Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh
Chương 15
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Tống Dao vừa dứt lời, Vu Hạ liền nghe thấy tiếng gọi rõ ràng bên ngoài: “Quý Thanh Dư đi chơi bóng thôi.”
“Tới đây.” Quý Thanh Dư đáp
Nói xong mấy nam sinh vóc dáng cao kề sát vai nhau theo hướng cửa phòng học đi ra.
Lực chú ý lúc này của Vu Hạ đều hướng toàn bộ ở ngoài cửa.
Thấy cô không tập trung, Tống Dao vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Vu Hạ?”
Vu Hạ lấy lại tinh thần mờ mịt nhìn lại.
Tống Dao thấy phản ứng của cô nhịn không được liền cười ra tiếng: “Vu Hạ sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ!”
Vu Hạ hơi hé môi, người lớn từ trước đến nay đều khen cô hiểu chuyện thành tích học tập tốt, lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Do dự một lúc, Tống Dao mới nhớ đến chuyện chính: “Này, cậu cũng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói nhanh đi cậu có người mình thích hay không?”
Hai má Vu Hạ nhịn không được đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt cậu ấy: “Dao Dao cậu nói cái gì vậy.”
Tống Dao nở nụ cười: “Đây là xấu hổ rồi?”
Nói xong cô kéo cánh tay Vu Hạ làm nũng: “Chao ôi Hạ Hạ, cậu đều đã biết được bí mật nhỏ của tớ rồi, công bằng một chút cũng phải nói cho tớ biết cậu thích thầm ai đúng không?”
“......”
Vậy cậu cũng có thể giữ bí mật mà.
Chần chừ một lát, Vu Hạ ngạc nhiên chớp mắt nhìn: “Cậu thật sự thích thầm Giang Bình Dã sao?”
Nhắc tới Giang Bình Dã, Tống Dao không có chút hứng thú nào ngay lập tức ủ rũ: “Để ý đồ chó kia làm gì! Cậu nhìn ra được nhưng cậu ta lại bị mù.”
“......”
Tống Dao và cô không giống nhau, thích thầm của cô là giấu tận nội tâm sâu nhất sợ bị người khác biết được, khi đề cập đến người ấy cô đều sẽ nghiêm túc cẩn thận. Nhưng tính cách của Tống Dao hoàn toàn tương phản với cô, yêu hận của cô ấy đều là thẳng thắn vô tư hơn nữa đều thể hiện ra bên ngoài. Giống như hiện tại, mặc dù cô thích Giang Bình Dã nhưng cũng có thể mắng cậu ta từ trong ra ngoài một trận.
Vu Hạ chống một bên đầu cẩn thận nghe, bình thường còn có thể bị giọng điệu dí dỏm của Tống Dao chọc cười.
Cô lúc này mới biết được Tống Dao và Giang Bình Dã là hàng xóm từ nhỏ, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt. Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn được xem là thanh mai trúc mã, sau khi học xong bốn năm tiểu học, bố của Tống Dao kiếm được tiền từ việc kinh doanh liền chuyển gia đình sang ngôi nhà lớn ở. Không đến vài năm nhà Giang Bình Dã cũng phát đạt, nhưng hai nhà cũng không cắt đứt liên hệ, sau đó lên cấp hai lại được phân vào cùng một lớp thẳng luôn cho đến hiện tại.
Tống Dao và Giang Bình Dã là tình cảm thanh mai trúc mã, là hòa hợp với nhau có cãi vã nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tan vỡ. Không giống cô đối với Quý Thanh Dư, trừ bỏ thầm mến cũng chỉ có thể ngước lên nhìn.
Nhìn Tống Dao mắng đến miệng đắng lưỡi khô, Vu Hạ chu đáo đưa nước cho cô: “Uống nước trước đã.”
Tống Dao nhận lấy uống ừng ực gần hết nửa bình sau đó đặt cái bình xuống: “Được rồi, chuyện của tớ cậu đều đã nghe xong rồi, đến lượt nói chuyện của cậu đi! Người cậu thích là ở trường học cũ hay trường của chúng ta, tớ có quen không?”
Nhìn Tống Dao không chịu bỏ cuộc hỏi đến tận cùng, Vu Hạ đành phải mở miệng nhỏ giọng nói: “Phải......là trường cũ của tớ, cậu không quen.”
Nghe vậy Tống Dao cười tinh nghịch: “Tớ biết rõ cậu khẳng định chỉ có trường hợp này! Mà này, chàng trai mà cậu thích có dáng vẻ như nào? Cao không, đẹp trai không?”
Vu Hạ mím môi, trong đầu tự động hiện ra lần đầu nhìn thấy hình dáng của Quý Thanh Dư, cô gật đầu: “Rất cao, cũng rất đẹp trai, diện mạo được......da rất trắng còn có mắt hai mí.”
“Ồ”. Tống Dao có chút đăm chiêu gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu miêu tả người này rất giống với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ bỗng chợt khựng lại một cái, thầm nghĩ không ổn.
