện Vu Hạ đã quen thuộc hơn với Trần Tư Văn một chút, đúng lúc cô chuẩn bị qua giúp Trần Tư Văn thì Vu Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô—–
“Vu Hạ.”
Trái tim Vu Hạ đập mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Đối diện, Quý Thanh Dư một tay ôm lều, một tay ôm dụng cụ dựng lều nói: “Lại đây giúp tôi một chút.”
Anh nhìn cô với ánh mắt rất vô tư, ngược lại cô giống như vẫn do dự và cô mới là người có suy nghĩ xấu xa kia.
Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau kể từ kỳ thi giữa kì, Vu Hạ thu lại cảm xúc của mình trước khi bước tới, sợ bị người ta phát hiện ra.
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn qua: “ Giúp tôi lấy cái giá đỡ bên kia.”
Vu Hạ nghe theo, đưa cái giá đỡ cho anh.
Quý Thanh Dư không ngẩng đầu, đưa tay cầm lấy lắp chiếc lều mình đang dựng, Vu Hạ đứng bên cạnh anh lúng ta lúng túng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngay khi cô đang cân nhắc có cần đổi người không, Quý Thanh Dư đột nhiên mở miệng: “Huấn luyện thế nào? Có nắm chắc cuộc thi không?”
Vu Hạ cúi đầu: “Vẫn tốt.”
Không biết có phải vì cô quá căng thẳng hay không mà Vu Hạ thậm chí quên hỏi Quý Thanh Dư, cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu ‘vẫn tốt’ này. Cho đến khi buổi hoạt động dã ngoại kết thúc cũng không có xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Đầu tháng 9 Vu Hạ chính thức lên lớp 12, phòng học bồi dưỡng nhân tài lúc đầu chuyển đến tòa Tinh Chi đối diện.
Nhiều người vẫn chưa thoát khỏi kỳ nghỉ hè lớp 11 đã bị đẩy đến năm cuối cùng của cấp 3. Có vô số bài kiểm tra, vô số kiến thức và từ vựng cần phải ghi nhớ, áp lực từ nhỏ đến lớn khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Cuối tháng 10, thời tiết Lâm Giang càng ngày càng lạnh, Vu Hạ cũng liên tục bị sốt và đau đầu. Có vài buổi sáng đang nằm trong ổ chăn vì lạnh mà tỉnh dậy, bị sốt nhẹ vẫn đi học là chuyện bình thường.
Một ngày trước cuộc thi trường Trung học số 1 tổ chức thi đố vui, vì để cho thi sinh tham gia thi đấu có trạng thái tốt nhất, đạt kết quả tốt nhất, nhà trường đặc biệt cho các học sinh tham gia được nghỉ một ngày để không bỏ lỡ ngày thi vào hôm sau.
Ngày không phải đi thi, buổi sáng thức dậy Vu Hạ uống hai viên thuốc trị cảm, sau đó liền ngủ quên. Mãi đến buổi chiều thi xong, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Trương Nguyệt Như mở cửa, cô mới biết mình đã ngủ cả ngày.
Từ sau chuyện lần trước, cô và Trương Nguyệt Như ở trong phòng ký túc xá hầu như không nói chuyện, càng miễn nói đến việc chăm sóc lẫn nhau.
Sau khi tỉnh táo được một lát, Vu Hạ nhấc chăn lên và đo nhiệt độ, nhìn thấy số trên nhiệt kế Vu Hạ khẽ thở dài, chỉ hy vọng rằng tối nay có thể hạ sốt để không ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai.
Thay xong quần áo Vu Hạ mới đi ra phòng ngủ thì điện thoại vang lên.
Cô nhận cuộc gọi: “Trần Triệt?”
“Tiểu tổ tông của tôi, tớ gọi cho cậu cả ngày sao bây giờ cậu mới nhấc máy?”
Có lẽ là do đang bị sốt, Vu Hạ vài giây sau mới phản ứng nhìn điện thoại, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cuộc gọi của Trần Triệt.
