Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 23
Sau ngày hôm đó Vu Hạ không gặp Hứa Điềm một thời gian, lần tiếp theo gặp chính là buổi chiều tan học của hai tuần sau. Hôm đó Tống Dao nghỉ phép, một mình Vu Hạ đi ra ngoài mua sách, lúc trở về đi ngang qua Trung học số 13 liền thấy Hứa Điềm mặc váy ngăn đứng ở xa.
Không thể không nói, dáng người của Hứa Điềm rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo, nhất là cặp mắt kia, long lanh đến mức có thể chìm vào trong đó.
Cô mặc một bộ vest len màu vàng lông ngỗng, phần dưới mặc váy len ngắn, dưới chân đi đôi boots màu trắng để lộ nửa đôi chân thon thả của mình. Cô đứng ở cổng trường Trung học số 13 cùng với những người ồn ào xung quanh, liếc mắt có thể thấy chính là hạc đứng giữa bầy gà.
Vu Hạ thu hồi ánh mắt, vô thức nhìn bộ quần áo cũ cô đã mặc vài năm. Nếu cô nhớ không nhầm, chiếc áo len trắng này của cô được Vương Nguyệt Mai mua ở cửa hàng vỉa hè nào đó.
Lông mi cô nhẹ run lên, đi nhanh hơn về phía trường học.
Ở cổng trường Trung học số 13, mấy cô nàng tiểu thư đang an ủi Hứa Điềm: “Điềm Điềm, điều kiện cậu tốt như vậy mà họ Quý kia không thích cậu thì chính là tổn thất của cậu ta, cậu đừng đau lòng nữa.”
“Đúng vậy, cậu xinh như vậy, người theo đuổi cậu còn xếp hàng từ Trung học số 13 đến tận nhà ga, Quý Thanh Dư kia không phải chỉ được mỗi cái đẹp trai thôi sao!”
Các cô càng nói Hứa Điềm càng phiền lòng, lúc đang muốn phàn nàn thì vừa ngước mắt liền nhìn thấy Vu Hạ mặc đồng phục Nhất trung đối diện.
Cô đã thấy qua Vu Hạ, cũng biết Vu Hạ là bạn cùng bàn của Quý Thanh Dư.
Dưới tình thế cấp bách, Hứa Điềm lớn tiếng gọi: “Cái kia____”
“Bạn học mặc đồng phục Nhất Trung!”
Nói xong Hứa Điềm cũng không bận tâm ánh mắt của những người khác, bước nhanh tới chỗ Vu Hạ.
Nhìn thấy Hứa Điềm đột nhiên xuất hiện chặn đường cô, Vu Hạ ngạc nhiên nhìn.
Cô vừa nghe thấy giọng của Hứa Điềm, không ngờ tới là đang gọi cô.
Vu Hạ lần đầu đứng ở khoảng cách gần nhìn Hứa Điềm, mơ hồ còn ngửi thấy hương nước hoa trên người cô ấy.
Mùi hương không gay mũi, giống như là hương thơm ngọt ngào của trái cây.
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ lặng lẽ kéo ra một khoảng cách với cô ấy, giọng mềm mại hỏi: “Bạn học, có chuyện gì không?”
Có lẽ vừa rồi chạy quá nhanh để đuổi theo cô cho nên lúc này Hứa Điềm còn thở hổn hển, cô nhẹ nhàng thở: “Cậu......Tớ...Tớ biết cậu, cậu ngồi cùng bàn với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ nhìn khuôn mặt quá mức tinh xảo trước mặt, nhất thời không nói lên lời, lại nghĩ đến Hứa Điềm liên tiếp ba ngày đứng đợi Quý Thanh Dư trước cửa phòng học, nhìn thấy cô và Quý Thanh Dư ngồi cùng bàn cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Vu Hạ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy mặt Hứa Điềm giãn ra, cô cười cười kéo tay Vu Hạ: “Vậy cậu có thể giúp tớ một việc được không?”
Không đợi Vu Hạ trả lời, Hứa Điềm liền lấy từ trong balo ra một phong thư màu hồng nhạt, trực tiếp nhét vào tay Vu Hạ: “Giúp tớ đưa cái này cho Quý Thanh Dư được không?”
Nói xong có lẽ sợ Vu Hạ từ chối, sau đó Hứa Điềm lại lấy từ trong balo ra một hộp chocolate đóng gói cao cấp nhét vào tay Vu Hạ, lại nói thêm một câu: “Hiện tại tớ có mỗi cái này, cậu giúp tớ đi, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm.”
Vu Hạ giống như nhận được củ khoai lang nóng bỏng, theo bản năng đem chocolat và thư tình trả lại Hứa Điềm: “Thật ngại quá......Tớ không giúp cậu được.”
Nói xong Vu Hạ xoay người muốn rời đi.
Thấy vậy, Hứa Điềm nhanh chóng ngăn cô lại, kéo tay cô làm nũng năn nỉ: “Cậu giúp tớ đi mà, trường của các cậu không cho học sinh trường khác vào, tớ không gặp Quý Thanh Dư vài ngày rồi. Cậu giúp tớ một lần này đi, chỉ lần này thôi, được không?”
