Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y
Chương 35: C35: Tạ kỳ ngôn cậu đang bao che cho tôi à
Hàn Hân Đình bị bắt thóp, không biết phải xử lý thế nào, cô luôn không thể đánh giá thấp ánh nhìn tinh tường của Tạ Kỳ Ngôn. Trái tim bị dồn ép đập nhanh đến mức loạn, nhưng cô vẫn cố gắng bình tỉnh khi nghe tiếng bước chân của Tạ Kỳ Ngôn đến gần.
Hàn Hân Đình vẫn quay lưng về phía họng súng của Tạ Kỳ Ngôn, cổ tay co lại để một chiếc dao nhỏ rớt xuống, bàn tay siết chặt cán dao. Pháp y vốn dĩ không có súng, cô cũng không quen dùng súng nên không mang súng bên người, cô quen dùng dao.
"Tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần, đừng để cảm xúc ảnh hưởng."
Rất nhanh, họng súng của Tạ Kỳ Ngôn đã chĩa sát vào đầu của Hàn Hân Đình. Tay của Tạ Kỳ Ngôn cũng lẹ làng thu hồi dao trên tay đối phương. Hàn Hân Đình cũng không có ý định phản kháng.
Dẫu sao từ miệng của Phí Quốc Cơ, cô cũng có được câu trả lời, cũng biết trước ngày Dao Dao của cô qua đời, cô ấy đã thật lòng chấp nhận tình cảm của cô. Bây giờ cùng lắm, cô được chết dưới họng súng của Tạ Kỳ Ngôn. Đây vẫn là một kết thúc đẹp, cô sẽ dễ chịu hơn khi trên đường đến gặp Hạ Chi Dao.
"Tôi biết vì sao cậu lại muốn hành động, tôi cũng hiểu những nỗi đau mà cậu chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua rất mệt mỏi. Tôi biết cậu tổn thương, cũng rất vất vả chống đỡ."
"Không phải tôi không quan tâm đ ến cảm xúc của cậu, không quan tâm đ ến trái tim của cậu, không quan tâm đ ến những thứ cậu đang chịu đựng."
"Tôi biết cậu rất căm phẫn hung thủ, trách móc cảnh sát, cũng rất nôn nóng muốn trả lại sự thật cho bạn cậu. Nhưng cậu là người chấp pháp, không thể đi sai đường, chúng ta phải dùng pháp luật để trừng trị kẻ có tội. Đó mới là một lời bàn giao tốt nhất."
"Hàn Hân Đình. Tôi đã từng đảm bảo với cậu sẽ không từ bỏ vụ án của bạn cậu. Cũng muốn nói với cậu, tôi đảm bảo sẽ không từ bỏ cậu. Đó là cam kết!"
Hàn Hân Đình sai vì đã tự ý hành động, cản trở công chính bằng cách che giấu những bằng chứng pháp y quan trọng. Nhưng cô ấy là người tài giỏi, có tâm với nghề, chỉ vì quá nóng vội muốn trả thù nên hành động thiếu sót.
Tạ Kỳ Ngôn không muốn đẩy cô ấy vào bước đường cùng, cũng không muốn khước từ cơ hội cho cô ấy được nghe chính miệng hung thủ khai ra chân tướng.
Làm ơn đừng nói nữa Tạ Kỳ Ngôn. Mỗi một câu đều như dao đâm vào lồ ng ngực của Hàn Hân Đình, nước mắt rơi xuống thấm qua lớp khẩu trang.
"Kỳ Ngôn!" Tiếng gọi của Phương Tư Nhã, cô ấy đang tới!
"Mau chạy đi!"
Tạ Kỳ Ngôn liền tay buông súng xuống, nhanh lấy con dao chém vào đùi để bản thân mất thế trụ mà gục xuống. Hàn Hân Đình hiểu ý khi nghe tiếng chân dồn dập tới gần, cô vội vàng leo lên thành tường rồi biến mất.
"Kỳ Ngôn!" Phương Tư Nhã chạy đến thấy Tạ Kỳ Ngôn đang nằm trên đất còn tên áo đen đang leo qua tường, toan sẽ đuổi theo nhưng Tạ Kỳ Ngôn cản lại.
"Cậu không sao chứ, sao lại bị thương như vậy?" Phương Tư Nhã lo lắng khi thấy máu lại lan trên cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn, thấm ướt quần áo.
"Không sao! Đưa tớ tới bệnh viện đi!"