Trên thực tế, Vu Hạ miêu tả quá mơ hồ đồng thời chỉ số ít nam sinh mới có được mấy đặc điểm này. Tống Dao nói ra tên Quý Thanh Dư chẳng qua cũng là vì tương đối quen thuộc, phản ứng đầu tiên mà thôi. Có thể hiện tại vì đang chột dạ, cũng bởi vì bị Tống Dao đoán trúng nỗi lòng, hai má Vu Hạ phiếm hồng nửa chữ cũng đều không nói được.
Đang lúc bất đắc dĩ, Tống Dao đột nhiên cười ra tiếng: “Tớ đùa cậu thôi, cậu sao đột nhiên phải nghiêm túc như vậy. Tớ biết cậu chắc chắc không có ý gì đối với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay lúc cô nghĩ chủ đề này sắp kết thúc, Tống Dao cười nói: “Tớ nói với cậu, lớp chúng ta chắc chắn cũng có rất nhiều nữ sinh thích thầm Quý Thanh Dư!”
Vu Hạ mím môi không nói chuyện.
“Này tớ nói cho cậu biết, mặc dù Quý Thanh Dư nhìn qua trông có vẻ xa cách và khó hòa hợp, nhưng thời gian lâu rồi chỉ cần cậu ấy coi cậu như người thân của mình___”
Nói xong Tống Dao dựng thẳng một ngón tay cái lên: “Đối xử với bạn bè tuyệt đối là như này!”
“Cậu xem hiện tại cậu ấy đối với cậu không phải cũng tốt sao, cậu còn ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn cũng coi cậu như người thân rồi!”
Vu Hạ có chút đăm chiêu, trước đó Quý Thanh Dư giúp cô vài lần cũng là bởi vì cô là bạn cùng bàn của cậu sao?”
Nhưng mà Quý Thanh Dư từ trước chẳng lẽ không có bạn cùng bàn sao? Cậu cũng sẽ đối xử với các cô ấy như vậy sao?
Vu Hạ nhất thời không chú ý, đem ý nghĩ trong lòng của mình nói ra.
Nghe vậy Tống Dao giơ ngón trỏ quơ quơ: “No no no đương nhiên không phải! Không phải tớ vừa nói rồi sao, hầu hết các nữ sinh đối với Quý Thanh Dư đều có tâm tư, ngồi cùng bàn với cậu ấy còn hơn thế nữa. Lúc trước khi học cấp hai có một nữ sinh hận không thể đem toàn bộ ánh mắt dính lên người Quý Thanh Dư, còn có rất nhiều người giống như Lương Tư Kì kia mượn vấn đề làm ngụy trang để tiếp cận Quý Thanh Dư.”
“Ai sẽ thích loại này chứ, mang mục đích cùng với ý đồ riêng của mình tiếp cận người khác, huống chi là Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ nghe liền hiểu được, Quý Thanh Dư sở dĩ nguyện ý làm bạn với cô đơn giản là bởi vì nghĩ rằng cô giống với Tống Dao, đều không có tâm tư gì khác đối với cậu.
Nghĩ tới đây, Vu Hạ cười khổ trong lòng.
Tâm tư sao?
Cô cũng có. Nhưng giấu quá sâu nên không ai phát hiện ra thôi.
–
Từ sau hôm đó, Vu Hạ đem tâm tư của mình giấu càng sâu hơn, sợ bị người khác nhìn ra.
Mà hàng ngày tiếp xúc cùng với Quý Thanh Dư cũng đều giữ khoảng cách không gần không xa, so với lúc trước càng cẩn thận hơn. Hiện tại tiếp xúc ngày càng thoải mái tự nhiên hơn.
So với Tống Dao và Giang Bình Dã thì không tốt bằng. Vốn dĩ đều nghĩ rằng hai người bọn họ cãi nhau sẽ giống những lần trước cãi xong liền làm hòa, nhưng lần này Tống Dao quyết tâm nếu Giang Bình Dã không xin lỗi trước thì cô sẽ không làm hòa với Giang Bình Dã, thậm chí còn kẻ vĩ tuyến 38 trên bàn học.
Sau một tuần không được tự nhiên, Giang Bình Dã thực sự không nhịn được nữa liền quay đầu lại tìm cô và Quý Thanh Dư trao đổi biện pháp đối phó. Vừa mua trà sữa cho Vu Hạ xong lại mua thêm đồ ăn vặt cho Vu Hạ chỉ để bảo cô lấy được thông tin của Tống Dao, cũng ở trước mặt Tống Dao giúp cậu nói mấy lời tốt đẹp.
Vu Hạ đồng ý nhưng không muốn lấy gì của cậu. Lúc tan học, Vu Hạ thử hỏi Tống Dao cùng Giang Bình Dã như thế nào rồi.
Tống Dao cười lạnh: “Giang Bình Dã là ai? Tớ không quen.”
“......”
Sau đó Vu Hạ đem lời của Tống Dao nói lại từ đầu cho Giang Bình Dã, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“......”