Thấy Vu Hạ mãi không trả lời, Hứa Điềm tiếp tục lôi kéo tay cô, nửa đe dọa nửa đùa giỡn nói: “Nếu cậu không giúp tớ, hôm nay tớ sẽ không cho cậu đi đâu!”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, biết là trốn không được, qua một lúc mới gật đầu: “Tớ......tớ chỉ có thể giúp cậu lần này thôi.”
“Tốt quá rồi!” Giọng điệu của Hứa Điềm trở nên vui vẻ, cô đem chocolate và thư tình để lại vào tay Vu Hạ: “Cảm ơn cậu, chocolate này cho cậu, lần sau gặp tớ sẽ cho cậu cái ngon hơn.”
Vu Hạ lắc đầu, đem hộp chocolate còn nguyên kia trả lại cho Hứa Điềm: “Không có lần sau đâu.”
Thấy Vu Hạ không nhận Hứa Điềm cũng không ép buộc, chỉ cần có thể đưa thư tình cho Quý Thanh Dư là tốt rồi.
Nói xong Vu Hạ cầm phong thư màu hồng nhạt kia đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Thấy Vu Hạ đi rồi, mấy nữ sinh vừa nãy đứng cùng Hứa Điềm ở cổng trường mới tiến lại gần, trong đó một người nhìn bóng lưng Vu Hạ hỏi Hứa Điềm: “Đó là ai vậy?”
Hứa Điềm: “Là bạn cùng bàn của Quý Thanh Dư.”
“Ồ__”
“Ngồi cùng bàn với học bá nha!”
Lời này vừa nói ra, vài người khác cũng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Vu Hạ, chậc nhẹ: “Mặc đồng phục nghiêm túc như vậy vừa nhìn là biết học sinh ngoan.”
Nói xong cô ta liếc Hứa Điềm một cái: “Cậu nhờ cậu ta giúp cậu đưa thư tình cho Quý Thanh Dư liệu có đáng tin cậy không?”
Hứa Điềm nhún vai: “Ai biết được, còn hơn là không có ai giúp tớ đưa.”
Nói xong, cô buồn bã ỉu xìu giơ chocolate cầm trên tay lên: “Vừa nãy tớ đưa chocolate cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần.”
“Haizzz.” Một nữ sinh cười cười: “Nhất trung toàn là học sinh giỏi thôi, đều thanh cao!”
Nói xong cô ta thèm nhỏ dãi nhìn chiếc hộp đóng gói tinh xảo trong tay Hứa Điềm, vừa nhìn liền biết là chocolate loại đắt tiền: “Nếu cậu ta không cần, thì chia cho chúng tớ đi?”
Hiện tại tất cả tâm tư của Hứa Điềm đều đặt trên người Quý Thanh Dư, loại chocolate này nhà cô chưa bao giờ thiếu, cũng không để ý liền tiện tay đưa chocolate cho nữ sinh kia: “Các cậu chia đi.”
Nghe vậy nữ sinh kia nhanh tay nhận lấy chocolate, hai ba bước liền mở gói như sợ Hứa Điềm đổi ý, còn vừa chia vừa an ủi cô: “Không sao đâu Điềm Điềm, nếu Quý Thanh Dư không thích cậu thì sau này có thể còn có người tốt hơn thích cậu mà.”
Hứa Điềm không mấy quan tâm, mỉm cười cho có lệ, ánh mắt cũng không thèm nhìn ai trong số họ, xoay người đi vào trong Trung học số 13.
(Nhắc nhở nho nhỏ: truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên wordpress của Cá nhỏ ở đại dương, các bạn có thể vào page fb Cá nhỏ ở đại dương để theo dõi tiến độ của truyện!!!)
Sợ bị người khác nhìn thấy, sau khi vào trường Vu Hạ liền đem phong thư giấu vào trong sách tham khảo.
Hai tiết Toán tự học buổi tối, Ngô Thái Ngọc đột nhiên cho lớp làm bài kiểm tra cả hai tiết, Vu Hạ bận rộn quên luôn việc đưa thư tình giúp Hứa Điềm, thẳng đến ngày hôm sau khi cô mở sách tham khảo ra mới nhớ đến.
Cô nhìn phong thư màu hồng nhạt kia, đột nhiên có chút hối hận vì nhận lời giúp đỡ.
Đang trong lúc cân nhắc, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã từ cửa phòng học đi vào, Vu Hạ chột dạ đóng sách lại, lấy tay ấn xuống, đem phong thư ấn thật chặt.
Thấy vậy, Giang Bình Dã bỗng sửng sốt, lập tức cười đẩy Quý Thanh Dư một phát: “Cậu xem, cậu dọa sợ Vu Hạ rồi kìa!”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn thấy Vu Hạ ấn sách, sau đó nheo mắt lại thấp giọng mang theo ý cười nói: “Thật sự là bị tôi dọa?”