Khi cảnh sát đến đưa Phí Quốc Cơ đi, Phương Tư Nhã cũng theo xe cấp cứu cùng Tạ Kỳ Ngôn đến bệnh viện. Trương Kiến Quốc phụ trách theo Phí Quốc Cơ và đợi khi hắn tỉnh lại sẽ tiến hành lấy lời khai.
Chuyện nhóm người áo đen xuất hiện, đây không phải là ưu tiên hiện tại của họ. Cảnh sát cần giao ra một cái tên để trấn an người dân Lam Châu. Tuy nhiên, việc công bố danh tính của Phí Quốc Cơ trước truyền thông, Tạ Kỳ Ngôn không hề biết.
Thông cáo được lãnh đạo thành phố Lam Châu phát ra, tuyên dương sở cảnh sát Lam Châu và cho biết họ đã bắt được kẻ tình nghi số một trong vụ án, Phí Quốc Cơ.
Tin tức nổ ra khiến cho mọi người hoang mang tột độ. Đây là người làm hoạt động công ích, gia đình đóng góp cho Lam Châu nhiều vô kể. Đúng là chấn động!
Lúc này, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã được chăm sóc vết thương. Người đến băng bó cho Tạ Kỳ Ngôn là nữ bác sĩ đã từng chăm sóc cô tại sở cảnh sát khi Hàn Hân Đình tấn công Tạ Kỳ Ngôn.
"Trong số các bệnh nhân của tôi, cô là người chịu đau giỏi lắm đấy!" Phòng Thẩm Quân vừa sát trùng vết thương vừa trêu ghẹo Tạ Kỳ Ngôn.
"Chỉ là ngoài da thôi mà!" Phòng Thẩm Quân chờ đợi một biểu cảm kêu đau của Tạ Kỳ Ngôn hoài mà không thấy, đúng là thất vọng mà. Cô thở nhẹ một tiếng.
"Chịu đau giỏi là tốt nhưng đôi lúc biểu hiện ra một chút cũng khiến người khác an tâm." Phòng Thẩm Quân cười cười.
"Thật ra vết thương này, đã được chăm sóc rất tốt, bình thường là ai thay băng cho cô."
"Đồng nghiệp! Cậu ấy cũng là bác sĩ."
"Loại thuốc bôi là loại tốt đấy! Thật sự rất có lòng, cách băng bó cũng rất tỉ mỉ nữa." Phòng Thẩm Quân nói thêm.
"Đáng lý ra đang hồi phục rất tốt, nay lại hở rồi! Lần sau cẩn thận một chút, thương tích trên người cô, càng ngày càng nhiều rồi đó."
"Tôi biết rồi!"
"Phòng của cô có mùi dễ chịu thật." Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt hít một hơi, đó là mùi gỗ đàn hương.
"Tôi mới thay tinh dầu, hôm trước tình cờ đi ngang một cửa hàng thì phải lòng mùi này. Lúc thay lỡ tay làm vỡ một lọ, tiếc đứt ruột." Phòng Thẩm Quân không phòng bị, vui vẻ trò chuyện.
Không khí của họ cũng dần dần trở nên thoải mái hơn, việc gặp gỡ giữa cảnh sát và bác sĩ cũng không phải là kỳ lạ gì, chẳng có gì phải rào trước đón sau.
"Cô là cảnh sát, là người bảo vệ nhân dân, vụ án nghiêm trọng như vậy, có lo lắng không?"
"Dù lo hay không cũng sẽ hết sức để bắt được hung thủ." Nghe qua câu nói của Tạ Kỳ Ngôn, Phòng Nhất Minh nở một nụ cười.
Sau đó, Phòng Nhất Minh dùng muối sát trùng thoa đều ở gần vùng bị thương đang tấy đỏ, rồi mới dùng băng, cẩn thận băng lại các vết thương trên người Tạ Kỳ Ngôn, giọng nhỏ nhẹ căn dặn.
"Hôm nay phải nghỉ ngơi một chút, đừng quá sức. Cố gắng thay băng, uống thuốc và bôi thuốc. Nếu có cần gì, cứ đến gặp tôi ở bệnh viện."
"Hung thủ không chờ chúng tôi đâu!" Tạ Kỳ Ngôn mặc lại áo rồi mới chào Phòng Thẩm Quân. Lúc chuẩn bị bước ra cửa, như thói quen, cô sẽ liếc mắt nhìn về phía thùng rác. Tiếc là nắp thùng rác đóng kín.
Trong căn phòng này, thứ đáng nhớ nhất ngoài mùi tinh dầu gỗ đàn hương còn có chiếc khăn quàng cổ thời thượng. Tạ Kỳ Ngôn thấy nó rất sành điệu và ấn tượng với nhóm màu nổi bật, nhìn qua chất liệu có thể làm bằng vải spandex. Tạ Kỳ Ngôn cũng hay dùng loại vải này.