Giang Bình Dã lúc này ới biết sự việc đã trở nên nghiệm trọng, mỗi ngày mặt dày đi theo sau Tống Dao hỏi han ân cần, còn cam đoan phân rõ giới hạn với cái bạn khác lớp kia. Kết quả Tống Dao không tin, cũng không thèm để ý đến cậu. Sau đó lại mời toàn bộ bạn học trong lớp thứ năm đến party sinh nhật cô, ngay cả Lương Tư Kì mà cô chán ghét cũng được mời, duy nhất chỉ có một mình Giang Bình Dã là không được mời.
Tan học buổi chiều thứ tư, lúc Vu Hạ đang tự học ở trên lớp, Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư cố ý quay trở lại tìm cô, nói Giang Bình Dã muốn ở party sinh nhật của Tống Dao xin lỗi thuận tiện cho cô ấy một bất ngờ nên muốn Vu Hạ giúp đỡ.
Vu Hạ không do dự liền vui vẻ đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong, cô đang muốn đi thì bị Quý Thanh Dư gọi lại: “Trao đổi số điện thoại đi, thuận tiện cho ngày mai liên hệ.”
Nói xong Quý Thanh Dư lấy điện thoại ra: “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.”
Cậu đưa mắt nhìn qua, toàn bộ trong đáy mắt đều vô tư.
Hô hấp Vu Hạ hơi ngưng lại một chút, trái tim tê dại, đột nhiên có cảm giác như bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đè trúng người, toàn thân bay bổng, một loại cảm giác không chân thật.
Qua vài giây Vu Hạ mới nói ra số điện thoại của mình, có lẽ bởi vì quá khẩn trương, 11 con số ngắn ngủn nhưng Vu Hạ khó khăn ấp úng hai lần mới đọc được hết.
Quý Thanh Dư đứng tại chỗ kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó nhập từng số vào trong điện thoại, nhập xong cậu ngẩng đầu lên nhếch môi cười hỏi cô: “Chắc chắn rồi?”
“......”
Vu Hạ cũng tự hiểu do việc đọc sai số điện thoại hai lần của mình có chút quá đáng, sau một hồi bối rối cô mới gật đầu.
“Được, vậy để tôi gọi cho cậu.” Nói xong Quý Thanh Dư gọi điện trực tiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, cậu lưu vào đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong lòng bàn tay Vu Hạ liền rung lên sau đó màn hình hiện lên một chữ số chói lọi—–
‘9’ là tên ghi chú cô đặt cho Quý Thanh Dư.
Tương ứng với chữ trên bàn phím, Quý Thanh Dư là (Yǔ), của Vu Hạ cũng là (Yú). *
*Cùng ký tự khác cách đọc.
Chạng vạng tối thứ năm, Vu Hạ cùng Tống Dao còn có mấy bạn học đến một cái KTV được trang hoàng lộng lẫy trước.
Bởi vì tổ chức vào buổi tối nên rất ít bạn học đến được, tính cả Tống Dao và Vu Hạ, phòng bao tổng cộng có sáu người.
Hôm nay Tống Dao trả tiền, cô đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đĩa đựng trái cây và đồ ăn vặt cho mọi người để cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của cô.
Vu Hạ là lần đầu tiên đến KTV, ngoại trừ việc chào hỏi mọi người lúc mới đến thì hầu hết thời gian cô đều ngồi trên ghế sofa nghe mọi người ca hát.
Thấy thời gian gần đến, Vu Hạ lén đi ra ngoài lấy điện thoại tìm số của Quý Thanh Dư, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Trung tâm phòng bao, Tống Dao mặc váy công chúa organza màu hồng cầm mic cười: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia party sinh nhật của tớ! Hôm nay có đầy đủ đồ ăn vặt và đồ uống!”
Vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng bao liền vang lên tiếng vỗ tay, tiếp đó, ‘tạch’ một tiếng, trong phòng bao bỗng nhiên trở nên tối sầm.
“A_____”
Giây tiếp theo cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giang Bình Dã vừa đẩy một chiếc bánh sinh nhật ba tầng cắm đầy nến vừa hát bài chúc mừng sinh nhật đi vào.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, Chúc mừng sinh nhật cậu, Chúc mừng sinh nhật cậu____”
“Chúc Tống Dao sinh nhật vui vẻ!”
Các bạn học khác trong phòng, bao gồm cả Vu Hạ đều ngưỡng mộ.
Rất nhanh đèn trong phòng sáng lên, Tống Dao đứng trước bánh sinh nhật nước mắt lưng tròng nhìn Giang Bình Dã lên án: “Không phải không mời cậu sao! Ai cho cậu đến đây?”
Giang Bình Dã nghiêng đầu cười: “Từ nhỏ đến lớn tớ đã bao giờ vắng mặt trong ngày sinh nhật của cậu chưa?”
Nói xong Giang Bình Dã đem quà sinh nhật được chuẩn bị từ sớm lấy ra: “Công chúa đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân nữa, tha thứ cho tớ lần này được không?”
Tống Dao nhìn cậu một cái, tay nhận lấy món quà của Giang Bình Dã, rõ ràng là cảm động đến mức rối tinh rối mù nhưng vẫn cố tình mạnh miệng nói: “Không có lần sau.”
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, mọi người đều thúc giục bảo Tống Dao ước nguyện rồi thổi nến.