Một lát sau Vu Hạ mới mở miệng: “Xin lỗi, hôm nay tớ ngủ quên mất, tắt chuông điện thoại nên không nghe thấy được, có chuyện gì không?”
Có lẽ do cổ họng đang bị đau nên giọng của Vu Hạ hơi khàn khàn.
“Cũng không có chuyện gì, nghe nói ngày mai cậu sẽ tham gia cuộc thi nên hôm nay tới xem cậu chuẩn bị như thế nào. Kết quả là gọi điện thoại cho cậu vài cuộc cũng không nhận, nếu cuộc này cậu cũng không nhận tiếp tớ sẽ lên phòng tìm cậu.”
Vu Hạ: “Cậu đang ở dưới lầu sao?”
Trần Triệt dựa vào đèn đường, ngửa đầu nhìn lên tầng năm của tòa ký túc xá nữ, cười nham hiểm: “Không đúng! Lão tử ở dưới tầng của cậu bị gió Tây Bắc thổi đã 3 tiếng rồi.”
Vu Hạ theo bản năng nhìn xuống phía dưới, giọng điệu cảm thấy có lỗi: “Cái kia......cậu đợi tớ hai phút, tớ xuống ngay bây giờ.”
Trần Triệt cười cười: “Được, đừng vội, chờ thêm hai phút cũng được.”
Nói xong Trần Triệt cúp máy, tiện ném điếu thuốc trên tay xuống, dùng chân nghiền nát.
Sau khi biết Vu Hạ bị ốm, việc đầu tiên Trần Triệt làm là đưa Vu Hạ đi hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm, lại mang cô đi nhà ăn ăn cơm.
Buổi tối nhà ăn ít người, Triệt Triệt đi đến khu cửa bếp mua hai món rau xào mà cô thích ăn, lại mua một ly sữa nóng đặt ở trước mặt cô: “ Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi uống thuốc.”
Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn.”
Trần Triệt hừ lạnh một tiếng: “Còn khách sáo cái gì, ăn trước đi, ăn xong lại tính sổ với cậu.”
Tay cầm đũa của Vu Hạ dừng giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn: “Tính sổ cái gì?”
Sắc mặt Trần Triệt trầm xuống: “Nếu hôm nay tớ không đến tìm cậu, cậu dự định chết trong phòng ký túc luôn sao?”
“......”
Sự quan tâm đột ngột khiến chóp mũi của Vu Hạ chua xót, đột nhiên không có sức lực, cô lắc đầu, âm thanh mang theo chút nức nở: “Không có.”
Mẹ kiếp—–
Trần Triệt nhướn lông mày, nhịn không được mắng một câu: “Cậu đừng khóc mà.”
Đây là lần đầu cậu thấy Vu Hạ khóc, đột nhiên có chút tự trách luống cuống tay chân đứng lên, cậu lấy từ trong túi áo ra một gói khăn giấy nhỏ, ngón tay thon dài rút ra vài tờ đưa qua: “Tớ còn chưa nói cái gì đâu, cậu khóc cái gì chứ.”
“......”
“Aiz, được được được, cậu là bố, tớ không nên hung dữ với cậu, đừng khóc đừng khóc!”
Vu Hạ giơ tay nhận lấy khăn giấy cậu đưa, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn cậu: “Cậu mau câm miệng, ai nói tớ khóc!”
Cũng không nghĩ tới cô vừa quay đầu lại thì thấy cách đó không xa Quý Thanh Dư và một người con gái rất xinh đẹp đi ăn cơm cùng nhau.
Nữ sinh kia áo mặc áo măng tô màu nâu nhạt, choàng khăn cổ cùng màu, buộc tóc cao đuôi ngựa, khuôn mặt mịn màng, thoạt nhìn như một mỹ nữ.
Vị trí của hai người thay đổi liên tục, Vu Hạ cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh kia.
Rất xinh đẹp, xinh đẹp giống Hứa Điềm.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cảm xúc vừa mới đè nén xuống lại vỡ òa thêm một lần nữa, Vu Hạ cảm thấy mắt mình ngày càng chua xót, đáy lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hóa ra cho dù không có Hứa Điềm thì cũng sẽ có Trương Điềm Vương Điềm Lý Điềm, mà phần lớn những người đó đều có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh. Tóm lại vĩnh viễn cũng không phải là cô.