Vu Hạ mím môi, chột dạ không dám ngẩng lên, cắn môi nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Bình Dã thấy vậy nhịn không được cười: “ Phản ứng này của Vu Hạ cũng ngoan quá đi?”
Quý Thanh Dư không trả lời cậu, rũ mắt nhìn Vu Hạ rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Qua một hồi, Vu Hạ mới thu tay lại, tầm mắt của cô dừng ở trên quyển sách tham khảo thật lâu, trong đầu xuất hiện một ý tưởng đen tối—–
Nếu cô không đưa cho Quý Thanh Dư thì sẽ như thế nào?
Cô cũng là người, người thì đều có tâm tư.
Cô cũng thích Quý Thanh Dư, cô thật sự rộng lượng đến mức giúp nữ sinh khác đưa thư tình sao?
......
Tan học giữa trưa, Vu Hạ như bình thường cùng Tống Dao đi xuống nhà ăn ăn cơm. Thấy Vu Hạ cứ cau mày, Tống Dao gắp một viên khoai lang từ đĩa của mình sang đĩa của Vu Hạ: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm!”
Sau đó: “Hôm nay cậu làm sao vậy Hạ Hạ?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không sao.”
Dừng một chút, Vu Hạ ngẩng đầu, do dư một lát sau đó chậm rãi nói: “Ừm...Dao Dao, nếu có người nhờ cậu đưa thư tình cho người mình thích, cậu sẽ làm thế nào? Có giúp không?”
Nghe vậy Tống Dao thoáng sửng sốt, sao đó cao giọng: “Thư tình? Cho người mình thích? Tớ điên mới đi giúp?”
“......”
Vu Hạ mím môi, cô cũng cảm thấy mình điên rồi đồng ý giúp.
Tống Dao chăm chú nhìn cô: “Chẳng lẽ có người nhờ cậu đưa thư tình cho tiểu trúc mã của cậu hả?”
“......”
Vu Hạ ngờ Tống Dao sẽ liên tưởng đến Trần Triệt, cô lắc đầu: “Không có, tớ tùy tiện hỏi thôi.”
“Tớ nói cậu này, nếu có chuyện này cậu nhất định không được đồng ý. Nếu là tớ, tớ sẽ ném thư tình vào mặt cô ta!”
Vu Hạ: “......”
Cô đột nhiên thấy hơi hối hận khi hỏi Tống Dao vấn đề này.
Cũng may Tống Dao suy nghĩ thoáng, rất nhanh liền chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi Hạ Hạ, cậu có phát hiện dạo này nữ sinh Trung học số 13 kia không đến tìm Quý Thanh Dư nữa không?”
Vu Hạ dừng động tác: “Cậu đang nói Hứa Điềm hả?”
Tống Dao gật đầu: “Tớ còn tưởng rằng cô ta và Quý Thanh Dư có hy vọng phát triển quan hệ cơ!”
Vu Hạ rũ mi, làm như lơ đãng nói: “Vì sao?”
Tống Dao nghiêng đầu: “Bởi vì Hứa Điềm thật sự rất xinh đó!”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy miệng Tống Dao khen nữ sinh khác xinh đẹp.
Vu Hạ mím môi gật đầu: “Cũng đúng, làm gì có ai không thích con gái xinh đẹp chứ?”
Một người bình thường giống như cô so sánh với Tống Điềm chính là khác nhau một trời một vực.
Nghe vậy Tống Dao ‘haizzz’ một tiếng: “Cũng không phải tất cả đều thấy vậy, mỗi người đều có con mắt thẩm mỹ riêng, giống như thanh mai trúc mã của cậu, học cùng trường với Hứa Điềm nhưng không phải chỉ thích mỗi cậu sao!”
“Không phải.” Vu Hạ kiên nhẫn giải thích: “Dao Dao cậu hiểu lầm rồi, tớ và Trần Triệt thật sự không giống như cậu nghĩ đâu!”
“Được được được, tớ không nói!”
Nói xong Tống Dao nhẹ nhàng lấy tay chống cằm, nhìn cô thật kỹ.
Vu Hạ bị cô nhìn đến mất tự nhiên, lỗ tai cô nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn tớ làm gì?”
Tống Dao: “Trước kia không phát hiện ra, hôm nay nhìn kỹ mới thấy, Hạ Hạ cậu thật sự rất đáng yêu nha!”
Nói xong Tống Dao không nhịn được đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mai của cô: “Wu wu wu sao trước kia tớ không phát hiện cậu đáng yêu như đứa trẻ mập mạp vậy chứ!”
Đáng yêu sao?
Vu Hạ kinh ngạc, nhìn Tống Dao không chớp mắt.
Trước đây giáo viên và người lớn luôn khen cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, học giỏi. Đây là lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu.
Một lúc sau, cô định thần lại, nhẹ nhàng hạ mi xuống.
Những chiếc đĩa inox trong nhà ăn phản chiếu bóng dáng của cô, cô vô thức siết chặt tay áo lại.
Đáng yêu có nghĩa là không xinh đẹp, nếu cô cũng xinh đẹp thì người khác sẽ không khen cô đáng yêu.