Tống Dao chắp tay một cách đàng hoàng, nhắm mắt lại ước nguyện.
Vu Hạ đứng phía sau mọi người thực sự vui mừng cho Tống Dao, thời điểm đang muốn thu hồi tầm mắt nhưng không nhờ lại chạm phải một ánh mắt khác trên không trung.
Dưới ánh đèn mờ sắc mặt của Quý Thanh Dư thản nhiên, ánh mắt biến mất ngay khi chạm vào.
Tim Vu Hạ đột nhiên đập loạn một nhịp, không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi vốn là đang nhìn mình.
Sau khi thổi nến xong, một nhóm người tiến vào trạng thái hát karaok, thay nhau ca hát không ngừng.
Mà Vu Hạ cả tối đều im lặng ngồi ở một góc sofa lơ đãng nghe họ hát, thỉnh thoảng nghe được bài quen thuộc sẽ ngâm nga vài câu, thỉnh thoại lại ăn vài miếng bỏng ngô.
Tầm mắt Vu Hạ vừa lúc nhìn đến Quý Thanh Dư mặc áo sơ mi đen đang ngồi ở một chiếc ghế sofa khác, khi không nói chuyện cậu ấy có vẻ xa lạ hơn lúc bình thường ở trường.
Đúng lúc Giang Bình Dã vừa hát xong một bài ngồi xuống bên cạnh anh, trực tiếp chắn tầm mắt của Vu Hạ.
Giang Bình Dã: “Sao hôm nay cậu không hát?”
Quý Thanh Dư dựa vào ghế sofa lười biếng đáp: “Vừa mới ăn nhiều bánh ngọt, giọng không được.”
“......”
Giang Bình Dã cạn lời: “Tôi chưa gặp ông già nào thích ăn đồ ngọt như cậu.”
Quý Thanh Dư cười một tiếng, chống nửa đầu cười mắng: “Còn tới quản bố cậu sao?”
“Được! Mặc kệ cậu, tôi đi hát.”
Giang Bình Dã đứng dậy không trung không còn trở ngại, Vu Hạ chưa kịp thu hồi lại tầm mắt liền bất ngờ bắt được ánh mắt của Quý Thanh Dư.
Vu Hạ bỗng chốc luống cuống như có như không thu hồi lại ánh mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, người khác không nhìn được nhưng trong lòng Vu Hạ biết rõ mặt mình đang nóng bừng.
Lại qua vài phút, Vu Hạ như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt vô hình đang nhìn cô, mà vị bỏng ngô ngọt ngào ban đầu bây giờ lại nhạt như nước ốc trong miệng cô.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn, cúi đầu xem thời gian liền vội vàng đứng dậy rời phòng bao.
Trên sofa, Quý Thanh Dư liếc nhìn cô gái mặc váy hoa màu tím nhạt kia vội vội vàng vàng rời đi, yết hầu lăn nhẹ trong giây lát, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vu Hạ đứng bên ngoài hành lang một lúc lâu, mãi cho đến khi mặt bớt hồng mới quay trở lạ.
Vừa mới đi đến cửa phòng bao liền nhìn thấy cửa phòng mở rộng nhưng bên trong không còn nghe thấy tiếng nhạc.
Cô đi qua, nhóm đông náo nhiệt trong phòng giờ chỉ còn lại mỗi mình Quý Thanh Dư đang vắt chân lưng dựa vào ghế sofa, thấy cô trở về mới nhấc mí mắt lên.
Vu Hạ đứng ở cửa có chút không biết phải làm sao, cô đi ra ngoài cùng lắm cũng chỉ mới gần 20’, người trong phòng như thế nào đều đi hết rồi?”
Có lẽ là nhìn ra thắc mắc của cô, Quý Thanh Dư buông chân đứng dậy đi tới: “Tống Dao uống rượu nên Giang Bình Dã đưa cậu ấy về nhà rồi, vừa đúng lúc phòng bao hết thời gian các bạn học khác cũng đi rồi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói của thiếu niên trước sau như một đều mát lạnh dễ nghe, có chút khàn nhẹ kích thích màng nhĩ và khấy động nhịp tim cô.
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô mấy giây, sau đó lấy áo khoác treo trên móc ở phía sau: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Vu Hạ gật đầu.
“Cậu quay về trường học hay là về ngõ Thanh Bình?”
“Trường học.”
Quý Thanh Dư gật đầu không nói nữa. KTV cách trường học hơi xa một chút, ra tới cửa Quý Thanh Dư trực tiếp gọi một chiếc taxi.
Cậu mở cửa xe trước rồi quay đầu nói: “Lên xe.”
Vu Hạ sững sờ không hiểu được ý tứ gì, trường học và ngõ Thanh Bình cũng không có tiện đường. Hơn nữa cô thấy có biển báo trạm xe buýt gần đó nên dự định ngồi xe buýt trở về
Quý Thanh Dư kiên nhẫn giải thích: “Tôi đưa cậu về trường.”
Vu Hạ khoát tay: “Không......không cần đâu, tớ tự đi xe buýt là được rồi.”
Thấy thế Quý Thanh Dư bất đắc dĩ cười, cậu thấp giọng gọi tên cô: “Vu Hạ.”