Rời khỏi phòng của Phòng Thẩm Quân, Tạ Kỳ Ngôn hội ngộ Phương Tư Nhã tại sảnh bệnh viện, Phương Tư Nhã cũng bị thương không ít nhưng may mắn chỉ là ngoài da. Tạ Kỳ Ngôn nhìn khuôn mặt và cánh tay băng bó của người bạn thân, trong lòng có thêm một chút áy náy. Cô không nên đến với lực lượng mỏng như vậy.
"Phí Quốc Cơ chưa tỉnh. Cậu về nhà nghỉ một chút đi." Phương Tư Nhã nhẹ nhàng nói với Tạ Kỳ Ngôn.
"Tôi không cần nghỉ ngơi đâu!"
"Tạ Kỳ Ngôn, cậu đâu phải người sắt, bị thương thế này rồi mà vẫn muốn làm việc sao?"
"Nhưng tôi không muốn chậm trễ."
"Mấy ngày nay, chúng ta liên tục căng thẳng, anh em đều không ngủ đủ giấc. Cố sức cũng không thể giải quyết hơn."
Nghe câu nói này của Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác bản thân vì quá để tâm đ ến vụ án mà lơ là đến cảm xúc của các đồng nghiệp. Cô còn hại Phương Tư Nhã bị thương như vậy, Tạ Kỳ Ngôn bỗng nhiên thở dài.
"Tư Nhã! Phiền cậu nói với mọi người, thay phiên nghỉ ngơi."
Phương Tư Nhã trở về sở cảnh sát, Tạ Kỳ Ngôn trở về nhà chung. Hàn Hân Đình cũng về nhà, cô không biết nên làm gì nữa.
Tạ Kỳ Ngôn trở về với bộ dạng mệt mỏi và chằng chịt thương tích, phớt lờ Hàn Hân Đình đang ngồi uống thốc uống tháo mớ bia vừa mua, Tạ Kỳ Ngôn đi thẳng vào phòng, thay ra bộ quần áo lấm bẩn, nhấc cánh tay đau đớn lau người sơ rồi mới thay đồ ngủ, nằm lên giường.
Tiếp quản ca của Tạ Kỳ Ngôn nên Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh đều không về nhà, Trương Kiến Quốc cùng một số cảnh viên sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, trước khi Phí Quốc Cơ tỉnh lại để tiến hành lấy lời khai. Nhà chung hôm nay vô cùng im ắng, Hàn Hân Đình uống đến ngất đi cũng không ai biết.
Nhưng cô ấy không biết vì sao, cảm thấy rất khó chịu vì Tạ Kỳ Ngôn phớt lờ mình sau khi cô ấy đã phát hiện ra hành tung của mình. A Nhẫn đã rời Lam Châu để làm việc khác theo yêu cầu của Hàn Hân Đình, nếu lúc đó có A Nhẫn, Hàn Hân Đình không cần phải đối mặt với Tạ Kỳ Ngôn. Nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu một người nói nguyên tắc, nói chế tài như Tạ Kỳ Ngôn lại không lột tr@n sai phạm của mình.
Càng nghĩ càng khiến Hàn Hân Đình muốn chạy thẳng đến Tạ Kỳ Ngôn hỏi cho ra lẽ. Cô uống rượu bên ngoài, cô ấy rõ ràng nhìn thấy nhưng từ lúc bước vào phòng đều không bước ra, không tra hỏi cô. Hàn Hân Đình không thể thông.
Cô đứng phắc dậy, bỏ lăn lốc mấy lon bia trên sàn, tiến thẳng đến mở cửa phòng, thấy Tạ Kỳ Ngôn đang nằm trên giường, bất động.
"Tạ Kỳ Ngôn!" Không thấy Tạ Kỳ Ngôn nhúc nhích, Hàn Hân Đình vội chạy đến để kiểm tra, lúc này, Tạ Kỳ Ngôn từ từ mở mắt.
"Tôi muốn nghỉ ngơi." Tạ Kỳ Ngôn cau mày, đè nén cảm xúc khó hiểu đang cuộn lên trong lòng mình, nửa muốn trách nửa lại không.
Nghe vậy, Hàn Hân Đình rụt tay lại, không dám chạm đến nữa, nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại bất ngờ nắm lấy tay cô.
"Nằm xuống đi!" Tạ Kỳ Ngôn trầm giọng.
"Cậu tính làm gì?"