Cô vốn tưởng rằng hơn nửa năm nay giảm bớt sự xuất hiện cùng lúc với Quý Thanh Dư thì cô có thể buông bỏ người này như ý cô muốn, nhưng nỗi buồn khổ sở lúc này đang dâng trào cùng cái tên vô danh trên cuốn nhật ký vô số đêm lại một lần nữa bày tỏ rõ nội tâm của cô.
Cô không bỏ xuống được.
Trong khoảng thời gian xa cách này chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nhìn thấy anh và người khác ở cùng một chỗ, cô vẫn sẽ khổ sở, vẫn sẽ ghen tị, vẫn sẽ muốn khóc.
Vốn dĩ tình cảm là thứ không thể kìm nén được.
Tình yêu thầm kín như một đầm lầy tĩnh lặng và hoang vu, bên trong nó đã bị tàn phá, cỏ không thể mọc, mà cô thì bị mắc kẹt giữa đầm lầy, càng giãy dụa thì càng chìm sâu.
Học kỳ sau của lớp 11 khai giảng vào tháng 2, Tống Dao rời trường với tư cách là một học sinh nghệ thuật, buổi tối trước ngày rời trường Tống Dao đã bao mấy người cùng đi ăn lẩu.
Trong buổi tiệc Tống Dao gọi mấy chai bia liền, ôm chặt lấy Vu Hạ nói không nỡ bỏ cô, Vu Hạ chỉ có cách kiên nhẫn an ủi cô nàng, chúc cô thi nghệ thuật thuận lợi.
Không có Tống Dao làm trung tâm, cô và Quý Thanh Dư tiếp xúc càng ngày càng ít hơn. Hơn nữa sau kỳ thi cuối kỳ một, chỗ ngồi được sắp xếp lại một lần nữa, trật tự ban đầu bị phá vỡ, sau khi mất đi thân phận bạn cùng bàn với Quý Thanh Dư ngoài giờ học ra thì hầu như không có trao đổi gì.
Không có Tống Dao bình thường hay rủ cô đi chơi, cuộc sống đầy màu sắc của cô trong học kỳ đầu lớp 11 cũng trở nên nhàm chán trầm lặng.
Giờ ra chơi, Vu Hạ lại bị Ngô Thái Ngọc gọi xuống văn phòng một lần nữa.
“Vu Hạ, lần trước cô đề cập đến cuộc thi em suy nghĩ thế nào, tuần này hết hạn đăng ký, nếu có gì băn khoăn em có thể nói với cô.”
Vu Hạ cúi đầu nhìn phiếu đăng ký trên bàn làm việc của Ngô Thái Ngọc, không biết lấy dũng khí từ đâu ra hỏi: “Cô giáo, em có thể biết Quý Thanh Dư đăng ký môn nào được không ạ?”
Hằng năm kỳ thi Olympic dành cho Trung học phổ thông chỉ có năm môn chính là Toán, Hóa học, Vật Lý, Sinh học và Tin học. Hơn nữa chỉ những học sinh đạt giải nhất vòng chung kết của kỳ thi Olympic mới được tuyển thẳng vào trường top.
“Quý Thanh Dư?” Ngô Thái Ngọc ngạc nhiên chớp mắt nói: “Em ấy từ lúc lên cấp 3 đã tham gia rất nhiều cuộc thi về máy tính và robot, lần này cũng chọn Tin học, môn sở trường của em ấy.”
Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn cô giáo Ngô.”
Dừng một cái, Vu Hạ nghiêm túc ngẩng đầu nói: “Em nghĩ, em muốn chọn môn nào rồi ạ.”
Từ trước đến giờ đều là cô đuổi theo Quý Thanh Dư, đi theo con đường của cậu, nhưng lần này cô muốn tự đi, cô muốn đi trên con đường của chính mình.
“Em chọn Hóa học.”
Lần này, cô muốn tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.