“......”
“Cậu sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt người.”
“Tới đây.” Quý Thanh Dư đáp
Nói xong mấy nam sinh vóc dáng cao kề sát vai nhau theo hướng cửa phòng học đi ra.
Lực chú ý lúc này của Vu Hạ đều hướng toàn bộ ở ngoài cửa.
Thấy cô không tập trung, Tống Dao vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Vu Hạ?”
Vu Hạ lấy lại tinh thần mờ mịt nhìn lại.
Tống Dao thấy phản ứng của cô nhịn không được liền cười ra tiếng: “Vu Hạ sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ!”
Vu Hạ hơi hé môi, người lớn từ trước đến nay đều khen cô hiểu chuyện thành tích học tập tốt, lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Do dự một lúc, Tống Dao mới nhớ đến chuyện chính: “Này, cậu cũng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói nhanh đi cậu có người mình thích hay không?”
Hai má Vu Hạ nhịn không được đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt cậu ấy: “Dao Dao cậu nói cái gì vậy.”
Tống Dao nở nụ cười: “Đây là xấu hổ rồi?”
Nói xong cô kéo cánh tay Vu Hạ làm nũng: “Chao ôi Hạ Hạ, cậu đều đã biết được bí mật nhỏ của tớ rồi, công bằng một chút cũng phải nói cho tớ biết cậu thích thầm ai đúng không?”
“......”
Vậy cậu cũng có thể giữ bí mật mà.
Chần chừ một lát, Vu Hạ ngạc nhiên chớp mắt nhìn: “Cậu thật sự thích thầm Giang Bình Dã sao?”
Nhắc tới Giang Bình Dã, Tống Dao không có chút hứng thú nào ngay lập tức ủ rũ: “Để ý đồ chó kia làm gì! Cậu nhìn ra được nhưng cậu ta lại bị mù.”
“......”
Tống Dao và cô không giống nhau, thích thầm của cô là giấu tận nội tâm sâu nhất sợ bị người khác biết được, khi đề cập đến người ấy cô đều sẽ nghiêm túc cẩn thận. Nhưng tính cách của Tống Dao hoàn toàn tương phản với cô, yêu hận của cô ấy đều là thẳng thắn vô tư hơn nữa đều thể hiện ra bên ngoài. Giống như hiện tại, mặc dù cô thích Giang Bình Dã nhưng cũng có thể mắng cậu ta từ trong ra ngoài một trận.
Vu Hạ chống một bên đầu cẩn thận nghe, bình thường còn có thể bị giọng điệu dí dỏm của Tống Dao chọc cười.
Cô lúc này mới biết được Tống Dao và Giang Bình Dã là hàng xóm từ nhỏ, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt. Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn được xem là thanh mai trúc mã, sau khi học xong bốn năm tiểu học, bố của Tống Dao kiếm được tiền từ việc kinh doanh liền chuyển gia đình sang ngôi nhà lớn ở. Không đến vài năm nhà Giang Bình Dã cũng phát đạt, nhưng hai nhà cũng không cắt đứt liên hệ, sau đó lên cấp hai lại được phân vào cùng một lớp thẳng luôn cho đến hiện tại.
Tống Dao và Giang Bình Dã là tình cảm thanh mai trúc mã, là hòa hợp với nhau có cãi vã nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tan vỡ. Không giống cô đối với Quý Thanh Dư, trừ bỏ thầm mến cũng chỉ có thể ngước lên nhìn.
Nhìn Tống Dao mắng đến miệng đắng lưỡi khô, Vu Hạ chu đáo đưa nước cho cô: “Uống nước trước đã.”
Tống Dao nhận lấy uống ừng ực gần hết nửa bình sau đó đặt cái bình xuống: “Được rồi, chuyện của tớ cậu đều đã nghe xong rồi, đến lượt nói chuyện của cậu đi! Người cậu thích là ở trường học cũ hay trường của chúng ta, tớ có quen không?”
Nhìn Tống Dao không chịu bỏ cuộc hỏi đến tận cùng, Vu Hạ đành phải mở miệng nhỏ giọng nói: “Phải......là trường cũ của tớ, cậu không quen.”
Nghe vậy Tống Dao cười tinh nghịch: “Tớ biết rõ cậu khẳng định chỉ có trường hợp này! Mà này, chàng trai mà cậu thích có dáng vẻ như nào? Cao không, đẹp trai không?”
Vu Hạ mím môi, trong đầu tự động hiện ra lần đầu nhìn thấy hình dáng của Quý Thanh Dư, cô gật đầu: “Rất cao, cũng rất đẹp trai, diện mạo được......da rất trắng còn có mắt hai mí.”
“Ồ”. Tống Dao có chút đăm chiêu gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu miêu tả người này rất giống với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ bỗng chợt khựng lại một cái, thầm nghĩ không ổn.