Cô không muốn đáng yêu.
Cô muốn xinh đẹp, nếu cô có thể xinh đẹp giống Hứa Điềm thì tốt rồi.
Nếu như vậy, có lẽ cô cũng có thể quang minh chính đại nói ra người mình thích, không để ý bất kì ánh mắt của người khác oanh oanh liệt liệt theo đuổi cậu một trận.
Giữa giờ nghỉ trưa Vu Hạ mới từ nhà ăn trở về, thấy vài bạn học đang vui đùa ở gần chỗ ngồi cô, một bạn nam kéo một bạn nam khác va vào bàn của cô, mọi thứ trong ngăn bàn đều rơi ra, có cả cuốn sách tham khảo kẹp phong thư kia.
Thấy thế Vu Hạ liền bước nhanh qua, là người đầu tiên nhặt cuốn sách tham khảo có kẹp phong thư lên, luống cuống tay chân nhét vào ngăn bàn.
Nhìn thấy Vu Hạ trở về, hai nam sinh vừa trêu đùa nhau kia liên tục giải thích xin lỗi Vu Hạ: “Thật sự xin lỗi lớp trưởng, chúng tớ không cố ý.”
Sau đó nam sinh ngồi xổm xuống muốn giúp cô nhặt đồ, nhưng lại bị Vu Hạ ngăn cản, cô giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Không sao đâu, tớ tự nhặt là được rồi.”
Thấy Vu Hạ nói vậy, hai nam sinh kia nói xin lỗi Vu Hạ một lần nữa rồi rời đi.
Tình tiết này trôi qua, Vu Hạ càng cảm thấy cuốn sách chứa đựng bức thư kia như một quả boom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.
Nếu cô nhớ không nhầm, phong thư ghi người nhận là Quý Thanh Dư, bị người khác nhìn thấy thì cô hết đường chối cãi.
Cả một buổi chiều hôm sau, Vu Hạ cũng chưa tìm được cơ hội đưa thư tình của Hứa Điềm cho Quý Thanh Dư. Đến tận lúc vệ sinh cuối giờ, sau khi Vu Hạ phân công xong nhiệm vụ, cô cố ý đem nhiệm vụ xếp bàn phân cho Quý Thanh Dư.
Rất nhanh sau đó mọi người liền cầm theo dụng cụ quét dọn ra khu vực phân công bên ngoài, bên trong chỉ còn lại mấy người.
Giang Bình Dã cầm chổi đi vòng ra cửa sau gọi Quý Thanh Dư: “Lão Quý tôi đi ra bên ngoài trước, bao giờ cậu xếp bàn xong thì qua tìm tôi.”
“Được.”
Nói xong Quý Thanh Dư đẩy ghế ra đứng dậy đi xếp bàn.
Vu Hạ nhìn thấy mọi người trong phòng rời đi gần hết liền từ bục giảng đi xuống, chậm rãi lấy sách tham khảo kia từ trong ngăn bàn ra.
“Quý Thanh Dư.”
Lần đầu tiên Vu Hạ làm chuyện này, khẩn trương tới mức giọng nói hơi run.
Quý Thanh Dư dừng lại động tác, trong trí nhớ Vu Hạ gọi tên cậu không nhiều lắm.
Cậu chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa thanh tú.
Dưới hoàng hôn màu cam, mái tóc của thiếu niên dường như được bao quanh bởi ánh nắng vàng ấm, khiến cả người trông vừa ôn nhu vừa tuấn tú.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Vu Hạ đập nhanh nửa nhịp.
Thấy Vu Hạ không nói lời nào, Quý Thanh Dư nghiêng đầu cong khóe môi, khẽ cười mở miệng: “Nhìn nữa sẽ thu phí.”
“......”
Vu Hạ đột nhiên tỉnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó luống cuống tay chân lấy thư từ trong sách ra đưa cho Quý Thanh Dư.
Sắc mặt Quý Thanh Dư ngưng lại, giơ tay nhận lấy bức thư sau đó hỏi: “Làm gì đây?”
Sợ Quý Thanh Dư hiểu lầm Vu Hạ nhanh chóng giải thích: “Là Hứa Điềm nhờ tớ đưa cho cậu.”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư thu lại ý cười, sắc mặt hơi trầm xuống, cậu rũ mắt nhìn bức thư không nói gì.
Thấy Quý Thanh Dư không nói gì tưởng cậu không nhớ tới ai, Vu Hạ kiên nhẫn nói thêm một câu: “Chính là Hứa Điềm, hoa khôi Trung học số 13 lần trước theo đuổi cậu.”
Trên mặt Quý Thanh Dư không có biểu cảm gì, âm thanh nhẹ như nước: “Sao cậu cầm đến đây?”
Vu Hạ nhỏ giọng nói: “Gặp ngoài cổng trường, rồi bảo tớ đưa giúp cho cậu.”
Giây tiếp theo.