Dự kiến luyện tập ôn thi là vào kỳ nghỉ hè, kỳ thi cuối kỳ vừa mới kết thúc, Vu Hạ liền ngựa không dừng vó lao tới lớp huấn luyện Hóa học trong kỳ nghỉ hè.
Lớp huấn luyện nằm gần cạnh thành phố B, quá trình huấn luyện trước kỳ thi chia thành hai chu kỳ. Một chu kỳ là 7 ngày, cách nhau khoảng nửa tháng, cùng tham gia huấn luyện với Vu Hạ còn có một nam sinh lớp 11 khác tên là Trần Tư Văn.
Trong lớp huấn luyện có rất nhiều người giỏi, ở chu kỳ thứ nhất Vu Hạ cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng theo được tiến độ. Lúc chu kỳ thứ hai bắt đầu Vu Hạ cảm thấy rõ ràng mình có lòng như chưa đủ sức.
Cô vẫn tiếp tục dùng chiến thuật cũ giải bài tập, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng ký túc với một đống bài kiểm tra. Số câu hỏi cô trả lời nhiều gấp ba lần bạn học khác, mặc dù mỗi ngày đều duy trì cường độ học tập rất cao nhưng kết quả thí nghiệm lần đầu tiên thành tích vẫn xếp ở giữa.
Có đôi khi cô thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có thực sự là môn sở trường của mình không. Rõ ràng cô đã nỗ lực gấp ba lần người khác nhưng thành tích vẫn kém xa người khác.
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, sau khi lớp huấn luyện kết thúc các giáo viên liền tổ chức hoạt động dã ngoại tập thể. Cũng cùng ngày diễn ra hoạt động, Vu Hạ mới biết mười ngày qua Quý Thanh Dư cũng ở lớp huấn luyện nhưng khác môn và khác lớp.
Mà Vu Hạ dành rất nhiều thời gian ở phòng học và phòng ký túc để làm bài nên đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để gặp Quý Thanh Dư.
Ông trời giống như đang đùa giỡn với cô vậy, Vu Hạ nhất thời không biết nên buồn hay nên vui.
Địa điểm tổ chức dã ngoại là trên núi thành phố B, đồ nướng và các vật dụng khác đều được mua tạm, thịt nướng và rau được làm sẵn cũng là mua ở chợ từ sáng sớm.
Hai lớp tổng cộng có 16 người, chia thành 8 cái lều, 2 người ngủ trong một lều.
Lớp huấn luyện đa số đều là con trai, phần lớn những công việc nặng nhọc đều do con trai làm, Vu Hạ cùng hai nữ sinh khác cùng đi vào rừng cây bên cạnh tìm một ít củi khô.
Thời điểm trở về vừa đúng lúc đang thiếu người dựng lều nên giáo viên liền bảo các cô ra hỗ trợ.
Trong những ngày huấn luyện Vu Hạ đã quen thuộc hơn với Trần Tư Văn một chút, đúng lúc cô chuẩn bị qua giúp Trần Tư Văn thì Vu Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô—–
“Vu Hạ.”
Trái tim Vu Hạ đập mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Đối diện, Quý Thanh Dư một tay ôm lều, một tay ôm dụng cụ dựng lều nói: “Lại đây giúp tôi một chút.”
Anh nhìn cô với ánh mắt rất vô tư, ngược lại cô giống như vẫn do dự và cô mới là người có suy nghĩ xấu xa kia.
Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau kể từ kỳ thi giữa kì, Vu Hạ thu lại cảm xúc của mình trước khi bước tới, sợ bị người ta phát hiện ra.
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn qua: “ Giúp tôi lấy cái giá đỡ bên kia.”
Vu Hạ nghe theo, đưa cái giá đỡ cho anh.
Quý Thanh Dư không ngẩng đầu, đưa tay cầm lấy lắp chiếc lều mình đang dựng, Vu Hạ đứng bên cạnh anh lúng ta lúng túng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngay khi cô đang cân nhắc có cần đổi người không, Quý Thanh Dư đột nhiên mở miệng: “Huấn luyện thế nào? Có nắm chắc cuộc thi không?”