Trên thực tế, Vu Hạ miêu tả quá mơ hồ đồng thời chỉ số ít nam sinh mới có được mấy đặc điểm này. Tống Dao nói ra tên Quý Thanh Dư chẳng qua cũng là vì tương đối quen thuộc, phản ứng đầu tiên mà thôi. Có thể hiện tại vì đang chột dạ, cũng bởi vì bị Tống Dao đoán trúng nỗi lòng, hai má Vu Hạ phiếm hồng nửa chữ cũng đều không nói được.
Đang lúc bất đắc dĩ, Tống Dao đột nhiên cười ra tiếng: “Tớ đùa cậu thôi, cậu sao đột nhiên phải nghiêm túc như vậy. Tớ biết cậu chắc chắc không có ý gì đối với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay lúc cô nghĩ chủ đề này sắp kết thúc, Tống Dao cười nói: “Tớ nói với cậu, lớp chúng ta chắc chắn cũng có rất nhiều nữ sinh thích thầm Quý Thanh Dư!”
Vu Hạ mím môi không nói chuyện.
“Này tớ nói cho cậu biết, mặc dù Quý Thanh Dư nhìn qua trông có vẻ xa cách và khó hòa hợp, nhưng thời gian lâu rồi chỉ cần cậu ấy coi cậu như người thân của mình___”
Nói xong Tống Dao dựng thẳng một ngón tay cái lên: “Đối xử với bạn bè tuyệt đối là như này!”
“Cậu xem hiện tại cậu ấy đối với cậu không phải cũng tốt sao, cậu còn ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn cũng coi cậu như người thân rồi!”
Vu Hạ có chút đăm chiêu, trước đó Quý Thanh Dư giúp cô vài lần cũng là bởi vì cô là bạn cùng bàn của cậu sao?”
Nhưng mà Quý Thanh Dư từ trước chẳng lẽ không có bạn cùng bàn sao? Cậu cũng sẽ đối xử với các cô ấy như vậy sao?
Vu Hạ nhất thời không chú ý, đem ý nghĩ trong lòng của mình nói ra.
Nghe vậy Tống Dao giơ ngón trỏ quơ quơ: “No no no đương nhiên không phải! Không phải tớ vừa nói rồi sao, hầu hết các nữ sinh đối với Quý Thanh Dư đều có tâm tư, ngồi cùng bàn với cậu ấy còn hơn thế nữa. Lúc trước khi học cấp hai có một nữ sinh hận không thể đem toàn bộ ánh mắt dính lên người Quý Thanh Dư, còn có rất nhiều người giống như Lương Tư Kì kia mượn vấn đề làm ngụy trang để tiếp cận Quý Thanh Dư.”
“Ai sẽ thích loại này chứ, mang mục đích cùng với ý đồ riêng của mình tiếp cận người khác, huống chi là Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ nghe liền hiểu được, Quý Thanh Dư sở dĩ nguyện ý làm bạn với cô đơn giản là bởi vì nghĩ rằng cô giống với Tống Dao, đều không có tâm tư gì khác đối với cậu.
Nghĩ tới đây, Vu Hạ cười khổ trong lòng.
Tâm tư sao?
Cô cũng có. Nhưng giấu quá sâu nên không ai phát hiện ra thôi.
–
Từ sau hôm đó, Vu Hạ đem tâm tư của mình giấu càng sâu hơn, sợ bị người khác nhìn ra.
Mà hàng ngày tiếp xúc cùng với Quý Thanh Dư cũng đều giữ khoảng cách không gần không xa, so với lúc trước càng cẩn thận hơn. Hiện tại tiếp xúc ngày càng thoải mái tự nhiên hơn.
So với Tống Dao và Giang Bình Dã thì không tốt bằng. Vốn dĩ đều nghĩ rằng hai người bọn họ cãi nhau sẽ giống những lần trước cãi xong liền làm hòa, nhưng lần này Tống Dao quyết tâm nếu Giang Bình Dã không xin lỗi trước thì cô sẽ không làm hòa với Giang Bình Dã, thậm chí còn kẻ vĩ tuyến 38 trên bàn học.
Sau một tuần không được tự nhiên, Giang Bình Dã thực sự không nhịn được nữa liền quay đầu lại tìm cô và Quý Thanh Dư trao đổi biện pháp đối phó. Vừa mua trà sữa cho Vu Hạ xong lại mua thêm đồ ăn vặt cho Vu Hạ chỉ để bảo cô lấy được thông tin của Tống Dao, cũng ở trước mặt Tống Dao giúp cậu nói mấy lời tốt đẹp.
Vu Hạ đồng ý nhưng không muốn lấy gì của cậu. Lúc tan học, Vu Hạ thử hỏi Tống Dao cùng Giang Bình Dã như thế nào rồi.
Tống Dao cười lạnh: “Giang Bình Dã là ai? Tớ không quen.”
“......”
Sau đó Vu Hạ đem lời của Tống Dao nói lại từ đầu cho Giang Bình Dã, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“......”
Giang Bình Dã lúc này ới biết sự việc đã trở nên nghiệm trọng, mỗi ngày mặt dày đi theo sau Tống Dao hỏi han ân cần, còn cam đoan phân rõ giới hạn với cái bạn khác lớp kia. Kết quả Tống Dao không tin, cũng không thèm để ý đến cậu. Sau đó lại mời toàn bộ bạn học trong lớp thứ năm đến party sinh nhật cô, ngay cả Lương Tư Kì mà cô chán ghét cũng được mời, duy nhất chỉ có một mình Giang Bình Dã là không được mời.