Vu Hạ nghe thấy Quý Thanh Dư ‘xùy’ một tiếng rất nhẹ, giọng nói lạnh nhạt: “Cô ta bảo cậu đưa cậu liền đưa, tính tình tốt như vậy thế tôi bảo cậu mang trả lại cô ta, cậu có trả không?”
Không thể không nói, dáng người của Hứa Điềm rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo, nhất là cặp mắt kia, long lanh đến mức có thể chìm vào trong đó.
Cô mặc một bộ vest len màu vàng lông ngỗng, phần dưới mặc váy len ngắn, dưới chân đi đôi boots màu trắng để lộ nửa đôi chân thon thả của mình. Cô đứng ở cổng trường Trung học số 13 cùng với những người ồn ào xung quanh, liếc mắt có thể thấy chính là hạc đứng giữa bầy gà.
Vu Hạ thu hồi ánh mắt, vô thức nhìn bộ quần áo cũ cô đã mặc vài năm. Nếu cô nhớ không nhầm, chiếc áo len trắng này của cô được Vương Nguyệt Mai mua ở cửa hàng vỉa hè nào đó.
Lông mi cô nhẹ run lên, đi nhanh hơn về phía trường học.
Ở cổng trường Trung học số 13, mấy cô nàng tiểu thư đang an ủi Hứa Điềm: “Điềm Điềm, điều kiện cậu tốt như vậy mà họ Quý kia không thích cậu thì chính là tổn thất của cậu ta, cậu đừng đau lòng nữa.”
“Đúng vậy, cậu xinh như vậy, người theo đuổi cậu còn xếp hàng từ Trung học số 13 đến tận nhà ga, Quý Thanh Dư kia không phải chỉ được mỗi cái đẹp trai thôi sao!”
Các cô càng nói Hứa Điềm càng phiền lòng, lúc đang muốn phàn nàn thì vừa ngước mắt liền nhìn thấy Vu Hạ mặc đồng phục Nhất trung đối diện.
Cô đã thấy qua Vu Hạ, cũng biết Vu Hạ là bạn cùng bàn của Quý Thanh Dư.
Dưới tình thế cấp bách, Hứa Điềm lớn tiếng gọi: “Cái kia____”
“Bạn học mặc đồng phục Nhất Trung!”
Nói xong Hứa Điềm cũng không bận tâm ánh mắt của những người khác, bước nhanh tới chỗ Vu Hạ.
Nhìn thấy Hứa Điềm đột nhiên xuất hiện chặn đường cô, Vu Hạ ngạc nhiên nhìn.
Cô vừa nghe thấy giọng của Hứa Điềm, không ngờ tới là đang gọi cô.
Vu Hạ lần đầu đứng ở khoảng cách gần nhìn Hứa Điềm, mơ hồ còn ngửi thấy hương nước hoa trên người cô ấy.
Mùi hương không gay mũi, giống như là hương thơm ngọt ngào của trái cây.
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ lặng lẽ kéo ra một khoảng cách với cô ấy, giọng mềm mại hỏi: “Bạn học, có chuyện gì không?”
Có lẽ vừa rồi chạy quá nhanh để đuổi theo cô cho nên lúc này Hứa Điềm còn thở hổn hển, cô nhẹ nhàng thở: “Cậu......Tớ...Tớ biết cậu, cậu ngồi cùng bàn với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ nhìn khuôn mặt quá mức tinh xảo trước mặt, nhất thời không nói lên lời, lại nghĩ đến Hứa Điềm liên tiếp ba ngày đứng đợi Quý Thanh Dư trước cửa phòng học, nhìn thấy cô và Quý Thanh Dư ngồi cùng bàn cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Vu Hạ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy mặt Hứa Điềm giãn ra, cô cười cười kéo tay Vu Hạ: “Vậy cậu có thể giúp tớ một việc được không?”
Không đợi Vu Hạ trả lời, Hứa Điềm liền lấy từ trong balo ra một phong thư màu hồng nhạt, trực tiếp nhét vào tay Vu Hạ: “Giúp tớ đưa cái này cho Quý Thanh Dư được không?”
Nói xong có lẽ sợ Vu Hạ từ chối, sau đó Hứa Điềm lại lấy từ trong balo ra một hộp chocolate đóng gói cao cấp nhét vào tay Vu Hạ, lại nói thêm một câu: “Hiện tại tớ có mỗi cái này, cậu giúp tớ đi, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm.”
Vu Hạ giống như nhận được củ khoai lang nóng bỏng, theo bản năng đem chocolat và thư tình trả lại Hứa Điềm: “Thật ngại quá......Tớ không giúp cậu được.”
Nói xong Vu Hạ xoay người muốn rời đi.
Thấy vậy, Hứa Điềm nhanh chóng ngăn cô lại, kéo tay cô làm nũng năn nỉ: “Cậu giúp tớ đi mà, trường của các cậu không cho học sinh trường khác vào, tớ không gặp Quý Thanh Dư vài ngày rồi. Cậu giúp tớ một lần này đi, chỉ lần này thôi, được không?”