"Coi như là yêu cầu của tôi có được không?"
Hàn Hân Đình không cự tuyệt, cô chậm rãi nằm khép nép ở phần giường bên cạnh, trên người cô có mùi rượu chắc chắn sẽ quấy nhiễu Tạ Kỳ Ngôn. Nhưng đối phương không hề thấy thế, Tạ Kỳ Ngôn cố tình nằm ở phần giường né tránh cánh tay bị thương, khi cảm giác phần giường bên cạnh có sức nặng đè lên, Tạ Kỳ Ngôn mở mắt, đưa tay luồn qua gối, kéo Hàn Hân Đình rơi vào lòng mình.
Cảm giác một lần nữa, vô cùng ấm áp. Hơi ấm giữa những ngày mưa lạnh. Hơi ấm của sự che chở vững vàng. Hơi ấm mà không biết từ lúc nào, mỗi khi rơi vào đều khiến Hàn Hân Đình an tâm hơn cả mớ thuốc cô dùng mỗi ngày.
Tạ Kỳ Ngôn khi xác định Hàn Hân Đình đã an yên nằm trong lòng mình, cô nhắm mắt, thân nhiệt phát tỏa ra, giữa hai người không có kẻ hở.
"Ngày mai! Hãy đến phòng khám nghiệm viết lại cho tôi bản báo cáo pháp y, thừa nhận sơ suất."
"Tôi sẽ gửi cho cậu một thư cảnh cáo, rồi sẽ báo cáo với cấp trên."
"Sau đó, nói cho tôi biết cậu và Phí Quốc Cơ đã nói gì với nhau trong phòng."
"Chuyện cậu làm loạn ở phòng khám nghiệm, cậu đi cùng Phí Quốc Cơ, mọi người biết rồi! Thiểu Phong phát hiện cậu bỏ qua nhiều chi tiết trong báo cáo. Tôi không thể làm lơ chuyện đó."
"Tôi sẽ giải trình là tôi liên tục bức ép cậu và trong lúc cảm thấy đau lòng thay cho nạn nhân, cậu vô tình để cảm xúc lấn át. Đây là sai sót thông thường, không bị truy cứu."
Tạ Kỳ Ngôn đã bày sẵn đường cho Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn vẫn là Tạ Kỳ Ngôn, cô có những nguyên tác buộc phải theo.
"Với tính cách của cậu, cậu không định báo cáo chuyện kia à?"
"Chuyện kia không nằm trong báo cáo. Cậu sai sót vì vấn đề chuyên môn, không phải đạo đức."
"Riêng chuyện có người tấn công Phí Quốc Cơ, không có án mạng, có thể xem là trả thù hoặc có người muốn hành hiệp trượng nghĩa, không cần ưu tiên điều tra, cậu đừng để chuyện này xảy ra nữa là được."
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu đang bao che cho tôi à?"
"Chỉ là trách nhiệm thôi."
"Cậu có giận tôi không?"
"Có!" Tạ Kỳ Ngôn cũng không nhiều lời né tránh.
"Vậy tại sao cậu không trách tôi."
"Vì tôi không cho cậu một sự tin tưởng vào lời nói của tôi. Tôi không trách cậu được."
"Cậu thực sự quan tâm xem trái tim của tôi có bị thương không à?"
"Phải! Rất quan tâm."
"Tạ Kỳ Ngôn!" Hàn Hân Đình đưa tay siết nhẹ cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn, con người này thực sự làm lớp băng trong lòng cô sắp rã ra rồi.
"Cậu không tin cảnh sát, tôi sẽ kiên nhẫn chứng minh không phải cảnh sát nào cũng tắc trách. Cậu không tin quy tắc, tôi sẽ kiên định thực hiện để cậu biết đó là lá khiên bảo vệ cậu và đồng đội của cậu. Nhưng nếu cậu phạm pháp, tôi sẽ không nể tình."
"Đừng để tôi chĩa súng vào cậu một lần nữa! Nếu có, sẽ là bóp cò đấy!"
"Nên Hàn Hân Đình! Cậu chịu khó một chút, dựa vào tôi được không?"
"Cho chuyện gì?"
"Bạn của cậu! Chỉ cần tôi còn, thiệt thòi bao năm qua của cậu, tôi giành lại cho cậu, oan ức bao năm của bạn cậu, tôi sẽ đòi lại một lần."
"Xin cậu đừng tự mình hành động nữa, tôi không muốn cậu đi sai hướng càng không muốn cậu nguy hiểm."
"Ai cậu cũng đối xử như thế à?"