Tan học buổi chiều thứ tư, lúc Vu Hạ đang tự học ở trên lớp, Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư cố ý quay trở lại tìm cô, nói Giang Bình Dã muốn ở party sinh nhật của Tống Dao xin lỗi thuận tiện cho cô ấy một bất ngờ nên muốn Vu Hạ giúp đỡ.
Vu Hạ không do dự liền vui vẻ đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong, cô đang muốn đi thì bị Quý Thanh Dư gọi lại: “Trao đổi số điện thoại đi, thuận tiện cho ngày mai liên hệ.”
Nói xong Quý Thanh Dư lấy điện thoại ra: “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.”
Cậu đưa mắt nhìn qua, toàn bộ trong đáy mắt đều vô tư.
Hô hấp Vu Hạ hơi ngưng lại một chút, trái tim tê dại, đột nhiên có cảm giác như bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đè trúng người, toàn thân bay bổng, một loại cảm giác không chân thật.
Qua vài giây Vu Hạ mới nói ra số điện thoại của mình, có lẽ bởi vì quá khẩn trương, 11 con số ngắn ngủn nhưng Vu Hạ khó khăn ấp úng hai lần mới đọc được hết.
Quý Thanh Dư đứng tại chỗ kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó nhập từng số vào trong điện thoại, nhập xong cậu ngẩng đầu lên nhếch môi cười hỏi cô: “Chắc chắn rồi?”
“......”
Vu Hạ cũng tự hiểu do việc đọc sai số điện thoại hai lần của mình có chút quá đáng, sau một hồi bối rối cô mới gật đầu.
“Được, vậy để tôi gọi cho cậu.” Nói xong Quý Thanh Dư gọi điện trực tiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, cậu lưu vào đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong lòng bàn tay Vu Hạ liền rung lên sau đó màn hình hiện lên một chữ số chói lọi—–
‘9’ là tên ghi chú cô đặt cho Quý Thanh Dư.
Tương ứng với chữ trên bàn phím, Quý Thanh Dư là (Yǔ), của Vu Hạ cũng là (Yú). *
*Cùng ký tự khác cách đọc.
Chạng vạng tối thứ năm, Vu Hạ cùng Tống Dao còn có mấy bạn học đến một cái KTV được trang hoàng lộng lẫy trước.
Bởi vì tổ chức vào buổi tối nên rất ít bạn học đến được, tính cả Tống Dao và Vu Hạ, phòng bao tổng cộng có sáu người.
Hôm nay Tống Dao trả tiền, cô đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đĩa đựng trái cây và đồ ăn vặt cho mọi người để cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của cô.
Vu Hạ là lần đầu tiên đến KTV, ngoại trừ việc chào hỏi mọi người lúc mới đến thì hầu hết thời gian cô đều ngồi trên ghế sofa nghe mọi người ca hát.
Thấy thời gian gần đến, Vu Hạ lén đi ra ngoài lấy điện thoại tìm số của Quý Thanh Dư, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Trung tâm phòng bao, Tống Dao mặc váy công chúa organza màu hồng cầm mic cười: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia party sinh nhật của tớ! Hôm nay có đầy đủ đồ ăn vặt và đồ uống!”
Vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng bao liền vang lên tiếng vỗ tay, tiếp đó, ‘tạch’ một tiếng, trong phòng bao bỗng nhiên trở nên tối sầm.
“A_____”
Giây tiếp theo cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giang Bình Dã vừa đẩy một chiếc bánh sinh nhật ba tầng cắm đầy nến vừa hát bài chúc mừng sinh nhật đi vào.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, Chúc mừng sinh nhật cậu, Chúc mừng sinh nhật cậu____”
“Chúc Tống Dao sinh nhật vui vẻ!”
Các bạn học khác trong phòng, bao gồm cả Vu Hạ đều ngưỡng mộ.
Rất nhanh đèn trong phòng sáng lên, Tống Dao đứng trước bánh sinh nhật nước mắt lưng tròng nhìn Giang Bình Dã lên án: “Không phải không mời cậu sao! Ai cho cậu đến đây?”
Giang Bình Dã nghiêng đầu cười: “Từ nhỏ đến lớn tớ đã bao giờ vắng mặt trong ngày sinh nhật của cậu chưa?”
Nói xong Giang Bình Dã đem quà sinh nhật được chuẩn bị từ sớm lấy ra: “Công chúa đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân nữa, tha thứ cho tớ lần này được không?”
Tống Dao nhìn cậu một cái, tay nhận lấy món quà của Giang Bình Dã, rõ ràng là cảm động đến mức rối tinh rối mù nhưng vẫn cố tình mạnh miệng nói: “Không có lần sau.”
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, mọi người đều thúc giục bảo Tống Dao ước nguyện rồi thổi nến.
Tống Dao chắp tay một cách đàng hoàng, nhắm mắt lại ước nguyện.