Thấy Vu Hạ mãi không trả lời, Hứa Điềm tiếp tục lôi kéo tay cô, nửa đe dọa nửa đùa giỡn nói: “Nếu cậu không giúp tớ, hôm nay tớ sẽ không cho cậu đi đâu!”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, biết là trốn không được, qua một lúc mới gật đầu: “Tớ......tớ chỉ có thể giúp cậu lần này thôi.”
“Tốt quá rồi!” Giọng điệu của Hứa Điềm trở nên vui vẻ, cô đem chocolate và thư tình để lại vào tay Vu Hạ: “Cảm ơn cậu, chocolate này cho cậu, lần sau gặp tớ sẽ cho cậu cái ngon hơn.”
Vu Hạ lắc đầu, đem hộp chocolate còn nguyên kia trả lại cho Hứa Điềm: “Không có lần sau đâu.”
Thấy Vu Hạ không nhận Hứa Điềm cũng không ép buộc, chỉ cần có thể đưa thư tình cho Quý Thanh Dư là tốt rồi.
Nói xong Vu Hạ cầm phong thư màu hồng nhạt kia đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Thấy Vu Hạ đi rồi, mấy nữ sinh vừa nãy đứng cùng Hứa Điềm ở cổng trường mới tiến lại gần, trong đó một người nhìn bóng lưng Vu Hạ hỏi Hứa Điềm: “Đó là ai vậy?”
Hứa Điềm: “Là bạn cùng bàn của Quý Thanh Dư.”
“Ồ__”
“Ngồi cùng bàn với học bá nha!”
Lời này vừa nói ra, vài người khác cũng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Vu Hạ, chậc nhẹ: “Mặc đồng phục nghiêm túc như vậy vừa nhìn là biết học sinh ngoan.”
Nói xong cô ta liếc Hứa Điềm một cái: “Cậu nhờ cậu ta giúp cậu đưa thư tình cho Quý Thanh Dư liệu có đáng tin cậy không?”
Hứa Điềm nhún vai: “Ai biết được, còn hơn là không có ai giúp tớ đưa.”
Nói xong, cô buồn bã ỉu xìu giơ chocolate cầm trên tay lên: “Vừa nãy tớ đưa chocolate cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần.”
“Haizzz.” Một nữ sinh cười cười: “Nhất trung toàn là học sinh giỏi thôi, đều thanh cao!”
Nói xong cô ta thèm nhỏ dãi nhìn chiếc hộp đóng gói tinh xảo trong tay Hứa Điềm, vừa nhìn liền biết là chocolate loại đắt tiền: “Nếu cậu ta không cần, thì chia cho chúng tớ đi?”
Hiện tại tất cả tâm tư của Hứa Điềm đều đặt trên người Quý Thanh Dư, loại chocolate này nhà cô chưa bao giờ thiếu, cũng không để ý liền tiện tay đưa chocolate cho nữ sinh kia: “Các cậu chia đi.”
Nghe vậy nữ sinh kia nhanh tay nhận lấy chocolate, hai ba bước liền mở gói như sợ Hứa Điềm đổi ý, còn vừa chia vừa an ủi cô: “Không sao đâu Điềm Điềm, nếu Quý Thanh Dư không thích cậu thì sau này có thể còn có người tốt hơn thích cậu mà.”
Hứa Điềm không mấy quan tâm, mỉm cười cho có lệ, ánh mắt cũng không thèm nhìn ai trong số họ, xoay người đi vào trong Trung học số 13.
(Nhắc nhở nho nhỏ: truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên wordpress của Cá nhỏ ở đại dương, các bạn có thể vào page fb Cá nhỏ ở đại dương để theo dõi tiến độ của truyện!!!)
Sợ bị người khác nhìn thấy, sau khi vào trường Vu Hạ liền đem phong thư giấu vào trong sách tham khảo.
Hai tiết Toán tự học buổi tối, Ngô Thái Ngọc đột nhiên cho lớp làm bài kiểm tra cả hai tiết, Vu Hạ bận rộn quên luôn việc đưa thư tình giúp Hứa Điềm, thẳng đến ngày hôm sau khi cô mở sách tham khảo ra mới nhớ đến.
Cô nhìn phong thư màu hồng nhạt kia, đột nhiên có chút hối hận vì nhận lời giúp đỡ.
Đang trong lúc cân nhắc, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã từ cửa phòng học đi vào, Vu Hạ chột dạ đóng sách lại, lấy tay ấn xuống, đem phong thư ấn thật chặt.
Thấy vậy, Giang Bình Dã bỗng sửng sốt, lập tức cười đẩy Quý Thanh Dư một phát: “Cậu xem, cậu dọa sợ Vu Hạ rồi kìa!”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn thấy Vu Hạ ấn sách, sau đó nheo mắt lại thấp giọng mang theo ý cười nói: “Thật sự là bị tôi dọa?”
Vu Hạ mím môi, chột dạ không dám ngẩng lên, cắn môi nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Bình Dã thấy vậy nhịn không được cười: “ Phản ứng này của Vu Hạ cũng ngoan quá đi?”