"Không! Hiện tại chỉ có cậu."
Hàn Hân Đình nghe câu nói này không thể kiềm lòng được mà quay sang đối mặt với Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn vẫn nhắm nghiền mắt, khuôn mặt che lấp bằng hết sự mệt mỏi. Mấy ngày nay, thứ cô ấy đối diện không chỉ là vụ án mà còn là áp lực của cấp trên, sự công kích của báo chí, sự đấu tranh với quy tắc của mình khi đứng trước Hàn Hân Đình.
Nhìn hình ảnh này, Hàn Hân Đình cảm thấy rất đau lòng, rất muốn quàng tay ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn, cũng muốn ấn môi mình vào đôi môi nhợt nhạt của Tạ Kỳ Ngôn, trao cho cô ấy một chút sức sống. Cô muốn hôn Tạ Kỳ Ngôn.
Ánh mắt của Hàn Hân Đình nóng rực, cô vươn người lên một chút dâng đôi môi đỏ hướng về phía Tạ Kỳ Ngôn. Hơi nóng trong từng nhịp thở phả tới. Tạ Kỳ Ngôn mở mắt bắt lấy trọn vẹn biểu cảm của Hàn Hân Đình.
Ánh mắt dịu dàng trao đến Hàn Hân Đình, ve vuốt cô khiến mọi thớ cảm xúc trong trái tim trở nên tê ngứa.
Cả hai muốn vượt qua ranh giới này, nhưng Tạ Kỳ Ngôn chưa từng có kinh nghiệm phải làm gì, cô muốn hôn Hàn Hân Đình với trái tim đang gia tốc điên cuồng trong l ồng ngực, nhưng cô sợ diễn biến như thế sẽ rất kỳ lạ.
Nếu ấn lên đôi môi đó! Chết tiệt, cậu ấy sẽ nghĩ mình là kẻ bi3n thái mất. Tạ Kỳ Ngôn nghĩ.
Hàn Hân Đình kinh qua không biết bao nhiêu tình trường, đôi môi mà cô muốn không thể nào không đoạt được. Nhưng ở khoảnh khắc đối diện Tạ Kỳ Ngôn, tự tin trong lòng Hàn Hân Đình sụp đổ.
Trong khoảng không chông chênh giữa cả hai chỉ cách nhau bằng những làn hơi, Hàn Hân Đình buộc phải lấy lại ý thức, cô phải gặp lại Dao Dao, cô không thể liên lụy Tạ Kỳ Ngôn.
Cô đã gây ra không biết bao nhiêu phiền phức cho Tạ Kỳ Ngôn vì tính bướng bỉnh lẫn ngờ vực của mình. Từ ngày trở thành người cầm ô che chắn những ngày mưa bão trong cuộc đời mình, nhìn xem Tạ Kỳ Ngôn đã phải trải những gì, thương tích ra sao. Cái chết của Dao Dao, nếu không phải vì sự vô tâm của cô, mọi thứ đã khác rồi.
Đáng lý ra cô không nên để mình động tâm, hơi ấm của Tạ Kỳ Ngôn không dành cho một người như cô. Cuộc sống của cô nên tăm tối, rượt đuổi trong mớ ác mộng hỗn độn rồi chôn vùi mình đi với phẫn uất, thù hận đến ngày cô được giải thoát và gặp lại Dao Dao.
Khi tất cả mọi ý nghĩ rất nhanh sượt qua, Hàn Hân Đình rụt người lại, đằng hắng một tiếng rồi quay lưng lại, đặt tay Tạ Kỳ Ngôn ra khỏi eo mình. Tạ Kỳ Ngôn không biết nên làm gì khi vẫn chơi vơi giữa làn hơi nóng bỏng đó, cô không phản ứng trước thái độ của Hàn Hân Đình.
Đợi đến khi cảm xúc cả hai thực sự bình lắng lại, Hàn Hân Đình chậm chạp ngồi dậy.
"Vết thương của cậu, có đau không? Tôi có thể xem được không?" Hàn Hân Đình đánh lạc hướng.
Tạ Kỳ Ngôn ngoan ngoãn ngồi dậy, đưa những chỗ bị thương cho Hàn Hân Đình xem qua.
"Tay nghề tốt thật, băng cho cậu rất chắc chắn, không lộ nhiều dấu." Hàn Hân Đình tỉ mỉ.
Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười, thầm khen tay nghề của Phòng Thẩm Quân. Trong lúc ấy, cô lại tự dưng bị trói chặt suy nghĩ vào nút thắt dây để cố định đoạn băng cho vết thương. Thật quen thuộc!