Vu Hạ đứng phía sau mọi người thực sự vui mừng cho Tống Dao, thời điểm đang muốn thu hồi tầm mắt nhưng không nhờ lại chạm phải một ánh mắt khác trên không trung.
Dưới ánh đèn mờ sắc mặt của Quý Thanh Dư thản nhiên, ánh mắt biến mất ngay khi chạm vào.
Tim Vu Hạ đột nhiên đập loạn một nhịp, không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi vốn là đang nhìn mình.
Sau khi thổi nến xong, một nhóm người tiến vào trạng thái hát karaok, thay nhau ca hát không ngừng.
Mà Vu Hạ cả tối đều im lặng ngồi ở một góc sofa lơ đãng nghe họ hát, thỉnh thoảng nghe được bài quen thuộc sẽ ngâm nga vài câu, thỉnh thoại lại ăn vài miếng bỏng ngô.
Tầm mắt Vu Hạ vừa lúc nhìn đến Quý Thanh Dư mặc áo sơ mi đen đang ngồi ở một chiếc ghế sofa khác, khi không nói chuyện cậu ấy có vẻ xa lạ hơn lúc bình thường ở trường.
Đúng lúc Giang Bình Dã vừa hát xong một bài ngồi xuống bên cạnh anh, trực tiếp chắn tầm mắt của Vu Hạ.
Giang Bình Dã: “Sao hôm nay cậu không hát?”
Quý Thanh Dư dựa vào ghế sofa lười biếng đáp: “Vừa mới ăn nhiều bánh ngọt, giọng không được.”
“......”
Giang Bình Dã cạn lời: “Tôi chưa gặp ông già nào thích ăn đồ ngọt như cậu.”
Quý Thanh Dư cười một tiếng, chống nửa đầu cười mắng: “Còn tới quản bố cậu sao?”
“Được! Mặc kệ cậu, tôi đi hát.”
Giang Bình Dã đứng dậy không trung không còn trở ngại, Vu Hạ chưa kịp thu hồi lại tầm mắt liền bất ngờ bắt được ánh mắt của Quý Thanh Dư.
Vu Hạ bỗng chốc luống cuống như có như không thu hồi lại ánh mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, người khác không nhìn được nhưng trong lòng Vu Hạ biết rõ mặt mình đang nóng bừng.
Lại qua vài phút, Vu Hạ như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt vô hình đang nhìn cô, mà vị bỏng ngô ngọt ngào ban đầu bây giờ lại nhạt như nước ốc trong miệng cô.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn, cúi đầu xem thời gian liền vội vàng đứng dậy rời phòng bao.
Trên sofa, Quý Thanh Dư liếc nhìn cô gái mặc váy hoa màu tím nhạt kia vội vội vàng vàng rời đi, yết hầu lăn nhẹ trong giây lát, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vu Hạ đứng bên ngoài hành lang một lúc lâu, mãi cho đến khi mặt bớt hồng mới quay trở lạ.
Vừa mới đi đến cửa phòng bao liền nhìn thấy cửa phòng mở rộng nhưng bên trong không còn nghe thấy tiếng nhạc.
Cô đi qua, nhóm đông náo nhiệt trong phòng giờ chỉ còn lại mỗi mình Quý Thanh Dư đang vắt chân lưng dựa vào ghế sofa, thấy cô trở về mới nhấc mí mắt lên.
Vu Hạ đứng ở cửa có chút không biết phải làm sao, cô đi ra ngoài cùng lắm cũng chỉ mới gần 20’, người trong phòng như thế nào đều đi hết rồi?”
Có lẽ là nhìn ra thắc mắc của cô, Quý Thanh Dư buông chân đứng dậy đi tới: “Tống Dao uống rượu nên Giang Bình Dã đưa cậu ấy về nhà rồi, vừa đúng lúc phòng bao hết thời gian các bạn học khác cũng đi rồi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói của thiếu niên trước sau như một đều mát lạnh dễ nghe, có chút khàn nhẹ kích thích màng nhĩ và khấy động nhịp tim cô.
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô mấy giây, sau đó lấy áo khoác treo trên móc ở phía sau: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Vu Hạ gật đầu.
“Cậu quay về trường học hay là về ngõ Thanh Bình?”
“Trường học.”
Quý Thanh Dư gật đầu không nói nữa. KTV cách trường học hơi xa một chút, ra tới cửa Quý Thanh Dư trực tiếp gọi một chiếc taxi.
Cậu mở cửa xe trước rồi quay đầu nói: “Lên xe.”
Vu Hạ sững sờ không hiểu được ý tứ gì, trường học và ngõ Thanh Bình cũng không có tiện đường. Hơn nữa cô thấy có biển báo trạm xe buýt gần đó nên dự định ngồi xe buýt trở về
Quý Thanh Dư kiên nhẫn giải thích: “Tôi đưa cậu về trường.”
Vu Hạ khoát tay: “Không......không cần đâu, tớ tự đi xe buýt là được rồi.”
Thấy thế Quý Thanh Dư bất đắc dĩ cười, cậu thấp giọng gọi tên cô: “Vu Hạ.”
“......”
“Cậu sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt người.”