Vu Hạ cúi đầu: “Vẫn tốt.”
Không biết có phải vì cô quá căng thẳng hay không mà Vu Hạ thậm chí quên hỏi Quý Thanh Dư, cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu ‘vẫn tốt’ này. Cho đến khi buổi hoạt động dã ngoại kết thúc cũng không có xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Đầu tháng 9 Vu Hạ chính thức lên lớp 12, phòng học bồi dưỡng nhân tài lúc đầu chuyển đến tòa Tinh Chi đối diện.
Nhiều người vẫn chưa thoát khỏi kỳ nghỉ hè lớp 11 đã bị đẩy đến năm cuối cùng của cấp 3. Có vô số bài kiểm tra, vô số kiến thức và từ vựng cần phải ghi nhớ, áp lực từ nhỏ đến lớn khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Cuối tháng 10, thời tiết Lâm Giang càng ngày càng lạnh, Vu Hạ cũng liên tục bị sốt và đau đầu. Có vài buổi sáng đang nằm trong ổ chăn vì lạnh mà tỉnh dậy, bị sốt nhẹ vẫn đi học là chuyện bình thường.
Một ngày trước cuộc thi trường Trung học số 1 tổ chức thi đố vui, vì để cho thi sinh tham gia thi đấu có trạng thái tốt nhất, đạt kết quả tốt nhất, nhà trường đặc biệt cho các học sinh tham gia được nghỉ một ngày để không bỏ lỡ ngày thi vào hôm sau.
Ngày không phải đi thi, buổi sáng thức dậy Vu Hạ uống hai viên thuốc trị cảm, sau đó liền ngủ quên. Mãi đến buổi chiều thi xong, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Trương Nguyệt Như mở cửa, cô mới biết mình đã ngủ cả ngày.
Từ sau chuyện lần trước, cô và Trương Nguyệt Như ở trong phòng ký túc xá hầu như không nói chuyện, càng miễn nói đến việc chăm sóc lẫn nhau.
Sau khi tỉnh táo được một lát, Vu Hạ nhấc chăn lên và đo nhiệt độ, nhìn thấy số trên nhiệt kế Vu Hạ khẽ thở dài, chỉ hy vọng rằng tối nay có thể hạ sốt để không ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai.
Thay xong quần áo Vu Hạ mới đi ra phòng ngủ thì điện thoại vang lên.
Cô nhận cuộc gọi: “Trần Triệt?”
“Tiểu tổ tông của tôi, tớ gọi cho cậu cả ngày sao bây giờ cậu mới nhấc máy?”
Có lẽ là do đang bị sốt, Vu Hạ vài giây sau mới phản ứng nhìn điện thoại, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cuộc gọi của Trần Triệt.
Một lát sau Vu Hạ mới mở miệng: “Xin lỗi, hôm nay tớ ngủ quên mất, tắt chuông điện thoại nên không nghe thấy được, có chuyện gì không?”
Có lẽ do cổ họng đang bị đau nên giọng của Vu Hạ hơi khàn khàn.
“Cũng không có chuyện gì, nghe nói ngày mai cậu sẽ tham gia cuộc thi nên hôm nay tới xem cậu chuẩn bị như thế nào. Kết quả là gọi điện thoại cho cậu vài cuộc cũng không nhận, nếu cuộc này cậu cũng không nhận tiếp tớ sẽ lên phòng tìm cậu.”
Vu Hạ: “Cậu đang ở dưới lầu sao?”
Trần Triệt dựa vào đèn đường, ngửa đầu nhìn lên tầng năm của tòa ký túc xá nữ, cười nham hiểm: “Không đúng! Lão tử ở dưới tầng của cậu bị gió Tây Bắc thổi đã 3 tiếng rồi.”
Vu Hạ theo bản năng nhìn xuống phía dưới, giọng điệu cảm thấy có lỗi: “Cái kia......cậu đợi tớ hai phút, tớ xuống ngay bây giờ.”