Quý Thanh Dư không trả lời cậu, rũ mắt nhìn Vu Hạ rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Qua một hồi, Vu Hạ mới thu tay lại, tầm mắt của cô dừng ở trên quyển sách tham khảo thật lâu, trong đầu xuất hiện một ý tưởng đen tối—–
Nếu cô không đưa cho Quý Thanh Dư thì sẽ như thế nào?
Cô cũng là người, người thì đều có tâm tư.
Cô cũng thích Quý Thanh Dư, cô thật sự rộng lượng đến mức giúp nữ sinh khác đưa thư tình sao?
......
Tan học giữa trưa, Vu Hạ như bình thường cùng Tống Dao đi xuống nhà ăn ăn cơm. Thấy Vu Hạ cứ cau mày, Tống Dao gắp một viên khoai lang từ đĩa của mình sang đĩa của Vu Hạ: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm!”
Sau đó: “Hôm nay cậu làm sao vậy Hạ Hạ?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không sao.”
Dừng một chút, Vu Hạ ngẩng đầu, do dư một lát sau đó chậm rãi nói: “Ừm...Dao Dao, nếu có người nhờ cậu đưa thư tình cho người mình thích, cậu sẽ làm thế nào? Có giúp không?”
Nghe vậy Tống Dao thoáng sửng sốt, sao đó cao giọng: “Thư tình? Cho người mình thích? Tớ điên mới đi giúp?”
“......”
Vu Hạ mím môi, cô cũng cảm thấy mình điên rồi đồng ý giúp.
Tống Dao chăm chú nhìn cô: “Chẳng lẽ có người nhờ cậu đưa thư tình cho tiểu trúc mã của cậu hả?”
“......”
Vu Hạ ngờ Tống Dao sẽ liên tưởng đến Trần Triệt, cô lắc đầu: “Không có, tớ tùy tiện hỏi thôi.”
“Tớ nói cậu này, nếu có chuyện này cậu nhất định không được đồng ý. Nếu là tớ, tớ sẽ ném thư tình vào mặt cô ta!”
Vu Hạ: “......”
Cô đột nhiên thấy hơi hối hận khi hỏi Tống Dao vấn đề này.
Cũng may Tống Dao suy nghĩ thoáng, rất nhanh liền chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi Hạ Hạ, cậu có phát hiện dạo này nữ sinh Trung học số 13 kia không đến tìm Quý Thanh Dư nữa không?”
Vu Hạ dừng động tác: “Cậu đang nói Hứa Điềm hả?”
Tống Dao gật đầu: “Tớ còn tưởng rằng cô ta và Quý Thanh Dư có hy vọng phát triển quan hệ cơ!”
Vu Hạ rũ mi, làm như lơ đãng nói: “Vì sao?”
Tống Dao nghiêng đầu: “Bởi vì Hứa Điềm thật sự rất xinh đó!”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy miệng Tống Dao khen nữ sinh khác xinh đẹp.
Vu Hạ mím môi gật đầu: “Cũng đúng, làm gì có ai không thích con gái xinh đẹp chứ?”
Một người bình thường giống như cô so sánh với Tống Điềm chính là khác nhau một trời một vực.
Nghe vậy Tống Dao ‘haizzz’ một tiếng: “Cũng không phải tất cả đều thấy vậy, mỗi người đều có con mắt thẩm mỹ riêng, giống như thanh mai trúc mã của cậu, học cùng trường với Hứa Điềm nhưng không phải chỉ thích mỗi cậu sao!”
“Không phải.” Vu Hạ kiên nhẫn giải thích: “Dao Dao cậu hiểu lầm rồi, tớ và Trần Triệt thật sự không giống như cậu nghĩ đâu!”
“Được được được, tớ không nói!”
Nói xong Tống Dao nhẹ nhàng lấy tay chống cằm, nhìn cô thật kỹ.
Vu Hạ bị cô nhìn đến mất tự nhiên, lỗ tai cô nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn tớ làm gì?”
Tống Dao: “Trước kia không phát hiện ra, hôm nay nhìn kỹ mới thấy, Hạ Hạ cậu thật sự rất đáng yêu nha!”
Nói xong Tống Dao không nhịn được đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mai của cô: “Wu wu wu sao trước kia tớ không phát hiện cậu đáng yêu như đứa trẻ mập mạp vậy chứ!”
Đáng yêu sao?
Vu Hạ kinh ngạc, nhìn Tống Dao không chớp mắt.
Trước đây giáo viên và người lớn luôn khen cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, học giỏi. Đây là lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu.
Một lúc sau, cô định thần lại, nhẹ nhàng hạ mi xuống.
Những chiếc đĩa inox trong nhà ăn phản chiếu bóng dáng của cô, cô vô thức siết chặt tay áo lại.
Đáng yêu có nghĩa là không xinh đẹp, nếu cô cũng xinh đẹp thì người khác sẽ không khen cô đáng yêu.
Cô không muốn đáng yêu.
Cô muốn xinh đẹp, nếu cô có thể xinh đẹp giống Hứa Điềm thì tốt rồi.
Nếu như vậy, có lẽ cô cũng có thể quang minh chính đại nói ra người mình thích, không để ý bất kì ánh mắt của người khác oanh oanh liệt liệt theo đuổi cậu một trận.
Giữa giờ nghỉ trưa Vu Hạ mới từ nhà ăn trở về, thấy vài bạn học đang vui đùa ở gần chỗ ngồi cô, một bạn nam kéo một bạn nam khác va vào bàn của cô, mọi thứ trong ngăn bàn đều rơi ra, có cả cuốn sách tham khảo kẹp phong thư kia.
Thấy thế Vu Hạ liền bước nhanh qua, là người đầu tiên nhặt cuốn sách tham khảo có kẹp phong thư lên, luống cuống tay chân nhét vào ngăn bàn.
Nhìn thấy Vu Hạ trở về, hai nam sinh vừa trêu đùa nhau kia liên tục giải thích xin lỗi Vu Hạ: “Thật sự xin lỗi lớp trưởng, chúng tớ không cố ý.”
Sau đó nam sinh ngồi xổm xuống muốn giúp cô nhặt đồ, nhưng lại bị Vu Hạ ngăn cản, cô giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Không sao đâu, tớ tự nhặt là được rồi.”
Thấy Vu Hạ nói vậy, hai nam sinh kia nói xin lỗi Vu Hạ một lần nữa rồi rời đi.
Tình tiết này trôi qua, Vu Hạ càng cảm thấy cuốn sách chứa đựng bức thư kia như một quả boom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.
Nếu cô nhớ không nhầm, phong thư ghi người nhận là Quý Thanh Dư, bị người khác nhìn thấy thì cô hết đường chối cãi.
Cả một buổi chiều hôm sau, Vu Hạ cũng chưa tìm được cơ hội đưa thư tình của Hứa Điềm cho Quý Thanh Dư. Đến tận lúc vệ sinh cuối giờ, sau khi Vu Hạ phân công xong nhiệm vụ, cô cố ý đem nhiệm vụ xếp bàn phân cho Quý Thanh Dư.
Rất nhanh sau đó mọi người liền cầm theo dụng cụ quét dọn ra khu vực phân công bên ngoài, bên trong chỉ còn lại mấy người.
Giang Bình Dã cầm chổi đi vòng ra cửa sau gọi Quý Thanh Dư: “Lão Quý tôi đi ra bên ngoài trước, bao giờ cậu xếp bàn xong thì qua tìm tôi.”
“Được.”
Nói xong Quý Thanh Dư đẩy ghế ra đứng dậy đi xếp bàn.
Vu Hạ nhìn thấy mọi người trong phòng rời đi gần hết liền từ bục giảng đi xuống, chậm rãi lấy sách tham khảo kia từ trong ngăn bàn ra.
“Quý Thanh Dư.”
Lần đầu tiên Vu Hạ làm chuyện này, khẩn trương tới mức giọng nói hơi run.
Quý Thanh Dư dừng lại động tác, trong trí nhớ Vu Hạ gọi tên cậu không nhiều lắm.
Cậu chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa thanh tú.
Dưới hoàng hôn màu cam, mái tóc của thiếu niên dường như được bao quanh bởi ánh nắng vàng ấm, khiến cả người trông vừa ôn nhu vừa tuấn tú.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Vu Hạ đập nhanh nửa nhịp.
Thấy Vu Hạ không nói lời nào, Quý Thanh Dư nghiêng đầu cong khóe môi, khẽ cười mở miệng: “Nhìn nữa sẽ thu phí.”
“......”
Vu Hạ đột nhiên tỉnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó luống cuống tay chân lấy thư từ trong sách ra đưa cho Quý Thanh Dư.
Sắc mặt Quý Thanh Dư ngưng lại, giơ tay nhận lấy bức thư sau đó hỏi: “Làm gì đây?”
Sợ Quý Thanh Dư hiểu lầm Vu Hạ nhanh chóng giải thích: “Là Hứa Điềm nhờ tớ đưa cho cậu.”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư thu lại ý cười, sắc mặt hơi trầm xuống, cậu rũ mắt nhìn bức thư không nói gì.
Thấy Quý Thanh Dư không nói gì tưởng cậu không nhớ tới ai, Vu Hạ kiên nhẫn nói thêm một câu: “Chính là Hứa Điềm, hoa khôi Trung học số 13 lần trước theo đuổi cậu.”
Trên mặt Quý Thanh Dư không có biểu cảm gì, âm thanh nhẹ như nước: “Sao cậu cầm đến đây?”
Vu Hạ nhỏ giọng nói: “Gặp ngoài cổng trường, rồi bảo tớ đưa giúp cho cậu.”
Giây tiếp theo.
Vu Hạ nghe thấy Quý Thanh Dư ‘xùy’ một tiếng rất nhẹ, giọng nói lạnh nhạt: “Cô ta bảo cậu đưa cậu liền đưa, tính tình tốt như vậy thế tôi bảo cậu mang trả lại cô ta, cậu có trả không?”