Trần Triệt cười cười: “Được, đừng vội, chờ thêm hai phút cũng được.”
Nói xong Trần Triệt cúp máy, tiện ném điếu thuốc trên tay xuống, dùng chân nghiền nát.
Sau khi biết Vu Hạ bị ốm, việc đầu tiên Trần Triệt làm là đưa Vu Hạ đi hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm, lại mang cô đi nhà ăn ăn cơm.
Buổi tối nhà ăn ít người, Triệt Triệt đi đến khu cửa bếp mua hai món rau xào mà cô thích ăn, lại mua một ly sữa nóng đặt ở trước mặt cô: “ Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi uống thuốc.”
Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn.”
Trần Triệt hừ lạnh một tiếng: “Còn khách sáo cái gì, ăn trước đi, ăn xong lại tính sổ với cậu.”
Tay cầm đũa của Vu Hạ dừng giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn: “Tính sổ cái gì?”
Sắc mặt Trần Triệt trầm xuống: “Nếu hôm nay tớ không đến tìm cậu, cậu dự định chết trong phòng ký túc luôn sao?”
“......”
Sự quan tâm đột ngột khiến chóp mũi của Vu Hạ chua xót, đột nhiên không có sức lực, cô lắc đầu, âm thanh mang theo chút nức nở: “Không có.”
Mẹ kiếp—–
Trần Triệt nhướn lông mày, nhịn không được mắng một câu: “Cậu đừng khóc mà.”
Đây là lần đầu cậu thấy Vu Hạ khóc, đột nhiên có chút tự trách luống cuống tay chân đứng lên, cậu lấy từ trong túi áo ra một gói khăn giấy nhỏ, ngón tay thon dài rút ra vài tờ đưa qua: “Tớ còn chưa nói cái gì đâu, cậu khóc cái gì chứ.”
“......”
“Aiz, được được được, cậu là bố, tớ không nên hung dữ với cậu, đừng khóc đừng khóc!”
Vu Hạ giơ tay nhận lấy khăn giấy cậu đưa, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn cậu: “Cậu mau câm miệng, ai nói tớ khóc!”
Cũng không nghĩ tới cô vừa quay đầu lại thì thấy cách đó không xa Quý Thanh Dư và một người con gái rất xinh đẹp đi ăn cơm cùng nhau.
Nữ sinh kia áo mặc áo măng tô màu nâu nhạt, choàng khăn cổ cùng màu, buộc tóc cao đuôi ngựa, khuôn mặt mịn màng, thoạt nhìn như một mỹ nữ.
Vị trí của hai người thay đổi liên tục, Vu Hạ cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh kia.
Rất xinh đẹp, xinh đẹp giống Hứa Điềm.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cảm xúc vừa mới đè nén xuống lại vỡ òa thêm một lần nữa, Vu Hạ cảm thấy mắt mình ngày càng chua xót, đáy lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hóa ra cho dù không có Hứa Điềm thì cũng sẽ có Trương Điềm Vương Điềm Lý Điềm, mà phần lớn những người đó đều có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh. Tóm lại vĩnh viễn cũng không phải là cô.
Cô vốn tưởng rằng hơn nửa năm nay giảm bớt sự xuất hiện cùng lúc với Quý Thanh Dư thì cô có thể buông bỏ người này như ý cô muốn, nhưng nỗi buồn khổ sở lúc này đang dâng trào cùng cái tên vô danh trên cuốn nhật ký vô số đêm lại một lần nữa bày tỏ rõ nội tâm của cô.
Cô không bỏ xuống được.
Trong khoảng thời gian xa cách này chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nhìn thấy anh và người khác ở cùng một chỗ, cô vẫn sẽ khổ sở, vẫn sẽ ghen tị, vẫn sẽ muốn khóc.
Vốn dĩ tình cảm là thứ không thể kìm nén được.
Tình yêu thầm kín như một đầm lầy tĩnh lặng và hoang vu, bên trong nó đã bị tàn phá, cỏ không thể mọc, mà cô thì bị mắc kẹt giữa đầm lầy, càng giãy dụa thì càng chìm sâu.